Forsaken Oneshot Collection Addictively Disgusting Sweetness
02. hạ đỏ
pairing ; Two Time/Azurewarth
sum ; rồi em rời đi theo mùa hạ đỏ.
note ; au Việt Nam. nhưng không có tên tiếng Việt vì đếch nghĩ ra được gì.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
em đến
nhanh như màu đỏ nở ngày hè.
em đi
nhanh như sắc đỏ tàn mùa hạ.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
Two Time không có bạn. chưa từng.
từ lúc bé tí còn tập tễnh đi bò, đến khi sách cặp đến trường cũng ngót nghét được hơn thập kỷ.
ấy vậy, nó chưa từng có lấy một đứa bạn nào cả.
và nó cũng định để thế cho đến tận cuối đường đời.
nhưng rồi nó gặp Azure.
hoa gạo của nó. ánh nắng của nó. mùa hạ của nó.
Azure bé hơn nó vài ba tháng, nên mở mồm câu nào là "anh ơi, anh". nhà em ở đầu ngõ, có cây gạo đỏ cứ tháng sáu là nở rực đỏ nguyên mảng trời.
đến bây giờ, ngày nó gặp được em đã hằn sâu vào trong kí ức. như nó cũng mới chỉ gặp em ngày hôm qua thôi.
như khi em còn trong vòng tay nó. xinh đẹp và trắng trong.
ngày đó, hè oi ả, nắng như muốn đốt cháy cả da thịt nó. hoàng hôn chảy dài trên vai. cây hoa gạo trước nhà em lại nở, rực rỡ như người thương.
nó ngồi dưới gốc cây, luống ca luống cuống với mấy cục đá sỏi nó nhặt được chỗ bờ sông gần ruộng, vụng về đặt tất cả trên cái bàn cờ nó vẽ tạm trên nền cát vàng dưới chân.
một mình nó, với hoàng hôn. và cây hoa gạo đỏ.
và em xuất hiện. như rằng đây là số phận. không báo trước, không dấu hiệu. như rằng duyên số của họ sinh ra là để gặp nhau. để thuộc về nhau.nó vẫn nhớ cách em ngước nhìn nó mà cười. sáng rực hơn mặt trời. xinh đẹp hơn phượng vĩ. nụ cười của em ấy.vì nó, trái tim của Two Time ước chừng như hẫng đi một nhịp. cảm giác như trong lòng ruột nó, nguyên một đàn bướm rập rình đập cánh bên trong.cả thế giới của nó bỗng rực sắc hơn bao giờ hết.
sắc của em. của Azurewarth.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
sau hôm đây, hai đứa cứ dính nhau chừng không rời một phút giây. một tiếng là thấy nhau, hai tiếng vẫn có nhau.
như hình với bóng. như hai mảnh ghép trong bộ xếp hình.
như thuộc về nhau.
dáng em, chân trần chạy nhót qua nhà nó. nụ cười, ôi nụ cười của em, tươi rói tưởng ngưỡng như mùa hạ, ám áp và xinh tươi. giọng em gọi nó, cách tên nó trôi trên đầu lưỡi em như một khúc nhạc, ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo nào má từng mua cho nó.
bỗng, hết thảy như một truyện thường trong ngày của nó. như một lẽ đương nhiên.
nụ cười của em. giọng nói của em. bóng hình của em. em.
lũ trẻ trong xóm, bọn nó vốn không thích Two Time. vì tính nó rù rì lầm lì, không chơi với ai mà suốt ngày ru rú trong nhà.
và càng không nữa khi bọn nó biết em chơi với nó.
nó thấy rồi.
cách bọn đấy nhìn nó bằng nửa con mắt, khinh khỉnh và khó chịu ( và phải chăng chút lo âu cho em khi làm bạn với nó ), khi chúng thấy em cười tươi như hoa, tay trong tay với nó. cách bọn nó cứ nắm lấy tay áo cộc em, kéo kéo em gần với tụi nó.
tụi đấy biết tụi nó ghét nó, và nó biết bọn kia ghét nó.
ai cũng biết. trừ Azure, khi em vẫn cố chấp dắt nó đến chỗ bờ đê.
rồi cứ thế dần dần, chẳng ai phàn nàn, chẳng ai mảy may đến sự xuất hiện của "con cừu đen" nữa. Two Time cứ thế hòa nhập dù không hòa tan.
nhờ em.
sắc đỏ của nó. cứu nhân của nó. mọi thứ của nó.
Azurewarth của nó.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
thời gian trôi nhanh hơn cát trong lòng bàn tay, lạnh lùng mà luôn phiên cứ thế chảy mà thôi.
nó và em. tay trong tay, bước tiến bước. cái gì cũng cùng nhau.
họ là bạn thân. không, hơn cả thế. không từ nào có thể tả được cái gắn kết của nó và em.
cả linh hồn và xác thân.
đã bao đêm, đầu gác lên tay, mắt dán lên trần nhà. để đầu óc nó mơ mộng bay bổng, tưởng bở về những cái "nếu" và "sau này", về tương lai của hai đứa. về tương lai có có em.
hạt giống hi vọng của nó cứ thế ấp ủ và lớn lên, hi vọng về một tương lai mà cả hai có thể tiến thêm một bước qua cái mác "bạn thân". chỉ một chút nữa thôi...
