Chương 21 - 30
Hàn Tử Châu nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn Dương Triết Phàm đang loay hoay chuẩn bị nước theo lời của Lâm Ánh Yên.
Cô ta nhíu mày, đi đến đập mạnh tay xuống bàn, lạnh giọng lên tiếng hỏi:
_ Dương Triết Phàm, anh đây là có ý gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao?
_ Bạn học Hàn, Yên Yên còn gọi tôi là chú, cô thì hay rồi, gọi thẳng tên của tôi.
Không sợ…
_ Sợ? Tôi sợ anh thật đấy! Nhưng gọi tên anh, đối với tôi bây giờ chẳng là gì cả! Còn nữa, anh nhìn mình hiện giờ đi! Yên Yên nói một câu liền nghe hiểu, hai câu liền răm rắp nghe theo! Kiếp thê nô hiện rõ trên mặt anh đây kìa!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhướn mày đáp lại:
_ Chuyện này đâu liên quan gì đến cô!
_ Anh trai, tôi không cần biết tại sao anh lại thay đổi cái nết trời đánh của anh.
Nhưng tôi dám chắc, Yên Yên nhà tôi mà chịu thêm muộn phiền nào nữa! Thì tôi không những đánh anh, còn không muốn xem anh là…Evil Monument (Tượng đài ác ma).
Dương Triết Phàm nhíu mày, nhìn vào ánh mắt vừa ác độc vừa lạnh lùng của Hàn Tử Châu, thật sự không giống với vừa rồi cô ta vừa đi vào!
Hắn không dám chắc, có phải Hàn Tử Châu có hai nhân cách hay không! Nhưng vẻ mặt bây giờ với vừa nãy, thật sự khác xa một trời một vực.
Hắn cười nhạt, bắt đầu lên tiếng thăm dò Hàn Tử Châu:
_ Tôi thích hành hạ Yên Yên, hay cưng chiều cô ấy, liên quan gì đến cô? Tôi vui thì xem cô ấy như bảo bối, không vui thì xem như bao cát.
Cô quản được tôi sao?
_ Dương Triết Phàm, anh thử đi, tôi đấm anh thật đấy!
_ Mặt đây, đấm đi! Đấm mạnh vào!
Dương Triết Phàm đắc ý chỉ tay vào mặt mình, còn bày ra bộ mặt khiêu khích rõ, khiến Hàn Tử Châu càng tức giận hơn.
Hàn Tử Châu không thể kiềm chế, vung tay đấm mạnh về phía Dương Triết Phàm.
Nhưng hắn lại nhanh tay bắt lấy tay cô ta, lạnh lùng nói:
_ Hàn Tử Châu, cô như vậy mà cũng đòi bảo vệ Yên Yên nhà tôi sao? Non!
_ Ý anh là gì đây?
_ Vốn dĩ cô rất mạnh mẽ, có thể tự nhờ vào bản thân để bảo vệ Yên Yên! Tại sao phải để cho nhân cách thứ hai, sống hòa bình với nhau trong một cơ thể?
_ Anh biết?
_ Tại sao không? Lúc cô bước vào, giọng điệu rất giống với người hôm trước, yếu ớt ngăn cản tôi đưa Yên Yên đi! Nhưng bây giờ thì sao? Khác một cách lộ liễu như vậy, người khác có thể không nhìn, nhưng tôi thì khác!
Hàn Tử Châu rút mạnh tay lại, tức giận nhìn Dương Triết Phàm, lớn tiếng quát:
_ Anh biết được thì đã sao? Tôi cũng không sợ anh.
_ Suỵt, nói lớn quá sẽ gây sự chú ý với Yên Yên.
Mau quay ra đi, bình tĩnh trả lại lí trí cho Hàn Tử Châu, cô chỉ là nhân cách được tạo ra, trong một lúc nhất thời mà thôi!
_ Tôi không muốn! Tôi muốn cùng với Tử Châu, bảo vệ Yên Yên.
_ Cùng với Tử Châu? Còn có tên riêng sao?
Hàn Tử Châu gật đầu, xoay người rời đi rất nhanh.
Dương Triết Phàm nhìn theo mà lắc đầu, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra! Chỉ là nó quá bất ngờ đối với hắn.
…!Trong bệnh viện.
Khương Nhất Trì đã bình phục nhưng vẫn không muốn xuất viện.
Anh ta vẫn đang chờ điện thoại của Lâm Ánh Yên, nhưng đã bốn ngày kể từ khi cô ghé qua thăm.
Khương Nhất Trì nhìn mẹ mình đang thu dọn đồ đạc, nhất thời lên tiếng ngăn cản:
_ Mẹ ơi, con muốn ở thêm, con vẫn chưa hồi phục hẳn mà!
_ Trì Nhi, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi, đừng có cứng đầu nữa!
_ Mẹ, con muốn chờ Yên Yên.
Dã Duyệt vừa nghe Khương Nhất Trì nhắc đến Lâm Ánh Yên, đã tức giận đi đến cạnh anh ta, chỉ tay lớn tiếng quát:
_ Sao con cứ chấp niệm với con nhỏ không ra gì đó? Rõ ràng nó chẳng xứng với con, tại sao lại cứ luôn đặt tâm tư vào nó?
_ Mẹ, có lẽ con thật sự thích Yên Yên, mẹ đừng có khuyên con mà!
_ Trì Nhi, con…!Năm sau con tốt nghiệp, mẹ sẽ qua hỏi cưới Bạch Uyển Diệp cho con.
_ Bạch Uyển Diệp? Mẹ, con không thích cô ta.
Ở trường cứ bám lấy con, phiền chết đi được!
Bà Khương kéo lại cái túi đồ, rồi liếc xéo Khương Nhất Trì, không vui bảo:
_ Vậy cái lúc con đeo bám Lâm Ánh Yên, con không nghĩ cô ta cũng thấy phiền sao?
_ Nhưng Yên Yên khác Bạch Uyển Diệp, mẹ không được so sánh với Yên Yên.
_ Trì Nhi, Khương gia chúng ta phải làm thông gia với Bạch gia, chúng ta mới có cơ hội vươn lên.
Bạch Uyển Diệp vẫn là sự lựa chọn tốt nhất!
Khương Nhất Trì không có gì để cãi lại bà, không cam tâm mà bày ra bộ mặt ghét bỏ.
Dã Duyệt thì vui vẻ vỗ vỗ vào vai anh ta, rồi quay người ra khỏi phòng đi làm giấy xuất viện.
…
Tập đoàn DT.
Chân Mãn đang chạy đi chạy lại, chỉ vì Dương Triết Phàm nghỉ làm ngày hôm nay! Từ khi DT mở ra, ngoài cuối tuần thì chẳng có ngày nào hắn nghĩ việc ở Tập đoàn.
Vậy mà hôm nay lại cùng Lâm Ánh Yên đi gặp ba mẹ cô, giao cả nơi to lớn này cho Chân Mãn.
Cô ta làm hết buổi sáng, đã mệt đến đứt hơi, nằm gục trên bàn làm việc, không cam tâm nói:
_ Dương bi3n thái, anh vì cô nhóc Yên Yên mà bỏ rơi tôi! Đợi đi, anh đợi đi, rồi anh sẽ phải quỳ gối dưới chân Yên Yên.
Cô ấy sẽ là người phụ nữ, đầu đội vương miện, mãi mãi không quỳ gối dưới chân bọn đàn ông các người!
_ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái cô nhóc Yên Yên này, phải chi cô ta mạnh mẽ một chút, chẳng phải là bớt đi được vài con trà xanh sao? Cứ như vậy, Dương biến thái sẽ càng lúc càng lơ là công việc, chỉ để ở cạnh Lâm Ánh Yên.
Haizz…
Chân Mãn ngóc đầu lên, nhìn vào hợp đồng vừa được đối tác gửi đến, hai mắt kinh ngạc đến mở lớn, vội nói:
_ Ôi mẹ ơi, Triệu thị vẫn không bỏ cuộc sao? Cứ gửi hợp đồng như vậy, nếu để Dương bi3n thái biết được, khác nào tự đào hố chôn mình! Mau, mau đem bỏ nó đi, xem như mắt không thấy, tai không nghe, cuộc đời sẽ được bình yên.
Chân Mãn đem hợp đồng vứt qua đống giấy bỏ, rồi xem hết đống tài liệu bên cạnh.
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng bước chân đang đi đến gần văn phòng của Dương Triết Phàm, Chân Mãn cứ nghĩ là hắn đến làm lại, nên đã vui vẻ đứng lên, lớn tiếng hô:
_ Dương tổng, anh về rồi! Tôi đi pha cà phê cho…!anh.
Diệp thiếu, sao lại là anh?
_ Hừ, cô gọi tôi là Dương tổng? Vậy cái tên bi3n thái đó không có ở đây sao?
_ Không có, anh ta đi ra mắt gia đình vợ rồi! Còn đích thân hộ tống Lâm Ánh Yên đến căn biệt thự, do chính tay bạn gái mới của bạn trai cũ tặng.
Giao cả cái Tập đoàn này lại cho tôi cả buổi rồi, mệt chết đi được!
Diệp Thượng Phong kinh ngạc, Dương Triết Phàm trong lời nói của Chân Mãn, khác nào một tên good boy chính hiệu đâu? Có phải anh ta nghe nhầm gì không?
_ Chân Mãn, người cô vừa nói là Dương Triết Phàm sao? Sao tôi nghe thấy, không giống chút nào cả!
_ Không giống là đúng rồi! Anh ta bị Lâm Ánh Yên thu phục rồi, còn cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
Chỉ hận không thể biến cô ấy nhỏ lại, rồi vuốt v e cưng sủng.
_ Là thật sao? Thảo nào mấy ngày nay tôi lại không thấy cậu ta đến hộp đêm Blue Eagle.
Hoá ra là có người phụ nữ ngon hơn.
Chân Mãn liếc xéo Diệp Thượng Phong, không nhanh không chậm lên tiếng trách anh ta:
_ Diệp thiếu, anh có thể xem thường người phụ nữ khác, nhưng Lâm Ánh Yên thì anh không thể! Cô ấy là người rất trong sáng, chỉ tại Dương tổng nhà tôi làm vấy bẩn.
Chứ anh nghĩ, Lâm Ánh Yên có thể so sánh với những loại phụ nữ nằm dưới thân anh mỗi đêm sao?
_ Chân Mãn, cô ngày càng to gan rồi, có tin tôi sẽ bán cô đi không?
Chân Mãn vừa nghe xong liền nhếch mép cười, khinh thường nói:
_ Diệp thiếu, anh nghĩ mình đủ bản lĩnh sao? Dương tổng chỉ cần búng tay một cái, anh đã bay xa mấy trăm dặm.
Chắc còn cơ hội bán tôi đi!
_ Hừ, chẳng phải bây giờ là thời cơ tốt sao? Nói đi, cô muốn tôi bán cô bao nhiêu tiền?
_ Diệp thiếu, Dương tổng đang ở căn biệt thự ở đường ×× 56/47, anh mau đi đi!
_ Xem như cô biết điều, coi chừng tôi bán cô sang Campuchia đấy!
Chân Mãn mỉm cười, đưa tay xua đuổi Diệp Thượng Phong.
Diệp Thượng Phong đến biệt thự của Lâm Ánh Yên, vừa định đưa tay ấn chuông thì nhớ đến, Chân Mãn nói ở đây còn có ba mẹ của cô.
Anh ta đi qua đi lại, không biết nên làm gì! Lấy điện thoại định gọi cho Dương Triết Phàm, thì lại sợ hắn ta sẽ cho một vé đăng xuất vì làm phiền không gian riêng của hắn.
Diệp Thượng Phong nhìn cánh cổng, trong đầu liền nghĩ đến một ý tưởng táo bạo.
Anh ta xoắn tay áo lên đến khủy tay, rồi bắt đầu trèo qua cổng.
Cả người đã vào được bên trong, Hàn Tử Châu bất ngờ xuất hiện.
Nhìn Diệp Thượng Phong một lúc, rồi lớn tiếng gọi:
_ Bới người ta, có ăn trộm.
Bới người ta, có ăn trộm, mau đến đây đi!
_ Ê nè, tôi không phải ăn trộm.
Diệp Thượng Phong nhanh chóng leo xuống, muốn níu tay Hàn Tử Châu lại, nhưng cô ta đã chạy vào trong nhà! Lớn tiếng gọi Dương Triết Phàm:
_ Dương Triết Phàm, nhà Yên Yên có ăn trộm.
_ Ăn trộm?
_ Tôi không phải mà!
Diệp Thượng Phong chạy vào, đứng phía sau Hàn Tử Châu, th ở dốc phản bác lại.
Cô ta vừa nhìn thấy Diệp Thượng Phong, đã chỉ tay vào anh ta, nói lớn:
_ Là anh ta, tôi thấy anh ta leo rào vào đấy! Dương Triết Phàm, anh quen người này sao?
_ Là Diệp Thượng Phong!
_ Diệp Thượng Phong? Cái người mà loại phụ nữ nào cũng xài qua sao?
_ Nè, cô ăn nói kiểu gì vậy hả? Cô không được như họ liền ghen ăn tức ở sao?
