Futa Cuu Vot Kho Nu Nhung Chuyen Do
Chương 7. Làm nhiệm vụ (1)Đã qua 2 ngày sau cuộc kích tình trong phòng Hiệu Trưởng.Cuộc sống của Phan Vũ trở lại với những tháng ngày buồn chán. Đi học và về nhà, rãnh rỗi thì chơi game và tập thể dục.Hiện tại trước mắt Phan Vũ đang trình diễn một màn 'cừu non lạc giữa bày sói con.' Thấy Bách Lan vừa vào lớp, Hạ Ly nháy mắt ra hiệu với một người trong nhóm. Người kia hiểu ý cười cười gật đầu.Nhìn Bách Lan đang đi đến gần chỗ ngồi, bất ngờ người kia vươn chân raChỉ thấy Bách Lan "Á" một tiếng, thân thể té nhào về phía trước, hai đầu gối nặng nề tiếp xúc thân mật với nền gạch, tay nàng vội chống trên mặt đất, để tránh cho té ngã càng nặng hơn. "Hahaha. Nhìn bộ dạng ngu ngốc của nó kìa." Bên tai liền vang lên vài tiếng cười đùa khoái trá. Cùng giọng điệu cợt nhả đầy khinh thường.Phan Vũ một tay chống sườn mặt, ngồi nghiên thân tựa trên bàn, tay còn lại đặt trên bàn, ngón trỏ hơi cong lại , đều nhịp mà gõ nhẹ. Đôi mắt hơi híp lại, hờ hững mà nhìn quanh phòng học một lượt.Tiếng cười đùa vẫn tiếp tục vang lên. Xung quanh lại lặng ngắt như tờ. Ai làm việc đó, chẳng có ai chú ý đến sự việc ồn ào bên này. Cũng chẳng ai dám gây ra tiếng động, như sợ bị chú ý đến.'Thế giới này, ác ý đối với nữ chính quá lớn' Đó là ý nghĩ đầu tiên toát ra, khi Phan Vũ lần đầu thấy nữ chính Bách Lan.Hơn hai năm chịu đựng bạo lực học đường, nàng vẫn giữ vững thành tích đứng nhất toàn khối. Lãnh học bổng của trường, tham gia các cuộc thi học sinh giỏi các môn để lãnh tiền thưởng.
Đủ thấy sự kiên trì và trí thông minh của nàng.Bản thân Bách Lan sinh ra trong gia đình nghèo, nhưng nhan sắc nàng lại không có chỗ để chê bai.Nàng cao chỉ tới vai Phan Vũ, làn da hơi tái nhợt , thân hình gầy gò, do thiếu dinh dưỡng và bị bạo lực trong thời gian dài. Nhưng cho dù gầy, cũng không ảnh hưởng đến sự phát dục của cơ thể. Chỗ cần có thì vẫn có, cho dù nàng mặc quần áo cũ kĩ, rộng thùng thình cũng không thể che lắp được đường cong cơ thể.Nàng có đôi mắt biếc to tròn, nhìn ướt át lại có nét thanh thuần của tuổi trẻ. Lông mi dài và dày tô điểm thêm cho đôi mắt càng thêm long lanh. Sống mũi cao thẳng, đặt biệt là đôi môi nàng, nó căng mọng hồng nhạt tự nhiên, nổi bật là đường chẻ ở giữa hai bờ môi, khiến đôi môi trông rất quyến rũ, làm người đối diện khi nhìn vào đều muốn cắn một cái. Nhìn tổng thể gương mặt nàng vừa có sự ngây thơ lại vừa có nét quyết rũ. Thật khó khiến người ta bỏ qua.Nhưng đa số thời gian nàng luôn cúi mặt mà đi, toàn thân lại toát ra u buồn, tự ti. Đôi mắt vẫn trong veo, nhưng sâu bên trong lại tràn đầy áp lực cùng thất vọng.Có thể nói bất hạnh của nàng bắt đầu từ khi vào học ngôi trường này. Không biết nguyên do từ đâu, mà tất cả mọi người xung quanh luôn có địch ý với nàng.Người ta thường nói, lòng yêu cái đẹp ai cũng có. Khi đối mặt với một người xinh đẹp, ngoan ngoãn, bản thân sẽ không tự chủ được mà nhường nhịn họ, yêu quý họ, giúp đỡ họ.
