Gai Trinh Bat Hanh
Ngay khi nàng thực sự biết Vĩnh là ai thì anh lại biến mất khỏi cuộc đời nàng như sương khói. Cuộc sống của Vĩnh vốn đã là một bí ẩn, con người anh cũng bí ẩn không kém. Nhưng Hân lại cảm thấy anh đơn giản là một người đàn ông đặc biệt, đặc biệt tới mức nàng cảm thấy anh vô cùng thân thiết, gần gũi. Chính vì thế mà nàng không cảm thấy ngại ngùng hay giữ kẽ. Thậm chí, nàng còn thích đùa cợt với Vĩnh.Mấy đêm nay, nàng không ngủ được, hoặc ngủ không yên. Lúc trước, có Vĩnh ở bên cạnh, nàng cảm thấy rất an toàn. Nhưng giờ bỗng dưng nàng thấy chông chênh khi ở bên cạnh nàng là một căn phòng trống không người.Hân cuối cùng cũng nhận ra, Vĩnh đã thực sự bước vào cuộc sống của nàng, bước vào trái tim vốn khép kín của nàng và khiến cuộc sống của nàng trở nên ý nghĩa hơn.Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có những khoảng trống tăm tối nhưng cuộc đời vốn công bằng lắm. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy người có thể lấp đầy khoảng trống ấy bằng thứ ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Nàng không muốn cứ để mặc bản thân cô đơn trong bóng tối của riêng mình.Hân cầm điện thoại, nàng nhấn số của Vĩnh.Hai hồi chuông, ba hồi chuông… hồi cuối cùng… trái tim nàng chỉ chực rơi ra khỏi lồng ngực.Vĩnh bắt máy, giọng anh ấm áp nhưng hơi mệt mỏi cất lên:- Anh đây!Nàng run run:- Anh ở đâu?- Anh đang ở ngoài trời!- Sao giữa đêm anh lại ở ngoài trời. Lạnh lắm! Anh có về nhà không?- Em mong anh về à? Ngày trước, khi nào anh cũng là người chờ em về!- Anh về nhà đi. Em mong anh, em sẽ chờ anh về! Đừng ở bên ngoài khi trời đã khuya! Lạnh lắm! Hôm nay em giảm giá kịch sàn nhé!Vĩnh khẽ cười:- Vậy em mở cửa đi!Hân vội ra mở cửa. Vĩnh đứng đó, đầu tóc rối bời, quần áo ướt đẫm sương đêm phả ra cả hơi lạnh đường xa. Hân bàng hoàng:- Anh đã đi đâu?Vĩnh ôm Hân vào lòng:- Em ấm quá! Hôm nay lại tự động gọi điện cho anh thông báo giảm giá kịch sàn à? Nghe em nói anh mừng quá nên mới vội quay về đấy!Hân kéo Vĩnh vào phòng:- Anh cần được sưởi ấm hơn là đứng đó nói những lời chọc ghẹo em đấy!Vĩnh cởi áo khoác ngoài rồi lại ôm Hân thật chặt. Họ di chuyển tới chiếc ghế sopha:- Em có thể ôm anh không?Hân ngoan ngoãn nằm áp mặt Vĩnh và luồn tay qua lưng áo ôm anh sát vào người mình cho ấm.Vĩnh dụi mặt vào mái tóc Hân:- Anh đã đi thăm ba anh. Tha thứ cho một người đã khó, tha thứ cho một người mình vừa thương vừa hận lại khó hơn nhiều. Anh đã tự giam mình trong bóng tối, trong nỗi đau và nỗi hận vò xé đan xen, anh đã không thể tự giải thoát được bản thân và để cho tất cả chúng chiếm lĩnh con người mình. Nhưng thật may vì có em, anh mới biết cuộc đời này ngay cả khi chỉ có bóng đêm vẫn có những nụ cười thật tươi sáng, vẫn có những mong nhớ thật ngọt ngào… Anh muốn mỗi khi đêm về, vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc và mỗi khi ánh sáng tràn vào phòng vẫn có thể thấy cuộc đời này đầy sinh động và tươi vui. Và tất cả những điều đó chỉ có được khi có em ở bên cạnh.Trái tim Hân thổn thức theo mỗi lời Vĩnh nói. Hóa ra, người đàn ông nàng gặp mỗi đêm về chính là người đàn ông có thể mang thứ ánh sáng ấm áp chiếu rọi cho trái tim nàng. Hân khẽ dụi đầu vào ngực Vĩnh:- Đêm nay anh ngủ với em không?- Có, mình sẽ ngủ cùng nhau cả đời này nhé!- Đêm nay là đêm thứ ba! Chúng ta ngủ với nhau trước cả khi yêu nhau.Vĩnh khẽ cười:- Là đêm thứ tư, chúng ta ngủ với nhau trước cả khi quen nhau!Hân đẩy Vĩnh ra:- Anh nói gì? Là lần thứ tư? Vậy lần mà chúng ta chưa hề quen nhau là… không lẽ, anh chính là…Vĩnh ôm Hân chặt hơn:- Anh chính là gã mà em vơ được ở giữa đường rồi lôi xềnh xệch vào khách sạn tha thiết rủ rê anh ngủ cùng em…- Vậy là, anh ăn một lần nên quen miệng nên cố tình tìm em đúng không? Có phải trong đêm ấy, anh đã lấy số điện thoại của em?Vĩnh khẽ cười:- Hóa ra em thông minh hơn anh tưởng đấy! Nhưng ngốc ạ, đêm đó, anh có làm gì được em đâu?- Anh không làm gì em thật ư?- Ừ, thật!- Vì sao? Em không hấp dẫn à?Vĩnh cười:- Em khóc lóc mũi dãi tùm lum, anh có nhắm mắt lại cũng không dám làm gì cả.- Vậy mà em cứ nghĩ, mình đã từng ngủ với một người đàn ông rồi!- Thì em đúng là đã ngủ với một người đàn ông rồi. Đêm đó, anh cũng đã ngủ cùng em. Một giấc ngủ sâu êm ái sau bao nhiêu ngày mất ngủ. Ngay buổi sáng hôm sau khi bước ra khỏi căn phòng đó, anh đã tự hứa với lòng mình nhất định sẽ gặp lại em! Nhưng anh không ngờ là khi anh chuyển nhà, hàng xóm lại chính là em! Anh nghĩ, đó chính là định mệnh! Rốt cuộc, thượng đế cũng nghe thấy lời cầu nguyện của anh mà mang em tới. Để em chữa lành những tổn thương trong anh! Cảm ơn em!Hân ôm Vĩnh thật chặt:- Đó đúng là định mệnh. Vậy em tính lại, đêm nay là đêm đầu tiên!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store