Hàn Tử Châu bĩu môi, tỏ ra khinh thường Diệp Thượng Phong, từ từ đi đến ngồi đối diện với Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên.
Giọng nói đầy lạnh lùng và không xem anh ta ra gì:
_ Tôi ghen ăn tức ở? Anh có cho tôi cũng không thèm, ở đấy mà ghen ăn tức ở.
Còn nữa, anh tốt nhất là tránh xa Dương Triết Phàm ra! Anh ta ở gần anh, tôi lại thấy không an tâm gì cả!
_ Cô…!tôi…!Dương Triết Phàm, cậu mau giải thích cho tôi một câu đi!
_ Cô ta nói đúng mà!
Diệp Thượng Phong cứng họng, thật sự không thể nói lại Dương Triết Phàm.
Anh ta đành đi đến, ngồi gần Lâm Ánh Yên, tỏ ra yêu nghiệt, nói:
_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em nói giúp anh một câu đi! Chúng ta tuy gặp nhau lần này nữa là hai lần.
Nhưng anh biết, em không kì thị anh như họ.
Có đúng không?
_ Thật ra…em không hiểu họ đang nói gì cả!
_ Hả? Không…!không hiểu?
Lâm Ánh Yên gật đầu, ngây thơ nhìn Diệp Thượng Phong.
Cô không hiểu thật mà, đã biết đầu đuôi câu chuyện là gì đâu! Bảo cô nói giúp, vậy nói giúp cái gì?
Hàn Tử Châu không nhịn được cười lớn, đưa ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Ánh Yên, sau đó nhỏ giọng bảo:
_ Yên Yên, cậu cứ giữ vững phong độ như vậy! Không cần hiểu, cũng không cần biết gì cả!
_ Dương Triết Phàm, cô ta là ai vậy?
_ Là em vợ.
_ Em vợ?
Cả Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong đều kinh ngạc nói lớn.
Hàn Tử Châu không nhịn được, lên tiếng hỏi trước:
_ Dương Triết Phàm, tôi trở thành em vợ của anh khi nào vậy hả? Có chết tôi cũng muốn làm chị, chứ không muốn làm em.
_ Ủa khoan, các người đang nói gì vậy? Đây là em vợ, nhưng lại muốn làm chị không muốn làm em.
Vậy vợ của cậu là cô gái nhỏ Ánh Yên này sao?
_ Không phải, em là bạn của Tử Châu, là người nhà của chú Dương.
Câu nói thành công khiến cho Dương Triết Phàm phải đen mặt, bầu không khí cũng trở nên khác lạ!
Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu tằng hắng vài cái, rồi nhẹ nhàng chuồn đi mất! Cô gái Lâm Ánh Yên này đúng là báo thủ mà, câu nói vừa rồi cũng dám nói ra!
Lâm Ánh Yên nhìn hai người họ chạy trối chết như vậy, thật sự không hiểu là có chuyện gì sắp xảy ra.
Cô ngây thơ lên tiếng, còn không hề nhìn người bên cạnh có biểu cảm thế nào!
_ Họ bị sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?
Thấy người bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, Lâm Ánh Yên nhìn sang, sau đó vội vàng sờ trán hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Chú Dương, chú sao vậy? Bị bệnh rồi sao?
_ Tinh Tinh, em sao lại nói chúng ta là người nhà?
_ Không phải người nhà thì là gì?
_ Là vợ chồng tương lai.
_ Nhưng, nhưng sao chú biết được, khi ba mẹ em biết tuổi thật của chú, sẽ phản ứng thế nào?
Dương Triết Phàm quên mất, vừa rồi nhập vai quá sâu, vẫn còn nhớ mình chỉ hai lăm tuổi.
Hắn nhìn cô một lúc lâu, sau đó nói:
_ Vậy theo như ý của ba em, tôi sống ở tuổi hai mươi lăm.
_ Sao có thể? Chú như vậy là phạm pháp đấy!
_ Tinh Tinh, em có thể đừng dùng luật pháp nói chuyện với tôi không?
Lâm Ánh Yên lắc đầu, nhỏ giọng phản bác:
_ Nhưng em học luật, phạm pháp thì là phạm pháp, không thể thay đổi.
Dương Triết Phàm bất lực, rốt cuộc hắn có lí trí thế nào, mới không phải tức giận trước cô nhóc Lâm Ánh Yên này vậy? Hắn thật sự muốn dạy cô những thứ, khiến cô có thể trưởng thành hơn.
Nhưng như vậy, hắn lại không thể để cô bên cạnh mình!
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, kiêu ngạo hỏi lớn:
_ Nhóc con, chẳng phải em từng hỏi, tại sao tôi lại làm giàu mà không đi học, có đúng không?
_ Dạ!
_ Vậy tôi trả lời em, tôi làm chuyện xấu đấy! Nếu không thì em nghĩ, ai cũng sợ tôi khi tôi chỉ là một tổng tài sao?
Lâm Ánh Yên vừa đưa miếng trái cây vào miệng, đã ngơ ngác không dám nhai.
Cô nhìn hắn, chẳng hiểu vì sao cô lại tin hắn một cách kì diệu.
Dương Triết Phàm bày ra bộ mặt nguy hiểm, muốn doạ Lâm Ánh Yên một phen.
Nếu không cô lại hỏi hoặc nói những câu, hắn không thể lường trước được!
_ Nhóc con, em bây giờ là con mồi của tôi, có tin tôi một phát bóp ch3t em không?
_ Chú ơi, chú nói với em những chuyện này làm gì? Chú muốn bóp ch3t em, thì đã bóp ch3t ngay lúc ở thư phòng rồi!
Dương Triết Phàm lúc này thật sự đã không chịu được, đưa tay nhấc bổng cô lên, ngồi ngang người mình.
Nhìn cô bây giờ, hắn thật sự không biết nên làm gì mới phải!
Hắn đưa tay chỉ vào ngực trái của cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Em còn có trái tim không? Cứ phải nói sốc họng tôi em mới chịu được sao?
_ Em lại nói sai rồi sao? Với lại, em không phải cảnh sát, cũng không phải người có cấp cao.
Em vừa mới là sinh viên năm nhất, chú nói nhiều chuyện xấu của mình với bạn của chú.
Em cũng không thể báo cáo cho cấp trên để bắt hai người!
_ Em muốn bắt thật sao?
Lâm Ánh Yên lắc đầu, suy nghĩ gì đó rồi hôn chụt lên má hắn, nhỏ giọng nói:
_ Cảm ơn chú ngày hôm nay! Chú có thể về DT làm việc rồi!
Dương Triết Phàm lần đầu bị con gái hôn, lại còn là tình huống bất ngờ.
Hắn không tin, bây giờ mặt hắn đã nóng bừng, chăm chú nhìn Lâm Ánh Yên không rời mắt.
Cô đưa tay sờ mặt hắn, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi:
_ Chú ơi, mặt chú rất nóng, có phải sốt rồi không?
_ Là say đấy!
_ Say? Say cái gì?
_ Say em rồi!
Dương Triết Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng tìm đôi môi nhỏ của cô mà hôn.
Có lẽ từ lần đầu hôn cô, hắn đã thật sự nghiện rồi! Nghiện tất cả của cô, từ đôi môi đỏ mọng này, đến cái nụ cười rạng rỡ của cô.
Còn cô thân hình nhỏ nhắn, hai tay hắn giữ cũng vừa vòng eo con kiến của cô.
Còn có đôi chân thon thả, nhưng lại lùn tịt của cô.
Mái tóc dài qua lưng, mang theo mùi hương thuộc về riêng cô.
Hắn thật sự nghiện rồi, không thể dứt ra được, càng không thể để cô ra khỏi tầm mắt.
Đến ngủ cũng muốn ôm lấy cô, thức giấc cũng muốn nhìn thấy cô đầu tiên.
Bảy năm hắn lập nghiệp, hai năm tìm Lâm Ánh Yên, ba mươi hai năm kiềm chế d*c vọng.
Bây giờ kiềm chế thêm, đối với hắn cứ như là địa ngục.
Nhưng hắn thật sự không muốn một cô nhóc mười chín tuổi như cô, phải bị vấy bẩn quá nhiều.
Bây giờ cô vẫn còn là cô gái hồn nhiên, muốn đi học để lo cho gia đình.
Hắn không ngăn cản, lại càng muốn cô muốn làm những điều mình thích.
Nhưng ngoài hắn ra, ai cũng đừng mong có suy nghĩ đen tối với Lâm Ánh Yên.
Khương Nhất Trì đã là một bài học đắt giá rồi! Ai không biết khó mà lui, thì đừng trách hắn ta ra tay độc ác.
_ Tinh Tinh, Tinh Tinh, mẹ và ba phải về rồi, không ở lại được nữa!
Lâm Ánh Yên vừa nghe tiếng Trần Ngọc, đã nhanh chóng leo xuống khỏi người Dương Triết Phàm, vội vàng chỉnh lại trang phục, rồi nhìn lên cầu thang.
Trần Ngọc và Lâm Chấn xách vali xuống, cô khó hiểu đi đến đón lấy cái vali, vội vàng hỏi:
_ Mẹ, có chuyện gì vậy? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?
_ Tinh Tinh, bên chỗ thu mua lại đến nữa rồi! Cả khu nhà mình ai cũng đồng ý bán nhà, nhưng chúng ta thì không chịu.
Bây giờ lại đến gây khó dễ, nói chúng ta không chịu bán, sẽ phá nhà!
_ Sao họ lại ngang ngược vậy chứ? Con về cùng hai người.
_ Không cần, ở lại dưỡng cho lành cái chân đi, giải quyết xong mẹ sẽ gọi cho con.
Lâm Ánh Yên nhìn cái chân đi cà nhắc của mình, cảm thấy mình thật vô dụng mà! Cô nhìn sang Dương Triết Phàm, muốn nhờ hắn nhưng rồi lại thôi!
_ Ba mẹ, hai người đừng phản kháng lại họ, họ là những người chuyện gì cũng dám làm!
_ Biết rồi biết rồi! Mẹ đi đây! Triết Phàm, hai bác phải về đây!
_ Dạ, để con cho người đưa hai bác về!
_ Không cần, không phiền đến con, ta đi đây!
_ Ba mẹ đi cẩn thận!
Lâm Ánh Yên nhìn theo mà khó xử.
Đây cũng là chuyện mà cô muốn giải quyết, nên quyết định học luật.
Nhưng bốn năm quá lâu, bọn người kia thật sự không đợi được nữa!
Chỉ vừa mới qua ba tháng, họ đã đến gây khó dễ, không để cho Trần Ngọc và Lâm Chấn được yên.
Vậy cho dù là cố chịu qua một năm, cũng sẽ khuất phục trước họ.
Dương Triết Phàm đỡ lấy Lâm Ánh Yên, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, hắn nhỏ giọng hỏi:
_ Muốn về cùng sao?
_ Muốn, nhưng em về bây giờ, chỉ khiến cho ba mẹ thêm rối thôi!
_ Đám người kia là ai? Mua khu nhà của em làm gì?
_ Nghe nói, hình như Diệp Thượng gia muốn mua lại, dùng để xây khu du lịch gì đó! Còn có khách sạn và một căn villa cho vợ ông ta.
Lâm Ánh Yên nhảy một chân đi lại ghế, Dương Triết Phàm tiện tay bế cô lên, ngồi vào lòng mình.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại lo lắng của cô tiếp tục vang lên:
_ Đã qua ba tháng kể từ khi chỉ thị của họ đưa đến.
Cũng là lúc em bước vào đại học ngày đầu tiên.
Nhưng trước đó, họ chỉ đồn cho vui miệng, nên em cũng không để ý, vẫn muốn học thiết kế thời trang.
_ Nhưng trước khi năm mười hai kết thúc, Diệp Thượng gia mới có tiếng nói đúng cho chuyện này! Em mới chọn qua ngành luật.
Khi em đỗ đại học, ba mẹ em mừng lắm, nhưng lại ngỡ ngàng khi biết em học luật mà không phải thiết kế thời trang.
_ Họ không hỏi cũng biết lí do là gì, nhưng vẫn ủng hộ em.
Ba tháng em đến thành phố này học, ba mẹ ở nhà, mỗi tuần đều phải chừa ra một ngày hành chính để tiếp chuyện với họ.
Nhưng bây giờ thì khác, có khi hai ngày đến một lần, hoặc là ngày nào cũng đến!
_ Họ không muốn em dính líu đến chuyện này, nên luôn tránh né câu hỏi của em.
Nhưng bốn năm đại học quá dài, em có thể đợi, nhưng ba mẹ em thì không!
Dương Triết Phàm gạt đi giọt nước mắt vừa chảy trên má cô, cưng chiều xoa đầu rồi ôm trọn vào lòng.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng trấn an cô:
_ Tinh Tinh ngoan, rồi sẽ có cách giải quyết mà!
_ Nhưng giải quyết bằng cách nào? Họ dùng tiền để mua chuộc tất cả những người ở khu đó rồi! Nếu ba mẹ em không đồng ý, thì đến lúc dọn đi, một xu họ cũng sẽ không đưa!
_ Đây chẳng phải là ép người quá đáng sao?
_ Chính xác là ép người khác đến không còn đường sống.
Dương Triết Phàm nhìn vẻ mặt không cam tâm của Lâm Ánh Yên, nhất thời gương mặt đã trở nên u ám, lạnh lùng đến chết người.
