Fanfic Translate Markhyuck Can T Say No To The President
"Dù sao thì, con cũng mong về nhà để gặp mẹ lắm!" Donghyuck hét lên trong vui sướng khi nghĩ về điều đó, thường thì cậu sẽ không hành động như vậy đâu, nhưng Donghyuck thực sự nhớ mẹ và cậu muốn về nhà, kể lại cho bà nghe về những chuyện đã xảy ra trong năm học thứ hai vừa qua.Bây giờ, cậu đang nằm dài trên chiếc ghế nhựa ở cửa hàng tiện lợi, quyết định sẽ gọi mẹ vào lúc gần nửa đêm, vì cậu biết đây là thời điểm thích hợp nhất khi mẹ cậu vừa xong ca làm của mình. Donghyuck không thể đợi thêm để về nhà và giành kỳ nghỉ Giáng Sinh này với mẹ. Mặc dù trong nhiều năm qua có chút hiu quạnh khi chỉ có hai mẹ con, nhưng họ vẫn vui vẻ cùng nhau và luôn mời những người hàng xóm đến chơi nếu có thể."Oh, nhưng... con không cần vội đâu, Hyuckie. Mẹ biết con còn bận nhiều việc mà, với cả mẹ cũng đã dặn con phải tập trung vào việc học còn gì. Đừng lo cho mẹ." Bà quả quyết, nói cứ như giáng sinh bên nhau không phải là truyền thống gia đình họ. Không chỉ vậy, cậu thấy có điều gì đó trong giọng nói của bà."Mẹ không muốn con về à?" Cậu bĩu môi, dùng giọng 'trẻ con' của mình."Tất nhiên mẹ muốn rồi, sweetie! Mẹ nhớ con lắm, gấu con à... mẹ chỉ không muốn phiền con thôi.""Sao lại phiền được!" Cậu khẳng định, nhưng khi nhìn lại, cậu trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. "Con phải đi rồi, mẹ, nhưng con rất mong gặp lại mẹ vài hôm tới. Ok... bye mẹ!""Hyuck đợi chút-" Mẹ của cậu vẫn còn gì đó muốn nói, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt và mọi sự tập trung của Donghyuck đã dồn đến nơi khác."Sao mà em... lại ở đây?" Mark cau co khi nhìn thấy cậu."Em không được mua đồ ở đây nữa à?" Donghyuck nhướng mày khó hiểu."Trong khu này còn nhiều cửa hàng khác mà... sao em phải đi đúng chỗ này?" Mark vô thức chộp lấy túi khoai tây chiên mà Donghyuck chắc chắn hắn không hề thích, nhưng cậu cũng không nói ra."Em thích ăn mì ở đây. Với cả, cửa hàng ở gần trường cũng đóng cửa rồi... nên anh đừng nhiều chuyện nữa mà để em tận hưởng quyền tự do của em đi." Donghyuck gầm gừ."Ừm nghĩ thử đi? Tôi cũng có quyền mà. Quyền nghiền chết em đấy, nhóc con!" Mark muốn lao về phía bàn Donghyuck đang ngồi với cốc mì bốc khói, nhưng cậu lại nhanh hơn hắn rất nhiều khi đã khéo léo tránh đi trước khi hắn kịp tóm được cậu."Mục tiêu cho năm mới của anh có phải là không ở tù vì tội giết người không đấy?!" Donghyuck liếc nhìn hắn, tay cầm nĩa làm vũ khí tự vệ."Nếu đó là mục đích của tôi thì tôi đang thấy mình sắp không thành công rồi." Mark kéo tay cậu, cả hai bắt đầu ngọ quậy, cãi nhau. "Em biến đi chứ!""Không!" Mark giễu cợt, hắn trợn mắt sau đó thô bạo đẩy cậu ra để đi đến một bàn khác. Hắn cho nước sôi vào mì và quyết định mặc kệ cậu, người trông có vẻ như sắp nổi cơn thịnh nộ."Hôm nay gặp vậy là chưa đủ à... sao còn phải gặp cái bản mặt đó nữa vậy?!" Donghyuck nói lớn, không mấy tinh tế."Tôi có gọi em sang đây đâu. Em làm ơn biến đi đừng phá hỏng bữa ăn mì vui vẻ của tôi vì sự có mặt đáng ghét của em." Mark cười khẩy, nắm chặt nĩa của mình trước lời lăng mạ của cậu."Không, anh đi!""Em đi!" "Cả hai cậu cùng đi!" Anh bạn đứng sau quầy thu ngân hét về phía họ, rõ ràng đã đủ mệt mỏi để nghe họ cãi nhau. Bây giờ đã gần nửa đêm và nhìn cậu ấy như chuẩn bị mặc kệ lời hứa của cửa hàng sẽ mở hai mươi bốn giờ mà tự đóng cửa.Điều tiếp theo mà họ đối mặt, Mark và Donghyuck đều đứng ở ngoài cửa hàng, dưới trời đông lạnh buốt."Giờ thì hay rồi. Chúng ta bị đuổi ra tại vì em đó." Mark nghiến răng lại."Em?!!" Donghyuck nhìn hắn với vẻ bị xúc phạm rõ trên mặt, "Anh là người bắt đầu mà, tên khốn kia! Tôi đang bận lo việc của mình và rồi tên khốn nhà anh xuất hiện phá huỷ tất cả không chỉ có ngày của tôi mà còn cậu nhân viên tội nghiệp đó nữa! Đây là một ngày bình thường của tên khốn Mark Lee sao?!" "Em xong chưa? Em nói xong chưa hả?" Mark liếc nhìn cậu, quyết định sẽ không thể hiện ra mình tức giận thế nào bởi những lời cậu nói với hắn."Anh là kẻ phiền phức, Mark Lee." Donghyuck cằn nhằn, cậu đút tay vào