ZingTruyen.Store

Fanfic Naruto Bau Troi Itachi X Oc

Khi cây bút chạm vào mặt giấy, Souten thoáng cau mày.

Không giống như những câu hỏi trước, câu hỏi số mười đơn giản đến mức vô lý: "Tôi là ai?"

Bút mực của em ngập ngừng giữa không trung, đôi mắt ánh lên một tia cảnh giác. Nhưng khi em còn chưa kịp rút tay lại, nét mực đầu tiên đã ăn xuống giấy.

Và trong khoảnh khắc ấy, thế giới đổi màu.

Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe như đang tan chảy. Những âm thanh lộn xộn trong phòng thi phút chốc bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng nhịp tim của chính em.

Thình thịch, thình thịch, vang lên như trống trận trong lồng ngực.

Souten nhận ra mình đang đứng một mình giữa một không gian màu xám tro.

Gió không thổi. Trời không sáng. Bốn phía là màn sương mù đặc quánh, dày đặc đến mức em chẳng thể thấy được mặt đất dưới chân mình.

Một mảnh giấy bay ngang qua trước mặt em.

Tôi là ai?

Câu chữ hiện lên lần nữa. Không phải trên giấy, mà là trên bầu trời xám xịt, như được khắc bằng móng vuốt.

Souten lùi lại một bước, nhưng chẳng có gì đỡ lấy em. Không khí dày đặc như chất lỏng, mỗi cử động như bị kéo xuống bởi hàng ngàn dây xích vô hình.

Giọng nói bất ngờ vang lên từ sau lưng em. Âm thanh của chính em, nhưng nó lạnh lẽo, rỗng tuếch và méo mó như vọng từ đáy giếng.

"Ngươi không biết sao? Ngươi không phải ai cả."

Souten quay phắt lại.

Một bản sao của chính em đang đứng đó, nhưng đôi mắt trống rỗng như hai hố đen. Khuôn mặt vẫn là của em nhưng xám xịt, không hồn. Giống như thể bị gọt đi hết mọi cảm xúc.

"Từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ là cái bóng của gia tộc. Không ai thật sự cần ngươi."

"Tài năng? Không bằng Neji."

"Sức mạnh? Không bằng Itachi."

"Tính cách? Thậm chí còn không dịu dàng bằng Ruri."

Từng câu nói như nhát dao lách qua lớp vỏ lạnh lùng mà em luôn khoác lên người.

"Ngươi chỉ có cái miệng độc, sự bướng bỉnh và niềm tin ngu ngốc rằng một ngày nào đó mình có thể chạm tới bầu trời."

Bản sao của em cười nhạt, nhưng ánh mắt thì ghê rợn.

"Chạm tới bầu trời á? Nhìn đi."

Trên cao, nơi vốn là bầu trời xám mù, hiện ra một đàn chim trắng. Chúng bay lên cao rồi lao đầu xuống đất như thể bị ai đó đẩy ngã.

Chúng va vào nhau, tan biến như tro bụi giữa không trung.

"Bầu trời là thứ không dành cho ngươi, Souten. Ngươi sẽ mãi mãi là một con chim không có cánh."

"Ngươi giống như cha của ngươi, cố gắng phản kháng số mệnh một cách ngu xuẩn rồi chết thật đáng thương."

Souten siết chặt tay. Em cảm thấy thân thể mình run rẩy, không phải vì sợ, mà là vì sự phẫn nộ đang trào dâng.

"Câm miệng."

Bản sao vẫn cười và tiến lại gần. "Nếu ngươi không phải ai cả, thì câu hỏi đó 'Tôi là ai?'. Ngươi định trả lời thế nào đây?"

Tim Souten đập nhanh hơn. Không gian chao đảo. Em biết, mình đã bị dính ảo thuật và không giống bất cứ ảo thuật nào trước đây, thứ này nhắm thẳng vào tận lõi ý chí của em.

Nhưng rồi…

Giữa làn sương, một giọng nói khác vang lên trong đầu em, nhẹ nhàng, bình tĩnh.

"Tôi luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Hình ảnh cậu nhóc tóc đen nhìn em. Uchiha Itachi... Còn có Ruri và thầy Shikaku. Ngoài ra, có cả em.

"Ngươi là người không chịu cúi đầu dù bị trừng phạt."

"Ngươi là người đã đứng chắn trước Itachi dù biết có thể chết."

"Cha đã tin tưởng ngươi, Souten."

Là em của hiện tại. Chính từ một cô bé đã vượt qua bao lần ngã quỵ nhưng vẫn không hề từ bỏ.

"Tôi không biết tương lai tôi sẽ là ai…"

"Nhưng tôi biết hôm nay, tôi là Souten."

"Một người chưa bao giờ sợ đối đầu với số phận!"

Vừa dứt lời, cơ thể em bừng sáng, như một vụ nổ chakra tinh thần. Sương mù bị đánh tan, bản sao đối diện cô nứt toác như tượng đá rồi vỡ vụn.

Thế giới xám biến mất.

Souten choàng tỉnh.

Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hơi thở em gấp gáp như vừa lao ra khỏi vực sâu. Trước mặt em là tờ giấy thi, câu hỏi số mười vẫn nằm lặng lẽ bên dưới.

Tôi là ai?

Em không viết gì cả. Nhưng một nụ cười nhẹ lướt qua trên môi em.

Souten đặt bút.

Em đã có câu trả lời rồi.

---

Itachi cảm nhận rất rõ khi mình rơi vào ảo thuật. Không có dấu hiệu rõ ràng, chỉ là một khoảnh khắc... trống rỗng.

Thời gian ngưng đọng.

Mọi tiếng động biến mất. Cả căn phòng như chìm vào cõi hư vô.

