Fanfic Tap Hoang Snh48 Meo Den Nha Ai
Văn /Beta quân
Thật đáng mừng! Ngay cả phần ngoài truyện của mèo đen đều có người khác viết á!Mặc dù là tôi dùng sự đồng ý viết truyện CP khác trao đổi với cô ấy...【x】 Có điều viết xong rất hợp tâm ý của tôi!
Ngoan lắm, lát nữa thưởng cho cậu.
Thuận tiện, hôm nay mấy người kêu la BE đi ra cho tôi! Tôi đã nói mấy lần rồi, chỉ viết HE, chỉ viết HE, chỉ viết HE!Lại thuận tiện, mèo đen chưa kết thúc, tôi cũng không biết khi nào thì xong xuôi, có lẽ ngày mai, có lẽ lại viết hai mươi chương.
Lại thuận tiện nữa, mèo đen là nhà A Hoàng đó.
161. Nhựa đường cái bị nhiệt hóa, mèo đen kinh hãi sững sờ, cùng với tiếng phanh ma sát chói tai dừng khẩn cấp rầm một tiếng, xe vững vàng dừng ở trước mắt mèo đen.
Xe ngừng một hồi lâu, người trên xe mới vừa ôm lấy trán vừa xuống xe. Mèo đen nằm ở trước mặt nàng, hai mắt nhắm kịt, không nhúc nhích.
162. "Má ơi?! Tôi đâm chết một con mèo!"
Trương Vũ Hâm cũng không để ý cái trán mình vừa rồi bị đụng đau, giẫm đôi giày cao gót nhỏ cộp cộp cộp nhào tới. Mèo đen nằm trên mặt đất, Trương Vũ Hâm ngồi xổm xuống hoảng sợ đến mức không biết làm gì.
"Má ơi má ơi má ơi! Tôi đâm chết một con mèo! " Trương Vũ Hâm run rẩy cầm di động, "Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?! Tôi nên báo 110 trước hay là 120 trước!"
163. Trương Vũ Hâm lau nước mắt, nghĩ nửa ngày vẫn là quyết định gọi 110 trước đầu thú thôi.
Đúng là hỏng bét mà, hôm nay mình vừa mới cầm bằng lái, còn tưởng rằng đường cái lớn này có thể luyện tay lái, không ngờ chưa kịp đụng tới người, lại đụng tới mèo trước. Đúng là hỏng bét mà, bằng lái sẽ bị thu lại và hủy đi, mình có thể bị bắt đi vào ăn cơm tù hay không đây, tự thú có thể xử lý nhẹ hay không á, ở trong tù có thể hay không...
"Xin chào, đây là Cục cảnh sát 110" Điện thoại thông rồi, Trương Vũ Hâm đang do dự làm sao mở miệng, đột nhiên mắt cô nàng sáng lên, ếrh, sao trên mặt đất không có máu?
164. Trên mặt đất không có vết máu.
Trương Vũ Hâm cau mày, xác nhận sờ lên mặt đất. Không có máu.
Trương Vũ Hâm lại lật con mèo đen nhắm kịt mắt kia ra, cũng không có máu. Máu của mèo đen không thể nào là màu đen a.
Tiểu thuyết gia Trương Vũ Hâm phát huy trí tưởng tượng vượt quá người thường của mình, tự nhiên đã quên mất ở bên kia đầu dây còn có cuộc điện thoại với cục cảnh sát.
165. "A lô? A lô?" Thanh âm không kiên nhẫn ở đầu dây bên kia vang lên một lần lại lặp lại một lần.
Trương Vũ Hâm để điện thoại di động xuống nghi ngờ đi sờ mũi mèo đen Ẩm ướt, còn có hô hấp.
Không có chết. Không có chết?
Không có chết!
166. Trương Vũ Hâm nhẹ nhàng quơ quơ nó, mèo đen vẫn không nhúc nhích.
Trương Vũ Hâm cầm nó lên quơ quơ, mèo đen vẫn không nhúc nhích. Trương Vũ Hâm dùng chỉ số thông minh vừa mới có lại tự hỏi một lần nữa nên làm cái gì bây giờ, cuối cùng vẫn phải quyết định, đi bệnh viện thú cưng gần đây nhất đi.
