Full Tong Tai Co Em Day
Sau khi hoàn tất công việc, Đạo Thiên và Thiên Hoa quyết định ở lại Luân Đôn vài ngày, tận hưởng những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi bên nhau.Hôm nay, tổng tài không còn khoác lên mình những bộ vest đắt tiền, mà chỉ đơn giản là một chiếc áo thun trắng và quần jeans lửng gối bụi bặm.Dưới ánh chiều tà, anh quỳ xuống, cẩn thận buộc lại dây giày cho Thiên Hoa.Cô cúi đầu nhìn anh, ánh mắt chợt dịu dàng hơn bao giờ hết.Giữa những con phố cổ kính, họ trông chẳng khác nào những cặp đôi trẻ yêu nhau lần đầu—hoàn toàn rũ bỏ hào quang doanh nhân, chỉ còn lại một Đạo Thiên và một Tiểu Hoa giản đơn.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xiết chặt lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:— "Thiên Hoa, về việc kết hôn... Em muốn mời những ai?"Cô khẽ nghiêng đầu, vừa suy nghĩ vừa trả lời:— "Ưm... Trong giới kinh doanh, em không thân thiết nhiều. Nhưng ở Paris và Luân Đôn thì có Valentino nè, Michael, Rosela... À, còn cả chú Lý, dì Nhạt, và..."Thiên Hoa ngập ngừng, rồi bỗng dưng dừng bước.Đạo Thiên chỉ lặng lẽ quan sát, không hỏi thêm.Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi đổi sang một câu hỏi khác:Thế em thích một tiệc cưới như thế nào?"Cô ngước nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, như đang hình dung về ngày trọng đại của mình.— "Trước tiên, hãy đưa em về ra mắt cha mẹ anh và thăm bà.
Sau đó, em muốn chúng ta nguyện thề dưới chân núi đảo Sun.
Như vậy, trên cao, bà và ba mẹ sẽ nhìn thấy và chúc phúc cho chúng ta."Đạo Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng.Cả hai cùng đứng đó, tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của hoàng hôn.Màn đêm chầm chậm buông xuống, bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, như đang chứng giám cho tình yêu của họ.Khi đi ngang qua một ngôi đền cổ, Đạo Thiên bỗng dừng lại, như vừa nghĩ ra điều gì đó.Anh nắm tay Thiên Hoa kéo vào trong, bước chậm rãi trên nền đá lạnh.Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động tán cây.Anh đứng trước tượng Phật, chắp tay khấn nguyện, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định:— "Con, Hắc Đạo Thiên, hôm nay có Trời Phật chứng giám, xin nguyện một lòng cùng cô gái này sống đến trọn đời trọn kiếp.
Dù có bệnh tật, khổ đau, hay cái chết chia lìa, con vẫn hướng về cô ấy.
Như chim liền cánh—như cây liền cành.
Xin Phật pháp và đất trời Luân Đôn làm chứng cho tình yêu của con!"
Dứt lời, anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.Bàn tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn khắc ghi giây phút này.— "Làm vợ anh nhé, Bạch Thiên Hoa?"Thiên Hoa sững người, tim đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy.Giữa khung cảnh đền thiêng tĩnh lặng, giữa màn đêm và ánh sao chứng giám—Cô biết, người đàn ông trước mặt chính là định mệnh của đời mình!
Thiên Hoa mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chân thành. Cô chắp tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:— "Con là Bạch Thiên Hoa, chẳng mong giàu sang, chỉ mong bình an cho những người con yêu thương.
Con nguyện yêu người đàn ông này cho đến khi cái chết chia lìa thân xác chúng con.
Nhưng xin Người đừng mang con rời xa anh ấy, hãy để con bên cạnh anh đến khi linh hồn cả hai gặp lại nhau.
Sống—và chết—đều cạnh bên nhau!"Đạo Thiên khẽ nhíu mày, không vui kéo cô lại.— "Vợ nói gì vậy? Anh không muốn nghe đâu, nói mấy chuyện này trước mặt Trời Phật làm gì chứ?"
Anh ngước lên tượng Phật, hai tay chắp lại, lẩm bẩm:— "Xin Trời Phật đừng nghe những gì cô ấy vừa nói."Thiên Hoa phì cười, nhưng chưa kịp trêu anh, đã bị kéo vào một nụ hôn sâu.Môi chạm môi, mọi lời thề nguyền, mọi sợ hãi hay lo âu tan biến trong cái ôm ấm áp ấy.Đạo Thiên dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ thì thầm bên tai:— "Nếu chúng ta đến một vùng đất mới, anh sẽ lại cầu hôn em thêm lần nữa.
Tình yêu của chúng ta sẽ luôn như ngày đầu—luôn bắt đầu lại từ đầu, luôn tươi mới, luôn trọn vẹn.
Mỗi ngày anh đều muốn cưới em thêm một lần nữa!"Cô ngước mắt nhìn anh, khóe môi cong lên:— "Anh hứa rồi đấy nhé!".......Ngày cuối cùng ở Luân Đôn, Đạo Thiên dẫn cô dạo quanh những địa danh nổi tiếng.Từ London Eye nằm bên bờ sông Thames, đến tháp đồng hồ Big Ben, rồi ghé thăm Cung điện Buckingham—nơi từng là biểu tượng quyền lực của Nữ hoàng Elizabeth II.Họ đã có những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên, tạm quên đi những bộn bề của công việc.Buổi chiều, cả hai chèo thuyền trên mặt hồ Serpentine. Nước hồ trong xanh, phản chiếu bầu trời rộng lớn. Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây, tạo nên một khung cảnh thanh bình đến lạ.Thiên Hoa cầm mái chèo khẽ khuấy nước, ánh mắt xa xăm:
-Đi hết những nơi ở Luân Đôn rồi, tự dưng em không muốn quay về với cuộc sống bận rộn nữa... Chỉ muốn dừng chân ở một nơi bình yên như thế này thôi!"Đạo Thiên cười khẽ, vươn tay kéo cô lại gần.— "Ở nước chúng ta cũng có rất nhiều nơi bình yên mà. Chỉ cần em muốn, anh có thể đưa em đến đó!"Bất chợt, điện thoại anh rung lên.Anh nhìn màn hình, khẽ ậm ừ vài câu rồi tắt máy.Thiên Hoa nheo mắt nhìn anh:— "Mấy hôm nay em thấy điện thoại anh cứ reo liên tục. Có chuyện gì ở nhà sao?"
