Freelui Noi Toi Viet Ve O
"Tàn Tro Của Vinh Quang"
*
*Free De La Hoya đứng đó, trên sân đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đối thủ vừa ngã quỵ.Lui Shirosagi chống tay xuống sàn, hơi thở dồn dập. Trận đấu vừa kết thúc, và không có gì bất ngờ – cậu đã thua. Longinus đã vỡ vụn.Từng mảnh vỡ của con quay vương giả rơi rải rác trên sàn đấu, phản chiếu ánh đèn chói lóa của sân vận động. Lui nhìn chằm chằm vào chúng, cảm giác như chính bản thân mình cũng đã bị nghiền nát.Free, như thường lệ, vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên đến tàn nhẫn. Anh vươn tay cầm lấy Fafnir, đôi mắt đen không hề gợn lên chút cảm xúc nào."Ngươi yếu quá." Giọng Free vang lên, nhẹ nhàng mà sắc bén như một nhát dao.Lui nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. "Câm miệng..."Cậu muốn hét lên, muốn đứng dậy, muốn đáp trả. Nhưng cậu không thể.Vì cậu biết... Free nói đúng.Cậu đã quá yếu.
Từ sau trận thua đó, Lui trở nên ám ảnh. Cậu đã từng là Hoàng Đế Tối Cao, kẻ từng hạ gục tất cả đối thủ bằng sức mạnh tuyệt đối. Nhưng trước Free, cậu không là gì cả.Cậu lao vào luyện tập điên cuồng, tìm cách mạnh hơn, tìm cách vượt qua Free.Nhưng điều đó chỉ càng làm cậu nhận ra một điều đáng sợ—Dù Lui có cố gắng đến đâu, Free vẫn luôn ở một đẳng cấp khác.Mỗi lần họ đấu lại, kết quả vẫn không thay đổi.Mỗi lần Lui cố gắng chạm tới Free, anh ta lại càng xa vời hơn.
Một ngày nọ, khi Lui đang tập luyện trong cơn mưa, cơ thể đã kiệt sức đến mức gần như không đứng vững nữa, Free xuất hiện.Anh không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt đen vẫn như cũ—bình thản, không một chút xao động."Ngươi đến để chế giễu ta sao?" Lui gằn giọng, giương mắt nhìn Free với đầy căm hận.Free bước tới, che ô cho cậu."Dừng lại đi," anh nói nhẹ.Nhưng với Lui, câu nói đó chẳng khác gì một cái tát vào mặt."Dừng lại? Ngươi có tư cách gì bảo ta dừng lại?!" Lui hét lên, quăng Longinus về phía Free. "Ta thua ngươi bao nhiêu lần cũng được! Nhưng ta không cần sự thương hại của ngươi!"Free vẫn đứng yên, không né tránh, để Longinus rơi xuống ngay cạnh chân mình.Anh nhìn Lui một lúc, rồi khẽ thở dài."Ngươi nghĩ ta thương hại ngươi à?" Free cúi xuống nhặt Longinus lên, xoay nhẹ nó trong tay. "Nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân mình trước khi có cơ hội đánh bại ta.""Vậy thì sao? Ít nhất ta đã cố gắng." Lui siết chặt nắm tay. "Còn ngươi thì sao, Free? Ngươi chưa bao giờ phải cố gắng, chưa bao giờ phải đấu tranh. Đối với ngươi, tất cả mọi thứ đều quá dễ dàng. Ngươi có hiểu cảm giác thất bại không? Ngươi có hiểu cảm giác bị nghiền nát không?"Free nhìn Lui, đôi mắt anh thoáng qua một tia gì đó... mơ hồ, phức tạp.Lui không biết rằng, Free cũng đã từng thua.Nhưng thay vì phản bác, Free chỉ lặng lẽ đặt Longinus trở lại tay Lui."Ta hiểu."Rồi anh quay lưng bước đi, bỏ lại Lui dưới cơn mưa.Đó là lần cuối cùng Lui còn thấy Free với tư cách là một Blader chuyên nghiệp.
Một thời gian sau, Free rời khỏi đấu trường đỉnh cao. Khi Lui nghe tin đó, cậu chỉ đứng lặng một lúc, không nói gì.Vậy là cuối cùng, dù Lui có cố gắng thế nào, Free vẫn là người rời bỏ trước.Chẳng biết vì sao, lòng cậu lại thấy trống rỗng.Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ vui khi không còn phải chạy theo Free nữa. Nhưng hóa ra—Lui chưa từng muốn Free biến mất.Cậu muốn thắng Free.Cậu muốn đánh bại Free.Nhưng chưa từng muốn mất Free.Thế nhưng, khi Lui nhận ra điều đó, thì Free đã không còn ở đó nữa.Và Lui mãi mãi chẳng có cơ hội để nói ra những điều chưa từng nói.
Thời gian trôi qua.Lui tiếp tục thi đấu, tiếp tục trở thành một Blader mạnh mẽ. Cậu đã chạm trán nhiều đối thủ, giành được nhiều chiến thắng hơn cả những gì cậu tưởng tượng.Nhưng mỗi khi đứng trên bục vinh quang, giữa những tiếng hò reo và ánh sáng chói lòa... cậu vẫn thấy thiếu một điều gì đó.Lui nhận ra—cậu không còn cảm giác thỏa mãn nữa.Không có Free ở đó. Không có ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu từ phía bên kia sàn đấu. Không còn những lời nói sắc bén khiến cậu giận dữ đến phát điên.Không còn ai đẩy cậu tới giới hạn của bản thân nữa.Và điều đó... làm cậu phát điên.
Một ngày nọ, Lui nghe tin Free trở lại.Anh không còn thi đấu chuyên nghiệp nữa. Thay vào đó, anh rời khỏi thế giới Beyblade, sống một cuộc đời yên bình tại một vùng quê xa xôi.Lui ngay lập tức tìm đến đó.Cậu không biết mình mong chờ điều gì. Một trận đấu? Một lời giải thích? Hay chỉ đơn giản là... nhìn thấy Free một lần nữa?Khi Lui tìm thấy Free, anh đang ngồi dưới một gốc cây lớn, bên cạnh cánh đồng lúa mì rộng bát ngát.Mái tóc vàng còn vương màu nắng khẽ lay động theo gió, đôi mắt đen của anh vẫn bình lặng như ngày nào. Nhưng có điều gì đó ở Free đã thay đổi.Anh không còn là Free De La Hoya – thiên tài bất bại trên sàn đấu nữa.Anh chỉ đơn giản là Free.Lui siết chặt nắm tay, cảm giác như một điều gì đó trong lòng mình cũng đang vỡ vụn."Vậy ra ngươi thực sự đã từ bỏ?" Lui lên tiếng, giọng khàn đi vì cảm xúc dồn nén.Free ngẩng lên, nhìn Lui một lúc lâu trước khi chậm rãi đáp:"Không phải từ bỏ. Chỉ là ta đã đi đủ xa."Lui bật cười—một âm thanh méo mó, trộn lẫn giữa cay đắng và tức giận. "Ngươi có thể nói nhẹ nhàng như thế sao? Ngươi rời đi mà không nói với ta một lời nào, rồi bây giờ lại đứng đây, giả vờ như chẳng có gì xảy ra?"Free không trả lời ngay.Một cơn gió nhẹ thổi qua. Mặt trời đang dần lặn sau những cánh đồng, phủ lên thế giới một sắc cam nhàn nhạt."Ngươi đã mạnh hơn rồi, Lui." Cuối cùng, Free nói.Lui sững người."Từ khi ta rời đi, ngươi đã tiếp tục tiến về phía trước. Ngươi không còn bị mắc kẹt trong quá khứ. Không còn chạy theo ta nữa."Lui siết chặt bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt."Vậy ngươi nghĩ ta nên cảm ơn ngươi vì đã biến mất sao?" Lui nghiến răng. "Ngươi nghĩ ta không muốn đánh bại ngươi một lần nữa à? Ngươi nghĩ ta có thể quên đi ngươi dễ dàng như vậy sao?!"Giọng cậu vỡ ra ở câu cuối cùng.Free nhìn Lui, ánh mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc mà Lui không thể đọc được.Rồi, rất chậm rãi, Free đứng dậy.Anh bước tới gần Lui, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet."Ngươi muốn đánh bại ta?" Giọng Free trầm, nhẹ, nhưng có gì đó trong nó khiến Lui không thể rời mắt.Lui không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Free.Anh đưa tay lên—không phải để khiêu chiến, mà là để chạm nhẹ vào má Lui.Cử chỉ ấy quá đỗi dịu dàng, quá đỗi xa lạ, đến mức Lui gần như không thể tin rằng đó là Free."...Không phải lúc nào cũng cần phải chiến đấu để chứng minh điều gì đó, Lui."Lui không nhúc nhích. Cậu cảm thấy nhịp tim mình đập loạn nhịp một cách khó chịu.Cảm giác như có gì đó đang sụp đổ trong cậu.Có lẽ... thứ cậu thực sự muốn chưa bao giờ là chiến thắng.Có lẽ... cậu chỉ muốn Free ở đó.Nhưng giờ đây, Free không còn thuộc về thế giới của cậu nữa.Và điều đó làm cậu đau đớn hơn bất kỳ trận thua nào.