167. Vì vậy, Trương Vũ Hâm nhặt lên con mèo đen đang nằm im ném vào trong xe.
Cũng tự mình lái xe, vẫn là tới bệnh viện thú cưng. "Bác sĩ có ở đây không?" Trương Vũ Hâm ôm mèo đen vào cửa, bác sĩ thú y mặc áo khoác trắng nhìn cô nàng một cái.
"Thưa cô, nơi này là... bệnh viện thú cưng." "Tôi biết chứ!" Trương Vũ Hâm tức giận nói, "Mau xem giúp tôi con mèo đen này!"
"Cô gái... Tôi cảm thấy, trước khi khám con mèo đen này... Có lẽ mời cô đi khám coi... cái trán đang chảy máu đi của cô đi..."
168. Cái trán của Trương Vũ Hâm bị va chạm chảy máu, nhưng mà không sao hết.
Cô nàng lấy băng cá nhân từ trong túi ra, dán lên trên trán, lại dùng sức vỗ vỗ, xong việc. "Khám cho nó trước đi." Trương Vũ Hâm nói với bác sĩ đang há hốc mồm.
Bác sĩ ngậm cái miệng đang mở lớn lại, nhìn mèo đen vẫn còn nằm im. Không bị thương ngoài da, bác sĩ mở mí mắt nó ra, còn tốt.
169. "Xin hỏi, cô là chủ nhân con mèo này sao?"
"A... Không phải." Trương Vũ Hâm có chút căng thẳng, "Nó... làm sao vậy?" Bác sĩ cởi găng tay, liếc Trương Vũ Hâm một cái.
"Nó chỉ là ngất đi thôi."
170. Lúc mèo đen tỉnh lại, xung quanh là đồ dùng trong gia đình mà nó không quen biết.
Nó nằm ở trên ghế sô pha không quen biết, đang đắp tấm thảm nó không quen biết, một người không quen biết đưa lưng về nó không biết đang làm cái gì. Mèo đen cựa quậy ngẩng đầu lên quay trái quay phải, còn có tri giác, còn chưa tàn phế.
Mèo đen thở phào nhẹ nhõm.
171. Mèo đen định đá văng thảm ra, muốn nhảy xuống sô pha.
Trương Vũ Hâm nghe được tiếng động, quay đầu nhìn nó. "Ôi chao! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Trương Vũ Hâm thả cái gì đó trong tay chạy tới, "Đúng là đồ nhát gan mà, cũng may chỉ là bị dọa sợ đến hôn mê."
Mèo đen lui một bước, giữ cảnh giác nhìn cô nàng. Nhưng Trương Vũ Hâm chẳng thèm chú ý, sau đó thì dán mặt tới
"Òa! Mi không có việc gì là tốt rồi! Tao không cần ngồi tù rồi!"
172. Mèo đen bị ghìm thiếu chút nữa thở không được, mặc dù cái người không biết tên trước mắt mang mình tới chỗ nào không biết, nhưng hình như con người cũng không xấu.
Người không xấu Trương Vũ Hâm cọ mèo đen xong lại đứng lên, "Mi có đói bụng không á, ngủ một phát đến xế chiều? Ôi trời, nhà của tao lại chưa từng nuôi mèo, vừa nãy nhờ bệnh viện thú cưng mua tạm cho mi một ít thức ăn, mà không biết mi thích ăn loại gì, nên mỗi loại đều mua cho mi một ít, nếu không mi thử xem?" Mèo đen nhìn trên sàn nhà ít nhất 8 cái khay đựng thức ăn thì yên lặng phản đối dạ dày, sau đó chỉ là yên lặng đi đến bên cạnh uống chút nước.
173. Còn là nước máy.
Mèo đen lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
174. "Mi là mèo đen nhà ai thế." Trương Vũ Hâm thấy mèo đen không ăn đồ ăn cũng không uống nước, quả thực nhìn chẳng giống mèo hoang.
"Lần sau mi qua đường cái phải cẩn thận á!" Trương Vũ Hâm nói như vậy. Tôi xin cô, là ai lái xe mới phải cẩn thận đi... mèo đen liếc cô nàng một cái.
"Không ăn đồ ăn sao?!" Trương Vũ Hâm nhìn nó rất buồn bực, "Nhưng mà trong nhà của tao trừ cái này ra, thì chỉ có một bao rong biển thôi..."