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy bí ẩn:— "Ừ, có chuyện quan trọng... Chúng ta phải về thôi!"Anh đưa tay chỉ ra phía sau cô.Thiên Hoa quay lại, và sững sờ.Ở phía bên kia bờ hồ, một chiếc trực thăng tư nhân đang đáp xuống bãi cỏ bên khu vực cưỡi ngựa.Cô trợn tròn mắt:— "Hả?! Anh định đưa em về bằng trực thăng riêng sao?"Anh bình thản nhún vai:— "Valentino đã sắp xếp chuyến bay nhanh nhất để đưa chúng ta về nhà.Lên trực thăng ra phi cơ riêng chúng ta về nhà nào
Đừng lo lắng!
Chuyện quan trọng... nhưng là chuyện vui thôi!"Thiên Hoa càng thêm tò mò.Chuyện vui ư?
.........
-Thiên Hoa... Thiên Hoa..."Giọng nói ấm áp, trầm thấp vang lên bên tai. Một bàn tay dịu dàng lay nhẹ.Thiên Hoa mơ màng mở mắt. Bên ngoài cửa sổ máy bay, bầu trời đã chìm vào bóng tối, ánh đèn từ mặt đất lấp lánh như những vì sao.Gió đêm luồn qua cửa, mang theo hơi lạnh bất chợt. Đạo Thiên đã xuống trước, một tay đưa về phía cô, một tay cầm sẵn áo khoác.— "Đây là sân bay."Nói rồi, anh choàng áo lên vai cô, giọng quan tâm nhưng không mất đi vẻ trêu chọc:— "Hơi lạnh đấy!"Cô nhíu mày, vẫn còn ngái ngủ:— "Đạo Thiên... Anh đưa em đi đâu vậy? Tối đen thế này mà còn bắt cóc em à?"Anh bật cười, ngả người ghé sát tai cô:— "Đưa em đi trốn!"— "???"Chiếc xe chạy xuyên màn đêm, lướt qua những con đường quen thuộc.Đến khi xe dừng lại trước cánh cổng lớn, Thiên Hoa giật mình nhận ra.— "Ấy... Đây là đảo Sun? Ủa là sao?"Bước vào dinh thự, cô càng ngạc nhiên hơn khi không thấy ai cả.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có hương trà thơm tỏa ra từ phòng khách.Đạo Thiên đưa cô một tách trà, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:
-Anh đã dời nơi an nghỉ của bà và ba mẹ anh về đây, cùng với gia đình em.
Đã nhiều năm họ ở Nhà Tưởng Niệm rồi, cũng đến lúc có một nơi gọi là 'gia tộc' để con cái chúng ta sau này có thể đến viếng thăm, phải không?"Thiên Hoa sững sờ nhìn anh, đáy mắt gợn lên những tầng cảm xúc khó tả.— "Anh lo xa quá rồi..."Cô cười nhẹ, nhưng lòng lại ấm áp vô cùng.Cả hai ra vườn, nhâm nhi trà dưới bầu trời đầy sao.Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương biển mặn mà của đảo Sun.Thiên Hoa bất giác phì cười.Đạo Thiên nhướng mày nhìn cô:— "Cười gì thế?"Cô đặt tách trà xuống, tựa đầu lên vai anh, giọng bâng quơ:— "Em đang nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau."
Anh khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự hoài niệm:— "Ông nội từng nói với anh... 'Đã là duyên thì không thể thoát được'."Anh ngước nhìn trời, giọng chậm rãi:— "Anh đã yêu em từ lúc nào nhỉ?
Chỉ nhớ lần đầu hôn em, anh còn ngại ngùng... Lại còn giả bộ nói em tỏ tình để ràng buộc em."Cô híp mắt nhìn anh, giọng bỡn cợt:— "Thì đúng là em bị ràng buộc thật mà?"
-Thế còn em? Em yêu anh từ khi nào?"Cô khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm:— "Không ai có thể nhận ra mình yêu từ lúc nào...
Nhưng họ biết được xa nhau đau đến thế nào. Và đó chính là yêu."Đạo Thiên sững người, nhìn cô không chớp mắt.Thiên Hoa hít một hơi thật sâu, giọng trầm xuống:— "Lúc tập đoàn anh thất thế, anh phải đi làm người mẫu để kiếm tiền...
Đó là khi em nhận ra em trống vắng, nhận ra cơn đau khi bị lừa gạt.
Ở Paris, em đã cố quên anh, nhưng không thể.
Khi em trở về, nhìn thấy anh để người ta đánh mà không phản kháng...
Lòng em đau!"
Anh sững sờ.— "Lúc đó em đã thấy ư?"Cô khẽ gật đầu.— "Em chính là người mang cơm, mang hoa quả cho anh mỗi ngày.
Bộ tới giờ vẫn nghĩ là Bạch Vỹ sao?"Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như vì sao đêm.Đạo Thiên bật cười, xoa đầu cô.— "Ừ... anh tưởng vậy."
Cô nheo mắt nhìn anh, rồi bất chợt trêu chọc:— "Tổng tài, anh có biết... cả cuộc đời anh, gặp được em là điều may mắn nhất không?"Anh khom xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.— "Cho nên bây giờ phải cố mà giữ lấy đây này!"Cô cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ anh.— "Giữ thì giữ đi... nhưng em không muốn nói chuyện nữa!"Nói xong, cô chủ động hôn anh.Đạo Thiên bất ngờ trong một giây, nhưng rồi cũng đáp trả cuồng nhiệt.
Nói xong, cô chủ động hôn anh.Đạo Thiên bất ngờ trong một giây, nhưng rồi cũng đáp trả cuồng nhiệt.Anh ôm ghì lấy cô, như muốn khắc ghi giây phút này mãi mãi.Nhưng rồi, giữa hơi thở gấp gáp, anh bất ngờ buông cô ra, thở dốc.— "Thiên Hoa, em nên nghỉ đi. Mai còn có việc quan trọng."
Cô nhướng mày nhìn anh, giọng đầy khiêu khích:— "Sao vậy? Anh không có hứng à?"Anh cười bất lực, véo nhẹ mũi cô:— "Không phải. Chỉ là anh muốn em nghỉ ngơi.
