ZingTruyen.Store

Full Ca Doi Chi Yeu Em Mac Van Tra Sua

"Cậu giúp mình trông chừng Đoàn Đoàn một lát, mình đi tắm một cái..."

"Ngủ ở dưới đất một đêm, giờ còn tắm gội..." Bạch Hiểu Niên thấy sắc mặt của Tố Tâm không được tốt liền nói một câu.

Tố Tâm lắc đầu: " 8 giờ Phó Kiến Văn tới đón mình cùng Đoàn Đoàn đi làm đăng kí kết hôn."

Bạch Hiểu Niên cau mày: "Tố Tâm... Cậu suy nghĩ lại xem?"

Bạch Hiểu Niên vẫn cảm thấy, Tố Tâm xinh đẹp, thông minh như vậy, phải cùng chính người mình yêu kết hôn mới đúng.

Tố Tâm không hề trả lời.

Đã tới nước này, làm sao có thể suy nghĩ lại!

Phó Kiến Văn, luật sư kiệt xuất... Là nhân vật lớn nổi tiếng ở phố Wall, thành Phố A bao nhiêu thiếu nữ mơ còn không được!

Càng đừng nói, Phó Kiến Văn còn có một chiêu hấp dẫn trí mạng đối với con gái, đó chính là vẻ đẹp trai tiêu sái của anh.

Đối với Tố Tâm, được gả cho Phó Kiến Văn... Đúng là cô với cao.

Một người đàn ông trầm ổn lại nhiều tiền, lại đẹp trai anh tuấn gấp mấy lần người thường, chỉ cần tôn trọng cô... Cô nguyện ý cùng anh thử vượt qua một đời.

...

Tố Tâm tắm gội đi ra, Bạch Hiểu Niên mới vừa thả xuống điện thoại của Tố Tâm xuống...

Nghe được cửa phòng tắm mở ra, Bạch Hiểu Niên chau mày, quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu: "Tố Tâm, trạm xá thú y bên kia gọi điện thoại tới, nói Ma Cô không ổn, hỏi cậu có cần tới nhìn xem hay không..."

Tố Tâm nắm khăn lông thật chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tê nhức như dùng dao cứa vào, từng giọt máu chảy vào trái tim bên trong.

Kỳ thực, lúc Tố Tâm đưa Ma Cô đi tới trạm thú y, liền biết ngày này rồi cũng đến, dù sao Ma Cô cũng nhiều tuổi rồi.

Tố Tâm sợ nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Ma Cô, nên mới quyết định đem Ma Cô đưa đến trạm xá thú y... Khiến nó bớt đau đớn hơn nốt đoạn đường cuối cùng.

Tố Tâm giơ tay xoa xoa mái tóc: "Mình biết rồi."

Ma Cô chính là con mèo của Hứa Khai trước khi đi gửi nuôi ở chỗ Tố Tâm, đó là mèo mà anh nuôi mười năm, bình thường chảnh vô cùng... Ngoại trừ Hứa Khai cho ăn, người khác đưa cho thức ăn giống cũng không ăn.

Sau đó... Ở cùng Tố Tâm nên cũng quen thuộc hơn, ngoại trừ ăn thức ăn mà Hứa Khai đưa, cũng ăn đồ ăn mà Tố Tâm chuẩn bị.

Mỗi lần Hứa Khai đi công tác, đều sẽ đem Ma Cô tới gửi nuôi ở chỗ Tố Tâm.

Chỉ là, lần trước... Hứa Khai đem Ma Cô gửi nuôi ở nơi này, đến bây giờ đều không có trở lại đón Ma Cô.

Mái tóc ẩm ướt của Tố Tâm rũ xuống dán chặt sống lưng, làm ướt cả áo ngủ của cô...

Cô đứng ở cửa một lúc liền vội vàng muốn tới phòng ngủ tìm đồ vật gì.

Tố Tâm đầu óc tựa như trống rỗng, thất thần đứng một lát... Mới lại lần nữa trở về phòng tắm tìm máy sấy, sấy khô mái tóc.

Máy sấy ong ong vang lên ở bên tai, Tố Tâm viền mắt ẩm ướt...

Những năm này, Tố Tâm cảm thấy Ma Cô là đang cùng cô chờ Hứa Khai trở về.

Nếu Ma Cô không còn, cái kia chỉ còn lại một mình cô chờ đợi, đồ vật cuối cùng mà Hứa Khai để lại cho cô cũng mất rồi.

