Full Chuyen Ver Anh Co The Dung Buoc Lai Vi Em Khong
Chỉ còn không đến một tháng nữa thôi, cô nên làm gì đây? Ủ rũ một chỗ rồi oán trách ông trời, oán trách số phận không có mắt để cô phải chịu kết quả tồi tệ này sao? Hay nên sống vui vẻ, tiêu pha hết tiền mà mình có trong tay, mua những thứ mà trước đây mình không dám mua, đi đến các nơi mà mình chưa từng đặt chân đến, thử qua các món ngon mà mình có thể ăn để khi có chết cũng sẽ không hối tiếc bất cứ chuyện gì? Nhưng tâm trạng của cô hiện tại rất rối bời, cô lại không muốn làm mấy chuyện như thế. Có lẽ cô nên đi tìm một chỗ yên tĩnh, có phong cảnh đẹp để làm chỗ dừng chân cuối cùng của đời mình. Nhưng việc mà cô hối tiếc nhất chỉ có một, mà cô lại không có can đảm để tiếp cận nó.Đưa mắt nhìn bản phim X quang chụp phổi của mình ở trên tay, mỗi chấm trên đó đều là nang ung thư, phải có đến cả chục ngàn dấu chấm như thế ở trong phổi của cô. Nó quá kinh khủng, cho đến bây giờ cô cũng không tin được kết luận xét nghiệm của mình lại bị ung thư phổi thời kỳ cuối như thế này. Nếu cô đi hóa trị để ngăn chặn nó thì chỉ có thể sống thêm ba hay bốn tháng mà thôi, hóa trị chỉ kéo dài sự đau đớn trong cô, cô không muốn như thế. Dù chỉ có thể sống được một tháng, cô vẫn muốn sống trong vui vẻ.Trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Jeon Jungkook, nhớ đến cái hôm hai người nói chuyện trên hõm đá. Lúc đó cô thật sự rất muốn, rất muốn nhào vào lòng anh khóc một trận. Cô rất sợ, sợ phải chết, sợ phải rời xa anh. Nhưng cô càng sợ anh sẽ vì thương hại mà chấp nhận ở bên cô trong mấy ngày cuối đời này. Nếu như cô có thể tham lam một chút, ích kỹ một chút, níu kéo anh lại ở bên mình thì tốt biết mấy, nhưng cô lại không làm được. Đã mấy ngày cô không gặp anh rồi, cô thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh.Những giọt nước mắt đau thương rơi xuống bản phim ngày càng nhiều hơn, cô khóc nấc lên từng tiếng, từng tiếng một như muốn giải tỏa hết nổi ức nghẹn cùng không cam lòng của mình ra. Cô khóc đến nỗi quá mệt mỏi mà ngất lịm đi.Không biết qua bao lâu, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ làm mắt cô đau. Ngồi dậy, lấy tay dụi dụi vào mắt mình, sau đó bước vào phòng tắm. Nhìn cô gái ở trong gương, cô không thể nhận ra đó lại chính là mình, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng húp lên, gương mặt cũng có vẻ tiều tụy quá. Cô cảm thấy dường như sức lực đang từ từ rời bỏ mình, không biết đã bao ngày cô không ăn cơm đúng bữa rồi. Trong hơn một tuần qua, kể từ khi biết mình không còn bao nhiêu thời gian, cô không thiết ăn uống, bởi vì cô biết, mình có ăn đều đặn, chăm sóc cơ thể tốt như thế nào thì kết quả vẫn là như vậy.Với suy nghĩ đó mà hiện tại khi cô lấy lại tinh thần, nhìn đời tích cực hơn thì cơ thể đã là bộ dạng này rồi, người cũng ốm đi một vòng lớn. Lúc trước cô đau khổ tìm cách ăn kiêng một chút, cô lúc đó trông có vẻ hơi tròn, kèm theo bộ dạng trẻ con này, nếu đi bên anh, mọi người sẽ nghĩ rằng anh đang dụ dổ trẻ vị thành niên thì hỏng mất. Cô cố gắng như thế nào cũng không ốm nổi, một lượng thịt cũng không mảy may mất đi. Thật không ngờ trong hoàn cảnh như thế này lại có thể thành công giảm béo đến như vậy. Nhìn gương mặt không có một lạng thịt trên mặt, cô nhận ra có lẽ mập một chút sẽ dễ nhìn hơn.Đang suy nghĩ lan man thì bụng bỗng réo lên rất to, nó đang kháng nghị cô ngược đãi nó đấy. Lấy tay vuốt vuốt cái bụng xẹp lép, cô cười ngượng: “Đừng gấp, sẽ cho mày ăn no mà.”Sau khi thay đổi một bộ trang phục nhẹ nhàng, thoải mái hơn, cô đi ra khỏi phòng, tìm chỗ lấp đầy bao tử trống rỗng không ngừng kháng nghị. Sau đó cô ở lại khách sạn ở bãi biển “Sơn Tràm” một ngày, sáng hôm sau liền trở về nhà. Cô quyết định trước khi rời khỏi cuộc đời này, cô muốn đến gặp cha mẹ một lần cuối, cô muốn được ở với họ một ngày trọn vẹn. Nếu được, cô rất muốn được cùng hai người đi đến bãi biển có đầy kỷ niệm vui hạnh phúc thời còn bé này.Kính koong! Kính koong!Eunbi đứng bên ngoài cổng nhấn chuông cửa, một hồi sau mới có người bước ra.“Là cô à? Đến đây có chuyện gì sao?” Joohyun nhìn cô khinh bỉ, ánh mắt không giấu chán ghét hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store