ZingTruyen.Store

Freenbecky Hon Nhe Nhoc Cam Cua Toi Cover

Becky sợ điện thoại reo lâu sẽ tự động tắt, bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng bắt máy, đặt điện thoại ở bên tai, còn chưa mở miệng, tiếng cười của Freen ở bên loa đã truyền đến.

"Sao lâu như vậy mà Becca còn chưa nhớ tôi, khiến tôi chờ máy lâu đến sốt ruột luôn."

Freen từ Đại học L trở về, không có việc gì làm, vốn dĩ ngôi nhà có hai người mà bây giờ chỉ còn có một mình cô, bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ, cô làm gì cũng đều thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, tùy tiện ăn cái gì đó rồi tắm rửa đi ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu đều là nghĩ về Becky lần đầu sống cuộc sống tập thể, có thích ứng được hay không, có bị người khác bắt nạt không, màn hình điện thoại sáng lại tắt, lặp đi lặp lại hơn mươi lần, rốt cuộc nhịn không được, gọi điện cho Becky.

Nụ cười của Freen giống như nam châm vậy, trời sinh mang từ tính, tai đặt sát loa vì thế tiếng cười theo vành tai chui vào trong, như một dòng điện làm nửa người nàng tê rần, tay Becky run lên, suýt chút nữa cầm điện thoại không chặt, quay đầu nhìn vào trong, đi vài bước, trốn vào chỗ sâu bên trong nhà ăn ở gần phòng vệ sinh, dựa vào cửa sổ cạnh hành lang nói chuyện với Freen.

"Em còn đang ăn tiệc."

Becky chống khuỷu tay lên bệ cửa, bởi vì Freen gọi đến mà trong lòng vui sướng nhảy nhót, chân nhỏ không kiềm được mà co về sau, cong eo, đưa lưng về phía hành lang, thắt lưng ôm chặt, phác họa ra một bóng dáng yểu điệu mảnh mai.

"Chị Freen, chị ăn chưa?"

"Ăn rồi."

Freen cười thành tiếng, giả vờ than thở.

"Không có Becca ở đây, ăn cơm không có mùi vị gì."

Becky nghe xong, cũng không nhịn được cười trộm.

"Chị Freen lại lừa em, lúc trước không có em, chẳng lẽ chị không ăn cơm sao?"

"Lúc trước tôi là người cô đơn mà."

Freen cười ngồi dậy trên giường, gãi gãi đầu.

"Becca cùng đã nói, ăn quen nhịn không quen mà, tôi đã nếm trải cảm giác có vợ giờ lại chăn đơn gối chiếc, còn khó chịu hơn không có vợ."

Becky nhăn nhăn khuôn mặt thanh tú, nói:

"Ý của em là như vậy sao?"

Giọng điệu nửa giận nửa vui theo đường truyền điện thoại đi vào lòng Freen.

"Hóa ra không phải ý tứ này nhỉ...."

Khóe miệng Freen cong lên đầy ẩn ý, ánh mắt nhu hòa.

"Xem ra là tôi hiểu lầm Becca."

Đêm tĩnh như nước, nhìn không thấy sờ không được, vì thế giọng nói của Freen trong bóng đêm càng dịu dàng rõ nét hơn gấp trăm lần, đáy lòng Becky bỗng nhiên trỗi lên sự nhớ nhung mãnh liệt như thủy triều dâng.

Nàng chớp mắt thật nhanh, xiết chặt điện thoại, nói:

"Không phải hiểu lầm."

"Hửm?"

"Ý của em chính là như vậy."

Ăn quen nhịn không quen, tình cảm đúng là như vậy.

Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng, cho dù qua điện thoại đã bị biến đổi, rót vào tai Freen vẫn ngọt ngào, Freen cong môi, cúi đầu, nhìn vào cuốn sổ phác thảo trên đùi mình.

Đây là cuốn sổ của Becky, rất lâu trước đây Freen mua cho nàng, Becky trân quý vô cùng, đi đâu cũng mang theo, thậm chí lần trước đi thăm cha mẹ Freen, cũng cố nhét nó vào vali.

