ZingTruyen.Store

[Fanfic][NaLu] Cá thể khác biệt

Chap 10: Hy vọng

__Impossible__

- Thằng nhóc bị sao vậy.- ông trông theo hướng anh chạy, hỏi.

- Cháu không biết, lần đầu tiên anh ấy như thế- cô rất lo lắng- Có lẽ bây giờ cháu nên về xem anh ấy thế nào. Bác đi cùng cháu nha.

- Nhưng ta...

- A, bác khoác tạm áo khoác của cháu vào, như vậy sẽ không sao.

Cô cởi áo của mình, choàng qua vai ông.

- Ngại thật.

- Không sao đâu bác, trên áo của cháu có mùi của Natsu nên sẽ rất an toàn- cô kéo tay ông.

Quả thật như cô nói, các zombie hoàn toàn không dám lại gần cô và ông.

Nhiều khi cô tự hỏi, đối với zombie, sức ảnh hưởng của anh là thế nào.

Hai người chạy theo hướng tòa nhà nơi anh và cô sống.

Tòa nhà này suốt sáu năm không hề thay đổi. Nó vẫn vậy, vẫn là nơi anh và cô cùng chung sống, cùng nhau sống cuộc sống chỉ thuộc về hai người.

Lúc này đây, nơi duy nhất cô có thể nghĩ đến là sân thượng, nơi anh hưởng thụ ánh nắng mặt trời yếu ớt chiếu xuống Magnolia...

Sân thượng hôm nay gió lớn bất thường. Tại một góc khuất với cửa, anh ngồi đó, co mình lại, hai tay ôm chặt lấy đầu.

"- Ba.

- Sao?

- Con đi du lịch.

- Ở đâu?

- Indo.

- Không.

- Tại sao

- Vì ba không thích.

- Hay đấy"

"- Ba, ba và mẹ chia tay thật à?

- Không sai.

- Thế cũng phải nói trước cho con một tiếng.

- Ba thấy không cần thiết.

- Tại sao?

- Còn hỏi tại sao. Không cần thiết là không cần thiết. Tuổi con còn nhỏ, nói cũng không thể hiểu.

- Con già dặn hơn ba nhiều đấy. Lão già khoái trồng cây si với con mụ gà mái ở hộp đêm.

- Con tin ta cho con làm sư cọ không.

- Con chỉ đùa thôi. Lão già thích trồng cây si.

-..."

Tại sao? Tại sao những thứ này liên tục vang lên trong đầu anh?

Tất cả, tất cả như một cuôn phim. Dài và nhiều. Rất nhiều. Có phải đây là kí ức? Là kí ức của anh sao? Thứ anh chưa từng nghĩ đến.

Từ trước đến giờ, tất cả những gì anh quan tâm là cái tên Natsu và trên cả thế, anh quan tâm tới Lucy. Anh chưa bao giờ quan tâm con người trước kia của mình, vậy đối với anh trước kia, thước phim đang lặp đi lặp lại này có ý nghĩa thế nào? Như thế nào?

- Natsu- cô cất tiếng gọi anh.

Cô đã lên đây, đã tìm anh.

Bên cạnh cô là một người trong kí ức của anh.

Phải chăng đối với anh trước kia ông ta rất quan trọng.

Cô nhìn thấy anh, cô đang chạy đến chỗ anh, khuôn mặt cô hiện rõ sự lo lắng. Cô đang gọi anh, gọi anh bằng cái tên cô đã đặt cho anh. Tại sao khi nghe cái tên này, anh lại cảm thấy ấm áp đến vậy? Tại sao nhỉ?

- Natsu! Anh có sao không? Nhìn em đi. Nhìn em đi Natsu. Anh có sao không- cô ôm lấy mặt anh.

Bây giờ anh nhìn rõ rồi. Đứng trước mặt anh là cô, là Lucy anh yêu nhất trên đời. Anh không hề cô đơn. Anh vẫn còn Lucy. Lucy sẽ mãi ở bên anh.

