[Full/ĐM edit] Làm thế nào để tránh xa vai chính vạn người mê
Chương 79: Kim Đan đại viên mãn
Edit: Choze
Beta: WineLuồng thần thức ngoại lai tràn vào đan điền, mang theo sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, quét sạch toàn bộ khí tức của mãng xà ba đầu. Một luồng sáng chói lóa bừng lên, xoáy quanh Kim Đan.Những đường kinh mạch xanh xám vặn vẹo trên bề mặt Kim Đan được vuốt phẳng.Tựa như có một bàn tay đang chữa lành mọi thương tổn trong cơ thể y.Mọi giác quan quanh thân Lâm Kỳ như bị đông cứng, khiến cảm giác trong đan điền càng thêm rõ rệt. Kim Đan nóng rực, máu sôi trào, ý thức mơ hồ như có một ngọn lửa thiêu đốt nơi cuống họng. Y cắn chặt môi, nhắm mắt lại, mái tóc dài thả xuống mặt nước băng lạnh. Trong cung điện điêu khắc bằng băng tuyết ấy, khuôn mặt thiếu niên mơ hồ phủ một lớp sương mỏng.Toàn bộ tâm trí của Lâm Kỳ đều tập trung nơi đan điền.Hắn nhìn thấy luồng thần thức kia dần yếu đi, thực ra không hẳn là yếu đi, mà là chủ nhân ban đầu đã chủ động rút sạch ý thức, chỉ để lại một luồng linh lực tinh thuần cuộn tròn lấy Kim Đan của y.Dưới sự ăn mòn từ khí độc của mãng xà ba đầu, Kim Đan của Lâm Kỳ đã sớm lớn mạnh, tu vi cũng gần chạm đến Kim Đan Đại Viên Mãn, thế nhưng căn cơ lại chưa đủ vững vàng.Mà giờ đây, nhờ dòng linh lực thuần khiết ấy tràn vào, khoảng trống kia đã được lấp đầy.Từ trung kỳ đến hậu kỳ, rồi từ hậu kỳ đến đại viên mãn, từng bước đều cực kỳ khó khăn. Thế nhưng lần này, Lâm Kỳ chẳng khác nào trực tiếp mở hack.Thân thể được hung thú thượng cổ mở rộng đan điền, rồi lại được tu sĩ Đại Thừa tự tay tu bổ.Gột rửa tủy xương, tái tạo đan điền, khai thông kinh mạch, thần thức mở rộng.Con đường nghịch thiên này, y phải đau gấp ngàn lần các tu sĩ bình thường khác, nếu không nhờ phong bế cảm giác, e rằng y đã đau đến chết.Thời gian trở nên vô nghĩa, chẳng rõ đã qua bao lâu.Cho đến khi khe hở cuối cùng trong kim đan được linh lực lấp đầy.Máu hạ nhiệt, linh lực chậm lại.Kim đan khẽ rung, phát ra một tiếng vang trầm ổn, kéo dài.Mọi thứ kết thúc.Ở trung tâm hàn trì, Lâm Kỳ chậm rãi mở mắt.Kim Đan đại viên mãn.Ở cảnh giới này, linh lực vào cơ thể không còn từng sợi từng luồng nhỏ nữa, mà như sông lớn đổ về, cuồn cuộn bất tận.Cơ thể nhẹ bẫng như lông hồng, đan điền tràn đầy chưa từng có.Phạm vi thần thức mở rộng gấp mười lần.Thậm chí sự liên kết giữa y và kiếm Lăng Vân cũng tăng thêm một bậc, liên kết sâu sắc đến mức kiếm tu có thể cảm nhận rõ ràng.Trải qua một trận đại chiến kéo dài.Lúc mới mở mắt, đầu óc Lâm Kỳ vẫn còn chút mơ màng.Xung quanh là một thế giới băng tuyết, cột băng làm trụ, mặt đất băng, tường trời cũng là tuyết.Cả người y đang ngâm trong hàn trì, nước trong hồ trắng đục như sữa, tóc dài trôi bồng bềnh trên mặt nước, trong thế giới băng giá ấy, mọi thứ lạnh đến thấu xương, Lâm Kỳ không nhịn được mà rùng mình một cái.Một cái run rẩy làm y tỉnh táo, vội vã bám vào mép hồ định đứng dậy.Nhưng vừa đứng được nửa chừng, y bỗng nhận ra điều gì đó, chửi thề một tiếng rồi hoảng hốt rụt người trở lại nước.??? Quần áo của y đâu?!Lâm Kỳ hốt hoảng nhìn quanh, nhưng không tìm thấy quần áo của mình đâu cả. Chết tiệt, y không muốn trần truồng chui ra khỏi nước đâu!