175. "Mèo không biết ăn rong biển đi?"
Trương Vũ Hâm tự giễu mà đem rong biển trên bàn chuẩn bị cất đi, chỉ thấy mèo đen vù một cái liền nhảy dựng lên, ngậm chặt. "Ớ?!" Trương Vũ Hâm che miệng kêu to.
Mèo đen lại không thèm để ý vung cái đuôi, miệng ngậm lấy rong biển, nhưng không ăn.
176. "Ơ? Chỉ là ngậm lấy không ăn?" Trương Vũ Hâm nhìn chằm chằm nó hồi lâu.
"Đúng là một con mèo kỳ quái, rốt cuộc là nhà ai đây?"
177. Mèo đen ở nhà Trương Vũ Hâm cọ xát trong chốc lát, nhìn phía bên ngoài cửa sổ sắc trời sắp tối, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Nơi này là nơi nào cũng không biết. Cách nhà A Hoàng bao xa cũng không biết.
Có điều mèo đen biết được chính là, mình muốn trở về gặp A Hoàng.
178. "Này này? Mi muốn đi đâu?" Trương Vũ Hâm nhìn mèo đen đang cạo cửa, "Muốn về nhà sao?"
"Meo." Mèo đen ngậm lấy rong biển kêu một tiếng mơ hồ không rõ, xem như đáp lại. "Nhưng mà trời sắp tối rồi ấy, đêm nay liền ở đây đi." Trương Vũ Hâm nhíu nhíu mày, "Chỗ này của tao cũng có ăn ngon, tao cũng có thể chơi với mi."
Mèo đen quay đầu nhìn cô nàng một cái. "Ở lại đi."
179. "Meo."
Mèo đen lại kêu một tiếng, đem đầu xoay trở về cửa. Trương Vũ Hâm nhìn nó quay lưng lại, đành phải yên lặng mở cửa.
"Mi tìm không được đường đi." Trương Vũ Hâm vẫn còn có chút lưu luyến, "Tìm không thấy đường thì quay lại nha, tao để cửa chờ mi." Mèo đen lắc lắc cái đuôi, chạy ra ngoài.
180. Nơi này là nơi nào, mèo đen không biết.
Muốn đi về đâu đây, mèo đen không biết. Đi đã bao lâu rồi, mèo đen không biết.
A Hoàng sẽ lo lắng sao, mèo đen không biết.
181. Lúc đêm xuống, Cung Thi Kỳ để lại một ngọn đèn nhỏ trong phòng khách.
Bản thân cô đều đã ngủ mơ mơ màng màng, A Hoàng còn trong sân. Cung Thi Kỳ muốn ôm nó đi vào, khí trời buổi đêm có chút lạnh, thể chất A Hoàng không tốt, Cung Thi Kỳ có hơi lo lắng.
Sau đó ngay lúc cô còn đang suy nghĩ làm sao dỗ A Hoàng đi vào, trong sân liền truyền đến tiếng mèo kêu. "Meo."
182.
Tiếng kêu kia giống như lần đầu tiên Cung Thi Kỳ nghe thấy. Mèo đen ẩn trong bóng đêm, Cung Thi Kỳ nheo nheo mắt, trong bóng đêm tìm kiếm nó hồi lâu
Ah, đúng thật là con mèo đen kia. Con mèo đen kia vung cái đuôi, thoạt nhìn sức cùng lực kiệt nhảy từ trên tường xuống.
183. Sau đó ngã một cái.
Vốn Cung Thi Kỳ muốn cười một cái, nhưng A Hoàng chạy tới. Chạy tới trước mặt mèo đen ngã sấp xuống, ngửa đầu, chậm rãi kêu.
"Meo."
184. Mèo đen lấy đầu cọ qua đến ngực nó, A Hoàng không trốn, chỉ là có hơi không được tự nhiên xoay đầu đi chỗ khác.
Ah, được rồi. Thấy A Hoàng đều tha thứ cho mi, đêm nay sẽ không đánh mi. Cung Thi Kỳ ở trên ghế sô pha ngáp một cái rõ to, sau đó nhìn thấy trong miệng mèo đen còn đang ngậm gì đó.
Ớ? Rong biển?
Cung Thi Kỳ phẩy đầu, nghĩ không ra.