túi quần và cau mày lại.Mark nhìn chằm chằm cậu một lúc, nhìn qua vệt ửng hồng nổi bật trên đôi má màu đồng và cả cái bĩu môi nhẹ trên đôi môi nứt nẻ. Mái tóc cậu xoăn thành từng lọn trên lông mày, ánh sáng từ đèn đường gần đó làm cho mái tóc màu hạt dẻ của cậu càng nổi bật hơn.Rất nhiều từ khác nhau nảy lên trong đầu Mark và hắn không biết phải làm gì, phải nói ra làm sao. Rất nhiều từ và câu chẳng đâu vào đâu cả và hắn không muốn nói nó ra với Donghyuck, đó chẳng phải là thứ dành cho cậu. Đó không phải là đang nói về Donghyuck."Em có sở thích tình dục? Huh? Lee Donghyuck?" Mark nhích người lại gần, nhướng mày lên chế giễu cậu và đồng thời là ánh mắt tò mò khi Donghyuck mở to mắt ngạc nhiên, cùng với đôi má ửng hồng của cậu đỏ lên chẳng phải do cái lạnh nữa.*Sở thích tình dục: Raw của nó là 'name kick' sau khi search thì mình hiểu như vậy, nếu có sai mọi người phổ cập kiến thức cho mình, chứ mình không biết đúng không nữa..."Sao? Có ảnh hưởng gì tới anh à?" Donghyuck vặn lại, cậu muốn giữ vững lập trường của mình, "Hay mỗi lần em nghĩ ra cái gì hay hay thì em gọi anh nhé?" Mark rõ ràng rất ngạc nhiên trước lời cậu nói, nhưng sự bướng bỉnh của hắn không muốn hắn chịu thua, nên Mark đã nắm cổ tay kéo cậu vào hẻm tối sau cửa hàng trước khi ép sát Donghyuck vào bức tường gạch."Tôi thách em." Hắn sôi máu, trói cậu lại bằng cách ghì chặt hai tay của mình, "Em nghĩ là em muốn nói gì thì nói à. Tên nhóc con này, em nên học cách tôn trọng người khác và đừng xem mọi thứ là trò đùa nữa.""Awww... anh tức giận với em sao?" Donghyuck bĩu môi ra vẻ cường điều, mỗi lời cậu nói chỉ là lời trêu chọc, vô hại. "Anh nghĩ em không làm vậy sao? Chỉ vừa mới hôm qua chúng ta cũng ở tư thế này trên giường của anh mà, ánh mắt của anh dán chặt vào cơ thể của em. Em không nghĩ anh lại thích những trò kích thích này đó, hyung~""Im miệng. Im miệng ngay cho tôi." Mark thở ra hơi nguy hiểm, tâm trí hắn đang nhớ về 'món quà' đêm qua là cậu trong bộ đồ kia. Hắn đã bị kích thích đến mức có thể đẩy cậu vào tường, đâm vào cậu ngay bây giờ, ngay tại đây."Anh chạm vào khắp cơ thể em, anh có thích chúng không? Anh quen với nó rồi, phải không?" Donghyuck mỉm cười chiến thắng khi nhìn Mark tức giận như vậy, "Đi nào, anh cứ nói với em đi~ bây giờ không phải lúc để ngại đâu... daddy."Lee Donghyuck là một tên điên và hắn muốn đẩy cậu vào nơi cậu nên ở."Slut." Hắn cằn nhằn, nheo mắt nhìn Donghyuck cắn môi, cố gắng nhịn cười.Hắn dần mất đi sự tỉnh táo, ép đầu gối vào giữa hai đùi của cậu, cúi người gần hơn nữa rồi đưa tay luồn vào trong áo Donghyuck.Cậu, rất rõ ràng, đang tận hưởng nó. Cậu luôn thích đẩy Mark tới bờ vực chịu đựng và buộc hắn phải đẩy cậu xuống, làm cậu thật hăng say. Cảm giác đó thật tuyệt vời.Tuy nhiên, khoảnh khắc đó của họ bị cắt ngang bởi tiếng âm thanh mở cửa làm gián đoạn, khiến cả hai phải quay sang nhìn cánh cửa.Mark và cả Donghyuck đều cứng đờ khi người đang nhìn chằm chằm vào họ không phải ai khác mà là nhân viên cửa hàng tiện lợi vừa đuổi bọn họ mười phút trước. Cậu nhân viên chỉ muốn đi vứt rác và quay lại khoá cửa, nhưng lại gặp cảnh tượng trước mặt. Cả ba cuối cùng gửi tín hiệu bằng mắt cho nhau."Mấy cặp đôi phiền phức này..." Cậu ta tức giận lẩm bẩm, "Yêu đương xong đến quán tao chửi nhau cho đã vào tới lúc tao đuổi thì đè nhau ra... Tao không muốn gặp chuyện vớ vẩn này nữa..." Nhân viên bán hàng tiếp tục lẩm bẩm mắng họ, sau đó bước trở lại cửa sau, đóng sầm lại.Donghyuck cảm thấy cả người mình nóng ran đến đỏ ửng khi rời mắt khỏi cảnh cửa và nhìn chằm chằm xuống mặt đất dưới chân.Cặp đôi?Yêu đương?Donghyuck cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc dâng lên khi nghĩ đến điều đó. Nghe nó thành tiếng còn thích hơn nghĩ trong đầu nữa!"Thằng đó nói cái gì vậy?" Mark rít lên, lắc đầu không đồng tình, bước vài bước lùi về phía sau, sau đó rời khỏi con hẻm nhỏ.Donghyuck cau mày và nhanh chóng lao tới hắn sau khi chỉnh lại áo."Cái gì? Anh bực tại vì cậu ta nhìn thấy chúng ta à?" Cậu hỏi, hy vọng mình sẽ có được câu trả lời cụ thể."Không? Sao tôi phải quan tâm chuyện đó?" Mark nhìn cậu phán xét, "Tôi thấy khó chịu khi tên đó nói chúng ta là gì đó. Trông tôi giống như sẽ hẹn hò với người như em sao. Ha! Tưởng tượng.""