ZingTruyen.Store

Giac Mong The Gioi Hoan My

Nơi đây sôi trào, những người mạnh mẽ không ngừng xông tới và lại không ngừng thất bại. Rất nhanh lại nửa ngày trôi qua, số lượng người tử vong hay trọng thương rất nhiều, không một sinh linh nào có thể xông ra thành công. Ai nấy cũng đều nôn nóng và tuyệt vọng.

"Ta đã nói rồi," Thần Hầu gào thét, âm thanh của nó vang vọng khắp tiểu thế giới. "Không một ai có thể rời khỏi! Toàn bộ đều phải chết ở nơi này để chôn cùng Thánh dược của ta!"

Ngay lúc mọi người đang tuyệt vọng nhất, một giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo một uy lực vô thượng vang vọng từ thế giới bên ngoài, xuyên qua cả cánh cổng không gian hỗn loạn.

"Vậy sao? Ngươi cho rằng mình có thể ra lệnh cho cả tiểu thế giới này, muốn làm gì thì làm sao?"

"Kẻ nào?" Thần Hầu giật mình. Kẻ này rất đáng sợ, giọng nói có thể xuyên qua rào cản của Bách Đoạn Sơn, lực xuyên thấu quá mạnh, làm cho nó cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu trong huyết mạch.

"Ngươi hãy đứng sang một bên, miễn phạm phải sai lầm." Giọng điệu uy nghiêm, không giận mà uy, hình như phát ra từ một người đàn ông trung niên.

Hầu vương xoay người lại, đối mặt với cánh cửa cực lớn kia. Nơi đó lượn lờ khí hỗn độn, không thể nhìn xuyên ra bên ngoài, bởi vì đây chính là một thông đạo không gian rất dài. "Ngươi ở bên ngoài, làm sao có thể can thiệp vào chuyện ở trong đây? Đến tột cùng ngươi là ai?"

"Người đó là... Nhân Hoàng!" Có người ở bên dưới, sau một hồi kinh ngạc, đã nhận ra giọng nói đó và hô lên.

"Chính là bệ hạ!" Phía trên tấm thảm thần, mấy Phong Ấn Giả giật mình, rồi lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Phụ hoàng đến rồi!

Hỏa Linh Nhi thở ra một hơi đầy an tâm. Nhân Hoàng đích thân đến, thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? An toàn là chuyện chắc chắn rồi. Vốn bọn họ đang dự định âm thầm trốn qua cánh cửa, thế nhưng giờ đây không cần phải mạo hiểm nữa rồi.

Nhân Hoàng ôn tồn khuyên Thần Hầu Vương hãy tránh đường, đừng gây thêm nghiệp chướng. Nhưng Thần Hầu Vương, cậy mình đang ở trong Bách Đoạn Sơn và được quy tắc của thế giới này bảo vệ, đã tỏ ra vô cùng ngạo mạn. "Ngươi là Nhân Hoàng thì sao? Ở bên ngoài, ngươi là vua. Nhưng ở trong đây, ta mới là trời! Ngươi làm gì được ta?"

Để đáp lại sự thách thức đó, Nhân Hoàng đã thể hiện một sức mạnh không thể tưởng tượng. Một làn sóng năng lượng màu vàng óng, mang theo khí vận của cả một quốc gia, như một biển cả hoàng kim đã đánh xuyên qua không gian từ thế giới bên ngoài ập vào Bách Đoạn Sơn. Nó đánh thẳng vào người Thần Hầu Vương khổng lồ. Kết quả là con khỉ thần mạnh mẽ vô song bị một đòn đánh bay ra xa hàng ngàn trượng, hộc máu tươi, hoàn toàn bị áp chế.

Nhưng nó vẫn vô cùng kiêu ngạo. Để đáp lại, Nhân Hoàng đã không còn kiên nhẫn nữa. Một bàn tay vàng óng khổng lồ, do vô số Phù Văn phức tạp ngưng tụ thành, đã vươn ra từ thế giới bên ngoài, xuyên qua cánh cổng và trực tiếp tấn công Thần Hầu Vương.

