GeminiFourth Người Tôi Yêu Là Anti Fan
Làm Sao Để Tìm Lại?
Về đến phòng, Fot nhanh chóng đi đến tủ quần áo. Cậu mở cửa tủ, lục tìm một bộ đồ thun đơn giản nhưng thoải mái, rồi cẩn thận lấy thêm một chiếc khăn tắm mới. Mọi động tác đều diễn ra trong im lặng, nhưng lại đầy sự chu đáo.Cầm bộ đồ và chiếc khăn trên tay, Fot quay lại đưa cho Gem, ánh mắt cậu hơi né tránh, cố che giấu sự ngại ngùng."Đây, mày thay đồ đi. Đồ thun thoải mái, với khăn mới... phòng tắm bên kia" Fot nói, giọng có chút lúng túng nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường.Gem nhận lấy bộ đồ và khăn, đôi mắt anh lướt qua Fot một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sự cảm kích. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười không quá rõ ràng nhưng lại chứa đựng sự ấm áp."Cảm ơn mày," Gem đáp ngắn gọn, nhưng trong giọng nói có chút dịu dàng lạ thường. Anh xoay người đi ra khỏi phòng, để lại Fot đứng đó, cảm giác trong lòng hơi rối bời.Cánh cửa phòng đóng lại, Fot đứng lặng một chút, đưa tay lên vuốt mái tóc hơi ướt của mình, rồi thở hắt ra. Cậu không hiểu vì sao mọi thứ lại trở nên như thế này, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Fot quay lại sắp xếp chăn gối trên giường, như muốn tạo cho Gem một không gian thoải mái nhất có thể trong đêm mưa này.Khoảng một lúc sau, Gem bước ra từ phòng tắm. Mái tóc anh vẫn còn ướt đẫm, những giọt nước nhỏ xuống từ những sợi tóc đen nhánh. Bộ đồ thun mà Fot chọn cho anh lại bất ngờ làm tôn lên dáng vẻ cao lớn và cuốn hút của Gem. Dù chỉ là sự thoải mái và giản dị, nhưng ở anh lúc này lại toát lên một sức hút khó cưỡng.Fot khẽ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Gem, nhưng ngay lập tức cậu lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Sự gần gũi trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng cùng sự xuất hiện của Gem khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường.Bỗng, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng."Fot, giúp tao sấy tóc được không?" Gem hỏi, giọng nói bình thản nhưng lại như mang theo chút gì đó thân thuộc, ấm áp.Fot thoáng giật mình, ánh mắt liếc về phía Gem trước khi nhanh chóng quay đi, như thể sợ rằng mình sẽ bị phát hiện. Cậu nuốt khẽ, cố giữ giọng thật tự nhiên."À, được... để tao lấy máy sấy," Fot đáp, rồi vội vàng đứng dậy, đi về phía ngăn tủ tìm chiếc máy sấy tóc.Cầm chiếc máy sấy trên tay, cậu quay lại, nhìn Gem đang ngồi xuống giường, mái tóc rối nhẹ vì vẫn còn ẩm ướt. Fot hít một hơi thật sâu, rồi tiến lại gần."Ngồi yên nhé," cậu nói, cố tỏ ra tự nhiên nhưng đôi tay khi cầm máy sấy lại hơi run. Gem ngoan ngoãn cúi đầu, để Fot dễ dàng hơn trong việc sấy tóc.Tiếng máy sấy vang lên đều đặn, nhưng trong không gian nhỏ hẹp ấy, Fot có thể nghe rõ cả nhịp tim mình. Mỗi lần tay cậu vô tình chạm vào tóc Gem, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc lại tràn ngập trong lòng. Cậu không biết Gem có nhận ra sự lúng túng của mình không, nhưng mỗi lần đôi mắt anh khẽ liếc nhìn, cậu lại cảm thấy như mọi hành động của mình đều bị anh nhìn thấu.Sau khi tóc Gem đã khô, Fot lẳng lặng cất máy sấy về chỗ cũ. Cậu quay trở lại giường, kéo chăn trùm đến tận ngực, như muốn che giấu sự ngại ngùng lẫn những cảm xúc rối bời bên trong. Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa ngoài trời rả rích hòa cùng nhịp thở đều đặn của hai người.Gem đứng đó một lúc, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:"Fot, có chăn dự phòng không? Để tao ngủ dưới nền cũng được." Giọng anh nhẹ nhàng, pha chút ái ngại, như sợ làm phiền đến cậu.Fot ngẩng đầu lên nhìn Gem, đôi mắt thoáng qua chút ngạc nhiên. Nhưng thay vì trả lời ngay, cậu quay mặt đi, giọng nói trầm xuống nhưng rõ ràng:"Không cần đâu, ngủ chung giường với tao đi. Giường đủ rộng, mà nền nhà lạnh lắm."Cậu nói một cách thản nhiên, nhưng trong lòng lại không ngừng loạn nhịp. Fot biết rằng nếu để Gem ngủ trên nền, bản thân cậu sẽ thấy áy náy. Nhưng việc để Gem nằm cùng một giường cũng khiến cậu không khỏi lúng túng. Dẫu vậy, cậu vẫn quyết định, vì trong tình cảnh này, đó là lựa chọn hợp lý nhất.Gem im lặng một chút, đôi mắt nhìn Fot như muốn chắc chắn rằng cậu thật sự ổn với quyết định này. Sau vài giây, anh khẽ mỉm cười, rồi bước về phía giường, kéo nhẹ chiếc chăn từ phía bên kia để nằm xuống."Tao không muốn làm mày khó xử," Gem nói, giọng anh nhẹ bẫng, như đang cố xoa dịu bầu không khí."Không sao," Fot đáp ngắn gọn, cố gắng giữ giọng thật bình thường, nhưng sự gần gũi bất ngờ này khiến cậu khó lòng kiểm soát nhịp đập trong lồng ngực.Hai người nằm cạnh nhau, chỉ cách một khoảng rất nhỏ. Tiếng mưa ngoài trời vẫn đều đặn, nhưng trong phòng, cả hai đều im lặng, mỗi người đuổi theo những suy nghĩ riêng. Gem nghiêng người, ánh mắt nhìn lên trần nhà, còn Fot lại cố nhắm mắt, dù trong lòng không ngừng thấp thỏm.Đêm mưa ấy, không chỉ là những hạt mưa xóa tan mọi u buồn mà còn là khoảnh khắc họ lặng lẽ tiến gần hơn về phía nhau, dù chưa ai dám mở lời để bước qua ranh giới ấy.Gem cứ nằm đó, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối, trằn trọc mãi mà không thể nào chợp mắt. Những suy nghĩ trong đầu anh cứ rối bời, lẩn quẩn như những hạt mưa vẫn không ngừng rơi ngoài kia. Cuối cùng, không thể kiềm chế được nữa, anh quay người sang bên cạnh, đưa tay ôm lấy eo của Fot.Cảm giác bất ngờ khiến Fot khẽ giật mình, cả cơ thể cậu căng cứng, đôi mắt mở to trong bóng tối. Cậu hốt hoảng nhưng lại không dám cử động, chỉ có thể thì thầm trong sự bối rối:"Gem, mày làm gì vậy?"Gem không trả lời ngay, hơi thở anh khẽ run, giọng nói vang lên sau đó mang theo sự nức nở, như thể đã cố kìm nén quá lâu."Fot... có phải tao đã đánh mất thứ gì đó quý giá lắm, đúng không?"Câu hỏi ấy như một nhát dao cứa vào lòng Fot. Cậu nằm im, cảm nhận cánh tay của Gem siết nhẹ quanh eo mình, sự bất lực và đau đớn trong giọng nói của anh khiến Fot không biết phải phản ứng thế nào. Trái tim cậu chợt nhói lên, nhưng lại không dám lên tiếng ngay, sợ rằng nếu nói gì lúc này sẽ khiến Gem càng tổn thương hơn."Mày không mất gì cả," Fot nói, giọng cậu khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn. "Chỉ là có những thứ đôi khi phải qua một thời gian, người ta mới nhận ra giá trị của nó. Nhưng mày vẫn còn cơ hội để giữ lấy, nếu thật sự muốn."Gem siết chặt vòng tay hơn một chút, như tìm kiếm sự an ủi từ câu nói của Fot. Trong không gian nhỏ hẹp, giữa âm thanh của mưa và bóng tối, cả hai như chìm trong những cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.Fot không đẩy Gem ra, nhưng cũng không quay lại. Cậu để Gem tựa vào mình, để anh trút bỏ những nỗi