Ừm... tưởng tượng." Donghyuck lặp lại, giọng của cậu nhỏ hơn và đầy thất vọng.Mark liếc nhìn sang cậu, nhìn dáng vẻ buồn bã của cậu một lúc mới chuyển sang chủ đề khác."Em cũng đi đường này à?" Hắn hỏi."Huh?" Donghyuck ngẩng đầu lên và nhìn quanh, quan sát xung quanh để biết hướng mình đang đi bây giờ. "Oh! Em định về ký túc xá... Em vẫn phải dọn đồ.""Dọn đồ? Em định đi đầu à?" Mark nhướng mày lên khi cả hai đang dừng lại ở góc đường."Ừm ờ?! Anh nghĩ là Giáng sinh em không về với nhà à?" Donghyuck ngờ vực, mong Mark sẽ thừa hiểu điều này, "Em về nhà một tuần."'một tuần?' Mark nghĩ trong đầu."Hmm... ừm, không cần vội về. Thiếu em cũng không mất mát gì đâu." Mark nhún vai bất cần, lờ đi tiếng rên rỉ của cậu khi theo hắn đi trên con đường về nhà quen thuộc. Hắn biết Johnny có mời Donghyuck đến đón giao thừa với họ, nên cũng không phải Donghyuck sẽ không bao giờ quay lại."Đ-đợi đã! Mark hyung!" Mark quay lại khi nghe cậu gọi tên, nhướng mày trước những gì cậu định nói với hắn."Uhh..." Donghyuck lắp bắp, lo lắng vặn vẹo ngón tay mình, "T-trời tối quá..."Mark ngẩng đầu lên nhìn trời, bây giờ là nửa đêm, trời mịt mù sương và vầng trăng tròn cho thấy trời đã tối đen. Hắn quay lại nhìn Donghyuck và cảm thấy hơi thở của mình bị nghẹn lại trước ánh trăng đang soi rọi trên khuôn mặt cậu, dù là ở khoảng cách xa, rất xa."Ừ... đừng nhìn tôi như vậy, em thấy tôi giống có thể biến đêm thành ngày cho em à." Hắn mím chặt môi, đút tay vào túi quần. "Dù tôi có làm được... cũng sẽ không làm."Nói xong, hắn quay lưng và tiếp tục bước tiếp và cũng nhanh nhạy bước vào một con hẻm khác, ngó ra nhìn lại góc đường mà Donghyuck đang đứng.Hắn thấy cậu nhìn chằm chằm lên bầu trời một lúc rồi rũ vai và bước về hướng ngược lại với hắn.Mark đếm nhẩm trong đầu đến hai mươi, hắn đợi thêm một lúc mới loạng choạng bước ra khỏi con hẻm chật hẹp mình đang trốn, hắn giữa khoảng cách thật xa nhưng cũng đủ để thân hình nhỏ bé của Donghyuck không vụt khỏi tầm mắt khi đôi chân hắn đang vô thức bước đi theo sau cậu.Hắn đi theo sau Donghyuck cho tới khi thấy cậu rẽ vào cổng trường và đi vào khu ký túc xá.Hắn lại lần nữa đếm đến hai mươi, lại đợi thêm một lúc rồi đứng dậy, chuẩn bị hành trình trở về nhà của mình khi biết là tối nay không xảy ra chuyện gì._________________________Donghyuck không thể giấu được sự phấn khích. Cậu nhún nhảy trong cả đoạn đường, tay cậu gõ lên đầu gối thiếu kiên nhẫn khi ngồi trên xe buýt hàng giờ đồng hồ.Một dãy nhà mái ngói đỏ được thiết kế gần như giống nhau này là nơi mà Donghyuck đã lớn lên, cho đến khi ngôi nhà cậu hiện lên trước mắt.Lần cuối cùng cậu về nhà là vài tháng trước đây vào kỳ nghỉ hè, nhưng mỗi lần cậu đi ngang qua khu phố này thì một cảm giác hoài niệm lại ùa về trên mỗi bước đường cậu đi qua. Cảm giác này vẫn giống như lần đầu tiên. Lần đầu tiên cậu biết đi, lần đầu tiên biết nói hay lần đầu tiên được ăn thanh socola - một cảm giác rất khó tả mà cậu luôn thấy mỗi khi trở về nhà.Donghyuck nắm chặt túi đồ của mình, quyết định chỉ mang một ít thứ về nhà vì dù sao ở nhà cậu vẫn còn rất nhiều đồ. Cậu thấy thích thú và vui vẻ, trên môi là nụ cười rạng rỡ khi đi qua những cánh cửa màu sắc rạng rỡ của hàng xóm khu nhà cậu. Cậu tự dặn mình phải nhớ đến chào họ trước khi rời đi.Cậu bước nhanh, nhảy nhót đi về nhà mình và dừng lại ngay trước cửa, hít sâu một ơn. Cậu không muốn phải đợi lâu thêm nữa nên nhanh chóng đi dọc theo vào, suýt chút đã vấp phải bậc cầu thang dẫn lên cửa nhà. Cậu lấy chìa khoá ra, vội vàng đút chìa khoá vào ổ khóa, tra chìa để mở cửa ra.Nhà cậu không phải nhỏ. Ngôi nhà rộng lớn, ấm cúng và thoải mái như mọi khi. Một nơi không quá lộng lẫy nhưng đồng thời cũng không quá đơn điệu, nói đơn giản thì nó đúng như Quy luật Goldilocks.Nhà này không phải là cái dinh thự rộng lớn, đồ sộ một cách ngớ ngẩn, không cần thiết như nhà của Mark, nhưng nó được trang trí từ nội thất đến ngoại thất đều rất ấn tượng.Nói tới Mark.Donghyuck không nghĩ chút vào về hắn. Cậu không hề nghĩ về hắn, nói về hắn, nghĩ nhiều hơn về hắn, nghĩ xem hắn đang nghĩ gì, mong hắn ở đây, mong hắn ở đây với cậu - cậu không hề định làm vậy đâu. Cậu sẽ không nghĩ về Mark Lee.Mark Lee? Hắn là ai chứ? Cậu không biết hắn ta.