ZingTruyen.Store

Freenbecky Hon Nhe Nhoc Cam Cua Toi Cover

Nói phải thức đêm vì công việc là giả, một đêm không ngủ lại là thật.

Freen ngồi vào vị trí này, nếu vẫn phải làm việc cả đêm không ngủ nghỉ vì một báo cáo nho nhỏ thì những tinh anh cầm cổ phần và tiền hoa hồng dưới tay cô cũng nên từ chức xin lỗi tập thể.

Bây giờ người có thể khiến Freen một đêm không ngủ, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một Becky Armstrong.

Cô hiểu rõ Becky hơn bất kỳ người nào.

Thiếu nữ đơn thuần, yếu ớt, mềm mại.

Freen thích nàng.

Rất thích.

Chắc còn hơn rất thích một chút.

Vừa gặp đã yêu.

Lần thứ nhất gặp nàng, trái tim Freen giống như lập tức bị điện giật, từ đó về sau thiếu nữ không nhuốm bụi trần mọc rễ trong lòng cô, cho nên Freen mới có thể vì một cô bé xa lạ lặng lẽ xông vào nhà người ta một lần rồi một lần - hoàn toàn không để ý thân phận của nàng, cũng không kịp nghĩ về sự nguy hiểm khi lỡ bị phát hiện.

Cho nên Freen nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải đặt Becky ở bên cạnh, thậm chí không tiếc đồng ý đòi hỏi quá đáng của nhà Armstrong và nhà Kaslana, lấy lợi ích lâu dài của nhà Chankimha tại thành phố L làm thứ đánh đổi.

Khi đối mặt với Becky, trong lòng Freen luôn có chút tự ti khó mà diễn tả bằng lời.

Becky quá sạch sẽ, sạch sẽ giống thủy tinh trong suốt, mà tâm tư Freen lại phức tạp xoay chuyển trăm nghìn lần, những lúc nhìn vào đôi mắt trong veo của Becky luôn cảm thấy mình bị phản chiếu rất rõ ràng.

Hơn nữa Freen cũng quá già, bạn cùng lứa tên Fiona Green của Becky đã gọi Freen là dì, Becky cùng thế hệ với cô, dù xét theo tuổi tác hay bối phận, gọi Freen một tiếng dì cũng thỏa đáng.

Freen không bao giờ vững tâm - "hôn nhân" của cô và Becky là cô nửa lừa gạt nửa ép buộc định đoạt, từ đầu đến cuối Becky không có bất kỳ quyền hạn phản kháng gì.

Cũng bởi vì quan hệ có chút bức hiếp xen lẫn trong đó, dù là Becky mượn rượu tỏ tình hay cái hôn của nàng, Freen đều vĩnh viễn cảm thấy không chân thực.

Những năm tháng trưởng thành dài dằng dặc Becky vẫn luôn cô độc một người, Freen đột nhiên xuất hiện trong thế giới của nàng, lúc ấy lựa chọn của nàng chỉ có hai, một là Freen, mà một cái khác là Kevin Kaslana biến thái, thô lỗ, hoàn toàn làm người ta chán ghét, Freen là lựa chọn duy nhất của Becky.

Cho nên lời yêu và nụ hôn của Becky khiến trong lòng Freen luôn cảm thấy có loại tình tiết như Stockholm, vì thế ưa thích trở nên mờ ảo, hôn cũng không chân thực.

Freen muốn để Becky tiếp xúc với thế giới bên ngoài, muốn để nàng tự do, muốn để nàng xem thế giới rộng lớn sau đó vẫn sẽ gọi cô một tiếng chị Freen.

Nhưng Freen sợ Becky tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hiểu được cái gì là chân chính thích, gặp người tốt hơn, thật sự thích người đó, sau đó không trở về nữa.

Freen rất sợ hãi, vì thế dù chỉ một người bạn coi như trò chuyện rất hợp ý xuất hiện bên người Becky, cô cũng cảm thấy hỗn loạn.

