ZingTruyen.Store

Freenbecky Hon Nhe Nhoc Cam Cua Toi Cover

Becky nhất thời chưa có kịp phản ứng, con mắt nhìn cô, ánh mắt có chút trệ, có vẻ ngơ ngác.

"Đồ ngốc em lại phát ngốc nữa rồi?"

Freen nhéo một cái mặt của nàng, cười nói:

"Để cho em kêu tôi một tiếng Sarocha có khó như vậy sao? Hay là ngại tên của tôi quá khó nghe không muốn gọi?"

Becky lắc đầu, lông mi chuyển động, cắn môi dưới.

"Đang yên đang lành em phải gọi tên chị làm gì?"

"Tôi muốn nghe mà."

Freen nâng cằm lên.

"Becca giống như chưa từng gọi tên tôi, luôn gọi chị, cũng đem tôi gọi già rồi."

Becky ánh mắt né tránh.

"Vốn chính là chị nha, không gọi chị kêu cái gì..."

"Gọi Sarocha chứ sao."

Freen giật dây nàng.

"Liền kêu một tiếng? Để tôi trở lại một chút tuổi hai mươi."

Becky nhịp tim chợt nhanh, không tự chủ được níu ống quần.

Không phải không muốn gọi tên chị, mà là Becky gọi cô chị Freen đã quen thuộc, 10 năm cũng chị cho tới giờ, lúc mơ, trong mộng mơ tới cô, đều là hô chị, bỗng nhiên giờ để cho mình gọi tên...

Thật là có điểm thẹn thùng, nói không ra quái chỗ nào quái dị.

"Gọi tên tôi thôi?"

Freen sau khi ngã bệnh giống con chó dính người cỡ lớn, ngồi quỳ chân ở Becky bên người, cái cằm đệm ở đầu vai nàng, nhấc lên đôi mắt to tròn hướng nàng nhìn, giọng điệu cũng mềm xuống.

"Becky, Becca, vợ, vợ trẻ..."

Cô kiên nhẫn dính tại đầu vai Becky, lung tung cọ nàng, bên trong miệng biến đổi xưng hô, liên tiếp kêu lên mấy cái, vô cùng dính người.

Becky bị cô làm cho tim nóng lên, trên mặt cũng phiếm hồng, nghe trong miệng cô nói ra xưng hô, trong lòng vụng trộm vui.

Trong lúc vô tình, quan hệ của các nàng đã mật thiết như thế, xưng hô giữa hai người cũng có nhiều thân mật cùng đa dạng.

Freen tự nhận là đọc rất nhiều sách, dùng hết lục phủ ngũ tạng để học sạch sẽ, lại còn chưa có thể đánh động Becky, không có cách, đành phải sử dụng ra đòn sát thủ.

Cánh tay cô từ bên hông Becky ngang qua, ôm nàng sau lưng, đem người hướng trong ngực một vòng, cái cằm đệm ở đầu vai nàng cũng chuyển qua vị trí cổ, bờ môi đụng như không đụng vào vành tai Becky.

Xúc cảm như có như không, ngón tay Becky run lên một cái, chỉ nghe tiếng cười khẽ dễ nghe của cô lẫn vào hơi thở nóng một chút cùng nhau truyền đến, chỉ có hai chữ:

"Bảo bối."

Phần đuôi mang theo độ ẩm hô hấp, nhẹ nhàng ung dung giương lên, mang theo đầu lưỡi cuốn lại âm uốn lưỡi cuối vần, gợi lên tóc rối sau tai Becky, nàng lỗ tai đã đỏ lên, đỏ ửng cấp tốc lan rộng, cái cổ trắng nõn thon dài cũng đi theo đỏ, sống lưng thẳng tắp mềm nhũn, cả người đều muốn tan ở trong khuỷu tay Freen.

Freen ở sau tai nàng quyến rũ ra một tia cười xấu xa, làm cho lại thêm vui sướng.

"Bảo bối, bảo bối ngoan một chút, gọi tên của tôi, chỉ một tiếng, gọi đi, tôi thưởng cho em."

Cô cắn khối thật mỏng sau tai Becky, làn da sớm đã đỏ thấu non mịn, răng chèn vào giữa, giọng nói hàm hồ mang sắc thái mê hoặc.

"Bảo bối có muốn được thưởng hay không? Hả?"

