Fic Dich Dramione Unspoken Words By Lilithshadefanfic
Với một nỗ lực vô cùng lớn, Hermione nắm chặt lấy thanh chắn đường để giữ thăng bằng và bước xuống từ chiếc xe buýt Muggle. Theo như hầu hết các nghiên cứu của cô trong tám tháng qua, cô đã đi đến kết luận rằng việc di chuyển bằng các phương pháp ma thuật đối với một thai phụ hoàn toàn không có chút đảm bảo an toàn nào hết. Đơn giản là, cô không thể mạo hiểm khi mang theo cục cưng trong bụng mình và độn thổ sai chỗ. Cẩn thận ôm lấy chiếc bụng lớn vượt mặt, cô thở dài bước xuống đường phố London. Hermione dừng lại rên rỉ, dựa vào một bức tường gần đó, cô đè chặt thắt lưng dưới bằng bàn tay. Hít vào những hơi thở dồn dập, cô nghiến chặt răng, ngẩng đầu lên và cố xoa thắt lưng mình. Từ từ hít một ngụm không khí vào đầy phổi. Cô liếc nhìn đồng hồ. Chết tiệt. Họ chỉ còn năm phút thôi.Cuối cùng cô đến trước một bức tường gạch đỏ, Hermione liếc lên bức tranh bong tróc có chữ Purge và DTHER, Ltd. Đằng sau mặt tiền lớn nhưng bẩn thỉu là một hình nộm mặc trang phục Muggle lỗi thời. Lảo đảo bước vào bên trong, cô thông báo về tình trạng dường như vô hồn của mình trước khi vượt qua ngưỡng cửa có hàng rào ma thuật.Ánh đèn của phòng chờ sinh chớp nháy trong tiết trời khó chịu kì cục của London mùa này. Mi mắt cô khẽ chớp, cố gắng điều chỉnh thị lực trước luồng sáng mới. Cô khẽ quét mắt, Hermione nhìn ra được sự quá tải của căn phòng và nét căng thẳng trên khuôn mặt của các lương y. Hermione lắc đầu thở dài, cô vừa phàn nàn về việc cải thiện hệ thống chăm sóc sức khỏe phù thuỷ tại Anh với Bộ trưởng vài tuần trước. Theo Hermione, thật là lố bịch khi Bệnh viện Thánh Mungo là cơ sở duy nhất có thể điều trị các bệnh căn ác tính và chấn thương, tất nhiên không kể đến bệnh xá Hogwarts.Một cơn co thắt siết chặt bụng cô và áp lực trong xương chậu đẩy Hermione trở lại thực tại. Cô đã chuyển dạ. Lạy Godric.Cơn co thắt rút dần đi, cô tiến về phía bàn tiếp tân. Một y tá cắm cúi vào cuộn giấy của cô ta và hỏi với giọng không quan tâm, "bệnh nhân hay khách đến thăm?""Tôi đang chuyển dạ." Hermione trả lời ngắn gọn.Buông cuộn giấy da xuống, ánh mắt của cô y tá nhìn chằm chằm vào cái bụng đang căng phồng của Hermione, trước khi ngước lên mặt cô."Ôi! Cô Granger!" - Nữ y tá kêu lên, đôi mắt cô ta mở to.Hermione thực sự không quá xem trọng sự nổi tiếng của mình sau Cuộc Chiến Phù Thuỷ Lần Thứ Hai. Tuy nhiên, nếu sự nổi tiếng của cô có thể giúp cô đẩy nhanh những tiến trình rườm rà, trong tình trạng hiện tại, cô không ngại khai thác nó.Nằm trên chiếc giường bệnh vững chắc, cô thở hổn hển khi một cơn co thắt khác bắt đầu đánh úp lại.Một người đàn ông rắn rỏi trong chiếc áo chùng màu xanh lá cây Lương Y bước vào phòng, khuôn mặt anh ta bị che khuất sau một loạt các phác đồ. Mắt họ vẫn chưa gặp nhau nhưng đột nhiên Hermione cảm thấy lo lắng, cô sẽ nhận ra mái tóc vàng bạch kim đó ở bất cứ đâu."Granger." Malfoy chào hỏi bằng một từ rời rạc.Không. Điều này không thể nào xảy ra được. Malfoy không thể nào là người đưa con cô đến thế giới này. "Có Lương Y nào khác không? Bất cứ ai cũng được!"Phác đồ rơi xuống bên người anh và ánh mắt xám lạnh băng xuyên thấu của Malfoy khóa chặt lấy đôi mắt mật ong sâu thẳm của cô. "Hãy tin tôi, Granger, nếu có người khác thì họ đã ở đây. Cô cũng thấy tình trạng hiện tại đó, chúng tôi đang bị quá tải."Với hai sải chân dài thanh lịch, Malfoy xóa bỏ khoảng cách giữa họ và bắt đầu đọc một loạt bùa chú chẩn đoán. Trong lúc giải mã những mảng màu ánh sáng và các biểu tượng cổ ngữ rune anh nói, "Tôi đã nghĩ cô sẽ chọn sinh con trong bệnh viện Muggle."Hermione nhướn một bên mày hỏi trong sự tò mò. "Sao anh lại nghĩ vậy?"Sự im lặng ngắn ngủi lướt qua. "Ờ, tôi nghĩ rằng cô sẽ muốn anh ta, cha đứa bé ở đây."Cha của con cô. Ôi Merlin ơi, giá mà anh ta biết.Với một cái búng tay, Draco sửa giọng, "Cô biết gì không? Tôi thực sự không quan tâm."Anh không có lý do để quan tâm. Không có lý do gì cả. Nhưng Hermione cảm thấy lồng ngực đau nhói khi nghe những lời đó. Nhắm mắt lại, cô ngả người xuống giường, nhấn mình vào một chiếc gối khi tâm trí cô chạy đua với những sự kiện trong quá khứ.