Đây là khoảng thời gian quý giá dành cho gia đình mà cậu muốn dành cho mẹ nên sẽ không có gì ngăn được điều đó cả."Mẹ!! Con về rồi!" Donghyuck gọi lớn, tò mò tại sao mẹ lại không ở trước cửa chào đón mình. Nhưng chẳng lâu sau cậu đã thấy mẹ chạy vội từ cầu thang xuống.Tuy nhiên, cậu liền nhướng lông mày lên, bối rối khi nhìn thấy mẹ đeo khẩu trang, những giọt mồ hôi lăn dài hai bên trán, bằng chứng cho thấy bà đang tức giận."Sao mẹ lại đeo khẩu trang vậy?" Cậu hỏi khi đá giày ra, "Đợi chút- bộ đang có đại dịch toàn cầu nào mà con không biết không sao?!""K-không đâu con yêu... và nếu có thì đó sẽ là con virus Hyuckie-quá-đáng yêu thôi." Đôi mắt bà mỉm cười vì khóe môi đang bị khẩu trang che lại.Donghyuck co rúm người trước câu nhận xét đó nhưng vẫn cười khúc khích, thích thú. "Nếu đúng như vậy thì con chắc chắn vài nụ hôn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ thôi!" Donghyuck vừa cười vừa đưa má ra, kiên nhẫn chờ mẹ trao nụ hôn yêu thương cho mình.Điều cậu không ngờ tới đó là cậu biết mẹ đang nhích đến gần mình, hôn lên má cậu... thông qua khẩu trang."Mẹ? Mọi chuyện ổn chứ?" Donghyuck thận trọng hỏi, bối rối trước hành động của mẹ cậu.Có cái gì đó không đúng."Mọi thứ đều ổn là, Hyuckie... mẹ nói thật." Bà xua tay, tay bà vô thức đưa lên điều chỉnh lại khẩu trang.Lúc đó, cậu bắt đầu thấy khó chịu, nhất là với cái khẩu trang phiền phức kia. Không chút chần chừ, cậu đưa tay lên tháo khẩu trang trên mặt bà đi, mặc kệ mẹ cậu đang phản đối và tuyệt vọng đưa tay lên che môi mình.Nhưng cậu đã thấy cả."Trời ơi..." Cậu thì thầm trong miệng, mắt rưng rưng nước mắt đồng thời nắm tay mẹ mình, đẩy nó ra khỏi mặt bà, "CON MẸ NÓ-""Lee Donghyuck! Không được nói tục!" bà mắng cậu, giọng không hề mạnh mẽ."Mẹ... mẹ... cái- cái gì vậy nè..." Donghyuck gần như không thể lên tiếng khi ngón tay cậu cẩn trọng lướt qua khoé miệng mẹ mình, cậu sợ sẽ làm cho vết thương đang lan rộng từ khoé môi đến một bên má của mẹ càng nặng hơn. "Môi mẹ... nó bầm cả rồi con... ai làm thế với mẹ!?! Có phải... ôi trời... có phải hắn ta không?!"Lúc này, Donghyuck cảm thấy máu mình sôi sục và cơn thịnh nộ chảy khắp từng mạch máu trên cơ thể. Cậu không thể suy nghĩ sáng suốt được nữa, cậu tức giận đến mức cần phải đấm vào thứ gì đó, trút hết cơn giận lên một vật thể sống."Con yêu, đó chỉ là một tai nạn-""HẮN TA Ở ĐÂU?!""Anh ấy không có ở đây đâu... bình tĩnh nào, không sao cả..." bà cố gắng vươn tay về phía cậu, muốn ôm đứa con trai mình thật chặt, nhưng Donghyuck từ chối nó, cậu quá giận để chấp nhận bất kỳ cái ôm nào."ĐỒ CỦA HẮN TA ĐÂU?! CON MANG VỨT ĐI HẾT - HẮN TA KHÔNG ĐƯỢC Ở ĐÂY NỮA NỮA!""LEE DONGHYUCK! CON DÁM LỚN TIẾNG HẢ!"Donghyuck thấy mình hơi choáng váng, không thể xử lý được mọi chuyện. Mẹ cậu đã bị một người mà bà nói là "thích" đánh. Đây không chỉ là một sự việc thường thấy. Đây không phải là một hành động được cho là bình thường.Điều này không đúng."Đây là lý do sao?" cậu bắt đầu sau một lúc im lặng, "Đây có phải là lý do mẹ không muốn con về phải không? Mẹ không muốn con thấy mẹ bị đánh bởi cái cái tên thảm hại mà mẹ gọi là bạn trai à?" cậu nhắc lại cách mẹ tỏ ra do dự qua điện thoại vài ngày trước và cách bà rõ ràng đang che giấu điều gì đó trong giọng nói của mình."Anh ấy không thảm hại, anh ấy chỉ... anh ấy chỉ-" mẹ cậu cố gắng giải thích, nhưng Donghyuck biết bà muốn nói cái gì."Hắn ta say rượu phải không?" Donghyuck nói thay bà và sự im lặng của mẹ đã là quá đủ để xác nhận. Donghyuck đã biết từ mùa hè năm ngoái khi lần đầu tiên cậu chứng kiến Taewoo trong tình trạng say xỉn - đó không phải là một cảnh tượng đẹp đẽ gì cả, "Hắn tức giận vì một lý do vớ vẩn nào đó nên say khướt rồi về nhà và mắng mẹ. Và mẹ- mẹ không nói với con mà lại bảo con tránh đi? Mẹ đang ở đây bị đánh và con thì không cần phải lo lắng sao?"Cậu thấy muốn khóc. Điều này đã xảy ra ngay trước mặt nhưng cậu còn không biết về nó. Mẹ cậu đang sống với một tên khốn nạn và cậu thậm chí còn không biết gì cả."Anh ấy không đánh mẹ! Chỉ có một lần thôi! Đừng có xấu tính thế Donghyuck! Anh ấy làm sai nhưng đã xin lỗi rồi." Bà bảo vệ, như thể nhiệm vụ của bà là cần phải đứng lên để bảo vệ cho kẻ đã đánh mình."