Becky đầu óc choáng thành bột nhão, phía sau lưng mềm nhũn dựa vào ngực Freen, Freen vừa nói, Becky liền có thể cảm giác được lồng ngực nàng chấn động, tim của mình cũng bị cô rung động tê dại, há to miệng, khẽ run rẩy, thốt ra chữ:

"Sarocha..."

Becky phát âm thanh mềm nhẹ, có chút điệu giọng mũi, liền giống như bị Freen ép một tiếng nức nở, nghe tủi thân, để người ta muốn thương xót nàng.

Freen lòng bị nàng không nhẹ không nặng câu lên, hô hấp đột nhiên trầm, đuôi mắt nhiễm đỏ, liên đới lấy trong hốc mắt cũng lộ ra mấy đạo tơ máu, hai ngón tay nâng lên cái cằm Becky, ngửa về đằng sau đến bên miệng mình, cắn môi của nàng, đảo qua hàm răng của nàng.

"Kêu lại một tiếng."

"Vợ ngoan, bảo bối ngoan, lại..."

Tim Freen run rẩy, thấp giọng cầu khẩn nàng:

"Lại kêu một tiếng tên của tôi."

Becky bị nàng hôn đến hô hấp không thông suốt, hôn trong khe hở nhẹ giọng ưm.

"Sarocha..."

"Sarocha, Sarocha..."

Cho là tiếng thứ nhất nói ra, các tiếng đằng sau còn dễ dàng nói ra, mở miệng một tiếng Sarocha, mảnh khảnh, yếu ớt, mềm mại.

Chưa từng có người hô qua tên Freen như vậy, cũng chưa từng có người có thể giống Becky kêu như vậy, đem một cái tên vô cùng đơn giản của cô gọi đến ý vị vô tận như thế, theo lỗ tai chậm rãi đổ vào ở trong lòng, tựa như rượu tiên nước thánh cất giấu kỹ mấy vạn năm, mùi vị đậm đà thơm ngọt như thế, chỉ một chút, lòng Freen liền sướng đến say nhưng nếu cho say, sẽ không còn cảm nhận tư vị này rót vào trong lòng nữa?

Cô như kẻ say bí tỉ hồ ngôn loạn ngữ, kích động đưa bả vai đơn bạc của Becky quấn lại, hôn giống hạt mưa không có quy tắc rơi xuống, hôn môi nàng mọng nước, hôn gương mặt nàng trong trắng lộ hồng, hôn cái trán nàng trơn bóng, cuối cùng rơi vào bên trên mí mắt của nàng.

"Becca, Becca..."

"Becca ngoan của tôi..."

Becky bị cô ôm hôn, nghe cô tựa như say hô tên của nàng, trái tim bị cô bưng bít lửa nóng, trong mắt hòa hợp sương mù, quay người tới, ngồi quỳ chân ở trước người Freen, hai cánh tay tế bạch run rẩy bò bên trên cổ của cô, đem đầu chôn ở bên trong cổ cô cọ.

Đầu thời tiết mùa đông, thời tiết đã thật lạnh, lồng ngực Freen là lửa nóng, đủ để làm ấm cả trời đông giá rét.

. . .

Cuối tháng mười hai, thành phố L xuống một trận tuyết lớn.

Trận tuyết rơi đầu tiên bắt đầu mùa đông năm nay rơi sớm hơn năm trước, một làn áo bạc bao phủ sân trường đại học L, vừa tới gần lễ Giáng Sinh, người của hội học sinh đem lầu dạy học bố trí tỉ mỉ một phen, bảng thông báo hợp thời thay đổi áp phích văn nghệ tiệc tối nghênh đón tân xuân, lầu dưới cây cột lan can treo đầy bong bóng cùng đèn màu, không khí ngày lễ vô cùng nồng hậu dày đặc.

Yuki Williams được toại nguyện tiến vào hội học sinh, vừa lúc phụ trách công việc thiết kế truyền đơn quảng cáo tiệc tối mừng năm mới, dán hồ áp phích, bận tối mày tối mặt, cuối cùng không có cách nào, đem Becky cùng Fiona kéo đến giúp đỡ.

Becky vẫn là người mới học Photoshop, bộ phận thiết kế không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể giúp đỡ chân chạy, phát phát truyền đơn vẫn là có thể, chuyện bên này Yuki còn không có làm xong, Bronya sát vách túc xá bên kia cũng tới xin giúp đỡ mượn người.