Ma Cô, thật sự không chờ được đến khi Hứa Khai trở lại đón nó!

Nghĩ đến chỗ này, Tố Tâm cụp mắt... Nước mắt theo lông mi rớt xuống.

Làm khô mái tóc, Tố Tâm lau đi khóe mắt, đem tóc dài ghim lên thành đuôi ngựa.

Đợi Tố Tâm nhanh chóng thay đổi quần áo từ phòng ngủ đi ra, Đoàn Đoàn đã được Bạch Hiểu Niên đặt ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm...

Đoàn Đoàn một tay đỡ chén cháo, một tay nắm chặt cái muôi, vụng về đem cháo thịt nạc hướng về mình trong miệng của mình, ăn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đều là cháo.

Bạch Hiểu Niên tài nghệ nấu ăn không tốt, nên gọi giao hàng, lúc này thấy Đoàn Đoàn ăn rất ngon... Chính mình cũng thèm ăn.

"Mẹ!"

Thấy Tố Tâm đi ra, Đoàn Đoàn duỗi dài cổ kêu một tiếng.

Bạch Hiểu Niên quay đầu nhìn về phía sắc mặt như thường của Tố Tâm, cô biết... Tố Tâm là quen đem tâm tình giấu ở đáy lòng của mình.

"Tố Tố... Uống chút cháo đi!" Bạch Hiểu Niên mở miệng.

Tố Tâm lắc đầu, nhìn thấy rương hành lí nhỏ mà trợ lý của Phó Kiến Văn để lại tối hôm qua trong phòng khách đã bị mở ra, đồ đạc lộn xộn.

"Vừa nãy lúc cậu đi tắm Đoàn Đoàn liền tỉnh giấc, nói trong rương chính là đồ vật của nhóc... mình tìm đồ rửa mặt với quần áo cho nhóc, vừa mặc xong quần áo thì người giao hàng đã tới, còn chưa kịp dọn dẹp lại..." Bạch Hiểu Niên giải thích.

"Không có chuyện gì, để mình dọn... cậu ăn trước đi!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy Tố Tâm dọn dẹp cái rương của nhóc liền buông lỏng chén cháo cùng cái muôi... Từ trên ghế tuột xuống, cộc cộc cộc chạy tới.

Đoàn Đoàn ngồi xổm ở bên người Tố Tâm, giúp đỡ đem một vài món đồ vừa nãy bị vứt ngổn ngang đưa cho Tố Tâm, ngửa đầu cười đáng yêu... Gương mặt trắng nõn của nhóc dính toàn cháo là cháo, trông vô cùng đáng yêu.

Tố Tâm nhìn nhóc cười ôn nhu, lấy ra khăn tay lau miệng cho Đoàn Đoàn.

Trông thật là giống mẹ con, Bạch Hiểu Niên khóe môi hơi cười.

Phó Kiến Văn luôn luôn rất đúng giờ, nói 8 giờ... 8 giờ cũng đã đến dưới lầu.

Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn xuống lầu, Bạch Hiểu Niên ăn xong điểm tâm... Ở trong nhà Tố Tâm ngủ bù.

Vừa lên xe, Tố Tâm liền liền nói với Phó Kiến Văn: "Trước khi tới Uỷ Ban, có thể đưa tôi đến trạm thú y trước hay không."

Tối hôm qua ở trong nhà nhìn thấy một chiếc lồng mèo nhỏ, còn có trong hình cô ôm một chú mèo Anh lông ngắn, nhưng chưa nhìn thấy con mèo nào ở bên trong phòng, hoá ra là nó đã được đưa tới trạm thú y.

Phó Kiến Văn gật đầu, Tố Tâm nói địa chỉ cho tài xế của Phó Kiến Văn.

Đã đến cửa trạm thú y, Tố Tâm xuống xe, khom người nói với Phó Kiến Văn ở bên trong xe nói: "Tôi khả năng phải ở trong đó một lúc mới có thể ra ngoài."

"Tôi không vội..." Phó Kiến Văn âm thanh bình tĩnh.

Tố Tâm đóng cửa xe, một đường chạy vào trong trạm.

Y tá thấy Tố Tâm đến rồi, liền dẫn Tố Tâm đến xem Ma Cô...

Tố Tâm trong lòng thấp thỏm.