Lần này học quân sự nàng không nỡ mang theo, bởi vì không thể lúc nào cũng mang bên mình, sợ xảy ra sự cố gì đó làm hư nó.

Freen vuốt ve bìa sổ, có thể tượng tưởng ra hình ảnh Becky đang cầm sổ nghiêm túc tô tô vẽ vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất định là kéo căng ra, ngay cả đôi môi nhu thuận mọng nước cũng nghiêm túc mím thành một đường, đầu ngón tay bị nhuộm đen, lại không hề khó coi, đặc biệt phong tình, tựa như bức tranh thủy mặc trang nhã.

Freen mở trang đầu tiên, ngón tay dừng lại một chút.

Trang đầu tiên chính là một bức họa vẽ cô.

Các chi tiết được xử lý rất tốt, đuôi mày khóe mắt cong lên theo nụ cười, tuy chỉ vẽ Freen bình thường như vậy, nhưng liếc mắt cũng có thể nhìn ra Becky đặt bao nhiêu tâm huyết vào.

Lật một trang nữa, mỗi trang mỗi trang, đều là vẽ Freen.

Đang ngủ, đang trầm ngâm, đang mỉm cười, đang chau mày.

Ngay cả bản thân Freen cũng không biết hóa ra trên mặt mình có nhiều biểu cảm như vậy, bút pháp của Becky còn chân thực hơn camera, ghi lại rất nhiều bộ dáng khác nhau của Freen.

Trong đó còn có một bức vẽ thêm đôi tai hồ ly trên đầu Freen, lông xù xù, thoạt nhìn vô cùng mềm mại, ánh mắt cũng hẹp và dài quyến rũ như hồ ly, Freen nhìn, đầu tiên là sửng sốt sau đó ý cười tràn lan trên mặt.

"Hóa ra trong mắt Becca tôi là một con cáo già ha."

Cô nói với Becky ở bên kia.

Becky run sợ nửa giây mới ý thức được, chắc chắn là Freen nhìn thấy bức tranh mình vẽ cô, nàng cảm thấy xấu hổ khi vì bị trêu chọc, trên mặt lộ vẻ lúng túng, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nghĩ đến chị Freen không nhìn thấy được, lập tức buông lỏng, cam chịu thừa nhận.

"Ai bảo chị Freen xảo quyệt như vậy."

Freen không nói, chỉ cười, cười đến mức khiến mặt Becky đỏ bừng, đành phải mạnh miệng.

"Chị Freen không phải cáo già, mà là hồ ly tinh."

Freen cười ngặt nghẽo, cười đến ngã ra giường.

"Tôi đây cũng chỉ muốn quyến rũ em."

Becky nghe cô cười, thẹn thùng nói không nên lời.

Các cô nói chuyện một lúc, Becky không nỡ cúp máy, Freen thúc giục nàng mau quay lại ăn gì đó, không ăn no tối ngủ sẽ đói bụng.

"Tôi gọi đến chỉ muốn biết em có gặp rắc rối gì không, nghe được giọng của em tôi an tâm rồi."

Nghe giọng nói trong điện thoại của Becky, có lẽ không có việc gì.

Becky dừng lại một chút, lúc này mới nhớ đến Irin Malaiwong trong phòng.

Có thể nghe được giọng của chị Freen thật vui, vô thức quên mất chuyện không thoái mái trong phòng lúc nãy.

"Em... Em có thể có chuyện gì... Chị Freen không cần lo cho em, làm việc thật tốt, tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi."

Becky vội vàng nói tạm biệt, sau đó cúp máy, quay trở về phòng.

Mặt Freen biến sắc.

Vốn cảm thấy Becky ở bên đó không có chuyện gì, cuối cùng bị một câu kia làm Freen cảnh giác, hay là Becky gặp rắc rối gì?

Freen suy nghĩ nửa phút, ngón tay lướt trên màn hình, vào danh bạ tìm số điện thoại.

..................

