ZingTruyen.Store

[Full] [Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1234: Thôn Niết Bàn (10)

Tieudaotu05

Editor: Đào Tử

________________________________

Mí mắt Bùi Diệp giật giật dữ dội.

Dù bị hệ thống nói trúng tim đen nhưng cô vẫn cứng miệng phản bác: 【Hừ, sao ta lại có cảm giác đó được chứ...】

Hệ thống biết cô đang chối bay chối biến, cười khục khặc như gà mái đẻ, khiến Bùi Diệp cảm thấy nó thật khó hiểu.

【Đừng cười nữa, ta nổi hết da gà rồi... Nếu mi bị virus tấn công thì tranh thủ đi diệt virus đi, có bệnh thì phải chữa sớm chứ...】

Kết quả hệ thống lại càng cười dữ dội hơn, cười đến mức giọng nói từ cuồng loạn chuyển sang khàn đặc nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn nấc lên vài tiếng, khiến Bùi Diệp nhíu mày, đứng ngồi không yên. Một lúc sau, hệ thống mới ngừng cơn "điên", giọng nói không còn chút sức sống: 【Chấp Di, chán quá, thật sự rất chán... Thật sự quá nhàm chán... Không ngờ lại là vì kế ly gián nhàm chán này sao...】

Bùi Diệp nghe xong trong lòng hơi chua xót.

Mặc dù cô luôn đề phòng con hệ thống này, nhưng nghe nó ủ rũ như vậy, trong lòng lại dâng lên chút quan tâm.

Có điều ——

【Chấp Di là ai?】

Hệ thống bên này đã lấy lại bình tĩnh, qua loa đáp: 【Chấp Di à, đó là một con gấu trúc đen trắng, mắt mũi con đó lúc nào cũng lèm nhèm... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mắt ta cũng chẳng tốt hơn nó là bao... Chuyện năm đó, không phải lỗi của một người hay một tộc đâu...】

Bùi Diệp nghe hệ thống lải nhải, lầm bầm trong thức hải của mình những lời cô hoàn toàn không hiểu, tâm trạng cũng trùng xuống một cách khó hiểu.

Dương Diệu chưởng môn lại tưởng cô vì chuyện của Dương Hoa chân quân nên buồn.

Không khỏi thở dài: "... Thực ra mấy năm nay, ta cũng luôn cố gắng nói chuyện với Dương Hoa sư đệ. Nếu có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng đệ ấy thì tốt rồi... Chỉ là, chỉ là đệ ấy trời sinh nhạy cảm, tính tình cố chấp, tâm ma đã ăn sâu vào xương tủy, căn bản không nghe lời khuyên, ta vừa mở lời đệ ấy đã nổi giận. Ngoài hiểu lầm với sư tôn, những chuyện khác, chắc hẳn đệ ấy nhìn rõ hơn ai hết. Bảy vị Nguyên Anh chân quân của Lăng Cực Tông, chỉ có một mình sư tôn sống sót trở về, tu sĩ Kim Đan, Trúc Cơ tổn thất vô số kể, trong đó cũng có không ít thúc bá, đồng môn thân thiết với đệ ấy..."

Thời kỳ này, Dương Hoa chân quân vẫn còn khá hòa đồng, không phải kiểu người sống khép kín, bên ngoài cũng có không ít bạn bè cùng chí hướng, sáu bảy phần mười đều bỏ mạng tại Đồ Phương Cốc. Tuy rằng yêu giới và ma giới thương vong nặng nề hơn, nhưng điều này có thể bù đắp cho những người đã khuất sao?

Dương Diệu chưởng môn nói: "... Dương Hoa sư đệ, đệ ấy vẫn luôn tự trách bản thân về món nợ máu này..."

Bùi Diệp nói: "Không phải lỗi của một người."

Dương Diệu chưởng môn gật đầu: "Đúng vậy, ta há chẳng nghĩ như vậy sao? Trận chiến Đồ Phương Cốc là ngẫu nhiên cũng là tất yếu, khi đó quan hệ tam giới đã căng thẳng, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể trở thành ngòi nổ cho đại chiến tam giới. Cho dù minh ước Đồ Phương Cốc được ký kết, phần lớn cũng chỉ là hòa bình trên bề mặt, tam giới sớm muộn gì cũng có một trận chiến, mà nhân giới rõ ràng yếu thế... Nếu là hướng đi đó, tình hình còn tệ hơn bây giờ..."

Ngọc Đàm chân quân hoàn hồn, hỏi tại sao, Dương Diệu chưởng môn giải thích: "Bởi vì ma giới và yêu giới ba trăm năm gần đây phát triển mạnh hơn nhân giới rất nhiều, đà phục hưng quá mạnh mẽ. Các đệ thử nghĩ xem, ba trăm năm trước, ba mươi sáu họ Ma tộc mất năm trăm năm mới xuất hiện bốn vị, mà từ ba trăm năm trước đến trận chiến Đồ Phương Cốc, trong vòng hai trăm năm lại có thêm tám vị, yêu tộc cũng tương tự."

Sau trận chiến Đồ Phương Cốc, những đại yêu đại ma có tiếng tăm của hai giới yêu ma đều bị trấn áp trong tháp Trấn Ma.

Mấy năm nay gió êm sóng lặng, được coi là thời kỳ hòa bình hiếm có trong gần nghìn năm qua.

Bàn tay Bùi Diệp giấu trong tay áo từ từ siết chặt.