Đúng lúc này, cánh cửa điện làm bằng băng chậm rãi mở ra, gió lạnh tầng tầng ùa vào, bọt nước bị gió cuốn lên như tuyết bay.Lâm Kỳ mở to mắt, nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào đen, tóc dài buông xõa, tuấn mỹ vô song đang tiến về phía mình.Ân Vấn Thủy quỳ một gối bên mép hồ.Lâm Kỳ thấy hắn, có chút bất ngờ: "Sao người lại đến đây?"Ân Vấn Thủy đã sớm quen với việc thiếu niên này thỉnh thoảng có hơi ngốc nghếch. Vị tôn giả trẻ tuổi ấy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, trường bào đen chạm đất, ngón tay thon dài nhẹ điểm lên mi tâm thiếu niên, xác nhận đan điền đã ổn định mới mở miệng: "Đỡ hơn chưa?"Giọng nói mát lạnh nhưng lại pha chút khàn khàn.Nghe vào tai lại mềm mại như nước chảy.Lâm Kỳ hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, lập tức hối hận vì câu nói ngốc nghếch của mình, y giả bộ mất trí nhớ, miễn cưỡng cười: "Ừm." Sau đó nghĩ nát óc cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Cảm ơn."Lúc này nói ra câu cảm ơn y mới bỗng nhiên nhận ra, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, đã bao nhiêu lần trong lúc y thảm hại nhất, tuyệt vọng nhất, người ấy đều xuất hiện.Sắc mặt Lâm Kỳ hơi phức tạp.Ân Vấn Thủy thu hết vẻ mặt ấy vào mắt, ngón tay giấu trong tay áo khẽ co lại.Không biết có phải vì đêm đó suy nghĩ quá nhiều hay không, mà lúc này Lâm Kỳ lại có hơi ngượng khi đối mặt với Ân Vấn Thủy, ánh mắt cứ tránh né, nhìn thế nào cũng thấy chột dạ.Y buộc bản thân nhìn thẳng vào Ân Vấn Thủy, lảng sang chuyện khác: "Ta ở đây đã bao lâu rồi?"Ân Vấn Thủy hơi khựng lại.Hắn không có thói quen tính thời gian.Những năm tháng chờ đợi quá đỗi dày vò, ở Cửu Trùng Thiên này không có tuyết, nhưng mỗi lần hắn có ý thức về thời gian, đều cảm thấy cả thiên cung rộng lớn lạnh lẽo như núi tuyết hoang vắng.Cho nên hắn dần vô thức bỏ qua thời gian."Sáu tháng."Ân Vấn Thủy tính toán rồi trả lời.Lâm Kỳ kinh ngạc: "Sáu tháng? Chỉ sáu tháng thôi sao?" Y còn tưởng mình đã ngủ suốt mấy chục năm!Ân Vấn Thủy khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua xương quai xanh lộ ra trên mặt nước của thiếu niên. Làn da trắng đến mức gần như hòa làm một với màu nước sữa, vài sợi tóc đen vắt ngang xương quai xanh, chìm khuất dưới nước.Ánh mắt hắn khẽ trầm xuống.Lâm Kỳ bị nhìn đến ngượng, khẽ dịch người lùi về phía sau.