ZingTruyen.Store

Fanfic Harry Potter Dancing With The Devil Tom Riddle X Oc

Note: Chương này dài. 

Trong những ngày tiếp theo, Tom Riddle hoàn toàn bị ám ảnh bởi con Tử xà và những kế hoạch tối thượng mà hắn đang ấp ủ. Basilisk, một sinh vật huyền bí và có sức mạnh khủng khiếp, sẽ trở thành một món vũ khí mạnh mẽ của hắn, giúp hắn chinh phục và thanh lọc mọi thứ cản đường. Dường như Tom cũng cảm nhận được sự lớn lao trong sức mạnh mà hắn nắm giữ. Một vũ khí như vậy không chỉ là công cụ, mà còn là biểu tượng cho quyền năng vô biên. Hắn cảm thấy mình như một vị thần, đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống thế giới này với một sự khinh miệt. Hắn sẽ thanh lọc ngôi trường này, quét sạch những kẻ mà hắn coi là "ô uế". Những học sinh Máu Bùn, những kẻ không xứng đáng với sự tinh khiết của Hogwarts, sẽ bị loại bỏ, không thương tiếc.


Tom luôn bài xích bọn học sinh đến từ giới muggle, mặc dù hắn có một nửa dòng máu muggle trong người. Hắn ghê tởm nó, ghê tởm bọn muggle bẩn thỉu, có lẽ một phần lớn là do sự thù hằn và ghét bỏ người cha muggle của hắn. Mặc dù đã xuống tay giết chết chính cha mình, hắn vẫn không thể nào giấu được sự căm hận Tom Riddle Sr., đang ẩn bên trong từng thớ thịt. Hắn cho rằng muggle thật yếu đuối và những học sinh có lai lịch muggle không xứng đáng học tại ngôi trường phù thủy này. 


Nhìn vào mình trong gương, Tom thấy không chỉ là một học sinh, mà là một đấng quyền năng, một người sắp sửa thay đổi trật tự của thế giới. Hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng, tự mãn. Một kẻ được sinh ra để thống trị, để thực thi "công lý" mà không ai khác có thể làm được. 


"Ta sẽ thay trời hành đạo." Hắn thì thầm, giọng hắn sắc bén như dao cắt. "Loại bỏ tất cả những thứ không xứng đáng. Bắt đầu từ hôm nay." 


Tom Riddle bước vào sâu bên trong Phòng Chứa Bí Mật, bóng tối bao trùm và hơi lạnh từ những bức tường đá phả ra khiến không gian thêm phần u ám. Hắn chậm rãi giơ tay, đôi mắt tối sầm lại khi nhìn thấy con Tử xà Basilisk, sinh vật mà hắn vừa mới khuất phục vài ngày trước. Với quyền lực của Xà ngữ, Tom cảm thấy mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát của mình.  


"Nghe lệnh ta." Hắn thì thầm bằng Xà ngữ, giọng hắn lạnh lẽo như một lời nguyền không thể chối từ. Basilisk vươn mình, cặp mắt lấp lánh sắc xanh lục của nó lóe lên trong bóng tối. "Ngươi sẽ đi trong bóng tối, tránh ánh nhìn trực diện với những kẻ yếu đuối, những kẻ xuất thân Máu Bùn. Hãy để nỗi sợ hãi tước đi mọi ký ức và để chúng sống trong đá.


Tom không cần phải giải thích gì thêm. Hắn biết sinh vật huyền bí này sẽ hiểu và làm theo lệnh của hắn, và không sẽ để lại bất cứ một dấu vết gì. Basilisk sẽ không giết chết những học sinh không nhìn thẳng vào mắt nó; thay vào đó, ánh mắt của nó sẽ khiến chúng hóa đá, thêu dệt nên một sự đe dọa, đủ để gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp Hogwarts. 


Trong khi Tom đang âm thầm lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo, Ellie không hề hay biết về những mối nguy hiểm đang len lỏi vào từng góc tối của Hogwarts. Nàng vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, trong những lọ thuốc và công thức độc dược mà nàng luôn say mê. Mỗi buổi sáng, Ellie thức dậy với một niềm đam mê không tắt cho công việc nghiên cứu. Mỗi bài kiểm tra nàng làm, đều được hoàn thành một cách xuất sắc, như thể tài năng của nàng là một điều hiển nhiên, không cần phải cố gắng quá nhiều. Nhưng trong những khoảnh khắc ấy, những cơn sóng nhỏ trong lòng nàng vẫn cứ gợn lên, như thể có điều gì đó không ổn.


Những ngày tiếp theo tại Hogwarts chìm trong sự căng thẳng và sợ hãi. Tin tức về các học sinh bị hóa đá một cách bí ẩn như một đám khói độc lan tỏa khắp các hành lang và phòng sinh hoạt chung. Ai nấy đều lo lắng và hoảng loạn, từng tiếng thì thầm bất an không ngừng vang lên. 


Nạn nhân đầu tiên, Robert Hillard, một cậu bé Gryffindor có dòng máu Muggle, được tìm thấy bất động trên hành lang tầng hai. Gương mặt cậu đông cứng lại, đôi mắt mở to trong nỗi kinh hoàng, làn da tái nhợt như tạc từ đá lạnh. Bất kỳ ai được nghe kể lại cũng rùng mình trước cảnh tượng đó. Đến khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, nạn nhân thứ hai đã xuất hiện: Diana Elwood, một cô gái Ravenclaw năm ba, cũng có che mẹ là Muggle. Diana đứng như một bức tượng vô hồn, đôi mắt trống rỗng, làn da xám xịt và lạnh lẽo, gợi lên cảm giác chết chóc. 