Becky không nói chuyện của Irin Malaiwong cho Freen nghe, thứ nhất là không muốn làm cô lo lắng, thứ hai là bản thân mình tốt xấu gì cũng đã là người trưởng thành, không thể lúc nào xảy ra chuyện cũng tìm Freen, hẳn là nên tự mình giải quyết, hơn nữa quan hệ của nàng và Freen cũng không có gì đáng xấu hổ, so với để người ta nghi kỵ, chi bằng ngay từ đầu công khai nói rõ với tất cả mọi người.

Nghĩ thông suốt, Becky hạ quyết tâm trong lòng, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra, đi vào trong, nhìn bốn phía xung quanh, Irin Malaiwong đã đi mất.

"Cô ta về ký túc xá trước rồi."

Fiona giúp Becky giải thích tình hình, đón nàng lại ghế ngồi.

"Không cần để ý lời cô ta."

Becky gật gật đầu, quay lại chỗ của mình.

Bởi vì những lời trước đó của Irin Malaiwong, các sinh viên đều rất tò mò về thân phận của Becky Armstrong.

Becky bẩm sinh quá xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, mắt ướt môi son, cổ cao mảnh khảnh, da trắng bóng mịn, cánh tay lộ ra dưới tay áo sơ mi ngắn, phải là tơ lụa thượng hạng mới có thể có được độ bóng và mỏng như vậy, mấy nam sinh bạo dạn nhìn nàng như ngây dại.

Lại nhìn cách ăn mặc của nàng, tuy rằng đơn giản, cũng không biết nhãn hiệu gì, nhưng có thể thấy được sự tinh xảo từ đường kim mũi chỉ, có một sinh viên lắm chuyện lặng lẽ hạ điện thoại xuống gầm bàn, chụp dưới chân Becky, len lén lên mạng tra cứu, kết quả tìm kiếm hiện ra giá của thương hiệu dọa cậu ta nhảy dựng, cẩn thận đếm từng chữ số, sợ mình nhìn nhầm.

Nhìn chung hoàn cảnh gia đình của những người học mỹ thuật thường cũng khá giả, nhưng không đến mức mang một đôi giày bằng nửa năm tiền lương của người bình thường.

Quả thật là giống như lời Irin Malaiwong nói.

Trong mắt bạn học kia cũng mang theo vẻ khinh thường.

"Không..... Không phải ý đó."

Dưới ánh mắt tò mò săm soi của mọi người, Becky cắn răng một cái rồi đứng lên, giọng nói hơi lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tôi......... Tôi có chuyện muốn nói với mọi người."

Yuki Williams đang ngồi ở bàn khác, nhìn vào mắt Becky, muốn nói rồi lại thôi.

Becky giơ ly của mình lên.

"Hôm nay bởi vì tôi khiến cho lần đầu họp mặt lớp của các cậu không được vui vẻ, thật sự xin lỗi mọi người."

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm qua bên này, Becky hơi sợ, nhưng đã mở miệng nói rồi Becky cũng muốn vì bản thân mình nói một lần cho rõ ràng, đành phải kiên trì nói tiếp.

"Trước đó tôi cũng đã nói với mọi người, tôi không còn độc thân, kỳ thật... Kỳ thật tôi đã kết hôn rồi!"

Fiona Green nghe được, bỗng chốc sắc mặt trở nên khó coi, nắm chặt ly thủy tinh trong tay.

Ánh mắt của những bạn học xung quanh cũng bắt đầu có chút xấu hổ.

Becky căng thẳng, giơ nhẫn trên tay trái của mình lên cho những bạn học trong phòng xem.

"Những gì Irin Malaiwong nói không đúng sự thật, tôi không phải bị bao nuôi, quan hệ của tôi và người tôi yêu là quan hệ hôn nhân hợp pháp, bởi vì không nói rõ mới xảy ra chuyện rắc rối như bây giờ, thật sự xin lỗi."

Becky trịnh trọng cúi đầu với mọi người, thái độ thành khẩn, cô là người không biết uống rượu, bây giờ chủ động rót một ly bia cho mình, mời các sinh viên trong phòng.