Đúng." Donghyuck thở dài một hơi trước khi đi vào phòng ăn, chỉ muốn giải tỏa và bình tĩnh lại. Ánh mắt cậu lập tức dừng lại ở chậu hoa đặt giữa bàn ăn, không khỏi bật ra một tiếng cười. "Hắn tặng mẹ cái đó phải không? hắn tặng hoa và nói xin lỗi sao?" Cậu chỉ vào bình hoa."Đúng nhưng-""Mẹ thậm chí còn không thích hoa hồng. Mẹ ghét mùi hoa hồng mà, mẹ nói không thích vẻ tối tăm của chúng vì nó làm không khí trở nên ngột ngạt. Mẹ là người đã nói thế mà.""Quan trọng là tấm lòng mà. Mẹ không thể vứt chúng đi được." bà nở một nụ cười gượng gạo, trông miễn cưỡng khi khóe môi bầm tím của mẹ mím lại."Mẹ có thể. Mẹ thực sự, thực sự có thể làm vậy. Mẹ phải làm điều đó. Mẹ phải lấy bông hoa đó ném vào mặt hắn ta, sau đó đóng sầm cửa lại và bảo hắn đừng bao giờ xuất hiện nữa. " Donghyuck lấy bông hoa ra khỏi lọ thủy tinh và ném vào thùng rác. Mẹ cậu không phản đối. "Mẹ... làm ơn dừng lại đi. Bảo hắn biến đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn vì... chúng sẽ còn tồi tệ hơn đó.""Donghyuck, con biết mẹ thương con mà, tình yêu à." Bà bắt đầu, tiến lại gần và ôm cậu đang run rẩy vào lòng, "Mẹ biết con không nói điều đó nên mẹ sẽ nói thay con. Không có một ai giống bố của con cả. Không ai đối xử với mẹ, yêu thương mẹ như ông ấy đã làm vậy, mẹ biết từ khi ông ấy mất rằng mẹ sẽ không thể tìm được ai tốt hơn nữa.""Mẹ sẽ tìm được! Con sẽ tìm một người cho mẹ!" Donghyuck hét lên tuyệt vọng, trái tim bị nhốt trong lồng ngực vẫn luôn trống rỗng, không có bất kỳ một tình yêu thương nào kể từ ngày cậu mất bố."Không, con yêu à. Con hãy tập trung vào cuộc đời của mình. Con cần nghĩ về tương lai của mình và tìm một người khiến con cảm nhận được tình yêu, sự an toàn và con phải giữ lấy họ, hiểu chứ? Đừng để người đó cảm thấy cô đơn hay buồn bã... đừng để họ làm những điều ngu ngốc, liều lĩnh mà hãy ở bên cạnh, ngay cả khi người nọ làm tổn thương con" Bà thì thầm thật nhẹ nhàng, Donghyuck không nghĩ cậu muốn nghe phần còn lại nữa "Taewoo không hoàn hảo, mẹ biết như thế. Nhưng mẹ cần anh ấy. Chúng ta sẽ có một cuộc sống rất ổn định cùng anh ấy, mọi thứ chúng ta mong muốn đều là vì anh ấy. Đó không phải là điều tốt nhất, mẹ biết... nhưng đó là điều tốt nhất mẹ có thể làm. Chỉ... vài năm nữa thôi."Mẹ cậu không xứng đáng với điều này. Donghyuck nghĩ mẹ mình đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn thế rất nhiều.Ngoài kia có rất nhiều người đàn ông có thể chu cấp cho mẹ như Taewoo, nếu không muốn nói là còn được nhiều hơn. Điều đó cũng tương tự với tình yêu và sự tôn trọng đúng đắn mà mẹ xứng đáng có được.Cậu biết mẹ mình chỉ muốn tốt và cậu luôn biết ơn khi có một người phụ nữ tuyệt vời như mẹ mình, nhưng ngay lúc này, Donghyuck ước mình có thể mời mẹ ngồi xuống và lôi ra một bài thuyết trình powerpoint về 'Những điều cần có ở một người bạn đời'.Một lần nữa, Donghyuck đã biết mình nên đứng ở vị trí của mẹ để nghĩ. Lời nói của bà thật ân cần và vô cùng rộng lượng thay mặt cho Taewoo và cậu không thể không khen ngợi sự bao dung và dũng cảm của mẹ khi chịu đựng được một kẻ như vậy.Cậu không muốn – nhưng Donghyuck không thể không nghĩ về bản thân mình.Cậu tự hứa với bản thân rằng cậu sẽ không làm điều đó, cậu sẽ không nghĩ đến Mark trong suốt thời gian ở đây. Cậu cần cho trái tim và tâm trí mình được nghỉ ngơi, cậu không được để cho cảm xúc lấn át quá mức. Nhưng sau khi nghe những lời mẹ nói, điều đó chỉ khiến cậu càng muốn Mark nhiều hơn.Chỉ chưa đầy một ngày mà Donghyuck đã nhớ hắn rồi.Mark, người luôn làm tổn thương cậu.Mark, người rất ngu