Giữa không khí hoảng loạn, Tom Riddle đứng lặng lẽ trong một góc tối, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng biểu hiện sợ hãi của mọi người xung quanh. Trong lòng hắn, một niềm hân hoan u ám bùng lên. Không ai, dù là giáo viên hay học sinh, nghĩ đến hắn – Chàng trai gương mẫu, bí ẩn và nhã nhặn trong mắt mọi người. Với sự khôn ngoan và khả năng che giấu tuyệt đỉnh, Tom đã tính toán kỹ từng bước đi để không để lại dấu vết nào. Hắn hiểu rõ rằng sự hoài nghi của mọi người sẽ đổ dồn về một "thế lực tà ác" không tên nào đó, nhưng sẽ chẳng ai có thể khẳng định hay xác định được nguồn gốc của các vụ tấn công.


Giáo viên và học sinh đều bị hắn đánh lừa một cách hoàn hảo; Tom vẫn xuất hiện như một học sinh điềm tĩnh, trông có vẻ quan tâm đến sự an toàn của mọi người. Bên dưới vẻ mặt tử tế ấy, một sự thỏa mãn ngấm ngầm lớn dần lên, như thể hắn đang thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn mà chính mình tạo ra. Tom biết, sâu trong lòng, không ai có thể tưởng tượng rằng cậu học sinh sáng giá ấy lại là kẻ đứng sau chuỗi sự việc kinh hoàng này – ít nhất, đó là điều mà mọi người vẫn tin tưởng.


Nhưng với Albus Dumbledore, mọi thứ không đơn giản như vậy.


Giáo sư Dumbledore, khi ấy là giáo sư môn Biến Hình, đã cảm nhận được sự bất an kì lạ trong lòng. Dumbledore luôn có giác quan nhạy bén và tinh tế đối với những thay đổi dù là nhỏ nhất trong tâm lý học sinh, và sự việc kỳ lạ này càng làm ông cảnh giác hơn bao giờ hết. Ông biết rằng đây không đơn thuần chỉ là một tai nạn hay một trò đùa ác ý của ai đó. Có điều gì đó đen tối hơn, nguy hiểm hơn, đang ẩn sâu dưới Hogwarts. Dumbledore đã nhiều lần lặng lẽ quan sát Tom Riddle – Học trò tài giỏi nhưng đầy bí ẩn. Trong ánh mắt Tom, Dumbledore thấy lóe lên một thứ mà ít ai có thể nhận ra – Sự kiêu ngạo và tham vọng không ngừng nghỉ.


Dumbledore không có bằng chứng, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo khiến ông bắt đầu đặt nghi vấn về Tom trong những sự kiện xảy ra gần đây. Tuy nhiên, vì Tom là học sinh ưu tú và luôn tỏ ra là một người mẫu mực, việc nghi ngờ một cách công khai là không thể. Ông biết rõ Tom khôn ngoan và tinh vi đến mức nào, nhưng điều này không ngăn được ông bí mật quan sát và tìm cách bảo vệ các học sinh khác khỏi hiểm họa.


Sau những sự việc kì lạ và khủng khiếp liên quan đến những học sinh bị hóa đá, không khí ở Hogwarts trở nên nặng nề, và các biện pháp khẩn cấp bắt đầu được áp dụng để ngăn chặn những sự cố tương tự. Hiệu trưởng Armando Dippet, trong cuộc họp kín với các giáo viên, đã quyết định đưa ra một số sắc lệnh nhằm giảm bớt lo ngại và kiểm soát tình hình. Ông yêu cầu tất cả học sinh, đặc biệt là các học sinh năm đầu, phải tuân thủ các quy định mới nghiêm ngặt. Những sắc lệnh này đều nhắm đến việc đảm bảo an toàn cho học sinh, nhưng cũng đồng thời cho thấy sự hoang mang của nhà trường trước mối đe dọa vô hình mà họ không thể kiểm soát được.


Đầu tiên, một trong những sắc lệnh quan trọng nhất là học sinh không được phép đi ra ngoài một mình, đặc biệt là vào ban đêm. Các học sinh phải luôn đi cùng ít nhất một người bạn hoặc thầy cô, và nếu có việc khẩn cấp phải ra ngoài, họ phải được sự cho phép từ các giáo viên hoặc nhân viên của trường. Những lệnh cấm này nhanh chóng được dán thông báo ở khắp nơi trong trường, từ hành lang chính đến khu vực kí túc xá. Tại những buổi tối, các giáo viên và giám thị Filch tuần tra khắp nơi, đảm bảo không học sinh nào đi lang thang một mình trong đêm tối. Đôi khi sẽ là các Huynh trưởng từ các Nhà thay nhau tuần tra. 


Ngoài ra, một sắc lệnh khác là việc các học sinh phải ngủ chung trong cùng một phòng với bạn bè hoặc những người khác trong kí túc xá, không được phép ngủ riêng biệt. Điều này là nhằm ngăn chặn việc học sinh phải đối mặt với những mối nguy hiểm mà họ không thể lường trước, đặc biệt khi có những sinh vật bí ẩn lang thang trong bóng tối của lâu đài. Những phòng ngủ đơn được khóa lại, và các giám thị sẽ thường xuyên kiểm tra xem tất cả các học sinh đều đang ở trong phòng của mình. 


Hơn nữa, các cuộc họp liên tục được tổ chức giữa các giáo viên để thảo luận về tình hình. Dippet cùng các giáo sư đã bàn bạc về các phương án để bảo vệ học sinh, đồng thời cố gắng giữ cho những tin đồn không lan rộng quá mức. Họ cũng tăng cường giám sát, đặc biệt là trong những khu vực ít người qua lại, như hành lang cũ và các phòng học bỏ hoang, nơi những vụ hóa đá kì lạ đã xảy ra.


