ZingTruyen.Store

Fanfic Harry Potter Dancing With The Devil Tom Riddle X Oc

Mọi thứ sau đó diễn ra chính xác như Tom đã mong đợi. Hagrid, bị vướng vào bẫy mà hắn đã dày công giăng ra, nhanh chóng bị đuổi học. Con quái vật mà Hagrid nuôi dưỡng, con nhện khổng lồ Aragog, trở thành hung thủ, và Hagrid — Với tất cả những lời thanh minh yếu ớt — Không thể thoát khỏi sự trừng phạt. Hắn biết rằng mọi người sẽ nhanh chóng quên đi sự thật, thay vào đó, họ sẽ chỉ nhớ đến câu chuyện về con nhện đáng sợ và sự sợ hãi mà nó mang lại.



Hogwarts tiếp tục mở cửa, như một ngôi trường bình thường, mặc dù đâu đó, bóng ma của cái chết và sự sợ hãi vẫn còn lởn vởn trong không khí. Các học sinh vẫn tiếp tục theo đuổi việc học, nhưng ánh mắt của họ giờ đây đầy sự ngưỡng mộ đối với Tom. Hắn không chỉ là một học sinh xuất sắc mà còn là người đã giúp ngôi trường thoát khỏi cơn nguy khốn. Danh tiếng của hắn vươn lên như chưa từng có, và ngôi trường — Một ngôi trường lừng lẫy bậc nhất của giới phù thủy — Cũng không ngần ngại trao tặng hắn Huân chương Cống hiến, một danh hiệu quý giá dành cho những học sinh có đóng góp đặc biệt.


Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và bái phục của bạn bè, đồng môn, các Tử thần Thực tử, và các giáo sư, Tom đứng trên bục nhận huân chương, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt đó là sự hài lòng tột độ. Hắn biết rằng mình đã củng cố thêm một bậc nữa cho địa vị của mình trong thế giới phù thủy. Những gì hắn đã làm không chỉ đơn thuần là bảo vệ bản thân khỏi những nguy hiểm tiềm tàng mà còn là cách thức để hắn khẳng định quyền lực, để đảm bảo rằng không ai có thể nghi ngờ về sức mạnh và sự khôn ngoan của hắn.


Khi huân chương được trao cho hắn, Tom mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó chỉ dành cho chính mình. Hắn không cần sự công nhận của ai khác ngoài chính hắn. Mọi người đều không hiểu, họ chỉ thấy một học sinh xuất sắc, một người anh hùng, nhưng trong lòng hắn, hắn biết rằng mình đang trên con đường riêng biệt, không giống ai, con đường mà chỉ có sự quyền lực tuyệt đối mới có thể dẫn dắt đến đích.


Tom Riddle bước đi một cách ung dung, bước chân tự tin và không vội vã. Huân chương Cống hiến cho Nhà trường lấp lánh trong tay hắn, như thể đó là dấu ấn của sự chiến thắng, một chiến công mà hắn đã âm thầm tính toán và đạt được. Tất cả xung quanh đều chìm trong sự náo loạn, những lời xì xào của học sinh, sự căng thẳng trong không khí sau vụ việc Hagrid và con nhện, nhưng Tom dường như không mảy may quan tâm. Với hắn, mọi thứ đều chỉ là những chi tiết vụn vặt trong một bức tranh lớn mà hắn đang vẽ. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.


Hắn chậm rãi đọc mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, huân chương vẫn sáng lấp lánh trong tay, như một dấu ấn của sự chiến thắng mà hắn đã dự liệu. Không khí xung quanh trầm mặc, nhưng hắn lại thấy mình tràn đầy sự đắc ý thầm kín. Những lời xì xào của học sinh, sự bối rối và lo lắng của giáo sư đều tan biến khỏi tâm trí hắn — Tất cả chỉ là những mảnh ghép nhỏ trong kế hoạch lớn mà hắn đang dày công tạo dựng.


Ánh mắt Tom dừng lại khi nhìn thấy Ellie ngồi bên lò sưởi, khuôn mặt nàng thấp thoáng nét suy tư, đôi mắt chăm chú nhìn vào ánh lửa bập bùng. Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ đẹp của nàng càng thêm nổi bật, mang một chút lo lắng mà hắn hiếm khi thấy. Tom ngồi xuống cạnh nàng, ánh nhìn sắc lạnh dần dịu lại khi vòng tay quanh người Ellie, kéo nàng vào lòng mình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không cần phải nghĩ đến những kế hoạch hay danh vọng; bên cạnh Ellie, mọi toan tính như lùi vào bóng tối. Huân chương rơi xuống sàn, ánh kim loại của nó lóe lên trong ánh lửa lò sưởi, nhưng Tom chẳng mảy may để tâm.