Mặc dù không phải 100% tất cả mọi người sẽ như thế.Nhưng trong trường hợp của Bách Lan, thì lại ngược lại hoàn toàn.Kì lạ. Thật sự rất kì lạ.Phan Vũ suy tư trong phút chốc thì ngưng lại. Không muốn đi sâu hơn vào vấn đề này. Bởi vì Phan Vũ có linh cảm. Nó sẽ rất rất rất phiền phức.Nhưng trước mắt có thể chắc chắn một điều, gương mặt xinh đẹp đó đã góp một phần dẫn đến sự bất hạnh của nàng, vì nàng xinh đẹp như thế, nên mới bị đám con nhà giàu ghen ghét. Cũng vì xinh đẹp như thế, nên mới bị Ngô Phong Kiên hủy hoại cả cuộc đời.Nhiều khi Phan Vũ nghĩ. Đã khổ sở nhiều như thế, tại sao không chuyển sang trường khác mà học?
Nhưng nghĩ lại thì, nếu chuyển đi trường khác, thì với thế lực của nhóm con nhà giàu, nàng có lẽ chẳng còn cơ hội để đi học tiếp.
Có thể còn nghiêm trọng hơn, là chẳng còn cơ hội để sống tiếp.Có lẽ trong mắt Phan Vũ, cái chết rất đơn giản, nhẹ nhàng. Nhưng với những người khác, thì nó rất đáng sợ.Vì thế người ta lại có câu 'một câu nhịn, chín câu lành', Hoặc là 'cố gắng nhịn qua khoảng thời gian này thì tốt rồi' các kiểu.Nên Phan Vũ rút lại đánh giá ban đầu, nữ chính tuy yếu đuối, nhưng vì gia đình mới yếu đuối.Nếu không, có lẽ từ lúc bị chụp hình khoả thân cùng thời gian dài bị bạo lực nàng đã tự tử.Phan Vũ nhìn trong chốc lát, móc di động trong túi ra, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình di động, sau đó cất di động vào túi, nằm sấp trên bàn nhắm mắt ngủ. Mặc kệ sự ồn ào xung quanh. Phan Vũ không có ý định can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nữ chính. Cứu vớt có rất nhiều cách, không nhất thiết phải dính chặt lấy nữ chính.Nếu Phan Vũ ra tay giúp đỡ những chuyện nhỏ nhặt như thế này, chỉ làm bọn con nhà giàu cảm thấy đang bị khiêu khích, bị mất mặt. Sau đó bọn họ sẽ nghĩ ra nhiều chuyện còn quá đáng hơn để trút lên người Bách Lan. Vì vậy nếu Phan Vũ không sử dụng não, mà cứ hùng hổ tiến lên ra tay ngăn cản, rồi giảng đạo lý hoặc là lấy ác trị ác này kia kia nọ, thì đó là hành vi hại người chứ chẳng giúp đỡ được gì. Vì có phải sẽ bên nhau 24/24 đâu mà bảo vệ giúp đỡ mãi.Thế nên chỉ có giải quyết tận gốc rễ những người này, thì cuộc sống của Bách Lan sẽ khác đi........Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Lại qua 2 ngày.Hiện tại là 17h30p chiều, học sinh đã tan học từ 30 phút trước , Bách Lan có lẽ hôm nay ở lại trực vệ sinh lớp sau giờ học nên về trễ.Phan Vũ thì do ngủ quên trên sân cỏ gần nhà kho bỏ hoang nên giờ này mới về nhà.Phan Vũ híp mắt nhìn đi ở phía trước một nam một nữ dưới ánh chiều tà, sân trường trống vắng, hai bóng người dưới ánh nắng chiều trải dài, đan xen lẫn nhau, từng hàng cây xanh bị gió thổi lắc lư như đang cổ vũ cho một chuyện tình ngây ngô, lãng mạn của thời học sinh.Nhưng, bạn nam không phải là Ngô Phong Kiên, thì sẽ đẹp biết mấy.Phan Vũ lại nhìn nghiên sang trái, phía trước sau một gốc cây to, có một bóng người đang lặng im đứng ở đó. Nhẹ nhướng một bên mày, chuyển chân quẹo vào sau một gốc cây gần đó. Nghĩ thầm trong đầu'Ngày mai là bước ngoặc đầu tiên của nữ chính. Bị chụp ảnh loã thể.'Phan Vũ lười nhác đút tay vào túi quần, nhìn bóng người sau gốc cây to đã biến mất mà thở dài ra tiếng
"Cũng nên bắt đầu làm nhiệm vụ thôi."............Ngày hôm sau.Sau khi nhẫn nại ngồi trong lớp học trải qua 3 tiết học tra tấn. Chuông nghĩ trưa vang lên Phan Vũ liền đứng dậy ra khỏi lớp, chậm rì rì mà đi tới phòng hiệu trưởng. Đừng có nghĩ Phan Vũ sẽ diễn tuồng anh hùng cứu mỹ nhân. Với bản tính lười biếng của Phan Vũ thì chuyện đó là chuyện mơ mộng hão huyền.
