ZingTruyen.Store

【GI/ ZhongChi】Entirely Out of Spite

Extra I: Xiao

Moriarty4869

Extra: Xiao

Lệnh của Nham Vương Đế Quân được giao cho anh trong một giấc mơ nọ.

"Xiao, người hộ vệ trung thành của ta." Ngay cả trong thế giới giấc mơ, sức mạnh từ những lời nói của Đế Quân cũng có thể cảm nhận được qua cách các tinh thể nham xuất hiện trong môi trường xung quanh Xiao và cách ánh vàng rực rỡ chảy xuôi tiềm thức màu xanh âm u của ạn.

Giống như bất cứ một bề tôi trung thành nào khác, Xiao quỳ xuống và cúi hạ thấp người. "Đế Quân," anh nói, giọng trầm và đôi mắt dán chặt xuống sàn. "Làm thế nào người bề tôi khiêm tốn này có thể giúp đỡ ngài?"

Ánh vàng mạnh lên và nó xuyên dọc qua mặt đất, chảy dọc qua chỗ Xiao đang quỳ, nhưng Xiao từ lâu đã quen với sức mạnh của Đế Quân nên không phản ứng gì ngoài việc liếc nhanh qua một chút.

"Hãy đứng dậy, người bạn cũ của ta. Điều ta yêu cầu là một đặc ân, ngươi có thể từ chối," Đế Quân tiếp tục. Giọng nói của ngài ấy dường như vang vọng từ mọi nơi giống như tiếng chuông ngân vang trong một hang động lớn, âm thanh trong trẻo của nó vọng ra từ mọi hướng. "Ta nói điều này bởi vì yêu cầu của ta... hơi khác thường."

Xiao cau mày khi đứng dậy. Thế giới xung quanh anh vẫn là một vòng xoáy màu xanh vàng. "Thưa Đế Quân? Ý ngài là gì? Dù yêu cầu là gì, tôi vẫn luôn vui lòng thực hiện nó."

"Lòng trung thành của ngươi luôn được đánh giá cao, nhưng hãy cho phép ta giải thích yêu cầu của mình trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Ta đang muốn yêu cầu ngươi trông chừng một người phàm và giữ an toàn cho hắn ta. Hắn ta là một Snezhnayan, một trong những Quan chấp hành của Băng Thần. Hắn sẽ ở lại hai tuần trong Nhà Trọ Vọng Thư. Hãy đảm bảo rằng không có bất cứ tổn hại nào đến với hắn."

Điều đó khiến Xiao nhướn mày. "...Ngài để tôi bảo vệ một người nước ngoài? Một Quan chấp hành của Băng Thần?" Khác thường là đúng. "Xin hỏi mục đích là gì? Nếu hắn ta là mối đe dọa đối với Liyue, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi làm ngược lại yêu cầu của ngài sao?"

"Người phàm nọ thu hút sự chú ý của ta," đây là câu trả lời của Lãnh chúa Lapis, nhưng ngài không phủ nhận đánh giá của Xiao về vị Quan chấp hành này. "Ta muốn tìm hiểu thêm về hắn."

Ồ, vậy ra Đế Quân muốn nghiên cứu về người phàm. Và không phải một người phàm thường thấy nào mà là một người nước ngoài tôn thờ một vị thần khác. Dù người này là ai, hắn hẳn đã làm một điều gì đó khá phi thường để khiến Đế Quân có phản ứng bất thường như vậy. Xiao phải thừa nhận, sự tò mò của anh bị khơi dậy. Anh cúi đầu. "Tôi sẽ đảm bảo rằng không có tổn hại nào xảy ra với người phàm, thưa Đế Quân."

Anh chú ý đến chàng trai kia ngay khi anh ta vừa bước vào Quy Li Nguyên, không phải là điều gì đặc biệt khó khăn khi Quan chấp hành để mái tóc tóc đỏ rực và bộ quần áo rõ ràng là phong cách của Snezhnayan. Mặt nạ Fatui cài trên tóc càng thấy rõ hơn.