Bronya gia nhập câu lạc bộ Anime của đại học L, hoạt động nhiều bên câu lạc bộ Anime, cùng đi triển lãm Anime, tập luyện sân khấu kịch các loại, Becky chỉ là học sinh ngoại trú ở kí túc xá nghỉ trưa nhưng cũng thường thấy Bronya mang tóc giả màu sắc rực rỡ, mang theo đủ mọi màu sắc đi ra ngoài, vừa chào hỏi, liền nói là đi tham gia triển lãm Anime, thuận tiện Cosplay.

Trong miệng nàng nhiều từ mới, Becky không hiểu diện cơ là có ý gì, chỉ cảm thấy nàng mặc những quần áo kia rất đẹp, còn có viền ren loại kia tất cả đều là màu hồng phấn, vạt áo căng phồng lên đến váy, Bronya Zaychik dáng dấp cao, mặc như vậy, tựa như búp bê cửa hàng trong tủ kính, rất đáng yêu.

Yuki nhìn vui vẻ, trêu Bronya.

"Đây chính là nhị thứ nguyên trong truyền thuyết sao? Đáng yêu quá."

Fiona không thích loại rõ ràng đều là người trưởng thành này phải đem mình trang điểm thành phong cách hình búp bê, cau mày trêu chọc.

"Nhìn như đem cái bánh sinh nhật mặc lên người"

"Xùy, cái này gọi là cosplay, là ăn mặc y như nguyên tác nhân vật đấy có biết không? Đúng là không biết thưởng thức."

Becky nhìn qua Bronya tải mấy bức ảnh, bức ảnh cùng thực tế nhìn thấy không giống, trong ảnh thêm rất nhiều bộ lọc cùng hiệu ứng đặc biệt, có loại cảm giác như phim bom tấn.

Lúc này Bronya đến mượn người, thực sự là gấp đến độ không có cách nào, câu lạc bộ nàng tiệc tối năm mới lần này có cái tiết mục, là sân khấu kịch, vốn là sớm một tháng đã tìm chỗ in ấn tốt làm cái màn sân khấu, kết quả thời điểm khai thông xảy ra vấn đề, màn sân khấu gửi tới các nàng mới phát hiện kích thước không đúng, mắt thấy cách tiệc tối năm mới thời gian càng ngày càng gần, làm lại một lần nữa sẽ không kịp, chỉ đành phải tăng ca động thủ, Bronya Bảo lại là hệ mỹ thuật, tìm việc giúp đỡ tự nhiên rơi xuống trên đầu nàng.

"Cấp tốc! Chuyện cứu mạng!"

Bronya giống kiến bò trên chảo nóng, ở trong túc xá Becky xoay quanh các nàng.

"Ba vị chị gái, phát lòng thiện, chia sẻ cho tôi vài người? Đáng thương cho câu lạc bộ vừa nghèo vừa nhỏ của chúng tôi đi..."

"Câu lạc bộ các cậu mà nghèo?"

Yuki cười nói.

"Lần trước tôi nghe các cậu mua một bộ Cổ phục, nghe các người trong ký túc xá nói mất năm sáu ngàn, cái này còn gọi nghèo, câu lạc bộ Boardgame cả ngày đánh bài poker còn chưa có tiền đến vậy, toàn trường là câu lạc bộ Anime của các cậu có tiền nhất."

"Đây không phải là Cổ phục, là cos phục!"

"Cổ phục của các cậu có kiếm với áo giáp sao? Không đúng... xa chủ đề rồi..."

Nàng lại bắt đầu giả khóc.

"Yuki người đẹp, cậu liền cho tôi mượn một người có làm sao? Hội học sinh các cậu năng lực động viên mạnh như vậy, cơ sở quần chúng rộng khắp, không lẽ không còn ai?"

"Nếu không để tôi đi cho."

Becky nhìn Bronya gấp gáp, tất nhiên là đến bước đường cùng, mình ở Yuki nơi này vừa không giúp đỡ được cái gì, phải nói vẽ tranh mình vẫn có thể làm được, đi giúp một chút Bronya cũng không có gì.

"Đi đi."

Yuki suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Bronya Zaychik, thấy tôi tốt chứ? Đem đoàn sủng của ký túc xá chúng tôi cho cậu."

