ZingTruyen.Store

Full Quyen 7 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

_______________________________

Bùi Diệp không thường xuyên xuống bếp.

Cô sống hơn ba trăm năm theo kiểu "một mình ăn no cả nhà không đói", bữa ăn hàng ngày đều dựa vào nhà ăn chiến trường tiền tuyến của quân đội, nghỉ phép ở nhà thì dựa vào robot quản gia, nếu không quen ăn đồ robot quản gia làm liền ra ngoài ăn hàng, hoặc gọi món từ nhà hàng quen thuộc.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cô không biết nấu ăn.

Theo lời của vài vị nguyên soái như Hàn Đồ Bạch, tài nấu nướng của Bùi Diệp rất thất thường, tùy tâm trạng quyết định phát huy siêu phàm hay phát huy thất thường.

Khi phát huy siêu phàm thì cũng đáng khen, có thể nếm thử, thỉnh thoảng còn có chút bất ngờ nho nhỏ.

Khi phát huy thất thường thì chẳng khác nào vũ khí sinh học, tuy không đến mức phải đưa người ta vào bệnh viện rửa ruột, nhưng cũng đủ để nghiền nát vị giác của người ta, khiến người ta nghi ngờ cô nàng này coi nhà vệ sinh là nhà bếp, nguyên liệu tươi sống được chế biến ngay tại chỗ, nóng hổi.

Nghe xem, mấy người này nói chuyện thật gợi đòn.

Bùi Diệp nghiêng đầu hỏi Thất điện hạ: "Em đã lâu không xuống bếp rồi, không biết tay nghề có bị thụt lùi không..."

Thất điện hạ nhìn đống gì đó trong nồi, không biết là cho nhiều xì dầu hay giấm, một cục nhão nhoét màu nâu đen, một lúc lâu mới tìm lại được khả năng nói chuyện, vẻ mặt khó tả nhìn Bùi Diệp, cân nhắc rồi lại cân nhắc: "A Diệp... tài nấu nướng của em thật là..."

Bùi Diệp cắt ngang lời hắn, bất đắc dĩ chân thành nói: "Em biết mình không giỏi nấu nướng, nhưng đã phát huy siêu phàm rồi."

Thất điện hạ: "???"

Không phải chứ, A Diệp, em chắc chắn đây là phát huy siêu phàm???

Vậy xin hỏi trình độ bình thường và trình độ thất thường của em là gì???

Sợ là đồ Jaien nấu ra còn không độc bằng món em nấu...

Thất điện hạ căng thẳng khó xử nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động theo động tác nuốt, Bùi Diệp thấy thú vị, đưa tay khều ngón tay lướt qua, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến Thất điện hạ theo bản năng ngửa người ra sau tránh né. Vừa làm xong động tác này hắn liền hối hận.

Đối diện với đôi mắt cười híp của Bùi Diệp, hắn lập tức có cảm giác da đầu tê dại.

Không ai nói cho A Diệp biết, dáng vẻ cô cười híp mắt nhìn người khác giống hệt góa phụ đen sao?

Dĩ nhiên Bùi Diệp ý thức được điều này.

Vì vậy, cô tinh quái chỉ vào món ăn vừa ra lò trong đĩa, khẽ hé môi mỏng thốt ra một chữ.

"Ăn!"

Rõ ràng là nếu không ăn, hắn đừng hòng yên ổn.

Thất điện hạ chỉ đành giơ hai tay lên, chiều chuộng bất đắc dĩ đáp ứng: "Được được được, anh ăn ăn ăn."

Mặt mày ủ rũ ăn gần hết, cuối cùng Bùi Diệp còn rộng lượng miễn cho hắn "hình phạt" lần này. Khóe mắt Thất điện hạ đỏ hoe, từng ngụm nhỏ nhấp trà Bùi Diệp đưa tới, bất đắc dĩ nói: "Sau này việc xuống bếp cứ giao cho anh đi, tay nghề của em đáng sợ quá."