Mặt trời lặn hẳn.Cuối cùng, Lui lùi lại một bước. Cậu cảm thấy như mình vừa đánh mất thứ gì đó mãi mãi."...Ta ghét ngươi." Lui thì thầm, giọng khàn đặc.Free chỉ mỉm cười nhẹ. "Ta biết."Lui quay người bước đi, không ngoảnh lại.Và Free cũng không ngăn cậu lại.Vì họ đều biết—họ không còn thuộc về cùng một thế giới nữa.
Lui không nhớ mình đã đi bao xa.Chỉ biết khi cậu dừng lại, trời đã đổ mưa.Cậu đứng lặng giữa cơn mưa, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo bủa vây. Không khí nặng nề đến mức Lui cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực mình.Cậu đã gặp lại Free.Nhưng mọi thứ không giống như cậu tưởng tượng.Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ thách đấu Free, đánh bại anh, rồi có thể buông bỏ tất cả những cảm xúc vướng mắc trong lòng. Nhưng cuối cùng, cậu không làm được.Free đã thay đổi.Không, có lẽ... chính Lui mới là người đã thay đổi.Cậu không còn là kẻ thiếu niên ngông cuồng năm xưa, luôn khao khát chiến thắng bằng mọi giá. Cậu không còn muốn hạ gục Free chỉ để chứng tỏ bản thân.Điều duy nhất cậu muốn...Là Free quay lại.Nhưng điều đó là không thể.Lui cúi đầu, hơi thở trở nên nặng nề.Cảm giác đau đớn này... còn khó chịu hơn cả thất bại.Tại sao?
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.Lui rời khỏi con đường mòn, tìm một mái hiên để trú.Cậu khẽ rùng mình, áo ướt sũng bám chặt vào người. Nhưng cơn lạnh bên ngoài chẳng là gì so với sự trống rỗng đang dày vò bên trong."Ta đã bảo ngươi rồi, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân trước khi đánh bại ta."Lui giật mình.Giọng nói ấy...Cậu quay phắt lại.Free đang đứng đó, ngay phía sau cậu, cũng đã ướt sũng vì mưa.Lui trừng mắt. "Ngươi đi theo ta?"Free thở nhẹ. "Không hẳn. Ta chỉ biết ngươi sẽ đứng đây."Lui cắn môi, cảm giác bị nhìn thấu khiến cậu bực bội."Ngươi còn muốn gì nữa?" Cậu gắt lên. "Chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"Free bước lại gần, đôi mắt đen vẫn như cũ—bình lặng nhưng sâu thẳm."Nếu ta thực sự rời khỏi thế giới Beyblade, ngươi sẽ làm gì?"Lui khựng lại.Cậu chưa từng nghĩ về điều đó.Cậu chưa từng tưởng tượng ra một thế giới mà Free không còn là đối thủ của mình.Bởi vì ngay từ đầu, Lui đã luôn xem Free là một ngọn núi phải vượt qua.Vậy nếu ngọn núi đó biến mất... cậu sẽ đi đâu?"...Ta không biết." Giọng Lui trầm xuống, gần như nghẹn lại.Free vẫn nhìn cậu. Một lúc sau, anh khẽ nhấc tay lên, đặt nhẹ lên mái tóc trắng của Lui.Cậu cứng đờ người."Vậy thì ngươi nên tìm ra câu trả lời."Lui nhìn chằm chằm vào Free, đôi mắt tím nhạt ánh lên một tia đau đớn mà cậu không thể che giấu.Cậu muốn hỏi tại sao.Tại sao Free lại bỏ đi?Tại sao anh lại biến mất khỏi thế giới mà họ đã cùng chiến đấu?Tại sao lại để Lui một mình với tất cả những cảm xúc rối ren này?Nhưng rồi cậu nhận ra—Câu trả lời chẳng còn quan trọng nữa.Bởi vì dù Lui có hỏi, Free cũng sẽ không quay lại.Khoảng cách giữa họ đã trở thành một điều không thể xóa nhòa.
Mưa dần tạnh.Free thu tay lại, ánh mắt anh vẫn không đổi."Chăm sóc bản thân đi, Lui."Lui cắn chặt răng.Cậu không muốn đây là lần cuối cùng.Nhưng cậu cũng biết... có những điều không thể níu kéo.Cuối cùng, cậu chỉ có thể thì thầm:"...Ta vẫn ghét ngươi."Free khẽ cười."Ta biết."Và rồi, anh quay lưng bước đi, bỏ lại Lui một mình dưới bầu trời xám xịt.Lần này, Lui không đuổi theo nữa.Bởi vì cậu biết—dù có đuổi theo thế nào, cậu cũng không thể giữ Free lại.Và đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Sau lần gặp Free dưới cơn mưa hôm đó, Lui tiếp tục thi đấu.Cậu vẫn là một trong những Blader mạnh nhất thế giới. Cậu vẫn thắng, vẫn bước lên bục vinh quang.Nhưng mỗi lần cậu chiến thắng, cậu đều vô thức nhìn về phía khán đài, tìm kiếm một người mà cậu biết chắc sẽ không còn ở đó nữa.Không ai đẩy Lui đến giới hạn như Free đã từng.Không ai khiến cậu bùng cháy như ngày xưa nữa.Và điều đó làm cậu phát điên.Thời gian cứ thế trôi. Lui không còn nghe tin tức về Free nữa.Cậu tưởng rằng mình đã có thể quên, đã có thể tiếp tục bước đi mà không cần đến người đó nữa.Nhưng rồi một ngày, một tin tức khiến cậu như bị giáng một đòn mạnh.Free nhập viện.
