Full Kaiyuan Ban Hoc
Tiệm bánh mang tên Cupcake Cutie nằm trên vệ đường của khu trung tâm náo nhiệt và đông đúc, hương thơm từ những chiếc bánh nhỏ nhắn vừa ra lò lan tỏa khắp bốn bề cửa tiệm được trang trí theo sắc đen huyền bí, hai thể loại đối nghịch phối hợp cùng nhau đã tạo nên một thương hiệu khiến nhiều người ấn tượng.
Vương Nguyên nhướn mũi cố hít lấy không khí mát lạnh chạy vù từ chiếc máy treo tường hòa lẫn cùng mùi vị ngọt ngào của bánh mới, hai tay chống trên thành kính trưng bày, đưa mắt quan sát khách hàng đang thưởng thức một cách vui vẻ.
"Cuối tuần đều trực cả ngày, em thích công việc này lắm à?"Ông anh quản lý với cặp ria mép cáu kỉnh đang điểm lại doanh thu sau một tuần buôn bán đắt hàng.
Cậu chỉ là không muốn nói, kính cận cùng ria mép, chúng chưa bao giờ hợp nhau cả.
"Em thích bánh, anh biết mà"Thoải mái đùa giỡn cùng người quản lý mà nhân viên luôn gọi là lão già khó tính, cậu ngược lại cho rằng đó là tính khí bình thường khi đến hơn phân nửa năm mươi mà thôi.
"Kiểu trách nhiệm gì vậy? Có tin là anh nói lại với ông chủ không?""Vậy càng tốt, em cũng rất muốn gặp người đã sáng lập nên cái cửa hàng tuyệt vời này"Cậu mỉm cười rạng rỡ, hệt như ước mơ được làm việc tại nơi ngự trị những chiếc bánh thơm ngon cũng như mang lại nguồn thu nhập ổn định đều khiến cậu cảm thấy hạnh phúc chết đi được, thế nên sau mỗi giờ tan học đến đây chẳng bao giờ làm cậu áp lực.
"Vương Nguyên, đây là mùi vị mới, cậu muốn thử đầu tiên không?"Chàng trai với khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ thu hút mọi ánh nhìn từ phía mọi người, đôi mắt màu hổ phách thừa sức lay động cả vạn vật xoay vòng trên thế gian, chất giọng trầm ấm khiến cậu giật khẽ trước khi quay sang đối mặt với khay bánh nóng hổi đang chờ đợi hồi đáp.
"Này này, không công bằng, anh mới là quản lý cấp cao ở đây nhé"Ông anh ria mép bắt đầu than vãn, còn tùy tiện chen ngang giữa hai người, vội cầm lên chiếc cupcake màu hồng đầy hấp dẫn.
"Ui, nóng bỏ mẹ!""Cẩn thận nóng đấy"Họ gần như cùng thốt lên.
"Thằng nhóc, sao không nói sớm?"Anh xoa xoa lòng bàn tay vào nhau hòng giảm nhiệt.
"Tớ để đây cho cậu, từ từ thưởng thức"Chàng trai quay về bếp cùng chiếc tạp dề màu đen lãnh cảm, mặc kệ quản lý theo sau càm ràm không thôi.
Cậu dõi theo cùng nụ cười thỏa mãn, đây đúng là tính chất công việc yêu thích nhất, thử mẻ đầu tiên sau cuộc thăm dò tìm kiếm hương vị mới, ngon lành và đặc biệt ám ảnh, sau đó chính là đâm nghiện mà không cách nào rút ra được.
Còn chàng trai làm bánh lúc nãy tên là Thiên Tỉ, vẻ ngoài lạnh lùng che giấu phần tính cách ôn nhu, lại biết cách chiều chuộng theo sở thích cá nhân của cậu, kỳ lạ nhỉ?
"Xin chào"Cậu nhanh nhẹn nở nụ cười thương mại hóa theo phản xạ khi gặp gỡ khách hàng.
Một cô gái bắt đầu gọi món, trong khi ba cô còn lại thì thầm to nhỏ gì đó mà nhân vật chính trong đoạn đối thoại đương nhiên là cậu.
"Có thể...cho em...số điện thoại được không?"Cô tóc ngắn ngang vai ngập ngừng tiến lên, rụt rè đưa đẩy một tờ giấy trắng đến trước mặt cậu.
"Tất nhiên rồi"Thân thiện đón lấy, viết ra hàng số, còn mỉm cười đầy quyến rũ khiến cô nàng như điêu đứng tại chỗ.
Nhìn xem, không cần tên nam thần hoàn hảo kia, cậu vốn dĩ cũng rất nổi bật rồi.
Mà khoan, nam thần? Tên vô cảm? Sao giờ này còn chưa đến? Không phải hứa rồi sao, hôm qua cậu còn dặn dò rất cẩn thận cơ mà?
Ôm cục tức khó nuốt trôi vẫn phải kiềm nén tiếp tục làm việc, cúi đầu nhập liệu số tiền vừa thu, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét từ phía bọn con gái ngồi bàn bên phải, cậu vội ngước đầu, chuyện quái gì mà ầm ĩ cả lên thế?
Thứ ánh sáng huyễn hoặc không tồn tại phát quang từ phía người vừa đặt chân bước vào tiệm sau tiếng leng keng báo hiệu treo trên cửa, bóng dáng cao ráo chuẩn mực hiện hữu rõ rệt sau cái chớp mắt trấn tỉnh nhận thức.
Vương Tuấn Khải? Đến rồi?
