ZingTruyen.Store

[Full] Khi yêu là vô tận

Chương 14: Trở về

ShinShichannel

Shinichi vừa bước qua cổng NSA thì đã nghe giọng Ran í ới đằng sau.

- Chúa ơi!- Ran tròn mắt- Đêm qua không ngủ à, trông anh cứ như gấu trúc í...

- Cảm ơn, Ran, còn trông em như gấu mẹ vĩ đại í...

Vừa nói hết câu thì một cú sút xé gió vụt tới, nếu không phản xạ nhanh (do quen rồi) thì có lẽ Shinichi phải đi lắp vài cái răng giả để xài từ đây đến cuối đời.

- Nhanh nhỉ- Ran lườm anh- Hôm nay có người mới đến mà anh lại tới trễ.

- Cô ấy đâu thuộc bộ phận của anh- Shinichi nhún vai. Trí óc anh vẫn đang mơ về bức ảnh và dòng tin của Akai gửi tối qua.

Ran nhìn anh như thể sinh vật lạ từ thời nguyên thuỷ còn sót lại.

- Nhưng hôm nay tất cả thanh tra các bộ phận đều phải họp để giới thiệu cô ấy mà.

- Hả - Mặt Shinichi dài thượt như cái bơm- Tất cả thanh tra các bộ phận?

Ran liếc Shinichi vẻ nghi ngờ.

- Hakuba và Hattori đều đến từ rất sớm. Chả lẽ họ không gọi anh?

- Bạn bè tốt thế đấy- Shinichi rủa thầm- Chắc chắn trả thù vụ hôm qua đây.

Ran nhìn đồng hồ.

- Trễ mất 20' rồi, em nghĩ anh không cần tới nữa đâu.

- Nhân viên hầm hố nào mà tất cả thanh tra đều phải đến để ra mắt vậy? - Shinichi vừa đi vừa làu bàu.

- Cô ấy phụ trách vị trí thanh tra của phòng hoá học thuộc khu giám định.- Ran nhoẻn miệng cười.- Nghe nói thành tích ở FBI rất tuyệt vời, cũng có chức vị khá cao trong tổ khoa học của FBI và Viện nghiên cứu khoa học quốc tế Mỹ, nhưng không hiểu sao lại xin chuyển về Nhật.

- Giỏi vậy ah? - Shinichi hững hờ quẹt thẻ nhận dạng vào khe. Dù sao thì NSA cũng quá nhiều nhân tài rồi, nên với anh chuyện đó cũng chẳng có gì mới lạ. Không có thành tích xuất sắc thì đừng mong bước vào NSA.

- Anh chẳng tỏ vẻ gì quan tâm cả- Ran ném cho Shinichi một cái nhìn bực bội.

- Anh có nói là anh quan tâm sao?- Shinichi quay sang nhìn Ran- Mà sao em còn ở đây? Bên này là khu vực làm việc của phòng điều tra mà.

- Shinichi- Ran nhăn mặt- Em có đủ quyền hạn để đi bất cứ nơi đâu trong NSA này, tất nhiên trừ khu vực cấm. Và ở đây không thấy có biển nào ghi cấm vào cả ?

- Ờ ờ - Shinichi lẩm bẩm- Thế mà anh tưởng em định bỏ chồng theo anh chứ.

- Shinichi!- Ran hét lên trong khi Shinichi co cẳng phóng một mạch về phòng mình. Anh không muốn mạo hiểm đưa đầu ra đỡ cú sút thứ 2 của bà chằn này trong cùng 1 buổi sáng.

Đóng sập cửa lại, Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được yên!

Từ ngày kết hôn, Ran trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn, sau khi làm mẹ, cô ấy lại càng được dịp thể hiện cái sự tất bật, huyên náo của mình. Dẫu sao nhìn Ran lúc nào cũng hạnh phúc, thế là tốt rồi.

Shinichi mỉm cười với chính mình.

Phải, những người xung quanh anh, những người bạn thân thiết của anh, ai cũng đều đã tìm thấy hạnh phúc chân thật.

Còn anh?

Một tin nhắn gửi đến. Shinichi bật điện thoại. Hattori.

"Khỉ thật, giờ còn nhắn tin làm gì chứ" - Shinichi liếc nhìn đồng hồ, chắc mẩm là buổi họp hành gì đó đã kết thúc.

Thanh tra mới của phòng hoá học à?

Một cảm giác là lạ từ từ xâm chiếm lấy anh.

Người mới chuyển đến? Cục cưng của FBI?

Bức mail của Shuiichi.

" Shiho đã trở về Nhật".

Chẳng lẽ...

... Hattori muốn báo mình biết, ..là cô ấy sao?