"Thật xin lỗi vì sự che giấu này của tôi."

Nói xong ngẩng đầu lên uống cạn, nháy mắt trên mặt hiện lên một mảnh đỏ hồng, đôi môi dính bia ánh lên lấp lánh, nam sinh trong phòng nhìn thấy hít một hơi.

Bọn họ đều thở dài tiếc nuối, cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại lập gia đình sớm thế.

Uống cạn một ly bia làm Becky có chút say, thân thể lảo đảo, Fiona Green âm thầm đỡ nàng một cái nàng mới đứng vững được, nàng cảm kích cười với Fiona một cái, rồi ngồi xuống.

Sự thú nhận của Becky khiến mấy lời vu khống ác ý của Irin Malaiwong chưa đánh đã tan, nhưng không khí trong phòng vẫn như cũ, sự đánh giá của mấy sinh viên đó về việc mới vừa lên đại học đã kết hôn và việc bị bao nuôi kỳ thật cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Trong phòng im lặng, lúc này Yuki Williams mở miệng phá vỡ sự lúng túng.

"Mặc kệ các cậu có tin không, tôi vẫn tin, Becky đã nói với tôi, từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy không tốt, cho nên người nhà để cậu ấy đi học trễ hai năm, cậu ấy và người yêu tình cảm rất tốt, cũng đủ tuổi rồi, nhận giấy kết hôn thì có vấn đề gì sao? Đâu ai quy định học đại học thì không thể kết hôn, tôi còn chưa có bạn trai bằng không tôi cũng muốn đi đăng ký kết hôn đó."

Yuki Williams cố ý than thở, biểu cảm hài hước khoa trương, chọc mọi người cười.

Bronya Zaychik cười đặc biệt lớn.

"Cậu thôi đi Yuki Williams, tuổi tác quan trọng sao? Quan trọng là cậu không có bạn trai thôi? Này này này, mọi người nghe thấy chưa! Yuki Williams nói cậu ấy chưa có bạn trai kìa, hỡi các anh chàng độc thân ở đây, mau tìm cách bắt lấy cơ hội đi, đừng để người khác nhanh chân đến trước, vậy thì các cậu chỉ có thể trốn trong chăn khóc thôi!"

"Đi chết đi!"

"Bronya Zaychik cậu đám cười tôi!"

Không khí dần trở nên sôi nổi.

Bởi vì Becky Armstrong chủ động giải thích, cũng bởi vì Yuki Williams và Bronya Zaychik vừa cười đùa ra vẻ xấu hổ, trái lại không khí không còn lúng túng, mọi người cũng nghĩ, đủ tuổi rồi, tình cảm như trăng đến rằm thì tròn, vậy thì kết hôn thôi, thậm chí bọn họ còn có chút hâm mộ Becky Armstrong, đã sớm gặp được người trong lòng, không phải bị người nhà thúc giục, nhiều người trong số họ đã bắt đầu bị người nhà thúc giục nhanh chóng yêu đương, tốt nhất là tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn.

Chuyện này tính là gì đây? Ba năm học trung học nhà trường cấm "yêu sớm", mới có giấy báo trúng tuyển mấy ngày đã bắt đầu thúc giục tìm đối tượng, giống như là yêu trước khi thi đại học một ngày là "yêu sớm", còn yêu sau khi thi đại học một ngày là "cưới muộn".

Tất cả mọi người cười cười nói nói bỏ quên chuyện này vào quá khứ, dù sao ấn tượng trong lòng của mấy sinh viên này về Irin Malaiwong đã bị phá vỡ từ lâu, bây giờ lại thêm một phốt nói chuyện không đáng tin, sau này cô ta có nói xấu ai, dù là nói thật cũng bị coi là bịa đặt, mọi người đều không còn tin nữa.

Chỉ có Fiona Green thật sự khó chịu bởi vì Becky Armstrong công khai chuyện đã kết hôn rồi.