------------------------------
Hông cô khẽ lắc lư đi về phía phòng khiêu vũ lớn. Tạm dừng lại một lát, cô quay người và vẽ ra một nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc khi những bóng đèn từ hàng chục máy ảnh của tờ Nhật Báo Tiên Tri lóe lên. Cô vòng tay qua cả Harry và Ron, Bộ ba Vàng lại sắp lên mặt báo lần nữa. Harry dẫn đầu như cậu vẫn thường làm, trả lời những câu hỏi dường như vô tận. Khi một phóng viên trẻ đang háo hức đặt câu hỏi cho vị cứu tinh, đôi mắt của Hermione bắt đầu lang thang khắp hội trường rộng lớn. Mắt cô liếc từ vị khách này sang vị khách khác tham dự Gala tưởng niệm chiến tranh hàng năm.Cuối cùng, xin lỗi trước các câu hỏi không ngừng của phóng viên, Harry quay lại và đi vào đại sảnh. Cô nghiêng đầu lịch sự về phía chàng phù thủy trẻ trong khi cô và Ron theo sau Harry đi vào đám đông.Hermione nâng tay chọn lấy một ly sâm banh từ cái khay nổi trong không trung đang lướt ngang qua cô. Đưa ly lên môi và nhấm nháp thứ chất lỏng có ga, đôi mắt cô lang thang khắp phòng. Ánh sáng lóe lên trên một mái tóc vàng bạch kim và hơi thở cô bị chặn lại trong cổ họng. Cắn môi, cô đảo mắt khắp người anh. Cách anh đứng thẳng trông như một người chỉ huy, đầy nghiêm túc. Malfoy đã trưởng thành hơn hẳn những năm họ ở Hogwarts, những cơ bắp Tầm Thủ của anh đã rắn rỏi lên và cằm anh căng ra cương nghị. Đôi môi cô hé mở và Hermione khẽ hít vào một tiếng khi anh đưa cốc rượu đế lửa của mình lên môi, đôi mắt màu xám lạnh lùng của anh khóa chặt với màu mắt hổ phách nóng bỏng của cô.Ron gầm gừ, miệng đầy thức ăn, "Thằng Tử thần thực tử đó đang làm gì ở đây?""Ronald Weasley!" - Hermione gằn giọng.Cô nhìn cậu bạn thân tóc đỏ trong khi Ron vật lộn cho món Hors d'oevuvres vào miệng mình, cô không thể hiểu được vì sao cô từng thích anh chàng nữa.Kéo đĩa thức ăn quyến rũ trở lại bên cạnh, Ron tiếp tục. "Cái gì? Thằng ấy không nên ở đây 'Mione! Nhất là! Ở đây!"''Malfoy xứng đáng ở đây như chúng ta Ron. Hắn đã chuộc lại lỗi lầm của chính mình trong năm năm qua. Chứng minh rằng hắn không phải là một phù thủy hắc ám. Hắn là một Lương Y, lạy Merlin!" - Hermione bực bội nói, bảo vệ chàng trai tóc vàng.Harry ngồi xuống gia nhập với cả hai, sau khi giải phóng mình khỏi các thủ tục ban đầu bữa tiệc. 'Hermy nói đúng đó! Ron.' - Harry nói, vỗ Ron từ phía sau, rõ ràng anh đã nghe lỏm được cuộc tranh luận của hai người bạn thân.Ron thả chiếc nĩa của mình xuống, tai cậu bắt đầu đỏ lên.Harry giơ tay lên không trung trước khi cậu bạn thân trỗi dậy, cắt đứt cơn giận của anh chàng trước khi nó có cơ hội bắt đầu."Chúng ta đã nói về vụ này trước đây, Ron. Tụi mình lúc đó còn quá nhỏ. Malfoy đã đưa ra quyết định mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng sẽ làm nếu chúng ta ở trong hoàn cảnh của nó. Bây giờ nó đã là một người đàn ông đàng hoàng. Chúng ta không thể đối xử tệ với bất kì ai chỉ vì cách chúng ta nhìn nhận họ trong quá khứ. Đó là lý do tại sao chúng ta chiến thắng cuộc chiến chết tiệt đó, nhớ không?"Màu đỏ trên đôi tai của Ron bắt đầu lan rộng khắp mặt và mấy điểm tàn nhang trong khi cậu quay lại và nhìn chằm chằm Malfoy trong sự hỗn loạn không nói nên lời. Vuốt sống mũi, Hermione hít một hơi thật sâu, kiềm lại cơn thịnh nộ của mình."Có lẽ mình nên đi thi hành nhiệm vụ." - Harry tuyên bố với một tiếng thở dài chán nản và bắt đầu lướt qua các thành viên của Bộ. Harry luôn ghét những sự kiện kiểu này, nhưng sự chán ghét của anh đối với ánh mắt của công chúng đã giảm đi phần nào khi Ginny không ở bên cạnh. Với nửa kia của mình ở nhà chăm sóc em bé James mới sinh, Harry an tâm tự mình đối mặt với tâm điểm chú ý.Mắt cô quét khắp căn phòng, cô nên tìm ai đó, bất cứ ai sẵn sàng tham gia vào một cuộc trò chuyện nhảm nhí, nhàn rỗi vì dù sao thì cô cũng đã ở đây. Khi ánh mắt cô lang thang khắp nơi, cô bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của Malfoy khóa chặt vào mình và cảm thấy má mình lập tức đỏ ửng.Đôi mắt anh không rời khỏi cô trong khi anh vẫn không ngừng gật gù với bất cứ điều gì vị phù thủy già bên cạnh anh đang nói. Không chớp mắt, anh giữ lấy ánh mắt cô khi anh đưa chiếc cốc của mình lên môi và nốc cạn rượu bên trong. Khi anh hạ ly xuống, Hermione thấy anh khẽ liếm môi. Cô hít mạnh một hơi vì cảm giác râm ran lan khắp xương sống. Dời mắt đi, cô quay lưng lại với anh, cảm nhận ánh mắt anh đang cố định trên chiếc váy có đường cắt sâu lộ lưng của cô. Với lấy một ly sâm panh nữa, cô liếc nhìn xung quanh, đảm bảo rằng cô không nhìn thấy máy ảnh của tờ Nhật Báo Tiên Tri, trước khi cô quay đầu lại và nhấp một ngụm rượu. Cô ấn lòng bàn tay vào phần bụng của chiếc váy lụa mềm mại, mát rượi và ổn định hơi thở đều đặn trước khi hoà mình vào bữa tiệc.Không thể trả lời bất kì một câu hỏi nào về công việc của cô trong Sở Thần Bí, Hermione thấy mình bị buộc phải chịu đựng những cuộc trò chuyện buồn tẻ liên tiếp. Chỉ với một chút lưu ý để xen vào các cuộc thảo luận lặp đi lặp lại, Cô với lấy một ly sâm panh khác. Gì nhỉ, đây là ly rượu thứ sáu của cô? Có lẽ là thứ bảy? Cô không nhớ nổi. Một lần nữa, đôi mắt cô lại tìm thấy anh. Anh đang dựa vào bức tường ở phía xa căn phòng, nhìn cô chằm chằm qua chiếc cốc của anh. Lần nữa.Khi cả đêm tiệc trôi dần qua và cô sắp bắt đầu thêm một cuộc trò chuyện nhàm chán tiếp theo, cô nhận thấy đôi mắt anh vẫn lang thang trên người cô. Ánh mắt xuyên thấu của Malfoy