"Azure sắp lên thành phố hở?"
và mọi mộng tưởng của Two Time cứ thế vỡ nát chỉ với một câu nói.
trái tim của nó cứ thế lỡ đi một nhịp nữa.
không, nó không giống như lần đầu nó gặp em, không phải cái cảm giác ấm áp như nắng hè hun nóng hai gò má nó.
nó là cái kiểu khiến trái tim nó trống rỗng như mất đi nửa trái tim, tràn vào trong lồng ruột nó một cái lo âu và một nỗi sợ to lớn hơn bất kì cái gì.
nó sợ mất em. sợ hơn bất kì cái gì trên đời.
mẹ kiếp nó, tất nhiên rồi. tất nhiên là phải vậy rồi.
Azure của nó tài giỏi vậy, xinh đẹp vậy. ước mơ em, hoàn hảo dành cho em và như em, là làm dược sĩ.
còn lại cái cớ gì mà giữ em ở lại đây? còn giữ lưu luyến em tại chốn thôn quê này, nơi sẽ đóng cách cửa của một tương lai sáng tươi so với nơi thành thị kia?
không gì cả. không có gì cả. kể cả một nó, si mê thương nhớ em bằng cả ruột gan và tâm trí. một nó đã quá phụ thuộc và bám víu lấy em suốt hơn thập kỉ cuộc đời.
"đúng rồi á. Two Time mừng cho em không?"
lại thế rồi, cái giọng nhẹ nhàng và nụ cười dịu dàng đấy mà em đã dùng để khiến con tim nó thổn thức đập vào xường sườn nó mỗi đêm.
đừng dùng nó vào lúc này chứ, đừng khiến trái tim nó sáo rỗng hơn nữa lúc này chứ.
đừng cho nó một thứ nữa để thương nhớ chứ.
nó biết nó nên làm gì. nó nên cầu xin em đừng đi, níu kéo em ở lại với nó. nó nên nói với em rằng nó yêu em, đậm sâu và đau đớn. nó nên làm thế.
nhưng nó đã không làm thế. không thể làm thế.
nhìn em kia. hào hứng và vui sướng. nó có thể cảm giác cái sự hứng khởi và nô nức tỏa ra từ em trước nhưng viễn tưởng về nơi đô thành thị kia.
em muốn lên thành phố. và hạnh phúc vì điều đó.
một cái gì nghẹn lại trong cổ họng nó, đắng ngắt và khó trôi. nó ở lì trong đó, chặn lại bất kì lời nói của nó trôi ra khỏi dây thanh quản. miệng nó há mở như một con cá, không bất kì một tiếng nào thoát ra trước khi mím chặt lại.
"ừm, mừng lắm. em đi vui vẻ nhe."
Two Time cảm thấy bản thân mình là một thứ thảm hại vô cùng.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
Azurewarth chết rồi.
Azure của nó, sắc màu cuộc đời nó, chết thật rồi.
em chết vì tai nạn, một chiếc xe tải đâm chết em khi em đang lên giảng đường.
má em đã khóc rất nhiều.
nhiều đến nỗi mà bà quên ăn quên ngủ dành cả ngày khóc lóc và sầu u. nhiều đến nỗi mà mắt bà sưng phù đỏ ửng. nhiều đến nỗi mà nước mắt bà đã cạn sạch và chỉ còn là nhưng tiếng khụt khịt sụt xịt thảm thương tội nghiệp.
Two Time đứng trước tấm ảnh của em, trang trọng đặt trên nơi cao của bàn thờ.
trong ảnh, em vẫn thế. xinh đẹp và hoàn hảo, với một nụ cười ấm áp tựa chừng nắng sau đông lạnh. nhưng sao giờ đây, cái nụ cười nó từng yêu say đắm, lại khiến mọi thứ sáo rỗng đến thế.
mắt không rời khỏi bức ảnh, dù rằng khóe mắt nó cứ cay cay. những hình ảnh về em như một thước phim quay chậm chạy trong đầu nó như cố tình sát thêm muối vào cái vết đâm sâu hơn cả đạn găm trong tim nó. ngón tay của nó bám chặt lấy gấu áo đến nỗi từng đột ngón tay trắng bệch ra và móng tay đâm vào lòng bàn tay.
nhưng chẳng còn gì là quan trọng. khi tất cả của nó giờ đã không còn.
Azurewarth em đi rồi
em đi thật rồi.
em đi về với đất mẹ, để hòa mình sống mãi với vòng tay của đất và cỏ đấy.
em đi, đem theo cả nửa phần trái tim nó với em
hôm đó cũng là một mùa hạ. đỏ như ngày nó có em.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
nó từng có một mùa hạ.
một mùa hạ của những buổi hoàng hôn và những ngày chạng vạng của bầu trời.
một mùa hạ của những bông hoa gạo nở rực đỏ chót và cây phượng vĩ có hoa rung rinh trong gió hè.
một mùa hạ của những thứ tình cảm thuần túy, trong sáng, bồng bột mà đậm sâu của tuổi trẻ và đam mê.
một mùa hạ khi Azure đến chỉ để rời đi như cách em đến.
Two Time từng có một mùa hạ.
hạ đỏ.
✧─── ・ 。゚★: *.✦ .* :★. ───✧
1716 chữ
#lemon ;
dạ, mình xin cúi đầu 360° xin lỗi mọi người vì đéo viết cái căng cọt gì trong gần một tháng qua 💔
thi xong tự nhiên lười ngang nên không update gì cho truyện sất
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store