Chúng ta vừa có một chuyến đi dài, anh không muốn em quá sức!"Cô bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.Ngoài kia, biển vẫn vỗ rì rào, sóng vẫn miên man như một bản tình ca bất tận...
..............Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, gọi bình minh thức giấc. Ánh nắng sớm len qua lớp rèm cửa kính, rọi xuống sàn nhà lấp lánh như rắc kim tuyến.Hương hoa mẫu đơn thoảng nhẹ trong không gian, ngọt ngào đến mức Thiên Hoa có thể cảm nhận từng cánh hoa chạm vào giấc mơ.Cô mơ màng mở mắt, ánh nhìn chưa kịp lấy nét, bỗng chốc giật mình bật dậy:— "Ối... A... Gì thế này?"Trước mặt cô, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.Những tấm voan đỏ giăng kín trần nhà, lụa mềm buông xuống như những dải mây đỏ rực. Cô chớp mắt, cảm giác như mình biến thành một nàng công chúa ngủ say, vừa được đánh thức sau giấc ngủ kéo dài hàng thế kỷ.Ngay cạnh cửa sổ, một chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang chờ đợi. Từng đường thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm nổi bật trên nền vải lụa, tinh xảo và thanh nhã.Thiên Hoa chạy vội đến, ngón tay lướt nhẹ trên lớp ren mịn màng. Là một nhà thiết kế, cô có thể nhận ra từng chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ.Khi nhìn thấy một phong thư đỏ đặt ngay trên váy, cô mỉm cười, nhẹ nhàng mở ra.Lời Cầu Hôn Viết Trên Giấy"Bạch Thiên Hoa, làm vợ anh nhé!
Hãy thật xinh trong bộ váy này, anh đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thành nó.
Và... Karen cũng góp một phần không nhỏ đấy.
Anh yêu em!"Cô cười khẽ, hai má bất giác ửng hồng.Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.Karen bước vào, đôi mắt sáng rực niềm vui.
-Chị thức rồi à? Bộ váy thế nào?"Thiên Hoa hít sâu một hơi, vẫn không giấu được sự phấn khích:— "Rất đẹp! Chị đang nóng lòng muốn mặc nó rồi đây!"— "Vậy thì bắt đầu thôi!"Karen vỗ tay, hai người nhanh chóng bắt tay vào việc.Thiên Hoa hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc.Cô sẽ tự mình trang điểm, biến bản thân thành cô dâu xinh đẹp nhất, như một nàng công chúa giữa khu vườn hoa mẫu đơn.Chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh một cô gái đẹp tựa tranh vẽ.Thiên Hoa tỉ mỉ đánh từng nét phấn, đôi môi nhuộm sắc hồng phớt tự nhiên, đôi mắt lung linh như ánh sao.Karen trầm trồ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:— "Chị đẹp quá! Hiếm có cô dâu nào lại tự tay trang điểm trong ngày cưới như chị đâu!"Nói rồi, cô nhẹ nhàng phủ lên đầu Thiên Hoa một lớp màn the mỏng.Thiên Hoa bất giác chớp mắt, nhìn lớp lụa đỏ mềm mại trước mặt, thắc mắc:— "Ủa? Sao trông giống kiểu Trung Hoa vậy?"Karen cười tít mắt, ghé sát tai cô thì thầm:— "Tổng tài còn dành nhiều bất ngờ cho chị lắm đấy.
Vả lại, chị đẹp thế này, phải để phút cuối mới cho anh ấy thấy chứ!"Nói xong, cô choàng thêm một tấm áo the đỏ bên ngoài, hòa hợp hoàn hảo với chiếc khăn trùm đầu.Thiên Hoa khẽ chạm tay vào bộ váy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.Không cần hỏi, cô cũng biết hai người họ đã lên kế hoạch cho bộ váy này từ rất lâu.— "Đi nào chị!"Karen nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng.Mỗi bước đi, tim Thiên Hoa lại đập mạnh hơn.Lễ Rước Dâu Có Một Không HaiKhi vừa bước ra khỏi dinh thự.Trước cổng, một cỗ xe ngựa phủ rèm đỏ chờ sẵn.Ánh đèn lồng lấp lánh, phản chiếu lên lớp sơn vàng óng của xe, đẹp tựa một giấc mơ.Thiên Hoa trợn mắt, quay sang Karen:— "Khoan... đừng nói với chị là... chị phải cưỡi xe ngựa nhé?"-Karen cười hì hì, kéo nhẹ tay cô:— "Đúng rồi đó! Tổng tài nhà chị sắp xếp cả đấy!"Thiên Hoa bật cười, lắc đầu:— "Trời ơi, tổng tài của chị keo thế? Đám cưới mà không cho đi siêu xe à?"— "Ai nói vậy? Đây là xe ngựa cổ điển chứ bộ! Nó rất đẹp đó chị"Karen vén nhẹ tấm màn che mặt, ánh mắt tinh nghịch:— "Lên xe thôi, cô dâu!"Thiên Hoa hít sâu một hơi, bước lên xe trong niềm hạnh phúc ngập tràn.Trước mắt Thiên Hoa, một cỗ xe ngựa phủ đầy hoa tươi đang chờ sẵn. Sau lưng cô, đoàn xe ngựa hoa nối đuôi nhau, kéo dài như một bức tranh cổ tích sống động.Cô tròn mắt kinh ngạc.— "Gia gia... Anh hai..."Giọng cô khẽ run lên vì xúc động.Đoàn xe bắt đầu lăn bánh, tiến về phía chân núi. Không gian rộng lớn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa nhịp nhàng vang lên trong gió.Khi đến nơi, xe ngựa dừng lại.Thiên Hoa vẫn ngồi yên, cảm giác tim đập mạnh trong lồng ngực.Bàn tay ấm áp của Bạch Vỹ bất chợt nắm lấy tay cô.
-Thiên Hoa, xuống xe đi. Anh đỡ em nào."Cô đặt chân xuống nền cỏ mềm mại, ngay lập tức, bàn tay cô được trao vào một đôi tay khác – đầy mạnh mẽ và vững chãi.Cô khẽ ngước lên.Gió từ cánh đồng thoảng qua, mang theo hương hoa dìu dịu, từng cánh hoa bay lất phất trong không trung.Bất chợt, từ xa, bản nhạc "I Do" ngân lên."My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I'd always love you..."
