[FULL/ĐM/ABO] OMEGA VỊ CHANH - VỪA CHUA, VỪA NGỌT
CHƯƠNG 17
Thiết bị ức chế - Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.
Editor: DiuTynTần Ninh đau đớn tột cùng, cuộn tròn ở cửa, may mà cửa chính đại sảnh biệt thự mở, Trần Miên nhanh bước chạy tới, đưa cho cậu một liều thuốc ức chế."Tần Ninh, cậu không sao chứ?"Tần Ninh như nhìn thấy vị cứu tinh, lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Tôi... tôi phát tình rồi..."Trần Miên cúi đầu, mở nắp thuốc ức chế, định giúp cậu tiêm nhưng bản thân cũng là Alpha, nếu tiêm hộ sẽ khiến Tần Ninh khó chịu.Anh đặt thuốc vào tay cậu nói: "Tôi ra ngoài trước, tìm một Beta vào chăm sóc cậu, cậu tự tiêm thuốc đi.""Tiểu Ninh, anh đến rồi đây!"Cánh cửa phòng khách lại được đẩy mở, Giang Nam là người trọng nghĩa khí, cậu biết Kỳ Trạch Dự mạnh cỡ nào nên lo ngại có người sẽ bị thương, Tần Ninh - viên bảo bối Omega dễ thương thế kia, tuyệt đối không muốn mất.Trần Miên đứng dậy lập tức xuống tầng: "Thư ký Giang, cậu đến đúng lúc, mọi việc giao lại cho cậu rồi.""Ê ê ê!" Giang Nam muốn chạy ra ngoài, nào ngờ cửa đã đóng lại, cậu hoảng sợ chạy đến bên Tần Ninh, thấy cậu đang tiêm thuốc ức chế.Tần Ninh vứt ống tiêm, ngã mềm xuống: "Cậu chẳng sợ chết sao?"Giang Nam đỡ cậu dậy, dìu lên sofa nằm: "Là Hạ Bắc gọi cho tôi, nói cậu đã đến rồi, tôi lo sợ tổng tài không kiểm soát được, nhỡ có chuyện với cậu... thì sẽ phạm pháp, nên mới đến đây. Dù cậu nổi giận đánh tôi thì cậu cũng phải đứng ra che chở cho tôi nhé."Tần Ninh nói: "Anh cũng gan to thật đấy..."Giang Nam rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: "Thế nào? Kỳ Tổng có ổn không?""Ừm, giờ chắc đã ngủ rồi."Giang Nam nhìn trái nhìn phải, trên nhìn dưới nhìn, lật người Tần Ninh qua lại mới yên tâm: "May mà không sao, cậu thật dũng cảm, một mình xông vào, thật sự không sợ bị..." Tần Ninh thắc mắc nói: "Dù có bị đánh dấu thì cũng chẳng sao, dù gì anh ấy đã cứu tôi, coi như trả ơn vậy.""Tôi không nói về đánh dấu đâu." Giang Nam che mắt lại.Tần Ninh hỏi: "Hửm, vậy thì là gì?""Đánh dấu vĩnh viễn." Giang Nam đáp.Tần Ninh sững người.Giang Nam như một giáo viên giải thích: "Cậu là Omega, nếu bị đánh dấu vĩnh viễn thì sẽ có thai, cậu không sợ sao?""Tôi sẽ không có thai." Tần Ninh lập tức phủ nhận: "Tôi hồi nhỏ rơi xuống biển, sau khi pheromone biến dị, bác sĩ nói tôi không thể mang thai, cơ thể có khiếm khuyết, hơn nữa tôi cũng không muốn sinh con."Giang Nam hơi ngạc nhiên, mỉm cười nhẹ nhàng an ủi: "Thật trùng hợp, Kỳ tổng cũng không thích trẻ con, hai cậu sau này thích hợp sống cuộc đời hôn nhân chỉ có hai người thôi, còn tiết kiệm cả chi phí nhà nữa."Tần Ninh: "..."Bây giờ cậu không có sức, nếu không thì đứng dậy đấm chết anh ta rồi.Đến hơn bảy giờ tối, Kỳ Trạch Dự mới tỉnh lại, cũng không rõ lúc nào đã ngủ thiếp đi, chỉ thấy cổ tay hơi đau, cơ thể không có triệu chứng gì khác, kỳ nhạy cảm đã qua yên ổn.Anh bỗng nhớ ra điều gì đó, bật dậy, mở cửa phòng ngủ, thấy Tần Ninh đang ngủ trên sofa, người đắp chăn.Kỳ Trạch Dự đi đến bên cạnh, quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt má cậu, lòng dâng lên một cảm giác lạ kỳ, là cảm giác hồi hộp chưa từng có.Nếu nói "tình yêu sét đánh" là do ngoại hình thu hút thì bây giờ anh đã rung động thật sự.Có lẽ thời gian trước anh quá bốc đồng, chưa hiểu thế nào gọi là thích, nhưng hôm nay, khi Tần Ninh liều mình đến an ủi anh, Kỳ Trạch Dự lần đầu trải nghiệm cảm giác được Omega bảo vệ, cậu ấy cả người mềm mại, khuôn mặt cũng rất mịn màng, hàng mi dài thật đẹp.Tần Ninh mở mắt, ngủ mơ màng, đồng tử trong veo như quả nho mọng nước, đôi môi đầy đặn hồng hào, ánh mắt đờ đẫn vài giây, rồi nhanh chóng tỉnh lại ngồi dậy."Sao anh lại ở đây? Khỏe rồi à?""Khỏe rồi." Kỳ Trạch Dự véo má cậu, im lặng vài giây rồi bất ngờ nói: "Tôi thích em."