ngốc, liều lĩnh.Mark, người không hoàn hảo nhưng lại rất hoàn hảo.Nó giống như, Donghyuck phải chấp nhận con người thật của Mark và yêu hắn dù thế nào đi nữa. Mặc dù cậu không chắc rằng đó là tình cảm của mẹ mình dành cho Taewoo (vì cậu nghĩ rằng mối quan hệ của họ như mối quan hệ tiền bạc hơn cả), Donghyuck không thể không nghĩ rằng tình cảm của cậu dành cho Mark quá mãnh liệt để chúng có thể là bất cứ thứ gì khác.Donghyuck biết rằng cậu sẽ ở bên cạnh Mark dù thế nào đi chăng nữa, bất kể mối quan hệ giữa họ là gì.Bởi vì, dù không nói ra nhưng Donghyuck cũng biết Mark cần cậu. Tất nhiên, cái tôi của cả hai lại quá lớn để thừa nhận điều đó. Nhưng không sao đâu.Cậu vẫn ổn với nó._________________________Mark không nhất thiết phải quan tâm hoặc làm gì cả.Không có một lý do cụ thể nào giải thích tại sao hắn lại thấy bất thường khi đã 26 giờ, 32 phút, 49 giây (và vẫn còn tiếp tục tăng) kể từ lần cuối Donghyuck nhắn tin cho hắn.Không phải là hắn đang kiểm tra mãi đâu, Mark còn nhiều việc quan trọng hơn là việc liên tục kiểm tra tin nhắn của mình, phòng trường hợp cậu gửi tin nhắn đe dọa cho hắn.Thực ra, việc thiếu những lời đe dọa rất đáng lo ngại. Có lẽ đã có chuyện gì đã xảy ra? Donghyuck chưa bao giờ quên nhắn tin đe dọa hắn, vậy tại sao bây giờ cậu lại quên?Lần nữa, hắn không quan tâm đâu. Hắn chỉ thấy hơi lo ngại và nghĩ rằng Mark có mọi quyền để làm như vậy. Không còn lý do nào khác.Hắn không có ý định nào khác.Nếu Mark quyết định sẽ nhắn tin cho Donghyuck trước, lý do duy nhất đằng sau đó là hắn cần biết phó hội trưởng hội học sinh thực sự còn sống để làm hàng đống công việc cần phải hoàn thành trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc hay không.Đúng.Đó là lý do duy nhất.Tôi: em chết rồi à?Nhóc con phiền phức: clm anh nhắn tin cho em à?Tôi: bộ tôi bị cấm nhắn tin à?Nhóc con phiền phức: đừng có trả lời em bằng câu hỏi khác, tên khốnTôi: em là người không cả lời câu hỏi của tôi trước màyou little shitNhóc con phiền phức: là tại vì em không muốn nói chuyện với anh thôi??em thấy mình thể hiện rõ rồi mà.Tôi: damntôi vừa hỏi em có còn sống hay khôngtôi không cần nghe câu chuyện của em đâuNhóc con phiền phức: nếu em không còn sống, thì em đã không trả lời anh được rồiomg anh là tên ngốc àsao anh làm hội trưởng được thế?Tôi:ừm, cảm ơn đã nóichà, chỉ cần em còn sống... tôi không phải lo lắng về đống việc cần làm xong trước khi vào kỳ mới rồiNhóc con phiền phức: phải vậy không?đây có phải là lý do duy nhất anh nhắn em không?Tôi:chứ còn lý do khác để tôi nhắn em?Nhóc con phiền phức: ai biết được?ai biết có khi anh... ai biết được... LO LẮNG VỀ SỨC KHOẺ CỦA EM??Tôi:bất cứ khi nào em ở quanh tôi, tôi thấy sức khỏe bản thân mới là thứ tôi đáng phải loNhóc con phiền phức: ừm bây giờ tâm trạng em đang tệ lắm nên anh hãy tiếp tục làm tên khốn chỉ biết quan tâm tới bản thân điTôi:tất nhiên[Đã đọc 19:58]Mark đọc lại tin nhắn trong khi chờ cậu trả lời. Tuy nhiên, sau vài phút chờ đợi, hắn vẫn không nhận được gì. Không có lời mắng chửi. Không có nhận xét gay gắt. Không ai mong hắn chết cả.Không một gì cả.Donghyuck thực sự là một người khó hiểu và Mark không hiểu tại sao mọi người lại có đủ thời gian và kiên nhẫn để thực sự chịu đựng được cậu.Hắn biết rằng có điều gì đó đang xảy ra với Donghyuck ngay lúc này, điều mà hắn thực sự không cần quan tâm. Nhưng một phần trong hắn lại rất khó chịu khi Donghyuck cho rằng việc nổi giận với người khác mà không có lý do là điều bình thường.Nếu bạn tức giận, thì đừng giận cá chém thớt.Mark chỉ có thể lắc đầu và thở dài khó tin trong khi chuyển tab trên điện thoại, tự hỏi liệu bạn của hắn có rảnh để ra ngoài hay không mà hoàn toàn quên mất những suy nghĩ trước đây của mình._________________________Tâm trạng Donghyuck tồi tệ cả buổi tối.Cậu chỉ cầm nĩa mãi đẩy mấy miếng rau ra ngoài viền đĩa trong vô thức, mắt cậu đang nhìn sâu vào đầu Taewoo.Bây giờ, cậu, mẹ và tên khốn Taewoo đang có bữa tối cùng nhau bởi vì mẹ cậu muốn hai người họ hãy thân thiết với nhau hơn.Donghyuck thà chết chứ không muốn