"Ma Cô một mực gắng gượng, như là đang chờ cô..." Y tá một bên nói với Tố Tâm, một bên đẩy cửa ra.

Vào cửa, Tố Tâm nhìn thấy Ma Cô nằm ở bên trong ổ mèo, đuôi tiu nghỉu xuống, hô hấp hết sức nặng nề.

Ánh mắt nó đã mở ra, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Tố Tâm... Chật vật há miệng "Meow" một tiếng.

Mặc dù là đã chuẩn bị tâm lý, Tố Tâm vẫn là không nhịn được vành mắt đều đỏ...

Hôm nay, chính là ngày cô và Phó Kiến Văn đi làm giấy đăng kí kết hôn, phải chăng ngay cả Ma Cô đều cảm thấy... Hôm nay Tố Tâm là đến cáo biệt nó.

Tố Tâm khắc chế nước mắt của mình, cô đi đến trước mặt Ma Cô... Đưa tay sờ sờ đầu nó.

Ma Cô ngẩng cái đầu đang run run của mình, chóp mũi lạnh lẽo cọ xát vào lòng bàn tay của Tố Tâm... Lại bất lực buông xuống.

Ma Cô chính là người bạn đã cùng cô chờ Hứa Khai trở về, chính nó đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Nhưng đột nhiên sớm hôm nay, trạm thú y gọi điện tới, nói Ma Cô không ổn. Sự tự tin chờ đợi Hứa Khai trở về của Tố Tâm đã suy yếu đi rất nhiều. Chẳng lẽ đây là báo hiệu, Hứa Khai sẽ không trở về nữa.

"Ma Cô..." Tố Tâm khom người, cúi gần Ma Cô.

"Meow ô..." Ma Cô gian nan đáp lại Tố Tâm.

Tố Tâm trong lòng rất đau, như bị người khác khoét đi một khối thịt lớn...

Tố Tâm dụi nhẹ vào đầu nhỏ của Ma Cô, nhắm mắt lại... Nước mắt không ngừng được.

"Meow ô..." Ma Cô trong cổ họng lại phát ra một tiếng khẽ kêu.

Tố Tâm biết, Ma Cô đang tưởng nhớ Hứa Khai, giống như cô vậy.

Ma Cô chật vật hít thở, như châm từng chiếc kim vào trái tim của Tố Tâm.

"Ma Cô, mệt rồi, đi ngủ thôi,..." Tố Tâm âm thanh nghẹn ngào, "Người kia... Khả năng không về được!"

Câu nói này, Tố Tâm dùng hết dũng khi mới có thể nói ra, toàn thân run rẩy.

Cô ôm chặt Ma Cô, tâm vỡ thành mảnh vụn.

Ma Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm tay Tố Tâm, như đang động viên cô, không muốn để cô đau lòng.

Không biết trôi qua bao lâu rồi, Tố Tâm nhận ra được hơi thở của Ma Cô suy yếu dần rồi mất hẳn, đầu mềm mại tuột xuống...

Tố Tâm nước mắt tuôn ào ạt, cô ôm chặt Ma Cô, khắc chế không để cho mình khóc thành tiếng, thân thể lại không ngừng run rẩy.

Ma Cô đi rồi, Tố Tâm sắp kết hôn, còn ai đợi Hứa Khai trở về nữa.

Hoặc là, Ma Cô biết chờ đợi một người quá lâu, thật sự dày vò cho nên đã lựa chọn rời xa cuộc sống này.

Rất lâu...

Tố Tâm không dám tự tay chôn cất Ma Cô, như thế cô không chịu được. Nên nhờ Y tá giúp cô chôn cất nó.

Tố Tâm từ trạm thú y đi ra, đã lau đi nước mắt... Nhưng viền mắt lại đỏ bừng.

Đoàn Đoàn từ trên xe bước xuống, chạy đến trước mặt Tố Tâm, ngửa đầu nhìn xem Tố Tâm...

Trẻ con thật là nhạy cảm, nhóc nhận ra được Tố Tâm đang đau lòng liền muốn an ủi cô... Lại cũng không biết nên làm như thế nào.

Bên trong xe, Phó Kiến Văn nghiêng đầu... Cách cửa xe, nhìn thấy Tố Tâm mỉm cười ngồi xổm xuống...

Cô đưa tay nhẹ nhàng đem Đoàn Đoàn ôm vào lòng.