Dịch: Thế giới của anh thay đổi kể từ giây phút anh gặp em
Và nó sẽ không bao giờ như cũ nữa
Cảm giác như anh biết được anh sẽ luôn yêu mến em vậy.
Thiên Hoa mím môi, cố kìm sự xúc động.Cô đoán rằng gia gia đang dắt mình tiến vào lễ đường.Bỗng nhiên, màn che trên đầu cô được kéo xuống nhẹ nhàng.Cả không gian như lặng đi trong một giây... rồi bất chợt, tiếng "Ồ" ngạc nhiên vang lên từ xung quanh.Thiên Hoa hơi sững sờ, trước mắt cô là một khung cảnh lộng lẫy như trong mơ.Từ trên cao, những cánh hoa mẫu đơn đỏ rơi xuống, tạo thành một trận mưa hoa đẹp đến nao lòng. Thiên Hoa được một phen mãn nhãn. Cô quay đầu lại, vừa kịp nhận ra đằng sau váy cưới của mình là một chiếc tà dài thướt tha, mềm mại như sóng lụa.Hai đứa trẻ đi theo sau cô, chính là hai bé mà cô và Đạo Thiên từng giúp đỡ ngoài biển.Thiên Hoa bất giác cười, khẽ vẫy tay với chúng.Rồi cô nhận ra... hai bên lối đi đã chật kín những vị khách mời.Ai nấy đều mặc y phục màu đỏ, rực rỡ như ánh hoàng hôn, chỉ có cô và Đạo Thiên là hai mảng màu trắng nổi bật giữa biển sắc ấy.Bàn tay của gia gia khẽ giật nhẹ tay cô, kéo cô trở về thực tại. Ngay trước mặt cô, Đạo Thiên đang đứng chờ.Anh mặc vest trắng tinh khôi, trên ngực áo cài một nhành hoa mẫu đơn đỏ thẫm.Dưới ánh chiều tà, anh đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, nhưng ánh mắt anh... lại dịu dàng như hồ nước mùa thu.Gia gia cầm tay hai người, trao cho nhau trong sự chứng kiến của mọi người.— "Ta trao đứa cháu gái mà ta yêu quý nhất cho con.Mong hai con sống hạnh phúc hết cuộc đời này và, luôn yêu thương nhau thấu hiêu nhau
Giọng gia gia chậm rãi, nhưng đầy sự tin tưởng.— "Là Đạo Thiên thì Bạch Nhân ta yên tâm rồi."Đạo Thiên xiết nhẹ tay cô, đôi mắt anh chứa đựng tất cả sự chân thành và yêu thương.Dàn nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, ca sĩ trình bày từng câu hát dịu dàng như lời chúc phúc.Thiên Hoa hạnh phúc đến mức có chút lâng lâng.Cô khẽ liếc sang Đạo Thiên.Anh nắm chặt lấy tay cô, cùng nhau hướng về phía mọi người.— "Hôm nay, vợ anh đẹp lắm!"
Giọng anh đầy tự hào, ngay sau đó, một nụ hôn nồng ấm được trao.Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng rộn ràng.Bài Phát Biểu Đầy Xúc Động
Đạo Thiên nắm tay cô thật chặt, nhìn quanh khán đài rồi cất giọng:— "Vợ chồng chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã đến chúc mừng hôm nay.-Cảm ơn bạn bè, đồng nghiệp, và những người thân yêu đã giúp tôi tổ chức một đám cưới tuyệt vời dành tặng vợ tôi."Anh khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch.— "Bạch Thiên Hoa... cô ấy yêu hoa mẫu đơn hơn bất cứ loài hoa nào. Nhưng điều đặc biệt nhất..."Anh cố tình ngừng lại, nhướng mày nhìn mọi người. Anh cố tình ngừng lại, nhướng mày nhìn mọi người.— "Cô ấy... đặc biệt đến mức trên người cô ấy luôn tỏa ra hương hoa mẫu đơn!"Mọi người ồ lên thích thú.— "Có lẽ không ai tin, nhưng nếu ai có thể ngửi thấy mùi hương ấy... người đó sẽ gặp may mắn!" -Và tôi... đã bị chính hương thơm ấy quyến rũ."Anh bật cười nhẹ.— "Thật khó để tôi vượt qua tất cả và đủ can đảm đứng đây cùng cô ấy.
Những gì chúng tôi đã trải qua, chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ.
Cô ấy đã thay đổi con người tôi, khiến tôi biết yêu thương hơn, trở nên ôn nhu hơn..."Anh chợt hạ giọng, một nụ cười nhẹ nhàng, xen lẫn chút nghẹn ngào.— "Nhưng lạ lắm... Khi tôi ngày càng trở nên yếu mềm, thì cô ấy lại càng mạnh mẽ hơn thì phải?!" Cả hội trường bật cười, Thiên Hoa cũng phì cười, huých nhẹ tay anh.Đạo Thiên hít một hơi sâu, giọng trầm xuống.— "Đám cưới này có thể được tổ chức long trọng hơn trong thời gian tới, nhưng tôi không thể chờ đợi thêm được nữa.Anh nhìn cô đầy yêu thương.— "Tôi muốn mỗi tối được ngủ cùng cô ấy, mỗi sáng cùng thức dậy trong một căn phòng, cùng hít thở chung một bầu không khí, cùng lo lắng và chăm sóc cho cô ấy.Anh siết chặt vai cô, giọng nghẹn đi.— "Bởi vì..."Anh dừng lại, ánh mắt như lấp lánh nước.— "Vì tất cả những gì cô ấy làm cho tôi... những nỗi đau mà cô ấy từng gánh chịu...— ... đều kết thúc bằng một câu nói: 'Tổng tài, có em ở đây rồi!'"Anh không giấu được nước mắt, giọng nghẹn lại.Thiên Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy anh.— "Đạo Thiên... cũng may... có em ở đây."Hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay và cảm xúc dâng trào.Anh khóc nghẹn,Thiên Hoa mĩm cười ôm anh.
-Mọi người nhập tiệc nhé!Karen bước đến gỡ tùng váy dài ra cho cô và cùng Đạo Thiên lên bái lạy Bà và cha mẹ hai bên.Gia gia và Bạch Vỹ đứng nhìn cũng rơi lệ theo vì hạnh phúc của Thiên Hoa.Thiên Hoa bây giờ mới thấy bụng sôi cồn cào...
