Fantic Ly Chu Lan Nhan Nhu Qua
Lại trở về Cốc Hoè Giang, hít thở bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt nơi đây. Bên tai chỉ có tiếng gió núi thổi qua cốc phát ra những âm vang ù ù. Những yêu quái nhỏ từng đến đây hấp thụ linh khí trời đất vẫn không dám lại gần ta. Ngày tháng dường như quay trở lại khoảng thời gian khi ta còn chưa hóa hình. Đây là lần thứ hai ta cảm thấy sự tĩnh mịch nơi cốc khiến người ta sợ hãi, nhưng rõ ràng hàng ngàn năm không gặp Chu Yếm, ta đều đã quen sống cô độc ở đây. Ta cử động tay chân cứng đờ, xiềng xích nặng nề cũng lay động theo, âm thanh kim loại va chạm vang vọng khắp cốc. Ta rất muốn biết sau khi phong ấn ta, Triệu Viễn Châu đã có phản ứng thế nào. Vì vậy, ta sai Ngạo Nhân đi dò la hành tung của hắn. Biết được hắn đã giết Triệu Uyển Nhi, giết rất nhiều người. Ta có chút hả hê, lần này hắn cũng giống như ta rồi, đều trở thành yêu quái mà chính hắn từng gọi là mười ác không tha. Có lẽ vì thế hắn sẽ hiểu ta, sẽ ít nhất đến gặp ta một lần; nhưng ta mãi chẳng đợi được hắn. Ngao Nhân nói rằng hắn tự giam mình trong kết giới, ngày ngày ăn năn hối lỗi. Như vậy, ta và hắn cũng coi như đồng cảm trong cùng một hoàn cảnh. Cứ thế thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu, nhưng Ngao Nhân nói mới chỉ tám năm. Còn ta thì cảm thấy từng ngày dài tựa thế kỷ. Triệu Viễn Châu có bạn mới, vẫn là con người. Ta vung tay áo, đánh vỡ một tảng đá bên cạnh, làm Ngạo Nhân cũng bị dọa giật mình. "Triệu Viễn Châu, ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Có bạn mới bên cạnh, ngươi còn nhớ người bạn cũ năm xưa không?""Hắn là ai?""Là kẻ không thể lộ mặt, một tên ...khó ưa"Nhìn ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Triệu Viễn Châu, đôi mắt mang chân nhãn phá ảo bỗng nhiên khiến ta cảm thấy nhói đau. Ta nhắm mắt lại, kéo lên một nụ cười đầy thê lương. "Đây là cách ngươi giới thiệu ta với người bạn mới của ngươi sao?"Ta không cam tâm. Tại sao chỉ có mình ta bị ký ức trói buộc ở nguyên chốn cũ? Vì vậy, ta hết lần này đến lần khác dùng tuổi thọ để đánh đổi việc nhập hồn, xuất hiện trước mặt Triệu Viễn Châu. Ta không quan tâm đến phản phệ, chỉ cần thấy hắn không thoải mái, ta liền cảm thấy vui. Ta bày mưu tính kế, thậm chí không ngần ngại hợp tác với một nhân tộc mang chiếc mặt nạ kỳ lạ. Hắn muốn nội đan của Triệu Viễn Châu, đúng là mơ mộng viển vông. Trong thiên hạ này, ngoài ta ra, không ai có tư cách giết hắn. Chỉ có ta và hắn mới thực sự xứng đôi. Cuối cùng, nhờ có sự giúp đỡ của Chúc Âm, ta phá hủy Bạch Trạch lệnh, giải trừ phong ấn. Triệu Viễn Châu dưới ảnh hưởng của huyết nguyệt lại một lần nữa mất đi lý trí. Nhìn hắn, toàn thân quấn lấy sát khí đỏ thẫm, cao cao tại thượng, hóa ra pháp tướng, lòng ta đột nhiên dâng lên một sự thỏa mãn tột cùng. Đây mới là Chu Yếm! Yêu quái trẻ tuổi và tài năng nhất Đại Hoang. Sát khí nên trở thành vũ khí sắc bén nhất của hắn, chứ không phải dùng thân mình làm lồng giam, tự trói buộc bản thân. Nhìn Chu Yếm từng bước từng bước tiến đến đám bạn mới gọi là "bằng hữu" kia, ta chợt muốn biết, nếu hắn tỉnh lại, nhìn thấy thi thể khắp nơi, sẽ có biểu cảm thế nào. Đến lúc đó, hắn chỉ còn lại mình ta. Nhưng ông trời luôn đối nghịch với ta. Anh Chiêu lão đầu ấy vậy mà lại bỏ mặc đứa cháu nội ruột của mình, hy sinh nguyên thần để áp chế sát khí. Chu Yếm lại sẽ tự trách mình nữa rồi. Ngạo Nhân nói họ muốn tìm Dao Thủy để sửa chữa Bạch Trạch lệnh. Vậy thì ta không cần đi tìm bọn họ, vì chính họ đã tự dâng mình đến trước mặt ta. Lần này, ta nhất định sẽ khiến Triệu Viễn Châu nhìn rõ bản chất xấu xa của con người. Thế nhưng, khi nhìn thấy Triệu Viễn Châu rơi lệ vì Thần nữ Bạch Trạch yếu ớt ấy, giương cây ô giấy mà ta từng tự tay tặng hắn, chỉ thẳng vào tim ta, từng chữ từng câu đều là: “Ly Luân, ô là ngươi chọn, ly tán cũng là ngươi chọn” ta bỗng trở nên hoang mang.