ZingTruyen.Store

Fanfic Tctm Song Tot Cuoc Song Cua Ban Than La Quan Trong Nhat

04.

Bên kia, Nguyễn Lan Chúc tỉnh lại khi người bên cạnh còn chưa tỉnh, hắn cũng không vội, lẳng lặng chờ người nọ tự tỉnh dậy.

Nguyễn Lan Chúc nhìn chằm chằm Lăng Cửu Thời, nhìn hàng lông mi dài của anh trong lòng liền vui vẻ, khuôn mặt cũng trắng trắng mềm mềm, thật muốn nhéo một cái!

Sao lại có người đẹp đến vậy chứ, hắn nghĩ thầm trong lòng, mừng rỡ vô cùng, nhưng mà người ngoài nhìn vào không hề thấy vẻ mặt của hắn có chút thay đổi nào cả.

Đúng lúc Lăng Cửu Thời tỉnh dậy, bắt gặp ánh mắt tình bể bình của Nguyễn Lan Chúc. Nghe thấy người nọ lên tiếng trước: "Lăng Lăng, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Lăng Cửu Thời như thường lệ nhìn hắn một cái, sau đó đi làm việc của mình.

Nguyễn Lan Chúc nghĩ thầm trong lòng: Sao lại có người đẹp như vậy chứ! Muốn hôn!

Giây tiếp theo thì bắt đầu mắng thầm trong lòng: Sao lại có một chàng trai thẳng ngốc nghếch như vậy! Đáng ghét!

Hôm nay Lăng Cửu Thời có vẻ đẹp trai hơn bình thường một chút, Nguyễn Lan Chúc nhịn không được nhìn trộm một cái, cuối cùng phát hiện ra có điểm khác lạ, hôm nay Lăng Cửu Thời đã tạo kiểu tóc khác rồi! Không còn là kiểu bát úp nhỏ mềm mại ngày thường nữa.

"Kiểu tóc hôm nay của Lăng Lăng trông rất đẹp!" Nguyễn Lan Chúc không hề ngần ngại mà khen Lăng Cửu Thời.

"Thật vậy sao? Haha." Lăng Cửu Thời gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng.

Nguyễn Lan Chúc đột nhiên nhớ tới manh mối [Đừng yêu người bên cạnh bạn] kia, thôi hỏng rồi!

Chẳng lẽ Lăng Cửu Thời người mà đến bản thân mình còn không biết chăm sóc lại thực sự yêu một nữ người chơi rồi sao? Ngày hôm qua còn nói với mình là không có, vậy mà hôm nay đã sửa soạn bóng bẩy đẹp trai, là đang muốn đi câu dẫn ai đây?!

Nguyễn Lan Chúc nghĩ đến đây, tức giận đến muốn phát điên! Nhưng hắn không thể tức giận, hắn phải lý trí, không thể để Lăng Lăng của hắn xảy ra chuyện được.

Vì thế Nguyễn Lan Chúc hèn mọn đuổi theo Lăng Cửu Thời, thật cẩn thận dò hỏi: "Lăng Lăng, anh có nhớ rõ manh mối không?"

"Manh mối nào?" Lăng Cửu Thời căn bản không chút để ý.

"[Đừng yêu người bên cạnh bạn] đó!" Nguyễn Lan Chúc trực tiếp nhắc nhở.

"À, không yêu." Lăng Cửu Thời vẫn bình thản như cũ.

"Vậy sao anh lại sửa soạn cho bản thân đẹp trai như vậy làm gì?" Nguyễn Lan Chúc phát hỏa đi bên cạnh.

"Yên tâm, hôm nay anh nhìn thấy loại sáp vuốt tóc mà em thường dùng trong phòng, tò mò dùng một chút." Lăng Cửu Thời giải thích nhưng Nguyễn Lan Chúc lại không tin!

[Đừng tin lời ai nói] Chẳng lẽ là đang nhắc nhở Nguyễn Lan Chúc?

Lời nhắc này có thể tinh tế hơn nữa không, Nguyễn Lan Chúc tỏ vẻ tìm manh mối đã mệt rồi, đoán tâm tư của Lăng Cửu Thời lại càng mệt hơn!

Không còn cách nào, Nguyễn Lan Chúc chỉ có thể thời thời khắc khắc đi kè kè bên người Lăng Cửu Thời, không cho người phụ nữ nào đến gần anh, đương nhiên đến cả đàn ông cũng không được.

Khi Lăng Cửu Thời tìm thấy một manh mối khác có tên là [Ở lại], anh đã chủ động đi tìm Nguyễn Lan Chúc.

"Em cảm thấy manh mối này có đủ rõ ràng không, môn thần thật sự muốn chúng ta ở lại đây."

Nguyễn Lan Chúc nghĩ tới manh mối của cửa này không cho yêu người bên cạnh, lại không được tin tưởng lời ai nói, liền cảm thấy nhất định không thể ở lại.

Chính mình còn mỗi giây mỗi phút đều yêu người bên cạnh này, ở lại chẳng những yêu đương không thành, mà tất cả bọn họ cũng có thể sẽ chết hết.