Nhưng nếu không có những dấu hiệu đó của Fatui và không được thông báo rằng người này này là một Quan chấp hành, Xiao sẽ không bao giờ đoán được đây là ai. Cậu ta trông không giống một Quan chấp hành chút nào. Mặc dù khá là cao, ít nhất là cao hơn Xiao:), nhưng cậu ta có vẻ cao kiểu lêu nghêu với tay chân dài và eo thon - như không có chút thịt nào. Cùng với đôi mắt xanh sáng, làn da trắng và khuôn mặt đẹp đến ngạc nhiên, người này trông giống một cậu con trai út được nuông chiều trong một gia đình giàu có hơn là một chiến binh thiện chiến.

Nhìn theo khía cạnh khác, người này tỏa ra năng lượng của một người đặc biệt trẻ trung, có lẽ là từ cách cậu ta tỏ ra hờn dỗi với mỗi bước đi trên con đường đến Nhà Trọ Vọng Thư.

...Đây là người mà Đế Quân muốn Xiao bảo vệ? Người này là người đã thu hút sự chú ý của Đế Quân vậy sao?

Làm thế nào?

Xiao tiếp tục theo dõi người nọ từ xa khi cậu ta đuổi theo một số Đạo Bảo Đoàn. Khá là nhàm chán. Người nọ không chiến đấu với những Đạo Bảo Đoàn, chỉ đơn thuần xuất hiện tại trại của họ với một lời chào lịch sự, đưa ra một số loại thư, và những Đạo Bảo Đoàn còn lại sẽ tranh giành để lấy bất cứ số tiền nào họ nợ. Chỉ mất vài giờ trước khi toàn bộ nỗ lực hoàn tất. Vị Quan chấp hành tỏ ra buồn chán và không ấn tượng với toàn bộ trải nghiệm này giống như Xiao vì cậu ta tiếp tục ngồi phịch xuống một tảng đá và... thậm chí còn tỏ ra hờn dỗi hơn nữa.

Như một đứa trẻ. Đế Quân đang biến Xiao thành một người trông trẻ theo đúng nghĩa đen. Đây chắc hẳn là một trò đùa nào đó chứ không thể thế này được.

Nhưng chàng trai trẻ con kia dường như đã tìm thấy nguồn cảm hứng mới bởi vì đột nhiên, cậu ta nhảy lên, và với một bước nhảy vọt, cậu ta lao đi.

Lao ngay vào một trại hilichurl.

Và tiến hành tiêu diệt nó với tốc độ kỷ lục.

Cậu ta lặp lại điều đó cho trại tiếp theo mà mìnhchạy vào, và trại tiếp theo, và trại tiếp theo, và trại tiếp theo nữa, tất cả những điều này đều thể hiện hiệu quả xuất sắc và sức mạnh kinh khủng đến đáng sợ.

Xiao nheo mắt lại. Có vẻ như Đế Quân đã đúng; còn nhiều điều bí ẩn đối với người nước ngoài này hơn là nhìn bằng mắt thường, mặc dù có vẻ như một chiến binh tầm cỡ cậu ta sẽ không cần bất kỳ sự bảo vệ nào. Tại sao Đế Quân cảm thấy cần phải có Xiao bảo vệ vẫn còn là một bí ẩn.

Xiao tiếp tục theo dõi người nước ngoài trong vài ngày tới, đôi khi người nước ngoài dường như trở nên căng thẳng hơn bất cứ khi nào Xiao tập trung vào cậu ta nhiều hơn bình thường. Mỗi khi điều đó xảy ra, Xiao sẽ lùi lại cho đến khi người kia thư giãn và tiếp tục bất cứ điều gì vậy ta đang làm.

Cho đến nay, Xiao đã phát hiện ra những sự thật sau đây. Trước hết, người lạ dường như có mối liên hệ nào đó với Vực Sâu, dựa vào năng lượng đang bám vào cơ thể cậu ta. (Và Đế Quân vẫn muốn Xiao bảo vệ người này? Các câu hỏi bắt đầu chồng chất trong tâm trí Xiao.) Thứ hai, Snezhnayan cực kỳ thích chiến đấu. Cậu ta dành hàng giờ đồng hồ để tiêu diệt quái vật trong khu vực, và khi nhận ra rằng mình gần như đã quét sạch mọi thứ, cậu ta lại chuyển đến một địa điểm khác để có thể chiến đấu nhiều hơn.

