Chương 1
Người xuyên vào Nam Cung gia trùng hợp làm sao, hầu hết đều là xã súc cuồng công việc. Mới nghỉ dưỡng được hai tháng đã không chịu nổi. Mất vài tuần chuẩn bị đã lục tục mở công ty kinh doanh sản phẩm và dịch vụ. Ban giám đốc, Hội đồng quản trị, phòng ban trực thuộc này kia đều đã ổn định xong, mới sáng hôm trước đã thấy đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ bên dòng nhánh cầm cv đi phỏng vấn xin việc.
Thành phần ăn không ngồi rồi trong nhà chỉ còn lớp thiếu niên nhi đồng, người già trên 65 tuổi và một vài "thiếu niên lớn tuổi" lạc loài như cô thôi.
Cô chậm chạp ngồi dậy. Từ ngoài cửa đã nghe tiếng gõ cửa đều đều.
- Vào đi!
Cửa mở, từ ngoài bước vào một tiểu cô nương áo xanh, tóc búi trái đào hai bên, nhìn vô cùng hoạt bát lanh lợi. Là thị nữ thiếp thân của nguyên chủ, không có họ, gọi là A Lục.
Nàng như thường lệ đem nước nóng tới giúp cô vệ sinh cá nhân, sau đó chải tóc tạo kiểu, chọn trang phục và phối sức cho cô, dọn bữa sáng lên bàn ăn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Từ đầu tới cuối không nói lấy một câu, năng suất lại hiệu quả giống như một con robot hình người đã được lập trình sẵn. Gọi thì có mặt ngay tức khắc,
từ dọn dẹp tới nấu ăn, mát xa, gội đầu dưỡng sinh, làm nail đồ này kia, chỉ sợ chủ nhân không yêu cầu, không sợ không làm được. Không những biết làm, còn làm rất hợp ý chủ nhân.
Cô đồ rằng những A Lục, A Lam, A Hồng, A Hoàng trong nhà đều là robot giúp việc hình người bản nâng cấp của một công ty công nghệ đem ra cho khách hàng trải nghiệm. Đúng là tư bản, bị bệnh cũng không thể ngăn họ moi tiền!
Ăn xong bữa sáng, cô liền sửa soạn một chút rồi đi dạo phố. Mấy hôm trước đã thấy có cửa tiệm bày bán máy phát điện, nói không chừng tầm một tuần nữa là có thể gặp lại điện thoại di động và máy chơi game rồi!
Hôm nay dường như phố xá có vẻ đông đúc tấp nập hơn mọi ngày, phần lớn mọi người ăn mặc cũng chỉn chu, ngay ngắn hơn nữa. Sự thắc mắc và tò mò của cô cũng chỉ duy trì được vài phút. Bởi sau khi nhìn thấy một cái biệt phủ hai tầng chiếm trọn hai khu phố, bảng hiệu bự chảng dát vàng sáng đến chói mắt đề bốn chữ: "Tập đoàn Nam Cung" rồng bay phượng múa cô liền biết được đáp án. Thì ra đều là ứng viên đi xin một chân làm công cho nhà mình.
Trông ai cũng tinh anh, sáng láng, nhìn là biết cô không có cửa cạnh tranh rồi. Dù là người trong nhà đi chăng nữa nhưng đã là tư bản thì làm gì có ai lại muốn thuê một nhân viên năng lực kém cỏi như cô chứ? Hơn nữa, cô vẫn còn muốn nghỉ phép nha!
Dạo quanh một vòng, xe ngựa dừng lại trước một quán trà xa hoa. Đây là trà lâu yêu thích của nguyên chủ, chất lượng chắc chắn là nhất đẳng không thể nghi ngờ, nhưng đi kèm tất nhiên là giá cả rất đắt đỏ.
Gọi món xong, cô liền an tĩnh ngồi chờ phục vụ đưa đồ lên. Hai mắt nhàm chán nhìn xung quanh. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại trên một thân ảnh phía xa.
Là một công tử vô cùng đẹp trai! Y vận một thân trang phục màu đỏ tôn lên làn da trắng như bạch ngọc cùng mái tóc đen nhánh. Khuôn mặt yêu diễm, cuốn hút, nam hồ ly không phải y thì là ai đây.
Không chỉ một mình cô mà tất cả nữ giới trong trà lâu cũng không kìm được mà đưa mắt qua đây nhìn ngắm vẻ đầy si mê. Chậc, nhìn mà xem, một rừng phú bà đều đang cùng lúc vừa ý một đối tượng bao nuôi kìa!
Nhưng có vẻ người kia lại không nhận thấy cơ hội này. Chỉ thấy y nhấp một ngụm trà rồi gọi phục vụ lên thanh toán, sau đó lưu loát rời đi. Cả quá trình chưa đến năm phút đồng hồ.
Ơ kìa mỹ nam, bổn tiểu thư còn chưa ngắm đủ mà! Hiển nhiên, không chỉ mình cô, phú bà trong quán đều cảm thấy như vậy. Không tới nửa phút đồng hồ, ai cũng rủ tai nói gì đó với nô tì nhà mình. Sau đó cả đám người hầu liền cung kính lui ra ngoài cửa.
Aizz, thiệt tình. Chỉ một mình ngươi làm thì không sao, đằng này cả một đám đều cùng làm một hành động. Vừa buồn cười lại vừa lộ liễu. Nhìn mà học hỏi bổn tiêu thư đây! Người của nhà Nam Cung tất nhiên phải kiệt xuất hơn lũ tầm thường các ngươi!
Cô không thèm để ý tới đống đồ ngọt trên bàn nữa, vội vã đặt tiền lên bàn rồi chạy theo nam tử vừa rồi. Liêm sỉ gì gì đó đều sớm bị quăng xa một vạn chín nghìn dặm. Chậc, các ngươi cười cái gì? Tự thân vận động cơm no áo ấm!
Dù là ở đâu thì màu đỏ cũng là màu hút mắt nhất, bám đuôi thì dễ rồi, chỉ là người ta chân dài, chân cô lại chỉ có một mẩu, chẳng mấy chốc đã bị mất dấu. A... thật là thương tâm mà...
Nhưng có duyên tương kiến, tin rằng ắt hẳn sẽ có duyên tương ngộ! Bằng vào nhãn tuyến phủ khắp Ngũ quốc của Nam Cung gia, không tin không thể tìm được người! Lần sau gặp lại, cô nhất định sẽ xin được chữ kí của y!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store