Đôi tay bụ bẫm của Đoàn Đoàn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tố Tâm, lại bắt trước baba lúc dỗ dành nhóc khi nhóc bị ngã: "Không đau... Mẹ không đau!"

Tố Tâm con mắt lần nữa phủ đầy nước, cô ôm chặt Đoàn Đoàn, lưu luyến hơi ấm của Đoàn Đoàn lúc này.

Bên trong xe, Phó Kiến Văn không có giục, anh kiên nhẫn chờ, chờ tâm tình của Tố Tâm tốt hơn.

Trên đường đi tới Uỷ Ban, Tố Tâm một mực không nói gì, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa xe... Vẻ mặt không biết là thoải mái hay vẫn đau lòng.

Đã đến cửa, Tố Tâm lần nữa kiểm tra hộ khẩu cùng CMND, đem giấy chứng nhận giao cho trợ lý của Phó Kiến Văn.

Xuống xe, Phó Kiến Văn không chút biến sắc nắm lấy tay của Tố Tâm, đứng sóng vai cùng anh làm Tố Tâm sợ hết hồn, theo bản năng muốn rút tay về, lại nhịn được...

Phó Kiến Văn bàn tay to lớn mạnh mẽ, đem ngón tay dài nhỏ nhắn của Tố Tâm bao bọc lại...

Bên cạnh cô là Phó Kiến Văn cao lớn mạnh mẽ với gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng. Âu phục được cắt đo tinh tế làm nổi bật lên thân hình hoàn mĩ của anh.

Phó Kiến Văn từ trên xe bước xuống, đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, dù sao Phó Kiến Văn đẹp trai như vậy, hào quang lấp lánh như vậy. Khiến người khác chú ý cũng là điều đương nhiên.

Tố Tâm bị nắm tay cũng cảm thấy không dễ chịu, cô giơ tay còn lại đem tóc rối bị xoã xuống mặt vén ra sau tai... Đầu ngón tay chạm tới lỗ tai, cô mới phát hiện lỗ tai của mình đã nóng bỏng.

Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nắm tay nhau đi chung một chỗ, thật làm người khác chú ý.

Đoàn Đoàn không được đi theo nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn xem Phó Kiến Văn nắm tay Tố Tâm, khóe môi cong cong cười đến độ chiếu sáng thay mặt trời...

Vừa nãy lúc Tố Tâm đi vào trạm thú ý, trợ lý của Phó Kiến Văn nói với Đoàn Đoàn... Hôm nay Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm sẽ đi đăng kí kết hôn, sau này sẽ không có ai nói Đoàn Đoàn là đứa trẻ không có mẹ nữa.

Nhóc cũng có mẹ, mẹ của nhóc, chính là người xinh đẹp nhất trên thế gian này!

Phó Kiến Văn ánh mắt thâm thúy nhìn ngũ quan tinh tế của Tố Tâm, trầm giọng nói: "Đi thôi..."

Tố Tâm gật đầu, tay cô bị Phó Kiến Văn nắm chặt, đã dậy lên một tầng mồ hôi...

Theo bãi đậu xe đến cửa Uỷ Ban cũng không xa, vài bước chân là hai người đã đứng trước cửa ra vào.

Trợ lý của Phó Kiến Văn lấy bản tên đã điền đầy đủ chỉ chờ Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm kí tên là xong.

"Tôi không mang bút..."

Tố Tâm nói một câu, trợ lý của Phó Kiến Văn lập tức mở âu phục ra, từ trong túi áo móc ra một chiếc bút, mở ra nắp bút, đưa cho Tố Tâm.

"Cảm ơn..."

Tố Tâm tiếp nhận bút, thấy trên bàn đã chật ních người, cô bèn cầm tờ giấy kề sát tường, chuẩn bị kí tên...

Bút còn chưa chạm đến tờ giấy, chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Trợ lý tiểu Lục của Phó Kiến Văn rất tinh ý, tiến lên, giúp Tố Tâm đỡ lấy tờ giấy.

Tố Tâm lần nữa nói cảm ơn, ngữ khí khách khí: "Cảm ơn..."

Chính là Tố Nguyên điện báo.

Tố Tâm bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại Tố Nguyên trầm ngâm chốc lát, tiếng nói trầm thấp của Tố Nguyên vang lên bên tai, Tố Tâm chỉ cảm thấy đại não một mảnh ong ong sau câu nói của Tố Nguyên...Đầu óc đều trống không.

"Tố Tố, Hứa Khai trở về rồi..."

