Fanfic Linh Lan No Muon
Kể từ buổi chiều mưa hôm đó, Dĩnh Sa thấy trong lòng mình như bị xé thành hai nửa.
Một nửa muốn chạy đến ôm lấy anh, hỏi cho rõ ràng: “Anh là ai? Vì sao lại giấu em?”
Nhưng nửa còn lại lại kìm cô lại, thì thầm: “Nếu anh không nói, thì lời thật đến từ đâu? Anh chưa sẵn sàng, hay là không tin em?”Nỗi giằng xé ấy khiến cô chọn im lặng.
Nhưng chính sự im lặng này lại khiến mỗi ngày trôi qua như một bản nhạc thiếu đi nốt kết, day dứt mãi không thôi.
---Một sáng, họ cùng đi trên con đường lát đá ven hồ, nơi sóng lăn tăn phản chiếu bầu trời Côn Minh trong xanh.
Sở Khâm vẫn như thường ngày, kể vài câu chuyện giản đơn, giọng đều đều nhưng ấm áp.> “Thầy giáo bảo luận văn của anh còn thiếu dẫn chứng… Có lẽ sẽ mất thêm thời gian để chỉnh sửa.”
Dĩnh Sa lắng nghe, gật đầu, mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy nhẹ và mong manh đến mức chỉ thoáng qua gió đã tan biến.Trong lòng cô thầm thở dài: “Anh có thể nói với em về từng trang luận văn, từng lỗi nhỏ… nhưng sao lại không thể nói với em về sự thật trong tim?”Gió từ mặt hồ thổi tới, cuốn theo mùi hoa linh lan.
Cô chợt thấy nghèn nghẹn – mùi hương từng khiến cô hạnh phúc, nay lại khiến cô bối rối, bởi nó gợi nhớ đến khoảnh khắc tìm thấy cuốn sổ cũ, khoảnh khắc thế giới của cô và anh nứt ra.
---Chiều hôm đó, họ đến quán cà phê quen thuộc.
Đèn vàng ấm áp phủ xuống bàn gỗ, hơi cà phê thơm ngát, ghế ngồi vẫn ở góc nhỏ cạnh cửa sổ, nơi bao lần họ đã ngồi cười nói không dứt.Thế nhưng, lần này không có tiếng cười.
Chỉ còn tiếng muỗng khẽ va vào tách, từng nhịp đơn điệu vang lên trong khoảng lặng kéo dài.Dĩnh Sa chống cằm, nhìn ra ngoài đường, nơi dòng người tấp nập.
Sở Khâm im lặng, mắt dán vào trang sách mà anh chẳng đọc nổi một chữ.Sau cùng, cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:> “Anh này, nếu một ngày… em phát hiện ra anh có một bí mật lớn, thật sự lớn… anh có cho em biết không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Sở Khâm sững người.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia chấn động. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh dời ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cơn mưa bụi lất phất rơi.> “Có lẽ… sẽ đến lúc anh nói. Nhưng chưa phải bây giờ.”
Câu trả lời mập mờ, nửa như hứa hẹn, nửa như né tránh.
Dĩnh Sa khẽ gật đầu, môi cong lên thành một nụ cười nhạt:> “Ừ, em hiểu.”
Nhưng trong lòng cô, cái “hiểu” ấy lại đau như một nhát dao.
Cô hiểu rằng anh đang giấu cô.
Cô hiểu rằng giữa họ có một bức tường dày, chỉ mình anh cầm chìa khóa.
---Đêm về, khi tiễn nhau dưới hiên, Sở Khâm dịu dàng khoác áo cho cô, bàn tay anh ấm áp như mọi khi.
Nhưng Dĩnh Sa lại thấy giữa họ như có một khoảng cách vô hình, xa hơn cả ngàn dặm.Cô ngước nhìn anh, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm chặt môi, nuốt ngược vào trong.
Anh cũng vậy. Đôi mắt anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ buông một tiếng:> “Sa… em phải tin anh.”
Cô gật đầu, cười gượng, nhưng trong lòng thì nghĩ: “Anh không cho em biết sự thật, thì làm sao em có thể tin hoàn toàn?”
---Đêm ấy, khi trở về phòng trọ, Dĩnh Sa ngồi lặng bên bàn học.
Cô mở cuốn nhật ký của mình, trang giấy trắng trước mặt chờ đợi.
Bút trên tay run run, nhưng cuối cùng, chẳng có dòng chữ nào được viết ra.Bên ngoài cửa sổ, trăng khuyết mờ dần trong mây.
Dưới ánh trăng, một bóng đen đứng lặng nơi ngã ba đường, mắt hướng về phía khu trọ của Sở Khâm.Trong im lặng, bóng người ấy rút ra từ túi áo một tấm danh thiếp bạc lấp lánh:
“Tô gia – Bắc Kinh.”
