ZingTruyen.Store

Gerita Wer Bist Du Who Are You

"Xoẹt" tiếng gươm rút ra sau lưng Italy, khô khốc và lạnh lẽo. Cậu xoay người lại một cách chậm rãi, bắt gặp ánh mắt của người đó. Cả người Italy đông cứng, rồi từ từ run rẩy "Chúa trời! Có thật là Người đã mang anh ấy trở về bên con, hay đây chỉ là ảo ảnh của nỗi nhớ?"

200 năm...đã hơn 200 năm rồi...

Rốt cuộc ... suốt thời gian qua...hàng trăm năm qua...anh đã ở đâu...và đã làm gì? Tại sao lại không có chút tin tức nào về anh? Họ nói...họ nói...anh đã chết rồi. Đã tử trận ... nhưng cậu vẫn không tin. Hằng ngày cậu đều cầu nguyện, rằng anh sẽ chiến thắng để còn thực hiện lời hứa với cậu trước khi ra đi. Phải, anh sẽ trở về...

Italy dường như không muốn tin vào mắt mình bây giờ, nhưng đây là hiện thực. Người thanh niên ấy mang ánh mắt xanh màu trời của anh, ánh mắt cương nghị và chính trực mà có lẽ suốt cuộc đời này cậu sẽ chẳng quên được.

Cậu cảm thấy giọng mình run rẩy, lạc hẳn đi:

-Đế chế La Mã thần thánh?

Người thanh niên đang chĩa mũi kiếm vào cậu khựng lại, rồi như nghĩ ra được điều gì đó, đáp lại:

-Cậu nhầm người rồi. Đế chế La Mã thần thánh? Chẳng phải ngài ấy đã chết rồi sao?

Cậu biết. Cậu biết chứ, người ấy đã chết. Chỉ có cậu ngày nào cũng tự lừa dối mình bằng việc cầu nguyện rằng người ấy sẽ quay trở về. Nhưng đây là hiện thực, người đang đứng trước mặt cậu không phải là tưởng tượng. Cậu khẳng định rằng đó là anh, nhưng lời nói đó là cho tất cả hi vọng của cậu lại sụp đổ. Đây là anh ấy, không lí nào lại là người khác được, đây là người mà cậu đã luôn mong mỏi, và cậu biết mình không nhận nhầm.

-Tôi đã luôn...luôn chờ đợi...suốt thời gian qua. Vì tôi tin rằng...một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau...sẽ gặp lại mà. Đúng không?

Òa khóc, như một đứa trẻ, và cậu nói trong tiếng nấc.

Germany sững lại, sự quả quyết của Italy làm anh bối rối. Khối óc bảo anh không quen biết người này nhưng con tim anh lại đau nhói khi thấy cậu khóc. Một cảm giác rất quen thuộc, anh muốn tiến lên giúp cậu lau khô những giọt nước mắt đó. Anh đang nghĩ gì thế này? Hai người vừa mới chỉ gặp nhau, nhưng người con trai đang đứng trước mặt đem đến cho Germany sự thân thuộc vô cùng.

Italia, Italia, Italia. Chúng ta đã từng gặp nhau? Nhưng nếu đã quen, vậy thì sao anh không thể nhớ được gì? Duy chỉ có một điều anh dám chắc, nếu là người đó thì anh sẽ không bao giờ quên. Nhưng mà, người đó...là ai? Băn khoăn đó làm cho anh sững sờ...

:::::::