Bàn tay anh từ từ nâng lên, đặt lên đầu cô, làm rối mái tóc màu nắng mượt mà, nhẹ nhàng trấn an cô.

- Thật may anh không sao. Anh làm em sợ lắm đấy. - cô ôm chầm lấy anh, vừa cười vừa mếu.

- À...- Igneel khẽ gãi đầu, ông có vẻ là người thừa.

Anh nghiêng nhìn ông, lặng lẽ quan sát thật kĩ khuôn mặt ông, anh tiến tới.

Anh cúi người, chào ông.

- Cậu Natsu?- ông ngạc nhiên.

Anh đứng thẳng người, môi mấp máy gì đó, cô đứng cạnh, căng mắt ngạc nhiên.

Đương nhiên là do cô hiểu những gì anh nói.

- Có gì vậy? Cậu Natsu?

Anh lắc đầu, quay sang cô, nói gì đó. Ngay đó, cô thở dài.

- Anh ấy nói sẽ cho bác biết ngay khi có cơ hội. Vì vậy mong bác sẽ chờ anh ấy.

- À. Được thôi. Nhưng bây giờ cũng khá muộn rồi.

- Thôi chết. Bọn cháu xin lỗi đã làm mất thời gian của bác- cô nhanh chóng cúi người tạ lỗi- Natsu. Đi tiễn bác ấy với em.

- Bác mới phải xin lỗi chứ.

- Đâu có ạ. Bọn cháu đi tiễn bác.

-----------------------------------------

Chia tay Natsu và Lucy, Igneel tiếp tục về nhà, không khỏi thắc mắc.

Tại sao anh lại cúi chào ông? Rốt cục anh đã nói gì? Tại sao khi Lucy nghe xong lại ngạc đến vậy?

Ông biết rõ ông có quyền hỏi những câu đó. Nhưng không thể để chúng biến mất trong suy nghĩ của ông.

Ông không biết chuyện gì đã xảy ra. Cô nói lần đầu tiên thấy anh như vậy. Vậy trước khi gặp ông có lẽ Natsu hoàn toàn bình thường.

Không lẽ...

Không được suy nghĩ lung tung.

Nhưng giả thiết ấy lại đem cho ông một hy vọng le lói. Hy vọng về người con trai đã mất tích 8 năm nay.

Dẫu biết đó chỉ đơn thuần là hy vọng nhỏ nhoi và dường như không tồn tại. Nhưng đó cũng là động lực để ông tiếp tục nghiên cứu điên rồ kia. Nếu không vì ông thì sẽ vì Lucy.

Con bé đem quyển sách đó tới tìm ông với vẻ mặt tràn đầy hứng khởi. Con bé tin ông có thể giúp nó. Con bé đặt hy vọng vào ông. Vì vậy, kể cả nếu không thành công thì ít nhất cả hai đều đã nỗ lực. Không có gì phải hối tiếc nữa.

Đó là suy nghĩ của ông hiện giờ.

-----------------------------------------

- Anh thực sự khẳng định như vậy?- yên vị trong lòng anh, cô lên tiếng.

Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, không quên nghịch tóc của cô.

- Vậy là chúng ta có hy vọng. Một hy vọng lớn đó Natsu à. Anh sẽ sớm được thẳng lưng gặp bác ấy thôi. Sẽ rất sớm thôi!- cô hạnh phúc ôm anh thật chặt.

Anh là Natsu Dragneel, con trai của Igneel, anh có kí ức. Kí ức của anh là chiếc chìa khoá vàng sẽ cứu rỗi cả nhân loại, đem cho anh một tương lai mới, cho ông một niềm hạnh phúc.

Vì anh cô sẽ làm mọi thứ, kể cả khi cái hy vọng đó chỉ như sợi tơ mỏng manh, cô cũng quyết nắm cho bằng được.

__________________

Bên lề...

Thật sự cảm thấy mình càng ngày càng kém đi.

Sắp thi rồi. Bảo không lo chắc chắn nói dối.

Ai có tâm làm ơn chúc ta thi tốt vs.

Làm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store