ZingTruyen.Store

Giac Chuy Chuy Doan Sung Cuoc Song Vui Ve Cua Cung Tam

"Cung tiểu tam !!"

Cùng với tiếng hét giận dữ của Nguyệt trưởng lão, sau núi lại một lần nữa mở ra một ngày trong bầu không khí vui vẻ

"Nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép bất cứ người nào tới gần dược lô của ta, nhất là hắn ! Vì sao các ngươi không nghe !"

"Thuộc hạ không phải không nghe, kỳ thực là ----"

"Cung Viễn Chủy còn chưa học được Trảm Nguyệt Tam Thức, các ngươi cũng không ngăn được sao ! Các ngươi bình thường luyện cái gì vậy !"

"Không phải chúng ta không ngăn được, là chúng ta căn bản không ---- không ngăn...."

"Các ngươi mù sao, vì sao không ngăn hắn ! Hắn đảo loạn toàn bộ trình tự trong dược quán của ta, ngươi biết không ! Còn điển tích y dược của ta ! Ghi chép của ta ! Ta không phải nói rồi sao, Cung Viễn Chủy ở núi sau, trong thư phòng không cho phép có một giọt mực sao ! Một giọt cũng không thể để lại cho hắn ! Hắn sẽ sửa dược phương của ta ! Sẽ phê loạn cho ta ! Còn có thể dùng dược liệu của ta liệu mấy thứ độc khó hiểu, sau đó hạ độc vào trong đồ ăn của các ngươi, quan sát phản ứng của các ngươi ! Các ngươi cũng không phải chưa từng chịu cái khổ này ! Không nhớ sao !"

"Trưởng lão ! Đám tiểu nhân còn có thể không nhớ trước từng chịu tội này sao ! Kỳ thực là, thực sự không ai nhìn thấy Chủy công tử tới Nguyệt cung lúc nào, lại rời đi lúc nào...."

"Aaaa thực sự muốn ta tức chết !! Đều do tên Tuyết Trùng Tử đáng chết kia !!" Nguyệt cung lại truyền ra tiếng gèo thét, "Tự nhiên rảnh rỗi dạy hắn thân pháp khinh công làm gì !"


"A, y nói ngươi là tên đáng chết, còn hét lớn tiếng như vậy."

Trong Tuyết cung, đối diện trà lô của Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy nhướn mày lại gần, châm ngòi ly gián

"Ta ở đây cũng nghe thấy."

Tuyết Trùng Tử gẩy nắp ấm trà cũng không chia một ánh mắt cho cậu

"Còn không phải là ngươi đi trêu chọc y."

"Đây có thể trách ta sao ?"

Cung Viễn Chủy ---- à không, bây giờ đã vinh dự thăng chức thành đại ma vương của núi sau, Cung tiểu tam trong miệng Nguyệt trưởng lão, gương mặt vô tội vuốt lông ở cổ tay áo mình

"Ai bảo cuộc sống ở núi sau của các ngươi thực sự ngột ngạt, vô vị như vậy. Ngươi cũng biết, tay này của ta, mấy ngày không sờ vào độc dược, đều rất khó chịu."

"Vậy ngươi mượn dược lô của Nguyệt cung là được, động vào đống sách của y làm gì."

"Ta không nhìn nổi." Cung Viễn Chủy oán trách một tiếng, "Tốt xấu gì cũng giống ta cùng xưng là thiên tài về dược của Cung môn, dược phương viết cũng quá nát rồi. Ta nghĩ y tuổi trẻ đã là trưởng lão, vận mệnh đương nhiên lớn, cho dù ta chỉ điểm thêm, cũng không tới mức không nhịn được, tức giận thành như vậy chứ."

"Trước kia cũng không nhìn ra công phu đổi đen thay trắng này của ngươi, chỉ mạnh hơn không kém với Cung Tử Vũ." Tuyết Trùng Tử rốt cuộc liếc Cung Viễn Chủy một cái

"Chơi đủ rồi cũng đừng quên ngươi tới núi sau là làm gì. Trước khi ngươi vẫn chưa học được Trảm Nguyệt Tam Thức, chọc Nguyệt trưởng lão tức như vậy, cẩn thận lúc y dạy ngươi đao pháo, không nhịn được chém chết ngươi."

"Ta không sợ." Cung Viễn Chủy nhướn mày trả lời, "Dù sao ngươi đã dạy ta Phất Tuyết Tam Thức, cùng lắm ta so tài với y là được."

Tuyết Trùng Tử thâm ý liếc cậu một cái

"Nếu ngươi đã học được Phất Tuyết Tam Thức, không muốn tiếp tục học càng nhiều chiêu thức ở núi sau sao ?"