Dippet, trong khi lo lắng về danh tiếng của Hogwarts, đã cố gắng giữ cho trường học không rơi vào hỗn loạn hoàn toàn. Ông hy vọng rằng tất cả chỉ là một tai nạn bất ngờ, một sự cố ngẫu nhiên mà trường học sẽ nhanh chóng vượt qua. Nhưng trong lòng ông, sự lo âu vẫn không ngừng gia tăng, bởi ông không thể phủ nhận rằng một điều gì đó rất nguy hiểm đang ẩn nấp ngay trong chính những bức tường của Hogwarts.


Dưới những luật lệ mới đó, Tom chỉ cảm thấy càng thêm kích thích. Những hạn chế, sự sợ hãi và lo lắng của Hogwarts đối với những học sinh bị hóa đá chỉ càng làm tăng thêm sự thỏa mãn trong hắn. Hắn nheo mắt, cười nhẹ đầy khinh miệt khi bước qua những thông báo và lệnh cấm được dán trên tường. Những lão khọm ngu ngốc, hắn nghĩ, làm sao có thể hiểu được sự thật đằng sau tất cả những chuyện này. Với hắn, tất cả chỉ là những bước đi nhỏ trong kế hoạch lớn của mình. Hắn không cảm thấy sợ hãi, trái lại, hắn cảm thấy như mình đang tiến gần hơn đến việc thống trị nơi này. Những sinh vật mà trường học coi là mối nguy hiểm, như Basilisk, giờ đây chỉ là một công cụ, một vũ khí trong tay hắn. Mỗi bước đi của hắn đều có mục đích, và sự hỗn loạn trong trường học chỉ là cái giá nhỏ phải trả cho quyền lực mà hắn sắp sửa nắm giữ.


Tom dừng lại một lúc trước những tấm biển báo cấm, đôi môi cong lên thành nụ cười lạnh lẽo. Tất cả mọi thứ chỉ làm cho hắn cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết. Trong mắt hắn, tất cả đều chỉ là con cờ trên bàn cờ, và hắn đang chuẩn bị để điều khiển ván cờ này theo cách mà không ai có thể ngờ tới.


Hắn mỉm cười, thầm nghĩ về những kế hoạch đang được vạch ra, và một cảm giác thỏa mãn khó tả dâng lên trong lòng. Đúng, mọi thứ sẽ chỉ càng trở nên dễ dàng hơn khi mọi người trong trường này đều chìm đắm trong sự hoang mang và sợ hãi. 


.


Màn đêm bao phủ Hogwarts trong sự tĩnh lặng mơ hồ, những ánh sáng yếu ớt từ các ngọn nến trong phòng học Độc dược phản chiếu lên khuôn mặt chăm chú của Ellie Rosier. Ngồi một mình bên dãy bàn cuối, nàng chìm đắm trong thế giới riêng, đôi mắt nheo lại khi lật từng trang sách Độc dược cổ xưa, cẩn thận ghi chú và vạch ra những phương pháp tinh tế nhất để hoàn thiện công việc của mình. Vốn dĩ các học sinh không được phép ở một mình trong những tình huống nguy hiểm như này, vì thế Ellie đã làm một việc mà nàng không nghĩ rằng mình sẽ có gan làm như thế: Trốn khỏi phòng ngủ. 


Có một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng, khiến Ellie giật mình. Emmeline Vance, cô bạn thân duy nhất của nàng, xuất hiện ở ngưỡng cửa, đôi mắt cô thoáng đượm vẻ ngạc nhiên. Emmeline nhìn Ellie đầy lo lắng, vẻ mặt thoáng chút trách móc. Cô tiến lại gần và hỏi, giọng khẽ khàng nhưng không giấu nổi sự quan tâm: "Ellie, giờ này bồ còn ở đây làm gì? Bồ đã trốn khỏi phòng ngủ suốt hai ngày rồi."


Khi nhìn thấy nét lo âu trong ánh mắt Emmeline, nàng mỉm cười, sự ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt khi nhận ra rằng thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy.


"Ồ, mình không nhận ra là đã muộn thế này." Ellie nói, giọng nhẹ nhàng, xen lẫn chút ân hận vì đã để thời gian trôi qua mà không hề hay biết. Nàng không nhắc đến việc trốn khỏi kí túc xá của mình. 


Ellie đặt tay lên cuốn sách Độc dược, đôi mắt ánh lên vẻ thân thiện khi nàng nhìn Emmeline. "Mình phải đi trả sách ở thư viện trước khi về phòng." Nàng nói. "Cậu có muốn đi cùng mình không?"


Nghe vậy, Emmeline thoáng rùng mình, đôi mắt sáng dưới ánh đèn dầu lộ rõ vẻ do dự. Cô lặng đi trong chốc lát, như thể đang đấu tranh với chính mình, rồi khẽ hạ giọng: "Ellie, cậu biết đấy, bây giờ... Đi lung tung quanh Hogwarts vào buổi tối thật sự nguy hiểm. Những vụ hóa đá liên tiếp xảy ra... Chúng ta không biết là ai, hay thứ gì, đang làm chuyện đó."


Giọng Emmeline run rẩy, xen lẫn sự sợ hãi thật sự. Ánh mắt cô quét qua hành lang tối om bên ngoài, như thể một sinh vật, hay một thứ đáng sợ gì đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. "Mình thật sự lo cho cậu, Ellie. Chúng ta không thể cứ đi quanh trường như thế này được. Điều đó... Rất nguy hiểm."