Tâm trí anh dường như b mt lp sương mù choáng lp hết. Tng cm xúc nh bé len li, len li đem theo tng mng kí c như thước phim quay chm. Tích t, tích t, ri bùng n trong hoang mang tt đ. Góc nhìn ca anh bng dưng bng sáng, anh tr v làm mt cu bé. Mt cánh đng tri dài hoa và nng, đp đ ti ni anh tưởng mình đã lc vào mt góc thiên đường nào đó trên trn gian. Mt ngn gió nh kh lướt, nhng cánh hoa yêu kiu un mình, nhưng anh biết nhng cánh hoa đó cũng s không bao gi sánh được vi s du dàng ca ai kia. Ánh mt tri rng r bao bc ly vn vt, k c con người kia, nhưng anh cũng biết rng ánh mt tri kia cũng không th nào so được vi s m áp ca người y. Người đó, mt người rt quan trng đi vi anh, nếu được, anh s ví người đó chng khác gì là l sng. Anh đã yêu người đó rt nhiu, nhưng li không bao gi có th nhìn thng vào đôi mt mà anh đã luôn mun nhìn ngm tht kĩ kia. Nghĩ đến đó khiến cho trong anh trào lên mt cm xúc luyến tiếc và hi hn, cun chung vi th cm xúc đng ngt xa xăm không nói nên li. Trên cánh đng hoa tuyt đp y, anh c chy mãi, trong tay siết cht nhng cành hoa tươi đp nht anh đã mt mt bui sáng chn la. Nơi đi nh cui cánh đng hoa, mt bóng người nh nhn đơn côi như đang đi ch...

Váy xanh bng bnh kh đung đưa theo làn gió, hay là theo nhp kh nhún nhy ca cô bé kia? Cô đng quay lưng li phía anh, nhưng anh biết ngay khonh khc cô bé kia quay mt li đi din vi anh, anh s chng còn gi ni bình tĩnh. Mái tóc mt màu nâu mun óng mượt, nhưng chng biết l vì sao li có mt si không chu vào nếp, xoăn xoăn tách khi b tóc mm mi. Nghe thy tiếng đng, cô bé quay người li, đôi mt luôn híp li vì cười ca cô m to nhìn cu, mt màu h phách tuyt đp - vàng ươm như mt ong du ngt nhưng lp lánh trong đó là nhng tia sáng mt tri rc r. Anh th lúc đó trái tim ca cu bé là anh, dường như đã quên mt vic phi đp vài nhp. Mt ni căng thng không biết đâu tìm đến, cu bé hít vào mt hơi tht sâu, tng bước hướng v phía cô bé như nn tng tng đá nng xung đt, cu ch mun b chy như thường làm. Nhưng cu biết, cu hoàn toàn không mun làm như vy. Cho đến khi cu bước được đến k bên cô bé, khuôn mt cu đã nhum thành mt màu đ ng. Cu căng thng đến mc không nhn ra s lo lng cùng s st trong ging nói mà cô bé kia dùng đ gi cu. Cu bé m ming gi cô bé, nhưng cái tên mà cu mun gi khi chy đến b môi li trôi đâu mt, nên ch còn câu nói ct ln cùng bàn tay hp tp dúi vào tay cô bé bó hoa mà cu đã chun b sn: "...Tng..tng cu" . Xong ch kp đng li nhìn cô bé ngơ ngác vi bó hoa trong tay, chân cu li t ct bước b chy. Không biết rng sau vài tiếng kêu ht hong vì cu đt dưng b đi, cô bé kĩ càng ngm nhìn bó hoa mà cu đã công phu la chn, khuôn mt cô kh ng hng, cô bé cười khúc khích ri thì thm vi nhng cánh hoa - mang trên mình sc tím thm trầm lắng, bao dung và chung thủy.
"Cảm ơn! Đế chế La Mã thần thánh."

Ln gp mt cui cùng ca hai người, cu bé trong anh bo thế. Cô bé vn luôn như thường ngày, kh khàng nhy múa và lm bm ca hát trong lúc dn dp. Ri cô s li trông như mt thiên thn đáng yêu trong mt cu, và cô cũng s luôn là đáng yêu nht. Trong lúc ngm cô bé, cu sc nh ra lí do vì sao mình đến đây, là đ nói li t bit. Cuc chia tay này đi vi cu vn quá đt ngt. Cu rt mun được cùng mt ngôi nhà vi cô bé, hng ngày có th ngm nhìn cô vui v và hnh phúc thế nào. Ri mi đêm v cu s nm mơ v n cười ngây ngô và thánh thin ca cô, trông tht đi du dàng, có th là vi mt chú mèo đi lc, mt nhành hoa tươi sc hay đơn gin là mt đĩa mỳ Ý tht ngon, và như bùa phép hay mt câu thn chú, đó là th giúp cu ng ngon mi ti.

Cu dè dt ct bước v phía cô bé.

"...!"

