[FANFIC NCT U][Taeyong - fictional girl] Chỉ cần em không buông tay
Chương 2
Tan học, tôi đeo cặp sách lên rồi chạy thật nhanh ra cổng trường. Hôm nay tôi có lệnh đi thực địa ở trung tâm môn Toán lúc 5h, nên phải bắt chuyến xe buýt lúc 4h rưỡi mới kịp giờ. Chạy kịp tới bến xe buýt vừa lúc xe tới, tôi thở phào bước lên xe và ngồi vào chỗ ưa thích, đeo tai nghe lên. Bây giờ chỉ việc chờ tới bến cuối là xuống xe thôi.Đang lim dim mắt tận hưởng giai điệu nhạc, bỗng có ai đó gỡ tai nghe nhạc của tôi ra. Tôi giật mình quay sang, hoá ra là tiền bối Taeyong ban sáng."-Này, em cũng thích nhạc của EXO sao?" Taeyong lên tiếng trước."-Sao tiền bối lại ở đây?" tôi ngạc nhiên, nhưng rồi lại tự cắn lưỡi mình. Đây là xe buýt mà, ai đi chả được chứ."-Tôi đi kiểm tra sức khỏe ở trung tâm chăm sóc sức khỏe Sehan. Em đi về đường này sao?" (cái tên trung tâm thật là độc đáo __!!)"-Tôi cũng đi thực tập ở trung tâm đó.""-Vậy lát nữa chờ tôi, rồi chúng ta về chung. Được không?""-Tại sao?!"Taeyong nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi trả lời một cách chán nản:"-Tôi không thích về một mình. Em là con gái, đi về một mình cũng không tốt.""-Vậy đi với tiền bối chắc sẽ an toàn hơn???"Mặt Taeyong hết chuyển xanh lại sang đỏ, rồi quay mặt đi không thèm nhìn tôi nữa. Tôi buồn cười trước vẻ mặt đó của anh nhưng không dám cười thành tiếng, chỉ dám mím môi cười thôi.Xe đến bến, Taeyong nhảy xuống xe trước, rồi đợi tôi xuống xong mới kéo tôi chỉ ra một chỗ trong mái hiên:"-Lát đợi tôi ở kia. Em trốn về trước thì cứ cẩn thận."Tôi ừ hữ cho xong, rồi chạy vào lớp cho kịp giờ. Tôi thật không để ý cho lắm mấy lời của anh vào đầu, bởi cú sốc từ Yura đã khiến cho tôi cảnh giác hơn.Buổi kiểm tra trôi qua rất bình thường. Tôi chỉ việc quan sát các kết quả kiểm tra, phản ứng của bệnh nhân về mọi thứ như các chăm sóc, các hướng dẫn..., ghi chép lại để viết báo cáo vào cuối tuần tới gần 8h mới ra khỏi phòng. Vừa đi tôi vừa vươn vai vươn người cho đỡ mỏi, thậm chí ra tới cửa còn vươn tay ngửa mặt lên trời một cái thật dài mà không hề biết có kẻ đang đứng nhìn tôi mà cười ở gần đó. Tới khi định thần lại, tôi mới nhận ra Taeyong đang đứng khoanh tay trước ngực ở chỗ mà tôi được dặn và cười, cái nụ cười không cần khoe răng mà vẫn đẹp trai ngời ngời. Tôi hốt hoảng khoanh tay che mặt lại, dù biết thừa anh ta đã nhìn thấy hết các hành động vừa rồi của tôi.Taeyong tiến lại gần tôi:"-Sao em lại ra muộn thế? Tôi chờ em được nửa tiếng rồi đấy.""-Tại tôi phỏng vấn thầy nên ra muộn thôi." tôi vừa che mặt vừa trả lời."-Sao em cứ phải che mặt thế? Tôi nhìn thấy hết rồi mà.""-Anh... Nhưng tôi không muốn bỏ ra.""-Em sợ gì chứ? Bộ tôi ăn thịt em sao?""