Shinichi luýnh quýnh mở tin nhắn. Và dòng tin ngắn ngủi đập vào mắt khiến ruột gan anh sôi lên ùng ục.

Không dự họp. Bị trừ thưởng cuối năm, hahaha "

Tên da đen chết tiệt.

Quỷ tha ma bắt ngươi đi!

Shinichi ném cái điện thoại lên bàn một cách cáu kỉnh, và chúi mũi vào màn hình vi tính nhấp nháy dày đặc dữ liệu.

o0o

Koong...koong...

Tiếng chuông gõ báo hiệu kết thúc một ngày làm việc, khiến Shinichi giật bắn người. Qúa mải mê xử lý những thông tin vẫn đang tiếp tục được gửi đến, Shinichi quên bẵng cả thời gian.

Bao tử anh bắt đầu biểu tình đề nghị đình công.

5 giờ chiều.

Shinichi đã ngập trong đống tài liệu suốt 7 tiếng đồng hồ liên tục, bỏ qua cả bữa ăn trưa.

Thảo nào cứ thấy thiếu thiếu mà chả nhớ mình thiếu cái gì. Hoá ra là thiếu năng lượng.

À..à không đúng...

Thiếu tiếng thét báo giờ của quý phu nhân Sugapu chứ...

Shinichi nhoài người ra cửa sổ, vén nhẹ tấm màn và lắc đầu thở dài khi thấy chiếc Maybach Landaulet của Hakuba đã biến mất khỏi sân trước từ bao giờ.

Gã Hakuba đó có tật khoái chơi nổi là thích đậu xe ở những nơi có nhiều người dòm ngó, và cũng là để Ran dễ quản lý nếu chàng ta có trốn việc đi chơi không xin phép.

Có lẽ hôm nay gia đình quý-sờ-tộc ấy đã hẹn hò nhau dùng bữa tối lãng mạn đâu đó rồi. Gớm, con gái đã lớn chừng ấy mà vẫn cứ như vợ chồng son!

Shinichi lắc đầu, quay lại sắp xếp mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn. Chiếc điện thoại nằm chỏng chơ một góc từ sáng tới giờ vẫn đang nhấp nháy đèn báo tin nhắn.

Shinichi bật lên.

Tin thứ 1 from Hattori. Hắn chả đem lại cho mình cái gì tốt lành cả. Bỏ qua.

Cậu lầm bầm và chuyển tới tin thứ 2, đến từ Hakuba. Lại hùa theo tên Hattori kia đây. Dẹp luôn.

Tin thứ 3, Ran. Không xem cũng biết chắc chắn bảo rằng hôm nay về với chồng yêu nên không cần mình chở hộ. Tốt.

Shinichi gập nắp điện thoại lại và nhét vào túi. Anh kiểm tra lần lượt các dữ liệu vẫn đang hoạt động trên máy, đảm bảo rằng đường truyền sẽ không bị ngắt khi anh vắng mặt.

Mọi thứ đều ổn, anh tắt màn hình, huýt khẽ một điệu sáo.

Dù hôm nay có trễ họp, bị tên Hattori đó chọc tức hay bị bà chằn Ran " mê chồng quên bạn" kia bỏ rơi, thì anh cũng chẳng lấy làm buồn gì lắm.

Vì bức mail của Shuiichi cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến tim Shinichi cứ phơi phới y như rằng sắp gặp lại cô ấy (dù chả biết cô nàng đang ở đâu).

Chẳng sao, nếu cô ấy trở về, nhất định sẽ đi tìm anh (tự tin gớm!)...

Vì cô ấy nhất định biết...anh vẫn đang chờ đợi...(nên nàng cứ để anh tiếp tục đợi...)

o0o

Không quá khó khăn để Shinichi tìm thấy chiếc xe thân yêu của mình. Anh đã giành dụm hơn 2 năm trời để tậu về con Lamborghini Reventon này- một trong 10 siêu xe đắt nhất thế giới, chỉ vì năm xưa có một người đã từng ao ước vu vơ " một lần được ngồi trên chiếc Lamborghini bọc thép mạ vàng, có công suất 640 mã lực".

Shinichi cười thầm, không biết có phải anh quá ngốc không, khi anh vẫn nhớ một điều mà "kẻ đó" chưa chắc đã nhớ.

Shinichi thò tay vào túi áo khoác và thừ ra.

Trời ạ, bị mấy tay xúi quẩy đó ám tới mức này sao?

Bỏ quên cả chìa khoá xe trong phòng rồi.

Shinichi lục lọi thêm lần nữa, cởi áo khoác và giũ giũ vài cái, mong nghe được một âm thanh nào đó vang lên. Nhưng chả có gì.

