Freenbecky Hon Nhe Nhoc Cam Cua Toi Cover
Cuối cùng cũng về thành phố L, bước chân vào nhà, đã lâu rồi Becky không được thả lỏng như vậy.Bày trí vẫn như cũ, trước khi các cô về Yha đã cho người đến quét dọn qua một lần, nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp. Becky nhào lên ghế salon, ôm gối bông mềm mại hít một hơi, mãn nguyện híp mắt cảm khái."Cuối cùng cũng về nhà rồi."Gối vừa phơi khô, có mùi nắng ấm áp thoải mái.Becky chôn mặt vào gối cọ cọ như mèo con, dường như Freen có thể thấy được cái đuôi ngo ngoe phía sau nàng."Vừa ra ngoài không bao lâu mà em đã rất nhớ nhà rồi." Freen cười khép cửa lại, đem vali hành lý bỏ vào phòng mình.Vali hành lý của hai người khác màu, rất dễ phân biệt. Vali của Freen màu đen, của Becky màu trắng bạc. Becky nhìn thấy Freen đẩy vali màu bạc đến phòng mình, trong mắt tối lại.Suýt nữa nàng quên, ở nhà, nàng và Freen vẫn còn ngủ riêng.Như vậy tối nay mình nên ngủ ở phòng mình hay là mặt dày chui vào phòng Freen ngủ đây? Trong lòng Becky dao động, không biết làm sao.Lòng riêng nàng dĩ nhiên là muốn ngủ chung với Freen, lại sợ bị cô từ chối.Nói tới nói lui, rốt cuộc cũng là vì giữa các cô vẫn chưa làm đến bước kia, nếu không làm gì có những do dự xoắn xuýt này, cũng có thể "thẳng thắn đối mặt", hai người ngủ chung với nhau cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Suýt nữa thì...Chuyện kia suýt nữa thì xong rồi.Trong mắt Becky tràn đầy thất vọng, đều là do mình chưa trải sự đời, hôm đó đạn đã lên nòng vậy mà lại vào trận lùi bước, nói không chừng đã để lại bóng ma trong lòng chị Freen, cho nên từ lần đó nàng có nói gì cô cũng không chạm vào nàng.Becky đã bật đèn xanh nhiều lần, đã sắp biến thành lộ liễu mà từ đầu đến cuối cô chỉ ôm nàng không làm gì thêm.Chẳng lẽ chị Freen không muốn sao?Becky rầu rĩ."Becca, em tự mình thu xếp quần áo hay là tôi đến giúp em?" Giọng Freen từ trong phòng Becky truyền đến phòng khách.Becky giật mình hoảng hốt, vội vàng nói: "Em tự làm được rồi!"Nàng nhớ ra trong vali có một bộ đồ ngủ không thể miêu tả, là Yha bán cho nàng, chỉ mặc trước mặt Freen một lần, không phải là một trải nghiệm gì vui sướng, mà là xấu hổ mất mặt.Becky cũng không dám để cho Freen thấy lấy bộ quần áo ấy nữa, lỡ như Freen nhớ đến chuyện ngu xuẩn nàng đã làm, càng không muốn cùng nàng...Đó chẳng phải là tự lấy đá đập lên chân mình sao.Freen cất vali xong, từ trong phòng Becky đi ra, thấy Becky hơi đỏ mặt, cảnh giác, đi đến sờ trán nàng, cô rất sợ bệnh của nàng lại tái phát, lại sốt.Cũng may không nóng.Freen ngồi bên cạnh nàng, bóp mặt nàng."Đang nghĩ đến chuyện đen tối đúng không? Mặt đỏ cả lên rồi này?"Cô chỉ là thuận miệng nói, trong lòng cô Becky chính là một bé thỏ con ngây thơ hiền lành, không có một chút tâm cơ nào, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt, có thể nghĩ chuyện đen tối gì? Cũng không phải là Kiana Kaslana hay Raiden Mei, một bụng tối đen.Lúc này xác thực là trong lòng Becky có quỷ, nghe Freen hỏi, cảm giác như tâm tư của mình bị nhìn thấu, ánh mắt né tránh."Không... không nghĩ gì hết."Freen nhìn một cái đã biết nàng không bình thường, nhướng mày, nửa thật nửa đùa nói."