Lui không nhớ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào.Khi cậu đẩy cửa bước vào, Free đang nằm trên giường, mái tóc vàng nhạt rối nhẹ, đôi mắt đen vô hồn vẫn vậy—bình lặng, nhưng có chút mệt mỏi hơn xưa.Anh liếc nhìn Lui. "Ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ."Lui không nói gì, chỉ siết chặt tay. "Ngươi bị gì?"Free khẽ thở dài. "Không có gì nghiêm trọng."Lui nhìn thoáng qua hồ sơ bệnh án đặt trên bàn. Chấn thương mãn tính do luyện tập cường độ cao.Trong khoảnh khắc, Lui cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt."Vậy ra đây là lý do ngươi rời đi?" Lui hỏi, giọng cậu trầm thấp, đầy nguy hiểm.Free im lặng một lúc lâu. Rồi, anh khẽ nhắm mắt lại."...Phải."Lui bật cười—một âm thanh khô khốc."Ngươi đáng lẽ phải nói với ta."Free mở mắt nhìn Lui, nhưng không phản bác."Ngươi biến mất mà không nói một lời, để ta tự hỏi suốt bao năm qua... chỉ để ta phát hiện ra rằng ngươi đã không thể tiếp tục chiến đấu từ lâu rồi?"Giọng Lui nghẹn lại ở câu cuối cùng.Cảm xúc dồn nén suốt bao năm như một quả bom sắp nổ tung."Ngươi có biết ta đã căm ghét bản thân đến mức nào không?" Lui siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên. "Ta đã luôn nghĩ rằng mình quá yếu. Rằng ta không đủ mạnh để đuổi kịp ngươi. Nhưng hóa ra—ngay từ đầu, ta đã không còn có cơ hội đánh bại ngươi nữa."Free vẫn im lặng.Nhưng Lui có thể thấy bàn tay anh khẽ siết lại bên tấm ga giường.Cuối cùng, Free nói, giọng anh nhẹ nhàng đến đáng sợ."Nếu ngươi biết... thì ngươi sẽ làm gì?"Lui không trả lời ngay.Cậu chỉ nhìn Free thật lâu.Rồi, cậu bước tới, cúi xuống sát Free."Ta sẽ ngăn ngươi lại." Lui nói, từng từ đều mang theo đau đớn. "Ta sẽ không để ngươi tự hủy hoại bản thân như thế này."Cậu nhìn xuống đôi tay của Free—đôi tay đã từng điều khiển Fafnir với kỹ thuật hoàn hảo. Bây giờ, những ngón tay ấy đã gầy hơn một chút, có lẽ do không còn luyện tập với cường độ cao nữa.Và điều đó làm Lui đau đớn hơn bất cứ trận thua nào.Bởi vì bây giờ, dù Lui có muốn chiến đấu với Free một lần nữa... cũng không thể nữa rồi.
Không ai nói gì suốt một lúc lâu.Cuối cùng, Free khẽ cười."Ngươi biết không, Lui... Ta chưa bao giờ muốn ngươi trở thành ta."Lui sững người.Free nhìn cậu, ánh mắt anh dịu dàng một cách kỳ lạ."Ngươi không cần phải chạy theo ta." Free nói tiếp. "Ngươi mạnh theo cách của riêng ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục như thế này... một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ như ta thôi."Lui siết chặt tay, nhưng lần này, cậu không phản bác.Bởi vì lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra Free chưa bao giờ muốn Lui trở thành bản sao của mình.Cậu đã tự đẩy bản thân vào con đường này.Cậu đã tự khiến mình mắc kẹt trong vòng lặp của sự ám ảnh, của cơn khát chiến thắng không hồi kết."...Vậy giờ ngươi định làm gì?" Lui hỏi, giọng cậu trầm xuống.Free nhắm mắt lại, như thể đang suy nghĩ.Rồi, khi mở mắt ra, anh chỉ khẽ mỉm cười."Sống."Câu trả lời ấy đơn giản đến mức Lui gần như không tin vào tai mình.Nhưng rồi, cậu hiểu.Free đã buông bỏ thế giới Beyblade từ lâu. Anh đã tìm ra con đường của riêng mình.Và có lẽ, bây giờ đến lượt Lui phải tìm ra con đường của chính cậu.Lui rời bệnh viện khi trời đã tối.Cậu đứng trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao.Cậu không còn cảm thấy giận Free nữa.Bởi vì bây giờ, cậu đã hiểu.Cậu không cần phải chạy theo Free mãi mãi.Bởi vì Free đã luôn nhìn thấy cậu.Dù Lui có thắng hay thua, dù cậu có yếu đuối hay mạnh mẽ... Free chưa bao giờ xem thường cậu.Và điều đó... mới là điều quan trọng nhất.Lui nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.Ngày mai, cậu sẽ tiếp tục bước đi.Nhưng lần này, không còn là để chạy theo ai nữa.Mà là để tìm ra con đường của riêng mình.
Năm tháng lặng lẽ trôi đi.Lui vẫn tiếp tục thi đấu. Cậu vẫn là Lui Shirosagi kiêu ngạo, mạnh mẽ, và không ai có thể xem thường.Nhưng điều khác biệt là bây giờ, cậu không còn bị ám ảnh bởi cái bóng của Free nữa.Cậu chiến đấu vì chính mình.Cậu không còn nhìn lên khán đài tìm kiếm một người đã rời đi từ lâu.Nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc thoáng qua, cậu vẫn tự hỏi—Free đang ở đâu?16. Một lá thư không ngờ tới
Một buổi sáng, khi Lui vừa trở về từ một giải đấu quốc tế, cậu nhận được một phong thư.Không đề tên người gửi.Cậu cầm lấy nó, ánh mắt thoáng chần chừ.Linh cảm của cậu nói rằng nó đến từ Free.Lui hít một hơi thật sâu rồi mở thư.**"Lui,
Ngươi vẫn ổn chứ? Ta không biết liệu ngươi có muốn nghe tin từ ta không, nhưng ta nghĩ mình nên viết bức thư này.Ta đã sống một cuộc đời khác, xa rời thế giới Beyblade. Ngươi có thể thấy điều đó là điên rồ, nhưng thật sự... nó không quá tệ.Dù vậy, ta vẫn luôn theo dõi tin tức về ngươi. Ta đã thấy ngươi tiếp tục chiến đấu, tiếp tục vươn lên, và ta biết—ngươi đã tìm được con đường của riêng mình.Ta chưa bao giờ nói điều này trước đây, nhưng... ta tự hào về ngươi, Lui.Và nếu một ngày nào đó, ngươi muốn tìm ta—ta luôn ở đây.Free."**Lui siết chặt tờ giấy, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên một tia cảm xúc không thể gọi tên.Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm...Cậu mỉm cười.Không phải là nụ cười kiêu ngạo, cũng không phải là nụ cười cay đắng của một kẻ luôn chạy theo quá khứ.Mà là một nụ cười thật sự.
Mùa đông năm ấy, Lui đứng trước một cánh cổng nhỏ, hơi thở cậu tan vào làn không khí lạnh.Cậu đã không trả lời lá thư đó. Nhưng cậu đã đến.Cậu gõ cửa.Cánh cửa mở ra.Và Free đứng đó, trông vẫn như trước, nhưng có chút gì đó nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn.Hai người nhìn nhau một lúc lâu.Rồi, Free khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười quen thuộc."Vào đi."Lui bước vào, khép cửa lại phía sau.Không còn quá khứ, không còn gánh nặng.Chỉ còn lại hai người họ, trong hiện tại.Và lần đầu tiên, cả hai đều không còn điều gì phải hối tiếc nữa.
Căn nhà của Free nhỏ hơn Lui tưởng tượng.Nó không phải là một biệt thự xa hoa, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của những ngày tháng trên đỉnh cao danh vọng.Chỉ là một nơi đơn giản, yên tĩnh—hoàn toàn trái ngược với thế giới mà Lui đã quen thuộc."Không ngờ ngươi lại sống thế này." Lui chậc lưỡi, dựa vào tường, ánh mắt đảo quanh căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng. "Thật đúng với kiểu người của ngươi."Free chỉ cười nhẹ, rót hai tách trà rồi đặt một tách trước mặt Lui."Ta đã nói rồi, không có Beyblade, ta vẫn có thể sống."Lui không đáp, chỉ cầm tách trà lên, hơi ấm từ nó lan ra trong lòng bàn tay cậu.Thật kỳ lạ.Cậu đã từng nghĩ nếu có một ngày gặp lại Free, cậu sẽ thách đấu anh ngay lập tức. Cậu sẽ hỏi anh tại sao lại rời đi, sẽ trút hết tất cả những tức giận, những tổn thương mà cậu đã mang suốt bao năm.Nhưng bây giờ, khi thực sự đối diện với Free, cậu lại chẳng muốn nói gì cả.Vì dù có hỏi, câu trả lời cũng sẽ chẳng thay đổi.