…
Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong chạy ra hoa viên, nơi này vậy mà không có một loại hoa nào! Cả vườn trống không, nhưng bù lại đất rất tốt, chăm chút kỹ sẽ có vườn hoa tuyệt đẹp.
Diệp Thượng Phong đi phía sau Hàn Tử Châu, ánh mắt không ngừng nhìn vào thân hình đầy đặn của cô ta.
Hàn Tử Châu cảm nhận được ánh mắt không mấy đàng hoàng của Diệp Thượng Phong.
Cô ta nhếch mép cười, từ từ bước đi, nhưng rồi lại bất ngờ ra tay, xoay người một cái liền đưa chân muốn đá vào hạ bộ của Diệp Thượng Phong.
Anh ta không kịp phản ứng, bị phản kích bất ngờ, đau đớn quỵ xuống đất, không cam tâm hỏi Hàn Tử Châu:
_ Nè, sao cô lại đá tôi? Muốn đá cũng phải đá vào chỗ khác, tại sao lại đá vào nơi này?
_ Tôi còn chưa móc mắt của anh, ở đó mà chọn chỗ đá.
Tôi là bạn của Yên Yên, nhưng tính cách không hề giống cậu ấy! Anh mà có ý đồ, thì chết chắc đấy!
_ Cô…cô…cô, tôi muốn kiện cô.
Hàn Tử Châu đắc ý mỉm cười, khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn Diệp Thượng Phong, kiêu ngạo nói:
_ Diệp Thượng Phong, sau này nhìn tôi thì nhìn bằng con mắt bình thường.
Còn nhìn tôi với ánh mắt khi anh nhìn kĩ nữ ở hộp đêm, thì đừng trách tôi! Hừ!
_ Cô, đợi đi, rồi tôi sẽ khiến cô phải nằm dưới thân tôi mà r3n rỉ.
_ Vậy anh đợi kiếp sau đi! Diệp Đào Hoa, bye.
Hàn Tử Châu vòng lại ra sân trước, ánh mắt vô tình nhìn thấy bóng lưng của Trần Ngọc và Lâm Chấn, vừa bước lên xe của một người lạ.
Cô ta chạy ra thì chỉ thấy đuôi xe khuất dạng phía sau cua rẽ.
Hàn Tử Châu cảm thấy bất an, chạy vội vào nhà, nhìn hai con người đang dính lấy nhau không chịu buông.
Cô ta tức giận quát:
_ Hai người có thể ngồi xa nhau không? Yên Yên, ba mẹ cậu sao lại đi rồi?
_ Ở nhà có chút chuyện, không thể ở lại.
_ Có chút chuyện? Mình vừa thấy họ lên xe của ai đó, toàn những người lạ mặt mặc đồ đen.
_ Hả? Sao lại như vậy? Phải làm sao? A…
Lâm Ánh Yên đứng bật dậy, vô tình động vào vết thương, nhưng có lẽ cơn đau đã không còn đau nhiều, chỉ có hơi ê ẩm một chút!
Cô cuống cuồng tìm điện thoại, muốn gọi điện cho Trần Ngọc, nhưng lại bị Dương Triết Phàm ngăn lại, nói:
_ Đừng gọi, tôi giải quyết giúp em.
Diệp Thượng Phong đâu rồi?
_ Tôi đây!
_ Cậu bị gì vậy?
_ Cậu hỏi cô ta đi! Chỉ mới nhìn một chút, đã ra tay đá tôi như vậy! Quá đáng.
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, xem như là một bài học cho anh ta vậy! Hắn dìu Lâm Ánh Yên ngồi vào ghế, rồi nhìn Diệp Thượng Phong, nghiêm trọng nói:
_ Diệp Thượng gia của cậu, đang chuẩn bị quy hoạch khu nhà ở của Yên Yên, cậu tính thế nào?
_ Chuyện này làm sao tôi biết được! Với lại, ba tôi là người cuồng vợ, bà ấy muốn gì là ông ấy đều chiều hết! Tôi cũng không thể ngăn cản.
_ Vậy được, tôi sẽ trực tiếp gặp ba cậu, rồi cậu sẽ có một vé ra đường ở.
_ Hả, tôi thì liên quan gì? Để từ từ, tôi về nói chuyện với mẹ tôi!
Lâm Ánh Yên trầm ngâm, tay giữ chặt chiếc điện thoại, bỗng nhiên lên tiếng, lo lắng nói:
_ Nhưng chuyện bây giờ là ba mẹ em đã bị đưa đi đâu!
_ Tôi càng không liên quan, để tôi gọi điện cho giám đốc quản lý, cậu đừng có nhìn tôi như vậy! Sợ chết đi được!
Diệp Thượng Phong luống cuống lấy điện thoại gọi điện, sợ chậm trễ sẽ bị cái tên Dương Triết Phàm này ăn tươi nuốt sống luôn mất.
_ Alo, giám đốc Sở, ông biết chuyện khu quy hoạch gì đó không?
_ Tôi biết, có chuyện gì sao?
_ Gần đây thế nào rồi?
_ Đã hoàn toàn đồng ý bán lại, nhưng vẫn có một chủ không chịu thỏa thuận.
Tôi đang đưa họ về Diệp thị.
_ Để làm gì?
_ Bức ép họ đấy!
_ Hả, bức…!bức ép? Nè, tôi nói này, các người mau thả họ ra, nếu không thì các người sẽ không có đất để chôn mình đâu! Nhanh lên!
Dương Triết Phàm không có kiên nhẫn, đưa tay giựt lấy chiếc điện thoại, lạnh lùng nói vọng vào:
_ Tôi là Dương Triết Phàm, nếu các người không thả hai người đó, thì đừng trách tại sao DT và Diệp thị đối đầu!
_ Dương tổng, chuyện này tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, thật sự không biết gì cả!
_ Chuyện gì vậy?
_ Diệp chủ tịch, Dương tổng tìm ngài có chút chuyện!
Diệp Thượng Thần không hiểu tại sao Dương Triết Phàm lại gọi điện đến, còn có chuyện muốn nói.
Ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại, thắc mắc hỏi:
_ Alo, Dương tổng có chuyện gì mà phải đích thân gọi điện đến vậy?
_ Hai người ông vừa bắt, thả họ ra.
_ Là cặp vợ chồng không chịu thỏa thuận kia sao? Dương tổng, chuyện này của Diệp thị tôi, hình như không liên quan gì đến DT thì phải.
_ Nhưng hai người họ là ba mẹ vợ của tôi, ông muốn đối đầu với DT, hay là ông muốn chiều vợ của ông?
Diệp Thượng Thần kinh ngạc, cứ tưởng đầu dây bên kia không phải Dương Triết Phàm, nhìn màn hình một lúc rồi mới hỏi vọng vào:
_ Dương tổng, là cậu sao?
_ Là tôi.
Bây giờ muốn thoả thuận thế nào?
_ Tôi thật sự không thể đưa ra quyết định.
Chuyện này phải hỏi lại phu nhân nhà tôi rồi!
_ Được, thả người trước rồi nói tiếp!
_ Tôi thả người, sẽ thả người!
Diệp Thượng Thần cúp máy, không cam tâm quăng điện thoại xuống bàn, nhìn giám đốc quản lý, tức giận nói:
_ Thả người.
_ Thả thật sao? Phu nhân không nổi giận đó chứ?
_ Chuyện đó tính sau đi! Cả phu nhân và Dương Triết Phàm, tôi không muốn đắc tội với ai cả!
_ Được, tôi gọi điện thả người ngay đây!
…
Dương Triết Phàm ném điện thoại trả cho Diệp Thượng Phong, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng an ủi cô:
_ Sẽ không sao đâu mà!
_ Em muốn gặp mẹ của Diệp Thượng Phong.
Lâm Ánh Yên nói xong, cả hai người đều kinh ngạc không thôi! Chỉ duy nhất một mình Diệp Thượng Phong thì bình tĩnh đi về phía cô, đắc ý nói:
_ Mẹ anh không phải người muốn gặp là gặp đâu!
_ Chẳng phải chú Dương cũng không phải người muốn động vào là động sao?
_ Chuyện này…? Dương Triết Phàm, mình nói không lại cô gái nhỏ này!
_ Tôi cũng nói không lại.
Diệp Thượng Phong bất lực, hóa ra cảm giác khó xử này lại khó chịu như vậy! Anh ta gật đầu, đồng ý với Lâm Ánh Yên:
_ Được, đợi chân em hết đau hẳn, anh đưa em về Diệp Thượng gia gặp mẹ anh.
_ Ngày mai là được rồi, không cần phải đợi lâu.
_ Được, tùy em.
Bây giờ tôi phải đi rồi, Dương Triết Phàm, cậu cũng về DT đi! Chân Mãn bất mãn lắm rồi!
Dương Triết Phàm gật đầu, sau đó nhìn sang Hàn Tử Châu, khẽ gọi Diệp Thượng Phong:
_ Thượng Phong, đưa Hàn Tử Châu về trường giúp tôi đi!
_ Bạn học Hàn, có muốn ngồi chung xe với Diệp Đào Hoa tôi không?
_ Hừ, đã ngỏ ý mời, ngại gì mà không đi? Yên Yên, mình về trường đây, tạm biệt!
_ Tạm biệt!
Lâm Ánh Yên nhìn bóng lưng hai người họ khuất dạng, mới quay lại nhìn Dương Triết Phàm, nhẹ nhàng bảo:
_ Chú Dương, cảm ơn chú, chuyện này để em tự nói chuyện với Diệp phu nhân, không phiền chú nữa!
_ Tại sao?
_ Chú dùng quyền bức ép người khác, em thấy không hay! Chân em cũng hết đau rồi, đi lại được! Sau ngày mai, em có thể đi học lại.
_ Được, nghe em.
…
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên về Dương viên, sau đó đến DT giải quyết công việc.
Hắn ra khỏi thang máy, chân bước vội đến văn phòng, ánh mắt vô tình nhìn thấy Chân Mãn đang ngủ gục trên bàn.
Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó gọi:
_ Chân Mãn, mau dậy!
_ Hửm, tôi đang ăn cơm, trời đánh tránh bữa ăn, anh cho tôi ăn chút nữa đi!
_ Chân Mãn, đùi gà bị Dương bi3n thái làm rơi rồi!
Bụp.
_ Cái gì, anh ta dám sao? Tôi phải tìm anh ta tính sổ!
Dương Triết Phàm bật cười, lắc đầu đi vào văn phòng.
Dù sao cũng chưa vào làm, hắn cũng không phá hủy giấc mộng đẹp của cô ta.
Chân Mãn có lẽ là người phụ nữ thứ hai được Dương Triết Phàm đối xử khác biệt.
Có lẽ vì cả hai đều đặc biệt và có chí hướng riêng, nên qua bốn năm làm việc chung, cũng chưa từng có ý nghĩ rung động với đối phương.
…
Hôm sau, Lâm Ánh Yên cùng Diệp Thượng Phong về Diệp gia.
Anh ta nhìn cô đang lo lắng ngồi ở ghế lái phụ, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:
_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? Sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?
_ Em…em không có.
Cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, em tại sao phải sợ chứ?
_ Vậy em không biết tính cách của mẹ anh rồi! Bà ấy là mụ phù thủy đáng sợ nhất, nói đúng hơn là ác độc nhất! Bà ấy có thể một tay hất bay ba anh, còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất để bay đến đấm ba anh, khiến ông ấy trở tay không kịp, phải quỳ gối xin tha.
Lâm Ánh Yên kinh ngạc mở to mắt, trong đầu đang hình dung những gì mà Diệp Thượng Phong nói.
Cô sợ hãi nắm chặt lấy túi xách, đến thở mạnh cũng không dám.
Diệp Thượng Phong nhếch mép cười, trong đầu thích thú suy nghĩ:
_ “Hóa ra là một con thỏ dễ bị dụ.
Dương Triết Phàm đúng là may mắn mà, được cô nhóc dễ thương như vậy! Mẹ mà gặp, chắc sẽ hiểu lầm cho xem.”
…!Diệp Thượng gia
Diệp Thượng Phong ra khỏi xe, vòng qua mở cửa cho Lâm Ánh Yên, thấy mặt cô vẫn còn biến sắc, anh ta liền cúi người, ấm áp nói:
_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em đừng sợ, không ai làm gì được em.
Mau lên, vào nhà thôi!
Lâm Ánh Yên gật đầu, nhẹ nhàng tháo dây an toàn, rồi ra khỏi xe.
Căn biệt thự to đùng xuất hiện trước mắt cô, nó theo kiểu hiện đại nhưng không kém phần đậm chất kiểu xưa.
Diệp Thượng Phong chỉ tay vào nhà, bảo:
_ Đi thôi!
Lâm Ánh Yên thả nhẹ bước chân theo sau Diệp Thượng Phong.
Đây là lần thứ hai cô bước chân vào hào môn, nhưng lần này lại khác hoàn toàn với lần mà cô vào Dương viên.
Kể cả Tử gia cô cũng chưa từng đặt chân đến, yêu nhau gần hai năm, nhưng Tử Trạch chưa từng đưa cô về ra mắt gia đình.