Bùi Diệp đắc ý khoanh tay, nhìn hắn nói: "Được thôi, nếu anh nói sớm, em cũng không cần xuống bếp làm bữa này."

Thất điện hạ: "...Sao anh nghe cứ như một cái bẫy vậy?"

Bùi Diệp chống cằm, lại gật đầu thừa nhận: "Đúng là một cái bẫy, để anh có bóng ma tâm lý khi em xuống bếp."

Thất điện hạ im lặng một lúc, thành khẩn nói: "Theo anh thấy, cô gái nào đứng bếp cũng nên học chiêu này của em."

Nhìn Bùi Diệp định đổ phần còn lại vào chậu hoa sen năm cánh, hắn giật khóe miệng đưa tay ngăn lại.

"A Diệp, em..."

Bùi Diệp nói: "Thức ăn không được lãng phí."

Thất điện hạ: "..."

Vậy là có thể đầu độc Thập Nhất Thánh quân tương lai à?

Dường như Bùi Diệp nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vừa thu đĩa lại vừa lẩm bẩm: "Anh cũng lo xa quá, cho nó ăn một chút cũng không chết được."

Thất điện hạ nhìn chậu hoa sen năm cánh nói: "Đúng là không chết được, nhưng Thập Nhất đã có thai thức, mặc dù còn rất yếu ớt, nhưng những gì xảy ra bên ngoài nó đều biết, em cho nó ăn... Đến ngày nó thành thánh quân quy vị, không sợ nó trả thù em à?"

Hắn thực sự không biết nên dùng từ gì để hình dung thứ vừa ăn vào miệng.

Muốn dùng từ "nước cống" để hình dung lại sợ Bùi Diệp tức giận.

Bùi Diệp chẳng sợ gì cả, nhún vai: "Ngay cả Thiên Đạo em cũng không sợ, em lại sợ một Thập Nhất Thánh quân?"

Nói rồi dùng ngón tay chọc chọc cánh hoa của hoa sen năm cánh, nó cẩn thận cuộn cánh hoa lại, lắc lư qua lại trong chậu hoa nhỏ hẹp, cố gắng tránh né ngón tay của Bùi Diệp. Bùi Diệp đắc ý nhìn Thất điện hạ, hắn đưa tay xoa trán, lắc đầu trước vẻ trẻ con của cô.

Nhìn Thất điện hạ lại vào bếp dọn dẹp, nhóm lửa nấu nướng, khán giả xem livestream show thực tế đều để lại bình luận ghen tị.

【 Vừa rồi khách mời trà xanh thật đấy, tôi còn nói người bình thường sao có thể nấu dở như vậy, hóa ra là cố ý. 】

【 Trà xanh thật, nhưng mà người yêu của khách mời hình như lại thích kiểu này thì biết làm sao. 】

【 Hừ, trà xanh thì sao? Tôi thích cô ấy trà xanh đấy. 】

【 Tay nghề nấu nướng của cô ấy... nấu nước cống à? 】

【 Cho dù A Diệp nấu nước cống, người có phúc được ăn cũng là tổ tiên tích đức. 】

【 Tôi cứ tưởng nhan sắc của Tạ Hàn Tinh đã là đỉnh cao rồi, không ngờ anh đẹp trai này còn hơn thế nữa... Muốn ngủ với anh ấy quá... Tuy tôi không giỏi như khách mời, nhưng tay nghề nấu nướng của tôi chắc chắn hơn cô ấy. Không biết khách mời nghĩ gì nữa, nỡ để anh ấy ăn mấy thứ đó. 】

【 Hoa đã có chủ, đừng mơ tưởng. Tay nghề của A Diệp có kém đến đâu thì người ta cũng sẵn lòng ăn, cô nấu ngon đến đâu người ta cũng không thèm. 】

