Full Dm Edit Lam The Nao De Tranh Xa Vai Chinh Van Nguoi Me
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine"Là ngươi?"Ban đầu Văn Nhân Ngữ không nhận ra, chỉ thấy quen mặt, sau khi nhớ ra, khuôn mặt lạnh như băng càng thêm âm u: "Ngươi khôi phục tu vi rồi?"Đúng vậy, trong lòng Lâm Kỳ trợn trắng mắt, ngoài mặt lại làm ra vẻ hoảng hốt: "Có, có vấn đề gì sao?"Văn Nhân Ngữ thẳng tắp nhìn chằm chằm y: "Ai giúp ngươi?"Cấm chế mà hắn hạ, người có thể giải được trên đời này không nhiều.Sau khi biết được thân phận của Ân Vấn Thủy, những lo lắng trước đây đều trở thành cứt chó. Tuy thà rằng bớt lại một việc, nhưng hôm nay gặp phải, thì chuyện này không thể tránh, thẳng thắn thừa nhận rõ ràng cũng tốt.Lâm Kỳ nói: "Là sư đệ mà ta đến Ma Vực tìm."Ánh mắt Văn Nhân Ngữ trầm xuống, chậm rãi nói: "Sư đệ của ngươi?"Thú vị, nuốt chửng hỏa phách của hắn, còn giải trừ cấm chế của hắn.Lâm Kỳ mỉm cười: "Đúng vậy."Văn Nhân Ngữ nói: "Đến lúc đó dẫn ta đi gặp hắn."Hắn thật sự càng ngày càng tò mò về người này.Lâm Kỳ tiếp tục mỉm cười: "Vâng, tiền bối."Chỉ hy vọng... lúc đó ngươi có thể hài lòng với những gì mình thấy.Gác Lâm Kỳ sang một bên, người nọ tiếp tục công việc đêm nay. Ngón tay trắng bệch nâng sáo ngọc, đặt lên môi, trong chốc lát, tiếng sáo trầm lắng ai oán vang lên trong đêm đen.Lửa xanh theo đó mà nhảy múa.Ánh trăng vàng rực rỡ chiếu xuống thân hình cô bé ngã trên đất vẫn đang giữ nguyên tư thế bò về phía trước, nhưng hơi thở đã lạnh băng.Cho đến khi theo tiếng sáo, ma trơi, một hồn phách yếu ớt của cô bé lặng lẽ chui ra từ giữa trán.Trong ánh sao hóa hình, vẽ nên khuôn mặt gầy gò, tóc rối bù của thiếu nữ, dung mạo vốn rất xinh đẹp, lông mày lá liễu, mắt hạnh, chỉ là vẻ đẹp đã bị nghèo đói bào mòn.Phàm nhân sau khi chết, ký ức sẽ tiêu tán, thần trí hoàn toàn biến mất.Một ngọn lửa xanh lướt qua bên cạnh nàng, nàng cũng đờ đẫn đi theo.Thủy Thiên Liên nâng tay áo che mặt, khóc không thành tiếng.Lâm Kỳ ôm kiếm đứng một bên, trong lòng có chút thương cảm với Thủy Thiên Liên. Nỗ lực đến gặp người thân lần cuối cùng, không ngờ lại phải chứng kiến cái chết của người đó.Đinh--Một tiếng vang trong trẻo, như tiếng ngọc bích vỡ ra.Phía sau cô bé theo ma trơi đi xa, xuất hiện một tấm gương ảo.Nhân gian có một loại đèn gọi là đèn kéo quân, tương truyền khi người ta chết đi, những gì xảy ra trong đời sẽ trở thành hình ảnh, lướt qua trên đèn kéo quân.*Đèn kéo quân:
Beta: Wine"Là ngươi?"Ban đầu Văn Nhân Ngữ không nhận ra, chỉ thấy quen mặt, sau khi nhớ ra, khuôn mặt lạnh như băng càng thêm âm u: "Ngươi khôi phục tu vi rồi?"Đúng vậy, trong lòng Lâm Kỳ trợn trắng mắt, ngoài mặt lại làm ra vẻ hoảng hốt: "Có, có vấn đề gì sao?"Văn Nhân Ngữ thẳng tắp nhìn chằm chằm y: "Ai giúp ngươi?"Cấm chế mà hắn hạ, người có thể giải được trên đời này không nhiều.Sau khi biết được thân phận của Ân Vấn Thủy, những lo lắng trước đây đều trở thành cứt chó. Tuy thà rằng bớt lại một việc, nhưng hôm nay gặp phải, thì chuyện này không thể tránh, thẳng thắn thừa nhận rõ ràng cũng tốt.Lâm Kỳ nói: "Là sư đệ mà ta đến Ma Vực tìm."Ánh mắt Văn Nhân Ngữ trầm xuống, chậm rãi nói: "Sư đệ của ngươi?"Thú vị, nuốt chửng hỏa phách của hắn, còn giải trừ cấm chế của hắn.Lâm Kỳ mỉm cười: "Đúng vậy."Văn Nhân Ngữ nói: "Đến lúc đó dẫn ta đi gặp hắn."Hắn thật sự càng ngày càng tò mò về người này.Lâm Kỳ tiếp tục mỉm cười: "Vâng, tiền bối."Chỉ hy vọng... lúc đó ngươi có thể hài lòng với những gì mình thấy.Gác Lâm Kỳ sang một bên, người nọ tiếp tục công việc đêm nay. Ngón tay trắng bệch nâng sáo ngọc, đặt lên môi, trong chốc lát, tiếng sáo trầm lắng ai oán vang lên trong đêm đen.Lửa xanh theo đó mà nhảy múa.Ánh trăng vàng rực rỡ chiếu xuống thân hình cô bé ngã trên đất vẫn đang giữ nguyên tư thế bò về phía trước, nhưng hơi thở đã lạnh băng.Cho đến khi theo tiếng sáo, ma trơi, một hồn phách yếu ớt của cô bé lặng lẽ chui ra từ giữa trán.Trong ánh sao hóa hình, vẽ nên khuôn mặt gầy gò, tóc rối bù của thiếu nữ, dung mạo vốn rất xinh đẹp, lông mày lá liễu, mắt hạnh, chỉ là vẻ đẹp đã bị nghèo đói bào mòn.Phàm nhân sau khi chết, ký ức sẽ tiêu tán, thần trí hoàn toàn biến mất.Một ngọn lửa xanh lướt qua bên cạnh nàng, nàng cũng đờ đẫn đi theo.Thủy Thiên Liên nâng tay áo che mặt, khóc không thành tiếng.Lâm Kỳ ôm kiếm đứng một bên, trong lòng có chút thương cảm với Thủy Thiên Liên. Nỗ lực đến gặp người thân lần cuối cùng, không ngờ lại phải chứng kiến cái chết của người đó.Đinh--Một tiếng vang trong trẻo, như tiếng ngọc bích vỡ ra.Phía sau cô bé theo ma trơi đi xa, xuất hiện một tấm gương ảo.Nhân gian có một loại đèn gọi là đèn kéo quân, tương truyền khi người ta chết đi, những gì xảy ra trong đời sẽ trở thành hình ảnh, lướt qua trên đèn kéo quân.*Đèn kéo quân:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store