Becky không biết đoàn sủng lại là cái gì, có điều là bên trong có chữ "sủng", chắc không phải từ xấu gì.

"Cám ơn Yuki siêu dễ thương! mua~"

Bronya ném cho Yuki cái hôn gió, đem Becky túm đi, chỉ chốc lát sau lại đem đầu thò vào ký túc xá các nàng.

. . .

Câu lạc bộ Anime có phòng hoạt động riêng, là một gian phòng tập nhảy, bình thường bọn họ ngay ở chỗ này tập luyện, Becky bị Bronya kéo vào trong phòng hoạt động, ngay mắt là một tấm gương lớn để cả phòng tập luyện, chiếm cơ hồ nguyên một mặt tường, trước mắt nàng lóe lên, không tên nhớ tới trong phòng tắm nhà mình bị Freen tìm người gắn tấm gương trên tường, tê cả da đầu, cắn răng hàm nhịn xuống dục vọng chạy trốn.

Trong phòng hoạt động lúc này có mười mấy người, có người đang luyện múa, có người đọc lời thoại, còn có hai người tập luyện diễn kịch như đối thủ, cầm đạo cụ kiếm bên võ đài tập luyện.

Sàn nhà bằng gỗ bên trên tán lạc một đống vải vẽ, thuốc màu, cây gỗ, liền bày ở chính giữa, cũng không ai quản.

"Viện trợ từ bên ngoài tìm đến rồi!"

Bronya hưng phấn hướng các thành viên giới thiệu.

"Vị này là Becky Armstrong, bạn học cùng lớp của tôi, vẽ tranh rất tốt, tôi cùng Jean Gunnhildr, lại thêm nàng là ba người, hẳn là có thể vẽ xong trước đêm diễn!"

"Chào cậu, cảm tạ cậu đến giúp đỡ."

Nữ sinh ở trên sân khấu tập luyện nghe thấy, thả ra đạo cụ trong tay, hướng Becky đi tới, tự giới thiệu.

"Tôi là hội trưởng Câu lạc bộ Anime, đại học năm thứ ba."

"Chào đàn chị."

Hội trưởng cười không ngừng.

"Đừng gọi tôi như vậy, câu lạc bộ chúng tôi không có quy củ, tôi tên Furina Schariac, em gọi tôi là Furina là được, bọn họ cũng gọi tôi như vậy."

Nàng chỉ chỉ vài thành viên, vừa nhìn Bronya Zaychik.

"Bronya cũng là gọi tôi như vậy."

"Cậu cứ xem đó là biệt hiệu đi, chúng tôi không ai có tên nghiêm túc, đều gọi biệt hiệu."

"Nha..."

Becky cái hiểu cái không đi gật đầu, đối với hội trưởng Furina nói.

"Vậy tôi gọi là Becky."

"Cái tên này rất ngọt."

Bên cạnh người đọc kịch cũng dừng lại.

"Becky khuôn mặt cậu cũng ngọt, đáng tiếc Jean Gunnhildr hôm nay không đến, nếu không khẳng định vui tới ngất đi, loli ngoài đời thật ngay ở trước mắt kia mà!"

Becky nghe được nửa hiểu nửa không hiểu, không biết đáp lại ra sao, đành phải cười.

Bronya cho Becky một tấm giấy A4 in bản vẽ.

"Liền dựa theo cái này vẽ màn sân khấu, không cần quá tinh tế, sau đó vẽ màu bôi lên là được, bởi vì khán đài cách sân khấu rất xa, có điều là phải tỉa họa tiết trước, Becky cậu vẽ một tấm này, tôi vẽ tấm khác"

Becky xem, kia là một tấm bản vẽ công trình kiến trúc có chút phức tạp cổ điển, phải bắt đầu tỉa nét trước, khó trách Bronya muốn tìm bạn cùng lớp hỗ trợ, không có chút bản lĩnh mỹ thuật thật đúng là vẽ không được.

"Tôi biết."

Becky gật gật đầu, trước cẩn thận đem kết cấu công trình kiến trúc trong bản vẽ phân tích một phen, bày ra vải vẽ màu trắng, dùng bút chì bắt đầu đặt cơ sở.

"Đừng nhìn nữa, bắt đầu tập luyện."

Hội trưởng phủi tay.