【 Tôi tuyên bố, tôi chuyển sang mê người yêu của khách mời rồi. 】

【 Cút, bố mày không thèm( ̄_, ̄) 】

【 Ông ở trên bị bệnh à? Tôi nói chuyển sang mê người yêu của khách mời chứ có phải mê ông đâu... 】

【 Nếu như người không thể gọi tên kia ở thế giới chúng ta có nhan sắc như anh chàng này, không cần tiền tôi cũng sẵn lòng làm phi tần thứ một vạn của anh ấy. 】

【 Không thể gọi tên??? Hừ hừ, chẳng mấy chốc sẽ có thể gọi tên rồi. 】

Khán giả trên màn hình nhanh chóng phát hiện ra khán giả có ID là "Vật trang sức độc quyền của quốc bảo" này có hơi giống phản pháo tinh.

【 666 đấy, anh bạn, ngay cả người không thể gọi tên anh cũng dám bôi nhọ, giờ anh ra ngoài xem có ai mời anh đi uống trà không. 】

【 Uống trà? Giờ tôi đang mời người không thể gọi tên của các người uống trà đây. 】

Một đám khán giả: 【 ... 】

Xui xẻo, gặp phải thằng ngu.

Không ai biết rằng, thằng ngu trong miệng bọn họ đang ngồi trên chiếc ghế yêu thích trị giá hàng chục triệu của Triệu Triển Quân, đôi bàn tay thon dài như có thể tấu lên khúc nhạc tuyệt vời đang gõ chữ trên bàn phím, nhanh đến mức có thể tạo ra tàn ảnh, trên màn hình rõ ràng là livestream của show thực tế.

Chủ nhân của đôi bàn tay này có một đôi mắt màu xám khói sáng ngời, mái tóc dài dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu xám xanh, dung mạo thanh tú, rất nổi bật nhưng không phải kiểu khiến người ta nhớ mãi. Y nhìn màn hình khi thì nhíu mày, khi thì cắn môi, khi thì lẩm bẩm.

Còn nhân vật khiến cả thế giới phải run sợ —— Triệu Triển Quân lúc này lại trong bộ dạng bối rối hiếm thấy. Hai tay hắn bị còng bằng một đôi còng tay bạc, xung quanh có mười mấy người áo đen cầm súng đứng, còn có hai người canh giữ bên cạnh, mắt hổ sắc bén.

Ngoài bọn họ, còn có vài người trung niên và cao tuổi, mặc dù trông tiều tụy, lưng hơi còng, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc đầy thần thái.

Nếu những gương mặt này được đưa lên báo chí, chắc hẳn không ít người sẽ thốt lên, chẳng phải đây là những nhân vật cấp cao của Trái Đất trước khi thế giới đại biến sao?

Lúc này, bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần, hoặc cau mày nhìn màn hình, hay nghiêng đầu thì thầm trò chuyện, cũng có người ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn Triệu Triển Quân. Triệu Triển Quân từng hô phong hoán vũ thì đang hoảng loạn nhìn cảnh tượng này, trong lòng không ngừng gọi hệ thống được cho là đã cao chạy xa bay.

Cho dù hắn ta gọi thế nào cũng không có hồi đáp.

Họng súng lạnh lẽo chĩa vào lưng và đầu hắn, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần hắn có động tĩnh gì sẽ lập tức bị bắn chết.

Lúc này, Triệu Triển Quân vô cùng hối hận, tại sao năm đó hệ thống hắn nhận được ngoài việc cho người ta sáng tạo phát minh thì không có nhánh dị năng nào...

Nếu lúc đó hắn học dị năng hoặc tu tiên, hắn cần gì phải sợ mấy phàm nhân này?

Triệu Triển Quân cảm thấy đầu óc mình choáng váng, căn bản không thể chấp nhận hiện thực bị lôi xuống khỏi thần đàn.

Hắn càng không hiểu chỉ qua một đêm, sao mọi thứ lại thay đổi?