Đó là lần thứ hai ta xuống nhân gian, ta không hiểu gì về đồng âm giữa “ ô ” và “tán”, chỉ biết rằng Chu Yếm thích nó. Người bán hàng hét giá cao, ta không có tiền, liền hóa cả một vò mật hoè đổi lấy, tại sao lại trở thành ly tán? Ta không thể hiểu, cũng chẳng ai dạy ta. Khi bị Triệu Viễn Châu đâm xuyên qua vai, ta cảm giác như mình sắp chết vì đau. Dù hắn không xuống tay giết, nhưng vết đâm này lại như xuyên thẳng vào tim ta, cắt xé một phần trái tim, cơn gió lạnh buốt lướt qua, mang theo nỗi đau xẻ thịt thổi tan đi mọi hơi ấm. Ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt hắn, ta đột nhiên nhìn rõ. “Ngươi không phải Chu Yếm của ta...”Ta khẽ lẩm bẩm, bất ngờ triệu hồi pháp khí, gõ mạnh một cái, hất văng cả hai người họ. “Nếu không phải Chu Yếm, thì không cần giữ lại. Hai ngươi hãy cùng làm bạn chôn theo Chu Yếm của ta!”Nói xong, ta ném chiếc trống bỏi trong tay, chiếc trống lơ lửng giữa không trung. Đột nhiên, một bóng trắng vùng vẫy lao ra, trực tiếp lao đến ôm lấy trống bỏi, ngã lăn xuống đất. Lại là Thần nữ Bạch Trạch đáng chết đó!
Nàng lấy ra nửa đoạn tiêu gỗ trong ngực áo, đâm thẳng vào mặt trống. Chiếc trống bỏi lập tức vỡ vụn, luồng khí mạnh mẽ hất nàng bay ra xa. “Không!”Pháp khí bị phá hủy, ảo thuật che giấu vết cháy của Bất Tận Mộc trên người ta cũng tan biến. Dưới tấm áo choàng, tay và cổ ta lộ ra dáng vẻ khô héo, toàn thân như bị mục nát, chẳng khác gì một đoạn gỗ khô cằn. Triệu Viễn Châu kinh ngạc nhìn ta. “Ly Luân…”Ta ngẩng lên nhìn mu bàn tay mình, vẻ mặt ghê tởm, tràn đầy hận ý nhìn hắn. “Ngạc nhiên gì chứ? Như ngươi đã thấy, ta trở nên thế này đều là nhờ ‘ơn’ của ngươi! Lúc đó Bất Tận Mộc đã vào cơ thể ngươi, pháp thuật của ngươi cũng mang theo sức mạnh của nó, khiến ta bị thương nặng cùng lúc.”“Ta khi đó không hề biết...”
Ta nhìn hắn chằm chằm đầy giận dữ, nhưng hắn lại cúi mắt xuống. “Ngọn lửa Bất Tận Mộc, không thuốc nào chữa được. Ngươi mang đến cho ta nỗi đau đớn không bao giờ nguôi...”“Ly Luân, ta không cố ý dùng Bất Tận Mộc để làm ngươi bị thương, là lỗi của ta... Uyển Nhi nói rằng phong ấn ngươi tại nơi sinh ra, dù là hình phạt vô tận, nhưng lại là điều tốt. Vì một khi bị phong ấn, dưới sự ràng buộc của Bạch Trạch lệnh, lời nguyền của Bất Tận Mộc cũng mất đi hiệu lực. Ngươi sẽ không phải chịu nỗi đau thiêu đốt mãi mãi, có thể sống sót...”Ta cười lạnh một tiếng. “Nực cười, bị giam cầm vĩnh viễn trong một góc nhỏ hẹp, sống không bằng chết, cái dạng tồn tại vô nghĩa đó, có giá trị gì? Chẳng thà bị thiêu thành tro bụi, rải khắp đất trời. Trong những năm tháng ta bị giam cầm, ngươi thậm chí chưa từng đến thăm ta.”Ta cười âm u, nhìn Triệu Viễn Châu: “Ngươi nghĩ rằng ngươi thắng rồi sao? Bạch Trạch lệnh đã bị hủy, Thần Mộc Kiến Mộc rèn ra nó cũng đã khô héo từ lâu. Linh khí tại Cốc Hoè Giang đã suy tàn, Dao Thủy từ lâu cũng khô cạn. Không có Thần Mộc, không có Dao Thủy, các ngươi không thể sửa chữa Bạch Trạch lệnh. Tất cả đều là mệnh số. Triệu Viễn Châu, khi sát khí trong ngươi một lần nữa mất kiểm soát, đó sẽ là ngày nhân gian cùng chịu chôn theo. Đến lúc đó, không biết những người bạn của ngươi sẽ chọn giết ngươi, hay chọn chết cùng ngươi.”Ta bật cười lớn, toàn thân bùng lên ngọn lửa sáng rực, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Châu, như thể qua hắn mà nhìn thấy ai khác. Chu Yếm, ta không quên lời thề, cùng sống cùng chết. Ta đến tìm ngươi đây...”Thân thể ta bị ngọn lửa thiêu rụi, từng mảnh, từng mảnh đứt đoạn, cuối cùng hóa thành tro bụi bay đi. Vì vậy, ta đã không nhìn thấy, Triệu Viễn Châu với đôi mắt đỏ hoe ngập nước mắt, lao đến đống tro bụi đó.