"Muốn." Cung Viễn Chủy gật đầu, "Nhưng các ngươi không phải cũng không muốn dạy ta sao ?"

Lời này khiến Tuyết Trùng Tử dừng lại động tác, trầm mặc

"Nhìn ra rồi ?" Hắn hỏi

"Ta lại không bị ngốc." Cung Viễn Chủy trả lời, "Y đều dám gọi ta là Cung tiểu tam, nếu không sợ ta quay về núi trước trả đũa, nói rõ là bị ta chọc tức tới thực sự muốn giết chết ta, nhưng y muốn giết ta, vẫn không thực sự ra chiêu với ta, không phải là sợ ta nhìn ra chiêu thức của y, lĩnh ngộ được cái gì trước sao ?"

"Chiêu thức của Nguyệt cung vẫn không nông cạn tới mức người nhìn một cái liền học được." Tuyết Trùng Tử đáp

"Ta đương nhiên biết." Cung Viễn Chủy đáp, "Nhưng cũng không thâm sâu tới đáng để các ngươi kéo dài như vậy đi ? Sợ ta học được sao ?"

"Không phải sợ ngươi học được, là sợ ngươi ----" Tuyết Trùng Tử còn chưa nói xong, phía sau hai người truyền tới động tĩnh gấp gáp

"Sợ ?! Ta sợ ngươi sao, Cung tiểu tam, ta hôm nay sẽ để núi trước xem xem, núi sau chúng ta cũng không phải dễ bị bắt bạt ----"

Nguyệt trưởng lão xông vào Tuyết cung, lúc này đã rút đao khỏi võ, quanh người nghiễm nhiên là khí tức lửa giận tận trời

"Sư phụ ! Nguyệt trưởng lão bắt nạt ta !"

Cung Viễn Chủy đột nhiên nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, chuồn tới phía sau Tuyết Trùng Tử, miệng nói ra xưng hô khiến hai người khác ở chỗ này đều ngẩn người

"Ngươi gọi ai đấy ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Ngươi cư nhiên gọi huynh ấy là sư phụ ??" Nguyệt trưởng lão hỏi

"Ta học theo hắn Tuyết Trùng Tử, hắn đương nhiên là sư phụ ta, nếu làm sư phụ, sẽ bảo vệ đồ đệ, không thể để trưởng bối không nói đạo lý khác ức hiếp." Cung Viễn Chủy sắc mặt dương nhiên, Nguyệt trưởng lão lần nữa biểu tình vặn vẹo

"Ngươi nói ai là trưởng bối không nói đạo lý !"

"Ta nói ngươi !" Cung Viễn Chủy bám vai Tuyết Trùng Tử, làm mặt quỷ với Nguyệt trưởng lão

"Ngươi đừng cho rằng ta không biết, sư phụ, tẩu tử trước đấy nói với ta, Cung Tử Vũ trước đây lúc đi theo Nguyệt cung học Trảm Nguyệt đao pháp, y luôn nói Trảm Nguyệt Tam Thức lợi hại hơn Phất Tuyết Tam Thức, còn bảo Cung Tử Vũ nhất định phải truyền ra ngoài, tới trước mặt ngươi, cũng phải chính mồm nói !"

Tuyết Trùng Tử không lên tiếng, chỉ nhướn mày, lúc hắn ngẩng đầu nhìn Nguyệt trưởng lão, phát ra một tiếng "A ?", tiếp theo truyền tới động tĩnh trường đao bên hông hắn ra khỏi vỏ

"Huynh đừng nghe kế ly gián của hắn !" Nguyệt trưởng lão gấp gáp, "Đây không phải là ta nói, là Cung Tử Vũ ----"

"Ngươi xem, ta nói Cung Tử Vũ vong ân bội nghĩa, không có lương tâm rồi !" Cung Viễn Chủy lần nữa chế giễu

"Rõ ràng là học Phất Tuyết Tam Thức trước, quay đầu lại khen đao pháp của Nguyệt cung lợi hại, loại tiểu nhân vô sỉ này, sư phụ đương nhiên không cần nhớ, che chở cho ta thật tốt là được."

"Cung tiểu tam ! Ngươi đừng được voi đòi tiên !" Nguyệt trưởng lão giơ mũi đao chỉ vào thiếu niên lòng dạ hiểm độc, ăn không nói có trước mắt

"Nếu hôm nay ngươi không trả lại nguyên si từng ấm sắc thuốc, dán lại từng dược phương trong dược quán của ta, ta nhất định khiến ngươi ở núi sau có đi mà không có về !"