Có sẵn người có thể giải quyết triệt để hơn, thì cần gì phải cạy mạnh mà sính anh hùng. Lại còn tránh được rất rất nhiều phiền phức không đáng có.'Cốc cốc cốc' tiếng gõ cửa."Mời vào." Vẫn là giọng nói thanh lãnh không cảm xúc như ngày nào.'Cùm cụp'Thấy Phan Vũ vừa vào đã khoá cửa phòng. Lữ Yên giương mắt nhìn chăm chú vào Phan Vũ.Phan Vũ tự nhiên đi tới bên ghế, nhấc bổng cả người Lữ Yên lên, để nàng ngồi trên đùi mình. Tay vòng qua eo ôm nàng vào lòng. Mặt chôn ở cổ nàng dùng sức hít vào một hơi thật sâu, sau đó phát ra tiếng thở dài thoã mãn."......." Lữ Yên để mặc cho Phan Vũ ôm, cúi đầu tiếp tục nhìn trong tay tài liệu.Ôm hồi lâu, Phan Vũ chưa đã thèm mà lại hít một hơi thật sâu. mới kề môi sát vào tai Lữ Yên, trầm thấp lên tiếng
"Đi theo em ra ngoài một chút.""Đi đâu?" Lữ Yên nghiên đầu nghi hoặc, giọng nói nhu hoà đến chính nàng cũng không biết."Nhà kho bỏ trống sau trường" Phan Vũ không nâng đầu, vùi mặt vào cổ nàng lười biếng lại say mê hít hà.Lữ Yên buông trong tay tài liệu, dựa thân thể về phía sau, cả người chìm vào cái ôm ấm áp. Hai tay nàng đặt lên tay Phan Vũ, nhẹ vuốt theo khe hở giữa các ngón tay."Được."............................Trong nhà kho bỏ trống sau trường, sau khi kéo Bách Lan vào, nhóm con nhà giàu liền đóng cửa lại.
Hạ Ly giơ tay đẩy một cái thật mạnh bả vai Bách Lan, khiến nàng té ngã trên mặt đất đầy bụi bẩn.
Hạ Ly tiến lên hơi cúi người, tay siết chặt lấy cằm Bách Lan, để nàng ngưỡng cổ nhìn lên, một chân đạp trên bắp đùi Bách Lan bắt nàng quỳ dưới đất. Gương mặt không chút cảm xúc lên tiếng
"Tao đã cảnh cáo mày rồi mà. Đã bảo mày tránh xa anh ấy ra, sao mày lại không nghe lời như thế?" "Tôi..tôi không có tiếp xúc gì với anh ta." Bách Lan vội vàng run giọng trả lời, đau đớn từ cằm và đầu gối truyền đến đại não, khiến nước mắt từ trong hốc mắt bắt đầu rơi xuống. Sợ hãi cùng đau đớn khiến thân thể nàng hơi run rẩy."Hừ." Hạ Ly buông cằm Bách Lan ra, gương mặt lạnh nhạt vuốt ve gò má của Bách Lan, cảm xúc mềm mịn trên tay khiến nàng ghen tị đỏ mắt.'Chátt'"Mày khóc đến đáng thương như thế cho ai xem? Hả?"'Cháttt' "Cùng nhau tản bộ trên sân trường vui vẻ lắm đúng không?"'Cháttt'"Mày muốn quyến rũ anh ấy lên giường với mày đúng chứ hả?"Cùng thời điểm đó, Phan Vũ cùng Lữ Yên chậm rì rì đi tới nhà kho bên ngoài. Cả hai đều nghe được hỗn loạn tiếng đánh và tiếng chửi mắng bên trong. Lữ Yên định tiến lên mở cửa thì bị Phan Vũ nắm tay kéo lại.Lữ Yên khó hiểu nhìn sang, Phan Vũ cũng không mở miệng giải thích. Chỉ nhẹ lắc đầu. Tiếng hỗn loạn bên trong vẫn tiếp tục vang lên."Áaaa! Hạ Ly. Thật sự..hức..hức.. thật sự tôi không có.. hức..quyến rũ cậu ta. hức..hức.." Liên tiếp nóng rát đau đớn truyền đến từ hai bên mặt, khiến Bách Lan hét lên một tiếng, nàng quỳ dưới đất giơ tay bụm mặt, khống chế không được mà khóc nấc lên, vội vàng lặp lại câu trả lời."Thật vậy sao?" Hạ Ly cười mỉm, hạ giọng hỏi."Tôi..tôi không biết vì sao cậu ta..hức..lại tìm tôi, tôi thật..hức..thật sự đã né tránh..hức..hức..rất nhiều lần.""Haha. Nói thật hay." Hạ Ly cười thành tiếng, vỗ nhẹ hai tay vào nhau.Sau đó Hạ Ly đứng thẳng người, lùi về phía sau 3 bước, lấy di động trong túi ra mở camera lên. Nghiên đầu nói với đồng bọn "Cởi!""Ok." Bọn họ liền tiến lên quay quanh Bách Lan, như có phân công rõ ràng, người giữ chặt tay chân người thì bắt đầu động tay cởi đồ."