Giac Mong The Gioi Hoan My
Giọng của vị thống lĩnh hộ vệ vang lên từ ngoài xe. "Bẩm điện hạ, đã đến nơi."Bên trong cỗ Hoàng Xa đang yên tĩnh, một đôi mắt phượng đang nhắm hờ chợt chầm chậm mở ra. Sự lười biếng, thoải mái sau một giấc ngủ ngắn trên đường đi lập tức biến mất, thay vào đó là một sự lạnh nhạt và cao quý cố hữu."Ừ." Hỏa Linh Nhi chỉ đáp lại một tiếng.Sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, khi rèm xe được vén lên, nàng đã bước ra ngoài. Khí chất của nàng đã thay đổi hoàn toàn. Kiêu ngạo, lạnh lùng, xa cách, như một đóa hồng liên trên đỉnh núi tuyết, xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám đến gần, nhưng lại không thể không ngước nhìn.Đám người Bổ Thiên Các đang tu luyện trong xe cũng giật mình tỉnh giấc bởi sự thay đổi đột ngột này. Bọn họ ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của nàng. Công chúa sư muội... thế này trở mặt cũng quá nhanh rồi đó..."Cuối cùng các ngươi cũng đã đến, tốc độ chậm quá đi mà." Người khổng lồ Ngân Huyết mở miệng, thanh âm như chuông lớn làm vách núi chấn động ầm ầm. Hắn nhìn nàng, rồi lại nói: "Ồ, công chúa Hỏa Quốc, ngươi hôm nay không đeo mặt nạ nữa à."Nàng khoanh tay, lười biếng dựa vào thành Hoàng Xa, đôi mắt phượng hờ hững liếc hắn một cái. "Quan trọng không?"Thái độ của nàng khiến gã khổng lồ có chút tức giận, lồng ngực phập phồng. Nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm."Vút!"Một bóng người từ trong xe lao ra, chính là Thạch Hạo. Hắn nhảy lên nóc Hoàng Xa, tay cầm mảnh lụa trắng mà hắn giật được của nàng hôm qua, vẫy vẫy một cách đắc ý."Các ngươi đừng hiểu lầm, mạn che mặt của nàng ở chỗ ta này! Nó đã thành chiến lợi phẩm của ta rồi!" Hắn hét lớn, giọng đầy tự hào.Nàng thật sự rất muốn ký cho tên nhóc này một cái vào đầu. Đám người Bổ Thiên Các lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hoàn toàn không muốn rời khỏi Hoàng Xa chút nào. Bọn họ không muốn bị người khác nghĩ là cùng một giuộc với tên sư đệ mất mặt này."À, ngươi là..." Vũ Vương, sinh linh hình người có sừng màu vàng, nhìn thấy Thạch Hạo liền lộ vẻ kinh ngạc. Hắn đã nghe qua tin đồn về một tên nhóc Nhân tộc yêu nghiệt.Cùng lúc đó, Hoàng Kim Sư Tử chín đầu đột nhiên quay phắt lại. Một trong chín cái đầu của nó há miệng, phun ra một bức tranh bằng ánh sáng, trong đó chính là hình ảnh Thạch Hạo ở Hư Thần Giới. Nó so sánh hình ảnh trong tranh với Thạch Hạo, rồi cả chín cái đầu đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên."Là ngươi! Tốt! Rất tốt! Ta vẫn đang tìm một con chiến phó mạnh mẽ như ngươi đây."Vào lúc này, Hoàng Kim Sư Tử chín đầu trông rất kinh hỉ, giọng nói đầy sự cao ngạo của kẻ bề trên, như đang ban phát ân huệ: "Người hầu của ta, hãy đi theo Vương vĩ đại, ta sẽ cho ngươi một tương lai vô tận huy hoàng, ban tặng cho ngươi rất nhiều vinh quang.""Hừ, con sư tử lai tạp kia, ngươi có tư cách gì?" Người khổng lồ Ngân Huyết lập tức mở miệng phản bác, thân thể to lớn của hắn như một ngọn núi nhỏ di động, tạo ra một áp lực kinh người. "Ta, người khổng lồ Ngân Huyết, có huyết thống vô địch. Thiếu niên Nhân loại này, hãy đi theo ta, trở thành người hầu của ta, ngày sau tất sẽ uy chấn đại địa, phong vương liệt hầu!""Hai người các ngươi đừng có cãi nhau nữa," Vũ Vương với đôi cánh ngũ sắc cũng lên tiếng, giọng điệu có vẻ ôn hòa hơn nhưng