Giac Chuy Co Dang
Warning: Nội dung trong chương thông tin vô cùng phong phú, đồng thời tiết lộ nhiều chi tiết chấn động
Nửa đêmCung Viễn Chủy mang theo lệnh bài bên người, ra vào Cung môn hoàn toàn không gặp trở ngại. Hắn trước đây thường xuyên hạ sơn tuần tra, rất quen thuộc với cư dân vùng lân cận. Vì tránh bị nhận ra, hắn cố ý chọn đường vắng người, mà mùa đông giá rét, người qua lại trên chợ cũng không nhiều.Khu chợ hoa đăng có một số khách điếm và cửa hàng, Cung Viễn Chủy cẩn thận điều tra từng nơi. Khi kiểm tra đến khách điếm thứ ba, một nữ tử mặc bạch y bất ngờ đẩy cửa bước ra, khiến hắn vội nép mình vào bóng tối.Nữ tử đó bước xuống lầu, gọi tiểu nhị đến và yêu cầu một chén nước cơm. Tiểu nhị nhìn thấy nàng dung mạo thanh lệ thoát tục, không khỏi ân cần hỏi:"Cô nương chỉ gọi một chén cháo thôi sao? Nếu đói bụng, để tiểu nhân bảo nhà bếp nấu chút mì cho cô nương nhé?"Cung Viễn Chủy nghe thấy nữ tử cất giọng, âm điệu mềm mại, dịu dàng, mang theo sự yếu đuối tương tự như giọng nói của Thượng Quan Thiển. Ngay lập tức, hắn siết chặt nắm tay, từ trong cơ quan ám khí lấy ra một chiếc phi tiêu nhỏ bằng thép tinh luyện, bên trên tẩm độc kịch liệt — loại độc chỉ cần trầy xước là đủ khiến đối phương mất mạng. Chỉ cần đợi tiểu nhị rời đi, hắn sẽ ra tay không chút do dự."Không cần đâu, cảm ơn tiểu ca," nữ tử ôn nhu đáp, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Là hài nhi của thiếp đói bụng, một chén cháo đã đủ rồi."Tiểu nhị nghe thế, không khỏi tỏ vẻ bất bình thay nàng: "Phu quân của cô nương thật không ra làm sao! Đường đường là một nam tử hán mà lại để vợ con mình cô độc bên ngoài như thế này!"Nữ tử che miệng khẽ cười, thanh âm dịu dàng: "Tiểu ca hiểu lầm phu quân rồi. Chàng thường xuyên bôn ba bên ngoài để lo chuyện kinh thương, nên không phải lúc nào cũng ở bên cạnh thiếp thân được. Nhưng phu quân mỗi tháng đều không quản vất vả trở về thăm, lại chăm lo đủ thứ, từ ăn uống đến giấc ngủ. Những lúc ấy, dù mệt đến đâu, chàng cũng chẳng ngại lao lực vì mẹ con thiếp. Hài nhi có thể lớn lên khỏe mạnh như ngày hôm nay đều là nhờ công sức của phu quân cả."Đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa tiểu nhị và nữ tử chẳng khác gì một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng Cung Viễn Chủy dậy sóng dữ dội. Từng lời, từng chữ tựa như bọt nước lạnh buốt tràn qua, nhấn chìm hắn từ đầu đến chân.Trong tay hắn, phi tiêu vẫn lóe lên ánh sáng u lam nhàn nhạt, phản chiếu gương mặt lạnh lùng nhưng không che giấu được sự ngỡ ngàng, có phần thất thần, thậm chí là buồn cười đến chua xót.Cung Viễn Chủy bất giác nhớ lại chuyện xảy ra vào tám tháng năm trước. Khi đó, ca ca hắn—Cung Thượng Giác—vừa trở về cung không lâu, nhưng chưa kịp ở lại bao lâu đã vội vã rời đi. Rõ ràng đã nói cuối tháng sẽ quay lại, vậy mà lại chậm trễ tận ba tháng. Nghĩ đến thời gian ấy trùng hợp với tháng Thượng Quan Thiển sinh hạ hài nhi, lòng hắn bỗng quặn đau."Ca ca rời cung khi đó, liệu có phải là để bầu bạn bên Thượng Quan Thiển trong lúc nàng lâm bồn không?"Ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã khiến ngực hắn như bị thắt chặt, cơn đau lan tỏa. Hắn không muốn tin vào điều mình đang suy đoán, không muốn chấp nhận. Tâm trạng trước đó, vốn gấp gáp truy tìm tung tích Thượng Quan Thiển, giờ đây bỗng trở nên mâu thuẫn và đầy ngờ vực. Nếu người dưới lầu không phải Thượng Quan Thiển, mà chỉ là một nữ tử xa lạ, thì sao?Lúc này, cuộc trò chuyện dưới lầu đã kết thúc. Nữ tử bưng bát nước cơm từ từ bước lên. Ánh nến từ hành lang hắt lên gương mặt nàng, khiến mọi đường nét hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính là Thượng Quan Thiển—không thể nhầm lẫn.Nàng vẫn giữ được nhan sắc mỹ miều như trước, nhưng khí chất thì dường như thay đổi. Vẻ nhu hòa, dịu dàng toát ra từ nàng tựa như biểu tượng của một người mẹ đã trải qua nhiều đổi thay. Trong thoáng chốc, nàng như vô tình liếc nhìn về phía chỗ Cung Viễn Chủy ẩn nấp, nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì, như thể không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn.Thượng Quan Thiển tự nhiên bước đến cửa phòng, đẩy nhẹ rồi khuất bóng vào trong.Trong bóng tối, Cung Viễn Chủy lặng lẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhưng đầy mâu thuẫn, như thể đấu tranh giữa sự phẫn uất và nỗi đau không thể diễn tả thành lời.Trốn.Cung Viễn Chủy trốn sâu hơn vào bóng tối. Trong khung cảnh tối tăm như nuốt chửng mọi thứ, gương mặt hắn hiện lên tái nhợt đến đáng sợ. Cái liếc nhìn vô tình kia của Thượng Quan Thiển tựa như một đòn chí mạng, khiến hắn nảy sinh ý niệm bỏ chạy. Chỉ cần vận dụng khinh công, hắn có thể dễ dàng rời khỏi khách điếm này, tránh xa nơi tưởng chừng như vực thẳm hắc ám đang muốn cuốn lấy hắn.Nhưng hắn không cam lòng."Vạn nhất..." Hắn tự nhủ, "Vạn nhất nàng đã nhận ra ta và cố tình nói những lời đó để lừa ta rời đi thì sao?"Suy nghĩ ấy không ngừng lặp lại trong đầu, đan xen cùng nỗi sợ hãi hắn không dám thừa nhận.Lời nói của Vân Vi Sam trước đây bất ngờ vang vọng trong trí nhớ:"Có đôi khi, giữa hai vợ chồng dù có nhiều bất hòa, nhưng vì hài nhi, họ vẫn sẽ tôn trọng nhau như khách, cùng nhau đầu bạc đến già."Nụ cười ngọt ngào nhưng đầy chắc chắn trên gương mặt Vân Vi Sam khi nói câu ấy làm trái tim Cung Viễn Chủy lạnh buốt. Hắn siết chặt bàn tay mình đến mức móng tay đâm vào da thịt, máu rỉ ra thấm qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống sàn gỗ.Trong tay, Lăng Hoa Tiêu—thứ ám khí nguy hiểm tẩm độc—run rẩy như sắp rơi. Hắn ép mình trấn tĩnh lại, bước chậm rãi đến cánh cửa phòng trước mặt, ánh mắt đượm một tia hy vọng cuối cùng. Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, mọi khúc mắc sẽ được giải đáp.Tay vừa chạm vào cửa, từ bên trong bỗng vang lên một giọng trẻ con non nớt, ngọt ngào:"Nương, năng..."Thanh âm ấy như sấm nổ ngang tai Cung Viễn Chủy, làm cả cơ thể hắn chấn động. Tay hắn khựng lại giữa không trung, trong lòng bỗng cuộn trào những cảm xúc phức tạp khó diễn tả.Thượng Quan Thiển dịu dàng lên tiếng:"Hảo, để nương thổi một chút, liền không đau nữa. A Niệm ngoan, uống xong nước cơm rồi ngủ nhé."Tiếng "Nương" nhỏ xíu ấy như mũi dao xuyên thẳng vào tim Cung Viễn Chủy, đánh tan mọi kỳ vọng mong manh mà hắn tự huyễn hoặc. Hắn cảm giác bản thân vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, từng mảnh bị cơn gió lạnh thổi bay tứ phía. Trong thoáng chốc, hắn tựa như một chiếc lá khô héo, bị thổi qua bờ vai của Cung Thượng Giác.Hắn thấy rõ Cung Thượng Giác không vươn tay bắt lấy lá rụng, mà cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ. Cung Thượng Giác ngẩng đầu, trao cho Thượng Quan Thiển ánh mắt tràn ngập dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt. Sau đó, cả ba người sóng vai rời đi, không hề ngoảnh lại, để lại Cung Viễn Chủy một mình trong bóng tối.Nỗi lòng hỗn loạn khiến hắn quên cả cách kiểm soát hơi thở. Chính sự bất cẩn ấy làm Thượng Quan Thiển bên trong nhận ra điều bất thường."Ai ở bên ngoài?" – Nàng lên tiếng cảnh giác.Lúc này, Cung Viễn Chủy mới bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc ấy, nếu Thượng Quan Thiển xuất hiện với thanh kiếm trong tay, hắn có lẽ đã trọng thương. Nhưng nàng chỉ cất tiếng dò hỏi, không hề có động thái khác, khiến hắn càng thêm bất an.Hắn cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy không ngừng, chậm rãi đẩy cửa bước vào.Thượng Quan Thiển đứng trong phòng, siết chặt đứa trẻ vào lòng. Đôi mắt nàng ánh lên sự hoảng sợ tột độ, như thể vừa đối diện với vị Diêm Vương đòi mạng.Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Cung Viễn Chủy đứng yên, giữa sự hỗn loạn trong tâm trí và nỗi đau đớn không cách nào trốn chạy.Đứa trẻ nhỏ ngây thơ, không hiểu hiểm nguy đang bao trùm, mở to đôi mắt sáng trong nhìn Cung Viễn Chủy. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, hắn như nhìn thấy bóng dáng của Cung Thượng Giác ngày còn bé, hình ảnh ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tâm khảm.Cơn đau âm ỉ và sắc nhọn bủa vây toàn thân hắn, cuối cùng hội tụ về trái tim, như hàng ngàn mũi kim bạc đâm xuyên vào, không chút nương tay. Trong miệng Cung Viễn Chủy tràn ngập vị tanh của máu, nhưng hắn vẫn gắng gượng giữ lại chút lý trí cuối cùng.Hắn nhìn thẳng vào Thượng Quan Thiển, giọng nói khản đặc, yếu ớt như tiếng vọng từ cõi chết:"Đứa bé kia... là của ca ta sao?"Câu hỏi ngắn ngủi nhưng như rút cạn mọi sức lực, để lại hắn đứng đó, như ngọn nến sắp tàn.Thượng Quan Thiển, đôi mắt đã ngấn lệ, không trả lời bằng lời mà chỉ quỳ sụp xuống trước mặt hắn. Nàng nức nở:"Đúng vậy... Mong rằng Chủy công tử nghĩ đến ân nghĩa của Nhị tiên sinh, tha cho đứa bé này một mạng."Chỉ một tiếng "Đúng vậy" vang lên, toàn bộ thế giới của Cung Viễn Chủy như sụp đổ. Âm thanh ầm ầm nổ vang trong đầu hắn, chỉ còn là một mớ tạp âm hỗn loạn. Hắn không nghe rõ Thượng Quan Thiển nói gì thêm, chỉ ngây người nhìn miệng nàng mở ra khép lại, mà chẳng thể tiếp nhận bất kỳ lời nào nữa.Ám khí trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh linh khe khẽ. Hắn cố gắng mở miệng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, một ngụm máu tươi đã trào khỏi cổ họng.Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu hắn là nỗi sợ sẽ khiến ca ca lo lắng. Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn không chịu nổi nữa, hắn đổ ập xuống nền đất lạnh.Tiếng động từ cú ngã vang lên không nhỏ, nhưng cả quán trọ vẫn im lìm, không một tiếng động. Khách nhân và tiểu nhị ở phòng bên không ai thức giấc, cả tòa khách điếm chìm vào tĩnh lặng, như thể đang ôm lấy bí mật đen tối vừa xảy ra.Một bóng hình lặng lẽ xuất hiện từ cửa, chậm rãi bước vào. Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn người tới, đôi mắt nàng giờ đây đã cạn kiệt nước mắt. Đứa trẻ trong lòng ngực nàng thấy vũng máu trên nền đất, kinh hãi đến mức rúc sâu vào lòng mẹ, toàn thân run rẩy không ngừng."Không tồi, đúng là một màn ngoài ý muốn đáng mừng." Chấp Lan Triệt nở một nụ cười lạnh lùng, ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy. Y chậm rãi rút từ người hắn ra một thanh đoản đao, lưỡi dao vẫn còn đọng máu, vừa vặn khắc rõ dấu tích thủ đoạn tàn nhẫn của y.Y siết chặt cằm của Cung Viễn Chủy, buộc hắn mở miệng. Không chút do dự, Chấp Lan Triệt dùng thanh đoản đao vừa rút, lấy máu tươi từ trên lưỡi và rót thẳng vào miệng hắn.Trong khoảnh khắc ấy, Thượng Quan Thiển chỉ có thể ôm chặt lấy đứa trẻ, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nỗi kinh hoàng lẫn bất lực hiện rõ trong đôi mắt nàng, nhưng nàng biết, nếu làm điều gì khinh suất, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn.
Ở một nơi khác, Cung Thượng Giác, sau bốn tháng ròng rã bôn ba tại Nam Cương, cuối cùng cũng vượt qua mọi gian nan trở về. Lần này, thay vì đi thẳng đến Giác Cung, hắn đổi hướng, trực tiếp đến Vũ Cung.Cung Tử Vũ, nhận được tin tức của đại ca, đã sớm kết thúc bế quan và chờ sẵn trong thư phòng của Vũ Cung. Khi hai người gặp nhau, không một lời dư thừa nào được nói. Bầu không khí nặng nề, mang theo sự khẩn trương.Họ nhanh chóng bắt đầu bàn bạc, ra lệnh không cho bất kỳ ai tiến gần thư phòng. Những gì diễn ra trong căn phòng đó trở thành một bí mật tuyệt đối, nhưng không khó đoán được, đây là những toan tính lớn lao và quyết định sống còn của Cung môn."Đã tìm được cách giả Đồng Tâm cổ chưa?" Cung Tử Vũ mới vừa ngồi xuống đã không kìm được hỏi.Cung Thượng Giác khẽ gật đầu, khuôn mặt còn vương chút hàn khí của mùa đông. Hắn nghiêm túc đáp:"Xác thực là có giải pháp, nhưng cách này cực kỳ khắc nghiệt. Cổ trùng vốn có tính mẫn cảm đặc biệt với máu, chúng lệ thuộc vào và bị hấp dẫn bởi huyết mạch của kẻ bị chúng ký sinh. Do đó, phương pháp hóa giải cũng xoay quanh yếu tố này. Thế gian này, chỉ có máu của người mang huyết thống trực hệ với người trúng cổ mới có thể mê hoặc cổ trùng."Chúng ta cần tìm một người có quan hệ huyết thống trực hệ với kẻ bị trúng cổ. Hai người sẽ được phân biệt sử dụng âm dược và dương dược. Người bị trúng cổ sẽ dùng âm dược, còn người có quan hệ huyết thống sẽ dùng dương dược. Sau đó, lấy máu của cả hai để tạo ra sự hấp dẫn, khiến cổ trùng rời khỏi cơ thể người trúng cổ mà bò sang người có quan hệ huyết thống. Mặc dù mẫu cổ vẫn tồn tại, nhưng khi cổ trùng đã chuyển sang cơ thể khác, nó sẽ mất đi tác dụng."Cung Tử Vũ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, lông mày nhíu chặt. Y nói, giọng đầy oán giận:"Phương pháp này thật quá tàn nhẫn. Đừng nói đến việc Vân Vi Y hiện giờ hơi thở yếu ớt, có thể chịu nổi quá trình cổ trùng rời đi hay không đã là một vấn đề. Hơn nữa, nếu nàng biết được cách này, chắc chắn sẽ không đồng ý hy sinh một người mang cùng huyết thống chỉ vì mình.""