Đồng hồ trong phòng chuyển động từng giây từng giây, tích tắc, tích tắc.

Ban đêm trăng sáng sao thưa, bầu không khí phá lệ yên tĩnh, Freen không đóng cửa sổ trong phòng ngủ, vậy mà có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, đứt quãng, sột sột soạt soạt.

Vầng trăng sáng treo phía chân trời, chiếu xuống ánh sáng trong veo từ ngoài cửa sổ. Hôm nay mặt trăng cong thành một vòng cung cực kỳ xinh đẹp, càng nhìn càng giống khuôn mặt cong cong của Becky khi vui cười, thậm chí ngay cả tiếng cười Becky đều gần sát bên tai.

Tiếng kêu của côn trùng ngoài cửa sổ làm Freen buồn bực mất tập trung, vén chăn xuống giường, "Rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại, thuận tay kéo màn cửa, ngăn ánh trăng mỹ lệ kia ở ngoài phòng.

Cô nằm thẳng ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, nghe âm thanh đồng hồ tí tách.

Màn cửa dày đặc che khuất màu trắng bạc nơi chân trời, sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức rung động, Freen giật mình, phát hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, lưng của mình.

Freen rời giường tắm nước lạnh.

Dù đã là đầu mùa hè, sáu giờ sáng nước lạnh vẫn cóng đến mức khiến Freen run lập cập. Lúc ra khỏi phòng tắm cô đã quên sạch những tâm tư ngổn ngang tối hôm qua, nhưng mà đáy mắt người trong gương có hơi xanh xao, dù gì cũng ba mươi rồi, không có tinh lực như người trẻ tuổi. Lúc trẻ Freen chơi đến điên cuồng, ba ngày ba đêm không ngủ còn có thể tiếp tục chơi cùng đám bạn, hiện tại chỉ một đêm không ngủ quầng thâm mắt đã xuất hiện, thoạt nhìn tiều tụy, phấn lót cũng không che được.

Becky tâm tình lại rất tốt.

Từ lúc 10 tuổi nàng đã không ra khỏi khu nhà nhỏ kia một bước, còn nhìn thấy văn nhân thi sĩ miêu tả thế giới rộng lớn trong sách, tâm trí hướng về đó không tài nào tả nổi.

Dưới vẻ ngoài mềm mại của nàng lặng lẽ giấu rất nhiều tâm lý tuổi trẻ phức tạp, muốn có một ngày có thể đi khắp thế gian bằng đôi chân của mình, có thể ngắm nhìn vạn dặm phồn hoa bằng đôi mắt của mình, hiếm có cơ hội có thể đi ra ngoài nhìn thế giới như này-- hơn nữa đi với Freen, Becky hưng phấn kích động, vậy mà cũng một đêm không ngủ, nhưng vẫn tinh thần sáng láng như cũ, ánh sáng trong mắt muốn giấu cũng giấu không được, hơn năm giờ sáng đã rời giường, kiểm tra đi kiểm tra lại hành lý tối qua đã thu thập xong của mình, xác nhận lần đầu tiên đi du lịch của mình và chị Freen không có chút sơ hở nào.

Mặc dù biết Freen đi chuyến này là vì công việc, trong lòng Becky vẫn xem chuyến đi ngoài ý muốn này là hành trình du lịch nho nhỏ.

Sau khi làm việc chắc chắn sẽ có thời gian, hai người cùng đi nơi đường phố xa lạ, ngắm phong cảnh xa lạ, nếu có thể nắm tay chị Freen nữa thì chuyến đi này quả thực là mười phân vẹn mười.

"Becca, em dậy chưa?"

Đang lúc Becky ngây ngốc, Freen gõ gõ cửa phòng nàng.

"Đến. . . Đến ngay!"

