FIC EDIT "ĐẾ QUÂN TÂM, THẦN NỮ LỆ"
Chương 33 Sinh Tử Bên Nhau
FIC EDIT “ĐẾ QUÂN TÂM, THẦN NỮ LỆ”
CHƯƠNG 33 – SINH TỬ BÊN NHAU
Ra khỏi lăng tiêu bảo điện, Phượng Cửu vẫn im lặng không nói, cứ lẳng lặng đi theo sau Đông Hoa, ánh mắt không rời nửa tấc, trong lòng vẫn luôn rối rắm rất nhiều suy nghĩ.
Sau khi nghe Thiên Quân nói, Phượng Cửu đã rõ ràng, một kiếp thiên khiển Đế quân thay nàng gánh chịu là gì, kia tám mươi mốt đạo thiên lôi, để nghịch thiên sửa mệnh quả thật không phải nhẹ.
Mấy ngày qua, không ít lần Phượng Cửu hỏi đến sự tình này, Đế Quân vẫn cứ bâng quơ trả lời lấy lệ, đến cuối cùng còn dùng một chiêu dụ dỗ nàng đến u mê, làm nàng cứ lo sợ tránh tránh né né đến hồ đồ. Có khi nàng muốn cùng cô cô hỏi làm rõ một phen, mà cô cô cũng đồng dạng như vậy xoay chuyển đề tài.
Hiện giờ qua lời Thiên Quân, Phượng Cửu cảm thấy thật sự chấn động. Vẫn biết rằng để thay đổi thiên ý, cái giá trả ra tuyệt đối không hề nhỏ, Phượng Cửu hoàn toàn hiểu được. Thế nhưng tám mươi mốt đạo thiên lôi lại là chưa từng nghĩ tới. Thiên lôi là kiếp nạn cỡ nào nghiêm trọng, mỗi thần tiên phi thăng đôi lúc còn sớm chịu đến hồn bay phách lạc. Phượng Cửu rất rõ ràng, lúc trước nàng lịch kiếp lên thượng tiên, chỉ nhận ba đạo thiên lôi, cảm giác toàn thân đã thương tích đầy mình. Cứ như vậy liên tục không ngừng tám mươi mốt đạo thiên lôi, Bạch Phượng Cửu nàng đích xác không có khả năng chịu đựng được. Một khi lịch thiên lôi kiếp mất mạng chính là không có cách nào vãn sinh. Đế quân chắc chắn là biết rõ điểm này nên mới đem nàng đẩy ra xa, chính là sợ nàng bị liên lụy.
Phượng Cửu rốt cuộc vẫn là mềm lòng, tuy rằng nàng vẫn như vậy cứng miệng với Đế quân, nhưng ba tháng tại Thanh Khâu, Đế Quân cũng không so đo nàng đối với chàng luôn lãnh đạm thờ ơ, kiêng dè trốn tránh, một mực bên cạnh bảo hộ nàng, chăm sóc chu đáo mỗi bữa ăn chén thuốc, lúc nàng buồn chán thì đưa nàng đi dạo, khi nàng mệt liền dỗ dành từng giấc ngủ. Đường đường cao cao tại thượng Đông Hoa Đế Quân vì nàng lo lắng tỉ mỉ chu đáo, Phượng Cửu nhìn thấy trong mắt, cảm động trong tim.
Ngay cả Bạch Dịch phụ thân cũng đã đối với nàng tán thưởng không ít lần. Mà tứ thúc, cô cô, lão phượng hoàng, Hồ đế gia gia đều một mực ủng hộ chàng.
Nàng cũng đã mấy phần thông suốt, chàng rõ ràng là yêu nàng, tình sâu như biển, nhưng vì muốn nàng bình bình an an, lại nhịn thương tâm không chịu thừa nhận, nếu không phải yêu đến tận xương tủy tâm can, thì còn có thể là gì.
