Geminifourth Can Len Dau Ngon Tay Anh
Mark Parkin nghiêm túc suy nghĩ, vào giờ khắc này mình phải nên làm biểu tình gì mới đúng.Nhưng nghĩ lại, đàn ông đâu có thể bị dọa không dậy nổi thế được, bản thân cậu là người đã từng gặp những cảnh khó xơi thế này rồi, phải bình tĩnh!Đặt bình giữ nhiệt bằng inox cầm trong tay lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, Mark Parkin thúc giục:"Anh uống nhanh lên, mẹ em đã dặn là nhất định phải nhìn anh uống xong!"Sau đó cậu nhìn thấy Gemini đi vào trong phòng bếp, lấy một cái bát sứ và một cái thìa nhỏ ra, đổ canh ra nửa bát, đặt sang một bên."Trong nhà em vẫn còn, lát nữa em về nhà ăn, anh không cần phải chia cho..." Mark Parkin nghẹn họng.Cậu quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, lại nhìn bát canh nóng trước mặt.Đậu! Rót cho cậu mới lạ.Cậu hoảng sợ, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.Mark Parkin ngồi xuống:"Đúng rồi, hôm qua Fourth ngủ ở chỗ anh hả?"Gemini giải thích:"Cậu ấy uống say, gọi điện thoại bảo tôi tới đón, muộn quá nên mang về đây.""Không phải... này hơi lạ lạ."Mark Parkin cảm thấy câu này rất bất thường.Anh Gemini chưa bao giờ mang người về căn phòng này, đừng nói là ngủ trên giường qua một đêm.Hơn nữa:"Cậu chủ nhỏ uống say rồi, không phải nên gọi điện thoại cho lái xe trong nhà tới đón sao, tại sao lại gọi điện thoại cho anh?"Gemini rũ mi uống canh, không nhìn rõ vẻ mặt.Anh trả lời:"Trước khi đi, tôi đã nói với cậu ấy nếu như uống say rồi thì gọi điện thoại cho tôi."Đầu tim Mark Parkin nảy lên một cái.Tôi muốn làm cho cậu ấy cần tôi, ỷ lại tôi, không thể rời khỏi tôi.Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng Gemini đã từng nói những lời này.Nhất thời Mark Parkin không biết nói gì, dứt khoát ngậm miệng.Gemini uống xong canh, đặt bình giữ nhiệt sạch sẽ xuống, Mark Parkin cũng không vội quay về.Cậu ngồi lên ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi game, vẫy vẫy cánh tay:"Anh Gemini, em chuẩn bị luyện một anh hùng mới, anh hướng dẫn cho em được không?""Được."Gemini chọn một tập đề luyện tập, cầm theo chiếc bút chì, ngồi ở một bên sô pha làm bài, thỉnh thoảng đưa ra vài ba đề nghị build đồ cho Mark Parkin.Fourth tỉnh giấc, mở cửa ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cảnh này.Cậu vừa mới tỉnh lại, tối qua còn uống rượu, đầu óc hỗn độn, mơ mơ màng màng không tỉnh táo:"Gemini?""Hả?"Gemini dừng làm bài lại, đầu bút chỉ chỉ một hướng:"Bàn chải, kem đánh răng trong nhà tắm, chiếc khăn mặt màu xanh lam nhạt kia là của cậu.""Được."Fourth lê bước tới nhà tắm đánh răng rửa mặt, qua một lát lại ló đầu ra:"Gemini, nhà cậu có máy sấy không?""Không có.""Ừ."Qua một lát, cửa nhà tắm lại mở ra, Fourth hơi ngại ngùng:"Tôi... tôi có thể mượn một cái áo để mặc không? Cái trên người tôi có mùi!"Gemini đứng dậy, lấy một chiếc áo phông trắng ra ném cho Fourth.Tốn mất nửa tiếng, Fourth mới đi từ nhà tắm ra.Trên sô pha chỉ còn Mark Parkin.Tóc hơi ướt, Fourth nhìn xung quanh:"Gemini đâu rồi?""Trong phòng ngủ, đang nghe điện thoại. Đậu má, ba người tới vây tôi, cũng coi trọng tôi quá!"Mark Parkin nhớ ra:"Đúng rồi, đúng rồi, trên bàn có canh, anh Gemini cố ý để lại cho cậu, canh mẹ tôi hầm cả một đêm, có lẽ mùi vị vẫn