Đồng tử Tần Ninh bỗng thu nhỏ lại đột ngột.Kỳ Trạch Dự hạ mắt, có lẽ vì ngại ngùng hơi xấu hổ, giọng cũng rất nhỏ:"Trước đây tôi có phần hơi bốc đồng, chưa hiểu rõ thế nào là thích, cứ tưởng gặp cậu lần đầu là yêu rồi.""Hôm nay thì tôi hình như hiểu rồi, không chỉ là ấn tượng ban đầu, mà còn thích tính cách em, thân thể em, mọi thứ về em. Trong lòng tôi nảy sinh một cảm giác muốn bảo vệ, muốn cho em một cuộc sống yên ổn vĩnh viễn.""Ninh Ninh, cho tôi một cơ hội đi, tôi hứa sẽ không làm tổn thương em, được không?"Tần Ninh mắt mở to hơn nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cứng đờ như tượng gỗ.【Tít tít--】【Phát hiện mức độ tương thích pheromone 0%, xin tránh xa nhân vật chính】Cậu đột nhiên ôm đầu, lại là âm thanh đó, lại vang lên trong đầu, chiếu đi chiếu lại, rốt cuộc là gì...Kỳ Trạch Dự định hỏi cậu có chuyện gì thì ngay giây sau ngửi thấy mùi chua nồng nặc, cả phòng khách tầng hai bỗng ngập tràn mùi chanh, xộc thẳng vào mũi họng, sao lại như vậy được.Tần Ninh gõ gõ đầu mình, âm thanh lúc nãy rõ hơn chút so với trước, tránh xa nhân vật chính, nhân vật chính là ai, 0% tương thích là sao, là mình và Kỳ Trạch Dự sao?Một lúc lâu sau, cậu lại mở mắt, ánh nhìn bối rối, nhìn thấy Kỳ Trạch Dự liền mặt lạnh nói: "Thất bại trong tình yêu cũng không đến nỗi khóc chứ?"Kỳ Trạch Dự lau nước mắt, đau khổ che mặt: "Không phải đâu, pheromone chua của em lại tràn ra rồi, chua đến mức khiến tôi phải khóc."Tần Ninh: "..."Cậu vừa phát tán pheromone à?Ngửi ngửi, hình như đúng thật, vừa rồi chẳng thấy pheromone Alpha đâu mà sao lại thế?Tần Ninh lắc đầu rồi nói: "Tôi không muốn yêu đương đâu, hơn nữa tôi cũng không thể sinh con.""Ai bảo em phải sinh con chứ!" Kỳ Trạch Dự quỳ trước mặt cậu nói: "Dù em có sinh được, tôi cũng không muốn đâu, tôi chỉ muốn cùng em sống cuộc đời chỉ có hai người. Nếu tôi thích một Omega, tôi sẽ rất ích kỷ, tình yêu chỉ dành cho duy nhất người đó."Tần Ninh vẫn lắc đầu.Kỳ Trạch Dự hiểu ra, có lẽ cậu vẫn chưa thật sự rung động với mình, thời điểm chưa chín muồi, bị từ chối cũng không sao, anh thề sẽ theo đuổi Tần Ninh cho bằng được."Kỳ nhạy cảm này, thật sự cảm ơn em." Kỳ Trạch Dự ngẩng mắt nhìn cậu.Tần Ninh ngồi dậy, nhường anh chỗ, cơ thể vẫn còn hơi mệt, nói lơ lớ:"Không có gì... vốn dĩ là trả ơn thôi.""Em không sao chứ?" Kỳ Trạch Dự nghĩ đến mùi pheromone kinh khủng của mình hôm qua, có thể đã kích thích cậu, làm cậu phát tình.Tần Ninh hơi chóng mặt.Kỳ Trạch Dự sai người lên dọn dẹp phòng, thay ga giường mới.Tần Ninh ngồi trên sofa, mắt lờ đờ muốn ngủ thì bất ngờ bị ôm ngang, được đưa vào phòng ngủ chính. Kỳ Trạch Dự đặt cậu xuống giường, nhẹ giọng nói:"Ở đây ngủ cho thoải mái nhé, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu."Tần Ninh nhìn anh một cái, cũng khá thoải mái, trực tiếp nhắm mắt lại. Omega khi phát tình thường mệt mỏi và dễ tổn thương, thông thường sẽ tránh xa Alpha.Nhưng cậu thì ngược lại, lại ở nhà Alpha, còn nằm trên giường của anh, người ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể bị đánh dấu, vậy mà vẫn ngủ ngon lành.Kỳ Trạch Dự chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, có lúc cảm giác như đã từng gặp người này trong giấc mơ, suốt bao năm qua như đang chờ đợi cậu.Anh đột ngột đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Trần Miên: "Chuẩn bị xe, đi đến Viện Nghiên cứu QS An Thành."