sự chiếm hữu thì không hề kém cạnh. "Nhân tộc và Vũ tộc chúng ta có hình dáng gần giống nhau nhất, lẽ ra nên trở thành chiến sủng của ta mới đúng. Theo ta, đảm bảo ngươi sẽ được hưởng phúc lợi tốt nhất."Ba vị cường giả cứ thế bắt đầu một cuộc "đấu giá", mà món hàng lại chính là Thạch Hạo. Bọn họ hoàn toàn không để hắn vào mắt, chỉ xem hắn như một món đồ vật có thể tùy ý tranh đoạt.Sắc mặt Thạch Hạo lúc này đã khó coi đến cực điểm. Sự kiên nhẫn của hắn đã cạn."CÂM MIỆNG!"Hắn gầm lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại ẩn chứa một sự bá đạo kinh người, chấn động đến mức khiến những lời tranh cãi ồn ào phải im bặt. Vẻ tinh nghịch thường ngày trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lẽo và cuồng ngạo.Hắn đưa tay, chỉ thẳng vào mặt Vũ Vương cùng người khổng lồ Ngân Huyết, nói một cách khinh thường: "Hai người các ngươi, cút sang một bên cho ta! Ta không có hứng thú ăn thịt hình người, nhưng nếu muốn đến làm tôi tớ cho ta thì còn có thể xem xét."Sau đó, hắn lại chỉ tay về phía Hoàng Kim Sư Tử chín đầu, đôi mắt trong veo lóe lên một tia nguy hiểm chết người. "Còn ngươi! Ngươi chính là người đầu tiên châm ngòi, la lối đòi thu ta làm chiến sủng. Món nợ này, ta vẫn còn nhớ kỹ lắm."Hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười ngây thơ nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy. "Không biết phải làm sao để tha thứ cho ngươi được đây. Hay là... bắt ngươi cho vào trong nồi, đầu sư tử kho tộ, đầu sư tử hấp gừng, đầu sư tử xào sả ớt... làm thành chín món, chắc là ngon lắm nhỉ?"Một câu nói, khiến cả không gian đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.Một đám sinh linh, từ thuộc hạ của ba vị cường giả đến nhóm người Hỏa Quốc và Bổ Thiên Các, đều đờ người ra, nhìn về phía thiếu niên Nhân tộc này bằng ánh mắt không thể tin nổi.Hắn... hắn vừa nói cái gì? Hắn muốn thu Vũ Vương và Ngân Huyết Cự Nhân làm tôi tớ? Hắn muốn kho thịt Hoàng Kim Sư Tử chín đầu?Hắn điên rồi sao? Đây là ba trong số những sinh linh trẻ tuổi mạnh nhất ở Bách Đoạn Sơn này đó!Nàng đứng bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mắt mà chỉ biết thở dài trong lòng. Nàng biết ngay mà. Tên nhóc này, thực sự là một chuyên gia châm ngòi cho chiến tranh.Đám người này... lại sắp đánh nhau rồi.Vũ Vương cười cười, đôi cánh ngũ sắc sau lưng khẽ rung lên, tỏa ra những luồng sáng mờ ảo, trông hắn càng thêm vẻ yêu dị. Hắn nhìn Thạch Hạo không phải như nhìn một đối thủ, mà như nhìn một món đồ chơi vô cùng thú vị."Chiến sủng này rất có khí khái, có tính cách của chính mình. Như vậy mới tốt, nếu không thì quá mức nhàm chán, làm sao có thể cùng ta chinh chiến tứ phương."Vừa dứt lời, hắn liền ra tay. Những giọt mưa bằng ánh sáng ngũ sắc từ trên trời rơi xuống, chúng không mang theo sát khí, mà lại vô cùng lộng lẫy. Chúng đan vào nhau, tạo thành một chiếc lồng giam tinh xảo, muốn vây khốn Thạch Hạo ở bên trong.Người khổng lồ Ngân Huyết cũng không chịu yếu thế. Hắn gầm lên một tiếng vang động đất trời, bước một bước dài về phía trước. Hắn duỗi thẳng bàn tay khổng lồ gần giống như cái gầu xúc đất của một cỗ máy công thành thời viễn cổ ra, chụp thẳng về phía Thạch Hạo. Khí thế mạnh mẽ, bá đạo, muốn trực tiếp dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp, thu làm người hầu.Nhưng Hoàng Kim Sư Tử chín đầu mới