ZingTruyen.Store

Fanfic Missing U

Miss 2

Sakura bực dọc lết về nhà "Hix, đường hôm nay sao dài dữ vậy nè... chỉ mún về thật nhanh để chui vào phòng ngủ đông thui... chán quá!!!!"

Trong khi Sakura mơ màng, đèn giao thông đã chuyển xanh, từ xa, một chiếc xe máy hàng ngoại lao tới, thấy Sakura vội rẽ bánh, kết cục là lao vào cây trụ điện bên cạnh đó.

Sakura giật nẩy mình, chết rồi, tai nạn...

Người lái xe bỏ mũ bảo hiểm. Là một thanh niên, cỡ tuổi Sakura, khá đẹp trai đó chớ, mái tóc vàng nâu, đồng tử màu tím nhạt, từ người anh toát ra cái khí lạnh đến cứng người. Anh nhìn cái xe máy đã tan tành, rồi phát rồ lao vào túm cổ áo Sakura:

- Nè, có biết đi đường không vậy hả, đồ nhà quê kia???!!!!

- Ơh... bình.. tĩnh... tui... sorry... tui... sẽ đền bù mà....

- Đền bù, thứ nhà quê như cô có gì để đền bù cho tôi hả? Tính cả tiền chiếc xe hạng ngoại đó, rồi cả cục u trên đầu tôi nữa, tổng thể cũng hơn 20 triệu yên, nhà quê như cô đào đâu ra hả???

Hì, tiền với gia đình Sakura không thành vấn đề, chủ yếu là... nếu như vú và ba biết chuyện này... Sakura chỉ có nước cạo đầu đi tu thôi...

Có lẽ... 36 kế, kế chuồn là thượng sách! Sakura liền ù té chạy. Người thanh niên không thèm đuổi theo, chỉ từ tốn rút di động ra:

- Ê, đuổi theo con nhỏ đó cho tôi!

Dứt lời, từ trong đám đông, hai người đàn ông to con xuất hiện, rượt theo Sakura.

2 giờ sau...

Hai người đàn ông ấy khệ nệ lôi Sakura vào quán cà phê Tina, nơi người thanh niên lúc nãy đang ngồi chờ sẵn.

Anh ta cười khẩy nhìn cô xoa cái cổ tay đỏ ửng vì bị siết chặt và lôi đi.

- Hai anh làm tốt lắm! - Anh quay sang hai người vệ sĩ

- Cảm ơn cậu chủ Yuki! - Hai tên vệ sĩ đồng thanh.

"Yuki? Àh, là tên "ma vương" đó, thật là... tên đẹp, người đẹp, mà... nết chả đẹp chút nào!!!" Sakura bĩu môi

- Tên gì?

- Sakura Li.

- Nhà?

- Tôi là con gái chủ tịch công ty "Styed"

- À, chỗ quen biết cả! - Yuki cười khẩy.

"Thì ra anh ta cũng thuộc loại công tử nhà giàu, hèn chi chảnh chẹ thấy ớn!"

Yuki lại móc di động ra, nói nhanh với người ở đầu dây bên kia:

- Cô bị đuổi việc, ngày mai khỏi đến!

Rồi quay sang Sakura, anh nở nụ cười ma vương:

- Từ mai cô là nô lệ mới của tôi, mỗi ngày 5 tiếng, bắt đầu từ 5h chiều mai, cô tới nhà tôi để giúp việc đi nhá!

Rồi anh đặt lên bàn địa chỉ nhà rồi vẫy hai tên vệ sĩ bước ra khỏi quán, bỏ lại Sakura đang ngớ người như trời trồng...

"Chết rồi... tiêu rồi.... mới tuổi này mà đã thành nô lệ của ma vương rồi!!!!"

o0o

Hức, một buổi tối ê ẩm thảm hại. Hôm nay là ngày đầu của cuộc đời nô lệ ma vương, phải công nhận là vô cùng cực khổ!

Cái nhà hắn cứ như một bãi chiến trường vậy, nhà rộng thênh thang mà chỉ có mình hắn, hắn lại sống bừa bãi vô cùng, so với cái chuồng lợn, sợ nhà hắn còn dơ hơn! Quần áo, chén bát lâu ngày không dọn, trông cứ như hắn muốn ủ lên men rượu không bằng! Thật là kinh khủng!!!!!

Sakura vừa về tới nhà là lao vào phòng, ngủ ngay, bỏ cả cơm tối, xì cùng lắm khi nào đói thì xuống nhà gọi vú chứ có gì đâu, vú thương Sakura nhất mà!!!!

Nửa đêm... Sakura thức giấc khi nghe tiếng sột xoạt ngoài cửa sổ, hình như có người đang leo cây vào nhà bằng cửa sổ phòng cô...

"Hix.... ăn trộm... hay là ma.... phật tổ ơi cứu con... con sợ ma......." Sakura khóc thầm.

Éc... vào rồi... hắn vào phòng rồi!!!! Sakura vơ vội cái đèn bàn, đạp thẳng tay vào đầu tên "ma trộm".