185. A Hoàng đưa mèo đen vào trong ổ.
Thật đáng mừng! Ngay cả phần ngoài truyện của mèo đen đều có người khác viết á!Mặc dù là tôi dùng sự đồng ý viết truyện CP khác trao đổi với cô ấy...【x】 Có điều viết xong rất hợp tâm ý của tôi!
Ngoan lắm, lát nữa thưởng cho cậu.
Thuận tiện, hôm nay mấy người kêu la BE đi ra cho tôi! Tôi đã nói mấy lần rồi, chỉ viết HE, chỉ viết HE, chỉ viết HE!Lại thuận tiện, mèo đen chưa kết thúc, tôi cũng không biết khi nào thì xong xuôi, có lẽ ngày mai, có lẽ lại viết hai mươi chương.
Lại thuận tiện nữa, mèo đen là nhà A Hoàng đó.
161. Nhựa đường cái bị nhiệt hóa, mèo đen kinh hãi sững sờ, cùng với tiếng phanh ma sát chói tai dừng khẩn cấp rầm một tiếng, xe vững vàng dừng ở trước mắt mèo đen.
Xe ngừng một hồi lâu, người trên xe mới vừa ôm lấy trán vừa xuống xe. Mèo đen nằm ở trước mặt nàng, hai mắt nhắm kịt, không nhúc nhích.
162. "Má ơi?! Tôi đâm chết một con mèo!"
Trương Vũ Hâm cũng không để ý cái trán mình vừa rồi bị đụng đau, giẫm đôi giày cao gót nhỏ cộp cộp cộp nhào tới. Mèo đen nằm trên mặt đất, Trương Vũ Hâm ngồi xổm xuống hoảng sợ đến mức không biết làm gì.
"Má ơi má ơi má ơi! Tôi đâm chết một con mèo! " Trương Vũ Hâm run rẩy cầm di động, "Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?! Tôi nên báo 110 trước hay là 120 trước!"
163. Trương Vũ Hâm lau nước mắt, nghĩ nửa ngày vẫn là quyết định gọi 110 trước đầu thú thôi.
Đúng là hỏng bét mà, hôm nay mình vừa mới cầm bằng lái, còn tưởng rằng đường cái lớn này có thể luyện tay lái, không ngờ chưa kịp đụng tới người, lại đụng tới mèo trước. Đúng là hỏng bét mà, bằng lái sẽ bị thu lại và hủy đi, mình có thể bị bắt đi vào ăn cơm tù hay không đây, tự thú có thể xử lý nhẹ hay không á, ở trong tù có thể hay không...
"Xin chào, đây là Cục cảnh sát 110" Điện thoại thông rồi, Trương Vũ Hâm đang do dự làm sao mở miệng, đột nhiên mắt cô nàng sáng lên, ếrh, sao trên mặt đất không có máu?
164. Trên mặt đất không có vết máu.
Trương Vũ Hâm cau mày, xác nhận sờ lên mặt đất. Không có máu.
Trương Vũ Hâm lại lật con mèo đen nhắm kịt mắt kia ra, cũng không có máu. Máu của mèo đen không thể nào là màu đen a.
Tiểu thuyết gia Trương Vũ Hâm phát huy trí tưởng tượng vượt quá người thường của mình, tự nhiên đã quên mất ở bên kia đầu dây còn có cuộc điện thoại với cục cảnh sát.
165. "A lô? A lô?" Thanh âm không kiên nhẫn ở đầu dây bên kia vang lên một lần lại lặp lại một lần.
Trương Vũ Hâm để điện thoại di động xuống nghi ngờ đi sờ mũi mèo đen Ẩm ướt, còn có hô hấp.
Không có chết. Không có chết?
Không có chết!
166. Trương Vũ Hâm nhẹ nhàng quơ quơ nó, mèo đen vẫn không nhúc nhích.
Trương Vũ Hâm cầm nó lên quơ quơ, mèo đen vẫn không nhúc nhích. Trương Vũ Hâm dùng chỉ số thông minh vừa mới có lại tự hỏi một lần nữa nên làm cái gì bây giờ, cuối cùng vẫn phải quyết định, đi bệnh viện thú cưng gần đây nhất đi.