đâm vào da thịt cô, những sợi lông tơ trên làn da lộ ra của cô dựng đứng lên. Cô đã cố gắng phớt lờ cảm giác râm ran hồi hộp mà ánh mắt dai dẳng của anh mang đến. Trong nỗ lực phớt lờ phản ứng bừa bãi của cơ thể, cuối cùng cô đã nốc vào cả đống sâm panh và thật hay ho là cô bắt đầu thấy mình chuếnh choáng. Cô đột ngột tách mình khỏi cuộc trò chuyện buồn tẻ với một nhân viên của Bộ mà cô không còn nhớ được là ai nữa, cô quay lại, đi về phía phòng khiêu vũ. Với một nỗ lực tuyệt vời, cố che giấu mức độ say của mình, cô tập trung vào từng bước chân trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Phát hiện ra một phù thủy tóc nâu vàng ngay cánh cửa lớn, cô dừng lại. Cô chắc chắn đã nhận ra người đàn ông này đến từ sở Thần Sáng. Đi đến chỗ anh, cô khẽ hỏi, "Marvin, phải không?"Marvin gật đầu xác nhận trước khi trố ánh mắt lên xuống dọc theo cơ thể cô. Ánh mắt trần trụi của anh chàng phù thuỷ hoàn toàn không mang lại cảm giác dễ chịu như Malfoy nhìn cô. Thay vào đó nó ghê tởm và khiến bụng cô xoắn lại trong một trạng thái khó chịu. Cô phớt lờ sự khó chịu đó, cố gắng che giấu sự thay đổi trong cơ thể bên dưới chiếc váy mỏng manh mềm mại."Uh-umm. Nếu anh thấy Harry, anh có thể vui lòng báo cậu ấy biết là tôi đã về nhà không?"Vị thần sáng chỉ đơn giản gật đầu và Hermione nhanh chóng quay người lại, thực tế là, cô chạy thật nhanh qua cửa phòng.Rời khỏi những thanh âm ồn ào từ phòng khiêu vũ của Bộ, cô dừng lại một lúc trong hành lang dài yên ắng, cố làm dịu những ý nghĩ trong đầu. Tránh xa ánh mắt dò xét của công chúng, cô nhấc chân khỏi đôi giày cao gót. Bùa đệm mà cô ếm trên đôi giày đã hết tác dụng khoảng một tiếng đồng hồ. Cô thở phào nhẹ nhõm khi duỗi những ngón chân trần trên thềm đá mát lạnh.Cầm đôi giày cao gót trong tay, cô loạng choạng đi xuống hành lang. Đoạn đường tìm đến lò sưởi có kết nối mạng floo bỗng dài hơn trong trạng thái hiện tại của cô, mỗi bước chân đều cần cẩn thận.Đột nhiên, cô có thể nhận ra một tiếng bước chân khác tiến về phía mình. Cảm giác hoảng loạn siết chặt lấy cô, Hermione tự hỏi liệu có khi nào Marvin sẽ đuổi theo cô khi cô đơn độc rời khỏi hội trường. Trượt tay vào bên dưới chiếc váy, cô nắm lấy đũa phép, kéo nó ra từ bao da nhỏ mang trên đùi. Cô xoay tròn gót chân với một chút lắc lư và giơ đũa phép ra trước phòng thủ.Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi đôi môi căng mọng của cô và cánh tay cầm đũa phép của cô buông thõng xuống bên cạnh. Đó không phải là gã Marvin háo hức thô tục.Ánh mắt của Malfoy lướt trên cơ thể cô, nhưng không giống như đôi mắt trần trụi của Marvin, đôi mắt anh không khiến cô sợ hãi hay ghê tởm. Chàng phù thủy tóc vàng bước về phía cô và cô chú ý đến đôi gọng kính bạc mỏng manh của anh. Con ngươi của anh tối xuống gợi lên một sự kích thích cô không thể gọi tên. Cô siết chặt hai đùi lại với nhau, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của mình. Cô khẽ cắn môi trước khi nói. "Malfoy? Anh đang làm gì ở đây?""Thực tế là, tôi nghĩ tôi đã phải uống cả một chai rượu để đủ can đảm làm điều này, và em đang ở đây, cố gắng rời đi trước khi tôi thậm chí còn chưa tìm được cơ hội." - Giọng anh không kéo dài như trước, nó trầm thấp và khàn khàn.Chân mày của Hermione nhíu lại, sự bối rối siết chặt lấy cô. "Anh đang nói gì vậy ..."Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ bằng một sải chân nhanh nhẹn và đôi môi anh chạm vào môi cô.Cơ thể Hermione chợt cứng đờ, tâm trí mơ màng của cô không thể hiểu được tình huống hiện tại. Anh buông cô ra, thở dài chán nản. Rõ ràng anh biết cô không mong muốn điều này, và anh không nên làm vậy. Nhất là, sau khi cô phải trải qua một bữa tiệc mệt mỏi nhàm chán, và anh chỉ toàn mường tượng bàn tay khéo léo của mình lướt đi trên da thịt trần trụi của cô.Thế nhưng, không muốn để khoảnh khắc này lướt qua, Hermione siết tay mình lao về phía trước. Cô đưa hai tay lên, ôm cổ anh. Một tay trượt lên trên giữa những sợi tóc mềm mại màu bạch kim, móng tay cắt tỉa cẩn thận của cô cào nhẹ da đầu anh. Anh cúi đầu xuống đối diện với đôi mắt của cô, đôi mắt cô đảo trên khuôn mặt anh, tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi mà cô không dám cất tiếng. Có phải anh muốn điều này? Có phải anh muốn cô không?Cô không chắc ai đã cử động trước, nhưng đôi môi của họ lại gặp nhau một lần nữa. Những cái vuốt ve dịu dàng và những lời thì thầm nhẹ nhàng của một nụ hôn nhường chỗ cho ham muốn mạnh mẽ, tuyệt vọng. Cảm nhận lòng bàn tay Malfoy trượt trên mảnh lụa của chiếc váy và dừng lại trên lưng cô, một tiếng nức nở khe khẽ rời khỏi bờ môi xinh đẹp. Anh kéo lại khoảng cách giữa họ, áp sát cơ thể cô vào người anh. Cảm nhận được sức nóng khi chiều dài của anh ấn vào xương chậu mình, Hermione thở hổn hển. Anh nắm lấy cơ hội, hôn cô sâu hơn. Khi lưỡi anh lướt qua môi dưới, cô ngửi thấy mùi rượu đế lửa theo hơi thở của anh và bật ra một tiếng rên rỉ.Cô muốn anh. Cô cần anh. Họ phải ra khỏi hành lang này ngay lập tức.Như thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, anh kéo cô lên người mình và ôm cô thật chặt. Căn phòng đột ngột quay cuồng và quá muộn, cô nhận ra ý định của anh, cảm giác ngột ngạt, buồn nôn khi độn thổ kèm kéo đến khắp người cô.Mí mắt khẽ run, Hermione tập trung để xác định vị trí mới của mình. Căn phòng tiếp tục quay cuồng, không phải từ chuyến độn thổ của họ mà là vì lượng cồn đang chảy