Cũng không hề nghe anh ta nói sẽ đưa cô đến Tử gia chơi, dù chỉ một lần.
…
Lâm Ánh Yên bước vào phòng khách, nơi này lan tỏa mùi hương gì đó rất đặc biệt.
Người hầu trong nhà cũng mặc một kiểu phong cách thiết kế riêng, trong vô cùng đẹp và lạ.
Diệp Thượng Phong ngồi đối diện với một người phụ nữ, ngang nhiên bắt chéo chân lên bàn trà, giọng nói của một cậu ấm vang lên, khiến Lâm Ánh Yên có cái nhìn khác về anh ta.
_ Mẹ, con đưa người đến cho mẹ.
_ Đưa người gì? Mẹ buôn người hay sao mà lại đưa người đến cho mẹ? Ăn nói cho rõ ràng vào xem nào!
_ Có người muốn gặp mẹ, con đưa đến nói chuyện với mẹ.
Lâm Ánh Yên kinh ngạc, không tin người phụ nữ trước mắt mình là mẹ của Diệp Thượng Phong.
Nhìn thật sự rất đẹp và trẻ, nếu không gọi “mẹ”, có lẽ nói bà ấy là chị của Diệp Thượng Phong, cô cũng tin ấy chứ!
Ẩn Doanh đưa mắt nhìn sang Lâm Ánh Yên, nghiêm túc quan sát một lúc, sau đó quay sang trách Diệp Thượng Phong:
_ Nè, có phải con làm người ta có thai rồi không? Nhìn con bé còn rất nhỏ tuổi, lúc chơi không đeo đồ bảo hộ sao?
_ Hả, mẹ nói cái gì vậy? Cô ấy với con chỉ là anh em thôi, là anh em mới gặp nhau ba lần.
Ẩn Doanh ngó mắt nhìn Lâm Ánh Yên, thấy cô từ từ đi về phía mình, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai của cô vang lên, khiến Ẩn Doanh thích thú mỉm cười:
_ Chào Diệp phu nhân, con là Lâm Ánh Yên, có chút chuyện muốn nói với bác.
_ Lâm Ánh Yên? Cái tên rất đẹp, mau ngồi xuống cạnh bác.
Nói nghe nào, có phải con trai bác lại gây chuyện gì rồi không?
Lâm Ánh Yên lắc đầu, lấy ra trong túi xách một bản đồ mô phỏng, nơi mà cô đang sống.
Cô chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói:
_ Thật ra, nơi mà bác muốn quy hoạch, là nơi ba mẹ con đang sinh sống.
Với lại, nơi này đã được các đời trước của dòng họ con để lại, trong nhà vẫn đang thờ phụng ông bà nội và ông bà cố.
Thật sự không thể dọn đi được!
Ẩn Doanh nhìn vào tấm bản đồ, nó được vẽ bằng tay, từng đường gạch đều rất mượt.
Bà ấy liếc nhìn sang Diệp Thượng Phong, anh ta cố ý né tránh, xem như không liên quan đến mình.
Lâm Ánh Yên hiểu ra, vội lên tiếng giải thích:
_ Diệp phu nhân, thật ra đây là chủ ý của con, không liên quan đến anh Thượng Phong.
Với lại, là do bên bác muốn bắt ba mẹ con, ép họ kí vào hợp đồng, nên con mới đến đây ạ!
_ Con vừa nói gì? Ai bắt ba mẹ con để ép kí vào bản hợp đồng?
_ Là ba đấy! Hôm qua còn đến nhà người ta cưỡng ép đưa đi, làm cô gái nhỏ Ánh Yên sợ muốn ngất luôn rồi!
_ Lão Thần? Được lắm, nói chuyện đàng hoàng không được hay sao, lại còn bắt người.
Ánh Yên, không quy hoạch nữa, trả tự do cho gia đình con, chuyện này bác sẽ xử lý.
Lâm Ánh Yên vui mừng, nắm lấy tay Ẩn Doanh, không ngừng cảm kích:
_ Diệp phu nhân, con cảm ơn người, cảm ơn người rất nhiều!
_ Mẹ, ba còn cho người dùng tiền mua chuộc tất cả những người ở đó, chỉ để họ dọn đi!
_ Sao lại có nhiều chuyện mẹ không biết như vậy?
_ Ba và giám đốc quản lý âm thầm làm, còn đổ lỗi cho mẹ, vì mẹ thích nên mới quy hoạch nơi đó!
_ Được lắm, mẹ thích là thật, nhưng ép người quá đáng như vậy, mẹ thật sự không chịu được!
Ẩn Doanh tức giận, nhưng rồi kiềm chế, như rồi nhớ đến chuyện gì đó, vội quay sang nhìn Lâm Ánh Yên, dịu dàng nói:
_ Con và Phong nhà bác, có quan hệ đó không?
_ Quan hệ đó là sao ạ?
_ Thì chính là yêu đương nam nữ.
_ Mẹ, cô ấy là vợ tương lai của Dương Triết Phàm đấy! Mẹ đừng hỏi lung tung.
Ẩn Doanh mở to mắt nhìn Lâm Ánh Yên, sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn quanh một lượt, cuối cùng lại lên tiếng:
_ Là thật sao? Dương Triết Phàm cấm dục ba mươi hai năm, chỉ vì cô gái nhỏ Ánh Yên này sao?
_ Chính xác là như vậy! Với lại, đây là giới hạn của cậu ta, mẹ đừng hỏi quá nhiều, thành ra con lại là người rước hoạ giúp mẹ.
_ Cái thằng này! Mày chỉ biết ăn chơi, gây chuyện là giỏi.
Nếu được một phần như Dương Triết Phàm, không phải tốt hơn sao?
…
Diệp Thượng Phong đưa Lâm Ánh Yên về trường, chân cô cũng đã khỏi hẳn, không cần phải nghỉ ngơi thêm.
Cô đi nhanh lên phòng học, tiết tiếp theo là của giáo sư Tiêu, cô còn chưa nộp bài tập lần trước.
Tiếng chuông vào học vang lên, cô cố gắng đi nhanh một chút!
Vừa vào lớp, đã cúi người, lớn tiếng chào:
_ Giáo sư, em đến muộn rồi, xin giáo sư thứ lỗi.
_ Ánh Yên sao? Em mau nộp bài tập rồi về chỗ đi!
_ Dạ vâng ạ! Bài tập em đã làm xong rồi ạ!
Lâm Ánh Yên đặt lên bàn, sau đó đi xuống giữa lớp ngồi cạnh Hàn Tử Châu.
Cô ta nhìn cô đang vác trên người bao nhiêu là tiền và hào quang, thì ganh tị lên tiếng:
_ Aiya, con nhà người ta có được anh chồng giàu có, ăn mặc cũng khác hẳn nhở?
_ Cậu đang nói gì vậy?
_ Mình không có nói gì cả! À, mà chuyện quy hoạch gì đó, sao rồi?
_ Đã giải quyết xong rồi! Diệp phu nhân rất dễ thương lượng, còn nữa, tất cả mọi chuyện đều là do ba của Diệp Thượng Phong sắp xếp.
Hoàn toàn không phải ý của bà!
Hàn Tử Châu gật đầu, nằm gục trên bàn học, nhỏ giọng nói:
_ Yên Yên, cậu đi học lại thật tốt.
Mấy ngày nay một mình mình chịu đựng, thật sự rất mệt mỏi nha!
_ Được rồi, mình biết rồi mà! Mau ngồi dậy nghe giảng bài.
_ Canh cho mình, ngủ một chút thôi!
Lâm Ánh Yên không trả lời, chỉ gật đầu rồi chăm chú nghe giáo sư giảng bài.
Đối với cô, cho dù học luật hay thiết kế, vẫn rất thú vị.
Chỉ là, mỗi ngành có một đặc điểm riêng biệt, không hề giống nhau.
Ngành nào cô cũng thích học, nhưng thiết kế vẫn là ước mơ lớn nhất của cô.
Bây giờ có cho cô chọn, cô vẫn chọn học luật, vì gia đình, cô cần phải cố gắng nhiều hơn.
Sau này họ vẫn có thể đỡ được phần nào khi về già.
…
Dương Triết Phàm đến DT, vừa vào sảnh đã gặp Chân Mãn, cô ta đi đến nhìn ngó phía sau hắn.
Hắn cũng quay người nhìn, chẳng thấy thứ gì đáng nghi, khó hiểu quay lại hỏi Chân Mãn:
_ Cô nhìn gì vậy?
_ Yên Yên không đến sao?
_ Cô ấy đi học rồi! Đến đây làm gì chứ?
_ Tôi tưởng anh xa cô ấy không được, nên mỗi ngày đều đưa đến đây!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhướn mày hỏi:
_ Vậy cô muốn tôi ở cạnh Yên Yên lắm sao? Vậy từ ngay mai, tôi đến trường cùng cô ấy, DT để cho cô quản!
_ Dương tổng, anh nói gì vậy? So với việc anh muốn ở cạnh Yên Yên, thì tôi càng muốn ở cạnh anh hơn.
Đừng nói nữa, mau lên phòng làm việc thôi!
_ Cô bớt nói nhảm đi!
Dương Triết Phàm đi lướt qua cô ta, mùi hương trên người hắn vô tình khiến Chân Mãn chú ý.
Cô ta quay người nhìn theo hắn, thắc mắc nói:
_ Là có vợ đẹp vợ ngoan cái là thay đổi luôn mùi hương sao? Mùi hương này nam tính hơn lúc trước nhiều! Ủa khoan, vậy lúc trước không nam tính hả ta?
Chân Mãn lắc đầu, nối đuôi theo sau Dương Triết Phàm.
Chân chưa đi được xa, phía sau lại có người gọi lại:
_ Thư kí Chân.
Chân Mãn quay người, nhìn rõ dung mạo của người gọi mình.
Nhất thời lại tỏ ra không quan tâm, muốn xoay người đi tiếp, nhưng người đó lại gọi tiếp:
_ Thư kí Chân.
Là tôi đây, Triệu Linh Nhi đây!
_ Triệu tiểu thư, cô lại muốn gì nữa?
_ Tôi muốn gặp Dương tổng.
_ Xin lỗi, giữa DT và Triệu thị đã ngưng hợp tác, theo lí mà nói, hai người không có gì để nói cả!
Triệu Linh Nhi không tin, với những lời nói tiếp theo của mình, sẽ không làm cho Chân Mãn phải siêu lòng.
_ Thư kí Chân, cô nói vậy là có ý gì? Không phải cô thích Dương tổng đó chứ?
_ Hừ, cô bị điên sao? Không phải ai cũng ngu ngốc như cô, yêu người như Dương tổng.
Cô muốn đánh vào lòng tự trọng của tôi sao? Xin lỗi nha, tôi đây là thích con gái đấy, có tin tôi sẽ đưa cô lên giường luôn không?
_ Nè, cô nói kiểu gì vậy hả? Có cần phải kích động vậy không?
_ Nhìn lại đi, người kích động là cô đấy! Bảo vệ, tiễn khách.
_ Ê nè, tôi không đi, tôi muốn gặp Dương Triết Phàm.
Triệu Linh Nhi bị bảo vệ nhẫn tâm kéo đi! Chân Mãn nhìn theo mà đắc ý, hai tay chống hông, đắc ý nói:
_ Muốn dùng chiêu với tôi, xin lỗi nha, tôi chiêu đầy mình.
Chiêu đối chiêu, tôi là nhất rồi! Muốn quyến rũ Dương tổng, còn non lắm!
…
Triệu Linh Nhi bị đuổi đi không thương tiếc, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội không có Lâm Ánh Yên bên cạnh Dương Triết Phàm.
Vậy mà lại bị cản trở bởi Chân Mãn, không cay mới lạ.
Cô ta căm phẫn nhìn vào DT, tức giận quát lớn:
_ Các người đợi đi, không lâu nữa đâu, tôi sẽ thấy gương mặt chạy đi chạy lại tìm Lâm Ánh Yên của các người.
Cho các người cơ hội, vậy mà lại không nắm bắt, vậy thì tôi không khách sáo nữa!
Reng, reng, reng…
Triệu Linh Nhi bực bội lấy điện thoại ra, nhìn người gọi đến rồi bắt máy nghe:
_ Bất mãn lắm sao chị gái? Có muốn tôi giúp chị không?
_ Khương Nhất Trì, cậu đây là có ý gì đây?
_ Tôi thích Lâm Ánh Yên, chị thích Dương Triết Phàm.
Chúng ta nói chuyện kế hoạch của chị đi!
_ Cậu biết?
_ Không những biết mà còn có ý hay hơn nữa! Chị thấy sao?
Triệu Linh Nhi trầm ngâm suy nghĩ, Khương Nhất Trì thì lại không đợi được, vội vàng lên tiếng:
_ Chị yên tâm, sau khi Lâm Ánh Yên trở thành người phụ nữ của tôi, thì chị cũng sẽ được Dương Triết Phàm.
Lời quá còn gì!
_ Được, xem như tôi tin cậu lần này! Tối nay gặp ở hộp đêm Blue Eagle.
_ Được, quyết đoán như vậy có phải tốt hơn không?
Khương Nhất Trì nhếch mép cười, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Triệu Linh Nhi, nhất thời lên tiếng:
_ Chị có được Dương Triết Phàm hay không, là nhờ vào chị.