"Nguyệt trưởng lão, tức giận rồi ? Có muốn dùng Trảm Nguyệt Tam Thức chém ta không ?" Cung Viễn Chủy vô tội hỏi

"Giáo huấn ngươi vẫn không cần dùng đao pháp của Nguyệt cung ta !"

"Hắn từng học đao pháp của Tuyết cung ta, Nguyệt trưởng lão ngụ ý là đang xem thường ai ?"

Không biết từ lúc nào Tuyết Trùng Tử đã đứng lên, lời này khiến Nguyệt trưởng lão hơi sững người, thấy hắn đã lấy ra chiêu thức Tân Tuyết, động tác nhanh chóng, công kích trực tiếp, Nguyệt trưởng lão không kịp chuẩn bị, bị quét ra ngoài, oán giận kêu một tiếng, cả người tránh thoát, trong thoáng chốc, hai người đã lao ra khỏi phòng, giao thủ ở đình viện đầy tuyết


Đứng ở phía sau cửa sổ bị phá vỡ, Cung Viễn Chủy vỗ tay cười

"Đánh thật hay....!" Cậu sảng khoái cảm thán

"Vậy đệ có thể lén học được chiêu thức Nguyệt trưởng lão bị ép lấy ra không ?"

Phía sau Cung Viễn Chủy, một giọng nữ đột nhiên lại gần cắt ngang động tác định đẩy cửa đuổi theo hai người kia của cậu, dọa cậu giật mình

"Tẩu tử ---- !" Cậu xoay người, biểu tình trên mặt thành vô cùng khổ sở, "Sao vất vả lừa đi hai người lại tới một người, các tỷ mỗi ngày không có chuyện gì khác ngoài tới trông chừng ta sao ?"

"Viễn Chủy đệ đệ thông minh lanh lợi như vậy, không trông chừng đệ sao được ?"

Vân Vi Sam lấy tay áo che miệng cười, chân thành đi tới bên cạnh thiếu niên, nhẹ nhàng nâng một tay kéo lại cửa sổ, cũng ngăn lại đường đi của Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy ý thức được hôm nay lại không xem được náo nhiệt, thoáng cái tức tới phồng mặt, cũng không tranh cãi, chỉ đi tới chỗ Tuyết Trùng Tử vừa pha trà, ngồi xuống, khuỷu tay chống trên bàn, bĩu môi nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lò

"Tức giận rồi ?" Vân Vi Sam như dỗ hài tử, tiện thể cười lắc đầu, đi tới ngồi xuống đối diện Cung Viễn Chủy, tiện tay lấy ra một chén trà mới tráng nước

"Ca ca đệ, Cung Thượng Giác năm đó kẹt mười hai ngày ở ải thứ nhất, Chấp Nhẫn đại nhân, cũng là làm đi làm lại nhiều lần mới thông qua ba ải, đệ ở núi sau thêm một khoảng thời gian rồi, không ai chê cười đệ."

"Ta không phải sợ người khác lời qua tiếng lại." Cung Viễn Chủy không nhịn được phản bác

"Cũng không phải là muốn tranh thắng thua về thời gian thông qua thử thách, ta chỉ là không hiểu !"

"Còn có thể có chuyện Viễn Chủy đệ đệ không hiểu sao ?"

Vân Vi Sam vốn muốn trêu cậu, lại không nghĩ tới, sau khi hỏi ra câu này, sắc mặt của thiếu niên đối diện lại trong chớp mắt trở nên có chút lạc lõng

"Là thiên tư của ta không đủ ? Hay là tính cách không tốt ?" Cậu cư nhiên thực sự không cam tâm nhỏ giọng hỏi, "Không thì vì sao bọn họ đều không thích ta ?"

Vân Vi Sam kinh ngạc mở to mắt nhìn

"Bọn họ ?"

"Ngươi của núi sau, Nguyệt trưởng lão bọn họ." Cung Viễn Chủy không vui, nhíu mày đáp

"Ta sớm qua lại với Tuyết Trùng Tử, hắn có thể còn quen với ta chút, cho nên sớm dạy đao pháp cho ta. Nhưng vì sao Nguyệt cung, Hoa cung lại mãi không có động tĩnh. Bọn họ biết ta không qua thử thách là không có cách rời khỏi núi sau, rõ ràng cũng không quá thích ta ở núi sau, vì sao không sớm thả ta đi. Nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là không chịu dạy ta đi.... Trước đây lúc vội vàng dạy Cung Tử Vũ như vậy, không tiếc phá vỡ Cung quy cũng muốn giúp huynh ấy, bây giờ tới ta lại...."

