ZingTruyen.Store

[FreenBecky] Hái Lấy Cầu Vồng [Cover]

Chương 32 : Bên Nhau Trọn Đời

HanaYuki190420

Trong hai ngày qua, Becky đã diễn thêm rất nhiều cảnh quay.

Sinh nhật lần thứ 26 của cô sắp đến gần. Vậy nên, bên phía đoàn đội đã lên kế hoạch cùng người hâm mộ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật offline ở một hội trường có sức chứa mấy ngàn người, hầu hết đều là những người hâm mộ đã hâm mộ cô nhiều năm, vé vào cửa miễn phí một trăm phần trăm, xem như buổi hẹn hò dành riêng cho cô và người hâm mộ.

Để có một ngày rảnh rỗi, Becky đã bàn bạc với đạo diễn, đẩy một số cảnh quay lên trước để quay sớm.

Vào ngày sinh nhật của mình, Becky vội đến địa điểm sớm để diễn tập, bận rộn đến mức không có thời gian để thở. Cuối cùng, sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi, lập tức kiểm tra điện thoại di động để xem có cuộc gọi hay tin nhắn mới nào từ người đó hay không.

Hay lắm, không có.

Nhiệt độ trong phòng chờ tại hội trường không hiểu tại sao lại giảm đi vài độ, khiến Lilian lạnh đến mức rùng mình. Cô ấy lén nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Becky.

Trợ lý nhỏ như cá trong chậu bị vạ lây thầm nghĩ, chẳng lẽ sếp mệt rồi hay sao? Đúng là dạo này lịch làm việc quá dày đặc khiến trợ lý nhỏ không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho sếp nhà mình.

Becky suýt chút nữa đã chọc nát màn hình điện thoại di động, khung chat mới nhất của người phụ nữ họ Chankimha kia vẫn dừng lại ở tin nhắn vào lúc sáng sớm, không hề có sự thay đổi nào.

Lại còn chỉ có bốn từ--

Sinh nhật vui vẻ.

Bốn chữ này lạnh lùng đến mức nào chứ!

Quá qua loa rồi, thật sự quá là qua loa rồi!

Becky suýt chút nữa lên cơn đau tim, dạ dày quặn thắt vì mấy ngày gần đây cô bận rộn đến mức không được ăn uống điều độ.

Cô ném chiếc điện thoại di động xuống bàn, phát ra âm thanh rất lớn.

Trợ lý nhỏ lại run lên một chút.

"Lilian."

Becky mở miệng, không mặn không nhạt gọi tên cô ấy.

"Sao, sao vậy chị?"

Lilian lắp bắp, đi đến bên cạnh Becky.

Becky quay đầu, ngước mắt lên nhìn cô ấy, đôi mắt màu nâu nhạt bị ánh đèn làm mờ đi nhưng vẫn hơi sáng lên, trông vừa mờ mịt lại vừa đáng yêu.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, Lilian đã cảm thấy cả trái tim mình sắp tan chảy.

Biểu cảm trên mặt Becky tràn đầy đau lòng cùng oán hận, cô chậm rãi mở miệng hỏi:

"Chị có một người bạn tổ chức sinh nhật, vợ của cô ấy chỉ gửi lời chúc mừng vô cùng lạnh nhạt, bốn chữ sinh nhật vui vẻ, sau đó không thèm quan tâm gì đến bạn của chị nữa, em nghĩ cô ấy nên làm thế nào?"

Lilian phản xạ có điều kiện.

"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!"

Becky khá là đồng tình.

"Em nói có lý."

Vừa nói cô vừa cầm điện thoại di động lên, tiếng đốt ngón tay gõ vào màn hình rất nhịp nhàng, cô gõ vài chữ rồi nhanh chóng gửi đi.

Lúc này trợ lý nhỏ ở bên cạnh mới chợt nhận ra, sinh nhật của một người bạn... Vợ của cô ấy... Hai mắt trợ lý trừng lớn, con ngươi chấn động, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô ấy. Đại não còn chưa kịp có thời gian để xác minh khả năng về phỏng đoán này, một ý tưởng lập tức xuất hiện trong đầu cô...

Ôi Chúa ơi, chẳng lẽ CP của con là BE!

Vậy nên khi Jean Green đi tới thông báo tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hai người toát ra áp suất cực thấp.

Jean: "..." Trong lúc cô ấy vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Hàng mi dài của Becky khẽ chớp, cô đè nén mọi cảm xúc không thích hợp, khóe miệng nhếch lên nụ cười chào đón những người yêu thương mình trong trạng thái tốt nhất.