Còn tôi, chỉ có một mục đích duy nhất, là Lâm Ánh Yên.
Hừ!
Buổi tối tại hộp đêm Blue Eagle.
Khương Nhất Trì diện trên người chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen, còn kèm theo phụ kiện là vài sợi dây xích treo lủng lẳng ở bên quần.
Anh ta ngang nhiên ngồi ôm gái, vậy mà câu nào nói ra cũng là yêu Lâm Ánh Yên nhất.
Tra nam vẫn là tra nam, không thể thay đổi cái mác này thành chính nhân quân tử được!
_ Khương thiếu, lâu vậy không thấy anh đến, có phải đến nơi khác chơi rồi không?
_ Sao có thể? Các em đẹp như vậy, anh sao có thể đến nơi khác chơi?
_ Khương thiếu thật dẻo miệng mà! Tối nay anh chiều em không?
_ Chiều, chiều cả ba em.
_ Chỉ có Khương thiếu là thương bọn em nhất! Nào, uống rượu đi anh.
_ Ăn trái cây đi nào!
Cạch.
Cửa phòng riêng được mở ra, Khương Nhất Trì ngó mắt nhìn ra, người vào dám phá đám hắn, chỉ có thể nhận cái kết đắng.
Nhưng người vào này, hắn không thể đắc tội, vội nói với ba người bên cạnh:
_ Các em ra ngoài trước, bọn anh bàn chút chuyện, sau đó sẽ điều đến phòng khác, chúng ta cùng chơi!
_ Được, bọn em đợi anh.
Triệu Linh Nhi và Liễu Ánh Nguyệt đi vào, ngồi đối diện với Khương Nhất Trì.
Ánh mắt thích thú nhìn cậu sinh viên năm ba trước mắt, rồi lên tiếng trêu chọc:
_ Khương Nhất Trì, tôi không nghĩ cậu lại là loại người giống với Diệp Thượng Phong đấy! Vừa mới là sinh viên năm ba, đã đầy d*c vọng vậy rồi sao?
_ Liên quan gì đến chị? Sao đây? Cũng muốn thử sức với cậu sinh viên năm ba này sao?
_ Rất hứng thú.
_ Đừng nhiều lời nữa! Trong hai người, ai đi dụ dỗ Lâm Ánh Yên đây?
Khương Nhất Trì ánh mắt không rời khỏi thân hình của Liễu Ánh Nguyệt, vừa nghe câu hỏi của Triệu Linh Nhi, liền uống cạn ly rượu, tức giận nói:
_ Tôi đợt rồi bị Dương Triết Phàm tẩn một trận chỉ vì có tình ý với Lâm Ánh Yên.
Bây giờ tôi mà đến tìm, cô ta có thể không nói ra, nhưng chưa chắc Hàn Tử Châu đã chịu để yên.
_ Vậy để em, dù sao cũng từng tiếp xúc, em không tin cô ta không chịu im lặng mãi được!
_ Vậy làm sao để chuốc thuốc cô ta?
_ Đưa đến đây trước rồi tính.
Tôi muốn thưởng thức cô ta trước! Chị Linh Nhi, chị chỉ việc đưa Dương Triết Phàm đến xem là được!
_ Được, nhờ vào cậu cả đấy!
Khương Nhất Trì nhướn mày, tỏ ra thích thú, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện không nên nghĩ.
Triệu Linh Nhi đứng lên, nhìn sang Liễu Ánh Nguyệt, nhỏ giọng nói:
_ Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi!
_ Chị định về luôn sao? Không ở lại chơi thêm à?
_ Không muốn, em thích thì cứ ở lại, chị có việc phải về trước!
_ Vậy chị về đi, chút em gọi xe về sau cũng được!
Triệu Linh Nhi “ừm” một tiếng rồi đi mất! Khương Nhất Trì nhìn theo mà nhếch mép cười, nhìn sang Liễu Ánh Nguyệt, lên tiếng châm chọc:
_ Là thật sự muốn sao?
_ Tất nhiên, cậu đã ngỏ ý mời, tôi ngại gì mà không thử?
_ Chị đúng là *** **** mà!
_ Ưm…
Khương Nhất Trì vồ đến như mãnh thú, đè Liễu Ánh Nguyệt dưới thân, hôn ngấu nghiến đôi môi đầy quyến rũ của cô ta.
Khương Nhất Trì là loại người, máy bay hay vị thành niên, đều muốn thử qua.
Nhưng nói vị thành niên thì quá là phạm pháp đi! Ít nhất cũng trên mười tám tuổi.
Vừa trẻ vừa mới mẻ, khiến anh ta thật sự rất thích thú.
Khương Nhất Trì cởi bỏ chiếc áo sơ mi, quăng xuống sàn không thương tiếc.
Đôi môi từ từ di chuyển xuống bên dưới cổ, xương quai xanh, sau đó là vòng một căng tròn.
Liễu Ánh Yên đưa tay kéo khóa kéo bên hông, một đường liền có thể cởi bỏ chiếc váy ống body.
Khương Nhất Trì ngưng lại quan sát, chậc chậc lưỡi vài cái, rồi yêu nghiệt lên tiếng:
_ Là Tử Trạch không thỏa mãn chị sao? Còn đến đây tìm hơi trai vậy?
_ Vậy thử mới biết, cậu và anh ấy ai thoả mãn tôi hơn!
_ Được, tôi cho chị biết, thế nào mới là thiên đường.
Khương Nhất Trì cúi xuống, m*t mạnh thứ nhô lên trên vòng một, tay còn lại sờ s0ạng khắp cơ thể của Liễu Ánh Nguyệt.
Cô ta không ngừng r3n rỉ, ưỡn người về phía anh ta, như mời gọi một cách lộ liễu.
_ Khương Nhất Trì, cậu có thể bỏ qua nó không? Tôi thật sự rất muốn!
_ Hừ, muốn hưởng thụ thì phải kiên nhẫn, chị nghĩ tôi không như chị sao? Qua đây!
Khương Nhất Trì rời khỏi ghế, đứng lên cởi bỏ chiếc quần jeans và lót bên trong, sau đó ngồi sang ghế đối diện.
Ánh mắt nhìn sang Liễu Ánh Nguyệt, rồi nhìn vào cậu em đang dựng đứng của mình.
Liễu Ánh Nguyệt hiểu ý, liền đi đến nắm chặt lấy nó, khiến Khương Nhất Trì khẽ rên lên một tiếng.
Cô ta không ngừng đưa tay lên xuống, khiến nó càng to và cứng hơn!
Liễu Ánh Nguyệt nhếch mép cười, thích thú nhìn Khương Nhất Trì, khẽ hỏi:
_ Có phải rất sướng không? Cậu có muốn tôi làm nó bằng miệng không?
_ Liễu Ánh Nguyệt, tôi không nghĩ chị lại *** đến mức này đấy! Ưm…chị làm thật sao? Đừng mà…!tôi ra vào trong thì sao? Ưm…
Liễu Ánh Nguyệt vậy mà lại dùng miệng ngậm lấy cậu em của Khương Nhất Trì, còn không ngừng ra vào trong khoang miệng của mình.
Khương Nhất Trì hai tay giữ chặt sofa, không chút phản kháng lại.
Còn tự nhiên di chuyển hông, để nó được vào sâu hơn.
Liễu Ánh Nguyệt nhả ra, không vui nhìn Khương Nhất Trì, nói:
_ Cậu như vậy khiến tôi nghẹn đấy! Lần đầu làm sao?
_ Chẳng phải chị muốn sao, tôi giúp chị còn gì?
_ Tôi tự mình làm không phải tốt hơn sao?
_ Nhiều lời, tôi chuẩn bị ra rồi, muốn ra vào trong chị, lên đây!
Liễu Ánh Nguyệt kinh ngạc, đứng lên nhìn Khương Nhất Trì, nói:
_ Cậu ra vào trong không được! Lỡ như tôi mang thai thì sao?
_ Đó là chuyện của chị, mau ngồi lên!
_ Tôi không muốn làm nữa, cậu tự đi mà giải quyết, tôi đi trước đây! A…
Khương Nhất Trì kéo tay cô ta lại, ấn mạnh xuống ghế, sau đó bi3n thái đưa ngón tay vào trong huyệt của Liễu Ánh Nguyệt, không ngừng ra vào nơi đó!
_ Liễu Ánh Nguyệt, chị nghĩ mình ra khỏi nơi này được sao? Đã làm đến đây rồi, còn muốn chạy sao? Tôi hôm nay phải ra đầy bên trong chị, đến khi chị mang thai thì thôi!
_ Ưm…!cậu đừng như vậy mà…a~ tôi sắp ra rồi, đừng mà…!
_ Hừ, ra nhiều nước như vậy, chị khác nào mấy con làm gái kia đâu? *** ****!
Khương Nhất Trì banh hai chân của Liễu Ánh Nguyệt ra, nhìn vào động huyệt chuẩn bị nuốt chửng cậu em của mình, thích thú cười nói:
_ Nơi này đã ăn bao nhiêu kích thước khác nhau như vậy! Mà lại còn khít chặt, đúng là loại phụ nữ biết chăm sóc và biết hưởng khoái lạc.
Chuẩn bị đi, kích thước này hơi vị to đấy!
_ Nè, cậu không dùng bảo hộ thật sao?
_ Làm trần không phải sướng hơn sao? Nằm xuống!
_ Nè, đừng mà…a~ cậu mau đeo bao vào…!ưm~…
Khương Nhất Trì ưỡn người, đưa hết cậu em của mình vào trong, không cẩn thận đã phóng một ít tinh hoa vào.
Liễu Ánh Nguyệt giật mình mở to mắt, đưa tay đẩy Khương Nhất Trì ra, tức giận nói:
_ Khương Nhất Trì, cậu đeo bao vào, nếu không thì đừng làm nữa! Ưm…!cậu…!ưm…
_ Liễu Ánh Nguyệt, chẳng phải chị rất thỏa mãn sao? Còn có thể theo kịp nhịp của tôi.
Cái miệng trên có thể không thành thật, nhưng cái miệng dưới thì rất thành thật! Thật sự rất khít đấy!
_ Ưm…!Khương, Nhất, Trì…A~
Liễu Ánh Nguyệt bất lực nằm dưới thân Khương Nhất Trì, muốn phản kháng cũng chỉ vô dụng.
Cô ta cho dù có chơi trai, cũng luôn đeo bao, đến Tử Trạch cũng tôn trọng quyết định này của cô ta.
Duy chỉ có Khương Nhất Trì, ngang ngược chơi trần như vậy! Nhưng đối với cô ta, cảm giác này cũng không tệ! Lâu lâu đổi gió, đúng là không vô ích mà!
Khương Nhất Trì cúi xuống hôn hít đôi môi quyến rũ của Liễu Ánh Nguyệt, nuốt hết những tiếng r3n rỉ mê người của cô ta.
Bên dưới không ngừng ra vào, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Khương Nhất Trì từ từ di chuyển xuống cổ, tạo nên một bông hoa đỏ chói ở cổ.
Liễu Ánh Nguyệt đưa tay đẩy Khương Nhất Trì ra, nhíu mày nói:
_ Khương Nhất Trì, cậu đi quá giới hạn rồi đấy!
_ Tôi là giới hạn, chị nghĩ ở đây có một mình chị sao? Còn rất nhiều giới hạn đang đợi đấy!
_ Ý cậu là gì?
Khương Nhất Trì nhếch mép cười, búng tay một cái, tấm rèm phía đối diện liền được mở ra.
Bên trong còn có ba người đàn ông và một người phụ nữ, đang khiêu ***.
Liễu Ánh Nguyệt cảm thấy bất an, liếc nhìn Khương Nhất Trì, nhỏ giọng hỏi:
_ Ý gì đây?
_ Như chị nghĩ! Cảm giác tập thể, vẫn k1ch thích hơn nhiều!
_ Khương Nhất Trì, cậu điên rồi…A~…
Khương Nhất Trì đưa tay ấn người Liễu Ánh Nguyệt xuống, tiếp tục ra vào! Cô ta bây giờ đã hoàn toàn bất lực, cho dù có chạy cũng không thoát khỏi đám ma quỷ này!
Khương Nhất Trì nhìn sang cái giường bốn người kia, lớn tiếng gọi:
_ Qua đây, làm lỗ miệng của Liễu tiểu thư sướng đi!
_ Nè, tôi không muốn.
_ Suỵt, dưới sướng rồi, bên trên không được để không như vậy! Mau lên!
_ Được, Liễu tiểu thư, thất lễ rồi!
_ Ưm…ưm~…
Khương Nhất Trì mỉm cười thích thú, nhìn Liễu Ánh Nguyệt đang chật vật như vậy, anh ta càng k1ch thích hơn.
Hai tay giữ chặt eo cô ta, vội vàng nói:
_ Liễu Ánh Nguyệt, tôi ra…!tôi ra đây! A…a~…
_ Ưm…
Liễu Ánh Nguyệt nhắm chặt mắt, cảm giác lần đầu bị xuất vào trong, khiến cô ta phải rên lên sung sướng.
Tên kia biết điều, rút cậu em của mình ra, để cô ta dễ thở một chút!
Khương Nhất Trì ngồi xuống bên cạnh, thở hổn hển, uống cạn ly rượu trên bàn.
