ZingTruyen.Store

Gấu của riêng em 🐻

ghen

heaunl

Buổi chiều hôm ấy, cả nhóm tập vũ đạo trong phòng tập rộng lớn. Không khí mệt mỏi nhưng vẫn rộn ràng tiếng cười. Junkyu đang chỉnh lại động tác cho một thành viên nhỏ tuổi, tay vô thức đặt lên vai cậu ấy để hướng dẫn.

Khoảnh khắc ấy lọt ngay vào mắt Haruto.

Haruto đang đứng phía sau, ánh mắt tối sầm, bàn tay nắm chặt chai nước đến mức nhựa kêu răng rắc. Không ai để ý, chỉ có Junkyu vô tình ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn ấy — ánh nhìn như muốn thiêu rụi cậu.

Lát sau, lúc nghỉ giải lao, Haruto bước thẳng tới, không hề giấu giếm, ngồi sát vào Junkyu khiến khoảng cách gần đến mức những người khác cũng phải ngạc nhiên.

— Hyung mệt không? — Haruto hỏi, giọng nghe bình thường nhưng ánh mắt thì không rời Junkyu.

Junkyu bối rối, khẽ gật đầu.
— Ừ… cũng hơi mệt.

Một thành viên khác bật cười, đùa vui:
— Haruto, ghen gì mà ngồi kè kè vậy? Chỉ chỉnh động tác thôi mà.

Câu nói tưởng chừng vô hại ấy làm Junkyu chết lặng, còn Haruto thì nhếch môi cười nhạt:
— Ai nói em ghen? Em chỉ muốn chắc chắn hyung không quên… em luôn ở đây thôi.

Không khí trở nên lạ lùng. Mọi người cười xòa cho qua, nhưng sự căng thẳng thì đè nặng giữa hai người. Junkyu cố né tránh ánh mắt Haruto, nhưng trong lòng càng thêm hỗn loạn.

Tối hôm đó, khi cả nhóm đã về phòng, Junkyu vừa đóng cửa lại thì giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng:
— Hyung, em không thích ai chạm vào anh. Dù chỉ là cái chạm nhỏ nhất.

Haruto đứng đó, ánh mắt điên cuồng xen lẫn dịu dàng, khiến Junkyu chẳng biết nên sợ hãi… hay rung động nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store