167. Vì vậy, Trương Vũ Hâm nhặt lên con mèo đen đang nằm im ném vào trong xe.
Cũng tự mình lái xe, vẫn là tới bệnh viện thú cưng. "Bác sĩ có ở đây không?" Trương Vũ Hâm ôm mèo đen vào cửa, bác sĩ thú y mặc áo khoác trắng nhìn cô nàng một cái.
"Thưa cô, nơi này là... bệnh viện thú cưng." "Tôi biết chứ!" Trương Vũ Hâm tức giận nói, "Mau xem giúp tôi con mèo đen này!"
"Cô gái... Tôi cảm thấy, trước khi khám con mèo đen này... Có lẽ mời cô đi khám coi... cái trán đang chảy máu đi của cô đi..."
168. Cái trán của Trương Vũ Hâm bị va chạm chảy máu, nhưng mà không sao hết.
Cô nàng lấy băng cá nhân từ trong túi ra, dán lên trên trán, lại dùng sức vỗ vỗ, xong việc. "Khám cho nó trước đi." Trương Vũ Hâm nói với bác sĩ đang há hốc mồm.
Bác sĩ ngậm cái miệng đang mở lớn lại, nhìn mèo đen vẫn còn nằm im. Không bị thương ngoài da, bác sĩ mở mí mắt nó ra, còn tốt.
169. "Xin hỏi, cô là chủ nhân con mèo này sao?"
"A... Không phải." Trương Vũ Hâm có chút căng thẳng, "Nó... làm sao vậy?" Bác sĩ cởi găng tay, liếc Trương Vũ Hâm một cái.
"Nó chỉ là ngất đi thôi."
170. Lúc mèo đen tỉnh lại, xung quanh là đồ dùng trong gia đình mà nó không quen biết.
Nó nằm ở trên ghế sô pha không quen biết, đang đắp tấm thảm nó không quen biết, một người không quen biết đưa lưng về nó không biết đang làm cái gì. Mèo đen cựa quậy ngẩng đầu lên quay trái quay phải, còn có tri giác, còn chưa tàn phế.
Mèo đen thở phào nhẹ nhõm.
171. Mèo đen định đá văng thảm ra, muốn nhảy xuống sô pha.
Trương Vũ Hâm nghe được tiếng động, quay đầu nhìn nó. "Ôi chao! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Trương Vũ Hâm thả cái gì đó trong tay chạy tới, "Đúng là đồ nhát gan mà, cũng may chỉ là bị dọa sợ đến hôn mê."
Mèo đen lui một bước, giữ cảnh giác nhìn cô nàng. Nhưng Trương Vũ Hâm chẳng thèm chú ý, sau đó thì dán mặt tới
"Òa! Mi không có việc gì là tốt rồi! Tao không cần ngồi tù rồi!"
172. Mèo đen bị ghìm thiếu chút nữa thở không được, mặc dù cái người không biết tên trước mắt mang mình tới chỗ nào không biết, nhưng hình như con người cũng không xấu.
Người không xấu Trương Vũ Hâm cọ mèo đen xong lại đứng lên, "Mi có đói bụng không á, ngủ một phát đến xế chiều? Ôi trời, nhà của tao lại chưa từng nuôi mèo, vừa nãy nhờ bệnh viện thú cưng mua tạm cho mi một ít thức ăn, mà không biết mi thích ăn loại gì, nên mỗi loại đều mua cho mi một ít, nếu không mi thử xem?" Mèo đen nhìn trên sàn nhà ít nhất 8 cái khay đựng thức ăn thì yên lặng phản đối dạ dày, sau đó chỉ là yên lặng đi đến bên cạnh uống chút nước.
173. Còn là nước máy.
Mèo đen lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
174. "Mi là mèo đen nhà ai thế." Trương Vũ Hâm thấy mèo đen không ăn đồ ăn cũng không uống nước, quả thực nhìn chẳng giống mèo hoang.
"Lần sau mi qua đường cái phải cẩn thận á!" Trương Vũ Hâm nói như vậy. Tôi xin cô, là ai lái xe mới phải cẩn thận đi... mèo đen liếc cô nàng một cái.
"Không ăn đồ ăn sao?!" Trương Vũ Hâm nhìn nó rất buồn bực, "Nhưng mà trong nhà của tao trừ cái này ra, thì chỉ có một bao rong biển thôi..."
175. "Mèo không biết ăn rong biển đi?"