Từ nhà để xe này tới cửa chính mất 10', thêm 10' đi tới phòng anh tổng cộng 20'. Ôi Chúa ơi, muốn thử thách con thì đợi lúc khác đi chứ, con mệt rã ra rồi đây!

Anh dợm bước quay lại thì ..cạch..

Một vật gì đó từ áo rơi ra...

Shinichi chưa kịp nhoẻn miệng cười thì ý định đó đã biến mất.

Là cái điện thoại, chứ không phải thứ anh đang tìm.

Đèn báo tin nhắn vẫn nhấp nháy, thứ ánh sáng xanh đỏ liên tục khiến Shinichi có chút bực mình.

Anh định bỏ qua, nhưng theo thói quen vẫn bật nắp lên. Một số điện thoại lạ anh chưa thấy bao giờ.

Và tin nhắn thứ 4 - tin mới nhất - đập bốp vào mắt Shinichi khiến anh cảm thấy choáng váng, suýt té nhào vào xe.

"Tôi đã trở về. Shiho Miyano"

Anh sững người, nhìn chằm chằm vào dòng tin vừa đến. Sau đó, bằng một hành động chính anh cũng không hiểu nổi, Shinichi đưa tay lên ngang mặt và...bốp... tự vả vào mình 1 cái...

Ặc...đau quá...Đau kinh khủng...

Nghĩa là không phải mơ? Ôi trời...Mình không nằm mơ, là cô ấy sao?...

- Anh đang tìm cái này phải không?

Một giọng nói thình lình vang lên... Giọng nói vừa trong trẻo lại rất lạnh lùng, và luôn kiêu ngạo vừa đủ để không bộc lộ tâm trạng của mình...

Giọng nói đã ám ảnh anh suốt 10 năm qua...

Shiho Miyano!

Shinichi từ từ quay đầu lại...

Anh không muốn mọi thứ diễn ra quá nhanh...

Anh sợ cái gì đến nhanh thì đi cũng rất nhanh, như 6 năm trước...

Và chiếc điện thoại trên tay anh đánh cộp xuống đất thêm lần nữa, khô khốc, lăn 2 vòng trước khi yên vị kế bên bánh xe.

Cô gái có mái tóc nâu đỏ xoã dài, ngồi bình thản trên chiếc xe lăn đặc biệt ( thoạt trông như một chiếc ghế), một tấm chăn mỏng màu tím nhẹ vắt hờ ngang đôi chân. Ánh mắt xanh biếc ánh xoáy thẳng vào Shinichi với đôi mi cong vút không thèm động đậy. Và nụ cười mỉa mai quen thuộc xuất hiện trên gương mặt trắng hồng:

- Tôi không nghĩ tài phá án siêu đẳng có thể xử lý được tình huống lái xe mà không cần chìa khoá.

Cô xoè tay, chiếc chìa khoá quen thuộc hiện ra cùng với vật trang trí kèm theo đang toả ra những tia lấp lánh kỳ lạ. Đó là một khối hình trụ nhỏ bằng pha lê trong suốt, bên trong có một đoá hoa hồng màu xám bằng đá sophia đặc biệt.

Dòng chữ 3 chiều in chìm bên dưới đoá hồng, được Shiho vung vẩy trước mặt.

"Just for you, Ai"

Cô nhướng đôi mày lên, theo cái kiểu nửa châm biếm nửa khiêu khích. Cái nhếch môi thật khẽ hình thành nụ cười đặc trưng rất riêng- nụ cười đã theo Shinichi vào giấc mơ mỗi đêm.

- Lãng mạn đấy, Kudou- Cô lúc lắc chiếc chìa khoá bằng vẻ thích thú giả vờ- Thế cô nàng tình yêu** của anh có chịu nhận chưa?

(** Ai nghĩa là tình yêu)

Shinichi bước tới, thật chậm rãi, đỡ lấy chiếc chìa khoá.

- Nếu cô ấy không chịu nhận- Anh mỉm cười- Thì anh sẽ dùng cách khác để trao nó cho cô ấy, một cách mà cô ấy không thể từ chối được.

- Tự tin nhỉ, Kudou?- Shiho bật cười, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ thách thức không che giấu.- Và để xem anh sẽ làm cách nào...

Âm thanh từ cổ họng phát ra lập tức ngưng bặt, bởi đôi môi Shinichi đã dừng trên môi cô từ bao giờ. Hơi thở anh gấp gáp và nóng hổi, trong lúc vẫn không ngừng ngấu nghiến hai bờ môi xinh đẹp thoang thoảng mùi anh đào...

Tay Shinichi khẽ lần dò đến bàn tay cô...và chiếc chìa khoá nhẹ nhàng yên vị trong những ngón tay thon dài mảnh khảnh...

END

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store