Gaslight Va Su Thao Tung Tinh Than Tre Em
Có rất nhiều nguyên nhân khiến bạn khó nhận ra. Đầu tiên, tất cả những đứa trẻ đều nghĩ rằng những việc xảy ra ở nhà chúng là "bình thường" vì đó là tất cả những gì mà chúng biết. Thứ hai, nỗi khát khao tình yêu và sự tán thành của đứa trẻ tạo điều kiện thuận lợi cho sự thao túng tinh thần của người mẹ. Để nhận ra "gaslighting" thì bạn phải có niềm tin vững chắc vào quan điểm và cảm giác của mình, thứ mà hầu hết các bé trong trường hợp đó không hiểu được. Cuối cùng, như một bé gái đã từng miêu tả. giọng nói của mẹ thật sự có thể là một phần của điệp khúc:Cha tôi lúc nào cũng tin tưởng chắc chắn rằng mẹ là người có quyền chính thức. Và hai anh em trai luôn gọi tôi là "ngốc" vì những gì tôi nói hay làm đều được cho là điên khùng. Khi tôi đối chất với mẹ, mẹ tôi luôn phủ nhận những điều bà đã nói hay bịa ra một lý do cho hành động của bà. Tôi là một con người tồi tệ, một đứa trẻ vô ơn bạc nghĩa, và tôi đã tin vào điều đó cho đến ngày tôi rời khỏi nhà. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng, không, tôi không phải là người điên. Bây giờ tôi đã 30, ngày qua ngày tôi luôn thắc mắc liệu quan điểm của tôi có sai lệch. Thật khó để gạt những ảnh hưởng từ gia đình ra khỏi đầu tôi.
Bởi vì "gaslighting" là về sự kiểm soát, một vài người mẹ thường nói to hơn mỗi khi con họ cãi lại hay thắc mắc về quan điểm và bắt đầu tin vào cảm nhận của riêng chúng. Điều đó thật sự đúng trong trường hợp của tôi, mặc dù nó ít hiệu quả khi tôi lớn lên. Tôi dần không còn tin tôi điên khùng nữa nhưng những lời nói và hành động của mẹ tôi luôn khiến tôi hoài nghi bản thân và tiếp tục vật lộn với niềm khát khao tình yêu của mẹ.Tôi cuối cùng cũng tiếp nhận sự giúp đỡ trong lần đầu tiên đến văn phòng trị liệu ở tuổi gần 22. Tôi đã trải qua quá trình trị liệu trong gần một tháng trời – quãng thời gian tưởng chừng như là vô hạn, kể hết chuyện này đến chuyện khác, về thời thơ ấu của mình. Tôi nằm dài trên băng ghế, tất cả được bố trí theo phương thức trị liệu Freudian, và nhà trị liệu sẽ ngồi ngay sau tôi. Tôi dần quen với việc không thấy mặt ông cũng như không giao tiếp qua ánh mắt, và cả việc ông ấy chỉ lên tiếng khi tôi im lặng để rồi hỏi tôi: " Điều đó có được cho là bình thường ở nhà cô không?" hay "Những lời nói của mẹ cô làm cô thấy thế nào?" Tôi bắt đầu thấy thất vọng vì chưa có tiến triển trong quá trình điều trị, mặc dù tôi đến đó tận 2 lần 1 tuần và ông bác sĩ thì rất nổi tiếng. Tôi sợ rằng nếu kể cả ông cũng không giúp được tôi thì không còn ai có thể.
Đến một ngày, giọng của bác sĩ trôi vào đầu tôi : "Đã bao giờ cô thấy mẹ cô thật ác độc – thậm chí là điên khùng chưa? Hãy nghĩ về điều đó. Một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi thì có thể làm những gì mà phải hứng chịu sự đối xử ấy? Cô đang nói hay làm gì để biện minh cho những điều tồi tệ bà ấy liên tục nói với cô? Cái cách bà ấy làm cô thấy khó chịu về bản thân như thế nào?"Mãi sau này, tôi luôn nhớ như in từng lời một ông ấy nói, cho dù đã 4 thập kỉ trôi qua. Tuy lời nói ấy đã đóng cánh cửa của thao túng tinh thần, nó vẫn khó giải quyết mâu thuẫn giữa sự khát khao tình yêu từ mẹ và niềm mong mỏi được thoát khỏi bà.
Bởi vì "gaslighting" là về sự kiểm soát, một vài người mẹ thường nói to hơn mỗi khi con họ cãi lại hay thắc mắc về quan điểm và bắt đầu tin vào cảm nhận của riêng chúng. Điều đó thật sự đúng trong trường hợp của tôi, mặc dù nó ít hiệu quả khi tôi lớn lên. Tôi dần không còn tin tôi điên khùng nữa nhưng những lời nói và hành động của mẹ tôi luôn khiến tôi hoài nghi bản thân và tiếp tục vật lộn với niềm khát khao tình yêu của mẹ.Tôi cuối cùng cũng tiếp nhận sự giúp đỡ trong lần đầu tiên đến văn phòng trị liệu ở tuổi gần 22. Tôi đã trải qua quá trình trị liệu trong gần một tháng trời – quãng thời gian tưởng chừng như là vô hạn, kể hết chuyện này đến chuyện khác, về thời thơ ấu của mình. Tôi nằm dài trên băng ghế, tất cả được bố trí theo phương thức trị liệu Freudian, và nhà trị liệu sẽ ngồi ngay sau tôi. Tôi dần quen với việc không thấy mặt ông cũng như không giao tiếp qua ánh mắt, và cả việc ông ấy chỉ lên tiếng khi tôi im lặng để rồi hỏi tôi: " Điều đó có được cho là bình thường ở nhà cô không?" hay "Những lời nói của mẹ cô làm cô thấy thế nào?" Tôi bắt đầu thấy thất vọng vì chưa có tiến triển trong quá trình điều trị, mặc dù tôi đến đó tận 2 lần 1 tuần và ông bác sĩ thì rất nổi tiếng. Tôi sợ rằng nếu kể cả ông cũng không giúp được tôi thì không còn ai có thể.
Đến một ngày, giọng của bác sĩ trôi vào đầu tôi : "Đã bao giờ cô thấy mẹ cô thật ác độc – thậm chí là điên khùng chưa? Hãy nghĩ về điều đó. Một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi thì có thể làm những gì mà phải hứng chịu sự đối xử ấy? Cô đang nói hay làm gì để biện minh cho những điều tồi tệ bà ấy liên tục nói với cô? Cái cách bà ấy làm cô thấy khó chịu về bản thân như thế nào?"Mãi sau này, tôi luôn nhớ như in từng lời một ông ấy nói, cho dù đã 4 thập kỉ trôi qua. Tuy lời nói ấy đã đóng cánh cửa của thao túng tinh thần, nó vẫn khó giải quyết mâu thuẫn giữa sự khát khao tình yêu từ mẹ và niềm mong mỏi được thoát khỏi bà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store