Ân Vấn Thủy thu ánh mắt lại, khóe môi khẽ nhếch: "Lạnh không?""...Lạnh." Lạnh muốn chết!! Lạnh đến mức sắp đóng băng thành chó rồi!!Ân Vấn Thủy nói: "Vậy thì lên đi.""......" Ngươi nghĩ ta không muốn lên chắc?Lâm Kỳ lúc này cũng chẳng biết phải gọi Ân Vấn Thủy thế nào, chỉ có thể ấp úng nói: "Ta... quần áo của ta..."Ân Vấn Thủy nghe vậy, chỉ lặng lẽ nhìn y."..." Sao tự dưng mặt y lại nóng thế này! Má ơi!Đột nhiên Ân Vấn Thủy khẽ bật cười.Đôi mắt hoa đào vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, ánh nước lấp lánh như xuân sắc say lòng.Lâm Kỳ: "......" Làm ơn, đừng cười nữa.Ngay sau đó, Lâm Kỳ được chứng kiến một cách mặc quần áo hoàn toàn mới.Trong làn nước lạnh buốt, y cảm giác có thứ gì đó mượt mà quấn lấy người. Lâm Kỳ ngơ ngác đưa tay lên khỏi mặt nước, nhìn thấy những sợi ánh sáng trắng đang bay lượn quanh cánh tay y, dệt nên những lớp áo mỏng như sương, sắc trắng dần đậm rồi kết thành hình dáng rõ ràng....Quá đỉnh!Y phục trên người cũng được dệt như vậy, những sợi tơ nhẹ nhàng quấn lấy thân thể, ban đầu Lâm Kỳ còn ngượng chín mặt, nhưng dần dần chỉ còn lại sự kinh ngạc.Y cứ thế tận mắt chứng kiến một bộ y phục tự động hình thành hoàn chỉnh trên người mình.Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Bây giờ thì ra được rồi chứ?"Lâm Kỳ cứng đờ kéo khóe miệng, gật đầu.Ra khỏi hàn trì, Lâm Kỳ rất tự giác đi theo sau Ân Vấn Thủy, cùng hướng ra ngoài điện.Lúc này, trong đầu y bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng khủng khiếp. Chết tiệt!"Vậy là... là ngươi... người... giúp ta mặc quần áo à?"Y xưng hô loạn cả lên.Giọng điệu của Ân Vấn Thủy lạnh nhạt: "Trừ ta ra, ở Cửu Trùng Thiên chỉ còn Thanh Nữ và Y Y, em muốn để họ thay đồ giúp em sao?"Câu hỏi ngược này, cuối câu còn vương chút ý vị đe dọa.Lâm Kỳ: "Không..."Y không thể lợi dụng nữ tử được, nên bản thân đành chịu thiệt để người khác được lợi. Lý lẽ gì kỳ cục vậy trời!Lâm Kỳ còn chưa ý thức được chỉ một việc đơn giản như thay y phục mà cũng bị y nghĩ thành lợi dụng, tín ngưỡng trai thẳng của y đã đứng trước bờ vực sụp đổ. Hiện tại y chỉ cảm thấy không khí lúng túng khó tả, đang vắt óc suy nghĩ cách hóa giải.Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhớ ra chuyện mình vừa đột phá Kim Đan đại viên mãn!Không nhớ thì thôi, chứ vừa nghĩ đến là y đã phấn khích tới mức suýt bay về trời! Hận không thể ngự kiếm bay ba vòng để hô hào vui sướng!Hai mắt Lâm Kỳ sáng rực, y nhìn Ân Vấn Thủy, hớn hở nói: "Ta", y hít sâu một hơi, cực kỳ phấn khởi, "Ta đột phá Kim Đan đại viên mãn rồi!"Trong giọng nói phấn khích còn xen lẫn chút đắc ý: "Lần này vượt qua Kim Đan hậu kỳ, trực tiếp bước vào đại viên mãn đó!"