Cung Viễn Chủy nói tới cuối, giọng nói càng ngày càng nhỏ, miếng bánh Tuyết Trùng Tử để lại cũng sắp bị cậu bóp thành vụn cũng không buông ra

Thấy bộ dạng này của cậu, Vân Vi Sam có chút kinh ngạc, cũng đồng thời không biết kinh ngạc mức nào

"Cho nên.... đệ cảm thấy bọn họ là vì không thích đệ mới đối xử với đệ như vậy sao ?"

Lúc nàng hỏi câu này, âm điệu đều cao hơn so với bình thường, khiến Cung Viễn Chủy cũng không nhịn được ủy khuất ngẩng đầu lên

"Không thì sao ?"

Vân Vi Sam cười, vừa cười vừa cảm thán

"Thực sự là đệ đệ ngốc của ta...." Nàng nghiêng người về phía trước, vươn tay qua ấm trà, vỗ vai Cung Viễn Chủy

"Đệ rõ ràng không biết được bao nhiêu người cẩn trọng mà yêu thương, nhất là Chấp Nhẫn đại nhân. Để đệ ở đây, mãi tới lúc thời cơ thích hợp, cũng là vì muốn bảo vệ đệ."

"Bảo vệ ?" Cung Viễn Chủy mơ hồ, qua một lúc lâu, lại có chút không tin, hỏi lại một lần, "Tỷ nói là vì Tử Vũ ca ca, núi sau mới kéo dài thử thách Tam Vực của ta ?"

Vân Vi Sam gật đàu

"Còn có tỷ vừa nhắc tới thời cơ thích hợp." Cung Viễn Chủy lại hỏi, "Thời cơ nào ? Thời cơ thích hợp nào ? Có ý gì ?"

"Bảy mươi mốt ngày." Vân Vi Sam đột nhiên mở miệng, nói ra vài chữ

"Cái gì ?" Cung Viễn Chủy càng kinh ngạc, nhíu mày nhìn Vân Vi Sam

"Đây là con số Tử Vũ ca ca của đệ tổng kết được từ vô số lần từ nhỏ tới ở Cung môn gặp rắc rối, bị lão Chấp Nhẫn, còn có các trưởng lão của Trưởng Lão viện phạt."

"Đây là ----"

"Là các trưởng lão vì một chuyện mà tức giận." Vân Vi Sam trả lời, "Lúc Viễn Chủy đệ đệ vẫn là hài tử đã một mình chấp chưởng một cung, mặc dù ở trong mắt người ngoài, trước đây bất luận đệ phá bao nhiêu quy củ, cũng là vì có ca ca của đệ, Cung Thượng Giác lấy lý do đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, giải vây cho đệ, mới khiến đệ tránh rất nhiều trách phạt, nhưng thực tế, cũng là lão Chấp Nhẫn và các trưởng lão đau lòng cho đệ, cố tình bao che cho đệ, cho nên đệ cũng không biết, lúc trưởng lão của Cung môn thực sự tức giận sẽ như thế nào."

"Nhưng vì sao ta phải biết ?" Cung Viễn Chủy thực sự không hiểu, "Ta chỉ là không thích một số quy củ nát của Cung môn, ta cũng không phải không có đầu óc. Từ nhỏ ta liền biết các trưởng lão không dễ chọc, cho dù ỷ lại có ca ở đấy, ta hành sự từ trước tới nay cũng có chừng mực, chưa bao giờ thực sự đụng vào điểm mấu chốt của Cung gia."

"Ta từng nói, đây là vì đệ được rất nhiều người cẩn thận che chở." Vân Vi Sam trả lời

"Cuộc sống của núi sau tuy nhàm chán chút, nhưng được cái sóng yên biển lặng, cho nên, cho dù tiếp theo cần Viễn Chủy đệ đệ kiên nhẫn, ở lâu thêm chút thời gian, đệ cũng phải học được cách rộng lượng. Đệ chỉ dựa theo trình tự đã sắp xếp xong, học tốt tất cả chiêu thức ở núi sau, mới coi như không phụ tâm ý của mọi người."

"Tẩu tử...." Cung Viễn Chủy chần chờ mở miệng, "Sao ta có dự cảm không tốt vậy ? Tỷ thành thật nói với ta, có phải Cung Tử Vũ, hay là ca ta, đang làm chuyện gì ở núi trước, không thu thập được mới đẩy ta ra ngoài không ?"

"Trên đời này làm sao có chuyện Chấp Nhẫn đại nhân không thu thập được ?" Vân Vi Sam trả lời

"Yên tâm đi, chàng ấy cũng tính là người vô tri từ nhỏ tới lớn, nhưng đạo lý lúc phạm lỗi kéo theo bia đỡ này, chàng ấy vẫn hiểu."

-----------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store