Áaaaaa. không không..hức..hức...Xin đừng...đừng..xin đừng cởi.." Bách Lan có giẫy dụa như thế nào cũng không tránh thoát được. Chỉ có thể bất lực khóc lóc cầu xin."Tao sẽ để cho tất cả mọi người, cùng nhau ngắm nhìn bộ dạng lẳng lơ này của mày." Hạ Ly vừa dứt lời thì 'Rầm' một tiếng.Cửa nhà kho bị Phan Vũ đạp mạnh, chiếc khoá rỉ sét lâu năm không chịu nổi tàn phá gãy đi, cửa bị mở tung ra.Ánh sáng tràn vào, chiếu lên từng gương mặt của nhóm người trong nhà kho. Tất cả đều bị tiếng động lớn làm cho giật mình mà dừng trong tay động tác, hoảng sợ mà nhìn hai người đứng trước cửa. Chủ yếu ánh mắt chỉ tập trung vào nhân vật cả người đang toả ra khí lạnh kế bên. Phan Vũ chỉ là dính dính chút quang mà thôi.Không gian im lặng.Lữ Yên nhìn một lượt tình cảnh trong nhà kho, ánh mắt không gợn sóng, gương mặt cũng không có chút biểu cảm dư thừa."Tất cả đi phòng giáo vụ. Mời phụ huynh trong vòng 1 giờ phải có mặt. Nếu không đúng giờ hậu quả tự gánh lấy."
Âm thanh lạnh nhạt đầy uy nghiêm vang vọng khắp nhà kho, truyền vào lỗ tai từng người. Khiến nhóm con nhà giàu run rẩy hai chân.Thấy không ai nhúc nhích, hai hàng lông mày Lữ Yên hơi nhíu lại
"Còn đợi tôi mời đi sao?"Nhóm con nhà giàu nghe vậy, hai chân run rẩy lợi hại hơn, nhưng không dám đứng yên một chỗ, cả nhóm vội bám víu vào nhau chạy nhanh ra ngoài. Như có quỷ dữ đang đuổi theo phía sau.Đợi người đi hết, trong nhà kho chỉ còn Phan Vũ, Lữ Yên cùng nữ chính đang cố dừng từng cơn nấc nghẹn. Tay chân run rẩy tìm quần áo mặc vào.Lữ Yên lấy di động gửi đi một tin nhắn. Sau đó nhìn sang Phan Vũ đứng kế bên người, lạnh giọng hỏi
"Em muốn đi theo sao?"Phan Vũ vội lắc đầu.Lữ Yên nhìn sang Bách Lan đã mặc xong quần áo. Nhìn nàng nhếch nhác tội nghiệp như thế cũng không nhiều lời. Dẫn đầu đi ra ngoài.
Phan Vũ vội vàng đi theo, đi được nữa đường Phan Vũ nhìn nhìn hướng đi. Nghiên đầu liết nhìn nữ chính đang cúi đầu đi ở phía sau, Phan Vũ ghé vào tai Lữ Yên nói nhỏ một câu "Mai gặp" rồi rẽ hướng, đi thẳng ra cổng trường.Dù sao đã có Lữ Yên giải quyết, ở lại cũng chẳng còn chuyện gì. Lại tránh được nhiều phiền phức........Chương 8: Làm nhiệm vụ (2)1 Giờ sau, trong phòng giáo vụ.Lữ Yên thẳng lưng ngồi trên ghế chủ vị, ngồi kế bên nàng là thư kí riêng.Hàng ghế ngồi bên phải là tất cả giáo viên có khoá dạy học ở toàn khối 11. Tổng cộng có 16 vị giáo viên các môn, tính luôn cả giáo viên chủ nhiệm của từng lớp.Hàng bên trái là sáu vị phụ huynh ngồi trên ghế. Cùng sáu người trẻ tuổi cúi đầu, đứng sau gia trưởng nhà mình.Không khí lặng ngắt như tờ, áp suất xung quanh dần xuống thấp, bầu không khí làm người hít thở không thông."Chuyện gì thì chắc mọi người cũng đã biết" Lữ Yên bỗng nhiên lên tiếng, đưa tới ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng. Nàng không quan tâm mà nói tiếp
"Mọi người có lời gì để nói không?."Không gian im lặng."Được rồi. Nếu đã không ai lên tiếng. Vậy thì để tôi." Nhìn mọi người co đầu rụt cổ, thi nhau im thinh thít. Lữ Yên cũng không chút nào để tâm.Nàng bình tĩnh, giọng đều đều lạnh nhạt.