Ellie ngả đầu vào vai hắn, nhịp thở của nàng đều đặn, hơi ấm từ nàng lan tỏa khiến cảm giác cô độc trong hắn dịu bớt. Hắn siết chặt vòng tay, như muốn khẳng định rằng nàng thuộc về hắn, một thứ báu vật hắn không cho phép bất cứ ai khác chạm tới. Cả hai ngồi trong im lặng, tiếng nổ tí tách từ ngọn lửa hòa cùng nhịp đập thầm lặng trong lồng ngực.


"Thật may là thủ phạm đã bị bắt."


Tom mỉm cười, ánh mắt thoáng qua huân chương dưới sàn rồi quay lại nhìn Ellie. "Phải." hắn đáp, giọng điềm nhiên. "Mọi chuyện đã được giải quyết."


Câu nói đơn giản, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng của hắn lóe lên một tia thích thú. Bàn tay hắn vẫn ôm chặt Ellie, cảm nhận sự ấm áp từ nàng, như một cơn gió nhẹ len vào giữa những kế hoạch lạnh lẽo trong tâm trí. Tom biết nàng chẳng hay biết gì về sự thật đằng sau tất cả.


"Em thấy nhẹ nhõm chứ?" Hắn hỏi, giọng bất ngờ dịu dàng, một sự dịu dàng hiếm hoi từ Tom Riddle mà Ellie chưa quen thuộc.


Ellie mỉm cười, ánh mắt nàng lấp lánh tựa như sự an yên vừa trở lại Hogwarts. "Phải. Em cảm thấy như cả trường đều đang an toàn trở lại. Và.. Em tự hào về anh, Tom."


Tom cúi đầu, khuôn mặt hắn lặng lẽ tiến sát xuống, vùi vào cổ Ellie, cảm nhận hơi ấm và mùi hương thanh thoát từ nàng. Hơi thở của hắn phả nhẹ lên làn da mỏng manh nơi nàng, vừa dịu dàng, vừa chiếm hữu. Dưới ánh lửa lập lòe, hành động của hắn trông như một cử chỉ ấm áp, nhưng trong thâm tâm, hắn lại đắm chìm trong niềm thỏa mãn của riêng mình – Như thể mọi thứ đang nằm gọn trong tầm tay hắn, không gì có thể vượt ngoài tầm kiểm soát.


Ellie ngả đầu tựa vào hắn, vòng tay ôm nhẹ quanh người Tom, khiến một cảm giác lạ lùng rung lên trong lồng ngực hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Tom thấy trái tim mình như bị khuấy động, một nhịp đập bối rối thoáng qua. Nhưng ngay lập tức, hắn gạt bỏ ý nghĩ đó, giữ lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.


"Ellie." Hắn nói, giọng trầm và bình thản, "Những học sinh bị hóa đá sẽ sớm trở lại bình thường. Hiệu trưởng vừa thông báo vậy, trong đó có cả Emmeline Vance – Bạn thân của em."


Nàng ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm và cảm kích, một tia sáng vụt qua trong đôi mắt xanh. Tom cảm nhận được sự an tâm của nàng, nụ cười nhẹ nở trên môi Ellie như làm dịu đi bầu không khí bí ẩn đang bao trùm Hogwarts. Thật trớ trêu, Tom nghĩ, nàng không hề biết rằng người đang ôm mình chính là kẻ gây ra tất cả những đau khổ ấy. Hắn cười nhẹ, và nàng sẽ không bao giờ biết được điều đấy.



.


Khi màn đêm buông xuống, Tom nhẹ nhàng bế Ellie đang ngủ say về phòng của nàng, cẩn thận đặt nàng xuống giường trước khi rời đi, ánh mắt hắn lưu lại vài giây để ngắm nhìn vẻ bình yên hiếm có ấy. Rời khỏi phòng Ellie, Tom quay trở lại hành lang tối đen, đôi chân bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, hướng về phía căn phòng Yêu Cầu – Nơi đã trở thành căn cứ bí mật của hắn và các Tử Thần Thực Tử.