Liễu Ánh Nguyệt mệt mỏi ngồi dậy, nhìn tên bi3n thái trước mắt, tức giận hỏi:
_ Đã xong chưa? Tôi đi được rồi chứ?
_ Vẫn chưa thoả mãn mà! Hào Giai, cậu muốn thử không?
_ Tôi được sao?
Khương Nhất Trì gật đầu, nhìn sang biểu cảm khó coi của Liễu Ánh Nguyệt.
Đưa tay xoay người cô ta lại, đưa mông về phía Hào Giai, mạnh tay vỗ vào mông, thích thú nói:
_ Hào Giai, mau vào đi, bên trong rất khít!
_ Khương Nhất Trì, cậu điên rồi sao?
_ Liễu Ánh Nguyệt, chẳng phải cô giáo dạy, chúng ta nên biết cách chia sẻ sao? Đừng ích kỷ vậy mà! Hào Giai, vào đi!
_ Được, Liễu tiểu thư, tôi vào đây! A…!thật sự rất khít nha!
_ Ưm…đừng mà…!
Ánh mắt căm phẫn nhìn Khương Nhất Trì, cô ta chỉ hận không thể gi3t chết anh ta ngay tại đây! Khương Nhất Trì giữ chặt cằm Liễu Ánh Nguyệt, đối diện với mình, nhướn mày cười nói:
_ Liễu Ánh Nguyệt, tôi cho chị biết cảm giác, thế nào là xuyên đêm.
Yên tâm, sẽ cho chị nếm thử hết tất cả cậu em của những người ở đây! Nhìn xem, đến cô gái đó cũng có đấy! Lỗ nhị cũng không tệ nhở?
_ Khương Nhất Trì, tôi là đại tiểu thư của Liễu gia đấy! Cậu có tin Khương gia của cậu tan biến không?
_ Aiyo, tôi biết Liễu gia của chị lớn mạnh rồi! Nhưng chị nghĩ, tôi chỉ đơn giản là một cậu sinh viên năm ba sao?
Liễu Ánh Nguyệt nhìn theo hướng tay chỉ của Khương Nhất Trì, camera giấu kín khiến cô ta kinh ngạc.
Cô ta bấu chặt tay vào đùi anh ta, hai mắt ngấn lệ, tức giận quát:
_ Khương Nhất Trì, tôi hận cậu!
_ Suỵt, rồi sẽ hận hơn thôi! Mai Hương, em qua đây thông lỗ nhị giúp Liễu tiểu thư đi, để chị ấy bước vào thiên đường theo kiểu khoái lạc.
_ Tôi không muốn, Khương Nhất Trì, cậu đừng như vậy mà!
Khương Nhất Trì không thèm quan tâm, ngang nhiên lấy thuốc ra hút, khói phả vào mặt Liễu Ánh Nguyệt, thích thú nhìn vào gương mặt đầy đau khổ của Liễu Ánh Nguyệt.
_ Hào Giai, anh xong chưa?
_ Sắp…!sắp rồi! Tôi xuất vào trong luôn nhá? A…a~…
Hào Giai phóng hết tinh hoa vào trong, rồi từ từ rút ra, nhìn sang Mai Hương, nhỏ giọng nói:
_ Mai Hương, em thông xong đến lượt anh nhá!
_ Được, sẽ cho anh.
Liễu Ánh Nguyệt nhanh chóng ngồi phịch xuống, không cho Mai Hương chạm vào người, kịch liệt phản kháng!
_ Khương Nhất Trì, không được làm như vậy! Cái con này, không được chạm vào người tao!
_ Liễu tiểu thư, yên tâm đi, một lát sẽ không đau nữa!
_ Không muốn, mày buông tao ra!
_ Hào Giai, giúp một tay đi!
Hào Giai nhanh tay ấn Liễu Ánh Nguyệt xuống ghế, giữ chặt hai tay cô ta lại, còn cúi xuống ngậm lấy nhũ h0a, khiến cô ta bị phân tâm.
Mai Hương nhếch mép cười, từ từ đưa cậu em của mình đến trước lỗ nhị, ma sát một lúc rồi đi vào trong.
Lần đầu phá trinh lỗ nhị, cảm giác thì một người đau và một người sướng.
_ A…đừng mà…rách thì sao? A~…!ưm…
_ Cảm giác không tệ!
Liễu Ánh Nguyệt đã thật sự buông bỏ rồi, lần đầu bị nhục nhã thế này, lại còn ngang nhiên cho một cô gái làm chuyện đó!
Hào Giai cũng không ngồi yên, tiếp tục đưa cậu em vào miệng Liễu Ánh Nguyệt, ra vào không thương tiếc.
Khương Nhất Trì nhìn sang, rồi nhìn xuống cậu em của mình, thật sự là không thể chịu đựng được!
Cạch.
Một cô gái đi vào, trên người chỉ mặc một bộ đồ bikini mỏng manh.
Khương Nhất Trì vừa nhìn thấy cô ta, đã quăng điếu thuốc vào đồ gạt, ngã lưng ra sau ghế, mỉm cười nói:
_ Băng Nhi, mau qua đây!
_ Khương thiếu không chơi cùng ai sao? Là đang đợi em á?
_ Tất nhiên, ngoài em ra thì ai có thể thỏa mãn được anh? Nhanh lên!
Băng Nhi nhanh chóng cởi đi hai thứ trên người, rồi ngồi lên Khương Nhất Trì.
Tay nhanh nhẹn đưa cậu em của anh ta vào trong huyệt đạo, cơn khoái lạc khiến cô ta khẽ rên lên.
Khương Nhất Trì giữ chặt hông Băng Nhi, không ngừng đưa lên đưa xuống, khiến hắn cũng phải r3n rỉ vài tiếng.
Hai tay sờ s0ạng khắp cơ thể trắng nõn của Băng Nhi, còn không quên tạo vài bông hoa làm điểm nhấn.
Trong hộp đêm Blue Eagle này, thể loại nào cũng có, muốn chơi thế nào, Du mama đều chiều theo như vậy! Những người có tiếng như Khương Nhất Trì, được gọi là khách đặc biệt.
Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Băng Nhi đưa mắt nhìn Liễu Ánh Nguyệt, bất ngờ đến mở to mắt, rồi nhìn Khương Nhất Trì đang ngậm lấy nhũ h0a của mình, bất ngờ lên tiếng:
_ Khương thiếu, ưm…!Liễu tiểu thư…sao lại ở đây? A~…
_ Cô ta muốn chơi tập thể đấy! Anh là đang giải quyết nhu cầu giúp cô ta!
_ Vậy…hai người đàn ông kia! Ưm…
_ Là chờ đến lượt!
Băng Nhi chìm trong khoái lạc của Khương Nhất Trì, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ.
Khương Nhất Trì nhướn mày sang một tên ngồi bên giường kia, lớn tiếng nói:
_ Châu Phi, Băng Nhi còn một lỗ, cậu qua giúp em ấy thỏa mãn luôn đi!
_ Cậu đúng là bi3n thái không ai bằng! Đến đây!
Khương Nhất Trì ôm người Băng Nhi ngã người ra sau, ưỡn mông ra phía sau.
Châu Phi từ từ đưa cậu em vào trong, nhấp càng lúc càng nhanh, khiến Băng Nhi r3n rỉ càng lớn.
Khung cảnh kiều diễm trước mắt, đều được camera giấu kín của Khương Nhất Trì quay lại.
Liễu Ánh Nguyệt cũng bị hai tên bên kia làm đến ngất lên ngất xuống.
Nhưng Khương Nhất Trì nào cho cô ta nghỉ ngơi, cho người chơi cô ta đến lúc tỉnh lại.
Cả động huyệt và lỗ nhị đều bị phóng t1nh đến tràn ra ngoài.
Cứ vậy hành hạ cô ta đến sáng hôm sau.
*Chú thích: Người đàn ông tên “Châu Phi” là người da đen, chứ thực ra không phải tên đó!
_ Mẹ, hai người không đến nữa sao?
_ Không đến nữa! À phải rồi, bên thu mua quy hoạch gì đó, đã không mua nữa! Tất cả đều trả tiền lại, và được sống ở đây!
_ Là thật sao? Vậy khi nào hai người đến thăm con nữa?
_ Đợi sau khi con thi xong, khi đó ba mẹ lại đến! Thôi không nói nữa, mẹ chuẩn bị vào làm rồi! Tạm biệt con gái!
_ Tạm biệt mẹ!
Lâm Ánh Yên thở phào nhẹ nhõm, xem như đã giải quyết xong vấn đề của gia đình.
Cô nằm ườn trên giường, đã lâu rồi cô mới được nằm lại trên giường ở kí túc xá.
Tối qua Dương Triết Phàm tăng ca, nên đến hơn chín giờ mới gọi đến cho Lâm Ánh Yên.
Khi đó cô đã ngủ, nên không thể nghe máy, hắn cũng biết điều mà không gọi nữa!
Nhưng sáng sớm đã gọi đến, bảo cô sửa soạn đi cùng hắn đến một nơi! Hôm nay không phải lên lớp vào buổi sáng, nên Hàn Tử Châu cũng đã về nhà vào tối hôm qua.
Bây giờ chỉ có cô ở lại đây một mình, nên có chút hơi trống trải.
Bây giờ cô mới cảm nhận được, khi không có cô, Hàn Tử Châu cũng sẽ có cảm giác như thế này!
…
Lâm Ánh Yên hẹn Dương Triết Phàm ở cổng sau của trường, ít gây sự chú ý hơn ở cổng trước.
Cô vừa đi ngang khu A của các sinh viên năm ba, không biết là trùng hợp hay cố ý, Khương Nhất Trì đã đứng chặn trước mặt cô, còn vui vẻ chào hỏi:
_ Yên Yên, lâu rồi không gặp!
_ Nhất Trì, anh xuất viện rồi sao? Là khi nào vậy?
_ Hai hôm rồi! Anh đợi mãi nhưng không thấy em đến!
_ Là do em cũng bị thương, không đi lại được!
Khương Nhất Trì nhìn vào chân cô, suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười đáp:
_ Vậy đã lành rồi à? Làm sao lại để bị thương?
_ Là bị ngã thôi, không có gì đáng lo ngại.
Thôi, em phải đi rồi, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp! Tạm biệt!
_ Được, tạm biệt em!
Khương Nhất Trì nhìn theo bóng lưng của Lâm Ánh Yên, nhất thời lại nở nụ cười đầy quỷ dị, giọng nói đểu của anh ta vang lên:
_ Yên Yên, anh thật sự không đợi được đến ngày mai mà!
…
Lâm Ánh Yên ra đến cổng, liền gặp Dương Triết Phàm đứng cùng Diệp Thượng Phong.
Cô từ từ đi đến, nhìn Diệp Thượng Phong gật đầu một cái, rồi quay lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
_ Nhanh một chút, buổi chiều em còn có tiết, tối chú cũng không cần phải đến, em học luôn buổi tối.
_ Học luôn sao?
_ Ừm, chuẩn bị thi, các giáo sư thay nhau dạy luôn buổi tối, ban ngày học bài sẽ dễ tiếp thu hơn.
_ Được, mau lên xe!
Lâm Ánh Yên nhìn gương mặt thay đổi biểu cảm của Dương Triết Phàm, liền hiểu hắn không vui.
Nhưng việc học của cô vẫn quan trọng hơn, sau thi bù đắp cho hắn sau cũng được!
Diệp Thượng Phong thì mím môi im lặng, nhìn hai con người trước mắt mà cảm thấy buồn nôn.
Đúng là người bình thường, yêu vào cái là không được bình thường.
…
Dương Triết Phàm lái xe đến Trung tâm thương mại, Lâm Ánh Yên nhìn vào trong, sau đó lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Đến đây làm gì?
_ Vào trong trước đã!
Lâm Ánh Yên nhíu mày khó hiểu, nhìn Diệp Thượng Phong phía sau, anh ta ngó sang Dương Triết Phàm đã ra khỏi xe, mới nhỏ giọng nói với cô:
_ Cậu ta chọn lễ phục cho em đi dự tiệc đấy!
_ Tiệc sao?
_ Ừm, mau đi thôi?
Lâm Ánh Yên gật đầu, ra khỏi xe cùng Diệp Thượng Phong.
Cô len lén nhìn Dương Triết Phàm, nhẹ nhàng đưa tay ra trước hắn.
Cánh tay nhỏ nhắn vươn ra trước, Dương Triết Phàm nhất thời lại nhớ đến lần đầu đưa cô về Dương viên.
Khi đó là cưỡng ép, cô mới ngoan ngoãn như vậy! Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao hắn lại không muốn làm cô đau, khi nắm vào bàn tay bé xíu của cô.
Diệp Thượng Phong ghé miệng gần vào Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:
_ Rốt cuộc là cậu hay cô gái nhỏ Ánh Yên này bị thu phục vậy?
_ Đoán xem!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Ánh Yên đi vào trong.
Diệp Thượng Phong lắc đầu bất lực, hiên ngang đi theo sau hắn.
…
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đến trước một cửa hàng hiệu, bên trong có rất nhiều nhân viên tư vấn.
Cô ngạc nhiên kéo tay hắn lại, lắc đầu nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:
_ Chú Dương, nó rất đắt, không mua ở đây!