Đúng vậy." Cung Thượng Giác gật đầu, thần sắc bình thản, nhưng trong mắt ánh lên một tia u ám khó dò. Hắn lạnh nhạt nói:"Huống hồ, Viễn Chủy đã không còn bất kỳ người mang huyết thống trực hệ nào trên đời này."Câu nói ấy khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Cung Tử Vũ lặng im, nhưng ánh mắt đầy mâu thuẫn, như đang suy tính điều gì.Lời nói này khiến lòng Cung Tử Vũ run lên. Y ngẩng đầu, ánh mắt dò xét nhìn Cung Thượng Giác, rồi cẩn thận châm chước mà hỏi:"Như vậy, chẳng phải Viễn Chủy không còn ai có thể hóa giải?"Cung Thượng Giác khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười mỏng nhưng lạnh lẽo hơn cả không cười. Hắn trầm giọng đáp:"Cho nên ta không hài lòng với cách này. Sau nhiều lần dò hỏi, ta mới biết được rằng phương pháp này không chỉ có thể áp dụng với tử cổ, mà còn có thể dùng cho mẫu cổ."Cung Tử Vũ nghe vậy liền kích động thốt lên:"Như thế thì thật quá tốt!"Nhưng ngay sau đó, như nghĩ đến điều gì, y lại ủ rũ. Đôi vai chùng xuống, giọng nói trĩu nặng:"Nhưng Vô Phong vốn nhận nuôi toàn những cô nhi. Làm sao có thể tìm được người có quan hệ huyết thống với Chấp Lan Triệt? Nếu người thân của hắn đã sớm qua đời thì sao?"Cung Thượng Giác giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong giọng nói lại không giấu được vẻ nặng nề:"Đúng vậy, điều khó khăn chính là ở đây."Việc tìm kiếm phương pháp giải độc không làm mất nhiều thời gian của Cung Thượng Giác. Cái khó là phải tra ra quan hệ huyết thống của Chấp Lan Triệt. Hắn hoàn toàn dựa vào một vài mô tả ít ỏi từ Viễn Chủy, cộng thêm việc sử dụng những thông tin được cung phụng bởi Lâm Lang Các, đặc biệt về những nữ nhân ở Nam Cương.Cung Thượng Giác đã cho tiến hành một cuộc tìm kiếm quy mô lớn. Sau thời gian dài, cuối cùng hắn cũng phát hiện được một manh mối quan trọng: Chấp Lan Triệt còn một thân sinh muội muội, một nữ hài mới mười mấy tuổi.Thông tin này không chỉ mở ra hi vọng, mà còn đặt ra nhiều vấn đề và rủi ro tiềm tàng trong kế hoạch giải cổ...Chấp Lan Triệt đi lạc khi mới chỉ năm tuổi, bị Vô Phong nhặt được và nuôi dưỡng từ đó. Đã gần ba mươi năm trôi qua, cha mẹ của Chấp Lan Triệt từ lâu đã rời bỏ nhân gian, và muội muội của hắn có khả năng đã bị nhận nuôi bởi một gia đình khác. Cung Thượng Giác từng ngồi cùng cha mẹ nuôi của cô bé để thảo luận điều kiện và cố gắng thuyết phục họ, nhưng mọi lần đều bị từ chối với lý do này hay lý do khác.Đúng lúc đó, Cung Thượng Giác nhận được tin nhắn từ Kim Phục rằng Cung Viễn Chủy đã gặp phải chuyện không may. Không chút do dự, hắn ra lệnh cho thuộc hạ làm như thể cướp bóc gia đình kia sạch sẽ, chỉ để lại cô bé và tự mình sắm vai vị cứu tinh và đưa cô bé đi.Nghe xong câu chuyện, Cung Tử Vũ sắc mặt thay đổi nhiều lần. Y bản tính thiện lương, ngay cả Bách Thảo Tụy cũng có thể tùy tiện cho người khác. Vì vậy, y không thể chấp nhận hành vi tàn nhẫn của Cung Thượng Giác, nhưng cũng không thể trách cứ hắn được, vì A Vân và Viễn Chủy đang gặp nguy hiểm, và nếu y ở trong hoàn cảnh đó, có thể y cũng sẽ làm điều tương tự.Cuối cùng, Cung Tử Vũ hỏi một câu để thay đổi chủ đề nhỏ hơn:"Nữ hài nhi kia đâu?"Cung Thượng Giác đáp:"Ở một nơi an toàn.""Vậy sao ngươi không mang cô bé về Cung môn?"Cung Thượng Giác phất tay trên mặt nước, nhìn lá trà nhẹ nhàng trôi đi. Hắn cúi đầu, nhạt nhẽo hớp một ngụm trà, rồi nói: "Cung môn bên trong không nhất định an toàn."Cung Tử Vũ nhăn mày lại, hỏi: "Ngươi hoài nghi bên trong Cung môn còn có Vô phong?"Cung Thượng Giác nhìn vào chung trà trong tay, bên trong có một mảnh lá trà bị trùng chú rơi xuống. Hắn nói: "Chỉ là một sự nghi ngờ mà thôi."Cung Tử Vũ cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, cắn răng nói: "Tên Vô Phong này đúng là như hổ không thể vào, sớm muộn gì ta cũng muốn trừ khử bọn họ."Cuộc đối thoại giữa hai người gần như kết thúc. Cung Thượng Giác đứng dậy rời đi, nhưng Cung Tử Vũ đột nhiên gọi lại hắn và mỉm cười nói: "Đúng rồi Thượng Giác, chúc mừng ngươi.""Chúc mừng cái gì?" Hắn mơ hồ cảm thấy một dự cảm bất an đang dâng lên trong lòng.Cung Tử Vũ cười nói: "Chúc mừng ngươi đã làm cha rồi! Không ngờ ngươi lại nhanh chóng như vậy. Ta vừa mới thành hôn với A Vân không lâu, mà Thượng Quan Thiển đã đến tìm với đứa bé trong tay. Nàng là người của Vô Phong, ta đương nhiên không tin đứa bé đó là của ngươi. Ai ngờ Thượng Quan không khéo léo từ chối, lại còn thề son sắt rằng thủ lĩnh Vô Phong là kẻ thù của mình. Hơn nữa... đứa bé lớn lên thực sự giống ngươi, ta đành phải sắp xếp cho hai mẹ con bọn họ ở trong Giác cung."Cung Thượng Giác trầm mặc không nói gì. Thượng Quan Thiển đột nhiên tới Cung môn chắc chắn không phải do tự nguyện mà là do bị Vô Phong uy hiếp. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Có lẽ nàng có thể may mắn thoát được, nhưng nguy cơ bị Vô Phong kiểm soát càng lớn.Cung Tử Vũ thấy sắc mặt của Cung Thượng Giác không được tốt, nghĩ rằng hắn đang lo lắng về mối quan hệ với thúc tẩu. Ngay sau đó, hắn an ủi nói: "Quên không nói cho ngươi, vẫn là Viễn Chủy đệ đệ dẫn bọn họ vào Cung môn đó!"Vừa dứt lời, Cung Thượng Giác đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt chưa kịp nhìn Cung Tử Vũ đã vội vàng rời đi. (Jahee: 2 làm xong 2 sợ cái gì???? Đề nghị tác giả ngược 2 nhiều lêm)Cung Tử Vũ bị sự kích động của hắn làm cho ngã ngửa ra sau, nhìn theo cánh cửa mở rộng mà ngẩn người, lẩm bẩm: "Kích động như vậy à..."Cửa ải cuối năm trước là một thời điểm lạnh giá khắp Cung môn, trước cửa Chủy cung trước đó hoa mai đã nở rộ, hương mai tỏa ra nồng nặc, khiến những người qua lại đều bị quyến rũ bởi mùi hương đậm đà này.Cung Viễn Chủy từ sơn cốc trở về liền không còn đến Giác cung nữa. Hắn suốt ngày chỉ quanh quẩn trong y quán, chăm sóc hoa cỏ, thi thoảng lại ngồi ngẩn ngơ nhìn khung đèn lồng mà mình tự làm.Vân Vi Sam từng nhiều lần phái người đến ám chỉ rằng tình trạng sức khỏe của Cung Viễn Chủg không ổn, nhưng hắn đều cho qua một cách miễn cưỡng. Đã gần nửa tháng trôi qua, ngoài việc ngủ không tốt, không phát hiện ra có gì bất ổn, chỉ là thi thoảng nghĩ đến chuyện của Cung Thượng Giác, trái tim lại đau nhói.Cung Viễn Chủ dừng tay đảo dược, nén lại cơn đau trong ngực, hình ảnh đứa bé lại hiện lên trong đầu hắn. Xác thật rất giống ca ca, chỉ là hơi nhát gan, sau này nhất định phải dạy dỗ thật tốt. Hắn chợt sửng sốt, rồi bỗng tỉnh táo lại, cười nhạt chính mình thật ngốc, đứa bé đó cha mẹ đều còn, đâu có thuộc về mình mà dạy dỗ?Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài phòng truyền vào, người đến đẩy cửa mà vào, Cung Viễn Chủy tưởng là Kim Phục, không quay đầu lại mà mắng: "Không gõ cửa, nếu không phải vì ca ca phân thượng, ta đã sớm...""Viễn Chủy..." Cung Thượng Giác mở miệng gọi hắn, ngữ khí không còn như trước, mà thật sự cẩn thận.Cung Viễn Chủy đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thân hình phong trần mệt mỏi của Cung Thượng Giác, mấy tháng nay hắn bôn ba mệt nhọc, trên mặt đầy những vết thương nhỏ do gió lạnh gây ra. Lúc này hắn đứng từ xa nhìn về phía mình."Ca ca..." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, đầy ắp sự tưởng niệm và ủy khuất khi nhìn thấy người này, cuối cùng không kìm được, nước mắt gần như tràn mi mà rơi xuống. Hắn ném xuống ấm thuốc và nhào vào lòng Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác vững vàng tiếp được hắn.Cung Thượng Giác ôm người trong lòng, cảm nhận Cung Viễn Chủy hình như lại gầy hơn một chút. Hắn đau lòng không thôi, giọng nói mềm nhẹ vài phần, hỏi: "Viễn Chủy, ngực có chỗ nào không khoẻ à?" Vừa mới vào cửa, hắn rõ ràng thấy Cung Viễn Chủy che ngực lại.Cung Viễn Chủy gắt gao chôn ở trong lòng Cung Thượng Giác, cảm nhận được trên người ca ca mùi vị độc nhất vô nhị khiến hắn cảm thấy an tâm. Những ngày bất an mấy hôm nay dường như đã được xoa dịu bớt, giọng hắn còn đứt quãng, nói: "Ca ca đi lâu rồi, ta nhớ ca ca nghĩ đến mà tim đau."Cung Thượng Giác bất giác bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cung Viễn Chủy, nói: "Yên tâm đi, lần này trở về, ta sẽ tạm thời không đi nữa. Ta sẽ bồi dưỡng ngươi ăn Tết, mang những pháo hoa vô dụng năm ngoái đều dùng hết."Cung Viễn Chủy nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn vào ca ca của mình, trong đầu lại không thể tránh né mà nghĩ đến đứa bé kia. Hắn cười gượng, nói: "Được thôi, ca ca đã nói vậy, cũng không thể đổi ý."Cung Thượng Giác cạo nhẹ mũi Cung Viễn Chủy, sủng nịch nói: "Ca ca khi nào nói chuyện không giữ lời đâu."Cung Viễn Chủy điều chỉnh lại tâm trạng từ trong lòng Cung Thượng Giác đứng lên. Thượng Giác nhìn chằm chằm cổ tay mảnh khảnh của hắn, nhíu mày, trầm giọng nói: "Kim Phục đã chăm sóc ngươi thế nào mà lâu như vậy, một chút thịt cũng không thấy quay lại."Cung Viễn Chủy trong lòng ngọt ngào vô cùng, cười nhẹ nói: "Ca, không có việc gì đâu, thân thể của ta, ta rõ ràng trong lòng."Cung Thượng Giác ngước mắt, ánh mắt sắc bén, nói: "Nếu ngươi thật sự rõ ràng, thì sẽ không mất ăn mất ngủ ở lại đây như thế này." Kim Phục đã báo cáo toàn bộ hành động của Cung Viễn Chủy trong khoảng thời gian này cho hắn. Viễn Chủy chỉ chăm chú chế dược mà quên mất thời gian, ngày đêm không nghỉ, và khi không có ai giám sát như khi Cung Thượng Giác đi vắng, Viễn Chủy lại một mình cô độc trong quán dược ướt lạnh, mãi không rời đi. Điều này nhất định sẽ dẫn đến bệnh tật nghiêm trọng"Ca ca..." Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác có vẻ sắp tức giận, vội vàng bắt lấy tay hắn, ấn vào ngực mình, làm nũng nói: "Ngươi nghe đi, thật sự không có chuyện gì đâu, ngươi không cần giận ta, được không?"Vào mùa đông lạnh giá, hơi nước từ các dược trong quán thuốc làm phòng trong ấm áp hơn so với bên ngoài. Viễn Chủy mặc trên người cũng đơn giản hơn. Cách một lớp áo mỏng, Cung Thượng Giác rõ ràng cảm nhận được nhịp tim chậm rãi và ổn định của đệ đệ."Ta sẽ không tức giận với đệ." Cung Thượng Giác nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cung Viễn Chủy, những ánh mắt như sao sáng, chỉ phản chiếu bóng dáng của hắn. Lặng lẽ, hắn tránh ánh nhìn ấm áp của Viễn Chủy, giơ tay tháo chiếc áo choàng và khoác lên vai đệ đệ, ôm chặt vai hắn, nói: "Kim Phục nói hôm nay ngươi chỉ ăn một ít bánh trà, không ăn uống gì sao? Ta đã chỉ thị phòng bếp làm đồ ăn rồi."Cung Viễn Chủy lộ vẻ thất vọng, thử hỏi: "Có phải về Giác cung không?""Không cần." Cung Thượng Giác nắm chặt vai Viễn Chủy, giọng điệu bình thản, "Chủy cung cũng rất tốt"Cung Xa Trung cúi đầu, khẽ đáp: "Ừm."
Đến gần cửa ải cuối năm, cũ trần sơn cốc tuyết rơi liên tục, phủ trắng cả khu rừng. Các thị vệ và tỳ nữ dọn dẹp tuyết suốt nhiều ngày, nhưng khi đêm xuống, con đường vẫn được bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Sau khi dùng bữa, Cung Viễn Chủy đưa Cung Thượng Giác đến gần cửa Chủy cung, nhưng Thượng Giác không cho hắn tiễn, tự mình rời đi với Kim Phục. Hai người bước trên nền tuyết, lưu lại dấu chân mờ mịt.Cung Viễn Chủy nhìn hai người đi xa, mãi cho đến khi bóng đêm che giấu thân ảnh, lại quay đầu đi xem dấu chân trên mặt đất. Cung Thượng Giác nội công thâm hậu, dấu chân khoảng cách và chiều sâu đều giống nhau như đúc."Chủy công tử, bên ngoài phong hàn, vẫn là vào nhà đi." Thị nữ mới đến có vẻ không sợ Viễn Chủy, chủ động tiến lên khuyên nhủ.Thị nữ này là từ Cựu Trần Sơn Cốc điều đến, do Tuyết Trưởng Lão phụ trách xử lý việc này. Mấy cung đều an bài vài người, Viễn Chủy không mấy mừng rỡ, chỉ chọn một cái tên, là Tĩnh Lan, tuổi chỉ khoảng mười bảy, đúng là cùng Viễn Chủy không khác nhiều tuổi. Thị nữ này khác với các thị nữ ở Chủy Cung, họ đều sợ hãi hắn, trừ khi hắn chủ động gọi, không ai xuất hiện. Ngay cả việc đưa trà, nước, hay giúp hắn chuẩn bị đồ cũng rất lặng lẽ. Tĩnh Lan vừa đến, không hiểu vì sao trên người hắn có bao nhiêu huyết phong hầu độc dược, mỗi lần đều như hôm nay gọi hắn vào nhà để thêm ấm. Điều kỳ quái là, Viễn Chủy cũng không cảm thấy chán ghét.==================================Tác giả có lời muốn nói: Tôi viết theo quan hệ tình cảm trên phim để tiếp tục câu chuyện về Giác và Thiển. Vì vậy, sẽ có một chút miêu tả về cảm tình giữa họ trong fic. Nhưng hiện tại, ca ca đã không còn tình cảm với Thiển nữa. Về điểm này, các bạn hãy yên tâm. Cuối cùng, đừng mắng ca ca quá nhiều, nếu muốn mắng, thì mắng tôi thôi ㅠㅠㅠㅠ (chắc các bạn không nỡ mắng ca ca đâu nhỉ?). Jahee: CÓ
