ZingTruyen.Store

Full Quyen 7 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

_______________________________

Bùi Diệp biết quá ít tình báo, không thể phân tích, ba thiếu niên trước mắt có lẽ là chỗ đột phá.

"Tôi có thắc mắc, chỉ cần ăn máu thịt kẻ thù thì nhất định có thể từ Hư Quỷ tiến hóa thành Binh Quỷ?"

Thiếu niên: "Trong sách giáo khoa viết như vậy, chắc không sai đâu, dù sao tôi cũng chưa nghe nói trường hợp ngoại lệ đặc biệt nào."

Bùi Diệp kinh ngạc: "Sách giáo khoa?"

Hóa ra ba thiếu niên trước mắt còn là học sinh?

Thiếu nữ hơi mất kiên nhẫn, không muốn lãng phí thời gian quý báu vào vấn đề thường thức này.

"Đột nhiên xuất hiện nhiều Binh Quỷ như vậy, chắc chắn lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Chúng ta ở đây lãng phí thời gian với cô ta làm gì, thừa dịp thời gian còn sớm, đi dọn dẹp đám Binh Quỷ kia mới là việc chính." Đề nghị của thiếu nữ không được các đồng bọn hưởng ứng.

"Nhưng Hư Quỷ tiến hóa thành Binh Quỷ cũng cần một khoảng thời gian, trong thời gian đó sẽ không chạy ra gây loạn." Thiếu niên dẫn đầu ôn hòa an ủi thiếu nữ, nhắc nhở: "Còn nữa, cậu đừng quên nhiệm vụ và bài tập hè của chúng ta... Vất vả lắm mới tìm được dấu vết của Nữ Oán..."

Một câu nói đã làm thiếu nữ bình tĩnh lại.

Bùi Diệp vểnh tai nghe lén, biểu cảm thoáng hiện lên vẻ kỳ quái.

Cho dù là thân phận hiện tại này của mình, ba người trước mắt hay thiếu nữ cầm đao lưỡi cong nằm chết trên mặt đất, mọi người đều mặc kiểu dáng quần áo tương tự, cùng lắm là chất liệu vải, hoa văn khác nhau, kiểu tóc cũng là búi cao, không đội khăn, mũ thì là buộc đuôi ngựa gọn gàng.

Thân phận hiện tại của Bùi Diệp còn thảm hơn, không biết bao nhiêu ngày không vệ sinh cá nhân, tóc tai bù xù túm lại bằng dây cỏ, da đầu dính một lớp gàu dày lẫn dầu mỡ. Thêm vào đó bị chôn ở bãi tha ma, lắc đầu một cái là có thể rơi đất bùn xuống.

Nhưng nhìn chung, phong cách ăn mặc này giống với kiểu cổ trang hơn.

Mà thời điểm cô đến, rõ ràng là năm 3210 của Kỷ nguyên hắc ám, tức là hơn ba nghìn năm sau khi Trái Đất bước vào thời kỳ hiện đại hóa.

Qua nhiều năm như vậy, vậy mà lại quay về thời xưa?

Chỉ là quay về thời xưa thì thôi đi, tại sao lại còn có từ "nghỉ hè"?

"Tại sao các cô cậu lại tìm Nữ Oán? Nhiệm vụ là gì? Bài tập hè là gì?"

Trừ thiếu nữ có tính tình hơi nóng nảy, tính tình hai người còn lại tốt hơn, giải đáp những vấn đề ngớ ngẩn này cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn —— tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Bùi Diệp đã giết chết kẻ phiền phức nhất, giúp bọn họ được hưởng lợi.

Tính tình thiếu niên dẫn đầu ôn hòa nói: "Tôi tên Giang Chiêu, học sinh năm cuối học viện Thái Sơ. Nữ Oán là bài tập hè giáo viên giao, yêu cầu chúng tôi hoàn thành ba nhiệm vụ trừ tà cấp Hoàng trong kỳ nghỉ hè, lấy được tín vật của bảy loại quỷ vật bao gồm cả Nữ Oán, viết mười bài báo cáo cảm nghĩ. Chúng tôi nhận nhiệm vụ truy sát người này, lại nghe nói gần đây có một con sông Nghĩa, tiện thể đến thử vận may."

Một thiếu niên khác: "Tôi tên Phương Diệu, học sinh năm cuối học viện Thái Sơ."

Thiếu nữ cũng nói: "Tôi tên Tôn Đào, cũng là học sinh năm cuối học viện Thái Sơ."

Bùi Diệp: "..."

Thiết lập của thế giới này dường như không đơn giản.

"Nhận nhiệm vụ truy sát cô ta? Nhiệm vụ trừ tà cấp Hoàng?"

Phương Diệu vừa nghe thấy điều này suýt chút nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng la hét: "Xếp hạng nhiệm vụ sai lầm hại chết người! Đây đâu phải nhiệm vụ cấp Hoàng? Kẻ này là dị sĩ không gian, nếu không phải ba chúng tôi cũng không yếu mà còn giỏi đánh nhau, lần đầu tiên tìm đến cô ta đã bị cô ta giết ngược rồi!"

"Vậy nên xếp hạng cấp mấy?"

Giang Chiêu trả lời: "Dị sĩ sở hữu thuộc tính đặc biệt như không gian, bất kể thực lực tổng hợp cá nhân mạnh yếu, theo quy định xếp hạng, ít nhất cũng là cấp Huyền bậc một trở lên. 《Luật Dị Sĩ》 cũng quy định học sinh chưa tốt nghiệp không được tiếp xúc với nhiệm vụ khó như vậy..."

Bùi Diệp lặng lẽ ghi nhớ những gì bọn họ nói.