-Nhưng mà tôi vừa tẩy trang..."""-Vậy ban sáng em nghĩ em khóc tèm lem như vậy tôi chưa nhìn thấy sao?!""-Tiền bối...!!!""-Đùa thôi." Taeyong bật cười "Mặt mộc của em đẹp mà.""-Thật không?" tôi nghi ngờ."-Tôi có một nguyên tắc là không bao giờ nói dối con gái, đặc biệt là người mới quen cả. Được chưa?""-Ai mà biết cái nguyên tắc đó của anh có thật hay không chứ." tôi trề môi."-Thế bây giờ em muốn tiếp tục đứng ở đây cãi nhau với tôi hay là đi về?"Tôi hốt hoảng nhớ ra chuyến xe buýt sắp lăn bánh, vội chạy hộc tốc ra bến thì may quá, xe vừa mới tới. Tôi leo lên xe, Taeyong cũng đi theo tôi và ngồi bên cạnh, chìa ra cho tôi một thanh socola."-Cái gì đây?" tôi liếc nhìn kẻ ngồi bên cạnh hỏi."-Em chưa bao giờ ăn socola sao?""-Tất nhiên là rồi, nhưng tự dưng tiền bối đưa tôi thanh socola này là sao?""-Em thật là..." Taeyong nhăn nhó "bộ tôi không đáng tin tới mức em phải cảnh giác cao độ vậy sao?""-Tôi với tiền bối gặp nhau chưa đầy 24h mà." tôi thản nhiên đáp."-Vậy là em không ăn chứ gì? Thế thì tôi ăn."Taeyong bóc thanh socola ăn, tôi cũng chẳng quan tâm nên điềm nhiên quay hướng khác đeo tai nghe nhạc. Bất chợt, tôi nhớ ra hôm nay Hongdae có một quán ăn mới mở rất ngon chỉ mở có vài ngày trong một tháng, hôm nay là ngày cuối rồi, nhưng bây giờ đã 8h tối, đi một mình giờ này có vẻ không an toàn cho lắm. Để đến mai thì làm gì có, phải đợi đến tháng sau cơ. Nhưng mà làm gì có ai rảnh để đi cùng tôi bây giờ.Đang mải nghĩ, tôi bị một cái búng trán rõ đau:"-Làm gì mà mặt đăm chiêu thế? Lo đối phó với bố mẹ vì điểm kém à?""-Không phải, mà là đang nghĩ xem có ai chịu đi với tôi giờ này tới Hongdae.""-Hongdae sao?"Tôi quay sang bên cạnh thấy người bên cạnh đang ăn socola rất ngon lành, đầu gật gù như thể vừa nghĩ ra cái gì hay ho lắm."-Hôm nay tôi rảnh đây. Em có muốn tôi đi cùng không?""-Tiền bối á?""-Có vấn đề gì không? Hay em ngại bố mẹ?""-Nghe có vẻ hay đấy." tôi gật gù "Vậy tiền bối đi cùng tôi chứ?"-Hừmm...Nể tình em đã mời, tôi sẽ đi tới đó.""-Này tự anh ứng cử mà???" tôi bĩu môi.Xe chạy ra đường lớn tới Hongdae. Người ta bảo muốn tận hưởng Seoul náo nhiệt ban đêm hãy tới Hongdae, quả thật rất đúng. Nơi đây về đêm vẫn còn rất nhộn nhịp náo nhiệt không thua kém gì ban ngày, đủ loại mặt hàng được bày bán, từ đồ ăn tới quần áo thời trang, người đi lại đông đúc vui vẻ. Tôi thích thú khi lần đầu được tới đây, chạy tung tăng ngó nghiêng mặc cho có một cái xác đang ngán ngẩm thở dài lẽo đẽo theo sau."-Oa, tokbokki kìa! Đồ ăn ở đây ngon thật đấy!""-Ui gấu bông dễ thương quá đi!""-Trò này hay nè! Chú ơi cho cháu thử với!""-A waffle kìa! Muốn ăn quá đi!""-Í! Ở kia có...""