"Cầm lên đạo cụ, đi ra trên đất trống phía ngoài sắp xếp vị trí."

Trong phòng tập nhảy lập tức liền chỉ có Becky cùng Bronya hai người.

Người nằm sấp vẽ tranh rất mệt mỏi, trong chốc lát Becky liền thấy mỏi thắt lưng, quỳ ngồi dậy, dùng tay đấm bóp sau lưng.

"Thật ngại quá, làm phiền cậu rồi."

Bronya thè lưỡi.

"Lần này tiệc tối kết thúc, tôi nhất định cảm tạ cậu thật tốt."

"Tất cả mọi người đều là bạn học, đừng ngại."

Becky cười cười, vừa nằm rạp trên mặt đất bắt đầu vẽ.

Giữa mùa đông, trong phòng tập nhảy hơi ấm đủ, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh.

Cuối cùng đem hình dáng đại khái vẽ ra, mắt thấy cũng nhanh đến giữa trưa, Becky để bút xuống, duỗi lưng một cái, đang muốn hỏi Bronya giữa trưa có muốn cùng đi ăn cơm hay không, cửa phòng hoạt động lại bị đẩy ra.

Các nàng quay đầu, nhìn thấy người tới là một người phụ nữ xa lạ, nhìn cũng giống học sinh, tết tóc đuôi ngựa, thò đầu ra nhìn.

"Bạn Becky Armstrong có ở đây không?"

"Cậu là ai vậy?"

Bronya nhíu mày, nào có người tự nhiên xông loạn vào phòng người khác; ngay cả cái bắt chuyện cũng không làm, tiến đến tìm người, ngay cả câu mời cũng không nói.

"Tôi là cán sự ban tuyên giáo hội học sinh, tôi họ Megitus."

Nữ sinh này đẩy ra cửa liền đi đến, thẻ công tác treo ở trước ngực sáng lên.

"Tôi tìm bạn học Becky Armstrong."

"Cậu tìm nàng làm chi?"

Bronya nghe xong người của hội học sinh lại thêm tức giận, hội học sinh là câu lạc bộ lãnh đạo tất cả học sinh đại học L, lại là có tính chất chính quy, không giống Câu lạc bộ Anime của các nàng bởi vì có cùng sở thích mới tập hợp lại với nhau gọi là "Cậu lạc bộ dân gian", người của hội học sinh cũng ỷ vào điểm này, bình thường đối với câu lạc bộ khác vừa phải để mắt, có chút ý tứ diễu võ giương oai, chưa có tiến vào xã hội mà đã nhiễm một thân quái khí, rất nhiều câu lạc bộ khác cũng không có hứng thú với hội học sinh.

"Có chuyện gì."

Họ Megitus bạn học nhíu mày.

"Cậu biết Becky Armstrong ở đâu liền nói cho tôi, không biết thì nói không biết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Bronya tức giận cười.

"Cậu nên biết rõ, là cậu người của hội học sinh tự chạy đến địa bàn câu lạc bộ Anime, tiến đến ngay cả bắt chuyện cũng không làm mà trực tiếp tìm người, ngang tàng cho ai xem vậy? Nghĩ mình là người của hội học sinh nên coi trời bằng vung?"

"Cậu. . ."

Bạn học họ Megitus trong tay có chút ít quyền, quen uy phong đùa nghịch, không nghĩ tới Bronya Zaychik vừa mới sinh viên năm nhất lại rất có can đảm chống đối nàng, cũng giận.

"Câu lạc bộ Anime các cậu có còn muốn nhận kinh phí cho học kì sau hay không?"

"Tôi có muốn hay không chưa tới lượt cậu quản!"

Bronya cười lạnh.

"Những phí kia đều là tiền của người trong câu lạc bộ đóng, chẳng qua là qua tay hội học sinh phân phát mà thôi, làm sao, các cậu dám ăn chặn chắc? Tôi đem chuyện này lên diễn đàn trường, để toàn trường thầy trò tất cả nhìn rõ bộ mặt hội học sinh các cậu, năng lực làm việc thì không có mà tham ô của học sinh thì càng ngày càng trắng trợn!"

"Cậu coi chừng mồm miệng!"

Thế cục hết sức căng thẳng, mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Tưởng Khinh Đường vội vàng đứng lên.