Những kẻ cấp cao từng quỳ dưới chân hắn —— ví dụ như lão già nước XX kia —— hắn biết rõ bản chất của lão già này, càng biết bọn họ theo đuổi lợi ích sẽ có bộ mặt gì, bọn họ hợp tác với hắn rất vui vẻ, từng góp phần vào sự huy hoàng của hắn, vậy mà lúc này lại phản bội, bày ra vẻ mặt "tao cái gì cũng không biết", đứng ngoài cuộc —— mẹ kiếp, đó còn là bố vợ hắn đấy!

Đcm, đồ chó má!

Còn kẻ thực sự khiến hắn căm hận đến nghiến răng đang cãi nhau với cư dân mạng trên màn hình kia, lại chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Cuối cùng, có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Người đàn ông lên tiếng này có thân hình cực kỳ cao lớn, ước chừng hơn hai mét, da cực trắng, mắt cực đen, mái tóc dài mềm mại xoăn như rong biển, ngũ quan sâu sắc đa tình, cứ như thể hắn nhìn một bãi phân cũng có thể biểu lộ ra vẻ thâm tình một cách tự nhiên.

"Điện hạ, ngươi có thấy mình trẻ con không?"

Chàng trai trẻ đang gõ bàn phím bất mãn: "Đây gọi là trẻ con? Ta sợ A Diệp bị thiệt!"

Thật sự khiến người ta tức giận!

Lại dám dùng thân phận của y tiếp cận A Diệp, còn chiếm lợi của A Diệp.

Chàng trai trẻ cảm thấy mình sắp không kìm nén được mặt tối trong xương cốt, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Người đàn ông tóc xoăn nhìn màn hình, không nói nên lời: "Cô ta bị thiệt? Nhìn đĩa thức ăn thừa cô ta xào là ta biết cô ta không bị thiệt."

Dù sao, tài nấu nướng của Yêu Hoàng vẫn đáng khen ngợi.

Người ta rõ ràng là cố ý làm như vậy mà, được chưa?

Y nhảy nhót tưng bừng trong khung chat, chẳng lẽ không sợ đánh rắn động cỏ khiến con mồi chạy mất?

Chàng trai trẻ chỉ vào màn hình nghiến răng nói: "Tên rác rưởi này lại dám dùng yết hầu trêu chọc A Diệp..."

Người đàn ông tóc xoăn: "..."

Vị điện hạ này trông thật sự không quá thông minh.

Không chỉ hắn nghĩ vậy, mà những cựu quan chức cấp cao của Trái Đất có mặt cũng nhíu mày, nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông tóc xoăn nói: "Vị nhà ngươi đã sớm nhìn ra hắn ta là giả rồi, chỉ có tên đó tưởng mình ngụy trang rất tốt..."

Theo logic thông thường, ngụy trang của kẻ mạo danh không có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở chỗ —— chuyện tình cảm của Thất điện hạ và Yêu Hoàng rất bất thường và có vấn đề!

Đối với hai người này, bất thường mới là bình thường.

Chàng trai trẻ: "Nhưng mà..."

Người đàn ông tóc xoăn còn nhắc nhở hắn: "Hơn nữa, A Diệp nhà ngươi được hay không, ngươi nên tự hiểu rõ chứ?"

Cô không được, đó mới là mấu chốt.

Chàng trai trẻ: Đương nhiên A Diệp được rồi."

Người đàn ông tóc xoăn thở dài: "Cô ta chỉ được với ngươi thôi."

Thực ra, nếu có Ma chủng, nói không chừng cô cũng được.

Người đàn ông tóc xoăn chính là Chúc Chiếu, không khỏi nhớ lại chuyện xưa.

Năm đó hắn cũng từng có một thoáng rung động với Yêu Hoàng, nhìn khắp cả đại lục Thượng Cổ, nữ tu có thể đánh ngang tay với hắn, mạnh mẽ như hắn không nhiều, Yêu Hoàng rất xứng đôi với hắn. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến sự cuồng nhiệt của Yêu Hoàng đối với Ma Chủng, hắn đã rút lui.