"Vậy, ngươi còn muốn đấu với ta không?" Free bất chợt hỏi, giọng anh vẫn bình thản như ngày nào.Lui nhướng mày, đặt tách trà xuống. "Ta tưởng tay ngươi không còn có thể đấu nữa?""Không thể đấu ở cấp độ như trước đây." Free thừa nhận. "Nhưng nếu chỉ là một trận đấu đơn giản thì vẫn được."Lui im lặng trong một lúc.Một trận đấu?Cậu đã khao khát điều này suốt bao năm trời.Nhưng bây giờ, cậu lại không chắc mình thực sự muốn gì nữa."Không." Lui cuối cùng lên tiếng, khoanh tay dựa vào ghế. "Ta không cần một trận đấu thương hại."Free nhìn Lui một lúc, rồi khẽ cười."Ngươi đã thay đổi thật rồi."Lui cau mày. "Có gì buồn cười sao?""Không." Free lắc đầu. "Ta chỉ thấy... vui thôi."Lui trừng mắt nhìn Free một lúc, rồi quay đi.Cậu không thích cái cách Free nói ra điều đó như thể anh đã biết trước tất cả.Nhưng một phần trong cậu cũng hiểu—Free luôn nhìn thấy cậu rõ hơn bất kỳ ai.
Đêm đó, Lui ở lại nhà Free.Hai người ngồi bên ngoài hiên nhà, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao.Không ai nói gì trong một lúc lâu.Cuối cùng, chính Lui là người phá vỡ sự im lặng."...Ngươi có từng hối hận không?"Free nghiêng đầu, liếc nhìn Lui. "Về điều gì?""Về việc rời đi." Lui không nhìn Free, ánh mắt cậu vẫn dán lên bầu trời đêm. "Về việc bỏ lại tất cả."Free yên lặng một lúc, rồi anh nhắm mắt lại."Không."Lui siết chặt tay, nhưng không nói gì.Cậu không biết tại sao, nhưng câu trả lời ấy... làm tim cậu nhói đau.Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn hy vọng Free sẽ nói rằng anh đã từng hối hận.Rằng anh đã từng muốn quay lại.Rằng anh chưa bao giờ thực sự muốn rời khỏi cậu.Nhưng Free không nói gì cả.Bởi vì đó không phải là sự thật.Và Lui nhận ra... cậu cũng không còn là thằng nhóc năm xưa, cứ mãi chạy theo bóng lưng của Free nữa.Cậu đã trưởng thành.Cậu đã thay đổi.Và có lẽ, đã đến lúc cậu cũng phải bước tiếp.
Sáng hôm sau, Lui rời đi mà không nói lời tạm biệt.Cậu không cần phải nói gì cả.Free sẽ hiểu.Cậu bước đi trên con đường đầy nắng, không ngoảnh đầu lại.Nhưng trong lòng cậu biết—nếu một ngày nào đó cậu quay lại, Free vẫn sẽ ở đó.Không còn đau đớn, không còn tổn thương.Chỉ còn hai người họ, đứng ở hai thế giới khác nhau.Và lần này, Lui không còn bị mắc kẹt trong quá khứ nữa.Cậu đã tự do.Giống như Free.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mùa xuân đến.Lui trở về giải đấu, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nhưng lần này, trong lòng cậu không còn vướng mắc như trước.Cậu không còn cảm thấy trống rỗng sau mỗi trận thắng. Không còn tìm kiếm hình bóng của Free trên khán đài.Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã quên Free.Thỉnh thoảng, Free sẽ gửi cho Lui một tin nhắn đơn giản."Xem trận đấu của ngươi rồi. Không tệ.""Đừng có lơ là mà thua đấy."Lui sẽ nhắn lại một câu ngắn gọn, nhưng cậu biết Free hiểu."Ta không bao giờ thua."Và như thế, mối liên kết giữa họ vẫn tiếp tục—không còn là một sự ám ảnh, mà là một sự tồn tại vững chắc.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc một giải đấu lớn, Lui nhận được tin nhắn từ Free."Ta đang ở gần đây. Gặp nhau không?"Lui ngạc nhiên. Free không phải kiểu người tùy tiện xuất hiện như thế này.Không suy nghĩ nhiều, cậu nhắn lại: "Chỗ nào?"Ba mươi phút sau, Lui đứng trước một quán cà phê nhỏ bên góc phố, nơi Free đang ngồi chờ.Anh trông không khác gì lần cuối Lui gặp anh—vẫn bình tĩnh, vẫn điềm nhiên như thể cả thế giới chẳng thể lay động anh.Nhưng ánh mắt anh có chút gì đó nhẹ nhõm hơn trước.Lui bước tới, ngồi xuống đối diện Free, khoanh tay nhìn anh."Ngươi đến xem ta đấu à?" Lui hỏi, giọng điệu nửa trêu chọc.Free nhấp một ngụm cà phê, bình thản trả lời. "Chỉ là tình cờ thôi."Lui hừ nhẹ. "Lại nói dối."Free chỉ cười, không phủ nhận.Im lặng bao trùm hai người, nhưng đó không phải là sự im lặng khó xử.Sau một lúc, Free chậm rãi lên tiếng."Ngươi có hối hận không?"Lui cau mày. "Hối hận cái gì?""Vì vẫn tiếp tục chiến đấu."Lui nhìn Free một lúc, rồi bật cười."Ngươi đúng là ngốc." Cậu dựa người ra sau, đôi mắt tím ánh lên một tia kiên định. "Chiến đấu là cuộc sống của ta. Dù có thế nào, ta cũng không từ bỏ."Free nhìn Lui, rồi khẽ mỉm cười."Vậy thì tốt."
Lui và Free rời quán cà phê khi trời đã xế chiều.Cả hai bước đi trên con phố vắng, ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đường.Lui liếc nhìn Free, rồi hỏi:"Vậy còn ngươi? Ngươi định sẽ sống thế nào?"Free khẽ nhún vai. "Ta chưa quyết định. Nhưng ta ổn."Lui im lặng một lúc, rồi gật đầu."Vậy là được rồi."Không có lời hứa nào được đưa ra. Không có những cam kết về một lần gặp lại tiếp theo.Nhưng cả hai đều biết—họ sẽ còn gặp nhau.Bởi vì dù có đi trên hai con đường khác nhau, họ vẫn luôn tồn tại trong thế giới của nhau.Và như vậy là đủ.
Khi đi hết con phố, Lui quay người rời đi cậu biết rằng bản thân phải làm gì và cần gì và chính bản thân của Lui đang chờ đợi điều gì nhưng chỉ tiếc là ...nó sẽ không bao giờ xảy ra,cậu biết mà...Bất chợt một bàn tay kéo cậu lại gần, giữ chặt lại
"Ngươi tính đi sớm vậy à?"