Học viện Thái Sơ, nghe tên đã biết là nơi học tập, nhìn tiếp bài tập hè trường này giao cho học sinh, lại là ba nhiệm vụ trừ tà cấp Hoàng, rồi là lấy được tín vật của bảy loại quỷ vật bao gồm cả Nữ Oán, đúng chuẩn thực hành xã hội.

Mười bài báo cáo cảm nghĩ, chẳng phải là bài cảm nhận sau khi đọc (xem) sao?

Chỉ là không biết là tám trăm chữ hay một nghìn chữ...

《Luật Dị Sĩ》, hẳn là luật pháp được ban hành dành riêng cho nhóm Dị sĩ.

Tiêu chuẩn xếp hạng cấp Hoàng, cấp Huyền, theo motip tiểu thuyết, chắc chắn còn có cấp Địa và cấp Thiên ở trên.

Bùi Diệp cảm thấy kỳ quái, đồng thời cũng nảy sinh vài phần tò mò, lại nắm bắt được một trọng điểm: "Sông Nghĩa chỉ một con sông cụ thể nào đó hay là tên gọi chung của một loại sông? Tại sao tìm được sông Nghĩa thì có xác suất gặp được Nữ Oán?" Nói không ngừng, hận không thể hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Ba người Giang Chiêu: "..."

Bọn họ nhìn nhau.

Những điều cơ bản này cũng không biết, làm sao sống đến bây giờ?

"Cá lọt lưới" trong truyền thuyết?

Giang Chiêu trả lời: "Sông Nghĩa không hẳn là sông, là đặc sản của những vùng sâu vùng xa hoặc năm mất mùa."

Nói đến hai chữ "đặc sản", trên mặt ba thiếu niên ít nhiều đều lộ ra vẻ chán ghét.

Cái gọi là "sông Nghĩa" cũng giống như "tháp Nghĩa*", vùng càng nghèo khó, người dân càng mê tín thích vứt bỏ trẻ sơ sinh, chủ yếu là bé gái, thỉnh thoảng có bé trai thì cũng là bị dị tật bẩm sinh. Đặc biệt là năm mất mùa, tình trạng vứt bỏ càng nghiêm trọng. Những đứa trẻ này tích tụ quá nhiều oán khí không chỗ phát tiết, không có thân xác để bám vào, đầu tiên gặp nạn chính là cá tôm, khi lượng đạt đến một mức độ nào đó gây ra biến đổi chất, liền sinh ra Nữ Oán.

_Đào: Không hiểu tại sao raw gốc ghi thế nhưng nó chính là tháp sơ sinh, nổi tiếng với câu Trong tháp sơ sinh không có (hài cốt) bé trai, trong học đường không có váy lụa (của bé gái)".

"Nơi nào có sông Nghĩa, xác suất xuất hiện Nữ Oán rất lớn, đây là điều sách vở có nói." Nữ Oán vốn là quỷ vật sinh ra để trả thù, đáng thương đáng tiếc, ban đầu là trả thù kẻ giết mình, khi kẻ thù không thể thỏa mãn cơn đói của chúng, liền bắt đầu giết người bừa bãi.

Giang Chiêu lấy ra một cuốn 《Mười vạn câu hỏi vì sao của Dị sĩ (bản trẻ em)》 đưa cho Bùi Diệp.

Bùi Diệp: "..."

Sự thiếu hiểu biết và tò mò của cô khiến ánh mắt Tôn Đào nhìn cô thêm vài phần thương hại đồng tình.

Thấy Bùi Diệp không có ý định nhận, Giang Chiêu do dự một giây, không biết vì sao hai má lại ửng đỏ, dường như ngay cả tóc cũng tỏ rõ hai chữ xấu hổ.

"Ờm, cô biết chữ không?"

Lần thứ hai bị nghi ngờ mù chữ, Bùi Diệp miễn cưỡng cười cười, nhận lấy cuốn sách.

"Tôi biết chữ, cảm ơn cậu."

Tuy là bản trẻ em rất đơn giản, nhưng cũng cung cấp cho Bùi Diệp không ít thông tin hữu ích, có hiểu biết sơ bộ về thế giới bên ngoài.

Cô ngồi một bên lặng lẽ đọc sách, ba học sinh phân công rõ ràng, trên người Tôn Đào hẳn là có vật phẩm không gian để chứa đồ, phụ trách thu thập thi thể của mục tiêu nhiệm vụ, Giang Chiêu và Phương Diệu, người sau rắc thứ bột gì đó xuống nước, người trước rút ra một thanh kiếm, tập trung cảnh giác.

Kết quả mười mấy hơi thở trôi qua, mặt suối yên ắng, ngay cả bóng dáng của Nữ Oán cũng không thấy.

Bùi Diệp lại hỏi: "Thứ bột đó là?"

Phương Diệu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, bĩu môi than phiền: "Này, cô hỏi nhiều quá đấy, không thấy chúng tôi đang bận việc chính sao? Nếu phân tâm bị Nữ Oán lợi dụng, sống dở chết dở đấy."

Bùi Diệp giơ cuốn sách lên: "Đọc xong rồi, trên đó không có đáp án, hơn nữa Nữ Oán trong miệng các người không ở đây, nó đã chạy xuống hạ lưu rồi."

Phương Diệu: "..."

Hai người lại đợi thêm mười mấy hơi thở vẫn không thấy động tĩnh, đành phải tin lời Bùi Diệp.

Bùi Diệp vẫn luôn chú ý đến lọ nhỏ Phương Diệu cất đi.

"Thứ bột đó... sao nhìn giống tro cốt vậy?"

Phương Diệu trợn trắng mắt: "Gì mà giống, nó chính là tro cốt."

"Tro cốt động vật?"

"Đâu có, loại bột xương kém chất lượng đó không dụ được quỷ vật cấp bậc như Nữ Oán, đương nhiên là xương người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store