Xiao không thể hiểu được. Tại sao mọi người lại sở hữu một nỗi ám ảnh duy nhất là chiến đấu khi họ có thể làm bất cứ điều gì khác chứ? Nếu không phải vì nghĩa vụ của mình, Xiao sẽ sẵn sàng từ bỏ ngọn giáo để có một cuộc sống yên bình và tĩnh lặng.

Hãy tưởng tượng, một cuộc sống mà anh không còn phải chiến đấu, nơi anh thoát khỏi nỗi đau của món nợ nghiệp chướng trói buộc mình vào một thế giới đau khổ vĩnh viễn. Một cuộc sống mà anh có thể đơn giản... đi lang thang và khám phá những vùng đất mà anh thấy phù hợp. Xiao không thể tưởng tượng ra một giấc mơ nào hoàn hảo hơn.

(Với sự tự do của mình, Xiao sẽ có thể dành thời gian ở Mondstadt. Anh sẽ đến thăm một vị Thần nào đó và cuối cùng, cuối cùng cũng có can đảm để nói lời cảm ơn vì những bài hát mà vị Thần nọ đã gửi cho anh, những bài hát đã xoa dịu tâm trạng của Xiao. Với sự tự do của mình, Xiao sẽ có thể mời vị Thần kia tham gia cùng anh trong cuộc phiêu lưu của mình để đi khắp thế giới, để vị Thần đó hát theo nhịp đập trái tim trong khi Xiao đứng bảo vệ.)

Nhưng những suy nghĩ như vậy là không thể và nguy hiểm vì những nghiệp chướng tích tụ trong anh. Không, tốt nhất hãy dập tắt chúng trước khi chúng có thể gây hại. Tốt nhất hãy dập tắt những cái đó trước khi Xiao đủ ngu ngốc để mơ mộng.

Và rồi, đúng lúc mà Xiao để tâm trí mình lang thang thì người phàm gặp rắc rối.

Anh đã phản ứng quá muộn để ngăn chặn cú đánh và người phàm ngã xuống đất với một tiếng kêu đau đớn. Anh thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn để nhận ra rằng những cơn cuồng phong đã bị vấy bẩn bởi năng lượng tiêu cực tuôn ra từ món nợ nghiệp chướng của mình- một sự lơ là trách nhiệm đáng xấu hổ mà anh sẽ phải xin lỗi. Không để một giây lãng phí, Xiao xuất hiện và dọn dẹp mớ hỗn độn mà anh đã gây ra trong khi phải đảm bảo rằng người phàm vẫn sống khỏe mạnh.

May mắn thay, người nước ngoài vẫn ổn. Còn sức tám nhảm nữa.

Tốt. Điều đó chỉ có nghĩa là Xiao không cần phải đối xử nhẹ nhàng với cậu ta khi cậu ta... hỏi anh một vài câu hỏi. Anh định trò chuyện một chút với người phàm để hiểu lý do tại sao Đế Quân muốn cậu ta được bảo vệ. Điều này sẽ thú vị đây.

----------

Nhưng trên thực tế thì không. Hóa ra Snezhnayan chính là là một tên ngốc. Một tên Fatui nào chưa nghe nói về Vực Sâu chứ? Xiao thậm chí còn bối rối hơn trước và anh vô cùng hối hận về hành động của mình.

---------

Xiao nghĩ rằng đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc gặp gỡ của anh với vị Quan chấp hành kia. Anh rất hài lòng khi được chìm vào bóng tối và quan sát từ xa trong thời gian còn lại mà cậu ta dành cho kỳ nghỉ.

Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của anh khi vào một buổi tối nọ, anh cảm thấy tâm hồn mình bị lôi kéo bởi một cảm giác gần như đã bị lãng quên của... một cuộc triệu hồi? Không, nó giống như một lời cầu nguyện, hay một lễ vật hơn.

Chào bán? Cho anh? Điều đó đã không xảy ra trong hơn một nghìn năm.

Sự giằng co vẫn tiếp tục, mạnh hơn trước, và Xiao thở dài trước khi chuyển sự chú ý của mình sang cội nguồn, một lời khiển trách nhẹ nhàng sẵn sàng trên môi anh để mắng mỏ bất kỳ kẻ phàm tục nào ngu ngốc đến mức yêu cầu sự trợ giúp của Dạ xoa.