Không biết vì sao, lời của Dương Diệu chưởng môn khiến cô rất rất rất khó chịu.

Chỉ là lớp vỏ Dương Hoa này trời sinh da trắng, sắc mặt cô hơi khó coi cũng không ai nhìn ra.

Dương Diệu chưởng môn nhìn về phía Bùi Diệp, nhưng ánh mắt lại hướng xa xăm.

Có vài lời hắn muốn nói với "Dương Hoa chân quân", nhưng người đó đã không còn nghe thấy nữa rồi.

"Thực ra, những năm Lăng Cực Tông gặp sóng gió, ta đã từng oán hận sư đệ —— nhìn xem đệ ấy đã làm ra chuyện tốt gì kìa! Trước khi sư tôn lâm chung, vậy mà còn ép ta không được oán hận đệ ấy, cũng không được đuổi đệ ấy ra khỏi Lăng Cực Tông, nói gì mà 'Lăng Cực Tông là bến đỗ duy nhất của Bảo Nhi', nói mấy sư huynh đệ chúng ta là người thân duy nhất có thể kéo đệ ấy khỏi bờ vực thẳm... Đến khi ta thực sự hiểu rõ mọi chuyện năm đó, mới hiểu được lời sư tôn, quả thực —— không phải lỗi của một mình đệ ấy. Không phải đệ ấy, cũng sẽ có kẻ khác xúi giục..."

Ngón tay Bùi Diệp hơi co quắp.

Do dự có nên nói cho bọn họ biết, Dương Hoa chân quân đã chơi trò ve sầu thoát xác, tạo một cái acc phụ tên Lãng Thanh Hòa không?

Cuối cùng vẫn không nói.

Lãng Thanh Hòa là một con người hoàn toàn mới, có một cuộc sống mới, cũng là lời chúc phúc tốt đẹp nhất của Dương Hoa chân quân dành cho chính mình.

Bầu không khí trong phòng nặng nề.

Trừ Bùi Diệp, ba người còn lại đều chìm vào suy nghĩ riêng, cho đến khi có người lên tiếng phá vỡ im lặng.

"... Những món nợ cũ này coi như đã được làm rõ, nhưng lý do yêu giới phái người tập kích là gì? Thôn Niết Bàn là một trận nhãn, chúng muốn phá hủy nơi này, triệt để mở tháp Trấn Ma? Nhưng như vậy cũng không hợp lý, tháp Trấn Ma cần nhân khí hỗ trợ trấn áp. Thôn Niết Bàn có mấy người? Đáng để chúng tốn công tốn sức, phái bốn đại yêu đến tận nơi? Nghĩ thế nào cũng không thông, trừ khi thôn Niết Bàn có điểm đặc biệt nào khác."

Bùi Diệp không phải Dương Hoa chân chính, những ân oán của sư huynh đệ Lăng Cực Tông cô cũng không tham gia vào được.

So với những điều này, cô tò mò về hiện tại hơn.

Ánh mắt Dương Diệu chưởng môn lóe lên tia tán thưởng, gật đầu đồng tình với suy đoán của Bùi Diệp: "Đúng vậy, đệ đoán không sai. Cùng là trận nhãn, cũng có chính phụ. Trận nhãn ở thôn Niết Bàn ban đầu không quan trọng, nhưng sau khi sư mẫu hy sinh tái tạo lại một phần tàn trận, nơi này đã khác."

Vì vậy mới bố trí cấm chế bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.

Ra vào còn phải có ngọc bài thông hành đặc biệt.

Bùi Diệp lẩm bẩm: "Yêu tộc muốn gây chuyện?"

Dương Diệu chưởng môn cũng không biết, mấy năm nay tam giới bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng ngấm ngầm vẫn có những hành động mờ ám, cài cắm gián điệp lẫn nhau, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Ma giới thì còn đỡ, đã cài cắm được không ít nội gián, yêu giới thì có chút khó nắm bắt.

Bề ngoài tỏ vẻ khiêm tốn hóng hớt, nhưng thực chất đang âm mưu điều gì thì không ai biết được.

Nghĩ đến sự kiện tháp Trấn Ma trước đó, hắn lại đau đầu.

"Đại yêu đại ma bị bắt trong trận chiến Đồ Phương Cốc năm đó, lần trước đã chạy thoát không ít, thực lực hai giới yêu ma được tăng cường, nhân giới phải sớm chuẩn bị thôi." Dương Diệu chưởng môn thở dài. Nếu không phải tu tiên giả có thể trường sinh bất lão, tóc hắn đã rụng hết rồi.

"Ma giới không cần quá lo lắng, hiện tại chúng muốn gây chuyện cũng không gây được."

Bùi Diệp lại nói ra lời kinh người.

Dương Diệu chưởng môn và Ngọc Đàm chân quân nghe vậy nhìn về phía cô.

"Ma giới đã xảy ra biến cố gì sao?"

Ma giới nội chiến?

Nói đến đây mới nhớ, hai vị này gần đây mới từ ma giới trở về.

Bùi Diệp ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt lảng tránh, Dương Cảnh chân quân thì nhìn về phía Bùi Diệp.

"Cũng không có gì... Chỉ ở ma giới quậy phá một trận..."

Dương Cảnh chân quân lấy ra rất nhiều phù chú phong ấn, đưa cho Dương Diệu chưởng môn.

Dương Diệu chưởng môn ngơ ngác nhận lấy: "Bên trong này, phong ấn thứ gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store