Cậu ngồi đó, một mình, giữa một không gian vô định, không ánh sáng, không hình ảnh. Chỉ có chính mình và một câu hỏi vẳng lên.

Tôi là ai?

Cậu tưởng chừng như đã trả lời hàng ngàn lần trong đầu.

"Tôi là Uchiha Itachi."

"Con trai của Uchiha Fugaku."

"Thiên tài được kỳ vọng thay đổi cả gia tộc."

"Một đứa trẻ được trao ánh mắt đặc biệt, được kỳ vọng sẽ trở thành Hokage."

Nhưng càng liệt kê, cậu càng cảm thấy trống rỗng.

"Tôi là... ai?"

Bởi đằng sau danh xưng "thiên tài", cậu luôn cô đơn.

Không ai thực sự hiểu cậu. Không phải cha, người luôn dùng ánh mắt khắt khe để đánh giá. Không phải là người cùng tộc, những người nhìn cậu bằng sự xa cách, dè chừng. Không phải là những người ngoài làng, những kẻ luôn gọi cậu là "quái vật".

Cậu luôn cố gắng hòa nhập, cố gắng mỉm cười, cố gắng tỏ ra dễ gần nhưng khoảng cách vẫn là thứ không thể san bằng.

Câu hỏi "Tôi là ai?" không còn đơn giản.

Phải chăng cậu là một vũ khí?

Một công cụ?

Hay chỉ là cái bóng của những kỳ vọng?

Không gian hư vô rạn vỡ, rồi lại tái cấu trúc thành một mảnh ký ức khác. Một sân tập ẩm ướt sau cơn mưa, hơi đất bốc lên ngai ngái. Trong sân là một cậu bé nhỏ tuổi, chính là Itachi, tay siết chặt kunai, mồ hôi chảy dài trên thái dương, hơi thở đứt đoạn.

Đối diện là cha cậu, Uchiha Fugaku.

Ánh mắt ông nghiêm nghị, sắc như lưỡi kiếm.

"Lại nữa."

Giọng ông khô khốc.

Cậu đã làm mười lần liên tục, cơ bắp đau rát, lòng bàn tay rớm máu. Nhưng cha không quan tâm. Mỗi lần Itachi thất bại, ánh mắt ông lại tối sầm.

"Con là niềm hy vọng của tộc Uchiha. Không được phép dừng lại chỉ vì mệt mỏi."

Mỗi lời nói đó như đóng một nhát đinh vào lòng cậu. Itachi cúi đầu, im lặng tiếp tục luyện tập, không một lời phản đối và không một giọt nước mắt.

Cậu muốn nói rằng mình mạnh mẽ. Nhưng sâu thẳm, cậu chỉ là một cậu bé mười một tuổi đang cố tìm kiếm một nơi thuộc về.

"Ngươi là thiên tài" - câu nói ấy chưa từng là lời khen, chỉ là chiếc xiềng xích bằng vàng trói buộc lấy cậu.

"Tôi là một kẻ... cô đơn."

Câu trả lời vang vọng ra trong không gian lạnh lẽo. Itachi có cảm giác thời gian trôi qua lâu đến mức chính cậu cũng đang mục rữa ra.

Nhưng rồi, một giọng nói khác lại vang lên, như một bàn tay vô hình, kéo cậu lên từ vực thẳm tâm hồn.

"Ngươi đã từng không hiểu một người như cậu ấy."

"Ngươi đã từng nghĩ rằng một kẻ yếu đuối không thể chống lại vận mệnh.”

"Ngươi đã từng sợ hãi khi thấy đôi mắt mình loé lên ánh đỏ... và tưởng rằng chỉ có cô độc mới là con đường đúng đắn."

"Ngươi đã từng rất cô đơn, bị giam cầm trong cái lồng của sự kỳ vọng."

"Nhưng ngươi cũng là người bình thường, hãy để bản thân sống một cách bình thường."

"Ngươi không cô đơn, Itachi."

Phải rồi, cậu không cô đơn.

Bởi vì cậu đã gặp Souten.

Em không phải thiên tài giống như cậu.

Không một ai vỗ tay tán thưởng em. Em chỉ đứng đó, nhỏ bé và ngang ngạnh, mạnh mẽ sinh sôi như loài cỏ dại, như muốn gào lên với thế giới rằng "Tôi không muốn sống một cuộc đời như thế!".

Cậu đã bị chấn động trước một người như vậy.

Cậu nhớ đến ánh mắt của em khi chắn cho cậu. Không hề do dự. Không một chút hối hận.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn thấy ước mơ của em thật sự quá ngây thơ. Có những chuyện không thể thay đổi trong thoáng chốc chỉ vì ý chí của một người được. Con người làm sao có thể đấu lại số phận? Chẳng mấy chốc em sẽ nhận ra điều đó, rồi Souten sẽ chịu nhiều thương đau.

Nhưng Itachi không muốn như vậy.

Cậu muốn bảo vệ sự ngây thơ ấy, để em vĩnh viễn vô âu vô lo, đôi mắt mãi sáng bừng như ngày nắng hạ.

"Dù đôi tay này mang máu và tội lỗi
Chỉ mong em mãi tin vào bình minh."

Khoảnh khắc ấy, sharingan của Itachi khẽ xoay, như phản chiếu ý niệm vừa bừng sáng trong tim cậu.

Thế giới phút chốc vỡ vụn.

Ảo thuật đã được phá giải.

Cậu quay sang nhìn Souten, thấy cô bé cũng đang nhìn cậu. Cả hai đứa trẻ cùng nở nụ cười. Bởi vì chúng đã tìm ra câu trả lời cho chính mình.

"Tôi là người không cam chịu số phận."

"Tôi là người không ngừng tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store