Lời khiển trách nhanh chóng chết ngúm khi anh nhìn thấy người nước ngoài đáng sợ đó, trên mái nhà, đang gảy dây của một loại nhạc cụ bằng gỗ nào đó không khác gì đàn tỳ bà. Rõ ràng, người nước ngoài là một nhạc sĩ có kinh nghiệm qua cách anh ta xử lý nhạc cụ. Âm thanh phát ra từ nó cũng sống động, vui vẻ, ăn mừng.

Và hoàn toàn, hoàn toàn không phù hợp để triệu hồi Xiao, nhất là khi âm nhạc đắm chìm trong sự tinh nghịch thuần khiết, thuần túy và Xiao thấy nhất là không phải khi nó được chơi vào lúc sáng sớm. Ngay trên mái nhà.

Xiao siết chặt cây giáo của mình. Thiếu tôn trọng! Sự táo bạo của con người ngu ngốc này, đặc biệt là sau lời cảnh báo rất, rất rõ ràng của Xiao.

May mắn thay, các nốt nhạc kết thúc ngay sau đó và Xiao cảm thấy tóc gáy của mình dịu đi.

Việc ân xá chỉ kéo dài trong tích tắc. Âm nhạc lại tiếp tục, thậm chí còn to hơn, sống động hơn và đáng ghét hơn trước, và kèm theo đó là tiếng than khóc không khác gì những con ma cà rồng ám ảnh ở Đồi Wuwang.

"Cause I-I-I'm in the stars tonight!!"

Ngọn giáo của Xiao đâm về phía trước.

Thật không may, anh đã bỏ lỡ dấu ấn của bài hát:)

----------

Ít nhất thì người phàm cũng đủ hiểu biết để dâng Đậu Phụ Hạnh Nhân như lời cảm ơn. Mặc dù món ăn không phải do chính tay cậu ta chuẩn bị, nhưng ý định đằng sau nó ( lời cảm ơn chân thành, sự tò mò, hạnh phúc trước sự hiện diện của Xiao, tất cả đều cuốn lấy Xiao như một làn sóng nhẹ nhàng, êm dịu) cũng đủ để anh nhận món quà.

Đậu Phụ Hạnh Nhân trơn và mềm một cách thú vị, được làm cho trở nên ngọt ngào hơn bởi ý định tha thiết của người phàm để cảm ơn. Ngay cả... bản nhạc trước đó nữa, mặc dù rõ ràng là thiếu tôn trọng, nhưng không chứa ác ý, mà ngược lại, mang cảm giác trêu chọc vô hại, nhẹ nhàng, giống như của một đứa trẻ.

Hừm. Những tình cảm chân thật, ngây thơ như vậy, và đến từ một chiến binh có khả năng nhuốm màu Vực Sâu, người được cho là một trong những Quan chấp hành của Băng Thần. Cậu ta là cả một sự mâu thuẫn. Có lẽ đó là lý do tại sao Đế Quân rất tò mò.

Dù bằng cách nào, điều đó cũng gây rắc rối cho Xiao, và chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến Xiao thở dài nặng nề mà chính anh cũng không phát hiện ra.

-----------

"Người hộ vệ của ta," âm sắc sâu lắng trong giọng nói của Đế Quân xuyên qua màn sương mù của giấc mơ. Xiao quỳ xuống ngay lập tức. "Nhiệm vụ trông chừng Quan chấp hành Snezhnayan thế nào rồi?"

"Thưa Đế Quân," Xiao chào, đầu cúi thấp. "Người phàm dành phần lớn thời gian của mình xung quanh Nhà Trọ Vọng Thư, thỉnh thoảng đi đến Quy Li Nguyên để thăm một số di tích và rèn luyện. Nếu không, hắn đã..."

Khi đó, Xiao thấy mình phải đấu tranh tâm lý để nói nên lời. Làm thế nào anh có thể bắt đầu mô tả những gì mình đã chứng kiến?

"Xioa?" giọng điệu thắc mắc của Đế Quân vang lên. "Hãy đứng dậy. Và người phàm đã làm gì đó? Hãy nói chuyện cởi mở vì ta coi trọng sự trung thực của ngươi hơn tất cả."