Ellie vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng nét mặt nàng hơi trầm xuống. Nàng biết rõ những nỗi sợ mà Emmeline đang trải qua, nhưng sâu trong lòng, Ellie không muốn bị sự lo lắng của cô bạn thân ngăn cản mình thực hiện điều nhỏ bé này. Chỉ là đi đến thư viện thôi mà? 


"Emmeline, mình sẽ cẩn thận mà." Nàng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Chỉ vào thư viện, đặt cuốn sách này đúng vị trí, rồi ra ngay thôi. Nếu có cậu đi cùng, mình sẽ không sao đâu."


Emmeline nhìn Ellie, đôi mắt vẫn đầy sự do dự. Cô bối rối cắn môi, nhưng trước ánh nhìn kiên định của Ellie, cuối cùng cô cũng khẽ gật đầu. "Được rồi, nhưng chúng ta phải nhanh lên. Và... Nếu có gì đó bất thường, chúng ta sẽ quay lại ngay lập tức, nhé?"


Hai cô gái bắt đầu sải bước trên hành lang tối tăm và lạnh lẽo của Hogwarts, ánh đèn dầu yếu ớt phản chiếu bóng họ trên tường đá u ám. Emmeline khẽ rùng mình khi cảm nhận luồng gió lạnh lẽo len qua áo chùng, sự tĩnh mịch của đêm tối khiến cô bất giác cảm thấy như bị bao vây bởi những bóng đen vô hình. Để xua tan nỗi lo lắng, Emmeline nắm chặt tay Ellie và bắt đầu nói, giọng cố giữ vẻ tự nhiên.


"Ellie, cậu có nhớ ngày đầu tiên chúng ta bước vào lớp Độc dược không? Mình vẫn còn nhớ cảnh cậu làm nổ tung một lọ thuốc hồi năm nhất. Giáo sư Slughorn có vẻ giận lắm, nhưng cậu chỉ mỉm cười và bình thản làm lại. Lúc đó mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy." Emmeline cười khẽ, nhớ lại cảnh tượng năm xưa, khi cô còn rụt rè và luôn thán phục sự tự tin của Ellie.


Ellie cũng khẽ bật cười, nụ cười dịu dàng xua tan đi vẻ trầm tư thường thấy trên khuôn mặt nàng. "Ôi, phải rồi, cậu biết không, khi đó mình cũng có chút sợ hãi đấy chứ! Nhưng mình không muốn mọi người thấy mình lo lắng. Và giáo sư Slughorn... Ông ấy thật tốt, mặc dù mình đã làm bừa như thế." Ellie nhún vai, ánh mắt thoáng vẻ ngượng ngùng nhưng cũng pha chút tự hào.


Emmeline bật cười theo, đôi mắt sáng lên một chút, cảm giác lo lắng dường như dịu đi nhờ câu chuyện. "Giáo sư Slughorn có vẻ rất thích cậu, Ellie. Dù cậu có làm gì, ông cũng không bao giờ thực sự trách mắng. Có lẽ ông đã sớm nhận ra cậu có năng khiếu đặc biệt. Slughorn thường nhắc đến cậu trong lớp, nói rằng cậu là một trong những học trò xuất sắc nhất của ổng."


Ellie khẽ gật đầu. "Phải, giáo sư Slughorn rất tốt. Mình cũng học được rất nhiều từ ông ấy. Slughorn luôn khuyến khích mình khám phá thêm.. Và cũng là người duy nhất cho mình thấy rằng việc tìm tòi, phát triển Độc dược có thể đem lại những điều hơn cả việc làm theo công thức. Cậu hiểu ý mình mà không? Tạo ra các công thức mới thay vì đi theo những lối mòn."


Emmeline nhìn Ellie, ánh mắt cô lấp lánh tự hào. "Đó chính là lý do tại sao cậu khác biệt với mọi người, Ellie. Cậu không chỉ muốn hoàn thành bài học mà còn muốn tìm kiếm những thứ vượt ra ngoài cái mọi người nghĩ. Chính điều đó khiến cậu luôn đi trước đấy, thiên tài Độc Dược ạ."


Họ cứ trò chuyện mãi về những kỉ niệm, về lớp học, về những buổi chiều muộn ngồi phân tích công thức Độc dược và cả về sự ấm áp của giáo sư Slughorn, cho đến khi cả hai chợt nhận ra mình đã đứng trước cánh cửa thư viện. Đêm khuya tĩnh lặng bao quanh họ, nhưng tiếng cười khe khẽ và sự thoải mái của cuộc trò chuyện đã giúp họ quên đi phần nào sự sợ hãi vốn đang đè nặng. Ellie và Emmeline trao nhau ánh nhìn, rồi đẩy cửa thư viện bước vào trong, vẫn mang theo câu chuyện dang dở và cảm giác an yên mà họ vừa tìm thấy nơi hành lang tăm tối.


Khi đặt cuốn sách lên giá trong góc khuất của thư viện, Ellie cẩn thận đẩy nhẹ từng quyển vào đúng chỗ, cảm giác hài lòng len lỏi trong ánh mắt. Nàng quay lại nhìn Emmeline, đang đứng sát bên, vẫn còn đôi chút lo lắng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện diễn ra êm xuôi.


Hai cô gái lặng lẽ rời khỏi thư viện, ánh sáng yếu ớt từ hành lang khiến không gian càng thêm phần tĩnh lặng. Ellie khẽ mỉm cười, nghiêng đầu về phía bạn mình, giọng nói nhẹ nhàng lại pha chút trêu chọc: "Thấy chưa, mình đã bảo sẽ không có gì xảy ra mà."