"Tôi chính là Becky Armstrong! Cán sự Megitus cậu tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta đi ra bên ngoài nói đi?"

"Cậu chính là Becky Armstrong?"

Bạn học họ Megitus bị một tiếng "Cán sự" của Becky làm cho trong lòng thoải mái, cảm xúc hòa hoãn, hừ lạnh.

"Tôi hỏi mấy lần sao giờ cậu mới lên tiếng?"

Còn có tư thế vênh vang đắc ý.

Bronya không quen nhìn liền muốn đánh nàng.

"Thật ngại quá."

Becky vụng trộm liếc mắt ra hiệu cho Bronya, để nàng đừng gây chuyện, cười bồi cùng cán sự cùng đi ra.

Hai người đi đến trong rừng cây yên tĩnh sau phòng tập nhảy, cán sự làm bộ ho khan hai tiếng.

"Nghe nói tổng giám đốc A Thị Blade Armstrong là anh của cậu?"

Becky ngẩn người.

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Cậu trả lời có đúng hay không đi."

Becky chần chờ hai giây, đáp:

"... Phải."

"Anh ruột?"

"Ừm."

Cán sự Megitus đem Becky Armstrong từ đầu đến chân dò xét một lần, quần áo mặc dù khá cơ bản, nhìn không ra cái gì đặc biệt, có điều là có thể nhìn ra chất liệu không tệ, chế tác rất tinh tế, trên chân mang đôi giày kia nàng có thể nhận ra, hàng hiệu nào đó số lượng có hạn, giá cả đã bị đội lên xấp xỉ giá của một chiếc ô tô nhỏ, Becky Armstrong thế mà tùy tiện mang ở trên chân, trên mặt giày bởi vì vừa rồi đi ngang qua bụi cỏ, dính bùn cũng không để ý chút nào, nếu là cô ta mang đôi giày đó, đừng nói là dính chút bùn, e rằng ngay cả đi đường cũng không dám cong mắt cá chân, sợ giày có nếp nhăn.

Giày hết mấy ngàn baht mà dám mang như vậy, trong nhà có mỏ không thể nghi ngờ, thế là cô ta cũng tin tưởng vững chắc Becky Armstrong đích thật là em gái ruột của Blade Armstrong.

"Là anh ruột thì dễ rồi."

Becky có loại dự cảm xấu.

"Bạn Becky à."

Tay cô ta hướng trên bờ vai Becky, ý tứ sâu xa cùng với nàng bày giọng hách dịch.

"Cậu xem cậu cũng là một học sinh của đại học L đúng hay không? Thân là sinh viên đại học L, mới phải vì trường học mà cống hiến, cậu nhìn tôi dù rất bình thường, vì trường học, vì bạn học, kia là cúc cung tận tụy chết thì mới dừng, nhưng tôi có than thở gì sao? Không có, bởi vì tôi biết đây hết thảy đều là việc tôi phải làm, là trách nhiệm của tôi, tôi không thể cô phụ thầy trò toàn trường, nhất là sự tín nhiệm của ban lãnh đạo trường với tôi..."

Becky bị nàng quấn mà choáng, cắt ngang nàng:

"Cán sự Megitus, làm phiền cậu có chuyện gì nên nói thẳng được không? Thật có lỗi tôi nghe không hiểu lắm. . ."

"Cũng không có việc lớn gì, liền là trường học chúng ta tết nguyên đán không phải muốn làm tiệc tối hay sao, trước mắt vẫn chưa có nhà tài trợ, anh của cậu là tổng giám đốc A Thị tiếng tăm lừng lẫy, cậu xem cậu có thể khơi thông một chút, để nhà Armstrong các cậu tài trợ? Không cần quá nhiều, số này là được."

Nàng giơ lên "mười" .

"Một trăm nghìn baht?"

Becky hãi hùng khiếp vía.

"Tiệc tối trường học làm sao tốn đến thế?"

"Đối với người dân nhỏ như chúng ta đương nhiên là nhiều, nhưng bạn học Becky cậu là kẻ có tiền mà, 100k baht tiền không có chút nào nhiều, cậu yên tâm, chúng tôi không lấy không tài trợ, sẽ nêu tên A thị các cậu, còn sẽ kéo biểu ngữ làm quảng cáo tuyên truyền cho các cậu, cậu suy nghĩ xem sinh viên thầy cô ở đại học L có bao nhiều người? Nhà Armstrong các cậu tuyệt đối không lỗ!"