-Ột....-Vợ đói à? Anh quên từ sáng đến giờ em chưa ăn gì!Nào... (Anh đưa tay đỡ vợ dậy)Hôm nay là một ngày đẹp nhất cô từng sống.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xiết chặt lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:— "Thiên Hoa, về việc kết hôn... Em muốn mời những ai?"Cô khẽ nghiêng đầu, vừa suy nghĩ vừa trả lời:— "Ưm... Trong giới kinh doanh, em không thân thiết nhiều. Nhưng ở Paris và Luân Đôn thì có Valentino nè, Michael, Rosela... À, còn cả chú Lý, dì Nhạt, và..."Thiên Hoa ngập ngừng, rồi bỗng dưng dừng bước.Đạo Thiên chỉ lặng lẽ quan sát, không hỏi thêm.Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi đổi sang một câu hỏi khác:Thế em thích một tiệc cưới như thế nào?"Cô ngước nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, như đang hình dung về ngày trọng đại của mình.— "Trước tiên, hãy đưa em về ra mắt cha mẹ anh và thăm bà.
Sau đó, em muốn chúng ta nguyện thề dưới chân núi đảo Sun.
Như vậy, trên cao, bà và ba mẹ sẽ nhìn thấy và chúc phúc cho chúng ta."Đạo Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng.Cả hai cùng đứng đó, tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của hoàng hôn.Màn đêm chầm chậm buông xuống, bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, như đang chứng giám cho tình yêu của họ.Khi đi ngang qua một ngôi đền cổ, Đạo Thiên bỗng dừng lại, như vừa nghĩ ra điều gì đó.Anh nắm tay Thiên Hoa kéo vào trong, bước chậm rãi trên nền đá lạnh.Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động tán cây.Anh đứng trước tượng Phật, chắp tay khấn nguyện, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định:— "Con, Hắc Đạo Thiên, hôm nay có Trời Phật chứng giám, xin nguyện một lòng cùng cô gái này sống đến trọn đời trọn kiếp.
Dù có bệnh tật, khổ đau, hay cái chết chia lìa, con vẫn hướng về cô ấy.
Như chim liền cánh—như cây liền cành.
Xin Phật pháp và đất trời Luân Đôn làm chứng cho tình yêu của con!"
Dứt lời, anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.Bàn tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn khắc ghi giây phút này.— "Làm vợ anh nhé, Bạch Thiên Hoa?"Thiên Hoa sững người, tim đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy.Giữa khung cảnh đền thiêng tĩnh lặng, giữa màn đêm và ánh sao chứng giám—Cô biết, người đàn ông trước mặt chính là định mệnh của đời mình!
Thiên Hoa mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chân thành. Cô chắp tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:— "Con là Bạch Thiên Hoa, chẳng mong giàu sang, chỉ mong bình an cho những người con yêu thương.
Con nguyện yêu người đàn ông này cho đến khi cái chết chia lìa thân xác chúng con.
Nhưng xin Người đừng mang con rời xa anh ấy, hãy để con bên cạnh anh đến khi linh hồn cả hai gặp lại nhau.
Sống—và chết—đều cạnh bên nhau!"Đạo Thiên khẽ nhíu mày, không vui kéo cô lại.— "Vợ nói gì vậy? Anh không muốn nghe đâu, nói mấy chuyện này trước mặt Trời Phật làm gì chứ?"
Anh ngước lên tượng Phật, hai tay chắp lại, lẩm bẩm:— "Xin Trời Phật đừng nghe những gì cô ấy vừa nói."Thiên Hoa phì cười, nhưng chưa kịp trêu anh, đã bị kéo vào một nụ hôn sâu.Môi chạm môi, mọi lời thề nguyền, mọi sợ hãi hay lo âu tan biến trong cái ôm ấm áp ấy.Đạo Thiên dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ thì thầm bên tai:— "Nếu chúng ta đến một vùng đất mới, anh sẽ lại cầu hôn em thêm lần nữa.
Tình yêu của chúng ta sẽ luôn như ngày đầu—luôn bắt đầu lại từ đầu, luôn tươi mới, luôn trọn vẹn.
Mỗi ngày anh đều muốn cưới em thêm một lần nữa!"Cô ngước mắt nhìn anh, khóe môi cong lên:— "Anh hứa rồi đấy nhé!".......Ngày cuối cùng ở Luân Đôn, Đạo Thiên dẫn cô dạo quanh những địa danh nổi tiếng.Từ London Eye nằm bên bờ sông Thames, đến tháp đồng hồ Big Ben, rồi ghé thăm Cung điện Buckingham—nơi từng là biểu tượng quyền lực của Nữ hoàng Elizabeth II.Họ đã có những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên, tạm quên đi những bộn bề của công việc.Buổi chiều, cả hai chèo thuyền trên mặt hồ Serpentine. Nước hồ trong xanh, phản chiếu bầu trời rộng lớn. Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây, tạo nên một khung cảnh thanh bình đến lạ.Thiên Hoa cầm mái chèo khẽ khuấy nước, ánh mắt xa xăm:
-Đi hết những nơi ở Luân Đôn rồi, tự dưng em không muốn quay về với cuộc sống bận rộn nữa... Chỉ muốn dừng chân ở một nơi bình yên như thế này thôi!"Đạo Thiên cười khẽ, vươn tay kéo cô lại gần.— "Ở nước chúng ta cũng có rất nhiều nơi bình yên mà. Chỉ cần em muốn, anh có thể đưa em đến đó!"Bất chợt, điện thoại anh rung lên.Anh nhìn màn hình, khẽ ậm ừ vài câu rồi tắt máy.Thiên Hoa nheo mắt nhìn anh:— "Mấy hôm nay em thấy điện thoại anh cứ reo liên tục. Có chuyện gì ở nhà sao?"