Lui mở to mắt, cậu thật sự bất ngờ với tình huống này. Free đang kéo cậu vào trong lòng anh và ôm chặt cảm tưởng như chỉ cần buông tay ra là cậu sẽ đi mãi mãi
"Ngươi-"
Lời nói của Lui bị cắt đứt bởi một nụ hôn từ Free. Nhưng cậu không tránh né nó ngược lại rất thích nó. Bởi cậu biết đây là nụ từ biệt là nụ hôn của người cậu dành hết tâm tư, tình cảm và thời gian của chính mình
*
*Free De La Hoya đứng đó, trên sân đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đối thủ vừa ngã quỵ.Lui Shirosagi chống tay xuống sàn, hơi thở dồn dập. Trận đấu vừa kết thúc, và không có gì bất ngờ – cậu đã thua. Longinus đã vỡ vụn.Từng mảnh vỡ của con quay vương giả rơi rải rác trên sàn đấu, phản chiếu ánh đèn chói lóa của sân vận động. Lui nhìn chằm chằm vào chúng, cảm giác như chính bản thân mình cũng đã bị nghiền nát.Free, như thường lệ, vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên đến tàn nhẫn. Anh vươn tay cầm lấy Fafnir, đôi mắt đen không hề gợn lên chút cảm xúc nào."Ngươi yếu quá." Giọng Free vang lên, nhẹ nhàng mà sắc bén như một nhát dao.Lui nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. "Câm miệng..."Cậu muốn hét lên, muốn đứng dậy, muốn đáp trả. Nhưng cậu không thể.Vì cậu biết... Free nói đúng.Cậu đã quá yếu.
Từ sau trận thua đó, Lui trở nên ám ảnh. Cậu đã từng là Hoàng Đế Tối Cao, kẻ từng hạ gục tất cả đối thủ bằng sức mạnh tuyệt đối. Nhưng trước Free, cậu không là gì cả.Cậu lao vào luyện tập điên cuồng, tìm cách mạnh hơn, tìm cách vượt qua Free.Nhưng điều đó chỉ càng làm cậu nhận ra một điều đáng sợ—Dù Lui có cố gắng đến đâu, Free vẫn luôn ở một đẳng cấp khác.Mỗi lần họ đấu lại, kết quả vẫn không thay đổi.Mỗi lần Lui cố gắng chạm tới Free, anh ta lại càng xa vời hơn.
Một ngày nọ, khi Lui đang tập luyện trong cơn mưa, cơ thể đã kiệt sức đến mức gần như không đứng vững nữa, Free xuất hiện.Anh không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt đen vẫn như cũ—bình thản, không một chút xao động."Ngươi đến để chế giễu ta sao?" Lui gằn giọng, giương mắt nhìn Free với đầy căm hận.Free bước tới, che ô cho cậu."Dừng lại đi," anh nói nhẹ.Nhưng với Lui, câu nói đó chẳng khác gì một cái tát vào mặt."Dừng lại? Ngươi có tư cách gì bảo ta dừng lại?!" Lui hét lên, quăng Longinus về phía Free. "Ta thua ngươi bao nhiêu lần cũng được! Nhưng ta không cần sự thương hại của ngươi!"Free vẫn đứng yên, không né tránh, để Longinus rơi xuống ngay cạnh chân mình.Anh nhìn Lui một lúc, rồi khẽ thở dài."Ngươi nghĩ ta thương hại ngươi à?" Free cúi xuống nhặt Longinus lên, xoay nhẹ nó trong tay. "Nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân mình trước khi có cơ hội đánh bại ta.""Vậy thì sao? Ít nhất ta đã cố gắng." Lui siết chặt nắm tay. "Còn ngươi thì sao, Free? Ngươi chưa bao giờ phải cố gắng, chưa bao giờ phải đấu tranh. Đối với ngươi, tất cả mọi thứ đều quá dễ dàng. Ngươi có hiểu cảm giác thất bại không? Ngươi có hiểu cảm giác bị nghiền nát không?"Free nhìn Lui, đôi mắt anh thoáng qua một tia gì đó... mơ hồ, phức tạp.Lui không biết rằng, Free cũng đã từng thua.Nhưng thay vì phản bác, Free chỉ lặng lẽ đặt Longinus trở lại tay Lui."Ta hiểu."Rồi anh quay lưng bước đi, bỏ lại Lui dưới cơn mưa.Đó là lần cuối cùng Lui còn thấy Free với tư cách là một Blader chuyên nghiệp.
Một thời gian sau, Free rời khỏi đấu trường đỉnh cao. Khi Lui nghe tin đó, cậu chỉ đứng lặng một lúc, không nói gì.Vậy là cuối cùng, dù Lui có cố gắng thế nào, Free vẫn là người rời bỏ trước.Chẳng biết vì sao, lòng cậu lại thấy trống rỗng.Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ vui khi không còn phải chạy theo Free nữa. Nhưng hóa ra—Lui chưa từng muốn Free biến mất.Cậu muốn thắng Free.Cậu muốn đánh bại Free.Nhưng chưa từng muốn mất Free.Thế nhưng, khi Lui nhận ra điều đó, thì Free đã không còn ở đó nữa.Và Lui mãi mãi chẳng có cơ hội để nói ra những điều chưa từng nói.
Thời gian trôi qua.Lui tiếp tục thi đấu, tiếp tục trở thành một Blader mạnh mẽ. Cậu đã chạm trán nhiều đối thủ, giành được nhiều chiến thắng hơn cả những gì cậu tưởng tượng.Nhưng mỗi khi đứng trên bục vinh quang, giữa những tiếng hò reo và ánh sáng chói lòa... cậu vẫn thấy thiếu một điều gì đó.Lui nhận ra—cậu không còn cảm giác thỏa mãn nữa.Không có Free ở đó. Không có ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu từ phía bên kia sàn đấu. Không còn những lời nói sắc bén khiến cậu giận dữ đến phát điên.Không còn ai đẩy cậu tới giới hạn của bản thân nữa.Và điều đó... làm cậu phát điên.
Một ngày nọ, Lui nghe tin Free trở lại.Anh không còn thi đấu chuyên nghiệp nữa. Thay vào đó, anh rời khỏi thế giới Beyblade, sống một cuộc đời yên bình tại một vùng quê xa xôi.Lui ngay lập tức tìm đến đó.Cậu không biết mình mong chờ điều gì. Một trận đấu? Một lời giải thích? Hay chỉ đơn giản là... nhìn thấy Free một lần nữa?Khi Lui tìm thấy Free, anh đang ngồi dưới một gốc cây lớn, bên cạnh cánh đồng lúa mì rộng bát ngát.Mái tóc vàng còn vương màu nắng khẽ lay động theo gió, đôi mắt đen của anh vẫn bình lặng như ngày nào. Nhưng có điều gì đó ở Free đã thay đổi.Anh không còn là Free De La Hoya – thiên tài bất bại trên sàn đấu nữa.Anh chỉ đơn giản là Free.Lui siết chặt nắm tay, cảm giác như một điều gì đó trong lòng mình cũng đang vỡ vụn."Vậy ra ngươi thực sự đã từ bỏ?" Lui lên tiếng, giọng khàn đi vì cảm xúc dồn nén.Free ngẩng lên, nhìn Lui một lúc lâu trước khi chậm rãi đáp:"Không phải từ bỏ. Chỉ là ta đã đi đủ xa."Lui bật cười—một âm thanh méo mó, trộn lẫn giữa cay đắng và tức giận. "Ngươi có thể nói nhẹ nhàng như thế sao? Ngươi rời đi mà không nói với ta một lời nào, rồi bây giờ lại đứng đây, giả vờ như chẳng có gì xảy ra?"Free không trả lời ngay.Một cơn gió nhẹ thổi qua. Mặt trời đang dần lặn sau những cánh đồng, phủ lên thế giới một sắc cam nhàn nhạt."Ngươi đã mạnh hơn rồi, Lui." Cuối cùng, Free nói.Lui sững người."Từ khi ta rời đi, ngươi đã tiếp tục tiến về phía trước. Ngươi không còn bị mắc kẹt trong quá khứ. Không còn chạy theo ta nữa."Lui siết chặt bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt."Vậy ngươi nghĩ ta nên cảm ơn ngươi vì đã biến mất sao?" Lui nghiến răng. "Ngươi nghĩ ta không muốn đánh bại ngươi một lần nữa à? Ngươi nghĩ ta có thể quên đi ngươi dễ dàng như vậy sao?!"Giọng cậu vỡ ra ở câu cuối cùng.Free nhìn Lui, ánh mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc mà Lui không thể đọc được.Rồi, rất chậm rãi, Free đứng dậy.Anh bước tới gần Lui, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet."Ngươi muốn đánh bại ta?" Giọng Free trầm, nhẹ, nhưng có gì đó trong nó khiến Lui không thể rời mắt.Lui không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Free.Anh đưa tay lên—không phải để khiêu chiến, mà là để chạm nhẹ vào má Lui.Cử chỉ ấy quá đỗi dịu dàng, quá đỗi xa lạ, đến mức Lui gần như không thể tin rằng đó là Free."...Không phải lúc nào cũng cần phải chiến đấu để chứng minh điều gì đó, Lui."Lui không nhúc nhích. Cậu cảm thấy nhịp tim mình đập loạn nhịp một cách khó chịu.Cảm giác như có gì đó đang sụp đổ trong cậu.Có lẽ... thứ cậu thực sự muốn chưa bao giờ là chiến thắng.Có lẽ... cậu chỉ muốn Free ở đó.Nhưng giờ đây, Free không còn thuộc về thế giới của cậu nữa.Và điều đó làm cậu đau đớn hơn bất kỳ trận thua nào.