"Thật tiếc khi mọi người bỏ qua một lần cơ hội vừa rồi."Ánh mắt nàng trước hết nhìn sang phía nhóm con nhà giàu, đang rụt cổ đứng khép nép phía sau phụ huynh."Sáu học sinh có hành vi bạo lực học đường tất cả khai trừ."Nhìn từng gương mặt non nớt, ngây thơ nhưng lại làm ra hành vi cực đoan ác độc như thế Lữ Yên tiếp tục nói"Thông báo cho tất cả các trường học trong nước và ngoài nước về hành vi cực đoan, vô nhân tính này. Và nhấn mạnh là tuyệt đối không được nhận bất kì ai trong sáu học sinh."Lữ Yên nhìn đồng hồ đeo tay tiếp tục dùng tông giọng lạnh nhạt nói"Tôi đã báo cảnh sát. Bằng chứng tôi cũng đã gửi đi. Khi vào trong đó, tôi mong sáu học sinh thành thật mà kiểm điểm lại bản thân."Không gian vẫn im lặng, không ai dám ra tiếng phản bác lời Lữ Yên nói.Lữ Yên cũng không muốn nói lời vô nghĩa quá nhiều. Nàng tiếp tục nhìn sang các vị giáo viên."Giáo viên tất cả sẽ không nhận được lương trong 3 năm." Tiếng nói vừa dứt, Lữ Yên nhìn nhóm giáo viên đồng loạt thay đổi sắc mặt. Có người thì cúi đầu nhìn không rõ, có người hổ thẹn, có người nóng nảy, có người không cam lòng, có người lại lạnh nhạt...Đủ mọi cung bậc cảm xúc. Nhưng Lữ Yên không quan tâm, tiếp tục nói."Số tiền đó, sẽ được dùng để đền bù tổn thất tinh thần và thể xác cho học sinh bị hại. Trong bằng cấp hồ sơ của giáo viên, từ giờ sẽ có thêm 'không làm tròn trách nhiệm' trong thời gian 10 năm.""Nếu vị giáo viên nào có ý định từ chức để sang trường học khác, sẽ vĩnh viễn không được làm ở ngành nghề này nữa. Tôi nói được sẽ làm được. Vậy nên mở to mắt mà nhìn nhận cái sai của bản thân đi."Lữ Yên hơi híp hai mắt. Lưng dựa vào ghế."Còn về học sinh..."Tạm dừng một chút, nàng tiếp tục nói."Học sinh ở toàn khối 11, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có nghe, có thấy, có cảm nhận được. Nhưng tất cả đều khoanh tay đứng nhìn. Thậm chí xa lánh, bài xích, cố ý cô lập một người bị hại."Hơi hơi lắc đầu, Lữ Yên nhẹ giọng cảm thán
"Những mầm non của đất nước này, thật là làm tôi rất thất vọng"Nàng lại nhàn nhạt lên tiếng
"Hạ tất cả một bậc đạo đức. Đặc biệt lớp 11a2. Bắt đầu từ ngày mai, 5 phút trước khi bắt đầu vào học phải đứng nghiêm chỉnh tại chỗ ngồi, liên tục nói xin lỗi 20 lần cho đến khi tốt nghiệp rời khỏi trường.""Camera ngày mai sẽ được lắp trong từng phòng học. Tất cả các góc chết, các ngõ ngách trong trường. Bảo vệ sẽ thay phiên 24/7 túc trực.""Có ý kiến gì không?" mắt lạnh nhìn quét toàn trường.Không gian im lặng. một ai dám lên tiếng."Nếu không có thì tan đi." Nói xong nàng dẫn đầu đứng dậy, đi ra khỏi phòng về thẳng phòng hiệu trưởng.Lữ Yên vừa bước ra khỏi phòng, trong phòng liền truyền ra tiếng đánh đập cùng tiếng mắng chửi.'Cháttt' một tiếng thật to vang vọng cả căn phòng, đủ thấy người đánh sử dụng sức lực to lớn đến nhường nào.Hạ Ly bị cha nàng đánh đến lệch mặt sang một bên. Khoé miệng chảy cả máu, lỗ tai ong ong từng tiếng vang. Nàng lại không dám kêu rên một tiếng.Cha Hạ Ly tức giận đến run người , tay chỉ thẳng vào mặt nàng mà rống to
