Fanfic Missing U
Miss 13Yuki nhìn sang Sakura, mồ hôi ướt đẫm trán cô. Anh nín thở nhìn cô. Cô gặp ác mộng rồi, ở bên anh, cô chỉ thấy toàn ác mộng!!!- Syaoran... Syaoran... Syao.... Syaoran....Sakura không ngừng gọi tên anh. Yuki nhíu mày, cô nhớ người ta đến thế ư? Khi gặp ác mộng chỉ biết tên người ta mà gọi thôi ư? Vì sao lại thế chứ???- Syaoran!!!! - Sakura bật dậy, thở hổn hển.- Sao... sao thế Sakura? - Yuki cuống lên, lắp bắp.- Syao... ran, Syaoran không ổn rồi.....- Syaoran làm sao cơ? - Yuki suốt ruột- Em... linh cảm chuyện chẳng lành.... làm ơn... Yuki...Yuki nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:- Suy cho cùng, dù là anh kéo được em ra khỏi cậu ấy, vẫn không thể kéo cậu ấy ra khỏi em!!!Câu nói phát ra, tự dưng làm lòng anh nhẹ hẳn. Anh cười tươi với cô- Em ráng chờ đi, chừng nào máy bay cập sân, anh lập tức mua vé cho em về liền!- Yuki? Anh sẽ ổn chứ?- Tất nhiên, dẫu sao anh cũng không muốn bị coi là người xấu, chỉ tiếc nhận ra điều này hơi trễ!- Yuki, về chung nhé?Sakura dịu dàng cười với anh. Lần đầu tiên anh thấy được nụ cười đó ở cô, nhưng anh chỉ lắc đầu:- Anh cần thêm thời gian nghỉ ngơi, em cứ về trước đi, anh sẽ theo sau!- Cám ơn anh, xin lỗi vì những ngày qua....- Chỉ cần bây giờ em cảm thấy thoải mái, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả!Sakura mỉm cười nhìn anh, mục đích của anh đã đạt được rồi, lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh anh như thế! o0oSakura trở về nhà, chờ đón khuôn mặt mừng rỡ của Syaoran. Trên đường đi, cô và Yuki đã gọi về nhà giải thích tất cả. Ba và vú đều chấp thuận, nhưng có phần hơi gượng gạo trong lời nói, nhưng mà chung quy thì, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!!!- Con đã về rồi nè!!!!Sakura hớn hở chạy vào nhà bếp. Vú đang nấu gì đó rất thơm, và Sakura theo quy luật tự nhiên ôm chầm lấy vú Nadeshiko, cố chồm tới hít lấy hít để mùi thơm trong nồi lẩu. Với tay lấy cái muỗng, nếm thử- Oa, thơm quá à! Đi mới có hai ngày mà thiệt nhớ vú ghê cơ!!!!Vú cười hiền nhìn cô. Ông Tsubasa từ trên lầu bước xuống, tay run run chạm vào cô con gái- Đúng... đúng là con rồi!!!!!- Ba!!!!Sakura ôm chầm lấy ông, nắm lấy tay ông, tha thiết:- Ba, con yêu anh hai, thật không thể lừa dối thế này mãi, con xin lỗi ba!- Lỗi là của ta, ta xin lỗi, nhưng mà.. .- Ông đau lòng nhìn cô.- Nhưng sao cơ??? Syaoran... đúng rồi, Syaoran đâu hả ba???- Con trai ta....Sakura chợt nhận ra sắc thái u ám của ngôi nhà, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh. Bàn thờ mới dựng nên, trên đó có ảnh một người thanh niên trẻ, đồng tử màu hổ phách xoáy vào tim cô từng nhát đau đớn. Cái muỗng trên tay cô rơi xuống, bàn tay cô buông thõng bất lực, run rẩy chỉ về phía bàn thờ- Thế này... là sao??? Syaoran....Ông Tsubasa dằn vặt nói với cô:- Là lỗi của ta, chính ta đã hại chết Syaoran..... con trai ta......Sakura khóc nấc lên, cấu xé vào tấm hình anh trên bàn thờ, hét lớn- Không phải mà!!! Syaoran không chết!!! Không phải thế mà!!!!! Mọi người... mọi người nói dối!!!!!!!- Sakura!!! - Vú Nadeshiko nhìn cô, đau khổ - Mẹ xin lỗi con, con gái của mẹ!!!!!! Là tại mẹ!!!- Vú??? - Sakura hoảng loạn nhìn người đàn bà trước mặt.- Mẹ là... mẹ ruột của con... mẹ....Vú nhìn cô, ánh mắt tràn ngập hối hận, bà vượt thời gian, trở về mười mấy năm về trước..... o0oMười mấy năm về trước, bà là người phụ nữ hạnh phúc sống bên chồng, mang thai một cô con gái. Cho đến khi căn bệnh hiểm nghèo cướp đi người chồng của bà. Bà trở thành góa phụ, lại không đủ sức nuôi nấng đứa bé.Ngày hôm đó, cái ngày định mệnh, khi bà mất sức ngất xỉu giữa đường, gặp được bà Yelan (mẹ của Syaoran). Người phụ nữ phúc hậu ấy cũng đang có thai, quyết định đưa bà lên xe, giúp đỡ người phụ nữ bất hạnh.Tai nạn giao thông xảy ra, bà Yelan dùng thân mình che chắn cho đứa bé bên trong, hai người phụ nữ cùng trở dạ, cùng được đưa tới bệnh viện. Tài xế chết vì bị va chạm mạnh vào đầu, chấn thương sọ não. Bà Nadeshiko sinh được đứa bé gái, đặt tên là Sakura, khi bà bế đứa bé đi tìm ân nhân cũng là lúc.... Đứa bé trong bụng bà Yelan đã chết, còn người mẹ thì hấp hối trong nước mắt. Trước khi chết, bà Yelan nắm chặt lấy tay đứa bé gái, con của Nadeshiko, lẩm bẩm gọi tên chồng:- Tsubasa... tha thứ cho em.... em không giữ được con mình.... Đứa bé gái này.... tôi.... hi vọng... nó.... sẽ là... con của tôi... làm ơn... Nadeshiko....