Bàn tay này dễ dàng bóp nát cây chiến mâu bảo vật của Thần Hầu. Dù Thần Hầu đã dùng đến thần thông biến hóa, nó vẫn bị bàn tay vàng của Nhân Hoàng đánh cho tơi tả, xương cốt gãy vụn và bị trấn áp mạnh xuống đất. Cuối cùng, khi những tia sét màu máu của quy tắc Bách Đoạn Sơn xuất hiện để can thiệp, bàn tay vàng đó cũng chỉ nhẹ nhàng gạt đi trước khi thu tay lại.

Thần Hầu Vương, hoàn toàn bị đánh bại và khiếp sợ, đã không dám chặn cửa nữa mà co giò bỏ chạy vào sâu trong núi.

"Nhân Hoàng mạnh mẽ!"

"Nhân Hoàng uy vũ!"

"Nhân Hoàng muôn năm!"

Khi Thần Hầu Vương đã bỏ đi, lối ra đã được thông suốt. Tất cả các thiên tài còn sống sót đều ùa ra như ong vỡ tổ, vội vàng rời khỏi vùng đất đẫm máu này.

Trong khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thạch Hạo lại là người duy nhất tỏ ra tiếc nuối. Hắn lẩm bẩm rằng mình vẫn chưa ở đủ, vì nơi đây có quá nhiều linh dược và Thái Cổ di chủng "ngon lành", khiến những người khác chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

"Ngươi thỏa mãn đi," Hỏa Linh Nhi đang ngồi cạnh búng nhẹ vào trán hắn. "Chuyến đi này ngươi đã thu hoạch được rất nhiều rồi. Còn tham hơn nữa, rất có thể sẽ dẫn đến họa sát thân đó."

Hắn bĩu môi nhìn nàng, lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi nói: "Biết rồi, tiểu hỏa lô."

"Tiểu hỏa lô? Ngươi nói ta hả?" Nàng nhíu mày.

Đám Cửu Đầu Sư Tử, Đại Hồng ở một bên nghe vậy cũng gật gật đầu, ra vẻ vô cùng đồng tình. Đúng là tiểu hỏa lô, tính nóng y như cái lò lửa.

Ha, tên nhóc này, gần đến lúc chia ly rồi mà hắn còn phải chọc điên mình, tùy tiện đặt cho mình một cái biệt danh quái quỷ gì không biết.

Nàng thở dài, rồi truyền âm cho hắn. "Tạm thời ta sẽ không về Bổ Thiên Các một thời gian. Ngươi ở đó, ngoan ngoãn một chút. Nếu có gây ra chuyện gì không thể giải quyết được, thì đến Thiên Tài Doanh tìm Linh Phượng giúp đỡ."

Hắn nghe vậy, quay phắt đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn nàng như muốn hỏi tại sao.

"Ta có chút chuyện riêng cần giải quyết," nàng nói, rồi lấy ra toàn bộ số kẹo Hỏa còn lại trong túi trữ vật của mình, đưa cho Thạch Hạo. "Cho ngươi này. Ăn ít thôi, cái gì nhiều quá cũng không tốt."

"Được rồi, đi thôi." Sư Tử chín đầu, Hỏa Nha cũng mở miệng, bọn nó rất nóng lòng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.

"Haizz, ta không đi," hắn bĩu môi nhìn nàng. "Ta ở lại nơi đây. Chưa kiếm được hung thú thuần huyết thật sự ưng ý thì ta không về."

Thạch Hạo nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã nhảy xuống khỏi tấm thảm thần, chạy ngược vào trong núi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Tên này điên rồi hay sao? Muốn ở lại cái chỗ này?

Chỉ có nàng, nhìn theo hướng hắn biến mất, khẽ mỉm cười. Một nụ cười bất đắc dĩ.

Thằng nhóc này... Hắn đây à đang sợ ta không bảo vệ nổi hắn trước con mắt của thiên hạ nên mới chạy trước đây mà...

Nàng xoay người, nhìn về phía cánh cổng vàng đang mở rộng rồi cũng tiến bước vào trong.

Khi cánh cổng vàng khổng lồ của Bách Đoạn Sơn hoàn toàn mở ra, một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra. Người người tấp nập, có rất nhiều chủng loại sinh linh ào ào đổ ra bên ngoài. Dù tỉ lệ tử vong hơn tám phần, thế nhưng số người còn sót lại cũng rất khổng lồ.