Được lắm Becca, chuyến này ra ngoài về càng lợi hại nha, ngay cả tôi cũng dám gạt à?Becky da mặt mỏng, mặt lại càng đỏ hơn."Thật... Thật sự là không nghĩ gì hết."Freen tựa vào vai Becky, vờ hờn dỗi nói."Becca lớn rồi, trong lòng có bí mật, ngay cả tôi cũng gạt, dù gì tôi cũng là người vợ đầu ấp tay gối của em, đêm hôm đó Becca tự tay buộc lọn tóc của chúng ta lại... Xem ra tám phần là Becca lừa tôi, nếu sau này em thay lòng đổi dạ thì hãy nói với tôi một tiếng, tim chị Freen của em tốt lắm, có thể chịu được..."Becky dùng một tay bịt miệng Freen lại, chân mày nhíu chặt."Chị Freen chị nói gì vậy! Gì mà thay lòng đổi dạ... Em... Em chỉ thích chị! Nếu chị không tin, em sẽ... em sẽ..."Nàng nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra "em sẽ" như thế nào, đầu óc nóng lên đè bả vai Freen, áp cô xuống ghế salon, cúi đầu hôn cô một cái.Ghế salon không lớn, Freen lại cao, lưng nằm xuống còn cặp chân dài kia không biết để đâu, không thể làm gì khác là co lại. Becky nửa ngồi nửa quỳ trên người cô, nắm cổ áo cô rồi hôn, động tác quá nhanh, va vào răng cửa của Freen, hai người cùng lúc nhíu mày kêu lên. Becky luống cuống muốn đứng dậy, bị Freen nắm vai lại, cô giữ sau gáy nàng, nụ hôn càng thêm sâu.Hôn môi nhiều lần, cũng càng ăn ý, nếu như nói nụ hôn mấy lần trước làm trong lòng thỏa mãn hơn là thoải mái thật sự, thì bây giờ là sự thỏa mãn về cả thể xác lẫn tinh thần.Freen nắm thế chủ động, tự lĩnh hội những chiêu trò mới mẻ, không được vài giây Becky đã mềm nhũn trong lòng cô, chống vai cô, khẽ rên.Âm thanh phát ra như tiếng mèo con kêu.Freen cười thầm trong lòng, xoa cần cổ nhạy cảm của nàng.Becky thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay cô.Đây là thói quen ngầm hiểu giữa các nàng, lúc Freen hôn Becky rất thích vuốt ve cổ nàng, thật giống như chỉ có chính tay chạm vào nàng, mới có thể xác nhận giờ phút ấy nàng đang thật sự nằm trong lòng mình.Hai người tách ra, Becky nằm trên ngực Freen thở gấp, Freen xoa vành tai của nàng, lại hỏi: "Bây giờ chịu nói chưa?""Nói...chuyện gì?""Trong lòng em đang có ý xấu gì giấu tôi?""Không phải ý xấu." Becky ngẩng đầu, cắn xương quai xanh của Freen. "Là ý tốt.""Có chuyện tốt gì?" Trong lòng Freen hiếu kỳ hỏi tới."Em đang nghĩ, lúc nào chị Freen mới sẵn lòng cùng em... cùng em..." Chuyện xấu hổ như vậy, nàng ngại nói lớn, ngước cổ, tiến đến gần bên tai Freen. "... Cùng em động phòng."Hô hấp ấm áp xông đến làm tai Freen ửng đỏ, cô trố mắt, bàn tay đang xoa vành tai Becky cũng ngừng lại.Động phòng.Hình như người cổ đại mới nói như vậy, bây giờ ai lại dùng từ này, nói ra nhất định bị người khác chê cười.Cũng chỉ có Becky còn nói như vậy.Freen biết Becky có ý gì, cô vừa cúi đầu, đối mặt với ánh mặt nóng bỏng mong chờ của Becky, thuận thế châm ngòi nổ trong lòng cô.Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt bả vai Becky, Becky đau đến chau mày.Freen cắn răng, nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra mới nói: "Vẫn chưa đến lúc."Biểu cảm của Becky có chút gấp gáp."Tại sao?"Tại sao? Mắt Freen lay động.Đương nhiên bởi vì Becky còn chưa thật sự thích cô.Tình cảm Becky dành cho Freen rốt cuộc là gì? Chấp niệm? Cảm kích? Hay cả hai.Freen không xác định được, điều duy nhất có thể xác định có lẽ là thích, nhưng không đơn thuần là vậy, thậm chí nó chỉ chiếm một phần nhỏ trong tình cảm mà Becky dành cho cô."Chị Freen, chị sẽ cùng em động phòng sao?" Becky lại hỏi, nàng sợ mình biểu đạt ý chưa đầy đủ, còn cố nhấn mạnh."Không phải chỉ đơn thuần là ngủ, là... là làm chuyện đó..."Freen ôm nàng, nhìn lên trần nhà suy nghĩ nửa ngày.Becky cũng không thúc giục, yên lặng chờ.