- Yelan!!! Làm ơn... tôi... đều là do tôi.... nếu có thể làm gì được cho cô, xin cô cứ nói!- Nadeshiko, chồng tôi rất hi vọng vào đứa con gái sắp chào đời này, tôi không thể để ông ấy thất vọng, xin chị.... hãy để Sakura là con gái tôi.... tôi... xin chị....- Con gái tôi....- Xin chị, tôi không muốn chồng tôi chịu đựng nỗi đau quá lớn lao, xin chị hãy để Sakura ở bên cạnh an ủi ông ấy!- Đặt Sakura vào địa vị của con gái chị.... tôi... thật sự là....- Nadeshiko... làm ơn... kiếp sau nhất định tôi sẽ làm tất cả để báo đáp chị.... A....Bà Yelan khẽ rên lên, rồi tay bà siết chặt lấy Sakura.- Tsubasa...... em yêu anh.....Tít........ Tiếng máy đo nhịp tim phát ra, chói tai hết cỡ.Căn phòng trở nên im lặng, không khí u ám giống hệt như mười mấy năm sau, tức là ngay lúc này.Sakura ngờ vực nhìn vú- Vậy tức là... con và Syaoran...- Phải, hai đứa không phải là anh em ruột...- Yelan....- Xin lỗi ông chủ, thật tình, lẽ ra tôi không nên nghe lời bà chủ... nhưng mà....Ông Tsubasa gục xuống, hối hận khôn nguôi, lẽ ra ông không nên đặt quá nhiều áp lực vào Yelan, không nên làm như thể đứa bé gái trong bụng bà lúc đó là quan trọng nhất... Yelan ơi....- Nói ra sự thật bây giờ, liệu có phải quá muộn... mẹ???Sakura cười khổ nhìn bà, người mà bấy lâu nay cô hằng ao ước được gặp mặt, dù chỉ 1 lần.- Ta... ta biết là quá muộn, nhưng chính ta cũng không ngờ, Syaoran.... Ta chỉ hi vọng con và Syaoran không phải trở thành đứa loạn luân...- Nhưng mà vốn tụi con đâu có phải!!!!!!Sakura vùng chạy ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa khắp khuôn mặt, hòa với nước mưa trời đang bắt đầu dổ xuống. Yukito đứng từ bên ngoài nãy giờ, nhìn thấy bóng cô chạy ngang qua, vội vàng kéo cô lại.- Anh nghe thấy hết rồi???Chỉ có sự im lặng của Yukito đáp lại Sakura.- Nói đi Yukito, tất cả là lừa đảo, Syaoran không chết, chưa chết, phải không?????- Sakura...- NÓI!!!!- Chết rồi, chết thật rồi!!!!!- NÓI LÁO!!!!! LỪA ĐẢO!!!! GIẢ TẠO!!!!Sakura vùng chạy trong mưa, trời tối đen như mực, hệt như cuộc đời của cô vậy, không một lối thoát....9h tối...Sakura thơ thẩn nhìn vào cửa sổ quán cà phê. Lòng cô nhói lên đau đớn. Ghé vào bưu điện, cô mua một tờ báo và ra ngồi ngoài ghế đá công viên" Tin chính: Một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra vào 18h30 ngày 5/8/2012 đã phá hủy toàn bộ quán rượu "Stone", làm một người chết là Syaoran Li, 18 tuổi (theo lời khai của các nhân chứng). Xác của nạn nhân tìm được trong trạng thái biến dạng. Sự việc đang được điều tra....."Tờ báo trên tay cô rơi xuống, bị gió cuốn đi, cô cũng chẳng thèm bận tâm, tất cả đều đã sụp đổ. Môi cô run lên gọi tên anh- Syaoran.... Syaoran..... o0oSáng hôm sau.....Sakura lang thang ngoài bờ biển, cả đêm qua cô ngủ lại trong khách sạn chứ không về nhà, mà về để làm gì chứ?Tà áo trắng bay trong gió, ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của cô. Cô nhìn biển, cười ghen tị những cơn sóng cuộn vào nhau, quấn quít lấy nhau...- Syaoran....Cô thì thầm tên anh, thẫn thờ đi ra xa hơn, nơi nước biển ngập đến nửa ngực cô gái trẻ chưa học bơi bao giờ.- Không có anh, em sống liệu còn có ích???Sakura cười khinh rồi vùi người vào làn nước, mong mỏi nước cuốn thân xác cô đi thật xa, mong mỏi sóng cuốn linh hồn cô đến thiên đường, nơi mà Syaoran đang chờ cô ở đó......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store