nói chuyện cùng với tên đó.Sau khi biết có sự tồn tại của Taewoo một năm qua, cậu hài lòng với việc tách mình ra khỏi Taewoo càng nhiều càng tốt. Không đời nào Donghyuck lại chấp nhận một người đàn ông như Taewoo là một hình mẫu của cha mẹ hay là một người nào đó để làm quen. Cậu đã từ chối nó, cậu từ chối bất cứ điều gì có thể gợi ý rằng cuối cùng mẹ cậu sẽ ở với người đàn ông này.Cậu sẽ không để điều đó xảy ra.Taewoo chỉ mang tồi tệ vào ngôi nhà này, nơi hắn ta không hề thuộc về nơi này. Donghyuck ước mẹ mình nhìn thấy điều đó, nhìn thấy tính cách thực sự của hắn thay vì mù quáng với những gì Taewoo có thể mang lại.Donghyuck không bị mù. Cậu thấy rõ Taewoo thực sự như thế nào, cách hắn nhìn mẹ cậu như thể bà là một miếng thịt, cách hắn ta giữ bà ở những nơi không thích hợp mà không xin phép, cách hắn đối xử với bà giống như một người hầu hơn là một partner, ra lệnh cho bà lấy đồ ăn hoặc mang đồ uống cho hắn mà không hề tỏ ý nhờ vả.Donghyuck không quan tâm đến sự ổn định mà Taewoo mang lại cho gia đình cậu và mẹ, hay hắn ta có bao nhiêu tiền, hay thành tích của hắn ra sao, cũng như tầm quan trọng của hắn trong bất kỳ việc kinh doanh nhảm nhí nào mà hắn làm. Làm sao cậu có thể quan tâm đến những điều như vậy khi mẹ cậu đang bị mù quáng bởi tất cả những điều đó?!"Thật ra, mẹ có một số tin vui!" Donghyuck ngẩng đầu lên khi nghe mẹ vỗ tay, nhiệt tình để thu hút sự chú ý của mình."Có chuyện gì vậy mẹ?" cậu hỏi, nhẹ nhõm khi thấy mẹ mình thực sự hạnh phúc trong khoảnh khắc đó.Cậu nhìn mẹ nắm lấy tay hắn ta và giữ chặt nó, cười vui vẻ. Donghyuck lo lắng cho đôi má của bà."Chúng ta sẽ chuyển đến Seoul!" Bà nói, giọng nói của bà háo hức."Chúng ta?" Donghyuck lặp lại. Cậu chưa kịp ngạc nhiên trước tin này thì một cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên."Ừ. Taewoo và mẹ sẽ chuyển đến Seoul." bà mỉm cười, còn Taewoo chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay còn lại của bà trong tay hắn ta. Donghyuck nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ đã mua một căn nhà ở đó rồi, nhưng sau đó mẹ và Taewoo nói chuyện và nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu tất cả chúng ta sống cùng nhau. Con có muốn ở cùng mẹ không, Hyuckie~"Donghyuck không thể tin vào những gì mình đang nghe. Mẹ cậu chuyển đến Seoul, bà muốn ở gần cậu hơn. Tuyệt vời! Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!Vậy tại sao?Tại sao Taewoo lại phải phá hỏng nó như vậy?!Tại sao Taewoo phải dính vào mọi thứ trong cuộc sống của họ? Tại sao hắn ta không biến đi? Tại sao hắn ta không thể hiểu rằng hắn không cần thiết và dư thừa.Donghyuck không muốn hắn, cũng không cần hắn ta."KHÔNG!" cậu đập tay lên bàn và đứng dậy, ghế bị đẩy lùi và đập vào bức tường phía sau, khiến mẹ cậu giật mình cũng như nhận được ánh mắt dò hỏi từ Taewoo."Hyuck, con yêu, có chuyện gì vậy?" mẹ cậu thận trọng hỏi, "Con không thích à?""Ôi, con muốn mẹ di chuyển." Donghyuck gật đầu với mẹ, sau đó từ từ chuyển ánh mắt sang Taewoo, "Nhưng không phải hắn ta.""Donghyuck! Thật thô lỗ!" mẹ cậu há hốc vì sốc, nhưng tất cả những gì Donghyuck có thể thấy là Taewoo đang nhướng mày phán xét, hắn trông như đang khiêu khích cậu nói thêm gì đó, nói hoặc làm điều gì đó có thể khiến cậu phải gặp rắc rối.Donghyuck bực bội, cậu không thể chịu nổi việc nhìn thấy Taewoo nữa, cậu lao ra khỏi phòng ăn, phớt lờ tiếng gọi của mẹ và đi thẳng về phòng trước khi đổ gục xuống giường.Sao mẹ có thể làm vậy với cậu?! Sao bà có thể làm vậy với chính mình? Bà đã ở với Taewoo được một năm và họ sẽ chuyển đến sống cùng nhau sao? Tên khốn đó đã tự nhiên như ở nhà rồi à?!Donghyuck không thể chịu đựng được nữa. Ngôi nhà này có ý nghĩa lớn đối với cậu. Nơi cậu đã sống phần lớn thời niên thiếu của mình... cùng với bố.Và giờ mẹ lại muốn chuyển đến một ngôi nhà mới... với một người tồi tệ như hắn?