Fanfic [ NutHong ] [ LYKN ] Vết bớt của thời gian
Chương 3
Cả bọn ùa ra khỏi trường, tiếng cười vang vọng cả hành lang. Lego nắm chặt tay Hong, vừa chạy vừa hôLego : “Nhanh lên nào! Tụi mình phải ăn mừng ngay hôm nay mới được.”Hong thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng để mặc cậu nhóc kéo đi. Vẻ mặt vẫn bình thản, không phản kháng, như thể mọi chuyện đều không đủ khiến cậu lung lay.Nut chạy phía sau, vừa thở vừa gắt khẽ:Nut: “Này, Lego! Ai cho em tự tiện quyết định vậy hả?”William bật cườiWilliam: “Anh Nut đừng có than, mời một bữa cơm thôi mà. Anh là người lớn nhất nhóm, coi như trách nhiệm trưởng nhóm đi.”Tui : “Đúng đó P’Nut, với lại… một bữa cơm đầu tiên chắc chắn sẽ giúp tụi mình gắn kết hơn.”Nut bất lực, chỉ biết thở dài. Nhưng trong lòng, chẳng hiểu sao, anh lại không thấy phiền. Ánh mắt anh khẽ liếc về phía Hong đang đi ngay trước mặt dáng người cao gầy, mái tóc đen khẽ lay theo từng bước chạy." Đẹp quá " đó là những gì Nut đã nghĩ.Quán ăn bình dân ngay góc phố chật kín khách. Hương thơm của đồ nướng và gia vị cay nồng lan khắp không gian. Năm người chen chúc quanh một bàn tròn nhỏ, William và Lego giành lấy menu, Tui thì ngồi giữa làm “trọng tài” để khỏi loạn.Lego : “Cho tụi em 5 phần gà chiên, 2 lẩu Thái, thêm một dĩa hải sản nướng nha cô ơi!”
William trố mắtWilliam : “Ê, ăn vậy có nhiều quá không?”Tui cười hiềnTui : “Không sao, cứ để đó rồi chia ra. Hôm nay ăn mừng mà.”Trong khi cả ba tranh nhau gọi món, Nut lén liếc nhìn Hong. Cậu ta ngồi yên lặng, cởi chiếc ba lô đặt ngay ngắn dưới ghế, ánh mắt thản nhiên như không để tâm đến sự náo nhiệt xung quanh.Nut cố gắng tìm chủ đề bắt chuyệnNut : “Hong, cậu thích món gì nhất?”Hong ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm chạm đúng vào mắt Nut.Hong : “Gì cũng được.”Câu trả lời ngắn gọn khiến Nut nghẹn lời vài giây. Anh gãi đầu, cười gượngNut : “Ờ… vậy ăn cùng bọn mình đi, không được bỏ bữa đâu.”Lego chen ngang ngay lập tức, nháy mắt tinh nghịchLego : “Thấy chưa, P’Nut lo cho P’Hong ghê chưa, giống anh trai quan tâm em trai quá đi!”William hùa theoWilliam: “Không phải quan tâm bình thường đâu, nhìn mặt đỏ kìa~”Nut lúng túng, còn Hong chỉ khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên một chút nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến Nut giật mình.Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười nói rộn ràng. Lego và William thi nhau ăn cay, mặt đỏ bừng mà vẫn cố tỏ ra ngầu. Tui thì vừa ăn vừa dỗ cả hai uống nước. Nut vẫn thỉnh thoảng quan sát Hong cậu ta ăn uống rất gọn gàng, không nói nhiều, nhưng mỗi khi cất tiếng lại khiến cả bàn im lặng nghe theo."Được rồi các anh nhìn vào máy ảnh đi" Lego ra hiệu cho mọi người.Lúc này họ mới để ý chiếc máy ảnh được đặt gọn gàng trên giá đỡ đang hướng về phía họ." 1, 2, 3 cười" Lego ra hiệu.Đêm muộn, khi cả nhóm rời quán, gió đêm Bangkok thổi mát rượi. Lego chạy nhảy phía trước, William đuổi theo, Tui lắc đầu cười.Nut đi cạnh Hong, khẽ nóiNut : “Cảm ơn cậu… vì đã đồng ý tham gia cùng bọn mình.”Hong liếc qua, đáp gọnHong : “Nếu đã tham gia rồi thì tớ sẽ làm hết sức.”Một câu đơn giản, nhưng lại khiến Nut thấy yên lòng đến lạ.Trong khoảnh khắc ấy, giữa phố xá đông đúc, Nut biết họ đã thực sự trở thành một nhóm.