tràn khắp các mạch máu cô. Cô nắm chặt lấy tấm vải áo choàng của Malfoy, cố gắng đứng vững. Mày cô nhíu lại vì lo lắng, thật là liều lĩnh khi độn thổ kèm với một Slytherin trong tình trạng say xỉn. Tuy nhiên, cô không thể không cảm thấy ấn tượng vì anh đã làm được một điều kỳ tích như vậy. Liếc lên nhìn vào đôi mắt xám bạc của anh, cô bắt gặp một nụ cười nhếch mép. Trước khi cô kịp trách mắng, anh cúi xuống, môi anh tìm đến môi cô và mọi sự cảnh giác trôi tuột khỏi tâm trí cô.Khi miệng anh áp vào miệng cô, cô thưởng thức được hương vị cay nồng của rượu đế lửa trong hơi thở anh. Cô cần điều này. Cần anh. Mút lấy môi dưới của anh giữa hai hàm răng, cô nghe thấy một tiếng rên rỉ khàn khàn từ chàng phù thủy. Tách khỏi môi anh, cô quyết đoán kéo sợi dây mỏng của chiếc váy lụa ra khỏi đôi vai, cảm nhận lớp lụa trượt ra khỏi cơ thể, rơi xuống mắt cá chân.Cô đứng trước anh trong chiếc áo lót ren mỏng manh, quần lót đồng bộ và bao da đũa tối màu ôm chặt lấy đùi trên của cô. Nhìn vào đôi mắt háo hức của anh, cô mở khóa, bao da và cây đũa phép của cô rơi xuống đất cạnh chiếc váy. Vươn hai tay ra sau lưng, cô chậm rãi cởi khoá áo ngực, hài lòng khi thấy cằm của Malfoy căng ra, há hốc. Khi cô buông tay khỏi tấm vải mỏng manh, chiếc áo lót ren rơi xuống đất. Hai đầu nhũ bị không khí buổi đêm lướt qua cứng lên ngay lập tức. Anh lại lao vào cô, ngấu nghiến đôi môi cô trong khi bàn tay lướt đi trên cơ thể ấm áp và nắm lấy da thịt cô nhào nặn.Khi Malfoy kéo cô lên không trung, cô quấn đôi chân dài quanh eo anh để anh bế mình lên. Bước về phía trước, anh ép mình vào người cô, lưng cô áp vào tường phòng ngủ.Anh hôn cô mạnh bạo và tuyệt vọng. Khi tay anh khám phá phần da thịt trần trụi của cô, cô cảm thấy những sợi lông tơ trên cơ thể cô lại dựng đứng lên.Cô cần chạm vào anh, đáp lại sự âu yếm của anh. Cô với tay vào giữa họ và cởi chiếc áo chùng của anh ra khỏi đôi vai rộng. Cố gắng giật lấy chiếc khóa thắt lưng tinh xảo của anh nhưng cô run lên rên rỉ khi môi anh tìm thấy cổ cô, ra sức mút mát.Cuối cùng, cô mở bung hàng cúc trên chiếc áo sơ mi, để lộ phần thân trên rắn chắc như được điêu khắc của anh, Hermione lại khẽ rên rỉ. Khi âm thanh tán thưởng gợn lên từ cổ họng cô, Malfoy hăng hái lao vào cô. Cảm giác cương cứng vì bị giam cầm của anh áp vào cô hầu như không che giấu làm cô nức nở. Bị ghim chặt vào tường, cô nghiêng hông cọ vào anh, cho anh biết cô đã ướt và sẵn sàng. Ôi Merlin, cô cần anh. Luồn tay vào giữa cơ thể họ, cô nghịch thắt lưng của anh lần nữa nhưng nhanh chóng nản chí với nhiệm vụ nặng nhọc. Một tay ghim chặt tay cô, Malfoy đứng thẳng lại, giảm áp lực của anh khỏi cơ thể cô. Khi anh nhẹ nhàng hạ cô xuống đất, cô loạng choạng trên đôi chân không vững. Trong một khoảnh khắc, đôi mày của cô nhíu lại, sự bất an len lỏi vào tâm trí. Có lẽ anh đã tỉnh táo lại, nhận ra anh đang làm gì và với ai!Nút thắt kim loại của chiếc thắt lưng bung ra khiến Hermione quay lại trong khoảnh khắc, đôi mắt cô rơi xuống khi thấy Malfoy tháo chiếc khóa bạc của mình bằng đôi tay điêu luyện. Anh nhanh chóng tuột chiếc quần xuống đùi, đá văng đôi giày da sang trọng dưới chân. Cô khẽ liếm đôi môi sưng phồng vì những nụ hôn và thở hổn hển khi đôi mắt cô lướt xuống bên dưới. Hermione đưa tay về phía trước, đặt một nụ hôn kiên quyết nhưng hoàn toàn giản đơn lên môi anh trước khi mút lấy cổ anh và rê lưỡi trên lớp cơ bắp rắn rỏi nhờ Quidditch. Cô mút và hôn, cắn vào da thịt nhợt nhạt của anh, đôi môi cô đi dần về phía những thớ cơ trên bụng. Nắm lấy hông anh, cô chậm rãi quỳ gối, nghe tiếng Malfoy hít vào một hơi kinh ngạc. Những ngón tay của cô vuốt dọc đường nhân ngư, nhẹ nhàng chạm vào anh. Cảm thấy cơ bụng anh siết chặt lại dưới sự đụng chạm của cô, rõ ràng là anh đã nín thở, cô mỉm cười duyên dáng. Hài lòng vì phản ứng của anh, Hermione mượn cơn say đang che mờ tâm trí để mình mạnh dạn hơn. Kéo chiếc boxer xuống thả tự do cho anh, cô cắn môi, cố đặt mắt mình vào xương chậu của anh. Khuôn mặt cô nóng cháy khi nhìn thấy kích cỡ của anh trong tầm mắt, một giọt nước rỉ ra phía trên vật đàn ông của anh khiến cô vô thức liếm môi.Ngẩng đầu lên, cô thấy mắt anh dán chặt vào cô. Nhắm chặt mắt, cô đưa tay về phía trước, từ từ quấn tay quanh anh. Khi bàn tay mảnh khảnh của cô quấn lấy vật đàn ông của anh, cô nhìn thấy mí mắt anh run lên, anh thở hổn hển. Cô siết chặt nó và từ từ dịch tay lên xuống. Malfoy rên rỉ nặng nhọc.Chậm rãi ve vuốt, cô ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cơ thể anh, các góc cạnh rõ ràng và khéo léo, làn da nhợt nhạt nhưng cơ bắp rắn rỏi. Suy nghĩ lưng chừng khiến cô dừng tay lại, đôi mắt Malfoy khóa chặt lấy cô khi cô tiến về phía trước, quét lưỡi dọc theo mặt dưới chiều dài của anh. Đầu lưỡi cô vòng quanh đầu nó, một cảm giác thỏa mãn bao lấy cô khi cô nghe tiếng rên rỉ chật vật lạ lùng phát ra từ thanh quản anh. Cô khẽ mút, anh phát ra một tiếng rên khàn khàn. Lưỡi cô khẽ lướt qua lại. Tay Malfoy vuốt ve một bên mặt cô trước khi vò rối tóc cô trên đỉnh đầu, cô hướng về phía trước khi hông anh khẽ giật lên từng chút một đẩy vào miệng cô. Một tay giữ lấy hông anh, một tay cô trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng nâng lấy hai quả bóng và lăn chúng trong lòng bàn tay. "Granger, dừng lại!!." Anh rít lên gầm gừ.Chọn cách bỏ qua yêu cầu của anh, cô tiếp tục trêu chọc hai quả bóng nhỏ. Miệng cô