...Viện Nghiên cứu QS là phòng thí nghiệm công nghệ lớn nhất của tập đoàn Kỳ thị, nằm trong khu vực vòng hai thành phố An Thành, chiếm diện tích 2 triệu mét vuông, bãi đỗ xe toàn xe ô tô, các xe ra vào đều phải đăng ký.Khi xe Kỳ Trạch Dự tiến vào, nhân viên gác cổng lập tức hạ cần chắn, anh mở cửa sổ hỏi:"Hôm nay có thấy xe của bố tôi không?""Thưa Kỳ tổng, chủ tịch ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng, hiện chưa về.""Được rồi."Trần Miên lái xe vào, tìm chỗ đỗ riêng, Kỳ Trạch Dự bước xuống, kéo cúc áo sơ mi, đi về phía khu vực phòng thí nghiệm. Vừa vào viện nghiên cứu, đã có rất nhiều nhân viên chào hỏi:"Kính chào Kỳ tổng.""Kỳ tổng.""Kỳ tổng đã đến."Kỳ Trạch Dự thường mặc trang phục nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, quần dài đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, lúc làm việc vẻ mặt nghiêm nghị, không biểu lộ cảm xúc, mọi người trong viện nghiên cứu đều nghĩ anh thuộc dạng người lạnh lùng khó gần.Chỉ có tài xế và trợ lý biết đằng sau đó, anh không hề nghiêm túc như vậy."Kỳ tổng, ngài đến rồi sao." Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đặt kính hiển vi và lam kính xuống, đi tới.Kỳ Trạch Dự vào phòng làm việc, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, hỏi:"Thương Lý, thứ tôi đặt lần trước đã hoàn thành chưa?""Dĩ nhiên rồi." Thương Lý chỉnh lại gọng kính, bước vào phòng thí nghiệm, bật công tắc bên phải.Trên bàn có một hộp kính từ từ nâng lên, bên trong là một chiếc vòng cổ da màu đen tinh xảo, giữa có một mặt dây chuyền hổ phách, chốt khóa có đính vài viên kim cương nhỏ li ti."Còn cần phải cấy thêm lõi trắng và hợp kim vanadi. Thưa Kỳ tổng, chỉ riêng thành phần vật liệu đã trị giá vài chục triệu, cậu có chắc muốn tặng cho một Omega sao?"Thương Lý chưa từng thấy anh quan tâm người nào đến vậy, với tình trạng cơ thể hiện tại, cứ tưởng đời này anh sẽ chẳng thể tìm được Omega ưng ý.Vì vậy, Thương Lý lại một lần nữa nhã ý cảnh báo: "Tiểu Kỳ tổng, hay là bị một Omega nào đó mê hoặc rồi chăng? Đồ giá trị nghìn vàng mà cũng lo cho người ta, đừng để lúc sau bị lừa tình, lừa thân, lừa cả tim nhé. Dù sao anh chưa từng yêu ai, bây giờ trên đời nhiều Omega vô cùng quỷ quyệt."Kỳ Trạch Dự mặt tối sầm lại.Thương Lý năm nay ba mươi hai tuổi, là Alpha, lão luyện trên thương trường tình trường, trợ lý cho cha anh, theo làm việc được mười năm, địa vị trong công ty rất cao, cũng coi như bậc tiền bối của anh.Kỳ Trạch Dự kiên quyết nói: "Cậu ấy không thể lừa tôi được, chính tôi đã tận tay đưa con thiết bị ức chế cho cậu ấy."Đây là thứ gọi là thiết bị ức chế, do chủ tịch tập đoàn Kỳ phát minh, hiện trên thế giới chưa có cái thứ hai.Tác dụng là ngăn chặn pheromone của chính mình phát tán ra ngoài, đồng thời còn tăng cường sức mạnh pheromone, người khác không thể ngửi thấy mùi của bạn, nhưng bạn lại có thể áp chế người khác."Lõi trắng vẫn chưa có hàng, chủ tịch nói thế giới chỉ có hai cái, còn có một cách, có thể dùng mảnh vụn của cái cậu đang có để làm, nhưng công nghệ hợp nhất này chắc là phải do cậu trực tiếp làm.""Không vấn đề gì." Kỳ Trạch Dự nói xong tháo sợi dây chuyền ra.Chỉ cần tám tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành tuyệt phẩm này, Tần Ninh sau này đeo nó, mùi pheromone sẽ được ngăn chặn.
Lần trước đeo dây chuyền, rõ ràng không bị pheromone Alpha áp chế, chứng tỏ nó có tác dụng thật, và tác phẩm quý giá này, anh sẽ tự tay hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store