Sau khi đưa 3 trẻ kia về đến trạm xe buýt và nhìn 3 đứa lên xe cuối cùng Nut cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nut quay sang người bên cạnh.Nut : " Nhà cậu ở đâu? Có cần tôi đưa về không? "Hong nhìn xung quanh có vẻ như chuyến xe buýt cuối cùng về nhà đã đi rồi.Hong : " Cũng được, nhưng có phiền cậu không? "Nut : " Cậu không thể phiền hơn 3 đứa nhóc kia đâu, đi thôi"Hong lên xe của Nut nói địa chỉ nhà, đến lúc này cả 2 mới biết hóa ra họ là đồng hương ở cùng một huyện.Nut : " Trùng hợp thật, không ngờ đến 2 chúng ta lại ở gần nhau vậy "Hong : " Phải ha, tôi cũng không ngờ " Hong khẽ mỉm cười nhẹ.Nut : " Ơi, nếu vậy bắt đầu từ ngày mai để tôi đưa đón cậu đi học " Nut nói với vẻ hớn hở.Hong : " Không cần thiết phải vậy đâu, phiền phức lắm "Nut : " Không sao, tôi với cậu vừa cùng huyện vừa cùng trường, dù sao cũng tiết kiệm được thời gian" Nut nói với vẻ bình thảnHong : " Nếu vậy thì cảm ơn cậu "Nut : " Không có gì đâu, Ai Tee "Hong : " Hả? Cậu vừa bảo gì cơ , tôi nghe rồi đấy nhé " Hong biểu cảm trên gương mặt tỏ vẻ không hài lòng.Nhưng cậu không biết là gương mặt đó của cậu trong mắt Nut lại dễ thương đến lạ khiến anh bật cười.Ngày hôm sau cả nhóm hẹn nhau ở trước cổng trường Chulalongkorn để đến phòng tập, phòng tập này thật ra là của gia đình Nut Thanat xây dựng cho anh khi biết anh có niềm đam mê với âm nhạc, căn phòng sáng rực dưới ánh đèn, gương lớn phản chiếu bóng dáng năm người. Cả nhóm vừa bước vào đã choáng ngợp sàn gỗ bóng loáng, dàn loa công suất lớn, nhạc cụ và micro được chuẩn bị đầy đủ.Lego reo lên“Trời ơi, như phim Hàn luôn á! Mình mà debut thì còn dữ dội nữa.”William chỉnh lại gương, nghênh mặt“Đúng rồi, visual của nhóm chắc chắn là tôi rồi.”Nut thở dài, đập nhẹ vai William“Đừng mơ, visual là anh đây.”Tui nhanh chóng ngăn cả hai“Khoan bàn vụ đó. Đầu tiên phải phân chia line và vũ đạo đã.”Cậu trải tờ giấy ghi chú ra, nghiêm túc nói“Wiliam hát chính, em và P'Nut vocal phụ. Lego nhảy chính, P'Hong rap chính. Nhưng phần rap với vũ đạo phải kết hợp nhuần nhuyễn, nên P'Hong và Lego sẽ phải tập với nhau nhiều nhất.”Nghe đến đây, Lego sáng mắt, quay sang Hong“Yeahhh, cuối cùng cũng có partner siêu ngầu rồi. Anh nhớ đừng bỏ mặc em nha.”Hong chỉ gật nhẹ“Ừ.”Nut đứng bên cạnh, khó hiểu khi thấy mình… hơi chạnh lòng. Anh vốn nghĩ mình sẽ là người kề vai cùng Hong, nhưng giờ lại là Lego.William huýt sáo“Ê, anh Nut, sao tự dưng mặt anh bí xị vậy? Ghen hả?”Nut giật mình“Ai… ai ghen chứ! Lo tập đi.”Âm nhạc vang lên. Nhịp beat mạnh mẽ, dồn dập. Lego bắt đầu hướng dẫn động tác cơ bản, William thử hát vài câu, còn Tui đứng giữa làm “leader tạm thời”.Ban đầu mọi thứ khá hỗn loạn Lego nhảy nhiệt tình quá mức, William hát cao chót vót lệch nhịp, Tui vừa sửa động tác vừa la“Không phải vậy! Lại từ đầu!”Hong thì vẫn bình thản, bước chân đều, rap theo nhịp beat một cách tự nhiên. Giọng rap vang dội trong phòng tập, gọn gàng và dứt khoát đến mức cả nhóm phải dừng lại lắng nghe.Nut vô thức nhìn cậu qua tấm gương lớn. Giữa những tiếng ồn ào, chỉ có Hong là nổi bật nhất.“Cậu ấy… sinh ra để đứng trên sân khấu.” Nut thầm nghĩ, trong ngực dấy lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa xao động khó tả.