Thế là đủ để cửa xả lũ mở ra.

"Thưa Đế Quân, tôi chỉ đơn giản là không hiểu tại sao ngài lại muốn tôi bảo vệ hắn!" Xiao kêu lên. "Người phàm này là một đứa con nít đội lốt ngươi lớn! Trong vài ngày qua, tôi đã thấy hắn đi hờn dỗi quanh từ vùng đồng bằng sang đánh nhau như một kẻ bị ma nhập. Khi cảm thấy nhàm chán với điều đó, hắn tự gây phiền toái cho bản thân bằng cách làm phiền nhân viên nhà bếp. Và mỗi buổi tối, hắn lại trở thành một mối phiền toái hơn nữa bằng cách gây ra tất cả những tiếng ồn ào mà bản thân gọi là âm nhạc! Hắn cả gan tuyên bố rằng mình chơi những bài hát đó là vì tôi, ngoại trừ việc tôi chưa bao giờ nghe qua những bài hát đầy những trò quái lại như vậy. Một sự thiếu tôn trọng trắng trợn! Ít nhất thì hắn cũng ổn hơn khi thêm Đậu Phụ Hạnh Nhân."

"...Childe đang dâng lễ vật cho ngươi sao?"

"Tôi -" Xiao dừng lại. Giọng điệu khó chịu này của Đế Quân là gì vậy? Tại sao ngài ấy nghe có vẻ khó chịu vậy? Không, điều đó không thể đúng được. Ghen tị, có thể ở bất cứ ai, nhưng điều đó không thể đúng với Đế Quân được. Xiao chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi. Ngoài ra, "Childe? Ngài biết tên của người phàm sao?"

"Ta biết, từ...quan sát của mình." Tại sao Xiao có thể cảm nhận được một chút im lặng khó chịu trong đó? "Ngươi nói là hắn cúng dường tạ ơn? Để làm gì?"

Xiao thở dài. "Người phàm đã gặp một số rắc rối với một trong những cuộc chiến của mình chống lại những kẻ cuồng bạo bị nhiễm năng lượng tiêu cực. Tôi bước vào để giúp đỡ. Mặc dù hắn vẫn ổn, nhưng cuối cùng vẫn đã bị thương nhẹ, và vì điều đó, tôi thành thật xin lỗi nhất vì đã không bảo vệ được người phàm, thưa Đế Quân."

"Ta thấy. Lời xin lỗi là không cần thiết. Không thể tránh khỏi việc người phàm sẽ gặp rắc rối, và ta chỉ có thể tưởng tượng mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn thế nào nếu ngươi không ở đó để giúp đỡ. Ta cho rằng... có thể hiểu được vì sao hắn cảm thấy cần phải cảm ơn bạn."

Một lần nữa, giọng điệu miễn cưỡng đó lại vang lên. Xiao không thể ngăn cảm giác nghi ngờ len lỏi vào suy nghĩ của mình. "Thưa Đế Quân, ngài có bận tâm khi người phàm đang cúng dường cho tôi không? Tôi có thể yêu cầu hắn dừng lại nếu ngig muốn."

"...Tất nhiên là không rồi. Nó ổn. Để người phàm yên như vậy. Ngươi đã đề cập đến Childe đã làm phiền nhân viên nhà bếp? Hắn định làm gì?"

Ngay cả Xiao, dù có muốn thế nào cũng không thể bỏ qua nỗ lực trắng trợn của ngài ấy trong việc thay đổi chủ đề. Điều đó có nghĩa là Đế Quân muốn người phàm nhỏ bé ngừng cúng dường cho Xiao?

Hoặc có thể, Đế Quân muốn những lễ vật đó được dâng lên cho ngài ấy?

Xiao lập tức xua đuổi những suy nghĩ đó ngay khi chúng vượt qua ngưỡng cửa tâm trí anh. Chắc chắn nó không phải là sự thật.

"Người phàm đã kiên quyết yêu cầu nhân viên nhà bếp dạy mình cách làm Món Nhà Nông Khinh Sách hoàn hảo," Xiao nhún vai trả lời. "Vì lý do gì thì tôi không biết. Nhưng hắn đang rất ngoan cố trong việc đó."