hút chặt lấy anh. Cô muốn anh hoàn toàn khuất phục trước sự đụng chạm của cô. Những tiếng gầm gừ nối tiếp nhau vang lên cho đến khi anh đột ngột kéo hông ra khỏi miệng cô và các thớ cơ của anh co giật. Anh đưa tay ôm lấy hàm cô, hết sức nhẹ nhàng, dỗ dành cô đỡ cô đứng lên. Môi anh tìm thấy môi cô, hôn cô thật dịu dàng trước khi nắm lấy một lọn tóc xoăn hoang dại sau gáy cô. Anh khẽ giật về phía sau, buộc cô phải nhìn lên trần nhà cao của căn phòng. Môi anh chạm vào làn da đỏ ửng của cô, hôn và cắn một đường đến tai cô trước khi anh thì thầm với da thịt cô. "Anh muốn ... Anh cần vào bên trong, Granger. Anh cần cảm nhận em. Anh cần em hét lên tên anh khi anh vào."Dưới tác dụng của rượu, đầu óc cô trống rỗng, giọng cô thút thít, đôi chân cô yếu dần và đầu gối cô co quắp. Anh dễ dàng bắt lấy cô, siết cô vào cơ thể rắn chắc của anh. Sau cái ôm dịu dàng thoáng qua, anh kéo cô lên và ấn cô vào tường một lần nữa, hai chân cô quấn lấy anh theo bản năng.Cảm nhận được sự cương cứng, ẩm ướt của anh trượt vào đùi trong của cô, cô rên rỉ ra tiếng. Và Merlins ơi, tại sao cô vẫn còn mặc đồ lót?Malfoy rõ ràng có cùng câu hỏi với cô, anh chạm vào nó, lướt ngón tay cái xuống giữa những nếp gấp, qua lớp ren đẹp đẽ quyến rũ, anh gầm gừ, "Evanesco".Chiếc quần lót ren của cô biến mất và cô cảm thấy khí lạnh lướt trên những nếp gấp ẩm ướt của mình trong giây lát trước khi Malfoy tự điều chỉnh vị trí của mình và lao vào sâu bên trong cô.Đầu anh gục xuống khi anh phát ra một tiếng gầm nhẹ trên xương quai xanh của cô. Hermione đột nhiên rất biết ơn vì có thể cùng tận hưởng khoảnh khắc này với anh, giao mình cho anh, anh hoàn toàn lấp đầy cả linh hồn cô. Cô chầm chậm đưa những ngón tay vuốt dọc theo xương sống của anh, nắm lấy những sợi tóc mỏng sau gáy anh trước khi luồn tay qua mái tóc vàng. Cô kéo anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Mắt cô lướt qua con ngươi xám bạc chứa đầy dục vọng hoang dã trước khi cô ngấu nghiến môi anh trong một nụ hôn mãnh liệt. Cắn lấy môi dưới của anh, cô siết chặt lấy tóc anh. Bàn tay tự do của cô di chuyển để chống lại vòng eo rắn chắc.Bỏ một bàn tay đang đỡ mông cô, ngón tay của Draco tìm thấy bàn tay cô. Anh nhẹ nhàng đan xen hai bàn tay, đưa nó lên phía trên đầu cô và đè tay họ vào tường. Anh quấn lấy lưỡi cô ngay sau đó, bắt đầu thúc vào cô với một sự nhịp nhàng chính xác. Khi môi anh rời khỏi môi cô, anh tàn phá cổ cô, cắn và mút, để lại dấu ấn của riêng mình.Cảm giác kì lạ cuộn dậy ở bụng dưới, cô siết người lại phát ra một tiếng rên. "Mmm Draco!"Hông anh chồm về phía trước, tên anh đặt trên môi cô phá vỡ giới hạn cuối cùng của anh. Khi anh đè cô vào tường một cách mạnh mẽ, những món đồ trang trí căn phòng như bắt đầu rung chuyển. Một tiếng thở hổn hển bật ra khỏi môi Hermione khi khung hình trên đầu tủ quần áo rơi xuống và vỡ tan trên sàn nhà. Malfoy không ngừng chuyển động, sự chú ý của anh chỉ tập trung vào cô khi hông anh đập mạnh vào cô, đưa cô đến giới hạn của mình.Đột nhiên, anh dừng lại mọi cử động. Hermione không hài lòng rên rỉ. Malfoy ngước mắt lên, nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh nhếch lên thành một nụ cười. Môi anh mấp máy, nhưng không nói thành lời. Giữ chặt cô trên cơ bụng săn chắc của anh, Hermione cảm thấy anh đang cẩn thận ôm lấy mông cô và dời toàn bộ sức nặng của cô lên người anh. Hít một hơi thở gấp gáp khi anh đột nhiên giữ cô trên cao, cô cảm thấy những bức tường bên trong mình siết chặt lấy anh hơn bao giờ hết. Draco rên rỉ, thở ra một hơi rùng mình trước khi xoay người, đầu cúi xuống hôn lên bờ vai trần của cô. Anh tiến về phía trước, dường như không hề bị làm phiền bởi sức nặng của cô trong vòng tay anh kể cả khi anh né tránh những mảnh kính vỡ.Hermione cảm thấy mình bị ngã, ngã về phía sau, Draco để cô ngã xuống tấm nệm sang trọng trong khi họ vẫn chặt chẽ kết hợp với nhau. Không một phút giây hối hận, thậm chí không để cô lấy lại hơi thở, Draco lùi hông ra trước khi nhanh chóng đẩy mạnh lại về phía trước, xâm nhập vào sâu bên trong cô một lần nữa. Cảm nhận cơ ngực rắn chắc của anh đè lên trên đôi gò mềm mại của cô, cô nhìn anh sợ hãi khi Malfoy quỳ gối bên dưới cô. Đôi mắt cô lướt dọc theo chiều dài cơ thể anh, nhìn chằm chằm vào làn da nhợt nhạt và bờ vai an toàn của anh. Một tiếng hét khẽ bật ra khi anh nắm lấy ngực cô. Thở hổn hển, mí mắt cô run rẩy tìm kiếm ánh mắt của anh. Đôi mắt họ chạm nhau trong giây lát, trao đổi những điều họ không thể nói nên lời. Cô cảm thấy sức lực của anh chùng lại, nhịp điệu của họ bị gián đoạn khi anh nhìn vào nơi cơ thể họ kết nối với nhau. Cô nhìn thấy một niềm hạnh phúc lướt qua anh. Niềm tin dâng trào trong cơ thể cô, hòa lẫn với niềm hạnh phúc sắp xảy ra. Cô muốn khắc sâu chính mình vào tâm trí anh. Cô vô thức mân mê ngực mình, cắn môi bóp nghẹt tiếng rên rỉ sôi sục khi mắt anh va vào mắt cô. Sự chú ý của anh tập trung trở lại, cô bắt đầu trượt tay xuống cơ thể mình, tìm đến vị trí kết hợp của cả hai trong sự ngạc nhiên mất hồn của anh. Cô khẽ day vào một điểm nhỏ. Ngay lập tức cơ thể cô siết chặt lấy anh hơn bao giờ hết, tốc độ của anh vô thức tăng lên, tuyệt vọng và ngày càng điên cuồng. Cô cuộn người trong cơn đau, niềm vui và sự sung sướng. "Ôi Godric! Draco! Cho em đi Draco!" - Hermione nài nỉ.Tay cô lướt lên len lỏi qua những lọn tóc vàng bóng mượt của anh. Cô kéo anh xuống, môi cô chạm vào nụ hôn đau đớn của anh khi cơn co thắt kéo đến.''Hermione!!''