là kẻ tức giận nhất. Nó mới là người đầu tiên nhắm trúng con mồi này! Nó là một trong những vương giả của Bách Đoạn Sơn, sao có thể để kẻ khác hớt tay trên?"GÀO!"Nó rống to một tiếng, một trong chín cái đầu há miệng, phun ra một luồng kim quang hủy diệt. Ánh sáng vàng chói lòa như một mặt trời nhỏ, không chỉ đánh về phía Thạch Hạo, mà còn vận dụng Bảo Thuật cường đại, đánh văng cả lồng giam ánh sáng của Vũ Vương và bàn tay khổng lồ của người khổng lồ Ngân Huyết ra ngoài. Rõ ràng, nó muốn một mình độc chiếm, thu phục Thạch Hạo."Các ngươi làm ta tức rồi đấy!" Thạch Hạo giận tái mặt. Ba tên sinh linh này xem hắn là cái gì chứ? Một món hàng để tranh giành? Một con mồi đã nằm gọn trong lồng của bọn họ, thích làm gì thì làm, căn bản không cho nó lên tiếng?Nhưng đúng lúc này, khi hắn chuẩn bị bùng nổ, vận dụng toàn bộ sức mạnh của bảy động thiên, kết hợp với những phù văn ảo diệu nhất để dạy cho ba tên ngốc tự cao tự đại này một bài học, một thân ảnh màu đỏ đã như một tia chớp, chắn ngay trước người hắn.Đôi mắt phượng của nàng nhìn ba tên ngốc trước mặt, không có chút sợ hãi nào, chỉ có sự lạnh lẽo như băng giá của mùa đông. Nàng cười lạnh một tiếng, thanh âm trong trẻo nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét run."Người là ta mời đến. Không nói đến việc hắn là bạn của ta, thì hắn cũng là đồng môn sư huynh đệ của ta ở Bổ Thiên Các. Các ngươi vậy mà lại dám ở trước mặt ta, xem hắn như một con mồi để săn đuổi."Nàng ngẩng đầu lên, khí thế của một công chúa Nhân Hoàng tộc, của một thiên chi kiêu nữ thực sự, bùng phát dữ dội. "Thật sự xem bản công chúa là quả hồng mềm, dễ bị các ngươi bắt nạt vậy à?"Nói rồi, hỏa diễm màu đỏ thẫm từ người nàng tỏa ra mạnh mẽ, không khí xung quanh trở nên nóng rực như một lò lửa. Trong lòng bàn tay ngọc ngà của nàng, một đóa hỏa diễm vô hình đang cháy âm ỉ, ẩn chứa một sức mạnh kinh hoàng, sẵn sàng bắn về phía bất kỳ kẻ nào dám tấn công.Nhìn dáng vẻ che chở đầy bá đạo của nàng, cơn giận trong lòng Thạch Hạo bỗng nhiên giảm đi đôi chút. Hắn kéo nhẹ tay áo của nàng, khẽ nói: "Này, ta có thể xử lý được ba tên này. Cô không cần ra tay đâu."Nàng liếc nhìn hắn, thấy trong đôi mắt trong veo kia là sự tự tin tuyệt đối, không một chút giả tạo. Nàng suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu, lui lại phía sau. Được thôi, sân khấu này, nên nhường lại cho nhân vật chính.Và rồi, nàng làm một hành động khiến tất cả mọi người đều phải ngẩn người.Nàng quay về phía các hộ vệ, giọng điệu bình thản: "Bày bàn trà ra."Các hộ vệ ngẩn ra một giây, nhưng rồi lập tức tuân lệnh. Một chiếc bàn trà bằng bạch ngọc tinh xảo, cùng mấy chiếc ghế đẩu nhanh chóng được bày ra ngay trên bãi chiến trường. Sau đó, nàng ung dung ngồi xuống, tự mình rót một tách trà, rồi ngẩng đầu ra hiệu cho năm vị sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên Các."Các vị sư huynh sư tỷ, đừng đứng đó nữa. Qua đây, cùng ta uống trà, xem kịch."Mấy vị sư huynh sư tỷ có chút cạn lời. Họ nhìn nhau, rồi lại nhìn hai tiểu gia hỏa sư muội sư đệ của mình. Một người thì không sợ trời không sợ đất, một mình hiên ngang đối đầu với ba đại thiên kiêu. Một người thì lại thản nhiên biến một trận chiến sinh tử thành một buổi xem kịch thưởng trà.Bọn họ đúng là trời sinh một cặp!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store