"Ồ." Và đột nhiên, ánh vàng đang uể oải bò qua khung cảnh trong mơ của Xiao bùng sáng và tỏa ra, khiến không gian trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Xiao cảm thấy như mình đang ngủ trưa trên một đồng cỏ đầy nắng, và các cơ bắp của anh cảm thấy thư giãn khi hơi ấm dễ chịu bao phủ cơ thể mình, lan tỏa qua quần áo, qua da thịt và các cơ bắp.

Đế Quân rất vui vì điều đó. Rất rất vui.

Bởi vì những chuyện vớ vẩn của người phàm về Món Nhà Nông Khinh Sách?

Người phàm này là ai mà có thể ảnh hưởng đến Đế Quân như vậy? Có lẽ đã đến lúc Xiao nói chuyện với người phàm một lần nữa để hiểu cậu ta hơn một chút.

------------

Trong khi đó, Ajax đang chuẩn bị đi ngủ, trố mắt nhìn chằm chằm màn hình của Hệ thống. 【Cập nhật trạng thái, trạng thái quan hệ với Zhongli: +2 FP】

Hể? Cái gì zậy???

-------------

Lời tác giả

Ghi chú:
Cảm ơn sự kiên nhẫn của mọi người! Tôi nghĩ rằng tôi sẽ gắn bó với việc đăng khoảng hai tuần một lần trong thời gian lâu hơn một chút chỉ vì công việc đang trở nên bận rộn. Cuộc đấu tranh là có thật và vĩnh viễn.

Như mọi khi, tôi tiếp tục bị choáng ngợp bởi phản hồi mà tôi nhận được cho fic tự sướng này. Cảm ơn tất cả các bạn rất, rất nhiều vì tất cả các bình luận của bạn và đã đọc. Tôi cố gắng trả lời mọi người (vì vậy nếu tôi vô tình bỏ lỡ bạn, tôi xin lỗi, điều đó không cố ý. Tuy nhiên, tôi chắc chắn đã đọc và đánh giá cao nhận xét đáng yêu của bạn!)

Ghi chú của tác giả (ngắn hơn và tôi thực sự muốn nói điều đó lần này):

[1] Đậu phụ hạnh nhân - Đây là một món tráng miệng thực sự của Trung Quốc còn được gọi là 杏仁豆腐, hoặc bằng tiếng Anh - Annin Tofu hoặc Almond Jelly. Nó được làm bằng sữa hạt mơ (thường được dịch là sữa hạnh nhân, vì bản thân hạt mơ thường được dịch là "hạnh nhân"). Nó có kết cấu mịn mượt và trông giống như đậu phụ, nhưng công thức thực sự không chứa bất kỳ loại đậu phụ nào.

Đây là một công thức cho nó được làm bằng sữa hạnh nhân. Nó trông siêu dễ dàng. Hãy gửi lời cảm ơn đến Đầu bếp Mar và loạt video của anh ấy, nơi anh ấy đang tái tạo đồ ăn từ Genshin Impact: https://www.youtube.com/watch?v=YtjyvKH_nfU

[2] Xiao không thể ăn bất cứ thứ gì khác ngoài Đậu hũ hạnh nhân - trong phiên bản tiếng Anh của trò chơi, Xiao có một đoạn thoại nói rằng "Thứ duy nhất tôi có thể ăn được là Đậu hũ hạnh nhân."

Đó thực sự là một sự dịch sai. Nguyên văn tiếng Trung là: 杏仁豆腐的味道,和「美梦」非常相似呢

Điều này có nghĩa là - "Hương vị của đậu hũ hạnh nhân rất giống với "Giấc mơ ngọt ngào"."

Thế nênnnn về mặt kỹ thuật, Xiao cũng có thể chịu được những thứ khác. Anh ấy chỉ thực sự thích Đậu phụ hạnh nhân.

---------

Moriarty4869: Dạo tôi trầm mê với bộ môn mới nên hơi bỏ bê xíu(⊙_◎)

Tóm tắt chương này:
Xiao - lảm nhảm về Childe
Zhongli - ăn một nồi giấm to bự
Childe ???

Và vậy là kết thúc tập 4 rồi >:3

~Hết tập 4~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store