Mặt trời lặn hẳn.Cuối cùng, Lui lùi lại một bước. Cậu cảm thấy như mình vừa đánh mất thứ gì đó mãi mãi."...Ta ghét ngươi." Lui thì thầm, giọng khàn đặc.Free chỉ mỉm cười nhẹ. "Ta biết."Lui quay người bước đi, không ngoảnh lại.Và Free cũng không ngăn cậu lại.Vì họ đều biết—họ không còn thuộc về cùng một thế giới nữa.
Lui không nhớ mình đã đi bao xa.Chỉ biết khi cậu dừng lại, trời đã đổ mưa.Cậu đứng lặng giữa cơn mưa, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo bủa vây. Không khí nặng nề đến mức Lui cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực mình.Cậu đã gặp lại Free.Nhưng mọi thứ không giống như cậu tưởng tượng.Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ thách đấu Free, đánh bại anh, rồi có thể buông bỏ tất cả những cảm xúc vướng mắc trong lòng. Nhưng cuối cùng, cậu không làm được.Free đã thay đổi.Không, có lẽ... chính Lui mới là người đã thay đổi.Cậu không còn là kẻ thiếu niên ngông cuồng năm xưa, luôn khao khát chiến thắng bằng mọi giá. Cậu không còn muốn hạ gục Free chỉ để chứng tỏ bản thân.Điều duy nhất cậu muốn...Là Free quay lại.Nhưng điều đó là không thể.Lui cúi đầu, hơi thở trở nên nặng nề.Cảm giác đau đớn này... còn khó chịu hơn cả thất bại.Tại sao?
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.Lui rời khỏi con đường mòn, tìm một mái hiên để trú.Cậu khẽ rùng mình, áo ướt sũng bám chặt vào người. Nhưng cơn lạnh bên ngoài chẳng là gì so với sự trống rỗng đang dày vò bên trong."Ta đã bảo ngươi rồi, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân trước khi đánh bại ta."Lui giật mình.Giọng nói ấy...Cậu quay phắt lại.Free đang đứng đó, ngay phía sau cậu, cũng đã ướt sũng vì mưa.Lui trừng mắt. "Ngươi đi theo ta?"Free thở nhẹ. "Không hẳn. Ta chỉ biết ngươi sẽ đứng đây."Lui cắn môi, cảm giác bị nhìn thấu khiến cậu bực bội."Ngươi còn muốn gì nữa?" Cậu gắt lên. "Chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"Free bước lại gần, đôi mắt đen vẫn như cũ—bình lặng nhưng sâu thẳm."Nếu ta thực sự rời khỏi thế giới Beyblade, ngươi sẽ làm gì?"Lui khựng lại.Cậu chưa từng nghĩ về điều đó.Cậu chưa từng tưởng tượng ra một thế giới mà Free không còn là đối thủ của mình.Bởi vì ngay từ đầu, Lui đã luôn xem Free là một ngọn núi phải vượt qua.Vậy nếu ngọn núi đó biến mất... cậu sẽ đi đâu?"...Ta không biết." Giọng Lui trầm xuống, gần như nghẹn lại.Free vẫn nhìn cậu. Một lúc sau, anh khẽ nhấc tay lên, đặt nhẹ lên mái tóc trắng của Lui.Cậu cứng đờ người."Vậy thì ngươi nên tìm ra câu trả lời."Lui nhìn chằm chằm vào Free, đôi mắt tím nhạt ánh lên một tia đau đớn mà cậu không thể che giấu.Cậu muốn hỏi tại sao.Tại sao Free lại bỏ đi?Tại sao anh lại biến mất khỏi thế giới mà họ đã cùng chiến đấu?Tại sao lại để Lui một mình với tất cả những cảm xúc rối ren này?Nhưng rồi cậu nhận ra—Câu trả lời chẳng còn quan trọng nữa.Bởi vì dù Lui có hỏi, Free cũng sẽ không quay lại.Khoảng cách giữa họ đã trở thành một điều không thể xóa nhòa.
Mưa dần tạnh.Free thu tay lại, ánh mắt anh vẫn không đổi."Chăm sóc bản thân đi, Lui."Lui cắn chặt răng.Cậu không muốn đây là lần cuối cùng.Nhưng cậu cũng biết... có những điều không thể níu kéo.Cuối cùng, cậu chỉ có thể thì thầm:"...Ta vẫn ghét ngươi."Free khẽ cười."Ta biết."Và rồi, anh quay lưng bước đi, bỏ lại Lui một mình dưới bầu trời xám xịt.Lần này, Lui không đuổi theo nữa.Bởi vì cậu biết—dù có đuổi theo thế nào, cậu cũng không thể giữ Free lại.Và đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Sau lần gặp Free dưới cơn mưa hôm đó, Lui tiếp tục thi đấu.Cậu vẫn là một trong những Blader mạnh nhất thế giới. Cậu vẫn thắng, vẫn bước lên bục vinh quang.Nhưng mỗi lần cậu chiến thắng, cậu đều vô thức nhìn về phía khán đài, tìm kiếm một người mà cậu biết chắc sẽ không còn ở đó nữa.Không ai đẩy Lui đến giới hạn như Free đã từng.Không ai khiến cậu bùng cháy như ngày xưa nữa.Và điều đó làm cậu phát điên.Thời gian cứ thế trôi. Lui không còn nghe tin tức về Free nữa.Cậu tưởng rằng mình đã có thể quên, đã có thể tiếp tục bước đi mà không cần đến người đó nữa.Nhưng rồi một ngày, một tin tức khiến cậu như bị giáng một đòn mạnh.Free nhập viện.