Nửa đêmCung Viễn Chủy mang theo lệnh bài bên người, ra vào Cung môn hoàn toàn không gặp trở ngại. Hắn trước đây thường xuyên hạ sơn tuần tra, rất quen thuộc với cư dân vùng lân cận. Vì tránh bị nhận ra, hắn cố ý chọn đường vắng người, mà mùa đông giá rét, người qua lại trên chợ cũng không nhiều.Khu chợ hoa đăng có một số khách điếm và cửa hàng, Cung Viễn Chủy cẩn thận điều tra từng nơi. Khi kiểm tra đến khách điếm thứ ba, một nữ tử mặc bạch y bất ngờ đẩy cửa bước ra, khiến hắn vội nép mình vào bóng tối.Nữ tử đó bước xuống lầu, gọi tiểu nhị đến và yêu cầu một chén nước cơm. Tiểu nhị nhìn thấy nàng dung mạo thanh lệ thoát tục, không khỏi ân cần hỏi:"Cô nương chỉ gọi một chén cháo thôi sao? Nếu đói bụng, để tiểu nhân bảo nhà bếp nấu chút mì cho cô nương nhé?"Cung Viễn Chủy nghe thấy nữ tử cất giọng, âm điệu mềm mại, dịu dàng, mang theo sự yếu đuối tương tự như giọng nói của Thượng Quan Thiển. Ngay lập tức, hắn siết chặt nắm tay, từ trong cơ quan ám khí lấy ra một chiếc phi tiêu nhỏ bằng thép tinh luyện, bên trên tẩm độc kịch liệt — loại độc chỉ cần trầy xước là đủ khiến đối phương mất mạng. Chỉ cần đợi tiểu nhị rời đi, hắn sẽ ra tay không chút do dự."Không cần đâu, cảm ơn tiểu ca," nữ tử ôn nhu đáp, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Là hài nhi của thiếp đói bụng, một chén cháo đã đủ rồi."Tiểu nhị nghe thế, không khỏi tỏ vẻ bất bình thay nàng: "Phu quân của cô nương thật không ra làm sao! Đường đường là một nam tử hán mà lại để vợ con mình cô độc bên ngoài như thế này!"Nữ tử che miệng khẽ cười, thanh âm dịu dàng: "Tiểu ca hiểu lầm phu quân rồi. Chàng thường xuyên bôn ba bên ngoài để lo chuyện kinh thương, nên không phải lúc nào cũng ở bên cạnh thiếp thân được. Nhưng phu quân mỗi tháng đều không quản vất vả trở về thăm, lại chăm lo đủ thứ, từ ăn uống đến giấc ngủ. Những lúc ấy, dù mệt đến đâu, chàng cũng chẳng ngại lao lực vì mẹ con thiếp. Hài nhi có thể lớn lên khỏe mạnh như ngày hôm nay đều là nhờ công sức của phu quân cả."Đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa tiểu nhị và nữ tử chẳng khác gì một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng Cung Viễn Chủy dậy sóng dữ dội. Từng lời, từng chữ tựa như bọt nước lạnh buốt tràn qua, nhấn chìm hắn từ đầu đến chân.Trong tay hắn, phi tiêu vẫn lóe lên ánh sáng u lam nhàn nhạt, phản chiếu gương mặt lạnh lùng nhưng không che giấu được sự ngỡ ngàng, có phần thất thần, thậm chí là buồn cười đến chua xót.Cung Viễn Chủy bất giác nhớ lại chuyện xảy ra vào tám tháng năm trước. Khi đó, ca ca hắn—Cung Thượng Giác—vừa trở về cung không lâu, nhưng chưa kịp ở lại bao lâu đã vội vã rời đi. Rõ ràng đã nói cuối tháng sẽ quay lại, vậy mà lại chậm trễ tận ba tháng. Nghĩ đến thời gian ấy trùng hợp với tháng Thượng Quan Thiển sinh hạ hài nhi, lòng hắn bỗng quặn đau."Ca ca rời cung khi đó, liệu có phải là để bầu bạn bên Thượng Quan Thiển trong lúc nàng lâm bồn không?"Ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã khiến ngực hắn như bị thắt chặt, cơn đau lan tỏa. Hắn không muốn tin vào điều mình đang suy đoán, không muốn chấp nhận. Tâm trạng trước đó, vốn gấp gáp truy tìm tung tích Thượng Quan Thiển, giờ đây bỗng trở nên mâu thuẫn và đầy ngờ vực. Nếu người dưới lầu không phải Thượng Quan Thiển, mà chỉ là một nữ tử xa lạ, thì sao?Lúc này, cuộc trò chuyện dưới lầu đã kết thúc. Nữ tử bưng bát nước cơm từ từ bước lên. Ánh nến từ hành lang hắt lên gương mặt nàng, khiến mọi đường nét hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính là Thượng Quan Thiển—không thể nhầm lẫn.Nàng vẫn giữ được nhan sắc mỹ miều như trước, nhưng khí chất thì dường như thay đổi. Vẻ nhu hòa, dịu dàng toát ra từ nàng tựa như biểu tượng của một người mẹ đã trải qua nhiều đổi thay. Trong thoáng chốc, nàng như vô tình liếc nhìn về phía chỗ Cung Viễn Chủy ẩn nấp, nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì, như thể không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn.Thượng Quan Thiển tự nhiên bước đến cửa phòng, đẩy nhẹ rồi khuất bóng vào trong.Trong bóng tối, Cung Viễn Chủy lặng lẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhưng đầy mâu thuẫn, như thể đấu tranh giữa sự phẫn uất và nỗi đau không thể diễn tả thành lời.Trốn.Cung Viễn Chủy trốn sâu hơn vào bóng tối. Trong khung cảnh tối tăm như nuốt chửng mọi thứ, gương mặt hắn hiện lên tái nhợt đến đáng sợ. Cái liếc nhìn vô tình kia của Thượng Quan Thiển tựa như một đòn chí mạng, khiến hắn nảy sinh ý niệm bỏ chạy. Chỉ cần vận dụng khinh công, hắn có thể dễ dàng rời khỏi khách điếm này, tránh xa nơi tưởng chừng như vực thẳm hắc ám đang muốn cuốn lấy hắn.Nhưng hắn không cam lòng."Vạn nhất..." Hắn tự nhủ, "Vạn nhất nàng đã nhận ra ta và cố tình nói những lời đó để lừa ta rời đi thì sao?"Suy nghĩ ấy không ngừng lặp lại trong đầu, đan xen cùng nỗi sợ hãi hắn không dám thừa nhận.Lời nói của Vân Vi Sam trước đây bất ngờ vang vọng trong trí nhớ:"Có đôi khi, giữa hai vợ chồng dù có nhiều bất hòa, nhưng vì hài nhi, họ vẫn sẽ tôn trọng nhau như khách, cùng nhau đầu bạc đến già."Nụ cười ngọt ngào nhưng đầy chắc chắn trên gương mặt Vân Vi Sam khi nói câu ấy làm trái tim Cung Viễn Chủy lạnh buốt. Hắn siết chặt bàn tay mình đến mức móng tay đâm vào da thịt, máu rỉ ra thấm qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống sàn gỗ.Trong tay, Lăng Hoa Tiêu—thứ ám khí nguy hiểm tẩm độc—run rẩy như sắp rơi. Hắn ép mình trấn tĩnh lại, bước chậm rãi đến cánh cửa phòng trước mặt, ánh mắt đượm một tia hy vọng cuối cùng. Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, mọi khúc mắc sẽ được giải đáp.Tay vừa chạm vào cửa, từ bên trong bỗng vang lên một giọng trẻ con non nớt, ngọt ngào:"Nương, năng..."Thanh âm ấy như sấm nổ ngang tai Cung Viễn Chủy, làm cả cơ thể hắn chấn động. Tay hắn khựng lại giữa không trung, trong lòng bỗng cuộn trào những cảm xúc phức tạp khó diễn tả.Thượng Quan Thiển dịu dàng lên tiếng:"Hảo, để nương thổi một chút, liền không đau nữa. A Niệm ngoan, uống xong nước cơm rồi ngủ nhé."Tiếng "Nương" nhỏ xíu ấy như mũi dao xuyên thẳng vào tim Cung Viễn Chủy, đánh tan mọi kỳ vọng mong manh mà hắn tự huyễn hoặc. Hắn cảm giác bản thân vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, từng mảnh bị cơn gió lạnh thổi bay tứ phía. Trong thoáng chốc, hắn tựa như một chiếc lá khô héo, bị thổi qua bờ vai của Cung Thượng Giác.Hắn thấy rõ Cung Thượng Giác không vươn tay bắt lấy lá rụng, mà cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ. Cung Thượng Giác ngẩng đầu, trao cho Thượng Quan Thiển ánh mắt tràn ngập dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt. Sau đó, cả ba người sóng vai rời đi, không hề ngoảnh lại, để lại Cung Viễn Chủy một mình trong bóng tối.Nỗi lòng hỗn loạn khiến hắn quên cả cách kiểm soát hơi thở. Chính sự bất cẩn ấy làm Thượng Quan Thiển bên trong nhận ra điều bất thường."Ai ở bên ngoài?" – Nàng lên tiếng cảnh giác.Lúc này, Cung Viễn Chủy mới bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc ấy, nếu Thượng Quan Thiển xuất hiện với thanh kiếm trong tay, hắn có lẽ đã trọng thương. Nhưng nàng chỉ cất tiếng dò hỏi, không hề có động thái khác, khiến hắn càng thêm bất an.Hắn cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy không ngừng, chậm rãi đẩy cửa bước vào.Thượng Quan Thiển đứng trong phòng, siết chặt đứa trẻ vào lòng. Đôi mắt nàng ánh lên sự hoảng sợ tột độ, như thể vừa đối diện với vị Diêm Vương đòi mạng.Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Cung Viễn Chủy đứng yên, giữa sự hỗn loạn trong tâm trí và nỗi đau đớn không cách nào trốn chạy.Đứa trẻ nhỏ ngây thơ, không hiểu hiểm nguy đang bao trùm, mở to đôi mắt sáng trong nhìn Cung Viễn Chủy. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, hắn như nhìn thấy bóng dáng của Cung Thượng Giác ngày còn bé, hình ảnh ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tâm khảm.Cơn đau âm ỉ và sắc nhọn bủa vây toàn thân hắn, cuối cùng hội tụ về trái tim, như hàng ngàn mũi kim bạc đâm xuyên vào, không chút nương tay. Trong miệng Cung Viễn Chủy tràn ngập vị tanh của máu, nhưng hắn vẫn gắng gượng giữ lại chút lý trí cuối cùng.Hắn nhìn thẳng vào Thượng Quan Thiển, giọng nói khản đặc, yếu ớt như tiếng vọng từ cõi chết:"Đứa bé kia... là của ca ta sao?"Câu hỏi ngắn ngủi nhưng như rút cạn mọi sức lực, để lại hắn đứng đó, như ngọn nến sắp tàn.Thượng Quan Thiển, đôi mắt đã ngấn lệ, không trả lời bằng lời mà chỉ quỳ sụp xuống trước mặt hắn. Nàng nức nở:"Đúng vậy... Mong rằng Chủy công tử nghĩ đến ân nghĩa của Nhị tiên sinh, tha cho đứa bé này một mạng."Chỉ một tiếng "Đúng vậy" vang lên, toàn bộ thế giới của Cung Viễn Chủy như sụp đổ. Âm thanh ầm ầm nổ vang trong đầu hắn, chỉ còn là một mớ tạp âm hỗn loạn. Hắn không nghe rõ Thượng Quan Thiển nói gì thêm, chỉ ngây người nhìn miệng nàng mở ra khép lại, mà chẳng thể tiếp nhận bất kỳ lời nào nữa.Ám khí trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh linh khe khẽ. Hắn cố gắng mở miệng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, một ngụm máu tươi đã trào khỏi cổ họng.Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu hắn là nỗi sợ sẽ khiến ca ca lo lắng. Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn không chịu nổi nữa, hắn đổ ập xuống nền đất lạnh.Tiếng động từ cú ngã vang lên không nhỏ, nhưng cả quán trọ vẫn im lìm, không một tiếng động. Khách nhân và tiểu nhị ở phòng bên không ai thức giấc, cả tòa khách điếm chìm vào tĩnh lặng, như thể đang ôm lấy bí mật đen tối vừa xảy ra.Một bóng hình lặng lẽ xuất hiện từ cửa, chậm rãi bước vào. Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn người tới, đôi mắt nàng giờ đây đã cạn kiệt nước mắt. Đứa trẻ trong lòng ngực nàng thấy vũng máu trên nền đất, kinh hãi đến mức rúc sâu vào lòng mẹ, toàn thân run rẩy không ngừng."Không tồi, đúng là một màn ngoài ý muốn đáng mừng." Chấp Lan Triệt nở một nụ cười lạnh lùng, ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy. Y chậm rãi rút từ người hắn ra một thanh đoản đao, lưỡi dao vẫn còn đọng máu, vừa vặn khắc rõ dấu tích thủ đoạn tàn nhẫn của y.Y siết chặt cằm của Cung Viễn Chủy, buộc hắn mở miệng. Không chút do dự, Chấp Lan Triệt dùng thanh đoản đao vừa rút, lấy máu tươi từ trên lưỡi và rót thẳng vào miệng hắn.Trong khoảnh khắc ấy, Thượng Quan Thiển chỉ có thể ôm chặt lấy đứa trẻ, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nỗi kinh hoàng lẫn bất lực hiện rõ trong đôi mắt nàng, nhưng nàng biết, nếu làm điều gì khinh suất, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn.
Ở một nơi khác, Cung Thượng Giác, sau bốn tháng ròng rã bôn ba tại Nam Cương, cuối cùng cũng vượt qua mọi gian nan trở về. Lần này, thay vì đi thẳng đến Giác Cung, hắn đổi hướng, trực tiếp đến Vũ Cung.Cung Tử Vũ, nhận được tin tức của đại ca, đã sớm kết thúc bế quan và chờ sẵn trong thư phòng của Vũ Cung. Khi hai người gặp nhau, không một lời dư thừa nào được nói. Bầu không khí nặng nề, mang theo sự khẩn trương.Họ nhanh chóng bắt đầu bàn bạc, ra lệnh không cho bất kỳ ai tiến gần thư phòng. Những gì diễn ra trong căn phòng đó trở thành một bí mật tuyệt đối, nhưng không khó đoán được, đây là những toan tính lớn lao và quyết định sống còn của Cung môn."Đã tìm được cách giả Đồng Tâm cổ chưa?" Cung Tử Vũ mới vừa ngồi xuống đã không kìm được hỏi.Cung Thượng Giác khẽ gật đầu, khuôn mặt còn vương chút hàn khí của mùa đông. Hắn nghiêm túc đáp:"Xác thực là có giải pháp, nhưng cách này cực kỳ khắc nghiệt. Cổ trùng vốn có tính mẫn cảm đặc biệt với máu, chúng lệ thuộc vào và bị hấp dẫn bởi huyết mạch của kẻ bị chúng ký sinh. Do đó, phương pháp hóa giải cũng xoay quanh yếu tố này. Thế gian này, chỉ có máu của người mang huyết thống trực hệ với người trúng cổ mới có thể mê hoặc cổ trùng."Chúng ta cần tìm một người có quan hệ huyết thống trực hệ với kẻ bị trúng cổ. Hai người sẽ được phân biệt sử dụng âm dược và dương dược. Người bị trúng cổ sẽ dùng âm dược, còn người có quan hệ huyết thống sẽ dùng dương dược. Sau đó, lấy máu của cả hai để tạo ra sự hấp dẫn, khiến cổ trùng rời khỏi cơ thể người trúng cổ mà bò sang người có quan hệ huyết thống. Mặc dù mẫu cổ vẫn tồn tại, nhưng khi cổ trùng đã chuyển sang cơ thể khác, nó sẽ mất đi tác dụng."Cung Tử Vũ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, lông mày nhíu chặt. Y nói, giọng đầy oán giận:"Phương pháp này thật quá tàn nhẫn. Đừng nói đến việc Vân Vi Y hiện giờ hơi thở yếu ớt, có thể chịu nổi quá trình cổ trùng rời đi hay không đã là một vấn đề. Hơn nữa, nếu nàng biết được cách này, chắc chắn sẽ không đồng ý hy sinh một người mang cùng huyết thống chỉ vì mình.""