Tuy rằng oán trách, chính là chàng tự dối lòng mình lừa gạt nàng, nhưng nếu đó là cách chàng chọn để yêu nàng, nàng có thể cố gắng vì chàng lý giải, thấu hiểu và cảm thông. Hai người tra tấn lẫn nhau hơn hai vạn năm, hiện giờ rốt cuộc có thể giành được cơ hội khổ tận cam lai, chính mình cần gì chấp nhất rõ ràng đúng và sai, hận và oán, để một lần nữa đánh mất nhân duyên mà khó khăn lắm hai người mới giành lấy được?
Đông Hoa Đế Quân dừng bước lại, Phượng Cửu cũng lẳng lặng đứng yên bên cạnh. Ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi thân ảnh Đế Quân.
"Cửu Nhi?" Nhìn Phượng Cửu vẫn đang xuất thần nhìn mình, Đông Hoa Đế Quân gọi một tiếng.
"Đế quân, có phải có chuyện cần nói với ta?"
Phượng Cửu một mặt lãnh đạm không cảm xúc, nhưng Đông Hoa có thể đọc ra nàng đang thập phần nghiêm túc, khẩu khí cứng rắn, lại đầy vẻ chờ mong.
Thôi được, có thể nói thật với nàng, tuy là có vài chỗ, ừm, cũng không nhất thiết cần phải nói ra hết, "Cửu Nhi, tám mươi mốt đạo thiên lôi tuy rằng nghe tới làm cho người ta sợ hãi, với ta cũng có chút tổn thương, nhưng mà ta rốt cuộc vẫn là thiên địa cộng chủ, tu vi thâm hậu, sao có thể so sánh với những thần tiên khác. Ta đã sớm không có gì đáng ngại. Nàng xem ta hiện giờ cũng không có đến nửa điểm không ổn?"
Đông Hoa vừa nói vừa thể hiện một bộ dáng phóng khoáng thoải mái, tùy ý Phượng Cửu có thể kiểm chứng lời nói của mình.
Nhưng Phượng Cửu lại không có bất luận hành động gì, chỉ bình tĩnh nhìn chàng. Đông Hoa bất đắc dĩ thu lại bộ dáng, nhẹ nhàng đặt lên lên vai nàng, “Cửu Nhi, lúc ở Thanh Khâu, Viêm Hoa Động nội, ta nói với nàng, thiên khiển với ta chỉ là việc nhỏ, cũng không phải là lừa nàng, tuy rằng ta cũng không nói rõ, cho dù là tám mươi mốt đạo thiên lôi cũng không thể làm khó ta. Nhưng mà vẫn là làm cho nàng hoang mang lo lắng, ta thực xin lỗi, Cửu Nhi. Ta biết, tuy nàng vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm ta, nhưng mà ta tin tưởng, lòng nàng đối với ta, thủy chung chưa từng thay đổi. Ta biết, nếu ta có việc gì bất trắc, nàng sẽ chịu đả kích rất lớn, tựa như khi nàng hồn phách tiêu tán, ta cũng đã tưởng muốn cùng nàng vũ hóa. Cho nên, Cửu Nhi, là vì nàng, ta cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện."
Nhìn nàng vẫn một mực trầm tư, Đông Hoa lại kéo nàng vào lòng, nói mấy tiếng, “đi theo ta”, liền như vậy vẫy tay cùng biến mất.
Phượng Cửu chớp mắt một cái, phát hiện ra, Đế Quân là đưa mình đến xem Tam Sinh Thạch. Tuy là đã nghe Đế Quân kể qua nhưng nàng đích thực là muốn tận mắt nhìn thử, còn dự tính sau khi trở về từ bảo điện sẽ ghé qua Tru Tiên Đài một chút.
Đế Quân thi pháp, kia hai dòng tên “Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Quân” và “Bạch Phượng Cửu” kim quang rực rỡ, song song lấp lánh, nhớ đến đoạn ký ức dùng đuôi khắc chữ đau đến thấu tâm, Phượng Cửu không khỏi cảm thán, "Bảy chữ này, thật đúng là khắc lên không dễ."
"Đúng là bởi vì không dễ, mới càng phải trân trọng" Đông Hoa cùng nàng đồng dạng suy nghĩ, "Cho nên để có thể thực sự bảo toàn đoan nhân duyên của chúng ta viên mãn, ta nhất định phải xử lý tốt sự việc Oán Linh để tránh nỗi lo về sau."