Có nhng ngôn t đp đ như Kinh thánh, ta s luôn thy nó tht kì diu mi khi nhc đến, nhưng không hiu sao va đến đu môi li trôi đi đâu mt. Đi vi cu, đó là tên ca cô bé mà cu hng nh đến mi sáng mai thc dy.

Cui cùng vn là cô bé m li trước. "Đế chế La Mã thn thánh?" - cô bé gi tên cu bng mt ging nói ngt ngào, nhưng ln trong đó là mt ni lo s m nht, có thể nói như là lo lng trước mt d cm xu.

Hít vào mt hơi tht sâu, Đế chế La Mã thn thánh t ha vi chính mình : ln này, cu s không li b chy! Cu ngng mt lên, mnh dn nhìn thng vào đôi mt trong vt màu h phách:

"Italia, tôi sp phi đi ri... Tôi s phi xa em mt khong thi gian khá lâu....Nhưng tôi ha, tôi s hoàn thành công vic mt cách nhanh nht đ còn tr v bên em. Italia! Tôi s quay v, nên em đng có lo lng! Tôi ha vi em đy!"

Cô bé đng trước mt cu thn th, dòng nước mt lưng tròng nơi khóe mt. Cu biết cô bé thế nào cũng khóc mà, cô luôn là mt đa tr mít ướt đến không th chu được. Ngã cũng khóc, đói cũng khóc, s st là khóc. Nhưng ngay sau đó li cười tht rng ngi... Cu thì ch mun cô cười, cho nên cu s tr nên tht mnh m đ bo v cô, đ không còn gì có th làm cô khóc được na...

"...Và còn na. Tôi thích em!..."

Môi ca cu chm vào đôi môi mm mi ca cô bé. Cu không biết vì sao mình li làm vy nhưng trước khi nhn ra, cu đã đang hôn cô bé y mt ri! N hôn đu ca cu, n hôn đu ca cô , mt cái gì đó tht thun khiết, trong cu dâng lên mt th cm giác tht tinh khôi. T trước gi cho đến ngay lúc va nãy thôi, cu vn còn chưa biết "hôn" là gì...

Cu tưởng rng mình đã dc hết tt c can đm ca bn thân vào n hôn cùng nhng li nói y. Cu còn có th cm nhn được khuôn mt nóng bng ca chính mình lúc đó. Trong lòng cu hân hoan biết bao, vì cui cùng cũng có th nói cho người cu yêu biết cm giác ca cu ri. Đng thi lòng cu chùng xung vì cu biết, đây s là ln cui cùng cu được nhìn thy cô, s là ln cui cu được gn cô như vy... Th cm xúc đau đn và bun bã y ngay lp tc biến thành nước mt nóng hi chy xung gò má cu.

:::::::

Bừng tỉnh.

Thanh kiếm đang cầm trên tay rơi xuống. Germany đưa tay lên mặt. Cái gì đây? Anh đang khóc sao? Anh mà lại đang khóc sao? Nước mắt anh, từng giọt lặng lẽ chảy, như một dòng suối nhỏ, thấm ướt cả gò má.

Anh biết là mình đã từng gặp đôi mắt hổ phách dịu dàng này ở đâu rồi, và mái tóc nâu đặc trưng luôn có một sợi vểnh lên không chịu vào thẳng nếp kia. Cả cái dáng điệu hay khóc đó nữa, đa sầu đa cảm, luôn khóc nhưng cũng luôn cười...

Tiến lên một bước, hai bước, rồi cuối cùng là chạy vội đến ôm chặt người kia vào lòng. Người con trai trong lòng bất ngờ đến mức quên cả khóc, ngẩng khuôn mặt còn ướt nước mắt lên nhìn anh một cách ngạc nhiên. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trìu mến:

-Italia, tôi về rồi đây. Xin lỗi vì đã bắt em phải chờ lâu như vậy...Cảm ơn...vì đã luôn đợi anh.

Khẽ siết chặt người trong lòng, anh thì thầm, vừa đủ cho cả hai nghe thấy. Còn Italy, nở một nụ cười thật tươi trong khi nước mắt còn chưa dứt, hai tay ôm chặt lấy người anh:

-Mừng anh đã về!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store