_ Tôi có tiền.
_ Em biết, nhưng mua chỉ mặc một lần, rất phí.
_ Nhiều lời, mau vào đây!
Lâm Ánh Yên bị Dương Triết Phàm kéo vào trong, cô xoay người liền thấy Diệp Thượng Phong cũng vào cùng.
Cô nhíu mày khó hiểu, quay sang hỏi hắn:
_ Anh Thượng Phong theo mình làm gì?
_ Mặc kệ cậu ta.
Nhưng…tại sao em lại gọi cậu ta là “anh”, còn tôi thì là “chú”?
_ Em sao biết được?
Dương Triết Phàm cứng họng, sao lại hỏi ngược lại hắn rồi? Là không biết câu trả lời nên mới đẩy đi sao? Bất lực thật mà!
Hắn đi đến quầy lễ tân, mặt lạnh tanh nhìn cô ta, giọng trầm thấp vang lên:
_ Tôi muốn gặp quản lý.
_ Dương tổng, hiện tại quản lý không có ở đây, anh muốn gì cứ nói với phó quản lý là được!
_ Tôi muốn chọn dạ phục cho vợ tôi.
Lễ tân và tất cả những nhân viên có mặt đều kinh ngạc, đến Lâm Ánh Yên cũng tròn xoe mắt nhìn Dương Triết Phàm.
Cô kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói:
_ Chú đừng nói vậy, thật sự không hay!
_ Ngoan, im lặng.
Lâm Ánh Yên chu môi, gương mặt xấu hổ không biết giấu đi đâu! Ai ai cũng nhìn về phía cô, thật sự rất khó chịu.
Diệp Thượng Phong mắt thấy được người nào đó, khiến anh ta mỉm cười thích thú.
Vội vàng vòng qua đường bên cạnh, đi sâu vào trong.
Hai chân nhẹ nhàng bước đến gần mục tiêu, nhỏ giọng nói từ phía sau:
_ Bạn học Hàn, hôm nay không đi cùng cô gái nhỏ Ánh Yên sao?
_ Diệp Thượng Phong? Sao anh lại ở đây?
_ Tôi mua đồ cho bạn gái!
_ Vậy đến đây bắt chuyện với tôi làm gì? Tránh ra, mẹ tôi quay lại bây giờ!
Diệp Thượng Phong nhìn Hàn Tử Châu trong bộ váy dạ phục, thật sự rất tôn dáng.
Anh ta vừa định lên tiếng trêu chọc, phía sau bất ngờ vang lên tiếng nói của một người phụ nữ trung niên:
_ Châu Nhi, hay là con thử bộ váy này đi, mẹ thấy hợp hơn đấy!
_ Thôi mẹ, bộ váy này đã kín đáo rồi, của mẹ rất hở.
_ Không hở, tôi thấy rất đẹp mà!
Diệp Thượng Phong bất ngờ lên tiếng, gây sự chú ý cho Điệp Hạ, mẹ của Hàn Tử Châu.
Bà ấy nhìn sang anh ta, sau đó quay lại hỏi Hàn Tử Châu:
_ Con và cậu ta quen nhau sao?
_ Không quen ạ!
_ Có quen…!một chút!
Hàn Tử Châu muốn bay đến đấm cho Diệp Thượng Phong vài cái, vì cái tội tài lanh mà! Điệp Hạ tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng nói với Diệp Thượng Phong:
_ Diệp thiếu, con gái tôi nói không quen cậu, thì cậu đừng đến bắt chuyện.
Con tôi còn đang đi học, cậu đừng vấy bẩn con bé.
Châu Nhi, chúng ta đi thôi!
_ Mẹ ơi, mẹ nói vậy thật sự không hay!
_ Bác gái, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?
Diệp Thượng Phong tỏ ra bất ngờ, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn nét đùa cợt như vừa rồi! Điệp Hạ quay lại, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rồi phán:
_ Cậu như thế nào, cả thành phố này ai không biết? Con gái tôi vừa mới mười chín thôi, cậu để yên cho nó học hành đi! Châu Nhi, sau này không được qua lại với cậu ta, có biết không?
Hàn Tử Châu gật đầu, liếc nhìn sang Diệp Thượng Phong một cái rồi mới rời đi cùng Điệp Hạ.
Diệp Thượng Phong nhìn theo bóng lưng dịu dàng của Hàn Tử Châu mà khó hiểu.
Người hôm đó đá anh ta ở hoa viên, thật sự rất đanh đá.
Còn người này, câu từ còn có nói đỡ cho anh ta.
_ “Là chị em sinh đôi sao?”
Suy nghĩ vừa xuất hiện liền tan biến, vì ai của biết Hàn gia chỉ có một người con gái, hoàn toàn không phải sinh đôi.
Diệp Thượng Phong lắc đầu khó hiểu, quay người đi lại chỗ Dương Triết Phàm.
Diệp Thượng Phong quay lại bàn lễ tân, đã không thấy Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên đâu! Anh ta khoanh hai tay lên bàn, nhìn cô lễ tân xinh đẹp trước mắt, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
_ Em gái, hai người vừa nãy đi chung với anh đã đi đâu rồi?
_ Diệp thiếu, Dương tổng và vợ của ngài ấy đã vào trong rồi! Cụ thể là tầng hai của cửa hàng!
_ Cảm ơn, em rất xinh đẹp.
Cô lễ tân gật đầu xem như đáp lại.
Diệp Thượng Phong là người thế nào, ai ai cũng biết đến.
Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn một lần thử cùng anh ta chơi đùa ở trên giường.
…
Diệp Thượng Phong nhanh chân lên tầng, chân vừa lên đến nơi, đã thấy một cảnh tượng mà ngàn năm mới có một lần.
Dương Triết Phàm vậy mà lại tự tay chọn dạ phục cho Lâm Ánh Yên, còn im lặng chăm chú nghe nhân viên tư vấn tận tình.
Diệp Thượng Phong nhìn lại xuống dưới, cứ ngỡ mình đi nhầm nơi rồi! Nhưng đây đích thị là nơi vừa rồi mà, chỉ là ở tầng hai mà thôi!
Nhưng suy đi nghĩ lại, anh ta ở đây chỉ là dư thừa, lúc sáng muốn đi cùng cho vui, vậy mà khi đến đây còn bị Điệp Hạ phán cho vài câu.
Lúc sáng ra đường, bước nhầm chân rồi sao?
Diệp Thượng Phong lắc đầu rồi quay người rời đi! Ở đây cũng không có ích lợi gì, về đi chơi vẫn tốt hơn!
…
Dương Triết Phàm nhìn thân hình nhỏ nhắn với cái chiều cao khiêm tốn của Lâm Ánh Yên, thật sự rất khó chọn đồ mà! Hắn nhìn sang nhân viên, lạnh giọng hỏi:
_ Cho tôi những loại vừa người với cô ấy là được!
_ Dương tổng, nếu anh muốn chọn váy cho buổi tiệc vào tuần sau, vậy hay là anh đặt may đi! Vừa độc quyền vừa không mất thời gian chọn lựa.
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, thấy nhân viên nói cũng rất có lí, nên gật đầu đồng ý.
Nhân viên đưa tay mời cả hai xuống lầu lấy số đo và chọn mẫu.
Quá trình diễn ra chưa đến mười phút, còn dư thời gian, có thể đưa Lâm Ánh Yên đi ăn trưa.
Lần trước đưa cô đến nhà hàng, các món ăn đều không hợp khẩu vị với cô, nên lần này hắn cho cô chọn chỗ ăn.
_ Tinh Tinh, em muốn ăn trưa ở đâu? Tùy em chọn chỗ!
_ Là thật sao? Chú không đùa em chứ?
_ Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
_ Vậy ăn ở quán quen gần trường đi! Tuy nhỏ nhưng khẩu vị rất ngon.
Dương Triết Phàm nhẹ gật đầu, theo hướng Lâm Ánh Yên chỉ, hắn dừng lại trước một nhà hàng nhỏ, có lẽ đã lâu đời nên nhìn hơi cũ kỹ.
Lâm Ánh Yên tháo dây an toàn, nhìn sang Dương Triết Phàm, ngây thơ hỏi:
_ Chú Dương, khẩu vị bây giờ của chú có thay đổi không?
_ Em biết khẩu vị của tôi?
_ Không biết! Lúc trước chú ăn bánh em cho, khẩu vị đó ai cũng có thể ăn được! Vậy nhà hàng nhỏ này, sẽ không kén người ăn.
Vào trong thử đi!
_ Được, đi thôi!
…
Lâm Ánh Yên cùng Dương Triết Phàm đi vào trong, nơi này ngày nào cũng có khách ra vào rất đông, đặc biệt là buổi sáng và trưa.
Lâm Ánh Yên đi vào trong, nhìn anh phục vụ mỉm cười một cái, rồi nói lớn:
_ Anh ơi, cho em gọi món nha!
_ Yên Yên sao? Đến ngay đây!
Dương Triết Phàm nhìn nụ cười của hai người họ, máu ghen lập tức nổi lên, đưa tay kéo Lâm Ánh Yên ngồi vào trong, hắn ngồi bên ngoài chắn ngang anh phục vụ.
Phục vụ mỉm cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa menu cho Lâm Ánh Yên.
Dương Triết Phàm ngước nhìn anh ta, sau đó đón lấy menu, ánh mắt sắc bén như một lời cảnh cáo rõ ràng.
Hắn quay sang Lâm Ánh Yên, mở menu ra trước mắt cô, sau đó dịu dàng xoa đầu cô, nói:
_ Yên Yên, em gọi món đi!
_ Dạ, chú ăn cay được không?
_ Được!
_ Vậy chú ăn chua được không?
_ Được!
_ Mặn thì sao?
_ Được!
_ Ngọt?
_ Môi em là ngọt nhất rồi!
_ Dạ!
Lâm Ánh Yên đáp lời xong, liền nhận ra câu nói của Dương Triết Phàm.
Cô ngước lên nhìn hắn, rồi nhìn sang phục vụ, mặt đỏ bừng cúi đầu nhìn menu.
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, quay sang phục vụ nhướn mày một cái, xem như đánh dấu chủ quyền.
Anh ta cũng biết điều, gật gật hiểu ý.
Lâm Ánh Yên chỉ tay vào những món mình chọn, rồi đưa lại cho phục vụ, đầu vẫn cúi gằm xuống, không dám ngước lên nhìn.
Đến khi phục vụ đi mất, cô mới ngước mắt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:
_ Chú Dương, chú như vậy không thấy xấu hổ sao?
_ Tại sao lại xấu hổ?
_ Chuyện đó…chú không được nói ở nơi đông người.
_ Chẳng phải có một mình phục vụ vừa rồi nghe sao?
Lâm Ánh Yên nghiêm túc nhìn Dương Triết Phàm, lắc đầu bảo:
_ Nhưng như vậy cũng không được, em không thích!
_ Được, Tinh Tinh không thích, sau này sẽ không như vậy nữa!
Lâm Ánh Yên bật cười thành tiếng, Dương Triết Phàm xoa đầu cô, hỏi nhỏ:
_ Sao lại cười?
_ Chú như vậy rất dễ thương.
_ Như vậy là như nào?
_ Dịu dàng, ngọt ngào, lại luôn đặt em vào mắt.
Chú như vậy, em thấy rất an toàn.
Dương Triết Phàm mỉm cười, lần đầu tiên hắn được khen như vậy! Nhưng lời khen xuất phát từ cái miệng nhỏ của Lâm Ánh Yên, mới khiến hắn vui vẻ như vậy! Còn lời này do ai nói, đối với hắn cũng là nịnh bợ.
_ Tinh Tinh, em là giới hạn duy nhất của tôi, là bảo bối tôi thất lạc mấy năm nay, là người tôi muốn cưng sủng nhất.
Ai cũng đừng mong đưa em rời khỏi tôi!
_ Chú ơi, chú thật sự thích em sao?
_ Không thích, không yêu, đơn thuần chỉ là thương em nhiều hơn hôm qua.
Lâm Ánh Yên mỉm cười gật đầu, có lẽ là hiểu ý hắn vừa nói.
Sau đó liền nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, nhìn sâu vào đôi mắt không đáy, nghiêm túc hỏi:
_ Chú Dương, chú đã ba mươi hai rồi, vậy chú phải đợi em đến năm năm nữa đấy! Chú đợi được không?
_ Tại sao lại là năm năm mà không phải ba năm?
_ Ba năm em chỉ vừa mới tốt nghiệp.
Năm năm em mới có công việc ổn định, khi đó có thể làm vợ chú rồi!
_ Không chịu, ba năm là vừa đủ! Em làm vợ tôi trước, công việc ổn định sau cũng được mà! Hoặc là bây giờ, em làm vợ tôi cũng được mà!
Lâm Ánh Yên đưa tay lên tính lại, sau đó mới nhận ra, nhỏ giọng tinh nghịch hỏi hắn:
_ Chú Dương, chú sợ năm năm nữa chú sẽ trở thành một ông già sao? Cũng phải, khi đấy em còn là một cô gái hai mươi bốn tuổi, vẫn có rất nhiều sự lựa chọn.