"Ta đi cùng chàng.", Phượng Cửu nghe ra được, Đông Hoa Đế Quân không có tính toán đưa nàng đi cùng, liền không chút do dự nói với chàng, ý tứ rất rõ ràng, ta không để chàng đi một mình.
"Không thể, chuyến này quá mức nguy hiểm. Nàng vừa mới khôi phục, cho dù nàng đã là thượng thần, ta cũng không cho phép nàng gặp rủi ro gì."
"Chàng không cho phép ta mạo hiểm, vậy chàng có từng nghĩ, muốn ta trơ mắt nhìn chàng một mình dấn thân, ta sẽ cảm thụ như thế nào?"
"Chỉ là nho nhỏ Oán Linh, còn không đến mức có thể đoạt mạng của ta."
"Nhưng vẫn là sẽ có nguy hiểm không phải sao? Nếu chàng thật sự đặt ta trong tâm, thật sự nhận định ta là Đế hậu của chàng, vậy để ta ở bên cạnh chàng đi."
"Cửu Nhi, nàng mới vừa rồi, nói cái gì?"
"Đông Hoa, chàng vẫn thường nói, chúng ta hai người lại là nhất thể, vậy kiếp số này, là chàng và ta hai người chung một kiếp, nên để chúng ta cùng nhau gánh vác. Ta hứa với chàng, qua khỏi lần này, từ đây chàng và ta, Đế Hậu đồng tâm, sinh tử có nhau, mãi không chia lìa."
"Cửu Nhi, nàng thật sự tha thứ cho ta?"
Nghe thấy thanh âm chàng có chút kích động, lại nhìn thấy một Đông Hoa Đế Quân cao lãnh kiêu ngạo lại có thể vì mình lộ ra biểu cảm vừa bối rối lại vừa khẩn cầu chờ mong, Phượng Cửu nghe tim cũng đập nhanh mấy nhịp. Nàng cười thật dịu dàng, "Ta đã từng nói, ta oán trách chàng chính vì chàng đối với ta cứ mãi giấu giếm, lại lừa ta hết lần này đến lần khác. Kỳ thực, chàng cũng không có làm chuyện gì có lỗi với ta. Nếu chàng đã hứa với ta, từ nay đối ta là thẳng thắn thành thật, ta cũng không cần nhắc lại những chuyện đã qua, để hai chúng ta cùng nhau trân trọng đoạn nhân duyên quý giá này, vậy không tốt sao?"
"Cửu Nhi, nàng thật sự nguyện ý một lần nữa tiếp nhận ta, nguyện ý gả cho ta?", Đông Hoa Đế Quân thật có chút không thể tin, Cửu Nhi của chàng, luôn luôn đối với chàng là ôn nhu ngọt ngào, lương thiện đáng yêu. Chàng nhịn không được, vẫn muốn xác nhận lần nữa.
"Phải.", Phượng Cửu kiên định gật đầu, hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng, tiếp tục nói. "Nhưng ta một yêu cầu, bất luận sau này phát sinh việc gì, chàng tuyệt đối không được giấu giếm ta, trốn tránh ta, đẩy ta ra."
"Chỉ là ta không đành lòng......" , Đế quân ôm nàng thật chặt, vòng tay siết đến mức Phượng Cứu thấy hơi đau, nhưng cũng không nỡ đẩy chàng ra, “Cửu Nhi, từng thời từng khắc ta đều muốn có nàng bên cạnh, nhưng ta lại sợ nàng gặp nguy hiểm, nàng nói ta biết, ta đây phải làm sao?”