Ân Vấn Thủy ngẩn người, có hơi bất ngờ, không hiểu vì sao y lại vui vẻ đến thế.Nhưng niềm vui của Lâm Kỳ quá mức rõ ràng, thậm chí còn như có luồng ấm áp lan tỏa trong lòng hắn.Khóe môi Ân Vấn Thủy khẽ nhếch lên, trong đôi mắt hoa đào như có ánh sáng dịu dàng dao động: "Vậy sao? Giỏi quá.""......"Nhìn rõ ràng sự kinh ngạc ban đầu của Ân Vấn Thủy, Lâm Kỳ chỉ hận không thể đào ngay một cái hố mà chui xuống.Má nó, y đang đắc ý cái gì cơ chứ? Trước mặt y là một tu sĩ Đại Thừa, thiên tài tuyệt thế, người có thể một kiếm chia đôi thiên hạ! Có khi ở tuổi của y người ta đã ở Nguyên Anh đại viên mãn rồi!Ân Vấn Thủy nhận ra sự xấu hổ của Lâm Kỳ, khóe môi càng cong lên, hắn đưa tay khẽ vuốt qua sợi tóc lòa xòa bên tai thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng."Lâm Kỳ chỉ có thể cười gượng: "...Ừm.""Em giỏi hơn ta năm đó nhiều." Ân Vấn Thủy mỉm cười.Lâm Kỳ: "???" Sao tự dưng lại thấy hưng phấn vậy?Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Khi bằng tuổi người ta chỉ mới đạt đến trung kỳ thôi."Trong khoảnh khắc, Lâm Kỳ quên sạch mọi ngượng ngùng, chỉ còn lại nhiệt huyết bùng cháy. Má nó! Chẳng lẽ y đúng thật là con cưng của Thiên Đạo sao?!"Thật, thật không?", Không lẽ điều này có nghĩa là tương lai y cũng có thể trở thành một nhân vật được lưu danh thiên cổ?Ân Vấn Thủy mỉm cười dịu dàng: "Thật." Chỉ là khi hắn mười lăm tuổi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ thôi.Thế là Lâm Kỳ cứ thế chìm trong cảm giác phấn khích "ta chính là con cưng Thiên Đạo", hăng hái đi theo Ân Vấn Thủy tiến về phía trước.Không được cười! Phải nhịn!Bao năm được ca tụng là thiên tài cũng không vui bằng một câu khen của Ân Vấn Thủy hôm nay.Quả nhiên y đúng là người sinh ra để bước lên đỉnh cao đại đạo!Bên ngoài băng điện, trước mắt lại là từng tầng biển mây cuộn trào, ánh trời rực rỡ khắp nơi, gió khẽ lướt qua tay áo, Lâm Kỳ cúi xuống nhìn thấy rừng đào ngập tràn sắc hồng phấn trong tiểu cảnh Thiên Thủy, màu sắc hồng nhạt như gấm thêu.Lâm Kỳ chỉ xuống đó: "Sao lại trồng nhiều cây đào như vậy?"Ân Vấn Thủy đáp: "Quên mất rồi."Thật ra ngàn năm đối với sinh mệnh vĩnh hằng của hắn mà nói cũng chẳng tính là dài. Chỉ là hắn không muốn nhớ lại, không muốn nhớ đến những cô quạnh ban đầu ấy mà thôi.Lâm Kỳ siết chặt tay, rũ mắt xuống, y luôn trốn tránh, luôn tự lừa mình dối người, nhưng giờ phút này, y lại đột nhiên muốn lặng lẽ đối diện với lòng mình.Chờ thêm chút nữa, nghĩ kỹ thêm một chút.Hay là thử một lần xem sao.Ngắm nhìn biển mây cuồn cuộn, trăm dặm hoa đào trước mặt, Lâm Kỳ cất tiếng: "Không biết giờ nhân gian ra sao rồi, người từng xuống đó xem chưa?"Ân Vấn Thủy lặng lẽ nhìn y hồi lâu rồi cười, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua mười ngàn dặm hoa đào: "Chưa từng.""Vậy cùng đi xem đi."Ân Vấn Thủy mang theo ý cười nơi khóe mắt: "Được."—----------------------------------Choze: Trung kỳ cũng có trung kỳ this trung kỳ that.