Becky hồi hộp đáp, vội vàng chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt để vệt đỏ ửng trên mặt mình biến mất một chút, đáng tiếc không hiệu quả gì, lúc nàng vào phòng ăn Freen còn hỏi sao mặt nàng lại hồng thế, có phải phát sốt không.

"Không có! Không có. . ."

Becky bỗng nhiên lắc đầu, ngồi xuống, cúi đầu nắm chặt quần áo của mình không nói lời nào.

Freen nghi ngờ cầm nhiệt kế đo thân nhiệt cho nàng, xác nhận tất cả bình thường mới coi như thôi.

. . .

Chuyến đi của Freen có người chuyên chuẩn bị, hành lý sớm đã uỷ thác vận chuyển, mà tối hôm qua Becky mới vội vàng quyết định đi cùng, cần đi sân bay sớm làm thủ tục uỷ thác vận chuyển. Các nàng đơn giản ăn bữa sáng, lúc đẩy rương hành lý của Beck xuống lầu, trợ lý Yha đã ngừng xe dưới lầu đợi hai người.

"Tổng Giám đốc Freen, Tổng Giám đốc phu nhân, chào buổi sáng!"

Trợ lý xa xa thấy các nàng ra, mở cửa xe nghênh đón, cười nhiệt tình lộ ra hàm răng trắng tinh, dọa Becky lui về sau nửa bước.

Becky đã gặp qua trợ lý của Freen mấy lần, ngay khoảng thời gian nàng và Freen chuẩn bị hôn lễ, trong trí nhớ Becky, người được gọi là chị Yha Kaedehara này rất khôn khéo, là người rất tốt, nhưng có đôi khi thích trêu đùa Becky, luôn gọi nàng là "Tổng Giám đốc phu nhân", "Tổng tài phu nhân" các loại, khiến Becky rất bứt rứt không yên.

"Chị Yha, buổi sáng tốt lành."

Becky mất tự nhiên cười cười, chào cô lại.

Yha bị chọc cho ôm bụng cười.

"Ha ha ha. . . Becky, sao em vẫn thú vị như thế."

Yha làm trợ lý cho Freen rất nhiều năm, Freen dáng dấp tốt, địa vị cao còn có tiền, bên người có không ít người đẹp vây quanh, loại nào cũng có, có cả người thanh thuần động lòng. Chẳng qua đều chủ động tiến đến, nhìn thanh thuần nhưng bên trong lại có động cơ không thanh thuần, phần lớn những cô gái này hiểu rõ mình trẻ đẹp, cũng rất biết cách lợi dụng vẻ trẻ đẹp của mình. Dù đó là chuyện thường của thế gian, nhìn nhiều, Yha cũng dần dần cảm thấy phiền chán.

Becky Armstrong này thật giống như độc nhất trong khắp thiên hạ, cũng không biết nàng lớn lớn lên thế nào, thế mà trưởng thành lại khúm núm như vậy, thậm chí tính cách hơi ngây ngốc, nhát gan và tự ti nữa. Trong lòng đều là Freen, không vì bề ngoài của Freen, không vì địa vị hay tiền của Freen, chỉ vì Freen người này mà thôi, cả ngày nhớ tới chị Freen của nàng, cũng không biết Freen đi vào lòng nàng thế nào, còn lấp đầy trái tim nàng như thế, cứ như ý nghĩa cuộc sống của nàng cũng chỉ có Freen.

Loại người này ngay cả cách yêu bản thân cũng không biết, trong lòng Yha không cho là đúng, nhưng mà cuộc sống của người khác cô không có tư cách ngang ngược chỉ trích, huống hồ sếp của mình cũng thật sự thích bà chủ này, cũng rất hy sinh vì nàng, hai người đúng là một đôi trời sinh.

Lộ trình hai tiếng rưỡi, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Đây là lần đầu tiên Becky ngồi máy bay sau khi lớn lên nên rất không quen. Khi máy bay cất cánh làm ù tai, nàng khó chịu nhắm mắt lại, hai tay Freen che lỗ tai của nàng, chờ máy bay ổn định bay trên không mới hơi buông lỏng tay, sờ mặt của nàng nhẹ giọng cười.