Lui không nhớ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào.Khi cậu đẩy cửa bước vào, Free đang nằm trên giường, mái tóc vàng nhạt rối nhẹ, đôi mắt đen vô hồn vẫn vậy—bình lặng, nhưng có chút mệt mỏi hơn xưa.Anh liếc nhìn Lui. "Ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ."Lui không nói gì, chỉ siết chặt tay. "Ngươi bị gì?"Free khẽ thở dài. "Không có gì nghiêm trọng."Lui nhìn thoáng qua hồ sơ bệnh án đặt trên bàn. Chấn thương mãn tính do luyện tập cường độ cao.Trong khoảnh khắc, Lui cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt."Vậy ra đây là lý do ngươi rời đi?" Lui hỏi, giọng cậu trầm thấp, đầy nguy hiểm.Free im lặng một lúc lâu. Rồi, anh khẽ nhắm mắt lại."...Phải."Lui bật cười—một âm thanh khô khốc."Ngươi đáng lẽ phải nói với ta."Free mở mắt nhìn Lui, nhưng không phản bác."Ngươi biến mất mà không nói một lời, để ta tự hỏi suốt bao năm qua... chỉ để ta phát hiện ra rằng ngươi đã không thể tiếp tục chiến đấu từ lâu rồi?"Giọng Lui nghẹn lại ở câu cuối cùng.Cảm xúc dồn nén suốt bao năm như một quả bom sắp nổ tung."Ngươi có biết ta đã căm ghét bản thân đến mức nào không?" Lui siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên. "Ta đã luôn nghĩ rằng mình quá yếu. Rằng ta không đủ mạnh để đuổi kịp ngươi. Nhưng hóa ra—ngay từ đầu, ta đã không còn có cơ hội đánh bại ngươi nữa."Free vẫn im lặng.Nhưng Lui có thể thấy bàn tay anh khẽ siết lại bên tấm ga giường.Cuối cùng, Free nói, giọng anh nhẹ nhàng đến đáng sợ."Nếu ngươi biết... thì ngươi sẽ làm gì?"Lui không trả lời ngay.Cậu chỉ nhìn Free thật lâu.Rồi, cậu bước tới, cúi xuống sát Free."Ta sẽ ngăn ngươi lại." Lui nói, từng từ đều mang theo đau đớn. "Ta sẽ không để ngươi tự hủy hoại bản thân như thế này."Cậu nhìn xuống đôi tay của Free—đôi tay đã từng điều khiển Fafnir với kỹ thuật hoàn hảo. Bây giờ, những ngón tay ấy đã gầy hơn một chút, có lẽ do không còn luyện tập với cường độ cao nữa.Và điều đó làm Lui đau đớn hơn bất cứ trận thua nào.Bởi vì bây giờ, dù Lui có muốn chiến đấu với Free một lần nữa... cũng không thể nữa rồi.
Không ai nói gì suốt một lúc lâu.Cuối cùng, Free khẽ cười."Ngươi biết không, Lui... Ta chưa bao giờ muốn ngươi trở thành ta."Lui sững người.Free nhìn cậu, ánh mắt anh dịu dàng một cách kỳ lạ."Ngươi không cần phải chạy theo ta." Free nói tiếp. "Ngươi mạnh theo cách của riêng ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục như thế này... một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ như ta thôi."Lui siết chặt tay, nhưng lần này, cậu không phản bác.Bởi vì lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra Free chưa bao giờ muốn Lui trở thành bản sao của mình.Cậu đã tự đẩy bản thân vào con đường này.Cậu đã tự khiến mình mắc kẹt trong vòng lặp của sự ám ảnh, của cơn khát chiến thắng không hồi kết."...Vậy giờ ngươi định làm gì?" Lui hỏi, giọng cậu trầm xuống.Free nhắm mắt lại, như thể đang suy nghĩ.Rồi, khi mở mắt ra, anh chỉ khẽ mỉm cười."Sống."Câu trả lời ấy đơn giản đến mức Lui gần như không tin vào tai mình.Nhưng rồi, cậu hiểu.Free đã buông bỏ thế giới Beyblade từ lâu. Anh đã tìm ra con đường của riêng mình.Và có lẽ, bây giờ đến lượt Lui phải tìm ra con đường của chính cậu.Lui rời bệnh viện khi trời đã tối.Cậu đứng trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao.Cậu không còn cảm thấy giận Free nữa.Bởi vì bây giờ, cậu đã hiểu.Cậu không cần phải chạy theo Free mãi mãi.Bởi vì Free đã luôn nhìn thấy cậu.Dù Lui có thắng hay thua, dù cậu có yếu đuối hay mạnh mẽ... Free chưa bao giờ xem thường cậu.Và điều đó... mới là điều quan trọng nhất.Lui nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.Ngày mai, cậu sẽ tiếp tục bước đi.Nhưng lần này, không còn là để chạy theo ai nữa.Mà là để tìm ra con đường của riêng mình.
Năm tháng lặng lẽ trôi đi.Lui vẫn tiếp tục thi đấu. Cậu vẫn là Lui Shirosagi kiêu ngạo, mạnh mẽ, và không ai có thể xem thường.Nhưng điều khác biệt là bây giờ, cậu không còn bị ám ảnh bởi cái bóng của Free nữa.Cậu chiến đấu vì chính mình.Cậu không còn nhìn lên khán đài tìm kiếm một người đã rời đi từ lâu.Nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc thoáng qua, cậu vẫn tự hỏi—Free đang ở đâu?16. Một lá thư không ngờ tới
Một buổi sáng, khi Lui vừa trở về từ một giải đấu quốc tế, cậu nhận được một phong thư.Không đề tên người gửi.Cậu cầm lấy nó, ánh mắt thoáng chần chừ.Linh cảm của cậu nói rằng nó đến từ Free.Lui hít một hơi thật sâu rồi mở thư.**"Lui,
Ngươi vẫn ổn chứ? Ta không biết liệu ngươi có muốn nghe tin từ ta không, nhưng ta nghĩ mình nên viết bức thư này.Ta đã sống một cuộc đời khác, xa rời thế giới Beyblade. Ngươi có thể thấy điều đó là điên rồ, nhưng thật sự... nó không quá tệ.Dù vậy, ta vẫn luôn theo dõi tin tức về ngươi. Ta đã thấy ngươi tiếp tục chiến đấu, tiếp tục vươn lên, và ta biết—ngươi đã tìm được con đường của riêng mình.Ta chưa bao giờ nói điều này trước đây, nhưng... ta tự hào về ngươi, Lui.Và nếu một ngày nào đó, ngươi muốn tìm ta—ta luôn ở đây.Free."**Lui siết chặt tờ giấy, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên một tia cảm xúc không thể gọi tên.Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm...Cậu mỉm cười.Không phải là nụ cười kiêu ngạo, cũng không phải là nụ cười cay đắng của một kẻ luôn chạy theo quá khứ.Mà là một nụ cười thật sự.
Mùa đông năm ấy, Lui đứng trước một cánh cổng nhỏ, hơi thở cậu tan vào làn không khí lạnh.Cậu đã không trả lời lá thư đó. Nhưng cậu đã đến.Cậu gõ cửa.Cánh cửa mở ra.Và Free đứng đó, trông vẫn như trước, nhưng có chút gì đó nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn.Hai người nhìn nhau một lúc lâu.Rồi, Free khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười quen thuộc."Vào đi."Lui bước vào, khép cửa lại phía sau.Không còn quá khứ, không còn gánh nặng.Chỉ còn lại hai người họ, trong hiện tại.Và lần đầu tiên, cả hai đều không còn điều gì phải hối tiếc nữa.
Căn nhà của Free nhỏ hơn Lui tưởng tượng.Nó không phải là một biệt thự xa hoa, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của những ngày tháng trên đỉnh cao danh vọng.Chỉ là một nơi đơn giản, yên tĩnh—hoàn toàn trái ngược với thế giới mà Lui đã quen thuộc."Không ngờ ngươi lại sống thế này." Lui chậc lưỡi, dựa vào tường, ánh mắt đảo quanh căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng. "Thật đúng với kiểu người của ngươi."Free chỉ cười nhẹ, rót hai tách trà rồi đặt một tách trước mặt Lui."Ta đã nói rồi, không có Beyblade, ta vẫn có thể sống."Lui không đáp, chỉ cầm tách trà lên, hơi ấm từ nó lan ra trong lòng bàn tay cậu.Thật kỳ lạ.Cậu đã từng nghĩ nếu có một ngày gặp lại Free, cậu sẽ thách đấu anh ngay lập tức. Cậu sẽ hỏi anh tại sao lại rời đi, sẽ trút hết tất cả những tức giận, những tổn thương mà cậu đã mang suốt bao năm.Nhưng bây giờ, khi thực sự đối diện với Free, cậu lại chẳng muốn nói gì cả.Vì dù có hỏi, câu trả lời cũng sẽ chẳng thay đổi.