còn ngon đấy!"Fourth ngồi xuống, uống một ngụm, cậu không nếm được ra mùi vị gì, nhưng uống canh ấm xuống bụng, cậu cảm thấy rất thoải mái.Còn chưa uống xong bát canh, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Gemini đứng ở cửa, nói với Fourth:"Qua đây."Fourth đặt bát canh xuống, đi qua đó.Cửa phòng ngủ bị đóng lại, chiếc áo phông trên người Fourth lớn hơn một số, rất rộng.Cậu tò mò:"Có chuyện gì thế?""Tôi phải ra ngoài một chuyến, đi ngay bây giờ, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia mới về."Fourth trừng mắt:"Vậy trường học...""Tôi đã xin nghỉ rồi.""Vậy, vậy, cậu chú ý an toàn."Fourth nhìn Gemini, luôn cảm thấy vẻ mặt Gemini bình tĩnh quái dị, nhưng so với bình thường lại ẩn chứa vài phần lo lắng cùng vội vã.Thấy ngón tay Gemini dùng sức nắm điện thoại tới trắng bệch, cậu đoán, có lẽ là có liên quan tới cuộc điện thoại.Cho dù trong lòng đoán tới đoán lui, Fourth cũng không hỏi nhiều.Gemini khép mí mắt mỏng lại:"Cậu đói rồi thì phải làm sao?""Tôi không sao cả, tuy rất khó chịu nhưng nhịn một chút thì không sao. Dù sao ngày mai, ngày kia cậu cũng về rồi, cũng không lâu đâu."Nếu như vào lúc khác, Fourth sẽ nhất định bảo Gemini đi đâu cậu đi đó, giống như trước đây sẽ hỏi thăm xem cậu có thể đi cùng hay không.Nhưng lần này, rất rõ ràng, Gemini không muốn.Có lẽ là cậu không thích hợp để đi theo."Ừ."Gemini nhét điện thoại vào túi:"Tôi sẽ nhanh chóng quay lại."Mark Parkin nghe nói Gemini sắp đi, không ngạc nhiên gì.Trong trí nhớ của cậu, tình huống Gemini đột nhiên nói đi là đi, đi một lần hai ba ngày mới quay lại cũng không phải là chuyện hiếm gặp nữa.Gemini chưa bao giờ nói là có chuyện gì, đi làm gì, nhưng mỗi lần quay lại, tâm tình đều không tốt hơn bao nhiêu, luôn có mấy ngày liền áp suất thấp, giống như chỉ cần chọc một cái thôi là sẽ nổ mạnh."Mẹ em còn bảo tối nay hầm canh chân giò cho anh bổ não, em về nhà sẽ nói với bà để cuối tuần sau hẵng nấu."Gemini cầm theo ba lô màu đen, đeo một bên vai:"Ừ, cảm ơn dì nhé."Ngồi trên xe bus tới bến xe, Gemini mở ra nhật ký cuộc gọi, gọi tới số điện thoại kia.Một giọng nam thô khàn nhận điện thoại:"A lô?"Tay cầm vòng treo, Gemini nhìn chăm chằm cảnh phố xá chuyển động bên ngoài cửa:"Chắc chắn không?""Tám mươi phần trăm."Giọng nam bên kia điện thoại thận trọng nói:"Thời gian đã qua lâu rồi, không dễ tra. Lần này tra được địa chỉ, so với lần trước thì đáng tin hơn, nhưng tôi không thể chắc chắn hoàn toàn.""Ừ.""Còn có nữa, tôi tra được bà lão này, đầu óc không còn sáng suốt, có hỏi được chuyện gì hay không, toàn bộ đều phải dựa vào ý trời, Gemini cậu đừng ôm hi vọng quá lớn."Xe bus đi rất chậm, khi lắc lư, vòng treo ma sát vào thanh ngang kêu kèn kẹt.Cách cửa kính thủy tinh có thể nghe thấy tiếng loa bên ngoài:"Mía đây mía đây, mười nguyên một túi, mười nghìn một túi..."Gemini bị ánh mặt trời chiếu hơi híp mắt lại, anh thấp giọng:"Cảm ơn anh.""Không cần cảm ơn, tôi nhận tiền của cậu, làm việc giúp cậu là lẽ đương nhiên."Tới bến xe khách rồi, Gemini ngồi trên chiếc xe bus, hai chuyến xe nữa cuối cùng đến Jeju.Dựa theo địa chỉ nhận được trên điện thoại, Gemini dừng lại ở trước một siêu thị nhỏ.Cửa của siêu thị có treo một tấm biển lớn màu lam "Siêu thị Hanok."Diện tích siêu thị không lớn, giá hàng rất chật, bên trong cửa hàng không có một vị khách nào.Trước cửa đặt một chiếc xe điện, đang cắm điện, đèn báo xanh đỏ sáng lên.