Rượu quá ba vòng, đa số mọi người trong phòng đều đã ngà ngà say, nói chuyện cũng lớn gan hơn, có một nữ sinh uống đến mặt đỏ bừng, cầm tay Becky hỏi một câu hỏi mà mọi người đều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi:

"Becky, người yêu của cậu có phải là rất có tiền không?"

Mặt Becky cứng đờ, không biết trả lời thế nào, Fiona cười nhạo một tiếng.

"Người yêu của Becky có tiền thì sao? Sao cậu không hỏi về Becky hay gia đình cậu ấy làm gì?"

Một lần nữa lòng hiếu kỳ của mọi người lại bị khơi dậy, đều nhìn về bên này, chờ Fiona giải đáp.

"Anh ruột của Becky là Blade Armstrong, nếu các cậu muốn biết có thể tra xem người này làm gì?"

"Blade Armstrong? Chưa từng nghe, rất lợi hại sao?"

Nữ sinh uống say líu lưỡi còn muốn hỏi, có người đã tra ra tên Blade Armstrong, vội vàng kéo nữ sinh lại.

Hóa ra là con gái nhà họ Armstrong ở thành phố L, lý lịch của Blade Armstrong làm cho mấy thanh niên chưa trải sự đời nhìn thấy nói không nên lời, nghĩ thầm, xuất thân của Becky Armstrong như vậy còn cần người bao nuôi sao? E rằng người kết hôn với nàng còn không giàu bằng nàng?

Nghĩ như vậy, mọi người lại càng không tin lời Irin Malaiwong, rồi nghĩ đến lúc nãy Irin Malaiwong chỉ vào mặt Fiona Green, tuyên bố ngày mai khiên cậu ấy bị đuổi học, càng cảm thấy buồn cười hơn. Cha của Irin Malaiwong chẳng qua là chỉ mở một công ty lắp đặt thiết bị nho nhỏ, anh của Becky Armstrong chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể dè bẹp cả nhà cô ta, còn dám ở đây trâng tráo.

Becky không ngờ là Fiona lại mang Blade Armstrong ra, cảm giác hơi lúng túng, cúi đầu mơ hồ phản ứng vài tiếng.

Nàng nghĩ nếu Blade Armstrong biết nàng ở bên ngoài dùng tên của hắn giả danh lừa bịp, thế nào cũng tức chết, trong lòng Becky rất rõ, Blade Armstrong không đời nào nhận nàng là em gái, ở trong mắt hắn, Becky chính là hung thủ hại chết cha mẹ.

Becky đã hình thành trí nhớ từ rất sớm, trong ký ức xa xăm mờ ảo của nàng, trước khi cha mẹ chưa gặp tai nạn, anh trai cũng đối xử rất tốt với nàng, che chở nhường nhịn nàng, có gì tốt cũng nghĩ đến nàng đầu tiên, cho đến khi tai nạn kia xảy ra, Blade Armstrong mới bắt đầu đối xử tệ với nàng, nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.

Becky cười tự chế giễu mình, nói sao thì Blade Armstrong cũng có vẻ lễ độ cung kính đối với Freen, đoán chừng nhà Armstrong ở trước mặt Freen cũng không đáng kể gì, nhưng mà ở trong mắt người bình thường thì rất lợi hại thôi.

............

Nửa đêm quay về ký túc xá, Irin Malaiwong đã lên giường ngủ, không biết cô ta đã treo rèm từ lúc nào, đã kéo rèm lại nên không nhìn thấy gì.

Yuki Williams uống hơi nhiều, đã say khướt, say đến nổi đi cũng không vững, là Becky và Fiona giúp cô ấy, Yuki cao hơn Becky mười centimet, đè lên bả vai gầy yếu của nàng, gần như là đè khom lưng Becky, mà Yuki đã muốn mơ hồ, tay chân quơ loạn còn ca hát lung tung, Becky đỡ cô ấy mà toát mồ hôi, Fiona nhìn thấy thật đau lòng, nhẹ giọng bảo nàng mặc kệ cô ấy, đi thẳng lên trước mặt Yuki xoay người, cõng cô ấy lên.