Đây là vấn đề sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt, chi bằng dứt khoát nói một lần, nghĩ thấu rồi, để Becky khỏi phải ngày đêm suy nghĩ lung tung.Đợi thật lâu, Becky còn cho là Freen đã ngủ, Freen mới nói."Sẽ."Chỉ một tiếng, đủ khiến cho Becky kích động."Khi nào?" Nàng nâng người lên khỏi ngực Freen, mở to mắt, nhìn cô."Hôm nay được không?"Nàng đã chờ quá lâu, không thể chờ đợi nữa.Freen không trả lời nàng, ngược lại hỏi nàng một vấn đề khó hiểu."Becca, em thích tôi sao?""Dĩ nhiên là thích." Vẻ mặt Becky khó hiểu, không phải rất rõ ràng sao? Tại sao chị Freen lại hỏi như vậy.Cực kỳ thích chị Freen, thích đến tận xương tủy, trong tim, trong mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào thích chị Freen, cho nên mới muốn cùng cô làm chuyện đó."Em thích tôi từ lúc nào?" Vẻ mặt Freen tỉnh táo."Em chỉ gặp tôi một lần vào 10 năm trước, sau đó mới gặp lại tôi lúc sinh nhật hai mươi tuổi, trong suốt 10 năm, em chưa từng gặp tôi, chỉ bằng một tấm ảnh thì thích tôi sao?"Becca, em biết cái gì gọi là thích không?"Nét mặt Becky hơi ngạc nhiên, chỉ lát sau, khuôn mặt đỏ bừng."Chị Freen, chị... chị muốn nói gì?""Em biết Tôn Ngộ Không không?" "Vào thời của tôi, trong lòng mỗi một bạn nhỏ đều có một Tôn Ngộ Không, Tề thiên đại thánh, bảy mươi hai phép thần thông, lên trời xuống đất không gì không thể, bị bắt nạt chỉ cần hô tên hắn, hắn sẽ từ trong không khí xuất hiện, giúp bạn nhỏ đánh đuổi những kẻ bắt nạt mình.""Becca, em mới hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi trẻ trung rực rỡ, tương lai còn có vô số khả năng, sẽ gặp gỡ nhiều người, có lẽ..." Freen dừng một chút, cố nặn ra nụ cười khổ."... Có lẽ sau này em sẽ gặp một người, sau đó phát hiện ra tình cảm của em đối với tôi thật ra không phải là thích."Không biết tại sao Becky đột nhiên có cảm giác bị sỉ nhục."Chị Freen, chị..."Nàng nhếch miệng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được."Chị cảm thấy em đang lợi dụng chị sao?""Ý tôi không phải vậy..." Freen ý thức được hình như mình đã nói sai, muốn giải thích, Becky lập tức cắt ngang."Vậy ý chị là gì?" Becky từ trong lòng cô nhảy ra ngoài, liên tục lùi lại mấy bước, vẻ mặt bi thương và phẫn nộ."Chị cảm thấy em thích chị là bởi vì không thể không thích chị, muốn lợi dụng chị bởi vì chị là hy vọng duy nhất của em, chỉ có lợi dụng chị em mới có thể thoát khỏi nhà Armstrong, có phải hay không?!"Freen chưa từng nhìn thấy Becky tức giận như vậy, vẻ mặt căng thẳng, khóe miệng nhếch xuống vô cùng sắc bén, hàm răng nghiến chặt, ngay cả xương hàm cũng đang phát run."Becca..." Freen dang tay muốn ôm nàng, lại bị nàng lui về sau né tránh.Hai mắt nàng đỏ lên, con ngươi chứa đầy sự ấm ức."Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nghĩ... em thật sự thích chị, đúng không?"Hai tay Freen buông xuống bên người, trầm mặc thật lâu, mới khẽ nói: "Tôi xin lỗi."