"Vậy, ngươi còn muốn đấu với ta không?" Free bất chợt hỏi, giọng anh vẫn bình thản như ngày nào.Lui nhướng mày, đặt tách trà xuống. "Ta tưởng tay ngươi không còn có thể đấu nữa?""Không thể đấu ở cấp độ như trước đây." Free thừa nhận. "Nhưng nếu chỉ là một trận đấu đơn giản thì vẫn được."Lui im lặng trong một lúc.Một trận đấu?Cậu đã khao khát điều này suốt bao năm trời.Nhưng bây giờ, cậu lại không chắc mình thực sự muốn gì nữa."Không." Lui cuối cùng lên tiếng, khoanh tay dựa vào ghế. "Ta không cần một trận đấu thương hại."Free nhìn Lui một lúc, rồi khẽ cười."Ngươi đã thay đổi thật rồi."Lui cau mày. "Có gì buồn cười sao?""Không." Free lắc đầu. "Ta chỉ thấy... vui thôi."Lui trừng mắt nhìn Free một lúc, rồi quay đi.Cậu không thích cái cách Free nói ra điều đó như thể anh đã biết trước tất cả.Nhưng một phần trong cậu cũng hiểu—Free luôn nhìn thấy cậu rõ hơn bất kỳ ai.
Đêm đó, Lui ở lại nhà Free.Hai người ngồi bên ngoài hiên nhà, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao.Không ai nói gì trong một lúc lâu.Cuối cùng, chính Lui là người phá vỡ sự im lặng."...Ngươi có từng hối hận không?"Free nghiêng đầu, liếc nhìn Lui. "Về điều gì?""Về việc rời đi." Lui không nhìn Free, ánh mắt cậu vẫn dán lên bầu trời đêm. "Về việc bỏ lại tất cả."Free yên lặng một lúc, rồi anh nhắm mắt lại."Không."Lui siết chặt tay, nhưng không nói gì.Cậu không biết tại sao, nhưng câu trả lời ấy... làm tim cậu nhói đau.Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn hy vọng Free sẽ nói rằng anh đã từng hối hận.Rằng anh đã từng muốn quay lại.Rằng anh chưa bao giờ thực sự muốn rời khỏi cậu.Nhưng Free không nói gì cả.Bởi vì đó không phải là sự thật.Và Lui nhận ra... cậu cũng không còn là thằng nhóc năm xưa, cứ mãi chạy theo bóng lưng của Free nữa.Cậu đã trưởng thành.Cậu đã thay đổi.Và có lẽ, đã đến lúc cậu cũng phải bước tiếp.
Sáng hôm sau, Lui rời đi mà không nói lời tạm biệt.Cậu không cần phải nói gì cả.Free sẽ hiểu.Cậu bước đi trên con đường đầy nắng, không ngoảnh đầu lại.Nhưng trong lòng cậu biết—nếu một ngày nào đó cậu quay lại, Free vẫn sẽ ở đó.Không còn đau đớn, không còn tổn thương.Chỉ còn hai người họ, đứng ở hai thế giới khác nhau.Và lần này, Lui không còn bị mắc kẹt trong quá khứ nữa.Cậu đã tự do.Giống như Free.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mùa xuân đến.Lui trở về giải đấu, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nhưng lần này, trong lòng cậu không còn vướng mắc như trước.Cậu không còn cảm thấy trống rỗng sau mỗi trận thắng. Không còn tìm kiếm hình bóng của Free trên khán đài.Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã quên Free.Thỉnh thoảng, Free sẽ gửi cho Lui một tin nhắn đơn giản."Xem trận đấu của ngươi rồi. Không tệ.""Đừng có lơ là mà thua đấy."Lui sẽ nhắn lại một câu ngắn gọn, nhưng cậu biết Free hiểu."Ta không bao giờ thua."Và như thế, mối liên kết giữa họ vẫn tiếp tục—không còn là một sự ám ảnh, mà là một sự tồn tại vững chắc.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc một giải đấu lớn, Lui nhận được tin nhắn từ Free."Ta đang ở gần đây. Gặp nhau không?"Lui ngạc nhiên. Free không phải kiểu người tùy tiện xuất hiện như thế này.Không suy nghĩ nhiều, cậu nhắn lại: "Chỗ nào?"Ba mươi phút sau, Lui đứng trước một quán cà phê nhỏ bên góc phố, nơi Free đang ngồi chờ.Anh trông không khác gì lần cuối Lui gặp anh—vẫn bình tĩnh, vẫn điềm nhiên như thể cả thế giới chẳng thể lay động anh.Nhưng ánh mắt anh có chút gì đó nhẹ nhõm hơn trước.Lui bước tới, ngồi xuống đối diện Free, khoanh tay nhìn anh."Ngươi đến xem ta đấu à?" Lui hỏi, giọng điệu nửa trêu chọc.Free nhấp một ngụm cà phê, bình thản trả lời. "Chỉ là tình cờ thôi."Lui hừ nhẹ. "Lại nói dối."Free chỉ cười, không phủ nhận.Im lặng bao trùm hai người, nhưng đó không phải là sự im lặng khó xử.Sau một lúc, Free chậm rãi lên tiếng."Ngươi có hối hận không?"Lui cau mày. "Hối hận cái gì?""Vì vẫn tiếp tục chiến đấu."Lui nhìn Free một lúc, rồi bật cười."Ngươi đúng là ngốc." Cậu dựa người ra sau, đôi mắt tím ánh lên một tia kiên định. "Chiến đấu là cuộc sống của ta. Dù có thế nào, ta cũng không từ bỏ."Free nhìn Lui, rồi khẽ mỉm cười."Vậy thì tốt."
Lui và Free rời quán cà phê khi trời đã xế chiều.Cả hai bước đi trên con phố vắng, ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đường.Lui liếc nhìn Free, rồi hỏi:"Vậy còn ngươi? Ngươi định sẽ sống thế nào?"Free khẽ nhún vai. "Ta chưa quyết định. Nhưng ta ổn."Lui im lặng một lúc, rồi gật đầu."Vậy là được rồi."Không có lời hứa nào được đưa ra. Không có những cam kết về một lần gặp lại tiếp theo.Nhưng cả hai đều biết—họ sẽ còn gặp nhau.Bởi vì dù có đi trên hai con đường khác nhau, họ vẫn luôn tồn tại trong thế giới của nhau.Và như vậy là đủ.
Khi đi hết con phố, Lui quay người rời đi cậu biết rằng bản thân phải làm gì và cần gì và chính bản thân của Lui đang chờ đợi điều gì nhưng chỉ tiếc là ...nó sẽ không bao giờ xảy ra,cậu biết mà...Bất chợt một bàn tay kéo cậu lại gần, giữ chặt lại
"Ngươi tính đi sớm vậy à?"
Lui mở to mắt, cậu thật sự bất ngờ với tình huống này. Free đang kéo cậu vào trong lòng anh và ôm chặt cảm tưởng như chỉ cần buông tay ra là cậu sẽ đi mãi mãi
"Ngươi-"
Lời nói của Lui bị cắt đứt bởi một nụ hôn từ Free. Nhưng cậu không tránh né nó ngược lại rất thích nó. Bởi cậu biết đây là nụ từ biệt là nụ hôn của người cậu dành hết tâm tư, tình cảm và thời gian của chính mình
Lui yêu Free
Free cũng yêu Lui
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store