Khi cánh cửa lặng lẽ mở ra, Abraxas Malfoy đang đứng chờ sẵn. Ánh sáng từ ngọn nến duy nhất trong phòng khiến khuôn mặt điển trai của thiếu gia Malfoy thoáng hiện vẻ căng thẳng.


"Ngài đã về." Abraxas cúi người chào, giọng đầy kính trọng nhưng không giấu được chút bồn chồn. "Thưa Ngài, những tiến triển mà chúng ta mong đợi... Đã gần hoàn tất. Mọi thứ đều sẵn sàng."


Tom mỉm cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén phản chiếu ngọn lửa từ cây nến. "Tốt lắm, Abraxas. Ngươi đã làm rất tốt."


Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn Abraxas, ra lệnh ngắn gọn, "Đưa cánh tay trái của ngươi ra."


Abraxas không chút do dự, kéo tay áo chùng Slytherin lên, để lộ làn da trắng nhợt nhạt và một hình xăm con rắn đen đang cuộn mình quanh chiếc sọ – Dấu hiệu Hắc Ám. Hình xăm uốn lượn trên da, sinh động như thể con rắn sẽ bò ra khỏi da thịt bất cứ lúc nào. Tom mỉm cười thoáng qua, vẻ đắc ý.


Hắn đưa cây đũa phép thanh mảnh, lạnh lẽo, đặt lên dấu hiệu đó. Ngay khi đầu đũa chạm vào, một luồng phép thuật tối tăm tràn ra, và từ dấu hiệu, một cơn đau bỏng rát bắt đầu lan tỏa. Abraxas cắn chặt môi, mồ hôi túa ra khi cảm giác nóng cháy ấy lan dần khắp cánh tay, truyền đi khắp cơ thể – Như thể ngọn lửa đen từ chính linh hồn hắn đang bị triệu hồi.


Ánh mắt Tom không rời khỏi dấu hiệu Hắc Ám. Qua dấu ấn này, hắn có thể gọi tất cả các Tử Thần Thực Tử của mình, bất kể họ ở đâu, không khác gì những kẻ phục tùng trung thành dưới sức mạnh tối cao của hắn. Tom lặng lẽ quan sát dấu ấn tỏa ra một tia sáng âm u trước khi chìm vào tĩnh lặng. Hắn biết những người khác sẽ cảm nhận được nỗi đau tương tự, sự thiêu đốt này là tiếng gọi không thể từ chối – Và họ sẽ đến, vì lời triệu tập của hắn là tuyệt đối.


Vài phút sau, cánh cửa phòng Yêu Cầu bật mở, từng bóng người lặng lẽ bước vào, bầu không khí dần bao trùm bởi sự căng thẳng và quyền uy. Các Tử thần Thực tử đứng thành một hàng cung kính trước Tom, ánh mắt họ ngầm thể hiện sự ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi. Tom phất nhẹ tay, căn phòng xung quanh biến đổi ngay lập tức, như thể chính tòa lâu đài đang quỳ gối phục tùng trước ý chí của hắn.


Giữa căn phòng xuất hiện một chiếc bàn tròn uy nghiêm bằng đá đen, với những hoa văn phức tạp và sắc bén chạm khắc dọc theo rìa bàn, tỏa ra thứ ánh sáng âm u, tạo nên không khí đầy bí ẩn và quyền lực. Những chiếc ghế sắp đặt vòng quanh bàn, mỗi chiếc đều có chỗ ngồi tương ứng cho từng người đã có mặt. Mỗi thành viên chọn chỗ ngồi một cách trang nghiêm, ánh sáng mờ ảo của những ngọn đuốc quanh căn phòng khiến những bóng tối càng thêm đậm nét trên gương mặt của họ.


Tom ngồi xuống vị trí cao nhất, nổi bật giữa những kẻ phục tùng mình. Trên khuôn mặt hắn là vẻ tự tin và đầy kiêu hãnh, như thể từng chi tiết của buổi họp mặt đã được hắn sắp đặt và làm chủ tuyệt đối. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt hắn lấp lánh sắc lạnh, soi xét từng người một. Hắn cất tiếng, giọng nói vang lên trong căn phòng trầm mặc, một giọng nói không quá lớn nhưng uy lực đủ để tất cả đều im phăng phắc, chăm chú lắng nghe, chờ đợi những chỉ thị tiếp theo từ vị lãnh đạo tàn nhẫn của họ.