Emmeline lắc đầu, đôi môi nhoẻn một nụ cười đầy nhẹ nhõm. "Lúc nãy, mình thực sự nghĩ chúng ta sẽ thấy thứ gì đó đáng sợ lắm trong thư viện đấy." Cô đáp, cười khúc khích, cảm giác sợ hãi đã tan biến phần nào. "Cậu lúc nào cũng làm mình lo phát sợ, Ellie."


Ellie nhún vai, nét cười bí ẩn ánh lên trong mắt nàng. "Đôi khi chúng ta không nên để nỗi sợ chi phối. Dù sao thì.." Nàng nói thêm, giọng đùa cợt, "..Mình vẫn còn có cậu ở đây, Emmeline. Cậu không nghĩ chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo để đối phó với bóng tối sao?"


Emmeline mỉm cười thật tươi, một nụ cười tràn đầy an tâm và tin tưởng. "Phải, có lẽ là vậy." Cô đáp, khẽ thở dài nhẹ nhõm. "Dù sao thì, miễn là có cậu ở đây, mình sẽ không sợ đâu."


Khi bước đi trong đoạn cuối của hành lang, tiếng trò chuyện của Ellie và Emmeline bắt đầu bị gián đoạn bởi những âm thanh kì lạ, như tiếng rít khẽ rít qua không khí tĩnh lặng. Ellie đột ngột dừng bước, đôi mắt nàng mở lớn và nhìn quanh, như thể có điều gì đó vô hình đang dần lộ diện.


"Cậu nghe thấy không?" Ellie thì thầm, giọng nàng thấp đến mức Emmeline phải nghiêng tai mới nghe rõ. Nhưng Emmeline chỉ khẽ lắc đầu, vẻ bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt. Cô không nghe thấy tiếng gì, chỉ có không gian im lặng và trống trải bao quanh. "Nghe thấy gì cơ?"


Ellie không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy. Một sự tò mò lạ lùng thúc giục nàng, khiến nàng không thể đơn giản phớt lờ âm thanh này. Đôi mắt nàng lạnh nhạt quét qua hành lang tối tăm, và rồi, như bị điều gì đó vô hình dẫn dắt, Ellie bắt đầu bước theo tiếng rít mơ hồ, quên đi hết những lời cảnh báo đang vang lên trong đầu.


"Ellie! Ellie, cậu đi đâu thế?" Emmeline khẽ hỏi, bước chân nhanh hơn để bắt kịp bạn mình. Nhưng Ellie không đáp, chỉ chăm chú lần theo âm thanh bí ẩn, từng bước một tiến vào một góc nhỏ của hành lang, nơi ánh sáng từ đèn hành lang không thể chiếu tới. Emmeline đành lặng lẽ đi theo, nỗi lo lắng bắt đầu len lỏi khi cô thấy bạn mình như đang bị thôi miên bởi thứ gì đó mà chính cô không thể cảm nhận.


Cuối cùng, tiếng rít dừng lại. Emmeline và Ellie đứng yên trong bóng tối đặc quánh của hành lang hẹp, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm xung quanh họ. Ellie chậm rãi quay lại nhìn Emmeline, đôi mắt nàng phản chiếu sự tò mò pha lẫn nỗi sợ. "Nó ở đây... Ngay đây." Nàng thì thầm, giọng đầy căng thẳng.


Ellie khẽ mỉm cười, cố gắng trấn an bạn mình và cả bản thân khi nàng đảo mắt nhìn quanh góc hành lang tối om. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn treo trên cao, tất cả dường như trống rỗng và yên tĩnh đến mức khiến Ellie bật cười nhẹ. Có vẻ nàng đã nghe lầm tiếng gió rít. Chẳng có thứ gì đáng ngờ ở đây cả. Ellie chớp mắt, nàng có vẻ đã học quá nhiều đâm ra mụ mị rồi. 


"Làm gì có gì đâu, Ellie." Emmeline nói, nụ cười tinh nghịch hiện lên. "Cậu trêu mình hả?"


Nhưng khi bạn thân vừa nói dứt lời, một cơn gió lạnh lẽo lùa qua hành lang, khiến Ellie rùng mình. Cảm giác bất an thoáng chốc trỗi dậy, Ellie rùng mình, bản năng mách bảo nàng có điều gì đó không ổn. Nàng định bước về phía Emmeline, kéo bạn trở lại sự an toàn, nhưng cảm giác bất an ngày một lớn hơn.


Rồi nàng khựng lại.


Cảnh tượng trước mắt khiến Ellie chết lặng. Emmeline vẫn đứng đó, nhưng có gì đó không đúng. Gương mặt cô bất động, đôi mắt mở to, ánh lên sự kinh hoàng như bị đóng băng trong một khoảnh khắc sợ hãi tột cùng. Làn da cô trở nên xám ngắt, trơ lạnh như đá.


Ellie run rẩy bước thêm một bước, nhưng đôi chân nàng như nặng trĩu. Emmeline đứng yên bất động, bàn tay cô vẫn còn khẽ giơ lên, như thể đang muốn nói điều gì, nhưng giờ đã đông cứng lại.


"Emmeline..." Ellie thì thầm, giọng nghẹn lại trong sự kinh hãi. Nàng đưa tay ra, nhưng rồi khựng lại, không dám chạm vào bạn mình. Một ý nghĩ thoáng qua tâm trí: "Nếu mình chạm vào... liệu bạn ấy có 'vỡ' không?"


Nỗi sợ hãi xâm chiếm Ellie, khiến nàng không thể rời mắt khỏi Emmeline — Giờ đây như một tượng đá sống động, nhưng hoàn toàn vô hồn. Trái tim nàng thắt lại, từng nhịp đập như bị siết chặt bởi sự hoảng loạn.