Đằng sau quầy thu ngân là một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc váy đen, đang nghịch điện thoại.Gemini đi vào cửa, mở miệng nói:"Chào cô, cháu tới tìm Kae Chinda.""Đó là mẹ tôi, cậu là ai thế?"Trước sau làng Seongeup chỉ có hai con đường, không có người qua lại, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy người già ngồi bên đường buôn chuyện.Nhìn thấy Gemini lạ mặt cũng sẽ nhìn qua đây.Người phụ nữ mặc váy đen tự giới thiệu mình tên là Kang Napong, cô kéo cửa cuốn siêu thị xuống, khóa cẩn thận, dẫn Gemini đi vào trong ngõ nhỏ."Mấy năm trước mẹ tôi vẫn còn luôn nhắc mãi, nói rằng khi bà còn trẻ, đã làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có. Tôi còn không mấy tin tưởng, với trình độ nấu ăn của bà ấy, lấy đâu ra nhà giàu nào sẽ thuê bà tới làm bảo mẫu chứ?"Đi xuyên qua một đống kiến trúc bụi bặm, Kang Napong cười nói:"Không ngờ lại là sự thật."Gemini ít nói, nghe Kang Napong nói chuyện, thỉnh thoảng lại đáp một tiếng.Đi ngang qua một bức tường gạch viết "Duy trì tiếp tục phát triển", hai người đứng trước một căn nhà nhỏ một cửa, Kang Napong lấy chìa khóa ra, mở cửa, lớn giọng gọi một câu:"Mẹ, mẹ đâu rồi? Có người tìm mẹ này!""Con về rồi ấy hả?"Một người già bước từ cửa ra, đỡ khung cửa đứng ở đó:"Ai tìm mẹ đấy?"Kang Napong chỉ chỉ Gemini:"Cậu bé này, nói mình họ Titicharoenrak. Không phải mẹ vẫn hay nói trước đây mẹ làm bảo mẫu cho một nhà giàu sao? Đứa trẻ nhà ấy tìm tới đây này."Kae Chinda ngồi xuống ghế mây tre đan ở cửa:"Họ Titicharoenrak...Titicharoenrak..."Hơn mười giây sau bà mới nói:"Cậu là đứa bé trong bụng Titicharoenrak phu nhân?"Kang Napong bê một cái ghế cho Gemini, lại hỏi Gemini có muốn uống trà không.Gemini lễ phép từ chối.Gemini trả lời câu hỏi của Kae Chinda, tốc độ chậm chạp hỏi:"Mười tám năm trước, ở thành phố Seoul, bà đã từng chăm sóc một người phụ nữ mang thai phải không ạ?"Khi hỏi ra câu này, thậm chí Gemini còn có chút căng thẳng.Trong lòng căng như dây cung, còn khẽ run rẩy.Kae Chinda gật đầu:"Đúng, đã từng chăm sóc. Người đó là Titicharoenrak phu nhân, rất thích ăn khoai tây sợi chua cay mà tôi làm, mang thai nên sức ăn lớn, một bữa phải ăn một đĩa to."Cổ họng Gemini có chút khô."Đó là mẹ cháu. Bà," anh cố làm cho ngữ khí bình tĩnh, "Bà có thể nói với cháu về chuyện năm ấy không?"Kae Chinda nhớ lại:"Người già trí nhớ không được tốt lắm, tôi còn nhớ, học vấn của cô Titicharoenrak rất tốt, thích đọc sách, còn có thể gọi điện thoại thảo luận vấn đề với người khác. Tôi không có kiến thức, nghe không hiểu gì. Ngài Titicharoenrak thì rất bận, tối thường về muộn, cô Jeong vừa đọc sách vừa đợi, tôi khuyên thế nào cũng không nghe."Người già rồi, hồi tưởng lại đều là những chuyện nhỏ vặt vãnh.Gemini hỏi:"Tình cảm của hai người họ có tốt không ạ?""Tốt, vô cùng tốt, rất ân ái. Khi cô Titicharoenrak mang thai, chân bị phù, khó đeo giày. Ngài Titicharoenrak đi làm về còn giúp cô ấy đeo giày, xoa bóp chân cho cô ấy. Thảm chống trơn trong nhà tắm cũng do ngài Titicharoenrak cố ý mua, chăm sóc cô ấy vô cùng tinh tế."Kae Chinda