ZingTruyen.Store

Fanfiction Wanna One Em La Lieu Thuoc


    Tiếng bước chân của anh lại càng nhanh chóng và gấp rút hơn. Trong cơn giông bão ngoài kia, anh luôn mong chờ một sự bình yên nào đó bảo vệ lấy cô nàng bé nhỏ của mình.....Chạy suốt dọc hành lang, vượt qua nhiều căn phòng đang dần thưa thớt nhân viên. Tới nơi, anh mở khóa cửa phòng của Haeji bằng chìa khóa chủ. Mở toang cánh cửa, vì lực của anh quá mạnh nên làm cánh cửa tông rầm vào tường, chẳng mảy may để ý đến tiếng động lớn kia. Anh lục tung các ngăn tủ của Haeji lên như đang tìm kiếm gì đó.

     " Này! Em tìm gì thế? " Jinji cũng vào sau.

     Vừa nói chuyện, tay anh vẫn không  ngừng tìm kiếm " Lúc trưa em có sang phòng Haeji và nghe được cô ấy đang nói với ai đó, nhưng chỉ nghe được câu trả lời kết thúc cuộc hội thoại "

     " Em ấy nói gì? "

     " Cô ấy nói cô ấy sẽ đến! "

     " Còn gì nữa không? "

     " Còn một điều bất thường nữa... " Anh quay sang nhìn Jinji.

     " Điều gì.... "

     " Một tin nhắn gửi đến ' Tao sẽ đợi mày! ' em đã không để cô ấy biết rằng mình đã đọc nó "

     " Tên danh bạ! Em nhớ chứ? "

     " Không, là số lạ, em đang cố tìm một số thông tin liên quan đến việc Haeji sẽ ra ngoài và mất tích như thế đây "

     " Jihoon! " cô ghì chặt hai vai anh " Hãy cố gắng, nhớ số điện thoại kia, việc em tìm kiếm bây giờ .... Như đang tìm một thứ không thể xác định được vậy "

     " Em... "

     " Hãy ngồi yên mà nhớ lại đi, xin em đấy "

     " Em không thể nhớ nỗi " dần dần sự tức giận của Jinji làm anh phải ngột ngạt.

     " Vậy thì chị thua rồi...  " Cô lặng lẽ bước ra ngoài.
.
.
.
.
.
     Cả thân hình anh ngã sõng soài lên chiếc giường trắng tinh. Đôi mắt anh thấm đẫm nước mắt, những giọt nước mắt lo lắng tột cùng, nó đang cuốn anh vào một giấc ngủ say nồng.

-------------------- 30 phút sau --------------------

     Tiếng động của màn cửa sổ cứ phập phồng trước gió đã vô tình làm anh tỉnh giấc. Đôi mắt dần mở ra, anh nhìn vào hư không rồi lại nhớ đến điều gì đó thật mông lung.

Chiếc lưng rã rời kia còn không gượng dậy nổi, anh ngồi ở mép giường, chống tay lên đùi như thể sức lực đang suy kiệt. Bất chợt, một luồng điện như sáng lên trong đầu anh, lập tức tay anh tìm kiếm ngay chiếc điện thoại trong túi quần jean, bấm liên tục gì đó vào màn hình điện thoại, rồi đưa lên tai một cách chậm rãi.

     " Alo? "

    " Alo? Ai đấy? "

    " Tôi... Tôi là nhân viên bên tổng đài...... " Anh đã rất khôn ngoan mà giả làm một nhân viên viễn thông để thăm dò.

    " Gì đấy! Tôi không biết gì cả! Biến đi "

     Anh cúp máy nhanh chóng rồi chết lặng đi khi nghe được giọng nói khá quen thuộc của.... Sara....
.
.
.
.
.
.
.
    Cửa căn phòng chủ tịch hé mở, anh chàng Jihoon ló đầu vào tìm Jinji và thấy ngay cô ấy đang ngồi ở bàn làm việc. Bước từng bước nặng nề, anh đến trước bàn làm việc của cô.

     " Chị! Em biết.... Ai là người hẹn Haeji rồi "

     " Gì chứ? " cô giật nảy " Đừng nói đùa với chị nữa "

     " Là Sara! "
.
.
.
     " Không! Không....không "

     " Em đã gọi vào số điện thoại mà em nhớ ra, ả ta bắt máy "

     " Nó sẽ giết con bé mất, ả ta rất độc ác, nó có thể làm bất cứ gì "

     " Chúng ta sẽ đi theo ả, đi theo bản đồ, vệ tinh chẳng hạn.... Bất cứ gì "

     " Đi chúng ta đi! "

     " Đừng quá hoảng loạn "

Anh nắm tay Jinji như thể truyền sức mạnh " Hãy thật bình tĩnh, được chứ? "

     " Thôi được....chúng ta đi "

     Khi bọn họ vừa rời đi thì.....
.
.
.
      " Này, hai người đâu đấy? "

Sungwoon từ phòng riêng bước ra.

      " E...m "

      " Đi cùng chị, đi kiếm con bé " cô chìa tay ra và nắm chặt lấy bàn tay của anh.

      " Đã tìm thấy rồi sao? "

      " Nói nhỏ thôi, chỉ chúng ta đi thôi, em không muốn liên lụy đến những thành viên khác "

      " Đi nào "
.
.
.
.
.
.
.
      " Theo như bản đồ là chúng ta đang rất gần khu vực của Sara

" Jihoon bảo.

      " Em chắc chứ? "

Sungwoon nói leo.

      " Chị chỉ còn tin tưởng em "
.
.
.
.
.
      Một khu vực bãi đất trống được trải xi măng bằng phẳng, một bên là cánh rừng, còn bên đối diện là bờ sông với những dòng chảy siết. Chiếc xe thắng kịt giữa con đường thẳng tắp không một bóng người, chiếc đèn xe chiếu thẳng đến một vật gì đó nằm trước đầu xe.

    Người bước ra đầu tiên là Jinji, cô tiến đến vật thể màu đỏ kia dưới cơn mưa bất chấp. Cúi thấp người, tay cô nhặt lên và xem sét dưới mưa một cách khó khăn.

    " Một chiếc vòng? " cô thắc mắc.

    " Để em xem "

Sungwoon cầm lấy.

    Sau khi nhìn ngắm nó, anh lập tức chuyển ánh mắt sang nhìn Jinji.

     " Jihoon.... " Sungwoon gọi

     " Chuyện gì? "

     Né đi sự chú ý của Jinji, anh đã cầm trên tay chiếc vòng lạ, rồi đến bgay bên Jihoon thì thầm gì đó.

     " Chiế...c vò..ng " Giọng anh đầy sự sợ hãi.

     " Sao chứ? "

     " Là chiếc vòng cặp của Haeji và Jinji, vì nó có khắc chữ nên anh nhận ra, do mưa quá lớn, nên Jinji chẳng thể thấy rõ "

     " Gì ch...ứ" Giọng Jihoon lấp lửng.

     " Nhưng... Thực tế nó có màu bạch kim " Sungwoon giải thích.

    " Nhìn này! Nó đã bị nhuốm máu!! "

      " Không! Không thể như vậy .... "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store