- A!!!!

Tên "ma trộm" ngã ngửa ra đất.

"Khoan, hình như... mùi hương tỏa ra từ người tên này rất quen thuộc... là mùi hoa oải hương... mùi của Syaoran...!!!!"

Sakura vội bật đèn và phát hiện... tên đó đúng là Syaoran thật.

"Hix, chết rồi, giờ phải làm sao đây??? Hình như... Syaoran ngủ rồi... Ah, giờ qua gọi vú tới khiêng anh ấy về phòng là chắc nhất, để đây thế nào tỉnh lại mình cũng sẽ chết với anh ấy!!!!!"

Sakura toan quay đi, đột nhiên nghe thấy tiếng Syaoran nói gấp:

- Đừng.... đừng mà... đừng đi... mẹ ơi....

Sakura vội chạy đến bên anh.

"Chắc là ảnh mơ thấy mẹ đây mà..."

Sakura bất giác nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, thở dài.

Đôi lúc cô cảm thấy mình giống như là một con quạ đen xui xẻo, không ai dám dính vào, hễ dính đến cô là xui xẻo, đau khổ ngập đầu. Có lẽ chuyện người ta bảo Syaoran thay đổi, từ một cậu bé ngoan hiền dễ thương trở thành một thanh niên sống buông thả, bất cần đời là do Sakura. Do Sakura mà mẹ anh rời xa gia đình, do Sakura mà Syaoran trở thành đứa trẻ không có mẹ... là đúng.

Vú Nadeshiko kể lại rằng...

Hồi đó chồng của vú mất sau mội vụ tai nạn, để lại vú đang mang trong bụng đứa con đầu tiên. Sau đám tang, vú gần như kiệt quỵ, vú không muốn sống nữa. Và vú chọn cái chết bằng cách lao ra đường, tạo nên một vụ tai nạn giao thông bình thường vẫn hay xảy ra trên quốc lộ. Và... thượng đế khiến xui cho bà lao đầu vào xe của bà Yelan. Chiếc xe né được bà Nadeshiko, đồng thời đưa Nadeshiko và Yelan đến với nhau, trở thành hai người bạn.

Lúc đó bà Yelan cũng đang mang thai, bà muốn cùng bà Nadeshiko đến bệnh viện để cùng sinh con. Trên đường đến bệnh viện, chiếc xe lại xảy ra tai nạn. Bà Yelan cố hết sức dùng thân che chở cho đứa bé trong bụng...

Và kết cục, vì vết thương quá nặng, con của vú chết trong khi sinh. Bà Yelan chết sau khi sinh Sakura... Trước khi chết, bà giao Sakura lại cho Nadeshiko chăm sóc và trút hơi thở cuối cùng trong phòng sinh tanh mùi máu...

Từ đó Syaoran cố khoác bên ngoài cái mã lạnh lẽo, hung bạo, nhưng mà hơn ai hết, Sakura biết rõ anh không phải là người như vậy, nhưng mà... nếu cô nói cho mọi người nghe,thì được mấy người chịu tin cô?

.............

....................

......

Syaoran thức giấc giữa đêm khuya, mồ hôi anh túa ra. Anh nằm mơ... mơ thấy mẹ đến bên anh, vuốt ve mái tóc của anh, âu yếm nhìn anh. Anh dang tay ra, định ôm lấy mẹ thì...

Đột nhiên một màn đêm chợt bao phủ, một đám người to con xông tới, bắt mẹ đi. Syaoran chạy theo, kêu gào thảm thiết, anh khóc lóc, van xin họ, xin hãy để mẹ ở bên anh.

Nhưng họ vẫn không buông bà ra, họ dúi anh té xuống đất, rồi lôi mẹ đi... đi rất xa, khuất khỏi tầm mắt anh... bỏ anh lại một mình... cô đơn... không khí im lặng đến đáng sợ...

Rồi bỗng dưng màn đêm biến mất, ánh sáng ấm áp chợt bao phủ xung quanh anh... nơi anh đang đứng trở thành một bãi cỏ xanh mát,những cánh hoa anh đào rơi nhẹ lên mái tóc anh... một tiếng cười trong trẻo vang lên.

Syaoran ngẩng đầu...

"Kia... là thiên sứ à?"

Một cô bé dễ thương với đôi cánh trắng muốt bên lưng. Cô bé nhí nhảnh khẽ lại gần anh, nắm lấy tay anh... bàn tay ấm áp đến lạ lùng...

Khuôn mặt này... rất quen thuộc... Syaoran đưa tay lên, định chạm vào khuôn mặt trắng ngần ấy... nhưng chưa kịp chạm vào, giấc mơ đã biến mất, kéo anh về hiện tại...

Anh thức giấc, nhìn thấy Sakura nằm bên cạnh, thế chỗ cho thiên sứ dễ thương trong giấc mơ... bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng, lấy trái tim nhỏ bé rạn nứt đang đập loạn xạ trong lồng ngực người thanh niên trẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store