lại nhìn về phía Gemini:"Cô Titicharoenrak còn nói, đợi khi sinh đứa trẻ ra rồi, sẽ cho tôi ôm một cái. Nhưng mà tiếc rằng không đợi được, chồng tôi bị bệnh nặng, tôi phải vội vàng về quê, trước khi đi, cô ấy còn cho tôi không ít tiền, đây đều là ân huệ.""Khi nào bà đi ạ?""Khi nào à? Khi nào... à, tôi đi lúc cô Titicharoenrak mang thai tám tháng, khi đó bụng của phu nhân rất lớn, đứng ở ngoài cửa tiễn tôi, cười híp mắt, bảo tôi đi đường nhớ chú ý an toàn."Nói tới đây, Kae Chinda nói không mấy rõ ràng, một lát lại nói bếp ở phòng bếp còn cháy, một lát lại nói trời sắp tối rồi sao mà Kang Napong vẫn chưa về.Kang Napong đi từ bên cạnh tới:"Mẹ, con đã về lâu rồi, mẹ lại quên nữa?"Cô ái ngại quay về phía Gemini:"Người già mà, tuổi tác cao rồi không tỉnh táo lắm, lơ mơ rồi."Gemini ngồi một lát.Cho tới khi Kang Napong đỡ Kae Chinda quay về phòng nghỉ ngơi, anh mới nghiêm túc nói cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.Rời khỏi làng Seongeup, Gemini ngồi xe bus tới thị trấn bên cạnh.Trời quá muộn, không có xe bus về. Cậu tìm một phòng khách sạn ở gần bến xe ngủ lại.Sáng sớm ngày thứ hai, Fourth mang theo cặp sách rỗng tới phòng học.Vị trí bàn sau của cậu vẫn trống, Fourth nhìn một cái, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.Captain thấy cậu liền hỏi:"Học thần xin nghỉ, có chuyện gì thế?"Vẻ mặt Fourth mệt mỏi, sau khi ngồi xuống lấy tay chống cằm, ngữ khí chậm chạp:"Lớp trưởng, tôi cũng không biết.""Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ biết chứ."Captain lại xem xét Fourth:"Giáo hoa, cậu... lại phát bệnh?""Phát bệnh cái gì?" Fourth không còn sức lực trừng mắt.Từ đêm qua tới rạng sáng hôm nay, toàn thân cậu nóng lên, khó chịu không ngủ được.Khi sáng rời giường, tim đập "thình thịch" chấn động tới nhức tai. Mạch máu hai bên huyệt thái dương giống như sắp nổ tung."Chính là cái bệnh cậu mắc phải hôm nhập học ấy!" Captain khó khăn nhớ lại, "Cái gọi là... gọi là... rối loạn thần kinh thực vật! Đúng, chính là cái tên này!""Ừ, cũng tương tự vậy."Fourth uể oải nói xong, lại chuẩn bị nằm xuống.Captain lại nhớ ra:"Đúng rồi, học thần không có ở đây, cậu chép bài tập của ai?""Không chép nữa."Fourth nằm ra bàn, chẳng quan trọng nói:"Lười chép."Cho rằng vừa mới thi tháng xong, Fourth không có tâm tư học bài.Captain lại nhớ ra gì đó:"Tối hôm qua tôi nghe được một tin, Indy chuyển trường rồi."Đầu óc Fourth chậm chạp, mấy giây sau mới phản ứng lại:"Cái người mà có ý đồ bảo tôi gọi là bố ấy hả?""Chính là cậu ta, không chỉ cậu ta, còn có người vu cáo cậu gian lận, Mond ấy, còn có cả con trai của chủ nhiệm bộ môn cũng đồng loạt chuyển trường!"Dunk Natachai đang bịt tai học thuộc bài khóa, nghe thấy bọn họ buôn chuyện cũng quay đầu lại, nhanh chóng tham dự vào:"Còn có, còn có Kong Hango trộm chìa khóa của bố cậu ta, nghe nói ở nhà còn bị treo lên đánh, tiếng khóc to tới mức ở cổng khu chung cư đều có thể nghe thấy."Cậu bổ sung:"Nhà cậu ta ở tầng hai mươi."Sau đó, Captain bắt đầu thảo luận cùng với Dunk Natachai vấn đề Kong Hango ở tầng hai mươi rốt cuộc tiếng khóc phải như thế nào mới truyền tới cổng khu chung cư được.Fourth không tham gia, cậu khó chịu tới mức gắt gỏng.Quay đầu lại nhìn ghế trống đằng sau, cảm