-Này xí xớn vừa thôi chứ!!!!" Taeyong không chịu được nữa liền túm tay tôi lại. Tôi đang định nhào vô vào tình yêu gà rán của mình thì bị cản lại, tức mình lườm thủ phạm một cái cháy mặt."-Em tính khuân cả cái chợ này về nhà đó hả? Chạy lung tung ít thôi, lát nữa lạc đường tự đi mà về!""-Nhưng mà đồ ăn ngon mà...""-..."Tôi im thin thít, không dám chạy lung tung đi đâu nữa. Nhìn mặt anh bây giờ rõ là khó chịu, không khéo lại bị ăn mắng nữa như chơi. Sau đó, anh siết chặt cổ tay tôi, không nói nhiều lời lôi tôi đi một mạch khiến tôi nhăn mặt vì đau:"-A từ từ thôi! Anh làm tay tôi đau quá!"Taeyong không có vẻ là đếm xỉa đến lời tôi nói, kéo tôi đi rất nhanh. Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi và chỉ trỏ, bình phẩm. Tôi muốn kéo tay ra cũng không được, ai bảo sức tôi yếu hơn anh ta làm gì chứ.Anh bỗng nhiên đột ngột dừng lại, khiến tôi mất đà va cái cốp vào lưng anh đau điếng. Đang định ngẩng lên mắng thì anh nói:"-Đến rồi!"Tôi ngơ ngác nhìn ra. Bên cạnh tôi là một cửa hàng nhỏ, bên trong bày đầy đồ ăn cực ngon, mùi thơm bay lên nức mũi."-Bây giờ thì ăn thỏa thích đi, ăn xong rồi đi chơi. Vừa đi vừa ăn không hay đâu.""-Hóa ra là tiền bối đưa tôi tới đây ấy hả? Làm tôi cứ tưởng bị bắt về sớm chứ.""-Đúng là đang có ý định bắt em về sớm, nhưng nghĩ lại lời mời đi chơi là em mời tôi, bắt về có vẻ hơi thất lễ, nên lôi em tới đây thôi."Tôi lườm anh một cái rồi đi vào trong cửa hàng. Bên trong bán đồ ăn rất ngon, tôi vừa ăn vừa xuýt xoa:"-Ngon thật đấy! Rủ anh đi thật là một ý tưởng không tồi mà.""-Bộ không sợ tôi có ý định gì với em sao?""-Có hay không thì cứ ăn trước đã rồi tính sau." tôi ngây thơ đáp."-Vậy sao ban nãy em từ chối socola của tôi?!""-Vì cái đó anh cầm từ trước rồi, còn đây là tôi trực tiếp nhìn thấy người ta làm và bê ra, làm sao có thể so sánh chứ!"Taeyong phá lên cười ha hả:"-Em ngây thơ thật đấy. Bây giờ người ta không thiếu cách để lừa đâu, chắc em ở Việt Nam chưa biết thôi.""-Vậy theo ý tiền bối là tôi nên cẩn thận tránh xa anh chứ gì?""-Không phải là tránh xa tôi, mà tránh xa những người khác ngoài tôi.""-Anh làm như tôi là người của anh vậy." tôi bĩu môi."-Bây giờ thì chưa, nhưng tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực."Câu nói của Taeyong khiến tôi suýt phun nước ra bằng đường mũi:"-Anh... nói cái gì cơ?"Khi tôi vừa buông ra câu đấy, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình đang khẳng định tình cảm của người ta ấy.Taeyong mỉm cười với tay cầm tờ giấy lau đưa tôi, đầu nghiêng nhẹ nhìn tôi, chậm rãi nói lại:"-Tôi nói, tôi sẽ biến em thật sự thành người của tôi."Bây giờ thì tôi đơ thật rồi này 0.0||
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store