Một nửa muốn chạy đến ôm lấy anh, hỏi cho rõ ràng: “Anh là ai? Vì sao lại giấu em?”
Nhưng nửa còn lại lại kìm cô lại, thì thầm: “Nếu anh không nói, thì lời thật đến từ đâu? Anh chưa sẵn sàng, hay là không tin em?”Nỗi giằng xé ấy khiến cô chọn im lặng.
Nhưng chính sự im lặng này lại khiến mỗi ngày trôi qua như một bản nhạc thiếu đi nốt kết, day dứt mãi không thôi.
---Một sáng, họ cùng đi trên con đường lát đá ven hồ, nơi sóng lăn tăn phản chiếu bầu trời Côn Minh trong xanh.
Sở Khâm vẫn như thường ngày, kể vài câu chuyện giản đơn, giọng đều đều nhưng ấm áp.> “Thầy giáo bảo luận văn của anh còn thiếu dẫn chứng… Có lẽ sẽ mất thêm thời gian để chỉnh sửa.”
Dĩnh Sa lắng nghe, gật đầu, mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy nhẹ và mong manh đến mức chỉ thoáng qua gió đã tan biến.Trong lòng cô thầm thở dài: “Anh có thể nói với em về từng trang luận văn, từng lỗi nhỏ… nhưng sao lại không thể nói với em về sự thật trong tim?”Gió từ mặt hồ thổi tới, cuốn theo mùi hoa linh lan.
Cô chợt thấy nghèn nghẹn – mùi hương từng khiến cô hạnh phúc, nay lại khiến cô bối rối, bởi nó gợi nhớ đến khoảnh khắc tìm thấy cuốn sổ cũ, khoảnh khắc thế giới của cô và anh nứt ra.
---Chiều hôm đó, họ đến quán cà phê quen thuộc.
Đèn vàng ấm áp phủ xuống bàn gỗ, hơi cà phê thơm ngát, ghế ngồi vẫn ở góc nhỏ cạnh cửa sổ, nơi bao lần họ đã ngồi cười nói không dứt.Thế nhưng, lần này không có tiếng cười.
Chỉ còn tiếng muỗng khẽ va vào tách, từng nhịp đơn điệu vang lên trong khoảng lặng kéo dài.Dĩnh Sa chống cằm, nhìn ra ngoài đường, nơi dòng người tấp nập.
Sở Khâm im lặng, mắt dán vào trang sách mà anh chẳng đọc nổi một chữ.Sau cùng, cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:> “Anh này, nếu một ngày… em phát hiện ra anh có một bí mật lớn, thật sự lớn… anh có cho em biết không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Sở Khâm sững người.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia chấn động. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh dời ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cơn mưa bụi lất phất rơi.> “Có lẽ… sẽ đến lúc anh nói. Nhưng chưa phải bây giờ.”
Câu trả lời mập mờ, nửa như hứa hẹn, nửa như né tránh.
Dĩnh Sa khẽ gật đầu, môi cong lên thành một nụ cười nhạt:> “Ừ, em hiểu.”
Nhưng trong lòng cô, cái “hiểu” ấy lại đau như một nhát dao.
Cô hiểu rằng anh đang giấu cô.
Cô hiểu rằng giữa họ có một bức tường dày, chỉ mình anh cầm chìa khóa.
---Đêm về, khi tiễn nhau dưới hiên, Sở Khâm dịu dàng khoác áo cho cô, bàn tay anh ấm áp như mọi khi.
Nhưng Dĩnh Sa lại thấy giữa họ như có một khoảng cách vô hình, xa hơn cả ngàn dặm.Cô ngước nhìn anh, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm chặt môi, nuốt ngược vào trong.
Anh cũng vậy. Đôi mắt anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ buông một tiếng:> “Sa… em phải tin anh.”
Cô gật đầu, cười gượng, nhưng trong lòng thì nghĩ: “Anh không cho em biết sự thật, thì làm sao em có thể tin hoàn toàn?”
---Đêm ấy, khi trở về phòng trọ, Dĩnh Sa ngồi lặng bên bàn học.
Cô mở cuốn nhật ký của mình, trang giấy trắng trước mặt chờ đợi.
Bút trên tay run run, nhưng cuối cùng, chẳng có dòng chữ nào được viết ra.Bên ngoài cửa sổ, trăng khuyết mờ dần trong mây.
Dưới ánh trăng, một bóng đen đứng lặng nơi ngã ba đường, mắt hướng về phía khu trọ của Sở Khâm.Trong im lặng, bóng người ấy rút ra từ túi áo một tấm danh thiếp bạc lấp lánh:
“Tô gia – Bắc Kinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store