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy bí ẩn:— "Ừ, có chuyện quan trọng... Chúng ta phải về thôi!"Anh đưa tay chỉ ra phía sau cô.Thiên Hoa quay lại, và sững sờ.Ở phía bên kia bờ hồ, một chiếc trực thăng tư nhân đang đáp xuống bãi cỏ bên khu vực cưỡi ngựa.Cô trợn tròn mắt:— "Hả?! Anh định đưa em về bằng trực thăng riêng sao?"Anh bình thản nhún vai:— "Valentino đã sắp xếp chuyến bay nhanh nhất để đưa chúng ta về nhà.Lên trực thăng ra phi cơ riêng chúng ta về nhà nào
-Cô nhìn anh chằm chằm:
— "Chuyện gì gấp đến vậy?"Họ cập bến, bước lên bờ.Thiên Hoa chạy theo anh, vẫn chưa hết thắc mắc:— "Đạo Thiên, còn hành lý của chúng ta thì sao?"Anh bước đi mà không quay đầu lại, giọng điềm nhiên:— "Khách sạn đã gửi thẳng lên máy bay cho chúng ta rồi.Đừng lo lắng!
Chuyện quan trọng... nhưng là chuyện vui thôi!"Thiên Hoa càng thêm tò mò.Chuyện vui ư?
.........
-Thiên Hoa... Thiên Hoa..."Giọng nói ấm áp, trầm thấp vang lên bên tai. Một bàn tay dịu dàng lay nhẹ.Thiên Hoa mơ màng mở mắt. Bên ngoài cửa sổ máy bay, bầu trời đã chìm vào bóng tối, ánh đèn từ mặt đất lấp lánh như những vì sao.Gió đêm luồn qua cửa, mang theo hơi lạnh bất chợt. Đạo Thiên đã xuống trước, một tay đưa về phía cô, một tay cầm sẵn áo khoác.— "Đây là sân bay."Nói rồi, anh choàng áo lên vai cô, giọng quan tâm nhưng không mất đi vẻ trêu chọc:— "Hơi lạnh đấy!"Cô nhíu mày, vẫn còn ngái ngủ:— "Đạo Thiên... Anh đưa em đi đâu vậy? Tối đen thế này mà còn bắt cóc em à?"Anh bật cười, ngả người ghé sát tai cô:— "Đưa em đi trốn!"— "???"Chiếc xe chạy xuyên màn đêm, lướt qua những con đường quen thuộc.Đến khi xe dừng lại trước cánh cổng lớn, Thiên Hoa giật mình nhận ra.— "Ấy... Đây là đảo Sun? Ủa là sao?"Bước vào dinh thự, cô càng ngạc nhiên hơn khi không thấy ai cả.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có hương trà thơm tỏa ra từ phòng khách.Đạo Thiên đưa cô một tách trà, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:
-Anh đã dời nơi an nghỉ của bà và ba mẹ anh về đây, cùng với gia đình em.
Đã nhiều năm họ ở Nhà Tưởng Niệm rồi, cũng đến lúc có một nơi gọi là 'gia tộc' để con cái chúng ta sau này có thể đến viếng thăm, phải không?"Thiên Hoa sững sờ nhìn anh, đáy mắt gợn lên những tầng cảm xúc khó tả.— "Anh lo xa quá rồi..."Cô cười nhẹ, nhưng lòng lại ấm áp vô cùng.Cả hai ra vườn, nhâm nhi trà dưới bầu trời đầy sao.Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương biển mặn mà của đảo Sun.Thiên Hoa bất giác phì cười.Đạo Thiên nhướng mày nhìn cô:— "Cười gì thế?"Cô đặt tách trà xuống, tựa đầu lên vai anh, giọng bâng quơ:— "Em đang nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau."
Anh khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự hoài niệm:— "Ông nội từng nói với anh... 'Đã là duyên thì không thể thoát được'."Anh ngước nhìn trời, giọng chậm rãi:— "Anh đã yêu em từ lúc nào nhỉ?
Chỉ nhớ lần đầu hôn em, anh còn ngại ngùng... Lại còn giả bộ nói em tỏ tình để ràng buộc em."Cô híp mắt nhìn anh, giọng bỡn cợt:— "Thì đúng là em bị ràng buộc thật mà?"
-Thế còn em? Em yêu anh từ khi nào?"Cô khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm:— "Không ai có thể nhận ra mình yêu từ lúc nào...
Nhưng họ biết được xa nhau đau đến thế nào. Và đó chính là yêu."Đạo Thiên sững người, nhìn cô không chớp mắt.Thiên Hoa hít một hơi thật sâu, giọng trầm xuống:— "Lúc tập đoàn anh thất thế, anh phải đi làm người mẫu để kiếm tiền...
Đó là khi em nhận ra em trống vắng, nhận ra cơn đau khi bị lừa gạt.
Ở Paris, em đã cố quên anh, nhưng không thể.
Khi em trở về, nhìn thấy anh để người ta đánh mà không phản kháng...
Lòng em đau!"
Anh sững sờ.— "Lúc đó em đã thấy ư?"Cô khẽ gật đầu.— "Em chính là người mang cơm, mang hoa quả cho anh mỗi ngày.
Bộ tới giờ vẫn nghĩ là Bạch Vỹ sao?"Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như vì sao đêm.Đạo Thiên bật cười, xoa đầu cô.— "Ừ... anh tưởng vậy."
Cô nheo mắt nhìn anh, rồi bất chợt trêu chọc:— "Tổng tài, anh có biết... cả cuộc đời anh, gặp được em là điều may mắn nhất không?"Anh khom xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.— "Cho nên bây giờ phải cố mà giữ lấy đây này!"Cô cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ anh.— "Giữ thì giữ đi... nhưng em không muốn nói chuyện nữa!"Nói xong, cô chủ động hôn anh.Đạo Thiên bất ngờ trong một giây, nhưng rồi cũng đáp trả cuồng nhiệt.
Nói xong, cô chủ động hôn anh.Đạo Thiên bất ngờ trong một giây, nhưng rồi cũng đáp trả cuồng nhiệt.Anh ôm ghì lấy cô, như muốn khắc ghi giây phút này mãi mãi.Nhưng rồi, giữa hơi thở gấp gáp, anh bất ngờ buông cô ra, thở dốc.— "Thiên Hoa, em nên nghỉ đi. Mai còn có việc quan trọng."
Cô nhướng mày nhìn anh, giọng đầy khiêu khích:— "Sao vậy? Anh không có hứng à?"Anh cười bất lực, véo nhẹ mũi cô:— "Không phải. Chỉ là anh muốn em nghỉ ngơi.
Chúng ta vừa có một chuyến đi dài, anh không muốn em quá sức!"Cô bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.Ngoài kia, biển vẫn vỗ rì rào, sóng vẫn miên man như một bản tình ca bất tận...