"May cho mày là chỉ đụng đến người xa lạ. Nếu không, chính mày sẽ là người hại chết cả gia tộc."Bọn nhà giàu còn lại cũng không khá hơn. Có người còn bị đánh gãy cả răng. Hai má sưng đỏ, môi bầm tím chảy máuGiáo viên tất cả thấy xảy ra ẩu đả cũng không dám lên tiếng ngăn lại, họ lặng im cúi đầu nối đuôi nhau rời khỏi phòng. Như đang sợ bị giận chó đánh mèo.Nói ra cũng không phải họ không muốn giữ gìn con họ. Nhưng họ còn có tự mình hiểu lấy bản lĩnh. Họ căn bản là không có quyền để lên tiếng.Lữ Yên. Nàng là Lữ Yên a.Là vợ của người có gia tộc sở hữu nhiều công ty lớn lớn bé bé trải dài nữa cái địa cầu. Gia tộc còn có cả người là quan chức trong nước lẫn cả ngoài nước.Tài chính hùng hậu, quan hệ rộng khắp. Nuôi cả một đội quân được trang bị đầy đủ vũ khí nóng để bảo vệ gia tộc.Không ai biết tại sao nàng lại xuất hiện ở đây. Nhưng nàng ở ngôi trường này làm hiệu trưởng chỉ có 5 tháng thôi. Khi đang tiếp xúc gần gũi với nàng, thì không biết trên thân thể bản thân đang có bao nhiêu cái điểm đỏ đang lấp loé đâu. (tia bắn tỉa)Họ căn bản không dám lên tiếng.
Nói chi là việc này, họ còn không hề có chút lý do nào để lên tiếng bên vực cho con mình.Họ còn muốn gia tộc tồn tại. Không thể vì một người mà hại cả gia tộc chôn vùi theo.Cùng lúc đó, cảnh sát cũng đến. Chứng cứ đã rõ ràng, cả nhóm con nhà giàu đều bị mang đi."Cha..Cha..Cứu con" Hạ Ly nhìn mười mấy người cảnh sát mặt lạnh đi vào, mục tiêu rõ ràng mà mang đi cả nhóm thì vô cùng hoảng sợ, nàng khóc lớn giẫy dụa quay sang cầu cứu cha mình.Nhóm con nhà giàu còn lại cũng nhao nhao lên tiếng cầu cứu gia trưởng nhà mình.Nhưng nhận lại chỉ là từng cái quay đầu lạnh nhạt. Từng ánh mắt bất lực.Họ không dám chống đối Lữ Yên.Nói chính xác hơn là thế lực phía sau Lữ Yên.Nhóm con nhà giàu bị cảnh sát mang đi, dẫn đến hoang mang không nhỏ cho tất cả học sinh trong trường học.Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thì loa thông báo trường vang lên làm sáng tỏ mọi chuyện.Bảng thông báo giữa sân trường ghi lại đầy đủ mọi việc một cách rõ ràng.Trang web của trường ghim thẳng vụ việc lên đầu trang.Kỷ luật trường cũng sát theo sau mà thông báo việc kỷ luật các giáo viên và học sinh.Trong vòng một tiếng, tất cả các trường học trong và ngoài nước đều dán giấy thông báo. Trang web cũng chia sẻ và ghim sự việc này lên đầu trang.Trên mạng mọi người nhìn thấy sự việc thì chửi rủa không ngừng. Những giáo viên trong trường bị người tung ra thông tin. Những học sinh học cùng lớp cũng bị người chú ý.Mạng xã hội chửi rủa họ, gia đình người thân cũng dè bỉu, khinh thường họ.