Giọng hắn vang lên, từng từ đều đặn và lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ bất mãn: "Các bạn của ta, kế hoạch Phòng chứa Bí mật bây giờ sẽ hoàn toàn bị ngưng lại. Chúng ta không thể tiếp tục thanh lọc dòng máu dơ bẩn ra khỏi ngôi trường. Nếu còn thêm bất kỳ trường hợp hóa đá nào, Hogwarts có thể sẽ bị đóng cửa."


Từng lời nói như một nhát dao lạnh buốt, giáng vào niềm hứng khởi của những kẻ trung thành. Lestrange nhăn mặt, để lộ sự tuyệt vọng lẫn thất vọng khi nghe tin. Hắn siết chặt nắm tay, miệng mím chặt như thể đang nuốt xuống nỗi phẫn nộ không thể thốt ra thành lời. Ngồi bên cạnh, Mulciber rên lên khe khẽ, cúi đầu, mắt ánh lên sự hụt hẫng rõ rệt. Những nụ cười hả hê và khát vọng của họ đã bị tước đoạt, và trong lòng họ, cái mong muốn thực thi lý tưởng của Tom đã bị dập tắt ngay khi vừa bắt đầu thăng hoa.


Tom quan sát phản ứng của họ, cảm nhận rõ sự bất mãn âm ỉ trong từng ánh mắt và từng cử chỉ nhỏ nhặt. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt ánh lên một tia sắc lạnh.


Tom tiếp tục, giọng nói của hắn chậm rãi nhưng đầy kiêu hãnh, tạo nên một thứ uy quyền lạnh lẽo mà không ai trong phòng có thể cưỡng lại.


"Nhưng không sao." Hắn nói, đôi mắt ánh lên một tia tàn nhẫn. "Chúng ta đã reo rắc đủ nỗi sợ hãi cho những kẻ có xuất thân Máu Bùn, và ta cũng đã hoàn thành trong việc tạo ra một kẻ thế thân — Rubeus Hagrid. Việc này sẽ che giấu mọi chuyện và cho phép mọi thứ lắng xuống trước khi quá muộn."


Nghe đến cái tên Hagrid, một sự ngưỡng mộ đầy thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt từng Tử thần Thực tử. Họ nhìn hắn, khâm phục sự thông minh và xảo quyệt đến khó tin. Với một kế hoạch hoàn hảo, Tom đã đổi trắng thay đen, biến một cậu học sinh vô tội thành kẻ gánh tội mà không để lại chút dấu vết nào. Trong ánh mắt của Nott, sự kính phục hiện rõ. Hắn không cho rằng ai khác ngoài Chúa tể của mình có thể nghĩ ra một nước đi tinh vi đến vậy.


Abraxas, không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ của mình, cúi đầu cung kính rồi lên tiếng tán dương. "Ngài thật quá tài giỏi, thưa Chúa tể. Không ai khác có thể nghĩ xa và sâu sắc đến vậy." Những lời tán dương của Abraxas khiến các Tử thần Thực tử khác rì rầm đồng tình, họ không ngừng gật đầu, ánh mắt sáng lên vì hứng khởi xen lẫn sự kính sợ.


Avery, ngồi gần đó, siết chặt tay trong sự tức giận không ngừng. Dù hắn không thể không thán phục Tom, nhưng vẫn không thể kìm nén sự bất mãn với cái tên Hagrid và sự hiện diện của Dumbledore. "Tên khổng lồ lai đó đã được lão Dumbledore thuyết phục ở lại trường để làm người giữ khóa." Avery lên tiếng, giọng đầy khinh miệt và không hài lòng.


Câu nói của Avery lập tức lan ra như một làn sóng, các Tử thần Thực tử khác không kìm được mà lên tiếng dè bỉu, mỉa mai Hagrid và cả Dumbledore. "Một tên khổng lồ không có một chút giá trị gì ngoài việc làm người giữ khóa cho trường." Một người nói, giọng đầy chế giễu. Những tiếng cười khinh miệt vang lên, đầy vẻ coi thường.