Yêu đương với cô, e là Ma tộc sẽ tuyệt chủng.

Vì để lại cho Ma tộc thêm vài mầm non, hắn đành đau lòng từ bỏ cơ hội theo đuổi.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn rất đúng đắn.

Chàng trai trẻ dường như rất tự hào ưỡn ngực, bầu không khí trong phòng càng thêm ngượng ngùng ngưng trệ.

Triệu Triển Quân cuối cùng không nhịn được nữa.

"Các người là ai?"

Những người này, đặc biệt là chàng trai trẻ đang gõ bàn phím và người đàn ông tóc xoăn đều có dị năng, hàng nghìn binh lính đặc chủng tinh nhuệ hắn nuôi dưỡng đều thua trong một chiêu. Từng người một bị tước vũ khí, toàn bộ bị đánh ngất. Triệu Triển Quân không có ai bảo vệ giống như con ốc sên mất vỏ, vô cùng yếu ớt.

Những mỹ nữ trong hậu cung từng thề non hẹn biển với hắn, thấy tình hình không ổn liền ôm hết châu báu lớn nhỏ bỏ chạy, những người có chút lương tâm còn nhớ mang theo con cái, còn những kẻ không có lương tâm thì bỏ mặc con cái rồi chạy... Không một ai chịu ở lại cùng hắn.

Đối mặt với cảnh tượng mọi người xa lánh, Triệu Triển Quân đã chửi không dưới một lần "đồ con điếm đẻ". Đợi hắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, những người phụ nữ này hắn sẽ không bỏ qua một ai, cho dù bọn họ cởi hết quần áo, ba lạy chín quỳ vòng quanh Trái Đất, hắn cũng sẽ không mủi lòng dù chỉ một chút!

Người đàn ông tóc xoăn đá một cái vào vai hắn.

"Con kiến hôi, câm miệng, ở đây có chỗ cho mi lên tiếng sao?"

Nói xong, không đợi Triệu Triển Quân phản bác, liền dùng ma khí khâu miệng hắn lại, đau đến mức hắn lăn lộn trên đất.

Chàng trai trẻ bất mãn nói: "Chỉ cần cho hắn ta câm miệng là được rồi, cần gì phải hành hạ hắn? Nhìn bẩn mắt."

Người đàn ông tóc xoăn búng tay một cái, ma khí ùn ùn kéo đến bao vây Triệu Triển Quân thành một cái kén ma khí.

Hắn ngồi nghiêng trên bàn làm việc, một tay chống bàn, cười nói: "Như vậy là không nhìn thấy nữa rồi."

Chàng trai trẻ tiếp tục xem livestream.

Người đàn ông tóc xoăn nói: "Theo ta, chỉ là chuyện nhỏ này, nên giết thì giết hết đi, thế giới chẳng phải sẽ hòa bình sao?"

Đã là do Triệu Triển Quân bị lợi dụng là nguồn cơn, giết hắn ta chẳng phải là được rồi sao?

Cần gì phải tốn nhiều công sức?

Có nhiều sức lực như vậy, đi bắt ý thức Thiên Đạo không tốt sao, dây dưa với một tên Triệu Triển Quân có ý nghĩa gì?

Chàng trai trẻ nói: "Cho nên ngươi mới là Ma Tôn cuối cùng của Ma tộc, ngươi nghĩ vấn đề mấu chốt là Triệu Triển Quân? Giải quyết phiền phức này, thế giới sẽ trở lại bình thường? Sao ngươi lại ngây thơ vô số tội như vậy? Những con chó săn ủng hộ Triệu Triển Quân, những thế lực lớn nhỏ dựa vào hắn ta hưởng hóng mát, trật tự luật pháp đã bị bóp méo, hàng tỷ con người đã bị xã hội tự động sản xuất cung ứng hiện tại nuôi thành heo... tất cả đều là mầm bệnh."