"Becca, không có việc gì, mở mắt, nhìn bên ngoài."

Becky nghe lời chậm rãi mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài, sau đó tròng mắt chậm rãi trợn to, trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin được.

"Chúng ta đang ở trong đám mây."

Khuôn mặt của nàng hưng phấn đến đỏ bừng, kích động nắm lấy tay Freen.

"Chị Freen, chúng ta. . . bay trong áng mây!"

Nét mặt của nàng tươi đẹp sinh động, tiến vào tim Freen, để Freen trong lòng có chút rung động.

"Em thích không?"

"Ừm!"

Becky liên tục không ngừng gật đầu.

"Rất thích!"

Becky rất thích mây.

Lúc trước khi nàng chỉ có một mình, hằng ngày vẫn ngẩn người ngắm những đám mây trên trời. Nàng nghĩ, nếu có một ngày mình cũng biến thành một đám mây thì tốt, gió đến, nàng sẽ tung bay theo gió, gió thổi tới chỗ nào nàng liền phiêu tới chỗ đó, theo gió đi khắp năm sông bốn biển, đương nhiên tốt nhất là để gió thổi nàng tới bên Freen.

Nếu mình là một đám mây, mình hy vọng gió có thể thổi mình vào trong tay áo của chị Freen, mình sẽ lẳng lặng cào chị ấy ngứa.

Becky cảm giác giấc mộng của mình đã được thực hiện, nàng đang bay trên không trung cách mặt đất 10 km, nàng đang ở bên Freen, chỉ còn thiếu bước len lén tiến vào tay áo của cô, cào cô ngứa.

Freen thấy nàng thần thái sáng láng, dịu dàng nghĩ, cô bé này rất dễ thỏa mãn.

Liếc mắt nhìn đám mây thôi cũng có thể vui vẻ như thế này.

Mái tóc dài của nàng bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng quýt xán lạn, hai cánh tay đặt trên tấm kính thủy tinh, con ngươi mở to, nhìn như một chú nai con vừa ra đời, đôi mắt ướt sũng tràn ngập hiếu kì với thế giới này.

Freen thậm chí nhìn thấy lỗ tai nhỏ khẽ nhúc nhích của nàng, nhịn không được đưa tay xoa, quả nhiên thấy Becky giật mình rụt cổ một cái, quay lại nghiêng đầu dò xét nàng.

Ánh mặt trời quá ấm áp, quét sạch suy nghĩ lung tung mỏi mệt của đêm trước. Freen thích ý dựa vào ghế, chỉ muốn an ổn nghỉ ngơi một hồi.

Trong mơ, một con nai vừa mới ra đời dùng đầu lưỡi liếm liếm cổ tay của cô, hơi ngứa.

Becky cảnh giác chú ý đến Freen, thấy cô hô hấp đều đều, đánh bạo đưa tay vào trong tay áo cô, cào cô ngứa.

Đừng nhúc nhích, nghe lời một chút.

Trong mộng, Freen trở tay sờ sờ đầu nai con.

Becky ngơ ngác mà nhìn cổ tay của mình đột nhiên bị Freen bắt lấy.

Ngón tay Freen rất dài, rất xinh đẹp, trắng nõn mảnh khảnh, chộp vào cổ tay, trong nháy mắt muốn làm chuyện xấu xa, giống một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế.

Becky đỏ mặt, dùng một cái tay khác lấy điện thoại di động ra, chụp khoảnh khắc này lại.

Nàng để điện thoại di động xuống, thấy Yha ngồi phía sau đang mỉm cười dò xét mình.

Becky có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt, thầm giật mình, vội vàng dời mắt, làm bộ đang ngắm phong cảnh.

Chỉ có cái tay bị Freen nắm đang chuyển tư thế, đan xen mười ngón với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store