"Có lẽ nhất định phải ngược lại." Nguyễn Lan Chúc nói ra ý tưởng trong lòng mình.

"Nếu anh muốn ở lại thì sao?" Lăng Cửu Thời đột nhiên ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn Nguyễn Lan Chúc.

Lăng Cửu Thời hôm nay thật sự quá đẹp, Nguyễn Lan Chúc nhìn vào đôi mắt của Lăng Cửu Thời, trong đôi mắt trong veo của anh dường như có một tia quyến rũ.

Nguyễn Lan Chúc lắc đầu, không đúng, đôi mắt Lăng Lăng của hắn chỉ có trong vắt như nước.

Giây tiếp theo nhìn lại, Lăng Cửu Thời đã cụp mắt xuống.

"Em không muốn ở lại phải không?" Giọng nói của Lăng Cửu Thời có chút buồn bã.

Nguyễn Lan Chúc có chút luống cuống, hắn muốn nói với Lăng Cửu Thời: Lăng Cửu Thời ở đâu, thì Nguyễn Lan Chúc sẽ ở đó.

Nhưng những lời này còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy Lăng Cửu Thời tiếp tục nói: "Thật ra thì ở lại cũng không có gì là không tốt, ở đây có bạn bè là tốt rồi. Dù sao thì ở ngoài cửa thật sự cũng không có ai đáng để anh nhớ mong, ba mẹ của anh, ừm, em cũng biết mà."

Trong lòng Lăng Cửu Thời nhất định là rất đau khi nhắc đến ba mẹ mình, nếu không tại sao lại cười nhạo chính mình như vậy, trong lòng Nguyễn Lan Chúc cũng đau đớn.

"Trước khi gia nhập Hắc Diệu Thạch, anh chỉ có một người bạn duy nhất là Ngô Kỳ, nhưng cậu ấy lại thường xuyên ở với bạn gái.

Nếu không có cậu ấy, anh thật sự vẫn sẽ luôn lẻ loi một mình.

Nói thẳng ra thì, nếu một ngày nào đó đột nhiên chết ở trong nhà chắc cũng không có ai phát hiện."

Nguyễn Lan Chúc nghe không nổi nữa, tiến lên bịt kín miệng Lăng Cửu Thời.

Lăng Cửu Thời lắc đầu: "Để anh nói nốt, nhưng sau khi gia nhập Hắc Diệu Thạch, anh cảm thấy có nhiều bạn bè thật tốt, cảm giác được bạn bè quan tâm lại càng tốt hơn, hiện tại trong cửa này có ba người các em, anh cảm thấy thực ra cũng khá tốt.

Nếu thực sự không thể ra ngoài được, anh cũng không ép buộc, có lẽ đây chính là số phận của anh." Lăng Cửu Thời lẩm bẩm, trong lòng Nguyễn Lan Chúc như tan chảy.

"Meo~~~" Một tiếng mèo kêu, làm Nguyễn Lan Chúc sực tỉnh, đó là chuông báo thức của Nguyễn Lan Chúc, trước đó đã được thay thế bằng tiếng kêu của Hạt Dẻ.

Tiếng mèo kêu này làm Nguyễn Lan Chúc nhớ tới nô lệ của mèo Lăng Cửu Thời thế mà cư nhiên quên mất Hạt Dẻ, hắn cảnh giác hỏi: "Không quay về với Hạt Dẻ sao?"

Lăng Cửu Thời thản nhiên nói: "Thiên Lý sẽ giúp anh chăm sóc, à... Thiên Lý cũng ở trong cửa. Dù sao đi nữa thì vẫn sẽ có người chăm sóc nó, huống hồ Hạt Dẻ cũng không quan trọng bằng em."

Sau khi Lăng Cửu Thời nói xong những lời này liền mỉm cười nhìn Nguyễn Lan Chúc, tia quyến rũ trong ánh mắt lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trong lòng Nguyễn Lan Chúc vang lên hồi chuông cảnh báo! Tuy rằng hắn vui mừng vì địa vị của mình trong lòng Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng vượt qua Hạt Dẻ, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến hắn lo sợ.

Bởi vì điều này là không thể nào! Nguyễn Lan Chúc theo đuổi vợ mình đã bao lâu rồi, làm sao có thể không biết rằng người vợ thẳng nam kia của mình là một người cuồng mèo, còn bản thân mình có là gì đâu? Chỉ là một người anh em tốt không thể tốt hơn của Lăng Cửu Thời thôi!

Nguyễn Lan Chúc cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng đi tìm Trần Phi bàn bạc một chút, tìm cách để rời khỏi đây.

---

Giờ tui mới có thời gian ngoi lên được 🤧 một phần vì Wattpad lỗi quá, một phần vì đang trong thời gian thi nữa, chắc sau khi thi xong tui sẽ làm cho xong bộ này rồi kím bộ khác, om lâu quá rồi.
Mọi người đợi tui nha🌹iu💓

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store