William trố mắtWilliam : “Ê, ăn vậy có nhiều quá không?”Tui cười hiềnTui : “Không sao, cứ để đó rồi chia ra. Hôm nay ăn mừng mà.”Trong khi cả ba tranh nhau gọi món, Nut lén liếc nhìn Hong. Cậu ta ngồi yên lặng, cởi chiếc ba lô đặt ngay ngắn dưới ghế, ánh mắt thản nhiên như không để tâm đến sự náo nhiệt xung quanh.Nut cố gắng tìm chủ đề bắt chuyệnNut : “Hong, cậu thích món gì nhất?”Hong ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm chạm đúng vào mắt Nut.Hong : “Gì cũng được.”Câu trả lời ngắn gọn khiến Nut nghẹn lời vài giây. Anh gãi đầu, cười gượngNut : “Ờ… vậy ăn cùng bọn mình đi, không được bỏ bữa đâu.”Lego chen ngang ngay lập tức, nháy mắt tinh nghịchLego : “Thấy chưa, P’Nut lo cho P’Hong ghê chưa, giống anh trai quan tâm em trai quá đi!”William hùa theoWilliam: “Không phải quan tâm bình thường đâu, nhìn mặt đỏ kìa~”Nut lúng túng, còn Hong chỉ khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên một chút nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến Nut giật mình.Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười nói rộn ràng. Lego và William thi nhau ăn cay, mặt đỏ bừng mà vẫn cố tỏ ra ngầu. Tui thì vừa ăn vừa dỗ cả hai uống nước. Nut vẫn thỉnh thoảng quan sát Hong cậu ta ăn uống rất gọn gàng, không nói nhiều, nhưng mỗi khi cất tiếng lại khiến cả bàn im lặng nghe theo."Được rồi các anh nhìn vào máy ảnh đi" Lego ra hiệu cho mọi người.Lúc này họ mới để ý chiếc máy ảnh được đặt gọn gàng trên giá đỡ đang hướng về phía họ." 1, 2, 3 cười" Lego ra hiệu.Đêm muộn, khi cả nhóm rời quán, gió đêm Bangkok thổi mát rượi. Lego chạy nhảy phía trước, William đuổi theo, Tui lắc đầu cười.Nut đi cạnh Hong, khẽ nóiNut : “Cảm ơn cậu… vì đã đồng ý tham gia cùng bọn mình.”Hong liếc qua, đáp gọnHong : “Nếu đã tham gia rồi thì tớ sẽ làm hết sức.”Một câu đơn giản, nhưng lại khiến Nut thấy yên lòng đến lạ.Trong khoảnh khắc ấy, giữa phố xá đông đúc, Nut biết họ đã thực sự trở thành một nhóm.