..............Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, gọi bình minh thức giấc. Ánh nắng sớm len qua lớp rèm cửa kính, rọi xuống sàn nhà lấp lánh như rắc kim tuyến.Hương hoa mẫu đơn thoảng nhẹ trong không gian, ngọt ngào đến mức Thiên Hoa có thể cảm nhận từng cánh hoa chạm vào giấc mơ.Cô mơ màng mở mắt, ánh nhìn chưa kịp lấy nét, bỗng chốc giật mình bật dậy:— "Ối... A... Gì thế này?"Trước mặt cô, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.Những tấm voan đỏ giăng kín trần nhà, lụa mềm buông xuống như những dải mây đỏ rực. Cô chớp mắt, cảm giác như mình biến thành một nàng công chúa ngủ say, vừa được đánh thức sau giấc ngủ kéo dài hàng thế kỷ.Ngay cạnh cửa sổ, một chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang chờ đợi. Từng đường thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm nổi bật trên nền vải lụa, tinh xảo và thanh nhã.Thiên Hoa chạy vội đến, ngón tay lướt nhẹ trên lớp ren mịn màng. Là một nhà thiết kế, cô có thể nhận ra từng chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ.Khi nhìn thấy một phong thư đỏ đặt ngay trên váy, cô mỉm cười, nhẹ nhàng mở ra.Lời Cầu Hôn Viết Trên Giấy"Bạch Thiên Hoa, làm vợ anh nhé!
Hãy thật xinh trong bộ váy này, anh đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thành nó.
Và... Karen cũng góp một phần không nhỏ đấy.
Anh yêu em!"Cô cười khẽ, hai má bất giác ửng hồng.Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.Karen bước vào, đôi mắt sáng rực niềm vui.
-Chị thức rồi à? Bộ váy thế nào?"Thiên Hoa hít sâu một hơi, vẫn không giấu được sự phấn khích:— "Rất đẹp! Chị đang nóng lòng muốn mặc nó rồi đây!"— "Vậy thì bắt đầu thôi!"Karen vỗ tay, hai người nhanh chóng bắt tay vào việc.Thiên Hoa hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc.Cô sẽ tự mình trang điểm, biến bản thân thành cô dâu xinh đẹp nhất, như một nàng công chúa giữa khu vườn hoa mẫu đơn.Chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh một cô gái đẹp tựa tranh vẽ.Thiên Hoa tỉ mỉ đánh từng nét phấn, đôi môi nhuộm sắc hồng phớt tự nhiên, đôi mắt lung linh như ánh sao.Karen trầm trồ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:— "Chị đẹp quá! Hiếm có cô dâu nào lại tự tay trang điểm trong ngày cưới như chị đâu!"Nói rồi, cô nhẹ nhàng phủ lên đầu Thiên Hoa một lớp màn the mỏng.Thiên Hoa bất giác chớp mắt, nhìn lớp lụa đỏ mềm mại trước mặt, thắc mắc:— "Ủa? Sao trông giống kiểu Trung Hoa vậy?"Karen cười tít mắt, ghé sát tai cô thì thầm:— "Tổng tài còn dành nhiều bất ngờ cho chị lắm đấy.
Vả lại, chị đẹp thế này, phải để phút cuối mới cho anh ấy thấy chứ!"Nói xong, cô choàng thêm một tấm áo the đỏ bên ngoài, hòa hợp hoàn hảo với chiếc khăn trùm đầu.Thiên Hoa khẽ chạm tay vào bộ váy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.Không cần hỏi, cô cũng biết hai người họ đã lên kế hoạch cho bộ váy này từ rất lâu.— "Đi nào chị!"Karen nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng.Mỗi bước đi, tim Thiên Hoa lại đập mạnh hơn.Lễ Rước Dâu Có Một Không HaiKhi vừa bước ra khỏi dinh thự.Trước cổng, một cỗ xe ngựa phủ rèm đỏ chờ sẵn.Ánh đèn lồng lấp lánh, phản chiếu lên lớp sơn vàng óng của xe, đẹp tựa một giấc mơ.Thiên Hoa trợn mắt, quay sang Karen:— "Khoan... đừng nói với chị là... chị phải cưỡi xe ngựa nhé?"-Karen cười hì hì, kéo nhẹ tay cô:— "Đúng rồi đó! Tổng tài nhà chị sắp xếp cả đấy!"Thiên Hoa bật cười, lắc đầu:— "Trời ơi, tổng tài của chị keo thế? Đám cưới mà không cho đi siêu xe à?"— "Ai nói vậy? Đây là xe ngựa cổ điển chứ bộ! Nó rất đẹp đó chị"Karen vén nhẹ tấm màn che mặt, ánh mắt tinh nghịch:— "Lên xe thôi, cô dâu!"Thiên Hoa hít sâu một hơi, bước lên xe trong niềm hạnh phúc ngập tràn.Trước mắt Thiên Hoa, một cỗ xe ngựa phủ đầy hoa tươi đang chờ sẵn. Sau lưng cô, đoàn xe ngựa hoa nối đuôi nhau, kéo dài như một bức tranh cổ tích sống động.Cô tròn mắt kinh ngạc.— "Gia gia... Anh hai..."Giọng cô khẽ run lên vì xúc động.Đoàn xe bắt đầu lăn bánh, tiến về phía chân núi. Không gian rộng lớn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa nhịp nhàng vang lên trong gió.Khi đến nơi, xe ngựa dừng lại.Thiên Hoa vẫn ngồi yên, cảm giác tim đập mạnh trong lồng ngực.Bàn tay ấm áp của Bạch Vỹ bất chợt nắm lấy tay cô.
-Thiên Hoa, xuống xe đi. Anh đỡ em nào."Cô đặt chân xuống nền cỏ mềm mại, ngay lập tức, bàn tay cô được trao vào một đôi tay khác – đầy mạnh mẽ và vững chãi.Cô khẽ ngước lên.Gió từ cánh đồng thoảng qua, mang theo hương hoa dìu dịu, từng cánh hoa bay lất phất trong không trung.Bất chợt, từ xa, bản nhạc "I Do" ngân lên."My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I'd always love you..."
Dịch: Thế giới của anh thay đổi kể từ giây phút anh gặp em
Và nó sẽ không bao giờ như cũ nữa
Cảm giác như anh biết được anh sẽ luôn yêu mến em vậy.