Beta: WineLuồng thần thức ngoại lai tràn vào đan điền, mang theo sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, quét sạch toàn bộ khí tức của mãng xà ba đầu. Một luồng sáng chói lóa bừng lên, xoáy quanh Kim Đan.Những đường kinh mạch xanh xám vặn vẹo trên bề mặt Kim Đan được vuốt phẳng.Tựa như có một bàn tay đang chữa lành mọi thương tổn trong cơ thể y.Mọi giác quan quanh thân Lâm Kỳ như bị đông cứng, khiến cảm giác trong đan điền càng thêm rõ rệt. Kim Đan nóng rực, máu sôi trào, ý thức mơ hồ như có một ngọn lửa thiêu đốt nơi cuống họng. Y cắn chặt môi, nhắm mắt lại, mái tóc dài thả xuống mặt nước băng lạnh. Trong cung điện điêu khắc bằng băng tuyết ấy, khuôn mặt thiếu niên mơ hồ phủ một lớp sương mỏng.Toàn bộ tâm trí của Lâm Kỳ đều tập trung nơi đan điền.Hắn nhìn thấy luồng thần thức kia dần yếu đi, thực ra không hẳn là yếu đi, mà là chủ nhân ban đầu đã chủ động rút sạch ý thức, chỉ để lại một luồng linh lực tinh thuần cuộn tròn lấy Kim Đan của y.Dưới sự ăn mòn từ khí độc của mãng xà ba đầu, Kim Đan của Lâm Kỳ đã sớm lớn mạnh, tu vi cũng gần chạm đến Kim Đan Đại Viên Mãn, thế nhưng căn cơ lại chưa đủ vững vàng.Mà giờ đây, nhờ dòng linh lực thuần khiết ấy tràn vào, khoảng trống kia đã được lấp đầy.Từ trung kỳ đến hậu kỳ, rồi từ hậu kỳ đến đại viên mãn, từng bước đều cực kỳ khó khăn. Thế nhưng lần này, Lâm Kỳ chẳng khác nào trực tiếp mở hack.Thân thể được hung thú thượng cổ mở rộng đan điền, rồi lại được tu sĩ Đại Thừa tự tay tu bổ.Gột rửa tủy xương, tái tạo đan điền, khai thông kinh mạch, thần thức mở rộng.Con đường nghịch thiên này, y phải đau gấp ngàn lần các tu sĩ bình thường khác, nếu không nhờ phong bế cảm giác, e rằng y đã đau đến chết.Thời gian trở nên vô nghĩa, chẳng rõ đã qua bao lâu.Cho đến khi khe hở cuối cùng trong kim đan được linh lực lấp đầy.Máu hạ nhiệt, linh lực chậm lại.Kim đan khẽ rung, phát ra một tiếng vang trầm ổn, kéo dài.Mọi thứ kết thúc.Ở trung tâm hàn trì, Lâm Kỳ chậm rãi mở mắt.Kim Đan đại viên mãn.Ở cảnh giới này, linh lực vào cơ thể không còn từng sợi từng luồng nhỏ nữa, mà như sông lớn đổ về, cuồn cuộn bất tận.Cơ thể nhẹ bẫng như lông hồng, đan điền tràn đầy chưa từng có.Phạm vi thần thức mở rộng gấp mười lần.Thậm chí sự liên kết giữa y và kiếm Lăng Vân cũng tăng thêm một bậc, liên kết sâu sắc đến mức kiếm tu có thể cảm nhận rõ ràng.Trải qua một trận đại chiến kéo dài.Lúc mới mở mắt, đầu óc Lâm Kỳ vẫn còn chút mơ màng.Xung quanh là một thế giới băng tuyết, cột băng làm trụ, mặt đất băng, tường trời cũng là tuyết.Cả người y đang ngâm trong hàn trì, nước trong hồ trắng đục như sữa, tóc dài trôi bồng bềnh trên mặt nước, trong thế giới băng giá ấy, mọi thứ lạnh đến thấu xương, Lâm Kỳ không nhịn được mà rùng mình một cái.Một cái run rẩy làm y tỉnh táo, vội vã bám vào mép hồ định đứng dậy.Nhưng vừa đứng được nửa chừng, y bỗng nhận ra điều gì đó, chửi thề một tiếng rồi hoảng hốt rụt người trở lại nước.??? Quần áo của y đâu?!Lâm Kỳ hốt hoảng nhìn quanh, nhưng không tìm thấy quần áo của mình đâu cả. Chết tiệt, y không muốn trần truồng chui ra khỏi nước đâu!