Khi cô nắm lấy tà váy bước lên giữa sân khấu, một ánh đèn sân khấu chiếu vào cô, vô số dải ánh sáng đầy màu sắc từ không trung rơi xuống.

Cô nhìn đám đông đang vẫy lightstick vì mình, lắng nghe tiếng hò reo chói tai rồi mỉm cười rạng rỡ, lần này nụ cười của cô là từ tận đáy lòng dành cho tất cả những ai yêu mến vẻ đẹp của cô.

Cô đưa tay lên nắm lấy một dải lụa rực rỡ dưới ánh sáng.

Cô tưởng rằng mình đến thế giới đầy sao này là vì Freen. Cô đã dành tất cả lòng dũng cảm có được khi còn trẻ cho việc này.

Sự can đảm để tiếp tục bước đi trên thế giới này đến từ những con người đầy nhiệt huyết, đáng yêu, những người bình thường có thể kín đáo nhưng đã dành cho cô tất cả nhiệt huyết và tình yêu mà không hề dè dặt.

"Cảm ơn."

*

Cuộc gặp mặt diễn ra rất suôn sẻ, cuối cùng Becky đã nán lại chụp những bức ảnh cùng người hâm mộ.

Khi buổi gặp môi kết thúc, đôi chân đi giày cao gót của cô đau đến mức, Lilian phải dìu cô đi vào hậu trường.

Hôm nay, trợ lý nhỏ xúc động khóc đến mức mắt mũi đỏ hoe, Becky thấy thấy hơi buồn cười, cũng không biết hôm nay là sinh nhật của ai.

Lúc này, Jean đi tới, cô ấy liếc nhìn Lilian, sau đó người nói gì đó vào tai Becky.

Cô trợ lý nhỏ bên cạnh không nghe rõ Jean nói gì, chỉ thấy sau khi nghe xong, trong mắt Becky như chứa hàng ngàn ngọn đèn sáng nhấp nháy trong hội trường vừa rồi, cả người đột nhiên sáng rực lên.

Cô lùi lại trước sự hỗ trợ của trợ lý, dứt khoát đá đôi giày cao gót đang cản đường ra, vén chiếc váy trắng lên, sau đó lao qua đám đông không chút do dự, giống như đang chạy đến một cuộc hẹn vô cùng trọng đại.

Lilian vô thức muốn đi theo cô, nhưng Jean lại đưa tay ra ngăn cản. Jean bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bóng lưng của Becky, thở dài một hơi giống như người mẹ già.

Becky chạy một mạch đến phòng cho khách, cô dừng lại ngoài cửa để lấy lại bình tĩnh, thở đều đều, sau đó vuốt thẳng mái tóc hơi rối bù của mình rồi mở cửa đi vào.

Cô khóa cửa lại, ánh mắt rơi vào bóng dáng mà ngày nào cô cũng nghĩ đến.

Người phụ nữ mặc một bộ quần áo màu đen giản dị, đang dựa vào giữa sô pha. Nàng đội một chiếc mũ lưỡi chai màu đen, vành mũ được hạ thấp xuống để che ánh đèn trong phòng, nửa khuôn mặt còn lại được giấu dưới lớp khẩu trang.

Nàng cứ lặng lẽ ngồi đó, đầu tựa nhẹ vào lưng ghế sô pha. Hình như nàng vô cùng mệt mỏi, đang thở đều đều, chìm vào giấc ngủ ngon.

Cũng không biết có mơ một giấc mơ đẹp hay không.

Becky nhìn nàng, chút nóng nảy cùng kích động lúc nãy nháy mắt được xoa dịu. Cô im lặng thở dài, cẩn thận đi đến bên cạnh Freen, nhìn cô vài lần.

Gầy đi rồi, cô nghĩ.

Becky đứng ở bên cạnh nàng rất lâu, chỉ có thể nhìn thấy đôi tai và một phần cổ trắng nõn lộ ra khỏi mái tóc của nàng, ngoài ra không nhìn thấy gì khác. Cô suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vừa đủ chiếu sáng mà không làm chói mắt.

Sau đó, cô cẩn thận cởi mũ của người phụ nữ ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Freen không trang điểm, dưới mắt nàng là quầng thâm màu xanh nhạt khó có thể che giấu. Becky nhìn nàng, trái tim trở nên mềm nhũn, ánh mắt gần như hóa thành một vũng nước, dịu dàng bao bọc lấy người phụ nữ kia.