Thời đại Triệu Triển Quân một tay che trời, có người bị hắn hãm hại, cũng có không ít người được hắn ban ơn.

Những người này cũng là một thế lực không thể xem thường. Bọn họ nắm giữ những lợi ích chảy ra từ kẽ tay của Triệu Triển Quân, sức mạnh quân sự và công nghệ dự trữ đều mạnh hơn Trái Đất trước kia rất rất nhiều. Những người này sẽ cam tâm mất đi đặc quyền? Những con người đó sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả những gì đang có, bắt đầu những ngày tháng 996 mà có thể không đủ ăn no mặc ấm? Những người này đều là những người ủng hộ Triệu Triển Quân mạnh mẽ nhất.

Người đàn ông tóc xoăn không kiên nhẫn nói: "Căn bản không phải là chuyện một hai ngày có thể thay đổi được."

Nếu là hắn, hắn sẽ giết hết tất cả những người trưởng thành có ký ức, những đứa trẻ còn lại giao cho người máy nuôi dưỡng, nhồi nhét tam quan bình thường chẳng phải là được rồi sao? Thất điện hạ cứ lề mề như vậy, chẳng sảng khoái chút nào.

Những người khác trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Chàng trai trẻ lại xua tay, không mấy quan tâm nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì đảo ngược thời không."

Thủ đoạn y vẫn hay dùng, có thể giải quyết nguồn gốc vấn đề thì giải quyết nguồn gốc vấn đề, đào bỏ mầm bệnh cành khô, để nó tự do sinh trưởng, dù sao loài người là chủng tộc rất kiên cường. Khó khăn đối với bọn họ giống như hạt cát rơi vào con trai, bọn họ sẽ mài giũa ra những viên ngọc trai tròn trịa rực rỡ hơn dưới máu và nước mắt của khó khăn. Nếu không thể giải quyết hoặc giải quyết quá tốn công sức thì dùng biện pháp đặc biệt.

Ví dụ như, dùng pháp tắc thời gian để đảo ngược thời gian của cả tiểu thế giới.

Mặc dù đôi khi sẽ để lại một số lỗi nhỏ, ví dụ như sẽ có một số "cá lọt lưới" tưởng mình trùng sinh, hoặc "nằm mơ thấy tương lai", cũng có thể dần dần nhớ lại "tương lai"... nhưng đều là những lỗi nhỏ không đáng kể —— bởi vì chín phần mười loài người cho dù thực sự trọng sinh, không có nghị lực cực mạnh để khống chế bản năng hoặc sửa chữa bản thân thì ngày tháng vẫn sẽ trôi qua như cũ.

"Trùng sinh/tiên tri" chỉ có thể giúp bọn họ tránh được một cái hố, nhưng cuộc đời dài đằng đẵng, chỗ nào cũng là hố, nên nhảy vẫn sẽ nhảy.

Hơn nữa, "tương lai" Triệu Triển Quân nhận được hệ thống vốn đã rất bất thường, không có tính tham khảo.

"Tương lai" kiểu này cũng không có chỗ nào để học hỏi.

Người đàn ông tóc xoăn: "... Nhưng mà, cách này có phải là..."

Chàng trai trẻ bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi tự cấm ngôn hay là ta cấm ngôn ngươi? Ta sắp không nghe rõ A Diệp nói gì rồi..."

Người đàn ông tóc xoăn lẩm bẩm: "A Diệp của ngươi đang nói lời yêu thương với kẻ mạo danh đấy, ngươi không nghe rõ là chuyện tốt."

Chàng trai trẻ nói: "Lời yêu thương của A Diệp rõ ràng là nói cho ta nghe."

Người đàn ông tóc xoăn: "..."

Những cựu quan chức cấp cao bị tập trung lại: "..."

Động một tí là nói muốn đảo ngược thời gian, nghe càng thấy không đáng tin cậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store