"Cậu cõng cậu ấy một mình có nặng lắm không?"

Fiona kéo cong khóe miệng.

"Yên tâm đi."

Cố định Yuki Williams trên lưng.

"Cậu ấy nặng thêm nữa tôi cũng cõng nổi? Becky, cậu đừng khinh thường tôi quá nha."

"Vậy thì được rồi."

Becky gật gật đầu, lấy điện thoại ra bật đèn pin lên, đi phía trước Fiona, soi đường sợ cô không nhìn thấy.

Chờ Becky quay mặt sang chỗ khác, nụ cười trên mặt Fiona chợt tắt, nhe răng trợn mắt cõng Yuki Williams say như lợn chết ngủ trên lưng mình, cô gái này nhìn có vẻ gầy nhưng lại không hề nhẹ chút nào.

Cũng may Yuki Williams ở trên lưng Fiona Green rất an phận, không ồn ào ầm ĩ, nhưng mà mùi rượu phả vào cổ Fiona, vừa nóng vừa ngứa.

Fiona khịt mũi, nhưng thật ra cũng không khó ngửi, con gái dù uống say thì mùi hương cũng vẫn thơm.

Hơn nữa........

Fiona Green đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên cô cõng một người lớn trên lưng như vậy, bề ngoài nhìn không ra, kỳ thật Yuki Williams lại rất đầy đặn, đè sát vào lưng Fiona, trên lưng Fiona là một vùng mềm mại.

Một trải nghiệm trước đây chưa từng có, sau đó nhận ra được cảm giác sau lưng đó là gì, mặt Fiona đỏ lên như muốn bốc cháy.

Thật là phiền phức, cô bĩu môi.

Các cô về đến phòng ngủ, đèn không bật, Becky không biết Irin Malaiwong đã lên giường ngủ, giơ tay bật đèn, Irin Malaiwong lập tức vén rèm hùng hùng hổ hổ lên.

"Chết tiệt, nửa đêm còn bật đèn! Không muốn cho người ta ngủ sao!"

"Tôi... Tôi xin lỗi!"

Becky theo bản năng muốn tắt đèn, bị Fiona ngăn lại.

"Không phải cô có rèm che sao? Còn sợ chói mắt hả?"

Fiona nói một câu chặn miệng cô ta, cùng với Becky đỡ Yuki Williams từ trên lưng mình ngồi xuống ghế, loại ghế tiêu chuẩn của trường học, không có chỗ tựa lưng, Becky sợ Yuki Williams ngã nên vẫn đỡ cô ấy.

"Ai bảo các người về trễ?"

Vẻ mặt Irin Malaiwong thâm hiểm.

"Tôi mặc kệ, tôi muốn ngủ, mau tắt đèn, còn nữa, các người đừng phát ra tiếng, tôi ngủ không sâu, đừng làm ồn tôi."

Ba người các cô trở về, còn chưa rửa mặt, làm sao có thể không phát ra tiếng? Irin Malaiwong rõ ràng là muốn là khó người khác, Fiona nhìn mặt cô ta xấu xa như vậy, ánh mắt hiện lên một tia hung ác, rất đáng sợ.

Irin Malaiwong hơi sợ, vô thức rụt cổ lại.

"Gì đây? Cô muốn đánh tôi sao?"

Fiona vừa nhấc chân, Irin Malaiwong vội chui vào trong giường.

"Fiona!"

Becky vội vàng kêu một tiếng, Fiona dừng bước.

"Tôi.... Tôi khát, có thể rót cho tôi một ly nước không?"

Dưới tình thế cấp bách Becky mở miệng.

Fiona nhìn nhìn nàng, lại nhìn Irin Malaiwong, không nói gì, xoay người giúp Becky rót nước.

Irin Malaiwong được một tấc lại một tiến một thước, ngồi trên giường cao giọng hét.

"Không phải cô lợi hại lắm sao? Có bản lĩnh tới đánh tôi đi, tới đây!"

"..........."