Đầu óc Becky ong ong, phút chốc không nói nên lời.Trong lòng tràn đầy ấm ức, tức giận, không cam lòng, tự giễu. Becky cũng không nói ra được cảm giác bây giờ của mình là gì, cảm thấy trái tim đau nhói, tất cả nỗi buồn bị nghẹn trong lồng ngực, không trút ra được. Cho dù nàng đã dồn hết sức thở hổn hển cũng không làm được gì, trong lòng bế tắc, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu đau buốt, run rẩy nắm lấy vạt áo của mình.Nàng chưa từng nghĩ, tình cảm của nàng đối với Freen, trong mắt cô hoá ra là như vậy, toàn là hư tình giả ý!Mình rõ ràng...Rõ ràng thật sự thích cô.Freen cảm thấy Becky cái gì cũng không hiểu, thật ra thì Becky cái gì cũng hiểu. Tuy nàng không tiếp xúc với xã hội nhưng nàng đọc nhiều sách, làm sao có thể không hiểu cái gì gọi là yêu thích.Không chỉ có thích, ngay cả những thứ yêu hận tình thù, âm mưu tính toán trên thế gian, Becky đều hiểu hết.Nàng không phải một tờ giấy trắng không rành chuyện đời như Freen nghĩ. Nàng chịu cực khổ lớn lên, nhà Armstrong không thích nàng, chẳng lẽ toàn bộ là do thầy tướng số phán vài câu đó sao? Còn không phải là ông nội nàng tin lời thầy tướng số nên chán ghét nàng, bởi vậy những người còn lại mới làm theo!Ông nội Becky là người nắm quyền nhà Armstrong, người nắm quyền không thích thì bất kể ai còn muốn ở nhà Armstrong làm sao dám chủ động tốt với nàng? Ngược lại còn muốn đạp nàng một cái, thể hiện lòng trung thành với ông lão Armstrong!Bảo mẫu chăm sóc nàng cắt giảm ăn mặc của nàng, người ngoài mỉa mai châm chọc nàng, anh trai căm ghét nàng... Becky đều biết hết. Những thứ tâm tư của người ngoài nàng còn hiểu, chẳng lẽ không hiểu được tình cảm trong lòng mình?Lúc trước không nói, chỉ là không muốn tính toán thôi, đời người ngắn ngủi, dành cho người mình thích còn sợ không đủ, cần gì lãng phí với người và chuyện mình không thích chứ?Chẳng qua Becky không biết, hóa ra ở trong mắt Freen, tình cảm của mình căn bản không phải là yêu thích mà chỉ là một trò cười.Làm sao không biết thế nào là yêu thích, dòng lệ ấm áp chảy xuống trên gương mặt Becky.Khi chị Freen không ở bên cạnh, mình nhớ đến chị Freen, trái tim sẽ đột nhiên nhảy loạn lên, sau đó gặp lại chị Freen, cô ở bên tai nàng nói chuyện, nàng đã lập tức say như điếu đổ. Chị Freen hôn nàng một chút, nàng sẽ vui sướng như lên thiên đàng. Sau đó biết chị Freen cũng thích nàng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng nàng chính là, bây giờ nếu cho nàng lập tức chết đi, nàng cũng cam lòng.Làm sao lại không biết yêu thích là gì? Nếu như chỉ là cảm kích, hoặc muốn lợi dụng một người, sẽ giống như nàng sao?Becky nghĩ, mẹ Chankimha đối với mình rất tốt, yêu thương mình như con gái ruột, tình cảm mà mình đối với mẹ Chankimha chính là cảm kích, so với tình cảm mãnh liệt trong lòng mình dành cho Freen không giống một chút nào.Tuổi nhỏ thì sao? Cũng bởi vì nàng nhỏ, cho nên thích một người có thể dễ dàng bị phủ nhận vậy sao?Becky càng nghĩ trong lòng càng uất nghẹn, nước mắt lại không tự chủ tuôn xuống, nàng lấy tay quẹt qua, không ngừng được, không thể làm gì khác là quay lưng lại.Không được khóc.Yếu ớt còn vô dụng, dựa vào cái gì bảo vệ chị Freen, cho nên dù tình cảm của mình là thật cũng bị hiểu lầm là lợi dụng.Chị Freen nói không sai, mình vốn là đang lợi dụng cô.Không có Freen, Becky đã cầm chắc là gả cho tên cậu ấm vô dụng