"Và cái lão Dippet ấy, hiệu trưởng ngốc nghếch, chẳng làm được gì ngoài việc trao quyền cho những kẻ vô dụng như thế." Một Tử thần Thực tử khác thêm vào, nở một nụ cười nhạo báng.


Tom mỉm cười một cách khinh bỉ khi nhắc đến cái tên Dumbledore, ánh mắt hắn ánh lên sự căm ghét và đầy toan tính. "Phải, và cả lão già Dumbledore đó, luôn luôn chõ mũi vào những kế hoạch của chúng ta. Ta sẽ trả đủ cho ông ta ngay khi ta tốt nghiệp." Giọng nói của hắn vang lên lạnh lùng và chói tai, như thể mỗi từ hắn thốt ra là một lời nguyền nguy hiểm.


Các Tử thần Thực tử xung quanh cũng gật đầu đồng tình, một sự căm ghét đồng loạt dâng lên trong chúng. Chúng không thể nào chịu nổi sự hiện diện của Dumbledore — Người luôn ngáng đường những kế hoạch hoàn hảo của chúng, người mà các Tử thần Thực tử coi là kẻ thù không đội trời chung. Mỗi lần nhắc đến ông ta, là mỗi lần sự tức giận lại bùng lên trong lòng chúng.


"Đúng vậy." Một Tử thần Thực tử khác nói, giọng đầy khinh bỉ. "Lão Dumbledore luôn tìm cách phá hoại mọi thứ. Một tên già nua giả dối."


"Rồi chúng ta sẽ cho lão thấy ai mới là kẻ thống trị." Một người khác tiếp lời, bàn tay siết chặt lại, đầy căm phẫn.


Một bầu không khí căm ghét lan tỏa khắp căn phòng. Mọi người đều đồng lòng trong việc tiêu diệt những kẻ ngáng đường mình, và Dumbledore là cái tên mà họ muốn hạ gục nhất. Tom không nói gì thêm, chỉ để ánh mắt mình lướt qua từng Tử thần Thực tử, biết rằng trong lòng mỗi người đều có chung một mục tiêu — Lật đổ Dumbledore, và từ đó, làm chủ toàn bộ thế giới phù thủy.


"Nhưng giờ, ta có một việc quan trọng hơn cho các ngươi."


Tom phất nhẹ đũa phép, và trong khoảnh khắc ấy, một cuốn sổ da cũ kĩ hiện ra trong tay hắn, tối tăm và phủ đầy năng lượng hắc ám đến mức căn phòng như chìm vào một màn sương mờ lạnh lẽo.

Mọi ánh mắt lập tức hướng về cuốn sổ, bị thu hút bởi sức mạnh to lớn và cơn khát quyền lực khổng lồ mà nó chứa đựng. Đôi mắt họ ánh lên sự kinh ngạc và khiếp sợ, nhưng không ai dám lên tiếng. Dường như họ đang đối diện với một thế lực bí ẩn vượt xa trí tưởng tượng, như một vũ khí thần bí mà chỉ có kẻ đứng trước mặt họ — Tom Riddle — Mới có quyền nắm giữ.



Tom chậm rãi giơ cuốn sổ lên, nhìn vào nó một cách trịnh trọng, như thể đang ngắm nghía một tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình. "Trong cuốn sổ này." Hắn nói, giọng trầm ấm nhưng toát lên sự nguy hiểm, "Ta đã phong ấn một phần linh hồn của mình. Đây là minh chứng cho sự bất tử của ta và cho việc không ai có thể hủy diệt ta dễ dàng."


Các Tử thần Thực tử vẫn lặng im, đôi mắt họ dán vào cuốn sổ, lòng ngập tràn sự kính sợ trước sức mạnh phi thường mà Tom vừa tiết lộ. Đây không còn là một người phàm nữa; Hắn đã tự vượt qua giới hạn của sự sống, trở thành một thực thể của bóng tối.


Tom nâng cuốn sổ trong tay, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt đang lặng thinh và căng thẳng của các Tử thần Thực tử, rồi dừng lại ở Abraxas Malfoy. Giọng hắn vang lên, mượt mà và đầy mê hoặc, như thể từng từ ngữ đều thấm đẫm sức mạnh hắc ám mà hắn truyền vào: "Ta muốn giao nó cho một người đáng tin cậy, để thay ta giữ gìn cuốn sổ."