Có người gọi điện thoại nói, Hứa Khai trở về rồi, trở về rồi, là thật hay chỉ là một giấc mộng, trong vòng bốn năm Tố Tâm chờ đợi rất lâu, làm rất nhiều việc, hy vọng rất nhiều lần nhưng đến cuối cùng đều là vô vọng.

Hôm nay nhận được cú điện thoại này, Tố Tâm viền mắt đỏ lên... Cả người trầm mặc.

"Người là ở trên biển tìm được, không biết trôi dạt bao lâu được người khác phát hiện đem về chăm sóc, bác sĩ nói khả năng không ổn, hiện tại người đang ở bệnh viện trung ương, em mau tới đây! Chậm sợ là không thấy được cậu ta lần cuối rồi!"

Tố Tâm siết chặt bút trong tay.

Cô ngẩn ra, nghiêng đầu, đụng phải Phó Kiến Văn.

Cô nhìn Phó Kiến Văn thân mang tây trang, con ngươi đen nháy không chút động, thật khiến người ta không thể biết anh đang nghĩ gì. Ánh mắt ấy xoáy sâu vào nội tâm của Tố Tâm, như đọc được hết suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng rồi lại bình thản, không chút gợn sóng, bình tĩnh như nước.

Từ uỷ ban đi ra, Phó Kiến Văn đứng ở bậc thang, trong miệng cắn điếu thuốc.

Ánh mặt trời màu vàng chói mắt, Phó Kiến Văn ngũ quan không chút động.

Anh tìm trong quần tây lấy ra cái bật lửa, một tay che ngọn lửa, đốt một điếu thuốc lá.

Anh không thể nào tìm được một từ để hình dung, hình dung tâm trạng của anh lúc này, nuốt mây nhả khói, hai con mắt nhìn về phía xa một mảng thâm trầm.

Trong túi tiền điện thoại rung lên, anh lấy điện thoại di động ra bắt máy.

"Lão Phó, đã làm xong đăng kí chưa! mình cùng Lục Tân Nam đã bao hết một bãi biển, hôm nay chúng ta đi câu cá nướng mực, so với ngồi ở trên bàn uống rượu kích thích hơn nhiều đúng không.!" Đường Tranh âm thanh thanh thoát.

"Không làm nữa..." Phó Kiến Văn gảy gảy điếu thuốc.

"Cái kia không có chuyện gì, chúng mình tới biệt thự Lục gia trước đi trước... cậu và chị dâu! Hai người làm xong thủ tục..."

Đường Tranh còn chưa nói hết, điện thoại đã bị Lục Tân Nam đoạt mất: "Chậm như vậy! Hai người ở uỷ ban lâu như vậy, nếu không được để mình gọi điện thoại cho lãnh đạo!"

Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc lá, một tay bỏ túi, sương trắng lượn lờ trước mặt, âm thanh không nóng không lạnh: "Không cần đâu, đăng kí không làm nữa."

Tố Tâm chạy tới bệnh viện, Hứa Khai còn đang nằm trong phòng phẫu thuật.

Cửa bệnh viện có rất nhiều phóng viên, thời gian qua đi bốn năm, một người biến mất sau tai nạn máy bay bốn năm được tìm thấy... Quả thật là tin tức quá nóng hổi, tất nhiên giới truyền thông sẽ nhanh chóng đến để lấy tin tức!

Càng đừng nói, hành khách được tìm thấy này, chính là một thiếu gia có tiếng ở thành phố A, Từng là người thừa kế của tập đoàn Hứa thị.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Tố Nguyên đang cùng bác sĩ nói cái gì đó, vị bác sĩ kia chính là bạn đại học của Tố Nguyên cùng Hứa Khai, Tố Tâm đã từng gặp.

Cha mẹ Hứa cùng em trai Hứa Trạch Vũ đang vây quanh bác sĩ Tống, nghiêm túc nghe bác sĩ Tống giải thích bệnh tình.

Không biết bác sĩ Tống nói cái gì, mẹ Hứa luôn kiên cường bỗng lung lay suýt ngã, may mà Hứa Trạch Vũ đã nhanh nhẹn đỡ lấy bà.

Thế gian tàn nhẫn nhất, chính là sắp được đoàn tụ lại phải chia xa, đột nhiên mất mà lại được, vui sướng rồi lại như phù dung chớm nở, bất cứ lúc nào

cũng có thể khiến người ta một lần nữa trải qua đau đớn.