Fiona nhướng mày, hắn giọng, đặt ly nước trên bàn của Yuki Williams, lập tức đi đến bên giường Irin Malaiwong.

"A---"

"Fiona!"

Irin Malaiwong và Becky đồng thanh hô to, chỉ thấy Irin Malaiwong đã bị Fiona Green nắm cổ áo kéo từ trên giường lên, hơn nửa người bị kéo trên không trung, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hét thảm thiết.

"Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, ba tôi là Luka Malaiwong! Cô.... Cô dám làm vậy với tôi tuyệt đối không có kết quả tốt đâu!"

Fiona cầm lấy vạt áo trước của cô ta, cười trào phúng.

"Còn tưởng ai, một ông chủ nhỏ của một công ty đổ nát mà dám ngông cuồng trước mặt tôi? Luka Malaiwong ông ta không hỏi thăm xem cổ đông lớn nhất của công ty M thị là ai sao?"

"Chẳng qua là một con chó của nhà Green tôi, bây giờ dám cắn chủ nhân sao."

Fiona giơ bàn tay lên, tát thẳng lên mặt Irin Malaiwong.

"Đây gọi là chủ nhân đánh chó, cùng lắm thì cô đi khóc với Luka Malaiwong, xem hắn có dám đến trước mặt tôi nói nửa câu không."

Cô thỏa mãn châm biếm, cũng chưa buông tay, lực đánh mạnh đến mức nửa bên mặt của Irin Malaiwong sưng đỏ lên.

Irin Malaiwong che một bên mặt sửng sốt một lúc mới khóc, Fiona Green nhìn thấy, lại tát thêm một cái, Irin Malaiwong bị đánh đến ngốc, cũng sợ hãi, đầu óc ong ong, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.

"Thử kêu một tiếng xem."

Fiona cười toe toét, hàm răng đều trắng tinh, thấy Irin Malaiwong run lên.

"Tôi đánh đến nghiện rồi."

Becky chưa từng thấy Fiona như vậy, trong ấn tượng của nàng tính tính của Fiona rất tốt, hóa ra cũng có lúc lộ ra vẻ hung thần ác sát như vậy, cũng sợ hãi, vội vàng cho Yuki Williams dựa vào tủ quần áo, giơ tay lên nắm cổ tay Fiona ngăn cản:

"Fiona, buông tay đi!"

Fiona cúi đầu liếc nhìn Becky.

"Buông ra đi!"

Becky nói tiếp, số ruột đến mức trán đổ mồ hôi.

"Nếu còn ồn ào nữa thì cô quản lý sẽ lên đây đó, chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngày mai bị đuổi học sao!"

Becky nghĩ rất đơn giản, cho dù nhà Green có lợi hại bao nhiêu, nhà Malaiwong có lợi hại bao nhiêu, đến trường học thì phải tuân thủ nội quy nhà trường, cãi nhau ầm ĩ như vậy, theo quy định của trường, nhà Malaiwong hay nhà Green gì đó cũng không can thiệp được, vẫn bị đuổi học như thường!

Fiona âm thầm cười sự ngây thơ của Becky, nhưng cô nhìn Becky lo lắng sốt ruột như vậy, lông mi run rẩy, gần trong gang tấc, xinh đẹp đến nổi khiến cô đầu choáng mắt hoa, bàn tay kia vội vàng nắm lên cổ tay cô quá mềm mại, dường như không có xương, trong lòng Fiona dao động.

Giằng co một hồi, rốt cuộc Fiona vẫn nghe lời buông tay ra.

Lúc này Irin Malaiwong giống như sống lại một lần nữa, nằm nhoài trên giường há to miệng thở hổn hển.

Cô ta cẩn thận chỉnh lại tóc, nửa bên mặt sưng vù, hung hăng nhìn chằm chằm Fiona Green, bộ dáng biết bao nhiêu chật vật.

"Hôm nay tạm thời buông tha cho cô, sau này cô dám giở trò nữa thử xem."

Đáng tiếc Fiona buông tha cô ta, nhưng có người không buông tha cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store