Đúng lúc này, cánh cửa điện làm bằng băng chậm rãi mở ra, gió lạnh tầng tầng ùa vào, bọt nước bị gió cuốn lên như tuyết bay.Lâm Kỳ mở to mắt, nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào đen, tóc dài buông xõa, tuấn mỹ vô song đang tiến về phía mình.Ân Vấn Thủy quỳ một gối bên mép hồ.Lâm Kỳ thấy hắn, có chút bất ngờ: "Sao người lại đến đây?"Ân Vấn Thủy đã sớm quen với việc thiếu niên này thỉnh thoảng có hơi ngốc nghếch. Vị tôn giả trẻ tuổi ấy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, trường bào đen chạm đất, ngón tay thon dài nhẹ điểm lên mi tâm thiếu niên, xác nhận đan điền đã ổn định mới mở miệng: "Đỡ hơn chưa?"Giọng nói mát lạnh nhưng lại pha chút khàn khàn.Nghe vào tai lại mềm mại như nước chảy.Lâm Kỳ hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, lập tức hối hận vì câu nói ngốc nghếch của mình, y giả bộ mất trí nhớ, miễn cưỡng cười: "Ừm." Sau đó nghĩ nát óc cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Cảm ơn."Lúc này nói ra câu cảm ơn y mới bỗng nhiên nhận ra, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, đã bao nhiêu lần trong lúc y thảm hại nhất, tuyệt vọng nhất, người ấy đều xuất hiện.Sắc mặt Lâm Kỳ hơi phức tạp.Ân Vấn Thủy thu hết vẻ mặt ấy vào mắt, ngón tay giấu trong tay áo khẽ co lại.Không biết có phải vì đêm đó suy nghĩ quá nhiều hay không, mà lúc này Lâm Kỳ lại có hơi ngượng khi đối mặt với Ân Vấn Thủy, ánh mắt cứ tránh né, nhìn thế nào cũng thấy chột dạ.Y buộc bản thân nhìn thẳng vào Ân Vấn Thủy, lảng sang chuyện khác: "Ta ở đây đã bao lâu rồi?"Ân Vấn Thủy hơi khựng lại.Hắn không có thói quen tính thời gian.Những năm tháng chờ đợi quá đỗi dày vò, ở Cửu Trùng Thiên này không có tuyết, nhưng mỗi lần hắn có ý thức về thời gian, đều cảm thấy cả thiên cung rộng lớn lạnh lẽo như núi tuyết hoang vắng.Cho nên hắn dần vô thức bỏ qua thời gian."Sáu tháng."Ân Vấn Thủy tính toán rồi trả lời.Lâm Kỳ kinh ngạc: "Sáu tháng? Chỉ sáu tháng thôi sao?" Y còn tưởng mình đã ngủ suốt mấy chục năm!Ân Vấn Thủy khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua xương quai xanh lộ ra trên mặt nước của thiếu niên. Làn da trắng đến mức gần như hòa làm một với màu nước sữa, vài sợi tóc đen vắt ngang xương quai xanh, chìm khuất dưới nước.Ánh mắt hắn khẽ trầm xuống.Lâm Kỳ bị nhìn đến ngượng, khẽ dịch người lùi về phía sau.Ân Vấn Thủy thu ánh mắt lại, khóe môi khẽ nhếch: "Lạnh không?""...Lạnh." Lạnh muốn chết!! Lạnh đến mức sắp đóng băng thành chó rồi!!