Âm thanh gọi tên cô bật ra từ môi anh như một lời cầu nguyện tuyệt vọng cuối cùng. Hông anh đấy về phía trước một cách thất thường và mạnh bạo trước khi sức nóng thiêu đốt lý trí cả hai, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc bao trùm cơ thể cô khi cô co thắt dưới cơn cực khoái mênh mông như sóng đánh.Cơ thể Malfoy đổ sụp lên người cô, lồng ngực của họ áp vào nhau khi chúng nhấp nhô theo từng hơi thở hổn hển. Cảm nhận được từng nhịp tim anh đang đập dữ dội vào ngực cô, cô tận hưởng cảm giác cuối cùng khi anh còn trong mình. Cô có thể cảm nhận mùi mồ hôi và tình dục hòa quyện trên không trung. Xoa ngón tay lơ đãng trên lưng anh, cô nghiêng đầu về phía anh, nép mũi sau tai anh và hít sâu, để từng giác quan của cô ghi nhớ khoảnh khắc này.Malfoy đặt một nụ hôn dịu dàng lên cổ cô rồi nhổm dậy. Một tiếng thở dài chậm rãi thoát khỏi cổ họng cô khi anh rời khỏi người cô lăn sang bên cạnh. Không ai thốt ra một từ nào khi anh ôm lấy cô từ phía sau, ngực anh dán vào lưng cô, cánh tay anh vòng lên ôm lấy cô.Dịu dàng như một đôi nhân tình thực sự. *Mí mắt cô run rẩy, đôi mày Hermione nhíu lại khi một tia sáng ban mai chiếu vào mặt cô. Điều chỉnh từ từ với ánh sáng gay gắt, đôi mắt cô nhìn xuống cơ thể và thấy một cánh tay to lớn vắt ngang thân mình trần trụi.Cẩn thận để không đánh thức chàng phù thủy đang say ngủ, cô quay đầu lại nhìn anh và trái tim cô đau nhói. Cô muốn điều này, thực sự cô muốn anh. Nhưng nó có ý nghĩa gì cơ chứ?Chắc chắn anh không thể nào muốn một cơn say rượu tai tiếng với một phù thủy Muggle?
Có lẽ với anh, cô chỉ là một niềm yêu thích bất chợt hay khó chấp nhận hơn, là một ảo mộng tuổi teen kéo dài đến giờ này?
Cô không có ý nghĩa gì với anh hơn bất kỳ ai khác, cô chỉ là một người nữa trong một loạt các cuộc chinh phục của anh. Anh đã thay đổi, đó là sự thật, nhưng gia đình anh vẫn còn những định kiến sẽ mãi duy trì. Một di sản anh nhất định sẽ gìn giữ. Một giọt nước mắt rơi xuống má cô khi cô thận trọng tách mình ra khỏi người anh và để lại sự ấm áp của vòng tay anh phía sau.Triệu tập đũa phép của mình, cô thì thầm một loạt bùa làm sạch và nhanh nhẹn mặc quần áo, cô cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên khi nhớ lại món đồ lót đã biến mất. Cô rì rầm ếm một bùa im lặng và một bùa tan ảo ảnh lên chính mình, ngay sau đó cô mở cửa. Nhìn trộm người đàn ông đang ngủ một lần cuối cùng, cô thở dài trước khi quyết đoán bước ra hành lang và bỏ lại đêm điên cuồng của họ phía sau.
------------------------------
Một cơn co thắt dữ dội xé toạc tâm trí Hermione đưa cô trở lại hiện tại. Cô nắm chặt lấy ga giường, bụng phập phồng và nghiến răng."Những cơn co thắt đang trở nên thường xuyên hơn Granger. Chúng ta không có thời gian để gọi Lương Y khác đâu."Nghe thấy lời anh, Hermione nhìn sang chàng trai tóc vàng, đôi mắt cô mở to hoảng hốt.Nhìn thấy sự hoảng loạn rõ ràng trên gương mặt cô, Malfoy cười khẩy, "Cũng không phải tôi chưa từng thấy em khỏa thân bao giờ.''Quắc mắt với người đối diện, cô sẵn sàng mắng anh vì câu nói ấy. Tuy nhiên, trước khi cô có thể kiểm soát được, những lời rên rỉ bật ra từ ngực cô khi một cơn co thắt khác tràn vào cơ thể.Với một tiếng thở dài, Malfoy vuốt sống mũi. "Tôi xin lỗi, điều đó thật không chuyên nghiệp. Tôi chắc chắn em có thể hiểu, tuy nhiên tình huống này thực sự cũng rất khó khăn với tôi."Hermione nghẹn ngào cười, "Khó khăn với anh? Anh đang đùa tôi à?"''Em có nhận ra đây là lần đầu tiên ta thực sự gặp lại nhau kể từ khi em bước ra khỏi đời tôi không?"Mày cô nhíu lại, cô khoanh tay trước ngực như phòng thủ. "Bước ra khỏi đời anh? Chúng ta không có quan hệ gì cả Malfoy! Chúng ta đã có một đêm say với nhau. Tôi chắc chắn rằng anh đã hối hận ngay lập tức khi mớ rượu đế lửa bốc hơi hết khỏi người! "Những đường nét trên khuôn mặt anh thay đổi, biến thành một biểu cảm thoáng qua mà cô không thể nào giải mã trước khi anh hỏi - "Đó là điều em nghĩ ư? Em nghĩ rằng anh sẽ hối hận vì qua đêm với em?''Chỉ tay về phía anh, cô rít lên phản bác, "Làm sao mà anh không hối hận? Qua đêm với một máu bùn! Tôi biết chắc rằng anh chỉ muốn vui vẻ lúc đó thôi, một sự kích thích rẻ tiền! Tôi sẽ không ở lại đó để nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt anh khi anh mở mắt và nhận ra ... "Tiếng cô nhỏ dần, cô hít một hơi thật mạnh và nhăn mặt đau đớn, một cơn co thắt khác ghì chặt lấy cô, khiến cô không nói nên lời. Bản năng nghề nghiệp của Malfoy rõ ràng bị đẩy trở lại khi thấy sự khó chịu ngày càng tăng của cô. Anh bước về phía trước, rút đũa phép từ bao da và bắt đầu thực hiện một loạt bùa chẩn đoán phức tạp. Khi anh nhìn vào hàng loạt những vạch phát sáng và phác đồ lơ lửng trong không trung, anh nói khẽ. "Em cần hít thở sâu, huyết áp của em đang tăng cao."Anh dừng lại một lúc như thể đang đấu tranh xem có nên tiếp tục vấn đề của họ không. Sau cùng, anh vẫn nói tiếp với một tông giọng trầm thấp nhưng kiên định."Anh chưa bao giờ hối hận về những gì chúng ta có đêm đó, và sẽ không bao giờ anh hối hận. Rất nhiều lần trong đêm ấy anh đã muốn nói với em, cho em biết anh thực sự nghĩ gì về em. Và cảm nhận của anh đối với em. Tuy nhiên, anh không muốn em nghĩ rằng đó chỉ là những lời anh nói ra trong lúc cao trào không tỉnh táo, vì vậy anh đã đợi đến sáng. Anh muốn giữ những lời đó cho đến khi anh cảm thấy đúng thời điểm, Hermione.''Lông mày cô nhíu lại, Hermione không thể tin vào những gì cô đang nghe. Anh ấy đang nói gì vậy?Dường như rất buồn bã, anh khẽ nói tiếp: "Khi anh thức dậy em đã rời đi. Anh cứ nghĩ mình nợ em một lời giải thích, thế nhưng rất nhiều lần, anh đã bị hoài nghi nuốt chửng. Anh biết em hối hận vì những gì đã xảy ra. Thật lòng anh không thể trách em. Mọi người dèm pha về anh đủ điều, thậm chí sau tất cả những gì anh đã làm suốt nhiều năm qua. Trước khi anh kịp nói cho em biết, tin tức của em đã có ở khắp các Tuần báo phù thuỷ và Nhật báo tiên tri."''Cô gái vàng Hermione Granger và người đàn ông Muggle bí ẩn,'' - anh bật cười cay đắng. ''Trước khi anh có cơ hội thú nhận tình cảm với em, anh đã nghe tin em có thai. Mang thai với một Muggle bí ẩn."