Tố Tâm nắm chặt nắm đấm, đứng ở cửa thang máy chậm chạp không nhúc nhích, không dám động.

Cửa thang máy lần nữa mở ra.

"Làm phiền nhường đường một chút..."

Tố Tâm bị người ta đẩy ra, lùi về sau hai bước, nắm chặt túi xách của chính mình.

Tố Nguyên lơ đãng nhìn thấy Tố Tâm đứng ở cửa thang máy, con ngươi thâm trầm, nhíu chặt lông mày, cùng bác sĩ Tống nói câu gì đó, nhấc chân đi về phía Tố Tâm.

Tố Tâm cố gắng khắc chế không cho tâm tình gợn sóng lộ ra ngoài, nhưng vành mắt vẫn đỏ lên.

"Đến rồi sao không đi qua!"

Tố Tâm ngẩng đầu, con ngươi đen nháy nhìn đôi chân thon dài của Tố Nguyên, mũi chua xót.

Tình cảm của Tố Tâm đối với Hứa Khai, Tố Nguyên rõ ràng hơn cả.

"Bác sĩ Tống nói thế nào!"

Tố Tâm vừa dứt lời, phòng cấp cứu tắt đèn, cửa mở ra.

Tố Nguyên quay đầu, Hứa Khai được đẩy ra, bác sĩ Tống tiến lên dò đồng tử của Hứa Khai.

Sau khi xem xong, nói một câu: "Bệnh nhân rất kiên cường, ý chí sống rất mạnh mẽ..."

Biến mất bốn năm người còn có thể trở về, ý chí sống không cần nói ai cũng biết.

Hứa Trạch Vũ đi theo bác sĩ vào phòng, cha Hứa cùng bác sĩ đẩy Hứa Khai vào phòng đặc biệt, một bên gọi tên Hứa Khai.

Đã cách nhiều năm sau đó Tố Tâm mới một lần nữa gặp lại cha mẹ Hứa, chỉ cảm thấy hai người đều già đi không ít.

Năm đó Hứa Khai có bao nhiêu ưu tú, xuất sắc, vậy mà chỉ sau một chuyến bay lại mất tích, không có trở về, cha mẹ Hứa có bao nhiêu đau xót ai cũng thấu.

Trong phòng bệnh, Hứa Khai còn ở trạng thái hôn mê, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Tố Tâm nhìn thấy Hứa Khai nhắm chặt hai mắt, trong lòng đau nhức vô cùng.

Cô tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng Hứa Khai trở về, duy nhất không nghĩ đến sẽ là lấy phương thức này để trở về.

"Bác sĩ nói trong vòng ba ngày nếu như nó có thể tỉnh lại, thì sẽ không có vấn đề lớn gì. Nhưng nếu qua ba ngày nữa mà nó không thể tỉnh lại..." Mẹ Hứa nghẹn ngào nói.

Tố Tâm nhìn qua gương mặt gầy gò của Hứa Khai, chỉ cảm thấy thời gian bốn năm như một giấc mơ, tâm tình nặng nề thở không nổi.

Tố Nguyên còn có chuyện, công ty điện thoại tới thúc giục anh nhanh chóng trở về.

"Tố Nguyên, Tố Tâm... Cám ơn các con đã tới thăm Hứa Khai." Cha Hứa gương mặt nho nhã nói cám ơn với hai người., "Bác sĩ Tống... Cũng cám ơn cậu đã tới phòng cấp cứu hỗ trợ tình trạng của Hứa Khai, các con đều là bạn tốt của nó, nếu nó tỉnh lại nhất định sẽ rất vui mừng. Đã không còn sớm nữa, các con còn bận nhiều việc, Hứa Khai để hai bác chăm sóc là được rồi. Đợi khi nó tỉnh lại, bác nhất định sẽ gọi điện cho các con.."

Tố Nguyên gật đầu, nghiêng đầu sang phía Tố Tâm nói: "Bốn giờ bốn mươi rồi, anh đưa em tới đài truyền hình..."

6h Tố Tâm có tiết mục.

"Anh không tiện đường, em tự bắt xe qua cũng được..."

Tố Tâm lông mày căng thẳng đang chuẩn bị nói gì đó, liền nghe Hứa Trạch Vũ nói: "Nếu Tố Nguyên không tiện đường, để tôi đưa cô ấy đi! Tôi cũng muốn tới công ty một chuyến, vừa vặn tiện đường..."