Ân Vấn Thủy nói: "Vậy thì lên đi.""......" Ngươi nghĩ ta không muốn lên chắc?Lâm Kỳ lúc này cũng chẳng biết phải gọi Ân Vấn Thủy thế nào, chỉ có thể ấp úng nói: "Ta... quần áo của ta..."Ân Vấn Thủy nghe vậy, chỉ lặng lẽ nhìn y."..." Sao tự dưng mặt y lại nóng thế này! Má ơi!Đột nhiên Ân Vấn Thủy khẽ bật cười.Đôi mắt hoa đào vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, ánh nước lấp lánh như xuân sắc say lòng.Lâm Kỳ: "......" Làm ơn, đừng cười nữa.Ngay sau đó, Lâm Kỳ được chứng kiến một cách mặc quần áo hoàn toàn mới.Trong làn nước lạnh buốt, y cảm giác có thứ gì đó mượt mà quấn lấy người. Lâm Kỳ ngơ ngác đưa tay lên khỏi mặt nước, nhìn thấy những sợi ánh sáng trắng đang bay lượn quanh cánh tay y, dệt nên những lớp áo mỏng như sương, sắc trắng dần đậm rồi kết thành hình dáng rõ ràng....Quá đỉnh!Y phục trên người cũng được dệt như vậy, những sợi tơ nhẹ nhàng quấn lấy thân thể, ban đầu Lâm Kỳ còn ngượng chín mặt, nhưng dần dần chỉ còn lại sự kinh ngạc.Y cứ thế tận mắt chứng kiến một bộ y phục tự động hình thành hoàn chỉnh trên người mình.Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Bây giờ thì ra được rồi chứ?"Lâm Kỳ cứng đờ kéo khóe miệng, gật đầu.Ra khỏi hàn trì, Lâm Kỳ rất tự giác đi theo sau Ân Vấn Thủy, cùng hướng ra ngoài điện.Lúc này, trong đầu y bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng khủng khiếp. Chết tiệt!"Vậy là... là ngươi... người... giúp ta mặc quần áo à?"Y xưng hô loạn cả lên.Giọng điệu của Ân Vấn Thủy lạnh nhạt: "Trừ ta ra, ở Cửu Trùng Thiên chỉ còn Thanh Nữ và Y Y, em muốn để họ thay đồ giúp em sao?"Câu hỏi ngược này, cuối câu còn vương chút ý vị đe dọa.Lâm Kỳ: "Không..."Y không thể lợi dụng nữ tử được, nên bản thân đành chịu thiệt để người khác được lợi. Lý lẽ gì kỳ cục vậy trời!Lâm Kỳ còn chưa ý thức được chỉ một việc đơn giản như thay y phục mà cũng bị y nghĩ thành lợi dụng, tín ngưỡng trai thẳng của y đã đứng trước bờ vực sụp đổ. Hiện tại y chỉ cảm thấy không khí lúng túng khó tả, đang vắt óc suy nghĩ cách hóa giải.Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhớ ra chuyện mình vừa đột phá Kim Đan đại viên mãn!Không nhớ thì thôi, chứ vừa nghĩ đến là y đã phấn khích tới mức suýt bay về trời! Hận không thể ngự kiếm bay ba vòng để hô hào vui sướng!Hai mắt Lâm Kỳ sáng rực, y nhìn Ân Vấn Thủy, hớn hở nói: "Ta", y hít sâu một hơi, cực kỳ phấn khởi, "Ta đột phá Kim Đan đại viên mãn rồi!"Trong giọng nói phấn khích còn xen lẫn chút đắc ý: "Lần này vượt qua Kim Đan hậu kỳ, trực tiếp bước vào đại viên mãn đó!"Ân Vấn Thủy ngẩn người, có hơi bất ngờ, không hiểu vì sao y lại vui vẻ đến thế.Nhưng niềm vui của Lâm Kỳ quá mức rõ ràng, thậm chí còn như có luồng ấm áp lan tỏa trong lòng hắn.Khóe môi Ân Vấn Thủy khẽ nhếch lên, trong đôi mắt hoa đào như có ánh sáng dịu dàng dao động: "Vậy sao? Giỏi quá.""