Đôi mắt anh lướt đến bụng cô. Hermione thấy nỗi buồn rõ ràng trên gương mặt anh, nhưng có một cái gì đó bên dưới nỗi buồn. Một khao khát không lời...Cô vẫn luôn chắc chắn rằng sự khao khát của anh đối với cô chỉ là nhất thời, hoặc một loại chinh phục. Cô đã tự thuyết phục mình rằng anh không thể nào muốn cô, một phù thủy Muggle tầm thường. Thế nhưng bây giờ, trong khoảnh khắc này, cô nhìn thấy nỗi buồn trong mắt anh, gánh nặng của những lời anh chưa kịp nói. Cô có thể thấy sự hối tiếc của anh. Tuy nhiên, Hermione biết rằng họ không hối hận vì những gì đã xảy ra, nhưng lại hối hận về những gì đã có thể xảy ra. Sự tuyệt vọng của anh rõ ràng hơn bao giờ hết.Hermione nhấc tay với lấy anh, nhưng một cơn co thắt dữ dội khác ập đến và tay cô buông xuống ôm lấy bụng, cô nghiến răng và nín thở.Đôi mắt của Draco tập trung lại khi anh đánh giá các bùa chú chẩn đoán một lần nữa. Anh nghiêm túc nhìn xuống cô, "Đến lúc rồi Granger!"Sự hoảng loạn dâng trào trong cô và cô bắt đầu thở dồn dập.Đột nhiên, đôi môi anh ghé sát tai cô, hơi thở anh ấm áp phả vào da cô với từng âm tiết anh nói. "Em có thể làm điều này Hermione, em là người mạnh mẽ nhất mà anh biết." Anh khẽ vuốt những sợi tóc xoăn khỏi khuôn mặt cô, đầu anh chuyển động phía trên cô.Chăm chú theo dõi từng chuyển biến nhỏ nhất, Hermione gần như mong đợi anh sẽ đặt một nụ hôn tinh tế lên trán cô. Tuy nhiên, Malfoy vẫn đứng yên, lắc đầu khẽ khàng loại bỏ mọi ý niệm không nên có trước khi anh lùi lại. Với một tiếng thở dài, tất cả dấu vết của cảm xúc đã bị quét sạch khỏi khuôn mặt anh khi anh lấy lại sự chuyên nghiệp, quay trở lại vai trò một Lương Y. Anh vẫy đũa phép để chiếc giường tự điều chỉnh lại và đôi chân của Hermione cong lên."Anh cần phải loại bỏ quần áo phía dưới của em Granger." - Anh nói, như một lời xin phép.Hermione gật đầu khi một cơn co thắt khác phá hủy cơ thể cô. Áp lực dâng trào khiến cô mất một lúc để lấy lại nhịp thở giữa những cơn đau tưởng chừng không ngừng nghỉ.Với một cú vẩy nhanh của cây đũa phép, Hermione cảm nhận được không khí bệnh viện mát lạnh trên da thịt trần trụi của cô. Cô biết mình nên cảm thấy ngượng, hay xấu hổ nhưng có gì đó trong cô đã thay đổi. Trọng tâm duy nhất của cô bây giờ là đưa con của mình an toàn đến với thế giới này.Cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay anh trên đầu gối lộ ra, cô để yên khi anh điều chỉnh hai chân cô vào tư thế sinh nở thích hợp. Khi cơn co thắt lên đến đỉnh điểm Malfoy bắt đầu chuyên nghiệp thì thầm hướng dẫn cô đẩy, nhắc nhở cô thở và khen ngợi cô vì những nỗ lực của mình. Cô không biết qua bao lâu, bao nhiêu phút hay giờ. Cơ thể cô tan rã vì mệt mỏi, nhưng một cái gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cô đang hướng ra ngoài.Draco ngẩng đầu lên, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô. "Sắp được rồi, anh đã thấy đầu bé con. Em sắp làm được rồi Granger. Em có thể làm điều này mà. Khi cơn co thắt tiếp theo xuất hiện anh cần em rặn xuống bằng tất cả sức lực của mình. Không được dừng lại!"Khi cơn co thắt tiếp theo tràn qua từng giác quan của cô, cô làm đúng như lời anh chỉ dẫn, buộc cằm cô xuống ngực, cô tập trung sức mạnh, quyết tâm vượt qua nỗi đau trước khi kiệt sức."Đúng rồi! Granger, Granger, Đầu ra rồi! Nhanh lên, hít vào và lặp lại một lần nữa!"Hít một loạt hơi thở gấp gáp, Hermione sẵn sàng. Nghiến chặt răng, một tiếng gầm gừ xé ra từ cổ họng. Đột nhiên Malfoy đứng dậy, bế đứa trẻ nhỏ bé im lặng trong tay.Tại sao bé vẫn chưa khóc? Cô không dám chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con. Malfoy lật em bé lại, đặt nó lên cẳng tay trong khi anh bắt đầu xoa mạnh vào lưng nó. Đột nhiên sự im lặng trong căn phòng bị phá vỡ với một tiếng khóc vang vọng. Khuôn mặt Hermione nở ra một nụ cười tuyệt đẹp, cô kiệt sức ngã ngửa ra sau trong sự nhẹ nhõm.Mơ hồ, cô nhận ra Malfoy đang đọc một loạt bùa chú. Phép thuật để chữa lành, cắt dây rốn và những bùa kiểm tra cụ thể về tình trạng sức khoẻ của đứa bé. Một sự im lặng trì trệ lan trong không khí và đột nhiên một ý nghĩ tràn vào đầu cô. Có cái gì đó không đúng. Với sự cố gắng hết mức có thể, cô tập trung lại trạng thái điên cuồng của mình, Hermione chậm chạp nhổm dậy dồn trọng lượng vào khuỷu tay.Malfoy đứng trước cô không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn đứa trẻ, đôi mắt mở to vì sốc. Cái nhìn chăm chú của anh không rời khỏi đứa bé khi anh triệu tập một miếng vải, quấn nó vào người đứa bé sơ sinh thật cẩn thận. Anh rõ ràng do dự một lúc trước khi nâng một góc vải lên, nhẹ nhàng lau đi một ít máu dính trên