Học sinh các khối coi họ như thú vui vật lạ, đứng từ xa ánh mắt lộ vẻ 'vì bạn xứng đáng' mà nhìn họ. Cuộc sống họ chật vật vô cùng. Chỉ dám cúi đầu mà đi.Đến bây giờ, họ mới hiểu được phần nào những thứ mà Bách Lan đã chịu đựng.Hối hận sao? tất nhiên là có. Nhưng tất cả đều đã muộn. Đây chỉ mới là bắt đầu.Cũng không biết là ai, cũng tung ra tất cả thông tin cá nhân của nhóm con nhà giàu, kể cả công ty của gia tộc họ cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Bị người dân tảy chay sản phẩm, hợp đồng bị lui, dự án bị cắt, tài chính kẹt cứng, ngân hàng không đồng ý cho vây.Sức ảnh hưởng của internet là không thể tưởng tượng được.Còn chưa hết thổn thức sau sự việc bạo lực học đường này, lại lộ ra thêm cả chục hành vi bạo lực học đường ở những trường học khác trong nước.Mọi chuyện liên tiếp được đưa ra ánh sáng, lại làm lòng người càng thêm rét lạnh.@Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường: "Đây cũng xứng là mầm non của đất nước sao?" Đây là câu hỏi được hỏi nhiều nhất của hàng triệu người dân, trải dài ở các trang web, ở các nền tảng xã hội trên mạng.@Sĩ Lẻ Khô Gà: "Tôi luôn có suy nghĩ bọn trẻ là những thiên sứ. Nhưng với bọn này thì dẹp mịa đi. Chúng là ác quỷ."@Nick Này Để Đi Cmt Dạo Hoy: "Có hình phạt nào dành cho bọn chúng không?"@Anti Tất Cả Mọi Thứ: "Kiến thức cùng đạo đức của chúng là để cho chó ăn?"@Sống Trong Đời Cần Có Tấm LònG: "Tại sao không có hình phạt thích đáng nào dành cho bọn chúng?"@Ăn Nhanh Chóng Béo: "Còn nhỏ đã ác liệt như vậy, lớn lên nữa thì còn đáng sợ như thế nào?"@Nhìn Xin 5 Nghìn: "Chỉ một tháng đi cải tạo? Đang lên kế hoạch đi du lịch à? Là đã phạt dữ chưa?@Hóng Chuyện Chuyên Nghiệp: "@Bộ Tư Pháp . Tôi chỉ trượt tay tag vào. Tôi không có ý gì."@Acc Dùng Đi Xin Link: "@Bộ Tư Pháp. Tôi tag nhầm."@Hehe: "@....."..............."@......+n"Hàng loạt dòng comment tag Bộ Tư Pháp ở tất cả các nơi. Thậm chí còn có người gửi thư, gửi mail đến đó.Bộ Tư Pháp không chịu được áp lực của người dân, cộng thêm có vài công ty, gia tộc nhỏ, vì lấy lòng Lữ Yên mà gia nhập điều tra, phanh phui các hành vi bạo lực học đường tạo áp lực lên Bộ Tư Pháp.Trong vòng 12 tiếng đồng hồ, không chịu được áp lực từ nhiều phía. Bộ Tư Pháp đăng tải thêm luật mới về bạo lực học đường.Tính từ chứng cứ, hành vi, mức độ. Vi phạm sẽ bị phạt tù từ 1 năm đến 3 năm không thể xin giảm án.Mọi chuyện xem như đã hạ màn.Riêng về cuộc sống của Bách Lan vẫn yên bình. Do được giữ bí mật về thông tin. Cộng thêm có người bí ẩn xoá đi tất cả các thông tin về nàng được đăng tải.........Cùng lúc Lữ Yên vừa rời khỏi phòng giáo vụ. Thì ở bên phía Phan Vũ, hệ thống đã lâu không thấy mặt bỗng ngoi đầu lên'tích tích tích'[Nhiệm vụ chính: Cứu vớt khổ nữ Bách Lan.
Hoàn Thành: 1/3.Nhiệm vụ phụ 1: Vạch trần hành vi của nhóm Hạ Ly.
Hoàn thành: +500 điểm.Nhiệm vụ phụ 3: Để thầy cô cùng học sinh trong trường trả giá
Hoàn thành: +500.]Thình lình nhảy ra thông báo, làm đang nằm trên sofa ngẩn người Phan Vũ giật nảy mình.Cùng lúc đó. Quản gia cũng đưa đến tay Phan Vũ tài liệu về Ngô Phong Kiên.Là con một. Gia tộc từ thời tổ tổ tổ đã làm buôn bán. Bán tất cả những nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hằng ngày, theo thời gian bị chia cắt chỉ chuyên bán thiết bị điện tử. Đến đời cha của Ngô Phong Kiên thì chỉ còn 100 chi nhánh lớn nhỏ trải dài khắp tỉnh thành đất nước.15 tuổi bản năng háo sắc đã bại lộ, ngủ với con gái của bà vú cùng tuổi dẫn đến mang thai. Nhưng gia đình hắn đã bắt con nhỏ đi phá.16 tuổi bắt đầu gieo giắt nợ phong lưu ở khắp nơi. Nôi theo việc làm của gia đình. Nếu dính bầu thì hắn sẽ dụ dỗ ngon ngọt để bắt các nàng đi phá.Thậm chí có người còn không chịu được sự tuyệt tình của hắn mà tự tử.Nghiệt chồng chất nghiệt.Nhưng ông trời lại cho hắn bề ngoài đẹp trai, nho nhã, lễ độ cộng thêm IQ cao. Nên chẳng ai thấy rõ bộ mặt thật của hắn.Hiện tại đang dây dưa qua lại với 2 người. Con mồi tiếp theo là nữ chính.