Cán sự Megitus ngay cả bên trong tiệc tối làm sao nêu tên A thị, làm sao tổ chức biểu ngữ đều đã suy tính rất kỹ, hoàn toàn tin chắc Becky Armstrong nhất định sẽ bằng lòng nàng.

"Cái này... Cái này tôi không làm chủ được."

Becky lui về phía sau mấy bước, thẳng thắn lắc đầu.

"Các cậu muốn để A Thị tài trợ, tốt nhất chính mình đi đàm luận, tôi tự mình nói không có ích gì"

"Cậu nói còn không có ích? Cậu không phải em gái ruột của tổng giám đốc Blade Armstrong à?"

"Becky Armstrong cậu là không phải không nguyện ý đó chứ? Các cậu là kẻ có tiền tại sao lại keo kiệt như thế, tự mình xài tiền như nước cũng không đau lòng, để tài trợ chi phí cho nhà trường mình học thì không nguyện ý?

"Không phải tôi không nguyện ý đi nói, là tôi đi nói cũng vô dụng, tôi..."

Lời còn chưa dứt, từ lầu dạy học đằng sau xuất hiện một người, ngăn tại trước mặt Becky, thay nàng ngăn cách cán sự Megitus hùng hổ dọa người.

"Chào quý cô, đã đến giờ cơm trưa của cô chủ nhà chúng tôi, ngài có chuyện gì cảm phiền lần sau lại tiếp tục nói, mời đi cho."

Becky bị người kia làm giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn hắn, tướng mạo người đàn ông phổ thông, không có gì đặc biệt, ăn mặc cũng bình thường, để ở giữa đám người không có gì đặc biệt.

Cán sự Megitus mặc dù trước mặt học sinh mới quen thói miệng lưỡi nhà quan, đến cùng mình cũng chỉ là sinh viên năm ba, không có kinh nghiệm xã hội, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ không biết chỗ nào xuất hiện, dọa đến nửa đường bỏ cuộc, vốn còn muốn châm chọc Becky Armstrong hai câu, xem thần sắc cảnh cáo của người đàn ông này, lời nói châm chọc kẹt tại trong cổ họng nói không nên lời, tranh thủ thời gian chuồn đi.

Người đàn ông nhìn cán sự Megitus đi xa, quay đầu lại hướng Becky cúi mình chào, âm thầm rời đi.

Đây là vệ sĩ Freen đặt ở bên người Becky.

Lần trước Becky bị Irin Malaiwong uy hiếp, vệ sĩ chăm sóc chưa tận lực, rút ra bài học kinh nghiệm, đối với người xuất hiện bên cạnh Becky càng thêm lưu ý.

Becky cho là hắn chỉ là người hảo tâm đi ngang qua, nhìn nàng bị vây hãm nên giải vây giúp, nhớ tới hắn nói "cô chủ nhà tôi", thế là suy đoán người này đại khái là Freen đặt ở bên cạnh mình, gọi điện thoại cùng Freen xác nhận chuyện này, Freen cũng thừa nhận.

"Tôi không có ý gì khác."

"Lần trước Irin Malaiwong dọa tôi sợ, có người có thể tùy thời tùy chỗ bảo hộ em, tôi cũng có thể yên tâm công việc."

"Em biết, em không có trách chị Freen."

Becky còn nói hai câu, cúp máy, thở dài.

Làm sao có người cảm thấy mình có thể thuyết phục Blade Armstrong? Càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Cười cười, khóe miệng xẹp xuống.

Dựa vào quan hệ bản thân cùng Blade Armstrong, nếu là nàng quả thật mặt dạn mày dày đi gọi tài trợ, chỉ sợ cũng sẽ bị Blade Armstrong châm chọc một trận, sau đó đuổi ra đi.

Nói không chừng còn sẽ cảm thấy mình làm cho nhà Armstrong xấu hổ.

Nghĩ tới đây, Becky trong lòng nghẹn đến khó chịu.

Nàng cùng Blade Armstrong là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, lúc trước cha mẹ khoẻ mạnh, nàng còn sau lưng Blade Armstrong gọi anh, làm sao liền biến thành như bây giờ?

Cha mẹ ở trên trời biết, khẳng định rất khó chịu.

. . .