Becky không nhịn được mà giơ tay vén vài sợi tóc trên trán nàng, sau đó đưa tay chạm vào mặt nàng. Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, tinh tế miêu tả.

Lông mi của người phụ nữ rung lên, nàng từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt đen từng chút một phản chiếu ánh sáng lung linh, trong mắt Becky, đôi mắt ấy còn chói mắt hơn cả ánh trăng bên ngoài.

Cô nhẹ giọng nói, bỏ quên chuyện mình đòi ly hôn trước đó ra xa vạn dặm:

"Sao chị lại tới đây?"

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt bỗng trở nên sống động như những bông hoa rực rỡ nở rộ trong tuyết trắng. Giọng nàng vẫn còn khàn khàn như vừa mới ngủ dậy, nốt cuối cùng mang đến cảm giác ngứa ngáy trêu ngươi.

"Chị đến mà em không vui à?"

Becky nhìn nàng với ánh mắt quyến luyến sâu sắc. Cô thở dài, không hề có ý che giấu niềm vui thẳng thắn của mình vào lúc này.

"Chị biết rõ là em đang rất vui."

"Ừm, chị biết."

Freen gật đầu đồng ý.

"Vậy nên chị mới tới."

Becky dựa vào ghế sô pha, tay còn lại cởi mũ của nàng ra, cúi người hôn lên môi nàng.

Hương thơm lạnh lẽo chỉ có ở trên người người phụ nữ đột nhiên biến thành những sợi chỉ rực lửa quấn quanh trái tim của Becky.

Freen giơ tay ra, ép cô vào sâu hơn.

Tất cả tâm tư mấy ngày nay đều dung nhập vào nụ hôn dài này, họ trao đổi hơi thở và hương vị của nhau một cách say đắm.

Becky như dính chặt lấy người Freen, cướp hết sự nóng bỏng mềm mại của nàng, không chút dè dặt, tìm kiếm mọi thứ bên trong.

Khi họ tách ra, sợi chỉ bạc dài bị rút ra, bất đắc dĩ đứt ngang, đuôi mắt Becky trở nên đỏ bừng, dục vọng từ trong lòng không thể chịu mà tràn ra.

Freen giơ tay chạm vào khóe miệng cô, đầu ngón tay khẽ cử động lau đi vết ươn ướt trên đó.

Becky cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên đôi môi ẩm ướt của người phụ nữ. Trên đó ban đầu không hề trang điểm, nhưng bây giờ lại bị dính màu son môi của cô, giống như một loại đánh dấu chủ quyền nào đó.

Cô nghiêng đầu, đưa đốt ngón tay của Freen vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay, hơi ẩm ấm áp lướt ngang qua. Ánh mắt rực lửa của cô nhìn chằm chằm vào mắt Freen, muốn nói lại thôi.

Đầu ngón tay của Freen run rẩy, cô quay đầu nhìn Becky, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một chút gợn sóng, sau đó chậm rãi im lặng.

Nàng bình tĩnh rút đầu ngón tay ra, sau đó cầm lấy bó hoa được bó một cách tinh xảo ở bên cạnh lên.

Đôi mắt của Becky bị bên trên hấp dẫn, đó là một vài bông hoa hồng màu đỏ, điểm xuyết một ít cây xanh tươi tắn, trang nhã.

Đây cũng là loài hoa mà Becky thích nhất.

Hoa hồng màu đỏ nở rộ tượng trưng cho vẻ đẹp và tình yêu lâu dài.

Giống như hai người bọn họ.

Becky mỉm cười, những tia sáng nhỏ vụn trong mắt nhanh chóng lan ra, giống như pháo hoa rực rỡ trong đêm dài.

Freen cầm bó hoa, rũ bỏ mọi lạnh lùng xa cách trong người mình, dùng giọng nói ấm áp nói:

"Chúc mừng sinh nhật, bà Chankimha."

Becky cảm thấy mấy chữ này rõ ràng không hề lạnh lùng chút nào, từ trong miệng Freen nói ra, mềm mại đến tận xương tủy, nghe hay hơn bất cứ thứ gì cô nghe được hôm nay.

Không biết bây giờ thu hồi tin nhắn muốn ly hôn có muộn không.

Becky nhận lấy bó hoa, khẽ bật cười, nâng cằm lên một cách quý phái, âm thanh cuối cùng gợi lên chút niềm vui nhẹ nhàng, đáp:

"Cảm ơn bà Armstrong."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store