"Không, không thể nào. Điều này không thể xảy ra." Ellie lẩm bẩm, giọng nói dần chuyển từ tuyệt vọng sang bàng hoàng. Cảm giác bất lực cuốn lấy nàng, như một cơn sóng dữ dội nhấn chìm mọi suy nghĩ. Nàng lùi lại, ánh mắt vẫn hướng về người bạn thân, nay chỉ còn là một tượng đá.


Không kịp nghĩ thêm điều gì, Ellie quay người, đôi chân vụng về lao đi như chạy trốn khỏi một cơn ác mộng. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mỗi bước chạy vang vọng trên nền hành lang lạnh lẽo, như thể chính bóng tối đang truy đuổi nàng.


Tâm trí Ellie rối bời, như một mớ hỗn độn không cách nào tháo gỡ. Những suy nghĩ rời rạc, đứt quãng chạy qua đầu nàng, nhưng không đủ để định hình một hành động rõ ràng. Chỉ có một mong muốn duy nhất lấn át tất cả: Thoát ra khỏi nơi này. Tìm sự giúp đỡ — Từ bất kỳ ai, bất kỳ giáo viên nào, hoặc thậm chí một học sinh nào đó, miễn là không phải một mình đối diện với bóng tối kinh hoàng đang bao trùm lấy nàng.


Ellie không thể một mình chống lại con quái vật, cũng không thể chống lại thứ bóng tối vô hình đang đe dọa, khiến người bạn thân nhất của nàng trở thành một bức tượng đá vô hồn.


Những bước chân của Ellie vang lên trong hành lang lạnh lẽo, từng tiếng vang vọng như thể chính cơn ác mộng đang đuổi theo nàng. Hơi thở nàng dồn dập, từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực, hòa lẫn với cảm giác kinh hoàng mỗi lúc một nặng nề. Nàng cảm nhận được bóng tối vẫn bám theo sau, như một đôi mắt vô hình đang dõi theo nàng.


Nàng không dám quay đầu lại, không dám nhìn lại, vì sợ rằng khi ngoảnh lại, gương mặt bất động của Emmeline sẽ vẫn ở đó, như một lời nhắc nhở vĩnh cửu về sự bất lực của nàng.


Nỗi sợ của Ellie không chỉ đến từ cảnh tượng kinh hoàng vừa chứng kiến, mà còn từ hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp: Ai đã làm điều này? Tại sao lại là Emmeline? 


Khi nàng chạy qua những dãy hành lang tối tăm, một ánh sáng le lói ở phía xa cuối hành lang bất chợt xuất hiện. Như một ngọn hải đăng trong đêm đen, ánh sáng ấy bừng lên hy vọng mỏng manh trong lòng Ellie. Nàng chạy thẳng về phía ánh sáng, mỗi bước chân như mang theo sự cầu cứu.


Trong tâm trí đang cuộn trào nỗi tuyệt vọng, ánh sáng ấy trở thành lối thoát duy nhất, là nơi nàng hướng tới để thoát khỏi cơn ác mộng mà nàng không thể chịu đựng thêm.


Khi Ellie đến gần hơn, ánh sáng dần sáng rõ, và nàng nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó.


Tom Riddle.


Hắn đứng đó, như một vị thần tối cao giữa ánh sáng và bóng tối, ánh mắt đen láy xoáy sâu vào Ellie. Đôi mắt ấy dường như đã nhìn thấu sự hoảng loạn và sợ hãi đang tràn ngập trong nàng.


Tom đứng đó, trong bộ đồng phục học sinh, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối xung quanh. Sự bình tĩnh của hắn trái ngược hoàn toàn với sự hoảng loạn trong lòng Ellie. 


"Ellie? Sao chị lại ở đây giờ này?" Tom nhíu mày, hỏi với vẻ mặt khó hiểu, như thể không hề nhận ra sự căng thẳng và lo lắng trong Ellie. "Đang là giờ đi tuần của Huynh truởng–"


Ellie không nghe được hết những gì hắn nói. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng như con sóng lớn, và nó đã nhấn chìm nàng hoàn toàn. Tất cả sự phòng bị, tất cả vẻ ngoài mạnh mẽ mà nàng cố gắng duy trì trước hắn suốt bao lâu nay, giờ đây tan biến như làn khói mỏng manh.


Nàng cảm thấy đôi chân mình không còn đứng vững, và trước khi kịp suy nghĩ, nàng lao về phía hắn. Hai cánh tay nàng siết chặt lấy Tom, run rẩy và bấu víu như một người sắp chết đuối tìm được chiếc phao cứu sinh duy nhất. Nàng khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào như vỡ òa từ sâu thẳm tâm can, không còn sức mạnh hay ý chí để che giấu.


Tom đứng sững lại, đôi mắt hắn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên — Một phản ứng hiếm hoi lóe lên trên khuôn mặt luôn lãnh đạm. Hắn không nghĩ nàng sẽ ôm hắn, không nghĩ nàng, một người vốn mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh, lại buông xuôi trước mặt hắn như vậy. 


Tuy nhiên, như bản năng vốn có, Tom nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình. Hắn để nàng ôm lấy hắn, cảm nhận rõ được hơi thở đứt quãng và những giọt nước mắt ướt đẫm vạt áo mình. "Ellie." Hắn cất giọng, trầm và chắc nịch, nhưng không quá lớn, như để trấn an nàng.