Ăn cơm lúc buổi trưa, Becky cùng Yuki, Fiona, Bronya cùng nhau ăn, Bronya hỏi cán sự Megitus kia tìm nàng làm chi, nàng liền sơ lược nói một lần.

Yuki tức giận đến cắn răng, đũa đều muốn bóp gãy, tức giận nói:

"Becky cậu đừng để ý tới nàng, nàng chính là người thích phá như thế, ỷ vào mình là học trưởng, lại được thầy khen nên vui vẻ, bình thường ở bên trong hội học sinh liền diễu võ giương oai, kéo vốn tài trợ là công việc của ban tuyên giáo chúng tôi, nàng lại tham công, một mình chủ động ôm, kỳ thật cũng căn bản dùng không tới 100k baht, 10-20k baht liền đủ rồi, chính nàng vỗ ngực nói ít nhất có thể kéo 100k baht tài trợ, tôi còn tưởng rằng nàng có bản lãnh gì đây, kết quả xong liền tới tìm tôi, nói tôi quen biết Fiona Green, nhà cô có tiền, để cô quyên, tôi không đồng ý, đem nàng đuổi đi, không nghĩ tới nàng vừa bắt chẹt cậu, tức chết tôi!"

Yuki càng nói càng tức.

"A a a nếu không phải nàng nịnh bợ thầy cô, tôi đã sớm... Tôi đã sớm!"

"Cậu sớm thì thế nào?"

Fiona buồn cười liếc cô.

"Cậu còn có thể cách chức nàng à? Đừng quên nàng lớn hơn cậu. Nhanh ăn cơm đi, vì loại người này tức giận không đáng."

Fiona thấy Becky lo lắng, cho là nàng cũng giận việc này, vừa khuyên Tưởng Becky.

"Cậu cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, dù sao cũng không chấp nhận nàng rồi, người làm việc xấu có trời đang nhìn, báo ứng nàng ở phía sau."

"Tôi không sao."

Becky gắng gượng cười một tiếng.

Nàng sớm đem cán sự Megitus không hề để tâm, chỉ là bởi vì cán sự Megitus nhắc nhở tới quan hệ giương cung bạt kiếm giữa mình và anh ruột, không khỏi có chút đau lòng.

. . .

Chuyện nhấc lên quan hệ giữa nàng và Blade Armstrong liền không để xuống được, ban đêm về đến nhà, Becky cùng Freen ăn cơm tối, cùng một chỗ ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, trên TV vừa vặn đưa tin có liền quan đến Blade Armstrong.

Việc A thị mua lại một công ty công nghệ hoàn toàn thuộc sở hữu của mình để làm cơ sở cho việc gia nhập ngành công nghiệp Internet.

Trên TV Blade Armstrong hăng hái, đối ống kính chậm rãi mà nói bố cục quy hoạch mười năm tới của A Thị, Becky nghĩ tới lúc trước mình ở nhà Armstrong, Blade Armstrong hàng ngày răn dạy nàng.

"Nhà Armstrong mấy đời mặt mũi đều vì em mất hết."

Ánh mắt của nàng rơi vào phía trên TV, tay lột quýt dừng một chút.

Freen nhìn thấy, trực tiếp lấy điều khiển từ xa, đổi đài.

Becky không nói gì, buông thõng mắt, tiếp tục lột quýt.

Freen thở dài, ngồi vào bên người nàng, đem người ôm, hôn một chút.

"Không cho phép em vì người khác không vui."

"Không có không vui."

"Vậy cười một cái."

Becky giật ra khóe miệng.

"So với khóc còn khó coi hơn."

"Em chỉ là đang nghĩ, nếu như ba mẹ của em không có ngoài ý muốn qua đời, tình cảm em cùng anh hai hẳn là rất tốt."

Freen cầm tay của nàng.

"Em bây giờ có tôi."

Becky cười với cô, đem quýt lột xong nhét vào trong lòng bàn tay cô.

"Em đi trước rửa tay."

Freen nhìn nàng bước nhanh đi vào phòng ngủ, sâu kín than thở một tiếng, cũng đi theo.

Quả nhiên, Becky tránh trong phòng tắm, một người len lén lau nước mắt.

Freen ôm nàng, đầu lưỡi nhấc lên, bay tới khóe mắt nàng óng ánh.

"Không cho phép em khóc vì người khác"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store