giác càng khó chịu hơn.Fourth cứ nằm ra bàn như thế cả ngày.Trời tối dần, đèn đường dưới tầng cũng dần dần sáng lên.Sau khi chuông kêu, dãy phòng học như bị động đất, toàn là tiếng bước chân rầm rầm.Fourth chống mặt bàn đứng dậy, chuẩn bị quay lại ký túc xá nằm tiếp.Captain thu dọn xong sách vở, thấy Fourth đứng lung lay không vững, lo lắng nói:"Giáo hoa, cậu có thể đi được không? Có cần tôi đỡ cậu không?"Trong lòng Fourth đã có tính toán, cậu xua tay:"Không cần, vẫn có thể đi được."Captain không yên tâm, đi theo bên cạnh Fourth, đi cùng cậu xuống dưới tầng.Tuổi mười sáu mười bảy, chính là thời điểm lượng cơm lớn, buổi tối không ăn khuya, nửa đêm có thể đói tỉnh.Captain chỉ chỉ hướng nhà ăn:"Cậu thực sự có thể về sao? Vậy, tôi đi ăn nhé?"Fourth cũng đói, nhưng trong nhà ăn không có thứ mà cậu có thể ăn, nhất thời tâm lý càng buồn bã.Cậu khẽ gật đầu:"Ừ, mai gặp."Quay lại phòng ngủ, Fourth không mở đèn, nằm thẳng xuống giường.Cậu nhắm mắt lại, mơ hồ hỗn loạn, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.Cậu vươn tay mò mãi mới cầm lấy được điện thoại, mở một con mắt ra nhìn phát hiện là Gemini gọi.Fourth lập tức ngồi thẳng."Alô?"Điện thoại được kết nối, Fourth có thể nghe được tiếng gió vù vù từ ống nghe truyền tới."Là tôi."Giọng Gemini truyền tới, pha lẫn với một chút sóng điện yếu ớt."Đã đói chưa?"Fourth dựa vào tường, cúi đầu xuống, vô thức kéo dài giọng, thành thật trả lời:"Rất đói."Cậu lại hỏi:"Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu.""Bên bờ sông Thanh Xuyên."Giọng của Gemini so với bình thường càng khàn:"Lát nữa mở cửa cho tôi."Ngắt cuộc gọi, Fourth nằm bò trên giường, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh.Cảm thấy đợi chờ quả thực rất khó khăn.Cậu suy nghĩ lan man, rốt cuộc là Gemini đi đâu làm gì? Bí mật như vậy.Hơn nữa nghe giọng nói ấy, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy có chút không giống với bình thường.Fourth nhớ lại một đoạn ký ức.Ở trong phòng thay đồ, Gemini nhận điện thoại cũng là giọng nói như vậy.Giống như giây tiếp theo sẽ khóc.Mỗi một giây một phút đều cực kỳ khó chịu.Cho tới khi truyền tới ba tiếng gõ cửa khe khẽ.Fourth không kịp đeo dép lê, đi chân trần, giẫm lên tấm thảm, vội vàng chạy tới mở cửa.Gemini đi vào, xoay tay đóng cửa lại.Trong phòng tối đen như mực."Không bật đèn?"Còn chưa nói xong, Gemini đã cảm thấy có người nhào tới, anh thuận theo sức lực yếu ớt của đối phương ngã ngồi xuống thảm.Trong bóng đêm, loáng thoáng có thể nhìn rõ hình dáng đối phương.Gemini bị Fourth đè lên, dứt khoát thả lỏng ra, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.Cảm thấy Fourth sờ soạng chạm vào áo anh, kéo xuống, rất nhanh bả vai truyền tới cảm giác nhói đau, cùng với tiếng hút máu nho nhỏ.Bàn tay ôm lấy eo Fourth, ôm người vào trong lòng, giọng Gemini rất nhẹ, nhỏ giọng nói:"Biết cậu đói rồi, ngoan một chút, đừng vội, uống từ từ thôi."Hai ngày nay đi lại vất vả, nhưng vẫn như trước, không hề thu hoạch được gì.Bị gió đêm đầu thu thổi phát lạnh, ngay cả ngón tay cũng đông cứng lại.Người trong lòng anh lại giống như mặt trời ngày xuân, vô cùng ấm áp.Gemini nằm trên thảm, ôm Fourth, chậm rãi nhắm mắt, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store