Nàng nấc lên, lời nói nghẹn lại trong cổ họng. "Cứu tôi... Cứu Emmeline..." Giọng nàng vỡ ra, nhỏ bé và tuyệt vọng, như tiếng kêu cứu cuối cùng giữa màn đêm không lối thoát.


Tom nhìn xuống nàng, ánh mắt ánh lên tia sáng khó đoán định. Sự hoảng loạn của nàng khiến hắn cảm thấy một sự kiểm soát tuyệt đối — Như thể, ngay lúc này, hắn là trung tâm duy nhất mà nàng có thể bám víu. Nhưng đồng thời, trong sâu thẳm, hắn cũng cảm thấy một điều gì đó khác lạ. Một cảm giác mà chính hắn không thể đặt tên, khi người con gái luôn tỏ ra kiên cường này lại đổ sụp vào vòng tay hắn.


Những từ khẩn cầu đau đớn từ Ellie như một tiếng thét chìm trong bóng tối, đánh thẳng vào đôi tai Tom. Nhưng hắn không vội đáp lại. Hắn để khoảnh khắc ấy kéo dài, tận hưởng từng giây phút nàng mất kiểm soát.


Từ tốn, hắn vòng tay ôm lấy nàng, đôi bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng một cách an ủi. Nhưng đó không phải là sự an ủi thật sự — Đó là sự chiếm đoạt. Tom siết chặt Ellie, không phải để mang lại sự bình yên, mà để khẳng định sự kiểm soát tuyệt đối của mình. Hắn cảm nhận sự run rẩy của nàng, hơi thở đứt quãng và nước mắt nóng hổi làm ướt đẫm vạt áo hắn.


Mùi hương của Ellie thoang thoảng trong không khí, ngọt ngào và mê hoặc đến mức hắn phải nhắm mắt lại trong chốc lát, vùi mặt vào mái tóc nàng như để khắc sâu cảm giác này. Mái tóc mềm mại dưới những ngón tay của hắn làm dâng lên một sự thỏa mãn lạ lùng, như thể mọi quyền lực hắn đang khao khát đều nằm gọn trong vòng tay hắn lúc này. Nỗi sợ hãi của Ellie không khiến hắn khó chịu — Nó làm hắn thấy khoái lạc, một sự khoái lạc mà chỉ những kẻ thao túng, những kẻ khát khao quyền lực như hắn mới hiểu được.


Ellie, trong cơn tuyệt vọng, không nhận ra điều gì bất thường. Cảm giác an toàn giả tạo mà hắn mang lại giống như một tấm chăn ấm trong đêm đông lạnh lẽo. Nàng ôm chặt lấy hắn hơn, đôi vai nàng run rẩy dưới bàn tay hắn, trong khi từng tiếng nấc vang lên, yếu ớt và đầy khổ sở.


Tom mở mắt ra, ánh nhìn của hắn trở nên sắc bén. Hắn cúi đầu thấp hơn, nhếch môi thành một nụ cười — Một nụ cười lạnh lẽo và ma quái, tất cả đã nằm trong tính toán của hắn. Lần này, không cần nói gì cả, hắn biết mình đã nắm được nàng. Ellie, người mà hắn từng xem như một biến số khó kiểm soát, giờ đây lại rơi vào tay hắn một cách dễ dàng, không cần bất kì lời dụ dỗ nào.


Không gian dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cả hai. Tom vẫn đứng yên, giữ Ellie trong vòng tay mình, cảm nhận từng nhịp thở của nàng, từng cơn run rẩy nhẹ nhàng từ cơ thể nhỏ bé ấy. Trái tim nàng đập loạn nhịp khi đầu tựa vào ngực hắn, nhưng dần dần, theo từng phút trôi qua, nhịp đập đó trở nên đều đặn hơn.


Hắn cúi xuống, đôi mắt tối sâu thẳm chăm chú quan sát khuôn mặt nàng. Đôi mắt xanh lá giờ đây đã dịu bớt, nhưng còn vương lại nét đau đớn. Chúng hoen đỏ, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt như những chiếc lá úa rơi trong một ngày mưa ảm đạm. Một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong lòng Tom — Cảm giác ấy nhẹ nhàng, mơ hồ, như một làn gió thoảng qua. Là một tia hối hận thoáng qua trong ý nghĩ, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ. Sự do dự, dù nhỏ nhất, không bao giờ được phép tồn tại trong tâm trí hắn.


Tom thở dài nhẹ nhàng, hơi thở hắn khẽ phả vào mái tóc mềm mại của nàng. Hắn nâng tay lên, những ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc ấy như một cử chỉ dịu dàng nhưng mang đầy sự chiếm hữu.


"Ellie." Giọng hắn vang lên, mềm mại nhưng đầy tính toán, từng âm thanh được cân nhắc kỹ lưỡng. "Chị ổn chứ? Nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra?"


Ellie ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt nàng mệt mỏi, đôi môi vẫn run rẩy. Nàng không còn sức để suy nghĩ nhiều, không còn tâm trí để hoài nghi hay đề phòng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chỉ thấy hắn như một bức tường vững chắc giữa cơn bão dữ. 


Trong khoảnh khắc ấy, Ellie không còn nghĩ nhiều, đôi mắt nàng mệt mỏi nhưng vẫn tìm kiếm sự an ủi. Nàng không hề biết rằng những lời ấy của Tom chỉ là một phần trong sự tính toán của hắn. Hắn đã thành công trong việc đưa nàng vào thế yếu, và giờ, với ánh mắt dịu dàng giả tạo, hắn lại tiếp tục chi phối mọi thứ xung quanh nàng, khiến nàng càng dễ dàng trở thành quân cờ trong kế hoạch của hắn.