Đúng vậy." Cung Thượng Giác gật đầu, thần sắc bình thản, nhưng trong mắt ánh lên một tia u ám khó dò. Hắn lạnh nhạt nói:"Huống hồ, Viễn Chủy đã không còn bất kỳ người mang huyết thống trực hệ nào trên đời này."Câu nói ấy khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Cung Tử Vũ lặng im, nhưng ánh mắt đầy mâu thuẫn, như đang suy tính điều gì.Lời nói này khiến lòng Cung Tử Vũ run lên. Y ngẩng đầu, ánh mắt dò xét nhìn Cung Thượng Giác, rồi cẩn thận châm chước mà hỏi:"Như vậy, chẳng phải Viễn Chủy không còn ai có thể hóa giải?"Cung Thượng Giác khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười mỏng nhưng lạnh lẽo hơn cả không cười. Hắn trầm giọng đáp:"Cho nên ta không hài lòng với cách này. Sau nhiều lần dò hỏi, ta mới biết được rằng phương pháp này không chỉ có thể áp dụng với tử cổ, mà còn có thể dùng cho mẫu cổ."Cung Tử Vũ nghe vậy liền kích động thốt lên:"Như thế thì thật quá tốt!"Nhưng ngay sau đó, như nghĩ đến điều gì, y lại ủ rũ. Đôi vai chùng xuống, giọng nói trĩu nặng:"Nhưng Vô Phong vốn nhận nuôi toàn những cô nhi. Làm sao có thể tìm được người có quan hệ huyết thống với Chấp Lan Triệt? Nếu người thân của hắn đã sớm qua đời thì sao?"Cung Thượng Giác giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong giọng nói lại không giấu được vẻ nặng nề:"Đúng vậy, điều khó khăn chính là ở đây."Việc tìm kiếm phương pháp giải độc không làm mất nhiều thời gian của Cung Thượng Giác. Cái khó là phải tra ra quan hệ huyết thống của Chấp Lan Triệt. Hắn hoàn toàn dựa vào một vài mô tả ít ỏi từ Viễn Chủy, cộng thêm việc sử dụng những thông tin được cung phụng bởi Lâm Lang Các, đặc biệt về những nữ nhân ở Nam Cương.Cung Thượng Giác đã cho tiến hành một cuộc tìm kiếm quy mô lớn. Sau thời gian dài, cuối cùng hắn cũng phát hiện được một manh mối quan trọng: Chấp Lan Triệt còn một thân sinh muội muội, một nữ hài mới mười mấy tuổi.Thông tin này không chỉ mở ra hi vọng, mà còn đặt ra nhiều vấn đề và rủi ro tiềm tàng trong kế hoạch giải cổ...Chấp Lan Triệt đi lạc khi mới chỉ năm tuổi, bị Vô Phong nhặt được và nuôi dưỡng từ đó. Đã gần ba mươi năm trôi qua, cha mẹ của Chấp Lan Triệt từ lâu đã rời bỏ nhân gian, và muội muội của hắn có khả năng đã bị nhận nuôi bởi một gia đình khác. Cung Thượng Giác từng ngồi cùng cha mẹ nuôi của cô bé để thảo luận điều kiện và cố gắng thuyết phục họ, nhưng mọi lần đều bị từ chối với lý do này hay lý do khác.Đúng lúc đó, Cung Thượng Giác nhận được tin nhắn từ Kim Phục rằng Cung Viễn Chủy đã gặp phải chuyện không may. Không chút do dự, hắn ra lệnh cho thuộc hạ làm như thể cướp bóc gia đình kia sạch sẽ, chỉ để lại cô bé và tự mình sắm vai vị cứu tinh và đưa cô bé đi.Nghe xong câu chuyện, Cung Tử Vũ sắc mặt thay đổi nhiều lần. Y bản tính thiện lương, ngay cả Bách Thảo Tụy cũng có thể tùy tiện cho người khác. Vì vậy, y không thể chấp nhận hành vi tàn nhẫn của Cung Thượng Giác, nhưng cũng không thể trách cứ hắn được, vì A Vân và Viễn Chủy đang gặp nguy hiểm, và nếu y ở trong hoàn cảnh đó, có thể y cũng sẽ làm điều tương tự.Cuối cùng, Cung Tử Vũ hỏi một câu để thay đổi chủ đề nhỏ hơn:"Nữ hài nhi kia đâu?"Cung Thượng Giác đáp:"Ở một nơi an toàn.""Vậy sao ngươi không mang cô bé về Cung môn?"Cung Thượng Giác phất tay trên mặt nước, nhìn lá trà nhẹ nhàng trôi đi. Hắn cúi đầu, nhạt nhẽo hớp một ngụm trà, rồi nói: "Cung môn bên trong không nhất định an toàn."Cung Tử Vũ nhăn mày lại, hỏi: "Ngươi hoài nghi bên trong Cung môn còn có Vô phong?"Cung Thượng Giác nhìn vào chung trà trong tay, bên trong có một mảnh lá trà bị trùng chú rơi xuống. Hắn nói: "Chỉ là một sự nghi ngờ mà thôi."Cung Tử Vũ cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, cắn răng nói: "Tên Vô Phong này đúng là như hổ không thể vào, sớm muộn gì ta cũng muốn trừ khử bọn họ."Cuộc đối thoại giữa hai người gần như kết thúc. Cung Thượng Giác đứng dậy rời đi, nhưng Cung Tử Vũ đột nhiên gọi lại hắn và mỉm cười nói: "Đúng rồi Thượng Giác, chúc mừng ngươi.""Chúc mừng cái gì?" Hắn mơ hồ cảm thấy một dự cảm bất an đang dâng lên trong lòng.Cung Tử Vũ cười nói: "Chúc mừng ngươi đã làm cha rồi! Không ngờ ngươi lại nhanh chóng như vậy. Ta vừa mới thành hôn với A Vân không lâu, mà Thượng Quan Thiển đã đến tìm với đứa bé trong tay. Nàng là người của Vô Phong, ta đương nhiên không tin đứa bé đó là của ngươi. Ai ngờ Thượng Quan không khéo léo từ chối, lại còn thề son sắt rằng thủ lĩnh Vô Phong là kẻ thù của mình. Hơn nữa... đứa bé lớn lên thực sự giống ngươi, ta đành phải sắp xếp cho hai mẹ con bọn họ ở trong Giác cung."Cung Thượng Giác trầm mặc không nói gì. Thượng Quan Thiển đột nhiên tới Cung môn chắc chắn không phải do tự nguyện mà là do bị Vô Phong uy hiếp. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Có lẽ nàng có thể may mắn thoát được, nhưng nguy cơ bị Vô Phong kiểm soát càng lớn.Cung Tử Vũ thấy sắc mặt của Cung Thượng Giác không được tốt, nghĩ rằng hắn đang lo lắng về mối quan hệ với thúc tẩu. Ngay sau đó, hắn an ủi nói: "Quên không nói cho ngươi, vẫn là Viễn Chủy đệ đệ dẫn bọn họ vào Cung môn đó!"Vừa dứt lời, Cung Thượng Giác đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt chưa kịp nhìn Cung Tử Vũ đã vội vàng rời đi. (Jahee: 2 làm xong 2 sợ cái gì???? Đề nghị tác giả ngược 2 nhiều lêm)Cung Tử Vũ bị sự kích động của hắn làm cho ngã ngửa ra sau, nhìn theo cánh cửa mở rộng mà ngẩn người, lẩm bẩm: "Kích động như vậy à..."Cửa ải cuối năm trước là một thời điểm lạnh giá khắp Cung môn, trước cửa Chủy cung trước đó hoa mai đã nở rộ, hương mai tỏa ra nồng nặc, khiến những người qua lại đều bị quyến rũ bởi mùi hương đậm đà này.Cung Viễn Chủy từ sơn cốc trở về liền không còn đến Giác cung nữa. Hắn suốt ngày chỉ quanh quẩn trong y quán, chăm sóc hoa cỏ, thi thoảng lại ngồi ngẩn ngơ nhìn khung đèn lồng mà mình tự làm.Vân Vi Sam từng nhiều lần phái người đến ám chỉ rằng tình trạng sức khỏe của Cung Viễn Chủg không ổn, nhưng hắn đều cho qua một cách miễn cưỡng. Đã gần nửa tháng trôi qua, ngoài việc ngủ không tốt, không phát hiện ra có gì bất ổn, chỉ là thi thoảng nghĩ đến chuyện của Cung Thượng Giác, trái tim lại đau nhói.Cung Viễn Chủ dừng tay đảo dược, nén lại cơn đau trong ngực, hình ảnh đứa bé lại hiện lên trong đầu hắn. Xác thật rất giống ca ca, chỉ là hơi nhát gan, sau này nhất định phải dạy dỗ thật tốt. Hắn chợt sửng sốt, rồi bỗng tỉnh táo lại, cười nhạt chính mình thật ngốc, đứa bé đó cha mẹ đều còn, đâu có thuộc về mình mà dạy dỗ?Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài phòng truyền vào, người đến đẩy cửa mà vào, Cung Viễn Chủy tưởng là Kim Phục, không quay đầu lại mà mắng: "Không gõ cửa, nếu không phải vì ca ca phân thượng, ta đã sớm...""Viễn Chủy..." Cung Thượng Giác mở miệng gọi hắn, ngữ khí không còn như trước, mà thật sự cẩn thận.Cung Viễn Chủy đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thân hình phong trần mệt mỏi của Cung Thượng Giác, mấy tháng nay hắn bôn ba mệt nhọc, trên mặt đầy những vết thương nhỏ do gió lạnh gây ra. Lúc này hắn đứng từ xa nhìn về phía mình."Ca ca..." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, đầy ắp sự tưởng niệm và ủy khuất khi nhìn thấy người này, cuối cùng không kìm được, nước mắt gần như tràn mi mà rơi xuống. Hắn ném xuống ấm thuốc và nhào vào lòng Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác vững vàng tiếp được hắn.Cung Thượng Giác ôm người trong lòng, cảm nhận Cung Viễn Chủy hình như lại gầy hơn một chút. Hắn đau lòng không thôi, giọng nói mềm nhẹ vài phần, hỏi: "Viễn Chủy, ngực có chỗ nào không khoẻ à?" Vừa mới vào cửa, hắn rõ ràng thấy Cung Viễn Chủy che ngực lại.Cung Viễn Chủy gắt gao chôn ở trong lòng Cung Thượng Giác, cảm nhận được trên người ca ca mùi vị độc nhất vô nhị khiến hắn cảm thấy an tâm. Những ngày bất an mấy hôm nay dường như đã được xoa dịu bớt, giọng hắn còn đứt quãng, nói: "Ca ca đi lâu rồi, ta nhớ ca ca nghĩ đến mà tim đau."Cung Thượng Giác bất giác bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cung Viễn Chủy, nói: "Yên tâm đi, lần này trở về, ta sẽ tạm thời không đi nữa. Ta sẽ bồi dưỡng ngươi ăn Tết, mang những pháo hoa vô dụng năm ngoái đều dùng hết."Cung Viễn Chủy nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn vào ca ca của mình, trong đầu lại không thể tránh né mà nghĩ đến đứa bé kia. Hắn cười gượng, nói: "Được thôi, ca ca đã nói vậy, cũng không thể đổi ý."Cung Thượng Giác cạo nhẹ mũi Cung Viễn Chủy, sủng nịch nói: "Ca ca khi nào nói chuyện không giữ lời đâu."Cung Viễn Chủy điều chỉnh lại tâm trạng từ trong lòng Cung Thượng Giác đứng lên. Thượng Giác nhìn chằm chằm cổ tay mảnh khảnh của hắn, nhíu mày, trầm giọng nói: "Kim Phục đã chăm sóc ngươi thế nào mà lâu như vậy, một chút thịt cũng không thấy quay lại."Cung Viễn Chủy trong lòng ngọt ngào vô cùng, cười nhẹ nói: "Ca, không có việc gì đâu, thân thể của ta, ta rõ ràng trong lòng."Cung Thượng Giác ngước mắt, ánh mắt sắc bén, nói: "Nếu ngươi thật sự rõ ràng, thì sẽ không mất ăn mất ngủ ở lại đây như thế này." Kim Phục đã báo cáo toàn bộ hành động của Cung Viễn Chủy trong khoảng thời gian này cho hắn. Viễn Chủy chỉ chăm chú chế dược mà quên mất thời gian, ngày đêm không nghỉ, và khi không có ai giám sát như khi Cung Thượng Giác đi vắng, Viễn Chủy lại một mình cô độc trong quán dược ướt lạnh, mãi không rời đi. Điều này nhất định sẽ dẫn đến bệnh tật nghiêm trọng"Ca ca..." Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác có vẻ sắp tức giận, vội vàng bắt lấy tay hắn, ấn vào ngực mình, làm nũng nói: "Ngươi nghe đi, thật sự không có chuyện gì đâu, ngươi không cần giận ta, được không?"Vào mùa đông lạnh giá, hơi nước từ các dược trong quán thuốc làm phòng trong ấm áp hơn so với bên ngoài. Viễn Chủy mặc trên người cũng đơn giản hơn. Cách một lớp áo mỏng, Cung Thượng Giác rõ ràng cảm nhận được nhịp tim chậm rãi và ổn định của đệ đệ."Ta sẽ không tức giận với đệ." Cung Thượng Giác nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cung Viễn Chủy, những ánh mắt như sao sáng, chỉ phản chiếu bóng dáng của hắn. Lặng lẽ, hắn tránh ánh nhìn ấm áp của Viễn Chủy, giơ tay tháo chiếc áo choàng và khoác lên vai đệ đệ, ôm chặt vai hắn, nói: "Kim Phục nói hôm nay ngươi chỉ ăn một ít bánh trà, không ăn uống gì sao? Ta đã chỉ thị phòng bếp làm đồ ăn rồi."Cung Viễn Chủy lộ vẻ thất vọng, thử hỏi: "Có phải về Giác cung không?""Không cần." Cung Thượng Giác nắm chặt vai Viễn Chủy, giọng điệu bình thản, "Chủy cung cũng rất tốt"Cung Xa Trung cúi đầu, khẽ đáp: "Ừm."
Đến gần cửa ải cuối năm, cũ trần sơn cốc tuyết rơi liên tục, phủ trắng cả khu rừng. Các thị vệ và tỳ nữ dọn dẹp tuyết suốt nhiều ngày, nhưng khi đêm xuống, con đường vẫn được bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Sau khi dùng bữa, Cung Viễn Chủy đưa Cung Thượng Giác đến gần cửa Chủy cung, nhưng Thượng Giác không cho hắn tiễn, tự mình rời đi với Kim Phục. Hai người bước trên nền tuyết, lưu lại dấu chân mờ mịt.Cung Viễn Chủy nhìn hai người đi xa, mãi cho đến khi bóng đêm che giấu thân ảnh, lại quay đầu đi xem dấu chân trên mặt đất. Cung Thượng Giác nội công thâm hậu, dấu chân khoảng cách và chiều sâu đều giống nhau như đúc."Chủy công tử, bên ngoài phong hàn, vẫn là vào nhà đi." Thị nữ mới đến có vẻ không sợ Viễn Chủy, chủ động tiến lên khuyên nhủ.Thị nữ này là từ Cựu Trần Sơn Cốc điều đến, do Tuyết Trưởng Lão phụ trách xử lý việc này. Mấy cung đều an bài vài người, Viễn Chủy không mấy mừng rỡ, chỉ chọn một cái tên, là Tĩnh Lan, tuổi chỉ khoảng mười bảy, đúng là cùng Viễn Chủy không khác nhiều tuổi. Thị nữ này khác với các thị nữ ở Chủy Cung, họ đều sợ hãi hắn, trừ khi hắn chủ động gọi, không ai xuất hiện. Ngay cả việc đưa trà, nước, hay giúp hắn chuẩn bị đồ cũng rất lặng lẽ. Tĩnh Lan vừa đến, không hiểu vì sao trên người hắn có bao nhiêu huyết phong hầu độc dược, mỗi lần đều như hôm nay gọi hắn vào nhà để thêm ấm. Điều kỳ quái là, Viễn Chủy cũng không cảm thấy chán ghét.==================================Tác giả có lời muốn nói: Tôi viết theo quan hệ tình cảm trên phim để tiếp tục câu chuyện về Giác và Thiển. Vì vậy, sẽ có một chút miêu tả về cảm tình giữa họ trong fic. Nhưng hiện tại, ca ca đã không còn tình cảm với Thiển nữa. Về điểm này, các bạn hãy yên tâm. Cuối cùng, đừng mắng ca ca quá nhiều, nếu muốn mắng, thì mắng tôi thôi ㅠㅠㅠㅠ (chắc các bạn không nỡ mắng ca ca đâu nhỉ?). Jahee: CÓ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store