lòng đã chất chứa quá lâu. Dù không nói ra, nhưng Fot biết, khoảnh khắc này là bước đầu tiên để cả hai đối diện với những điều đã cũ, và cả những điều đang dần hình thành.Gem rơi nước mắt, từng giọt lặng lẽ chảy xuống gò má trong bóng tối. Giọng anh nghẹn lại, như mang cả nỗi đau và sự hối hận:"Fot... tao nhận ra tao đã đánh mất mày rồi. Tao biết... tao đã sai. Nhưng tao phải làm sao... phải làm sao để tìm lại được tình yêu của mày đây?"Gem nói xong, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đặn ngoài cửa sổ. Fot nằm im lặng, cảm giác lồng ngực như bị ai bóp nghẹt. Lời nói của Gem như đánh thức tất cả những ký ức mà cậu đã cố chôn giấu, những tổn thương mà cậu nghĩ mình đã vượt qua.Một lúc sau, khi Fot cất giọng trả lời, giọng cậu đã khàn đi, run rẩy, như thể mỗi chữ thốt ra đều mang theo nỗi đau bị kìm nén quá lâu:"Gem... mày không biết đâu. Tao đã đau... tao đã tổn thương như thế nào khi mày rời đi. Tao đã tự hỏi mình hàng trăm lần, hàng ngàn lần, rằng tao đã làm sai điều gì... để mày quay lưng lại với tao."Trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể kìm nén được nữa. Nước mắt trào ra, những giọt nước mắt đau đớn mà cậu đã cố giấu đi bấy lâu nay. Cậu khóc, khóc như muốn trút hết những uất ức, những nỗi đau mà Gem đã để lại trong lòng cậu.Gem cảm nhận được từng rung động từ cơ thể của Fot, cảm nhận được cậu đang run rẩy trong vòng tay mình. Anh càng siết chặt hơn, như muốn dùng hành động để thay lời xin lỗi mà anh không thể nói trọn vẹn."Fot... tao xin lỗi. Tao thực sự xin lỗi. Tao không biết phải làm thế nào để bù đắp lại những tổn thương mà tao đã gây ra. Nhưng... nếu có cơ hội, tao sẽ dành cả đời này để sửa chữa... để bảo vệ mày, để yêu mày," Gem nói, giọng anh cũng nghẹn lại, hòa lẫn với những giọt nước mắt.Fot không đáp, nhưng sự im lặng của cậu lúc này không còn là từ chối, mà là sự trút bỏ. Có lẽ trong lòng cậu vẫn chưa sẵn sàng tha thứ hoàn toàn, nhưng những lời của Gem, sự hối hận chân thành ấy, đã bắt đầu len lỏi, chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu.Trong đêm mưa lạnh giá, hai cơ thể ôm lấy nhau, như tìm kiếm sự ấm áp giữa nỗi đau và hối tiếc. Những giọt nước mắt của Gem thấm vào vai Fot, hòa lẫn với hơi thở nghẹn ngào của cả hai. Tiếng mưa ngoài kia như một bản nhạc nền buồn bã, tô điểm thêm cho bầu không khí đầy xúc cảm.Gem siết chặt vòng tay, như sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ lại một lần nữa rời xa anh, biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi. Còn Fot, dù trái tim vẫn còn tổn thương, nhưng cậu cũng không đẩy Gem ra. Sự hiện diện của anh, hơi ấm từ cơ thể anh, như một lời nhắc nhở về những ký ức đẹp đẽ mà cậu từng cố quên.Cả hai không nói gì thêm, chỉ để thời gian và không gian bao quanh họ. Đêm mưa ấy, không phải là sự khởi đầu hay kết thúc, mà là một điểm giao nhau. Nơi họ cùng đối mặt với những sai lầm, những tổn thương, và những cảm xúc chưa bao giờ tắt.Trong sự im lặng ấy, họ cảm nhận được nỗi đau và sự hối tiếc của nhau. Những giọt nước mắt thay cho lời xin lỗi, những cái siết tay nhẹ như một lời hứa không thành lời. Và giữa cơn mưa dai dẳng, sự gần gũi của họ mang theo hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi tổn thương sẽ được chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store