Trương Vũ Hâm tự giễu mà đem rong biển trên bàn chuẩn bị cất đi, chỉ thấy mèo đen vù một cái liền nhảy dựng lên, ngậm chặt. "Ớ?!" Trương Vũ Hâm che miệng kêu to.
Mèo đen lại không thèm để ý vung cái đuôi, miệng ngậm lấy rong biển, nhưng không ăn.
176. "Ơ? Chỉ là ngậm lấy không ăn?" Trương Vũ Hâm nhìn chằm chằm nó hồi lâu.
"Đúng là một con mèo kỳ quái, rốt cuộc là nhà ai đây?"
177. Mèo đen ở nhà Trương Vũ Hâm cọ xát trong chốc lát, nhìn phía bên ngoài cửa sổ sắc trời sắp tối, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Nơi này là nơi nào cũng không biết. Cách nhà A Hoàng bao xa cũng không biết.
Có điều mèo đen biết được chính là, mình muốn trở về gặp A Hoàng.
178. "Này này? Mi muốn đi đâu?" Trương Vũ Hâm nhìn mèo đen đang cạo cửa, "Muốn về nhà sao?"
"Meo." Mèo đen ngậm lấy rong biển kêu một tiếng mơ hồ không rõ, xem như đáp lại. "Nhưng mà trời sắp tối rồi ấy, đêm nay liền ở đây đi." Trương Vũ Hâm nhíu nhíu mày, "Chỗ này của tao cũng có ăn ngon, tao cũng có thể chơi với mi."
Mèo đen quay đầu nhìn cô nàng một cái. "Ở lại đi."
179. "Meo."
Mèo đen lại kêu một tiếng, đem đầu xoay trở về cửa. Trương Vũ Hâm nhìn nó quay lưng lại, đành phải yên lặng mở cửa.
"Mi tìm không được đường đi." Trương Vũ Hâm vẫn còn có chút lưu luyến, "Tìm không thấy đường thì quay lại nha, tao để cửa chờ mi." Mèo đen lắc lắc cái đuôi, chạy ra ngoài.
180. Nơi này là nơi nào, mèo đen không biết.
Muốn đi về đâu đây, mèo đen không biết. Đi đã bao lâu rồi, mèo đen không biết.
A Hoàng sẽ lo lắng sao, mèo đen không biết.
181. Lúc đêm xuống, Cung Thi Kỳ để lại một ngọn đèn nhỏ trong phòng khách.
Bản thân cô đều đã ngủ mơ mơ màng màng, A Hoàng còn trong sân. Cung Thi Kỳ muốn ôm nó đi vào, khí trời buổi đêm có chút lạnh, thể chất A Hoàng không tốt, Cung Thi Kỳ có hơi lo lắng.
Sau đó ngay lúc cô còn đang suy nghĩ làm sao dỗ A Hoàng đi vào, trong sân liền truyền đến tiếng mèo kêu. "Meo."
182.
Tiếng kêu kia giống như lần đầu tiên Cung Thi Kỳ nghe thấy. Mèo đen ẩn trong bóng đêm, Cung Thi Kỳ nheo nheo mắt, trong bóng đêm tìm kiếm nó hồi lâu
Ah, đúng thật là con mèo đen kia. Con mèo đen kia vung cái đuôi, thoạt nhìn sức cùng lực kiệt nhảy từ trên tường xuống.
183. Sau đó ngã một cái.
Vốn Cung Thi Kỳ muốn cười một cái, nhưng A Hoàng chạy tới. Chạy tới trước mặt mèo đen ngã sấp xuống, ngửa đầu, chậm rãi kêu.
"Meo."
184. Mèo đen lấy đầu cọ qua đến ngực nó, A Hoàng không trốn, chỉ là có hơi không được tự nhiên xoay đầu đi chỗ khác.
Ah, được rồi. Thấy A Hoàng đều tha thứ cho mi, đêm nay sẽ không đánh mi. Cung Thi Kỳ ở trên ghế sô pha ngáp một cái rõ to, sau đó nhìn thấy trong miệng mèo đen còn đang ngậm gì đó.
Ớ? Rong biển?
Cung Thi Kỳ phẩy đầu, nghĩ không ra.
185. A Hoàng đưa mèo đen vào trong ổ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store