Đột ngột cảm thấy nhịp tim hẩng đi vài nhịp thường thức, Vương Nguyên vô thức nuốt ực vật cản nơi cổ họng.
Chết tiệt, cần quái gì phải hồi hộp đến mức này chứ? Hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi mà?
Ừ thì khác một chút, một người bình thường vô cùng xinh đẹp, và còn có rất nhiều người hâm mộ theo đuôi nữa.
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh, chậm chạp phát hiện nét mặt vô tư của cậu đang trực nơi quầy tiếp tân, bước vài bước, vẫn biểu hiện không quan tâm bất kỳ điều gì, ngắm nhìn những chiếc bánh nhỏ ngọt ngào được bày biện sạch sẽ trong tủ kính, trông bắt mắt đến lạ.
"Vị khách quý này, có dùng thẻ không ạ?"Hắn đến thật, điều đó khiến cậu không giấu nổi niềm vui đang trào dâng, hơn nữa, sao hắn lại đến nhỉ? Vì hai người là bạn, đơn giản, phải vậy không?
Hắn chậm rãi lấy ra từ túi áo khoác chiếc thẻ màu đen dành riêng cho VIP, chỉ những người thường xuyên ghé thăm tiệm đến thuộc lòng mới có quyền hạn được sở hữu.
Còn người này, thì cứ cho là đặc biệt đi, biết đâu lại giúp họ kéo đến nhiều khách hàng không chừng?
"Ồ khách VIP, sang đó ngồi nào, tôi sẽ dâng tận bàn cho anh"
Sau hơn mười phút chờ đợi, Vương Nguyên bước đến cùng chiếc khay chứa đựng năm chiếc cupcake đầy màu sắc.
"Loại đặc biệt, không ngọt"Cố tình nhấn mạnh, cậu thản nhiên ngồi sát bên cạnh hắn.
"Mặn?"Thanh âm đầu tiên từ giây phút gặp mặt, nghe qua cảm giác ngớ ngẩn không chịu được.
Tên này rốt cuộc là loại người gì chứ? Luôn tỏ vẻ lạnh nhạt một cách ngu ngốc, có mà nam thần kinh, hận không thể thức tỉnh những cô gái ngưỡng mộ hắn.
"Không mặn"Điều chỉnh nét mặt giữ nguyên trạng thái cười giảo hoạt, ánh mắt long lanh chờ đợi hắn có thể cắn lấy một miếng thưởng thức hơn là đưa ra ý kiến vào lúc này.
"Tôi muốn...""Anh chỉ việc ăn thôi!"Vương Nguyên cầm lấy một chiếc bánh bất kỳ, sẵn sàng tư thế sẽ đút vào miệng hắn nếu còn dám dài dòng không chịu nếm thử.
"Cậu thử trước, tôi muốn chắc chắn nó không ngọt""A, anh đúng là...thôi được!"Cậu như tức điên, cố kiềm hãm, ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cắn lấy một miếng lớn.
"Xem, được chưa? Không ngọt, còn rất ngon nữa!"
Nhìn thấy dòng chảy của nhân bánh có màu xanh đen đầy kích thích theo vết cắn ngay giữa, hắn khẽ gật đầu, nhưng cái bản mặt vô cảm ấy không biết có nghe lọt tai những gì cậu nói hay không?
"Này, ăn đi, à khoan, để tôi lấy cái mới..."
Đột ngột cảm nhận lòng bàn tay nhỏ bị nắm chặt, nương theo sức lực phát sinh từ hắn, chiếc bánh dang dở đã đưa đến trước đôi môi mỏng, không chút ngại ngừng, hắn trực tiếp cắn vào nơi cũ cậu từng cắn.
Vài giây trôi qua, hắn buông tay cậu, chậm rãi nhai nhép, chất giọng không cao không thấp nhận định.
"Rất ngon"
Ý hắn là, cái bánh ngon, đúng không?
Nghe thấy bên vành tai tiếng bọn con gái bỗng chốc hét lớn rồi xì xầm to nhỏ, Vương Nguyên tròn mắt kinh ngạc, cái tình huống quái quỷ gì vừa ngang nhiên diễn ra vậy?
Cánh tay cậu còn lưu lạc trên không trung chưa thể rút về, há hốc mồm, thực sự bị hành động thân mật đột xuất của hắn hù đến hồn lìa khỏi xác.
Hắn liếm môi, vẻ bình thản, dường như không chút xúc cảm đọng lại sau pha gần gũi một cách kỳ lạ ấy.
Cái hành động điên rồ đó đương nhiên kỳ lạ, nhưng thế nào từ hắn mà ra lại khiến mọi chuyện có vẻ bình thường đến thản nhiên thế này?
"Không tệ, nhưng tôi không thể ăn nữa"
Đáng lý hắn đã không nên ăn từ lúc bắt đầu mới phải!
Thiên Tỉ bất chợt xuất hiện trong tầm mắt, thật nhanh đã kéo lấy bắp tay cậu buộc rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh hắn.
"Làm việc thôi, đừng đùa nữa"
Đón nhận cái nhau mày khó hiểu từ Tỉ, cậu lúc này tựa hồ vừa thức tỉnh, lắp bắp hệt như môi và răng đang ngang tàn đối chọi với nhau kinh khủng.
"À...ừ...phải rồi, làm việc thôi...""Anh ngồi đây chơi, tôi mang cafe cho anh""Không sao, để tớ"Thiên Tỉ từ tốn đẩy lưng cậu vào khu vực đón chào khách như thường lệ, ánh nhìn thiếu thiện cảm hướng về cái con người vẫn ngồi tại chỗ luôn bình thản đến chướng mắt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store