......"Nhìn rõ ràng sự kinh ngạc ban đầu của Ân Vấn Thủy, Lâm Kỳ chỉ hận không thể đào ngay một cái hố mà chui xuống.Má nó, y đang đắc ý cái gì cơ chứ? Trước mặt y là một tu sĩ Đại Thừa, thiên tài tuyệt thế, người có thể một kiếm chia đôi thiên hạ! Có khi ở tuổi của y người ta đã ở Nguyên Anh đại viên mãn rồi!Ân Vấn Thủy nhận ra sự xấu hổ của Lâm Kỳ, khóe môi càng cong lên, hắn đưa tay khẽ vuốt qua sợi tóc lòa xòa bên tai thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng."Lâm Kỳ chỉ có thể cười gượng: "...Ừm.""Em giỏi hơn ta năm đó nhiều." Ân Vấn Thủy mỉm cười.Lâm Kỳ: "???" Sao tự dưng lại thấy hưng phấn vậy?Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Khi bằng tuổi người ta chỉ mới đạt đến trung kỳ thôi."Trong khoảnh khắc, Lâm Kỳ quên sạch mọi ngượng ngùng, chỉ còn lại nhiệt huyết bùng cháy. Má nó! Chẳng lẽ y đúng thật là con cưng của Thiên Đạo sao?!"Thật, thật không?", Không lẽ điều này có nghĩa là tương lai y cũng có thể trở thành một nhân vật được lưu danh thiên cổ?Ân Vấn Thủy mỉm cười dịu dàng: "Thật." Chỉ là khi hắn mười lăm tuổi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ thôi.Thế là Lâm Kỳ cứ thế chìm trong cảm giác phấn khích "ta chính là con cưng Thiên Đạo", hăng hái đi theo Ân Vấn Thủy tiến về phía trước.Không được cười! Phải nhịn!Bao năm được ca tụng là thiên tài cũng không vui bằng một câu khen của Ân Vấn Thủy hôm nay.Quả nhiên y đúng là người sinh ra để bước lên đỉnh cao đại đạo!Bên ngoài băng điện, trước mắt lại là từng tầng biển mây cuộn trào, ánh trời rực rỡ khắp nơi, gió khẽ lướt qua tay áo, Lâm Kỳ cúi xuống nhìn thấy rừng đào ngập tràn sắc hồng phấn trong tiểu cảnh Thiên Thủy, màu sắc hồng nhạt như gấm thêu.Lâm Kỳ chỉ xuống đó: "Sao lại trồng nhiều cây đào như vậy?"Ân Vấn Thủy đáp: "Quên mất rồi."Thật ra ngàn năm đối với sinh mệnh vĩnh hằng của hắn mà nói cũng chẳng tính là dài. Chỉ là hắn không muốn nhớ lại, không muốn nhớ đến những cô quạnh ban đầu ấy mà thôi.Lâm Kỳ siết chặt tay, rũ mắt xuống, y luôn trốn tránh, luôn tự lừa mình dối người, nhưng giờ phút này, y lại đột nhiên muốn lặng lẽ đối diện với lòng mình.Chờ thêm chút nữa, nghĩ kỹ thêm một chút.Hay là thử một lần xem sao.Ngắm nhìn biển mây cuồn cuộn, trăm dặm hoa đào trước mặt, Lâm Kỳ cất tiếng: "Không biết giờ nhân gian ra sao rồi, người từng xuống đó xem chưa?"Ân Vấn Thủy lặng lẽ nhìn y hồi lâu rồi cười, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua mười ngàn dặm hoa đào: "Chưa từng.""Vậy cùng đi xem đi."Ân Vấn Thủy mang theo ý cười nơi khóe mắt: "Được."—----------------------------------Choze: Trung kỳ cũng có trung kỳ this trung kỳ that.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store