Cha Hứa gật đầu nói với Tố Nguyên: "Để Trạch Vũ đưa đi! bên công ty con vừa gọi điện, hẳn là có chuyện gấp!"

...

Tố Tâm ngồi ở trên xe Hứa Trạch Vũ, một mực im lặng.

Cô nhìn ngoài cửa xe không ngừng đi qua những dãy nhà, nghĩ tới sáng nay Ma Cô rời đi.

Hứa Khai trở về sớm một chút, chắc Ma Cô sẽ rất vui vẻ... Có lẽ, Ma Cô cũng sẽ không rời đi!

"Tố Tố, Tố Tố!" Hứa Trạch Vũ gọi Tố Tâm hai tiếng.

"Có việc gì sao!" Tố Tâm hoàn hồn, trong lòng bàn tay điện thoại rung đến mức tê dại.

Hứa Trạch Vũ đánh tay lái, ánh mắt nhìn lướt qua Tố Tâm: "điện thoại di động của cô có người gọi tới!"

Điện thoại tới chính là Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm nhấn nút nghe.

"Cậu định tới đài truyền hình sao!"

"Mình đang trên đường tới..."

"Cái kia tiện đường tới quán của Điềm Điềm mua hộ mình hai cốc trà sữa nóng được không!" Bạch Hiểu Niên âm thanh không che giấu được vui sướng.

"Được."

Cúp điện thoại, Tố Tâm muốn tới quán của Điềm Điềm, nói với Hứa Trạch Vũ một câu: "Anh thả tôi xuống quán của Điềm Điềm là được rồi, đài truyền hình cũng gần đó, tôi mua đồ xong tự mình đi cũng được."

"Không sao, tôi đưa cô đi..."

Hứa Trạch Vũ đánh bật xi nhan, đem xe ngừng ở ven đường.

"Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây, từ đây đến đài truyền hình cách có vài bước, tôi tự mình đi là được rồi..."

Tố Tâm nói xong xuống xe, Hứa Trạch Vũ cánh môi giật giật, còn chưa kịp giữ cô lại, cửa xe đã bị đóng lại.

Nhìn Tố Tâm tiến vào quán của Điềm Điềm, đứng ở trong quầy, Hứa Trạch Vuc chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.

Quán của Điềm Điềm đặc biệt hot, mỗi lần đến mua đều phải xếp hàng, Tố Tâm không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thường xuyên mua giúp Bạch Hiểu Niên ở đây.

Mua trà sữa xong, Tố Tâm mang theo đồ ăn vặt cùng trà sữa đi ra, nhìn thấy Hứa Trạch Vũ đang đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.

Thấy Tố Tâm đi ra, Hứa Trạch Vũ dập điếu thuốc lá, đối với Tố Tâm lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Vừa nãy Hứa Trạch Vũ đã đi rồi nhưng lúc đợi đèn xanh đèn đỏ lại trần trừ.

Hứa Trạch Vũ quay lại, lúc nhận được tin Hứa Khai trở về cậu đặc biệt xúc động, cậu chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh của mình lại yếu đuối đến như vậy.

Có một số việc cậu không muốn chờ thêm nữa để sau này phải hối hận, có mấy lời không thể chờ đến lúc có cơ hội rồi mới nói ra được.

Hứa Trạch Vũ đi tới trước mặt Tố Tâm, đưa tay muốn cầm giúp túi đồ trong tay cô, lại bị cô né tránh.

"Đài truyền hình đi vài bước là tới, cũng không đến 3 phút, không cần tiễn tôi đâu..."

"Tố Tâm, tôi có lời muốn nói với cô..." Hứa Trạch Vũ rất ít khi gọi thẳng tên cô như thế, cậu đều là theo chân Hứa Khai cùng nhau gọi cô là Tố Tố.

Hứa Trạch Vũ cùng Hứa Khai mặt mày tương đối giống nhau, cười rộ lên thật ấm áp, chỉ là ngũ quan của Hứa Trạch Vũ so với Hứa Khai càng tuấn tú, yêu nghiệt hơn.

Tố Tâm đã từng yêu thích qua một người, ánh mắt nóng rực như vậy cô cũng rất quen thuộc.

Ven đường tiệm bán băng đĩa bỏ vào loa bài{{ Cầu hôn }}, nhịp tim của Hứa Trạch Vũ rối loạn, anh có chút khẩn trương, một tay bỏ túi quần cho bớt lúng túng.