Sau khi đưa 3 trẻ kia về đến trạm xe buýt và nhìn 3 đứa lên xe cuối cùng Nut cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nut quay sang người bên cạnh.Nut : " Nhà cậu ở đâu? Có cần tôi đưa về không? "Hong nhìn xung quanh có vẻ như chuyến xe buýt cuối cùng về nhà đã đi rồi.Hong : " Cũng được, nhưng có phiền cậu không? "Nut : " Cậu không thể phiền hơn 3 đứa nhóc kia đâu, đi thôi"Hong lên xe của Nut nói địa chỉ nhà, đến lúc này cả 2 mới biết hóa ra họ là đồng hương ở cùng một huyện.Nut : " Trùng hợp thật, không ngờ đến 2 chúng ta lại ở gần nhau vậy "Hong : " Phải ha, tôi cũng không ngờ " Hong khẽ mỉm cười nhẹ.Nut : " Ơi, nếu vậy bắt đầu từ ngày mai để tôi đưa đón cậu đi học " Nut nói với vẻ hớn hở.Hong : " Không cần thiết phải vậy đâu, phiền phức lắm "Nut : " Không sao, tôi với cậu vừa cùng huyện vừa cùng trường, dù sao cũng tiết kiệm được thời gian" Nut nói với vẻ bình thảnHong : " Nếu vậy thì cảm ơn cậu "Nut : " Không có gì đâu, Ai Tee "Hong : " Hả? Cậu vừa bảo gì cơ , tôi nghe rồi đấy nhé " Hong biểu cảm trên gương mặt tỏ vẻ không hài lòng.Nhưng cậu không biết là gương mặt đó của cậu trong mắt Nut lại dễ thương đến lạ khiến anh bật cười.Ngày hôm sau cả nhóm hẹn nhau ở trước cổng trường Chulalongkorn để đến phòng tập, phòng tập này thật ra là của gia đình Nut Thanat xây dựng cho anh khi biết anh có niềm đam mê với âm nhạc, căn phòng sáng rực dưới ánh đèn, gương lớn phản chiếu bóng dáng năm người. Cả nhóm vừa bước vào đã choáng ngợp sàn gỗ bóng loáng, dàn loa công suất lớn, nhạc cụ và micro được chuẩn bị đầy đủ.Lego reo lên“Trời ơi, như phim Hàn luôn á! Mình mà debut thì còn dữ dội nữa.”William chỉnh lại gương, nghênh mặt“Đúng rồi, visual của nhóm chắc chắn là tôi rồi.”Nut thở dài, đập nhẹ vai William“Đừng mơ, visual là anh đây.”Tui nhanh chóng ngăn cả hai“Khoan bàn vụ đó. Đầu tiên phải phân chia line và vũ đạo đã.”Cậu trải tờ giấy ghi chú ra, nghiêm túc nói“Wiliam hát chính, em và P'Nut vocal phụ. Lego nhảy chính, P'Hong rap chính. Nhưng phần rap với vũ đạo phải kết hợp nhuần nhuyễn, nên P'Hong và Lego sẽ phải tập với nhau nhiều nhất.”Nghe đến đây, Lego sáng mắt, quay sang Hong“Yeahhh, cuối cùng cũng có partner siêu ngầu rồi. Anh nhớ đừng bỏ mặc em nha.”Hong chỉ gật nhẹ“Ừ.”Nut đứng bên cạnh, khó hiểu khi thấy mình… hơi chạnh lòng. Anh vốn nghĩ mình sẽ là người kề vai cùng Hong, nhưng giờ lại là Lego.William huýt sáo“Ê, anh Nut, sao tự dưng mặt anh bí xị vậy? Ghen hả?”Nut giật mình“Ai… ai ghen chứ! Lo tập đi.”Âm nhạc vang lên. Nhịp beat mạnh mẽ, dồn dập. Lego bắt đầu hướng dẫn động tác cơ bản, William thử hát vài câu, còn Tui đứng giữa làm “leader tạm thời”.Ban đầu mọi thứ khá hỗn loạn Lego nhảy nhiệt tình quá mức, William hát cao chót vót lệch nhịp, Tui vừa sửa động tác vừa la“Không phải vậy! Lại từ đầu!”Hong thì vẫn bình thản, bước chân đều, rap theo nhịp beat một cách tự nhiên. Giọng rap vang dội trong phòng tập, gọn gàng và dứt khoát đến mức cả nhóm phải dừng lại lắng nghe.Nut vô thức nhìn cậu qua tấm gương lớn. Giữa những tiếng ồn ào, chỉ có Hong là nổi bật nhất.“Cậu ấy… sinh ra để đứng trên sân khấu.” Nut thầm nghĩ, trong ngực dấy lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa xao động khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store