đầu bé con. Khi anh lau sạch máu, mái tóc bạch kim của em bé sáng lên, đứa bé của họ, tỏa sáng dưới ánh đèn bệnh viện khắc nghiệt. Hermione nhìn theo, không nói nên lời, khi đôi môi Malfoy run rẩy và anh quỳ xuống, ôm chặt đứa trẻ sơ sinh vào ngực mình.Anh ngước nhìn cô, nước mắt nhợt nhạt lan trên khuôn mặt. "Em có bao giờ định nói cho anh không?"Cô thật lòng không biết. Cô đã nghĩ về việc đó rất nhiều lần. Chưa một lần cô thực sự muốn che giấu sự thật với anh. Nhưng sự nghi kỵ và lo sợ đã luôn làm cô khó chịu, ngăn cô khỏi những gì sâu thẳm cô biết là đúng."Em không nghĩ anh sẽ muốn nó, một đứa trẻ máu lai. Em đã nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn khi nó lớn lên mà không biết gì, còn hơn là bị xa lánh bởi chính cha của nó." - Cô giãi bày yếu ớt."Em thực sự nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy?" Draco hỏi, giọng anh đâu đó giữa thịnh nộ và tuyệt vọng.Trái tim Hermione vỡ tan tành. Trong khoảnh khắc nhìn anh ôm đứa con của mình thật dịu dàng cô không hề nghi ngờ rằng Draco Malfoy sẽ yêu con của mình vô điều kiện.Nước mắt tuôn rơi, cô gục đầu xuống, choáng ngợp vì sự thật trước mắt cô. "K-Không. Em không ...nghĩ vậy nữa."Biểu cảm của Draco dịu lại, anh nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong tay khi nó bắt đầu khóc."Draco. Làm ơn, cho em bế con." - Cô khẩn khoản.Anh ngước nhìn cô, cô ngồi trên một tấm vải lanh dính máu, cánh tay vươn ra, muốn ôm lấy con. Đứng thẳng dậy, Malfoy tiến về phía cô, và không thèm xin phép, anh biến mất chiếc áo sơ mi của cô. Hermione thở hổn hển, nhanh chóng kéo tay cô lại để che lấy ngực mình."Con bé cần tiếp xúc da chạm da với mẹ." - Anh giải thích đơn giản, nhẹ nhàng gạt tay cô sang một bên để đặt đứa con của họ lên ngực cô."Con bé?" Hermione ngạc nhiên hỏi khi nhìn xuống cô con gái nhỏ.Đứa bé ngước nhìn cô, đôi mắt màu bạc giống anh và Hermione tự hỏi làm thế nào cô có thể lừa dối bản thân mình, cho rằng cô có thể che giấu sự thật này.Sau khi cơn lúng túng qua đi, Hermione ngồi ngả người trên giường bệnh cho con gái bú. Malfoy đứng cạnh họ, vẫy đũa phép dọn dẹp hậu sinh và thực hiện một loạt bùa chẩn đoán để đảm bảo ổn định cả sức khỏe của cô và con gái.Cuối cùng, khi anh hoàn thành trách nhiệm Lương Y của mình, Malfoy mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và im lặng nhìn họ, cảm giác như anh có thể vĩnh viễn nhìn như vậy. Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng Hermione không biết phải nói gì tiếp theo.Phá vỡ sự im lặng căng thẳng, anh hít sâu, hai chân ghế cào vào sàn nhà lát gạch khi anh đứng dậy. Hermione hoảng hốt, đột nhiên cô muốn cầu xin anh đừng rời đi. Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, anh không đi ra khỏi phòng, thay vào đó, anh tiến lại gần, ngồi lên mép giường cô. Từ từ đưa tay lên, anh đưa tay về phía con, ngón tay cái lướt qua trán con gái khi cô bé nằm yên trong vòng tay Hermione.Draco rời mắt khỏi con gái và ngước lên nhìn Hermione, đôi mắt màu xám của anh sâu thẳm và nóng rực. Cô không thể rời mắt khỏi anh khi môi anh khẽ thì thầm."Cả hai chúng ta đã đưa ra rất nhiều những quyết định sai lầm vì bất an hoặc hối tiếc. Anh không muốn điều đó khiến cuộc sống của anh bị ảnh hưởng nữa. Anh rất quan tâm đến em Hermione, anh quan tâm đến em từ rất lâu rồi. Anh muốn ở bên em, anh muốn một gia đình.''
''Em sẽ cho anh cơ hội yêu em chứ? " Hermione nghẹn ngào và quai hàm cô há ra vì sốc. Cho đến tận lúc anh thốt ra những lời mà cô chưa một lần dám thừa nhận cô mong muốn đến mức nào. Tìm lại một chút bình tĩnh, cô hít một hơi thở gấp gáp hồi hộp. Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười rụt rè khi cô khẽ gật đầu.Malfoy đưa tay ra, bàn tay anh luồn sau cổ cô và quấn vào những lọn tóc hoang dại của cô giống hệt như đêm con gái họ được thụ thai. Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, đôi môi anh tìm thấy môi cô, da thịt họ hòa vào nhau một cách hoàn toàn tự nhiên như nó vốn phải thế.Cô có thể cảm nhận được sự gò bó của anh, cố gắng không làm phiền đến sinh linh nhỏ bé nép mình giữa họ. Anh dừng lại nụ hôn của họ bằng một tiếng thở dài hạnh phúc và ngả đầu lên trán cô.Cô vẫn còn nhiều điều muốn nói, họ vẫn còn rất nhiều thứ để thảo luận và quyết định. Nhưng sẽ đến lúc đó sớm thôi nên cô vẫn kiên quyết im lặng. Nụ cười lộ ra trên môi cô khi một luồng hơi ấm lắng đọng trong tim, và cô cho phép mình tận hưởng khoảnh khắc này của họ, chỉ có ba người họ.
***
T/N
Đây là một chiếc fic mình siêu thích nhưng đến hôm nay mới dịch được.
Khi mình đọc hết Unspoken Words, mình chợt nhớ đến một câu nói rất hay trích trong một cuốn sách có tên tương tự All Those Things We Didn't Say - Marc Levy
It's funny how we always search for reasons not to love — fear of suffering, fear of abandonment, but the love of life, oh, how much you can take for granted until you realize that, one day, you're going to lose all of it.
Hi vọng rằng tất cả chúng ta đều có thể làm những điều đúng đắn đúng thời điểm. Không hiểu lầm, không bõ lỡ, không hối tiếc.
Tiara Nguyen
*
https://www.youtube.com/watch?v=LN69pVEADOQ
Thank you so much to one of my favorite writer [lilithshadefanfic] for give me permission to translate this Fic to Vietnamese.
Check out more story with her Tumblr here : https://lilithshadefanfic.tumblr.com/
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store