Tố Tâm lông mày nhíu chặt, vờ như xem đồng hồ: "Đồng nghiệp của tôi còn đang chờ, chúng ta hôm nào lại nói..."

Hứa Trạch Vũ nắm thật chặt tay trong túi quần, đứng lại gần Tố Tâm hơn. Nhanh chóng nắm lấy tay cô: "Tôi chỉ xin vài phút."

Tố Tâm muốn rút cổ tay của mình về, lại bị Hứa Trạch Vũ nắm chặt hơn.

Anh nhìn tóc dài của Tố Tâm, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm thật lớn: "Tố Tâm...tôi năm nay 26 tuổi, vẫn chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng đi xem mắt không phải vì cha mẹ muốn tôi ưu tú giống như anh trai mà rèn luyện, thực ra... tôi đã có người trong lòng. Tôi chưa từng nói ra, sợ nói ra rồi khi gặp mặt sẽ lúng túng, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa".

"Tám năm, cô yêu thích anh trai tôi, tôi biết, nhưng tôi thích cô, cô cũng chưa từng biết biết..."

Tay Tố Tâm nắm chặt túi ni lon, tình cảm mà Hứa Trạch Vũ giành cho cô, ai cũng có thể nhìn ra.

...

Ngã tư đường, đèn đỏ.

Lục Tân Nam đem xe dừng hẳn, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn về ghế sau, Đoàn Đoàn ngủ yên trên lòng Phó Kiến Văn, đứa trẻ trắng trắng mịn mịn lộ ra vẻ hồng hào như một trái đào.

Lục Tân Nam đáy mắt mỉm cười, thu hồi ánh mắt lúc vô ý nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ven đường trước cửa quán Điềm Điềm là Tố Tâm đang đứng cùng Hứa Trạch Vũ.

Hạ cửa xe xuống, Lục Tân Nam nhìn rõ lại thì đúng là Tố Tâm.

Hiển nhiên, Lục Tân Nam cũng nhìn rõ Hứa Trạch Vũ đang lôi lôi kéo kéo Tố Tâm, Lục Tân Nam nhếch môi thanh âm có chút đùa giỡn: "Liền nói làm sao lại không cùng cậu tới Uỷ Ban làm đăng kí kết hôn hoá ra là bỏ đi tìm một tiểu bạch kiểm trẻ hơn cậu nha.!"

Phó Kiến Văn giương mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hướng về phía Tố Tâm...

"Cậu bất quá là muốn ngủ cùng một cô gái, cần gì phải chơi lớn như vậy cùng người ta đi làm đăng kí kết hôn, tuy rằng loại con gái này rất biết cách làm cho người ta chạy theo mình, nhưng muốn thu phục còn nhiều biện pháp mà, cậu không cần tốn nhiều tâm tư như vậy. Biện pháp hữu hiệu nhất chính là thô bạo, nếu như cậu đồng ý cho mình một tuần, mình đảm bảo khiến cô ấy ngoan ngoãn trèo lên giường của cậu."

"Cậu đừng có nhiều chuyện." Phó Kiến Văn âm thanh lãnh đạm.

Hắn thu hồi ánh mắt khóe môi cắn một điếu thuốc lá, đặt lại Đoàn Đoàn đang ngủ ở trên ghế, tay phải cầm cái bật lửa.

Cách làn khói thuốc mù mịt, Phó Kiến Văn ánh mắt sâu thẳm, nhìn Tố Tâm không để lộ biểu tình của mình.

Thứ sáu nên học sinh tan học khá sớm, trên lối đi bộ có mấy cậu học sinh trung học cưỡi xe đạp hi hi ha ha đuổi nhau, dẫn tới mấy người đi đường đều phải đi nép vào bên trong. Học sinh nam dẫn đầu đuổi theo bạn của mình, không chú ý làm đầu xe va vào sau lưng của Tố Tâm.

"Cẩn thận!" Hứa Trạch Vũ đỡ lấy Tố Tâm, ngẩng đầu muốn hỏi tội mấy học sinh kia nhưng chúng đã đi xa.

Tố Tâm chau mày, không hề báo trước nhìn về nơi xa phía đối diện, cả trái tim đều reo lên. Lại như cảm thấy bị bắt gian tại trận. Tay chân đều luống cuống.

Kia chính là Phó Kiến Văn.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store