Hắn ngừng một chút, đôi mắt không rời Abraxas, khiến không khí trong phòng như lắng đọng lại, nặng nề và căng thẳng. "Abraxas." Hắn nói, gọi tên thiếu gia nhà Malfoy, giọng sắc bén và quyền uy, "Ngươi làm được không?"


Abraxas đứng thẳng người, hai tay siết chặt trong sự hồi hộp xen lẫn kiêu hãnh. Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tom nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, cúi đầu đáp, "Thưa Chúa tể, đó là một vinh dự. Thần sẽ bảo vệ nó bằng cả mạng sống của mình." Trong giọng nói của Abraxas là sự quyết tâm, lòng trung thành tuyệt đối, và một chút kiêu hãnh — Hắn biết rõ rằng nhiệm vụ này không chỉ là một thử thách, mà còn là bằng chứng cho sự ưu ái mà Tom dành cho mình.


"Còn một việc nữa." Tom lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc qua từng Tử thần Thực tử trong phòng, như muốn đoan chắc từng kẻ đều lĩnh hội trọn vẹn lời hắn sắp nói. "Các ngươi hẳn đã nghe về cô người yêu bé nhỏ của ta, Ellie Rosier." Hắn dừng lại, tạo ra một khoảng im lặng đầy căng thẳng, để những lời của mình thấm sâu vào tâm trí từng người.


Câu nói như một quả bom nổ chậm, rơi vào tâm trí từng Tử thần Thực tử. Orion Black không thể không giật mình, sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt cậu ta. Cái tên Ellie Rosier không chỉ là cái tên của một cô gái trong cuộc sống của Tom Riddle, mà còn là cái tên mang trong mình lịch sử phức tạp của gia tộc Black. Ellie từng là vị hôn thê của Orion, một mối quan hệ đã được gia đình Black định sẵn. Nhưng dưới bàn tay lạnh lùng của Tom, Orion đã phải hủy hôn, và gia tộc Black giờ đây đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của hắn.


Tuy nhiên, ngay khi sự xáo trộn trong lòng Orion vừa chợt lóe lên, Walburga Black, vợ sắp cưới của cậu ta, lập tức siết chặt tay cậu ta. Cử chỉ của cô không chỉ là một hành động thể hiện sự trấn an, mà còn là một dấu hiệu của sự đoàn kết và sự kiên định trong gia tộc Black. Walburga cảm nhận rõ ràng mối nguy hiểm trong không khí, nhưng cô hiểu rằng trong thế giới của Tom Riddle, phải luôn giữ bình tĩnh và không để sự sợ hãi lộ ra ngoài.


"Những chuyện liên quan đến các kế hoạch của chúng ta." Giọng hắn trầm và uy lực, "không được phép trình bày với ta khi có mặt Ellie ở đó."


Hắn nhấn mạnh từng chữ, như thể mỗi từ ngữ là một lời cảnh cáo. Cả phòng im phăng phắc, các Tử thần Thực tử trao nhau những ánh mắt hiểu ý. Không ai dám phản đối hay tỏ ra nghi ngờ. Dù Ellie là một nữ sinh tài giỏi và thân cận với Tom, nhưng với hắn, những kế hoạch hắc ám cần được bảo mật tuyệt đối, nằm ngoài tầm với của bất kì ai, kể cả người con gái mà hắn dường như ưu ái nhất.


"Không ai được phép tiết lộ những kế hoạch của chúng ta cho cô ấy." Tom nhấn mạnh, giọng nói trầm sâu như một lời cảnh cáo cuối cùng. Hắn cau mày, đôi mắt lạnh lẽo thoáng ánh lên sự cương quyết. "Ellie không được phép biết bất cứ điều gì." Hắn dừng lại, để lời nói của mình chìm sâu vào không khí đầy căng thẳng.


"Ta hỏi lại lần nữa." Tom nhìn khắp một lượt những gương mặt xung quanh bàn tròn, gằn từng chữ. "Các ngươi hiểu ý ta chứ?"


Tất cả đều im lặng, gật đầu đồng loạt, cảm nhận rõ sức mạnh quyền uy trong lời nói của hắn. Hắn yêu cầu sự trung thành tuyệt đối, không một sai lầm nào được phép xảy ra. Những Tử thần Thực tử hiểu rõ rằng, chỉ cần một lời sơ suất, sự giận dữ của Tom Riddle sẽ giáng xuống không chút nương tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store