kia, sao có thể giống như bây giờ, muốn đi viện bảo tàng thì đi ngay, muốn đọc sách có thể đi đến Đại học L học, ăn mặc của Becky, từng đường kim mũi chỉ, từng món từng món đều là do Freen cho nàng, cái này chẳng lẽ còn không phải là lợi dụng sao?Nàng nghĩ đến mà kinh sợ, nước mắt rơi lã chã, bả vai cũng run bần bật, vốn là bệnh còn chưa khỏi, vừa mới khóc lại thở không thông, nàng không khống chế được mà ho khan. Becky che miệng, vừa ho vừa khóc, bả vai rung dữ dội. Freen nhìn thấy hoảng hốt, bước lên một bước, từ phía sau ôm nàng."Becca đừng khóc, đừng khóc..." Freen luống cuống tay chân an ủi."Là tôi không tốt, chị Freen không tốt, không nên nói như vậy, tôi biết, Becca thật lòng thích tôi.""Becca làm sao không phải thật lòng thích chị Freen, lúc em nhìn tôi, ánh mắt sẽ sáng long lanh, làm sao có thể không phải là thích..."Freen vô cùng hối hận, hận không thể cho mình hai cái tát, lớn như vậy rồi mà còn nói năng không màng hậu quả, lời không biết xấu hổ như vậy cũng dám nói ra. Trái tim Becky vốn dĩ rất nhạy cảm lại hay thẹn thùng, không có chuyện gì xảy ra mà đáy lòng còn sợ hãi, huống chi Freen lại gần như nói thẳng!Lần trước ở New York không phải đã có điềm báo rồi sao? Becky tự giễu là "Sugar Mommy", đáng tiếc Freen không để ý, nói đùa cho qua chuyện.Hôm nay nói ra những lời này, nhất định chính là gieo kinh hãi vào tiềm thức Becky, khó trách nàng lại có phải ứng kịch liệt như vậy!Becky ho như muốn long cả phổi, trán cũng đỏ lên, mồ hôi nhễ nhại lạnh lẽo, vẫn còn khóc, nắm tay Freen liều mạng đẩy ra, không để cô ôm mình.Không thể... Không thể lưu luyến ấm áp trên người chị Freen nữa.Không nên để cho chị Freen cảm thấy mình đang giả vờ đáng thương lợi dụng cô.Trước đó không lâu Becky còn thỏa mãn ngồi trên salon nói rốt cuộc đã về nhà, bây giờ đúng là châm chọc, hóa ra trong lòng Freen, nơi này không phải là nhà của Becky, là Becky mặt dày mày dạn, tự mình đa tình.Freen cố ôm Becky vào lòng, ôm nàng thật chặt, ở bên tai nàng không ngừng trấn an."Tôi xin lỗi, là lỗi của chị.""Tôi sỉ nhục tâm ý của em.""Becca thật lòng thích tôi, là tôi quá ngốc...""Tôi cũng... Tôi cũng thích Becca.""Chẳng qua là tôi..."Chẳng qua là tôi sợ.Chữ cuối cùng nghẹn ở cổ họng không nói ra được.Thật mất mặt.Lời hèn yếu như vậy, Freen không nói ra được.Môi Freen run lên, nước mắt rơi xuống, rơi lên bả vai gầy yêu của Becky.Giọt lệ nóng bỏng, Becky chỉ mặt một chiếc áo phông mỏng, nước mắt kia mau chóng thấm ướt lên vai nàng, lồng ngực cũng nóng bỏng run lên, hoàn toàn quên phản kháng.Là nước mắt của Freen.Trong trí nhớ của Becky, dường như Freen chưa từng khóc.Hóa ra nước mắt của chị Freen lại nóng như vậy.Làm bả vai nàng như sắp bỏng.Becky nghĩ, nhất định là chị Freen rất thích mình -- cho dù khi cảm thấy nàng đang lợi dụng cô, chị Freen cũng vẫn thích nàng.Nhìn đi, nàng nghĩ Freen thích mình như vậy, mình lại khiến cho Freen khổ sở đến thế.Tảng đá trong lòng lại đè thêm một tầng, Becky yên lặng trong lòng Freen, lặng lẽ khóc.Phòng khách lớn đột nhiên yên tĩnh, chỉ có âm thanh sụt sùi đứt quãng của nàng.Tiếng chuông điện thoại sôi nổi của Becky không đúng lúc vang lên, đó là một bài nhạc thiếu nhi ngọt ngào. Lúc trước Becky bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, ôm