...............Gia đình Bách Lan, ở trên vùng núi cao, lại ở nơi khỉ ho cò gáy, tổng số người trong thôn chỉ tầm 200 người. Đa số toàn người già và trẻ con. Người trưởng thành tản mát ở khắp nơi đi làm việc kiếm sống.Mưa to không dứt dẫn đến sạt lỡ lũ bùn? Cách giải quyết có thể là trồng cây gây rừng.Nhưng mà thời gian chỉ tầm khoảng 1 năm. Lên đó trồng cây chắc cây chỉ vừa mới nhú, chưa kịp 'say hello' với cuộc đời đã bị lũ cuốn trôi.Trồng cỏ có lẽ giải quyết được chút ít, phủ xanh đồi trọc, chắn bớt dòng chảy siết.Nếu không thì di dời tất cả mọi người.Nơi chôn rau cắt rốn của thôn làng, sẽ rất ít người chịu di dời nếu không có lí do.'Để xem. Nên chọn cách gì đây nhỉ?' Phan Vũ nằm trên sofa trong phòng khách nhắm mắt ngẫm nghĩ'Hay là tới đó một chuyến xem sao.' Cúi cùng Phan Vũ quyết định đi đến đó để giải quyết, cũng như để giảm bớt sự nhàm chán.Dựa theo motip của hệ thống, thế giới đầu tiên luôn là thế giới thoải mái nhất. Phan Vũ còn chẳng nhúng tay làm cái gì, thì nhiệm vụ hoàn thành gần hết luôn bà nó rồi.Chỉ cần cha mẹ Bách Lan không chết vào cơn lũ, và để Bách Lan có cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc nữa là xong. Thời gian còn rất dài. Sẽ rất nhàm chán.Phan Vũ trong đầu liền kêu hệ thống ra hỏi, vì Phan Vũ biết hệ thống vẫn luôn quan sát mình, chỉ là hệ thống không ra tiếng mà thôi
"Hệ thống, như thế nào thì nhiệm vụ cuối được xem như hoàn thành?"Hệ thống tuy không tám chuyện, nhưng nghe đến chuyện liên quan đến nhiệm vụ, thì liền nhanh chóng trả lời
[Dựa theo quỹ đạo đã được nhiệm vụ giả can thiệp. Nữ chính sẽ có cuộc sống khác đi. Biến số là không thể đo lường. Nhiệm vụ giả chỉ có thể chờ.]Sẵn tiện vì muốn Phan Vũ tích cực hơn trong việc làm nhiệm vụ nó còn nói thêm
[Chỉ cần hoàn thành cứu vớt thế giới thứ nhất. Về sau hệ thống sẽ được mở ra chức năng mới, không gian của hệ thống sẽ liên thông với các thế giới mà nhiệm vụ giả đã đi qua. Cuộc sống của nữ chính sẽ được quan sát và kí lục lại . Khi có biến số xấu xảy ra, nhiệm vụ giả sẽ được dịch chuyển trở về tiếp tục cứu vớt.]"Được rồi. Vậy giải quyết tên Ngô Phong Kiên này xong là có thể an tâm mà hưởng thụ cuộc sống."Phan Vũ liết nhìn tài liệu trên tay một cái. Quay đầu nói với quản gia đứng sau lưng."Bác Du, điều tra luôn cả công ty và các thành viên trong gia tộc của cậu ta.""Con muốn giải quyết chuyện này như thế nào?" Quản gia thử dò hỏi thái độ Phan Vũ. Để dễ bề làm việc"Điều tra tất cả mọi chuyện dù tốt hay xấu. Sau khi xem xong con sẽ nói cho bác.""Được." Quản gia nghe xong liền gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, đi ra ngoài.Nhiêm vụ xem như không còn gì đáng lo nghĩ.Phan Vũ nằm trên ghế tiếp tục ngẩn người.Từ trong trí nhớ bỗng xẹt qua kí ức của Nguyên thân và Lữ Yên.Đó cũng là một câu chuyện dài. Cũng không biết là nên thương xót cho Nguyên thân hay là cho Lữ Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store