Ở bên ngoài, các thế lực lớn đều đã có mặt từ lâu, không khí vô cùng căng thẳng. Có cả hành cung nguy nga của Nhân Hoàng lơ lửng giữa không trung. Có cả những cỗ chiến xa cổ xưa của Thái Cổ Thần Sơn tỏa ra khí tức hoang dã. Tất cả đều đang chờ đợi để đón con cháu của mình trở về.

Ra đến bên ngoài rồi, Hỏa Linh Nhi cũng đến chào từ biệt đám người sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên Các và nhóm người của Hỏa Nha, Sư Tử chín đầu.

Sau đó, nàng phi thân lên không trung, bay thẳng vào tòa cung điện khổng lồ của Nhân Hoàng.

Vừa vào trong, nàng đã thấy một bóng người mặc hoàng bào đỏ thẫm đang ngồi ở chủ vị, ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn ra bên ngoài. Đứng cạnh bên ông là Hỏa Vân Sơn và Vân Dương trưởng lão của Bổ Thiên Các.

"Linh Nhi bái kiến phụ hoàng." Giọng nàng trở nên mềm mại, ngọt ngào. Nàng thi lễ theo cung quy với ông, một sự kính trọng từ tận đáy lòng.

Sau đó, nàng quay qua thi lễ với Vân Dương trưởng lão và chào hỏi Hỏa Vân Sơn. "Vân Dương trưởng lão. Vân Sơn thúc thúc."

"Phụ hoàng, sao người lại đích thân đến đây? Vân Dương trưởng lão, cả người nữa?" Nàng như một con chim non vừa được về lại tổ ấm, ríu rít hỏi, sự vui mừng và bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Sự xuất hiện của họ thật sự khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.

"Ta lo cho con," Hỏa Hoàng đứng dậy, bước đến xoa đầu nàng. Giọng ông trầm thấp, ẩn chứa sự yêu thương không hề che giấu. "Bách Đoạn Sơn xảy ra dị động quá lớn, ta không thể không đến."

"Ta cũng như bệ hạ," Vân Dương trưởng lão cũng nói, vẻ mặt hiền từ. "Sau khi Bách Đoạn Sơn xảy ra dị động, ta lo mấy đứa có chuyện không hay, nên phải đến nhìn một chút mới có thể an tâm."

"Điện hạ, người có bị thương không?" Hỏa Vân Sơn tiến lên một bước, giọng có chút run run. "Người... gầy đi rồi." Ông là người đã chứng kiến nàng lớn lên, tình cảm sâu đậm còn hơn cả chủ tớ.

Hỏa Linh Nhi đứng tại chỗ, xoay một vòng, tà váy đỏ tung bay như một đóa hoa. "Mọi người nhìn xem, con không phải vẫn ổn sao?"

Nàng nháy mắt một cách tinh nghịch. "Còn nữa, con còn nhận được những cơ duyên khiến người người phải ghen tỵ đó nha."

Nói rồi, nàng lấy ra cây quạt Bát Nhã Phù Sinh và chiếc Cốt Hoàn màu xanh biếc trên tay. Hai món bảo vật này, nàng nhận được ở Phân Bảo Nhai, không biết có bao nhiêu cặp mắt đã nhìn thấy, có muốn giấu cũng không được. Nàng cũng từng hỏi Phù Sinh rằng nó có thể che giấu khí tức hay không và nó đã trả lời một cách đầy tự tin rằng, chỉ cần nó không muốn, thì dù là thần linh cũng không thể nhìn thấu được bản chất của nó.

Hỏa Hoàng nhận lấy cây quạt, Vân Dương trưởng lão nhận lấy Cốt Hoàn. Hai vị cường giả hàng đầu này, khi cầm hai món bảo vật trong tay, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Họ có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh thế hãi tục ẩn chứa bên trong.

Nàng không để ý đến sự kinh ngạc của họ nữa, mà chạy vào trong tắm rửa, thay một bộ y phục khác. Bộ dạng của nàng lúc này, thật sự trông lem nhem vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store