_ Tinh Tinh, em đùa tôi sao? Vừa nãy còn muốn làm vợ của tôi, bây giờ lại chê tôi già! Em quá đáng thật đó!
_ Em là lo cho chú mà!
_ Tôi cần cái kiểu lo vô bổ của em sao? Có tin ngay tại đây tôi hôn em không?
Lâm Ánh Yên lắc đầu phản bác, đưa tay lên che miệng lại, không dám động đậy hay phát ra âm thanh nào nữa!
Dương Triết Phàm nhìn con mèo nhỏ đã an phận, hắn cũng không chọc ghẹo cô nữa!
Bàn ăn thịnh soạn đã bày ra trước mắt, hắn nhìn sơ qua một lượt, đều là món cay! Cũng ngầm hiểu được khẩu vị của cô là gì!
Lâm Ánh Yên gắp cho hắn một miếng thịt dê, sau đó giới thiệu:
_ Đây là món đặc sản của nhà hàng, chú ăn thử đi, rất ngon.
Theo em thấy, nơi này còn ngon hơn cả nhà hàng lúc trước chú đưa em đến ăn.
_ Ngon đến vậy sao?
_ Rất ngon.
À phải rồi, chú muốn đưa em đi tiệc gì vậy?
Dương Triết Phàm thưởng thức món ăn ngon trong lời nói của Lâm Ánh Yên, thật sự đối với hắn, khẩu vị này rất lạ.
Vị cay cũng vừa phải, tạo nên hương vị đặc trưng của riêng nó.
Dương Triết Phàm gật gù khen ngợi, sau đó nhìn sang Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng đáp:
_ Là tiệc của giới thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần!
_ Vậy chú đưa em theo làm gì?
_ Cho em làm quen đấy! Dù sao sau này em cũng sẽ hiểu, giới thượng lưu và thương trường, rất nhiều cạm bẫy.
Em lại học luật, gia nhập giới thượng lưu sẽ càng giúp em có nhiều danh tiếng hơn.
Lâm Ánh Yên tuy hiểu được đôi chút về những gì hắn nói, nhưng bây giờ một cô gái mười chín tuổi, đã tìm hiểu sâu rộng như vậy! Đối với Lâm Ánh Yên mà nói, là cực hình đấy!
Cô vừa nhẹ nhàng lại hay tin người, cho dù là bẫy cũng phải sập một hai lần mới biết được mấu chốt của nó.
Cũng không phải vừa nhìn liền nhận ra được!
Hôm sau.
Lâm Ánh Yên nhận được tin nhắn từ một số lạ, từ trước đến nay cô không hề đọc tin nhắn rác này! Nhưng chẳng hiểu sao, có một thế lực nào đó, thôi thúc cô phải đọc nó.
Nội dung:
_ “Yên Yên, anh ở cổng sau đợi em! Dương Triết Phàm.”
Lâm Ánh Yên nhíu mày, cô nhìn chăm chú vào tin nhắn, chẳng hiểu sao lại mỉm cười đầy khó hiểu.
Cô nhanh tay xóa đi tin nhắn, cũng không thèm quan tâm đ ến nó là của ai.
Bài học hôm qua giao về rất nhiều, cô còn phải hoàn thành trước buổi chiều.
Gần đến thi, bài tập chất thành đống, đến cô còn không chịu được, thì Hàn Tử Châu sao có thể chịu được!
Cạch.
Hàn Tử Châu đem vào một phần ăn, trên tay còn cầm theo hai ly nước và bịch đồ ăn vặt to tướng.
Lâm Ánh Yên nhìn ra, nhanh tay đón lấy phần cơm, rồi nhỏ giọng hỏi:
_ Cậu ăn rồi sao?
_ Mình ăn rồi! Mau ăn sáng, mới có năng lượng để làm bài tập!
_ Cậu đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt, sẽ không tốt đâu!
_ Biết rồi biết rồi! Phải rồi, anh chồng nhà cậu không bám lấy cậu nữa sao?
Lâm Ánh Yên ăn đầy cả miệng, ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Tử Châu.
Cô ta vừa nhìn liền biết cô hiểu được một nửa, liền lên tiếng kiên nhẫn giải thích:
_ Dương Triết Phàm để cậu an phận ở trường sao? Không sợ cậu chạy à?
_ Mình sắp thi rồi, chú ấy cũng có công việc riêng, không thể làm phiền lẫn nhau được!
_ Aiyo, Yên Yên nhà ta trưởng thành rồi! Biết lo cho đôi ta nữa nha!
_ Vậy trước giờ mình không trưởng thành sao?
_ Ơ…ờ thì, trưởng thành, là trưởng thành đấy!
Hàn Tử Châu nói ra cũng cảm thấy ngượng miệng mà! Một người trẻ con mà nghĩ mình trưởng thành, còn đáng sợ hơn là người trưởng thành luôn muốn làm trẻ con.
Lâm Ánh Yên nhìn phần ăn nhiều gấp hai lần thường ngày của mình, cô thật sự ăn không nổi nữa! Hàn Tử Châu liếc mắt nhìn sang, không nhanh không chậm, lên tiếng bảo:
_ Cậu ăn hết cho mình, gần đến thi là cậu luôn bỏ bữa! Mình mua như vậy là ăn luôn bữa trưa, để không thôi cậu sẽ lười ăn.
_ Nhưng nhiều quá, mình ăn không hết!
_ Không nhiều, chỉ thêm một phần nhỏ của một phần lớn, mau ăn đi!
Lâm Ánh Yên gật đầu, dù sao thì Hàn Tử Châu cũng hiểu hết tính cách của cô, không thể phản bác làm gì cho mệt!
…
_ Sao rồi? Có tin phản hồi không?
_ Không thấy gì cả! Hay là bị phát hiện rồi?
_ Sao có thể? Đã có sơ hở đâu mà bị phát hiện?
Liễu Ánh Nguyệt đứng ở cổng sau cùng hai tên đàn em của Du mama, nhưng đã trôi qua một tiếng đồng hồ, một chút động tĩnh cũng không thấy đâu!
Liễu Ánh Nguyệt nhìn vào tin nhắn, qua một lúc liền nhận ra điểm sơ hở của nó.
Cô ta quay sang hai tên đàn em, vội vàng nói:
_ Anh mở điện thoại, nhắn cho Lâm Ánh Yên đi! Nói là…
…
Lâm Ánh Yên vừa làm xong đống bài tập, nằm gục trên bàn, mệt mỏi lên tiếng:
_ Tử Châu, mới năm nhất đã nhiều bài tập như vậy, mấy năm sau sẽ như thế nào?
_ Yên Yên, mau lên diễn đàn trường, nhanh lên.
Giáo sư Tiêu ân xá cho một trăm sinh viên giỏi do ông ấy công nhận trong kì thi sắp tới.
_ Ân xá cái gì?
Lâm Ánh Yên lên diễn đàn, lướt trong tường của giáo sư Tiêu.
Bài viết đầu tiên được ông ghim lên đầu trang, văn bản không ngắn cũng không dài, nhưng đầy đủ nội dung chi tiết.
Lâm Ánh Yên vừa đọc vừa kinh ngạc, vui vẻ nhìn Hàn Tử Châu, tuyên bố:
_ Mình nhất định phải đạt top mà giáo sư Tiêu mong muốn.
Hai năm đấy, chỉ hai năm mà có thể tốt nghiệp, ai mà không muốn chứ?
_ Mình không nha! Cậu giỏi thì cậu có quyền, nhưng mình không giỏi nên không muốn nha!
_ Nhưng như vậy không phải rất tốt sao? Chỉ là học nhiều hơn bình thường một chút thôi! Biết đâu mình cũng có thể học thêm ngành thiết kế thời trang thì sao?
Hàn Tử Châu bĩu môi, cô ta cũng chỉ là một người bình thường, không có năng lực học điên cuồng như Lâm Ánh Yên.
Nhưng cũng không vì vậy mà đố kỵ nhau, còn rất hay giúp đỡ nhau trong chuyện học tập.
Ting.
Lâm Ánh Yên lại nhận được tin nhắn, là từ một số lạ, cảm giác có ẩn ý gì đó mà cô không nhìn ra được! Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở ra xem.
Nội dung chẳng biết là gì, lại khiến cô hốt hoảng, vội vàng đứng bật dậy, nhìn sang Hàn Tử Châu, nói nhanh:
_ Tử Châu, mình đi một chút rồi về, cậu muốn làm xong bài tập thì tham khảo của mình nha!
_ Nhưng cậu đi đâu mới được! Yên Yên, Yên Yên.
Hàn Tử Châu khó hiểu, đi đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thân hình nhỏ bé của Lâm Ánh Yên cứ vậy mà chạy như bay về phía cửa sau của trường.
Hàn Tử Châu lắc đầu, chỉ nghĩ là do Dương Triết Phàm gọi nên mới vội vàng như vậy!
…!Cổng sau.
Liễu Ánh Nguyệt ngồi trong xe nhìn ra, nhếch mép cười vì thấy Lâm Ánh Yên chạy ra.
Cô ta nhìn hai tên đàn em, nhướn mày đắc ý nói:
_ Thấy sao? Thỏ con dính bẫy rồi, mau đi đi!
_ Được!
Liễu Ánh Nguyệt ngã lưng ra sau ghế, bày ra bộ mặt đắc thắng, nhớ lại tin nhắn đã nhắn cho Lâm Ánh Yên, nội dung:
_ “Yên Yên, Dương tổng bị tai nạn giao thông, đang ở cổng sau đấy! Vừa nãy nhắn cho em, em không trả lời, có phải là vì thấy số lạ không? Dương tổng vừa đổi số!”
…
Lâm Ánh Yên ngó nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy có dấu hiệu của tai nạn giao thông.
Cô bấm máy, muốn gọi cho Dương Triết Phàm, phía sau liền bị hai tên kia đánh ngất, điện thoại cũng được kết nối với Dương Triết Phàm nhưng bị rơi lại.
Hai tên đàn em nhanh chóng đưa Lâm Ánh Yên lên xe, vui vẻ đóng cửa lại, nhìn Liễu Ánh Nguyệt, nói:
_ Liễu tiểu thư, cô ta đúng là rất xinh đẹp.
_ Người phụ nữ của Dương Triết Phàm, không xinh đẹp mới lạ đấy!
_ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một cô nhóc như cô ta, lại được phước lọt vào mắt xanh của Dương Triết Phàm.
Nhưng đáng tiếc, lại là con mồi của nhiều người.
_ Nhiều lời, mau lái xe đi!
Liễu Ánh Nguyệt nhìn Lâm Ánh Yên đang ngất đi trên ghế, không ngừng suy nghĩ về những chuyện sắp xảy ra với Lâm Ánh Yên.
Cả ba người cùng rời đi, chiếc xe lăn bánh, cứ ngỡ sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường, nhưng chiếc điện thoại xấu số kia đang vang lên tiếng nói của người ở đầu dây bên kia!
_ Tinh Tinh, em nhớ tôi rồi sao?…!Tinh Tinh, sao im lặng vậy? Tinh Tinh, em nghe tôi nói gì không? Tinh Tinh? Tinh Tinh…?
Dương Triết Phàm khó hiểu nhìn vào điện thoại, rõ ràng là có người gọi đến, vậy mà lại không ai nói chuyện.
Trong lòng bất giác nổi lên tia bất an khó tả.
Hắn tắt máy, nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa, dẹp tài liệu sang một bên, một mạch ra khỏi phòng.
Chân Mãn vừa nghe tiếng mở cửa, đã ngước lên nhìn, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, cô ta liền hỏi:
_ Dương tổng, có chuyện gì sao?
_ Yên Yên gọi điện, nhưng không nghe ai trả lời.
Tôi lo là có chuyện gì đó xảy ra rồi!
_ Vậy anh thử tra định vị xem.
_ Vẫn ở trường.
_ Vậy thì lo lắng gì chứ? Hay là anh viện cớ để đến gặp người ta?
Dương Triết Phàm liếc xéo Chân Mãn, sau đó bấm gọi cho Hàn Tử Châu.
Người bên kia vừa nhấc máy, hắn đã nói một mạch vào trong điện thoại:
_ Bạn học Hàn, Yên Yên có đó không?
_ Dương tổng, chẳng phải anh nhắn tin bảo cậu ấy ra cổng sau rồi sao? Vừa nãy còn đi rất nhanh mà!
_ Tôi nhắn khi nào chứ? Tôi cũng đang ở DT, không đến trường thì hẹn cô nhóc đó làm gì?
_ Nè, Dương Triết Phàm, anh đừng có đùa tôi nha! Yên Yên không ở cùng anh thì ở đâu chứ?
_ Tôi vừa hỏi cô đấy! Định vị vẫn ở trong trường.
_ Không thể nào, cậu ấy đã ra ngoài rất lâu rồi! Đừng nói là gặp chuyện gì rồi đấy nhá!
_ Tôi kiểm tra camera trước, có gì sẽ gọi lại sau.
Dương Triết Phàm cúp máy, nhìn sang Chân Mãn, thấy cô ta đang lướt nhẹ hai bàn tay trên bàn phím, thì hiểu cô ta đang làm gì! Đúng là làm việc cùng nhau, hiểu nhau là chuyện rất khó tránh khỏi.
Tạch tạch…
_ Có rồi, Dương tổng anh mau xem.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store