Điều này- điều này thật điên rồ! Việc này không hề hợp lý chút nào.Tiếng gõ cửa kéo Donghyuck khỏi dòng suy nghĩ, buộc cậu phải nhìn về phía cửa phòng mình. Cậu cho rằng đó là mẹ, phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy tồi tệ vì đã làm như thế, nhưng cậu không thể kìm được. Donghyuck không ngờ chuyến về nhà của mình lại diễn ra thế này."Mời vào." Cậu lẩm bẩm, đủ lớn để mẹ nghe thấy.Chỉ là, khi cửa mở, Donghyuck ngước lên, thấy người bước vào không phải là mẹ."Vẫn ổn chứ, man?" Taewoo hỏi cậu ấy một cách bình thường, nhưng Donghyuck có thể nghe thấy điều gì đó khác trong giọng nói của hắn ta. Taewoo không quan tâm, hắn không hề quan tâm đến việc cậu có ổn hay không. Taewoo có lẽ cũng biết rằng Donghyuck không cần phải trả lời một câu hỏi đó... rất rõ ràng là cậu không ổn."Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng bà ấy sẽ ở lại với anh." Donghyuck nhổ nước bọt, nheo mắt nhìn Taewoo đi loanh quanh trong phòng ngủ, nhặt những món đồ ngẫu nhiên trên kệ và nhìn kỹ vào những bức ảnh treo trên tường."Tôi thực sự hiểu tại sao cậu lại tỏ ra ghét tôi như vậy. Tôi không cố ý đánh mẹ cậu, đó là hành động bốc đồng và tôi say rượu." Taewoo thú nhận: "Mẹ cậu thậm chí còn nói chuyện với tôi về điều đó và tôi đã nghe lời khuyên, từ bỏ rượu bia một lần và mãi mãi, tỉnh táo".Donghyuck không che giấu sự chế giễu của mình. Tỉnh táo? Hà! Giá như hắn có thể làm được điều đó. Taewoo có thể thành công nhưng hắn không đủ thông minh để biết rằng để tỉnh táo, cần bỏ rượu hoàn toàn.Mẹ cậu là cả thế giới đối với cậu. Họ dựa dẫm vào nhau, họ cần có nhau. Donghyuck sẽ không để một tên khốn nào đó bước vào cuộc đời họ và tuyên bố rằng hắn có đủ mọi phẩm chất để trở thành một người cha hoàn hảo. Taewoo còn lâu mới đạt được điều đó và mẹ cậu phải được nhiều hơn thế. Bà xứng đáng được nhiều hơn thế.Donghyuck rời khỏi giường và từ từ đi về phía nơi Taewoo đang ở. Cậu đứng cao nhất có thể trước mặt hắn và nhìn kỹ khuôn mặt của hắn ta. Vâng. Mẹ anh có thể tìm người đẹp hơn thế này nhiều."Một sợi tóc," Donghyuck run rẩy thở ra, nắm tay siết chặt, cậu tức giận và thất vọng vì mọi thứ đến mức không thể ngăn được cảm xúc dâng trào, đến mức cảm thấy cay cay trong khoé mắt, "nếu anh đụng vào một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ không quan tâm cảnh sát là ai nữa đâu nếu tôi là anh.""Cậu đang đe dọa tôi đấy à, nhóc?" Taewoo sôi sục, cau có giận dữ, rõ ràng rất ngạc nhiên khi nghe những lời này từ cậu.Donghyuck không quan tâm liệu Taewoo có từng có ai nói chuyện với hắn như vậy hay không. Cậu không quan tâm nếu Taewoo cần được nhận sự tôn trọng không. Bởi tôn trọng là thứ hắn không nhận được từ Donghyuck."Ồ tốt. Anh không ngu như tôi nghĩ đâu." Donghyuck mỉm cười, giọng mỉa mai, "Thật nhẹ nhõm."Dù thế nào đi chăng nữa, cả khi cậu không ở đây... Donghyuck sẽ bảo vệ gia đình mình bằng tất cả những gì cậu có.Cậu đẩy Taewoo ra, cố tình thô bạo xô ngã hắn và đi ra khỏi phòng để đến an ủi mẹ.Cậu sẽ không chấp nhận Taewoo và cậu cần phải cho mẹ biết điều đó. Bà cần phải biết rằng ngoài kia còn rất nhiều người tốt hơn, những người luôn yêu thương và chiều chuộng bà với cách bà xứng đáng được nhận.Taewoo không xứng đáng với mẹ cậu một chút nào.Và cậu muốn làm rõ điều đó._________________________Tình yêu thật ngu ngốc.Tình yêu là như vậy, thật ngu ngốc, vô dụng và chỉ là sự phiền toái.Bởi vì, Donghyuck ôm người mẹ đang khóc trong vòng tay, khi cậu đang cố gắng an ủi bà về những quyết định của bà, cậu nhận ra rằng rốt cuộc mình cũng chỉ là một kẻ đạo đức giả mà thôi.Tình yêu là thứ đang bị xem trọng quá mức.Donghyuck không muốn điều đó.Cậu không cần nó.Nó thật toxic và cậu sẽ sống tốt hơn rất nhiều nếu không có nó. Cậu có thể tự đứng lên một cách hoàn hảo. Cậu không phải là vấn đề. Cậu không làm gì sai cả.Tình yêu chỉ là đang lãng phí thời gian.Và khi cậu nghĩ về việc chuyện của mình với Mark, về cơ bản chẳng đi đến đâu khiến cậu càng ngày càng tổn thương nhiều hơn, Donghyuck bắt đầu tự hỏi cậu thực sự muốn gì, khi cậu đã có mọi thứ mình cần.Cậu không cần bất cứ điều gì khác. Cậu chỉ cần tập trung vào việc bảo vệ gia đình mình và bên cạnh họCậu còn có thể muốn gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store