Phượng Cửu vươn tay nắm lấy bàn tay đang vuốt ve trên gương mặt nàng, trong ánh mắt là sự kiên định nhưng lại tran đầy ấm áp và nhu tình, “Đông Hoa, ta đã từng nghĩ đến ngăn cản chàng, nhưng ta không làm như vậy. Chúng ta đều hiểu rõ, Oán Linh là do chàng vì đổi lấy duyên phận của chúng ta mà nghịch mạng trời xanh, phải nên do chúng ta cùng nhau giải quyết. Chàng đã một mình gánh chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi, kiếp nạn tiếp theo này, chàng còn muốn ta xem như không có gì sao được? Chàng thân là thiên địa cộng chủ, phụ trách bảo hộ tứ hải bát hoang. Ta nhất định không ngăn cản chàng vì thương sinh mà chiến đấu. Điều duy nhất ta có thể làm là cùng chàng xuất chiến. Như vậy ta cũng sẽ không thẹn với danh xưng Đông Hoa Tử Phủ Đế Hậu, chân chính đứng bên cạnh chàng, có phải không?”
Những lời của Phượng Cửu làm Đông Hoa Đế Quân cảm động. Trước mắt chàng, Cửu Nhi, cũng không còn là một tiểu nữ nhân suốt ngày tùy hứng bướng bỉnh một mực ngây ngốc đi theo sau mình. Cửu Nhi hiện nay giống như phượng hoàng vượt lửa trùng sinh, sáng ngời khí chất và phong độ. Nàng như vậy, mê hoặc Đông Hoa đến không có cách nào cự tuyệt, cũng đành phải thỏa hiệp đến cùng, "Ta đã nói với nàng, trong lòng ta chỉ có duy nhất nàng là Thái Thần Cung nữ chủ nhân, không cần bất luận cái gì chứng minh."
Thấy Đông Hoa Đế Quân vẫn còn rất do dự, Phượng Cửu lấy hết can đảm chủ động quay lại ôm chàng, vùi đầu vào ngực chàng, ngữ khí mang theo mấy phần nũng nịu, "Chàng không phải nói ta chưa bao giờ gặp qua chàng trong bộ dáng thiết huyết chiến thần, lần này xem như cho ta có cơ hội nhìn đến một lần có được không? Hay là, đế quân là sợ bộ dáng đáng sợ hung dữ sẽ dọa chạy Cửu Nhi? Đế quân chính là chính mình cũng không tin tưởng? Hoặc đế quân chàng không tin Cửu Nhi?"
Phượng Cửu đã thật lâu chưa từng chủ động thân cận với Đông Hoa, thanh âm lại mềm mại dịu dàng như vậy, Đông Hoa Đế Quân đã không thể chống cự, trái tim thật ngứa ngáy, khóe miệng vẻ ra nét cười, duỗi tay ôm lấy hồ ly trong lòng ngực,"Cửu Nhi xem rất nhiều thoại bản, dường như đối binh pháp Tôn Tử của phàm thế lại vận dụng được nhuần nhuyễn như vậy? Phép khích tướng cùng mỹ nhân kế, dùng rất tốt."
"Mặc kệ là phương pháp gì, Đông Hoa, ta quyết tâm muốn cùng chàng xuất chiến, sinh tử tương tùy, vĩnh sanh vĩnh thế.", Phượng Cửu ngẩng đầu nhìn Đông Hoa, quyết liệt chốt hạ.
Nhìn gương mặt trong lòng vừa sáng ngời khí chất của nữ nhân trưởng thành, mà vẫn phảng phất sự bướng bỉnh đáng yêu, Đông Hoa Đế Quân đã mất hết định lực, cúi đầu chuẩn xác đặt lên đôi môi nhỏ một nụ hôn ngọt ngào. Phượng Cửu hơi giật mình, sau đó cũng kịp phản ứng lại, khép mắt hưởng thụ cảm giác yêu thương của hai người.
Hai vạn năm dày vò đau khổ, cuối cùng cũng đến được chân ái hoàn mỹ.
Hôn sâu đến mức Phượng Cửu sắp không thở nổi, Đông Hoa Đế Quân mới lưu luyến buông nàng ra, cảm giác tiểu nương tử mềm mại như nước dựa vào ngực mình.
Đông Hoa Đế Quân ôn nhu hứa hẹn, "Được, sống chết có nhau."
Bên cạnh Tam Sinh Thạch, một đôi nam thanh nữ tú, yêu đến sinh tử tương tùy.
Chương 33 hoàn
#dequantamthannule
#fanficdich
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store