Thiên Hoa mím môi, cố kìm sự xúc động.Cô đoán rằng gia gia đang dắt mình tiến vào lễ đường.Bỗng nhiên, màn che trên đầu cô được kéo xuống nhẹ nhàng.Cả không gian như lặng đi trong một giây... rồi bất chợt, tiếng "Ồ" ngạc nhiên vang lên từ xung quanh.Thiên Hoa hơi sững sờ, trước mắt cô là một khung cảnh lộng lẫy như trong mơ.Từ trên cao, những cánh hoa mẫu đơn đỏ rơi xuống, tạo thành một trận mưa hoa đẹp đến nao lòng. Thiên Hoa được một phen mãn nhãn. Cô quay đầu lại, vừa kịp nhận ra đằng sau váy cưới của mình là một chiếc tà dài thướt tha, mềm mại như sóng lụa.Hai đứa trẻ đi theo sau cô, chính là hai bé mà cô và Đạo Thiên từng giúp đỡ ngoài biển.Thiên Hoa bất giác cười, khẽ vẫy tay với chúng.Rồi cô nhận ra... hai bên lối đi đã chật kín những vị khách mời.Ai nấy đều mặc y phục màu đỏ, rực rỡ như ánh hoàng hôn, chỉ có cô và Đạo Thiên là hai mảng màu trắng nổi bật giữa biển sắc ấy.Bàn tay của gia gia khẽ giật nhẹ tay cô, kéo cô trở về thực tại. Ngay trước mặt cô, Đạo Thiên đang đứng chờ.Anh mặc vest trắng tinh khôi, trên ngực áo cài một nhành hoa mẫu đơn đỏ thẫm.Dưới ánh chiều tà, anh đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, nhưng ánh mắt anh... lại dịu dàng như hồ nước mùa thu.Gia gia cầm tay hai người, trao cho nhau trong sự chứng kiến của mọi người.— "Ta trao đứa cháu gái mà ta yêu quý nhất cho con.Mong hai con sống hạnh phúc hết cuộc đời này và, luôn yêu thương nhau thấu hiêu nhau
Giọng gia gia chậm rãi, nhưng đầy sự tin tưởng.— "Là Đạo Thiên thì Bạch Nhân ta yên tâm rồi."Đạo Thiên xiết nhẹ tay cô, đôi mắt anh chứa đựng tất cả sự chân thành và yêu thương.Dàn nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, ca sĩ trình bày từng câu hát dịu dàng như lời chúc phúc.Thiên Hoa hạnh phúc đến mức có chút lâng lâng.Cô khẽ liếc sang Đạo Thiên.Anh nắm chặt lấy tay cô, cùng nhau hướng về phía mọi người.— "Hôm nay, vợ anh đẹp lắm!"
Giọng anh đầy tự hào, ngay sau đó, một nụ hôn nồng ấm được trao.Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng rộn ràng.Bài Phát Biểu Đầy Xúc Động
Đạo Thiên nắm tay cô thật chặt, nhìn quanh khán đài rồi cất giọng:— "Vợ chồng chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã đến chúc mừng hôm nay.-Cảm ơn bạn bè, đồng nghiệp, và những người thân yêu đã giúp tôi tổ chức một đám cưới tuyệt vời dành tặng vợ tôi."Anh khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch.— "Bạch Thiên Hoa... cô ấy yêu hoa mẫu đơn hơn bất cứ loài hoa nào. Nhưng điều đặc biệt nhất..."Anh cố tình ngừng lại, nhướng mày nhìn mọi người. Anh cố tình ngừng lại, nhướng mày nhìn mọi người.— "Cô ấy... đặc biệt đến mức trên người cô ấy luôn tỏa ra hương hoa mẫu đơn!"Mọi người ồ lên thích thú.— "Có lẽ không ai tin, nhưng nếu ai có thể ngửi thấy mùi hương ấy... người đó sẽ gặp may mắn!" -Và tôi... đã bị chính hương thơm ấy quyến rũ."Anh bật cười nhẹ.— "Thật khó để tôi vượt qua tất cả và đủ can đảm đứng đây cùng cô ấy.
Những gì chúng tôi đã trải qua, chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ.
Cô ấy đã thay đổi con người tôi, khiến tôi biết yêu thương hơn, trở nên ôn nhu hơn..."Anh chợt hạ giọng, một nụ cười nhẹ nhàng, xen lẫn chút nghẹn ngào.— "Nhưng lạ lắm... Khi tôi ngày càng trở nên yếu mềm, thì cô ấy lại càng mạnh mẽ hơn thì phải?!" Cả hội trường bật cười, Thiên Hoa cũng phì cười, huých nhẹ tay anh.Đạo Thiên hít một hơi sâu, giọng trầm xuống.— "Đám cưới này có thể được tổ chức long trọng hơn trong thời gian tới, nhưng tôi không thể chờ đợi thêm được nữa.Anh nhìn cô đầy yêu thương.— "Tôi muốn mỗi tối được ngủ cùng cô ấy, mỗi sáng cùng thức dậy trong một căn phòng, cùng hít thở chung một bầu không khí, cùng lo lắng và chăm sóc cho cô ấy.Anh siết chặt vai cô, giọng nghẹn đi.— "Bởi vì..."Anh dừng lại, ánh mắt như lấp lánh nước.— "Vì tất cả những gì cô ấy làm cho tôi... những nỗi đau mà cô ấy từng gánh chịu...— ... đều kết thúc bằng một câu nói: 'Tổng tài, có em ở đây rồi!'"Anh không giấu được nước mắt, giọng nghẹn lại.Thiên Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy anh.— "Đạo Thiên... cũng may... có em ở đây."Hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay và cảm xúc dâng trào.Anh khóc nghẹn,Thiên Hoa mĩm cười ôm anh.
-Mọi người nhập tiệc nhé!Karen bước đến gỡ tùng váy dài ra cho cô và cùng Đạo Thiên lên bái lạy Bà và cha mẹ hai bên.Gia gia và Bạch Vỹ đứng nhìn cũng rơi lệ theo vì hạnh phúc của Thiên Hoa.Thiên Hoa bây giờ mới thấy bụng sôi cồn cào...
-Ột....-Vợ đói à? Anh quên từ sáng đến giờ em chưa ăn gì!Nào... (Anh đưa tay đỡ vợ dậy)Hôm nay là một ngày đẹp nhất cô từng sống.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store