gối chui vào trong chăn của Freen, Freen đã hát cho nàng nghe, Becky rất thích, muốn Freen hát một lần nữa, ghi âm lại lưu thành chuông điện thoại, Freen cười nói quá khó nghe, không muốn để cho Becky ở bên ngoài bị mất mặt xấu hổ, vì vậy Becky không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm bài hát gốc trên mạng, cài làm nhạc chuông.Becky giật vào khủy tay đang ôm chặt người của Freen, lấy điện thoại ra xem, là Raiden Mei gọi đến."Em nghe điện thoại trước đi, tôi... tôi đi làm đồ ăn cho em." Freen buông nàng ra, bước chân vội vàng đi về phía phòng bếp, đi qua Becky mới trộm lau khóe mắt.Có thể Becky đã nhìn thấy khóe mắt đỏ bừng của cô, còn có tia máu bên trong.Tiều tụy làm người ta đau lòng, còn muốn làm đồ ăn cho Becky.Điện thoại reo nửa phút, lúc Becky vừa định bắt thì đã tự động tắt, không bao lâu lại vang lên, lần này Becky không dám chậm trễ, vội vã ấn nút xanh trên màn hình trả lời, để điện thoại ở bên tai."Chị Mei.""Becky, làm sao bây giờ em mới nghe điện thoại? Có phải là đang cùng Freen làm chuyện ấy ấy bị chị cắt ngang không? Vậy xem ra chị phạm tội lớn rồi.""Chị Mei, chị... có chuyện gì không?" "À, chị gọi đến để xem hai người về đến nhà hưa, còn có, chị nghe Kiana nói ngày mai Đại học L chính thức khai giảng, em nhớ chuẩn bị những tài liệu cần thiết, ngàn vạn lần đừng quên."Becky sửng sốt một chút, để điện thoại xuống, xem ngày tháng.Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay đã là ba mươi mốt tháng tám rồi, ngày mai sẽ là một tháng chín, là ngày tựu trường của Đại học L."Em... Em biết rồi, cảm ơn chị Mei." Ở bên kia Mei nghe ra có gì đó không đúng."Giọng của em bị sao vậy? Nghe hơi khàn, em khóc sao?""Không có...""Nhất định là em khóc! Không được gạt chị!" Giọng Mei có chút nóng nảy."Nói đi, ai bắt nạt em? Freen chết ở đâu rồi? Làm sao không biết giúp em trút giận hả?" Mei nói một chút, chợt nhớ đến, hai người họ hẳn là mới về đến nhà, lúc này trong nhà chỉ có hai người họ, vậy ai bắt nạt nàng?"Không phải là Freen bắt nạt em chứ?" "Chị ấy có phải người không? Sao chị ấy lại bắt nạt em? Em mau nói cho chị nghe, chị giúp em dạy dỗ chị ấy!""Không phải không phải!" Becky liên tục lắc đầu, nhớ đến Mei không nhìn thấy mới ngừng lại, vội vàng chối."Chị Freen rất tốt với em, không có bắt nạt em."Mei còn muốn nói nữa, Freen đã từ trong bếp đi ra, bưng một tô mì, bên trên còn có một cái trứng trần."Becca, nói chuyện điện thoại xong chưa? Mau đến đây ăn một chút đi.""Chị Mei em không nói với chị nữa, bái bai." Becky gác máy, đi vào phòng ăn.Freen đặt bát mì trứng lên bàn, vẻ mặt áy náy."Tôi... Tôi nấu theo công thức trên mạng, cũng không biết có ngon không nữa, em nếm thử, chờ buổi tối đầu bếp đến nấu món khác sau."Becky gật đầu một cái."Cảm ơn chị."Nàng cầm đũa lên ăn một miếng mì. Freen hồi hộp nhìn biểu cảm của nàng."Em thấy thế nào? Có phải là rất khó ăn không?"Không phải rất khó ăn, chỉ là sợi mì nấu lâu quá, mềm mềm bở bở, vào miệng lập tức tan, không dai chút nào."Ngon lắm." Becky khẽ nói."Vậy... Vậy thì tốt rồi." Freen thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở đối diện Becky.Becky đảo mắt phát hiện, ngón trỏ tay phải của cô bị phỏng, đỏ một mảng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store