Nàng lấy ra nửa đoạn tiêu gỗ trong ngực áo, đâm thẳng vào mặt trống. Chiếc trống bỏi lập tức vỡ vụn, luồng khí mạnh mẽ hất nàng bay ra xa. “Không!”Pháp khí bị phá hủy, ảo thuật che giấu vết cháy của Bất Tận Mộc trên người ta cũng tan biến. Dưới tấm áo choàng, tay và cổ ta lộ ra dáng vẻ khô héo, toàn thân như bị mục nát, chẳng khác gì một đoạn gỗ khô cằn. Triệu Viễn Châu kinh ngạc nhìn ta. “Ly Luân…”Ta ngẩng lên nhìn mu bàn tay mình, vẻ mặt ghê tởm, tràn đầy hận ý nhìn hắn. “Ngạc nhiên gì chứ? Như ngươi đã thấy, ta trở nên thế này đều là nhờ ‘ơn’ của ngươi! Lúc đó Bất Tận Mộc đã vào cơ thể ngươi, pháp thuật của ngươi cũng mang theo sức mạnh của nó, khiến ta bị thương nặng cùng lúc.”“Ta khi đó không hề biết...”
Ta nhìn hắn chằm chằm đầy giận dữ, nhưng hắn lại cúi mắt xuống. “Ngọn lửa Bất Tận Mộc, không thuốc nào chữa được. Ngươi mang đến cho ta nỗi đau đớn không bao giờ nguôi...”“Ly Luân, ta không cố ý dùng Bất Tận Mộc để làm ngươi bị thương, là lỗi của ta... Uyển Nhi nói rằng phong ấn ngươi tại nơi sinh ra, dù là hình phạt vô tận, nhưng lại là điều tốt. Vì một khi bị phong ấn, dưới sự ràng buộc của Bạch Trạch lệnh, lời nguyền của Bất Tận Mộc cũng mất đi hiệu lực. Ngươi sẽ không phải chịu nỗi đau thiêu đốt mãi mãi, có thể sống sót...”Ta cười lạnh một tiếng. “Nực cười, bị giam cầm vĩnh viễn trong một góc nhỏ hẹp, sống không bằng chết, cái dạng tồn tại vô nghĩa đó, có giá trị gì? Chẳng thà bị thiêu thành tro bụi, rải khắp đất trời. Trong những năm tháng ta bị giam cầm, ngươi thậm chí chưa từng đến thăm ta.”Ta cười âm u, nhìn Triệu Viễn Châu: “Ngươi nghĩ rằng ngươi thắng rồi sao? Bạch Trạch lệnh đã bị hủy, Thần Mộc Kiến Mộc rèn ra nó cũng đã khô héo từ lâu. Linh khí tại Cốc Hoè Giang đã suy tàn, Dao Thủy từ lâu cũng khô cạn. Không có Thần Mộc, không có Dao Thủy, các ngươi không thể sửa chữa Bạch Trạch lệnh. Tất cả đều là mệnh số. Triệu Viễn Châu, khi sát khí trong ngươi một lần nữa mất kiểm soát, đó sẽ là ngày nhân gian cùng chịu chôn theo. Đến lúc đó, không biết những người bạn của ngươi sẽ chọn giết ngươi, hay chọn chết cùng ngươi.”Ta bật cười lớn, toàn thân bùng lên ngọn lửa sáng rực, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Châu, như thể qua hắn mà nhìn thấy ai khác. Chu Yếm, ta không quên lời thề, cùng sống cùng chết. Ta đến tìm ngươi đây...”Thân thể ta bị ngọn lửa thiêu rụi, từng mảnh, từng mảnh đứt đoạn, cuối cùng hóa thành tro bụi bay đi. Vì vậy, ta đã không nhìn thấy, Triệu Viễn Châu với đôi mắt đỏ hoe ngập nước mắt, lao đến đống tro bụi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store