Ellie, sau khi hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích lại mọi chuyện một cách chi tiết, từ lúc nàng và Emmeline rời thư viện, nàng nghe thấy tiếng rít kì lạ cho đến khi nàng phát hiện bạn mình bị hóa đá. Những từ ngữ lộn xộn và mệt mỏi không còn lấp lánh trong đôi mắt nàng nữa, thay vào đó là một sự bình tĩnh dần dần quay lại, dù đôi tay nàng vẫn còn run rẩy.


Tom, vẫn đứng đó với vẻ mặt điềm tĩnh, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của Ellie. Ánh mắt hắn sắc bén, không bỏ qua một chi tiết nào trong câu chuyện của nàng. Mỗi lần nàng dừng lại, hắn lại khẽ gật đầu như thể đang ghi nhận từng lời, từng thông tin, khiến Ellie cảm thấy hắn thực sự quan tâm và chú ý đến lời nàng nói. Hắn không chỉ lắng nghe mà còn tạo cảm giác rằng những gì nàng nói thực sự quan trọng với hắn.


Trong khoảnh khắc này, Ellie cảm thấy một sự chuyển biến trong lòng mình. Một phần nhỏ trong nàng bắt đầu cảm thấy an tâm, tin tưởng vào Tom. Sự mạnh mẽ và tự tin của hắn khiến nàng không thể không thừa nhận hắn là một người có thể bảo vệ và giúp đỡ mình. Lời nói của hắn, tuy có chút lạnh lùng, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn mà nàng không thể giải thích được. Nỗi sợ hãi và lo lắng lúc trước dường như biến mất khi nàng đứng trước hắn, như thể hắn là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa cơn bão táp của tình huống này.


Tom, sau khi nghe xong, không nói gì ngay lập tức. Một thoáng yên lặng giữa họ, như thể hắn đang cân nhắc. Rồi hắn cúi đầu, ánh mắt lấp lánh, như thể hắn đã tính toán sẵn mọi việc. Tom giữ lấy bờ vai của nàng, vững chãi như một tảng đá giữa dòng nước xiết. "Emmeline ở đâu?"


Ellie run rẩy chỉ về hướng hành lang tối tăm, nơi bóng tối dường như đang nuốt chửng mọi thứ. Nàng không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu. Hắn nói, giọng điềm đạm, như thể hắn chỉ đang yêu cầu một việc đơn giản. "Dẫn tôi đến chỗ Emmeline."


Ellie dẫn Tom qua hành lang tối tăm, lòng ngập tràn mâu thuẫn. Mỗi bước chân của nàng vang vọng trong không gian yên ắng, như nhắc nhở nàng về sự bất thường của đêm nay. Nàng liếc nhìn Tom, sự bình tĩnh đến đáng sợ của hắn khiến nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Tại sao hắn lại không hề dao động trước những gì nàng vừa kể?


Nhưng Ellie nhanh chóng tự nhủ, hắn vốn là người như thế. Tom Riddle luôn tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh, hắn luôn kiểm soát trước mọi tình huống. Chính sự bình tĩnh ấy, đôi khi, lại làm nàng cảm thấy mâu thuẫn – Vừa muốn dựa vào, vừa không thể hiểu nổi.


Khi cả hai đến gần nơi Emmeline bị hóa đá, Ellie dừng lại, đôi chân như không thể tiến thêm một bước nào nữa. Không khí ở đây nặng nề và ngột ngạt, một sự im lặng kì quái bao trùm lấy không gian. Trong ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn treo tường, Emmeline đứng đó – Vẫn y nguyên như lúc Ellie thấy cô bé hóa đá.


Đôi mắt Emmeline mở to, trống rỗng, như thể bị đóng băng trong khoảnh khắc cuối cùng của sự kinh hoàng. Làn da cô bạn thân xám xịt, không còn chút dấu hiệu nào của sự sống. Bức tượng trông vừa quen thuộc vừa xa lạ đến đáng sợ, khiến Ellie cảm thấy như tim mình thắt lại.


Ellie quay sang Tom, hy vọng tìm thấy một dấu hiệu cảm xúc trên khuôn mặt hắn, nhưng tất cả những gì nàng thấy chỉ là một sự điềm nhiên đến lạnh lùng. Hắn đứng đó, đôi mắt đen sắc sảo dán chặt vào bức tượng, không chớp lấy một lần. Hắn không kinh ngạc, cũng không biểu lộ chút hoảng sợ nào.


Tom cúi xuống, nghiêng đầu một chút như thể đang đánh giá điều gì đó, ánh mắt hắn không rời khỏi Emmeline. Từng cử động của hắn chậm rãi, có phần cẩn trọng nhưng lại mang một vẻ tự tin đến lạ.


Ellie nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng tràn. Cảnh tượng trước mắt như một cơn ác mộng mà nàng không thể thoát ra. Đôi mắt nàng cố tìm kiếm điều gì đó, bất kỳ dấu hiệu nào giúp nàng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả chỉ là sự mơ hồ.


Tom vẫn không nói gì, chỉ quan sát bức tượng như một thợ săn đang nghiên cứu con mồi của mình. Sự im lặng của hắn khiến Ellie không thể không thắc mắc.


Ellie nuốt khan, ánh mắt lại quay trở về phía "bức tượng" của Emmeline, đang đứng đó, bất động và vô hồn. Nàng cẩn thận bước lại gần, dồn mọi sự chú ý vào từng chi tiết trên gương mặt đã hóa đá của người bạn thân. Đôi mắt Emmeline mở to, như thể vẫn còn vương lại một tia hoảng sợ cuối cùng. Mái tóc cô phủ nhẹ bên vai, bất động trong khoảnh khắc định mệnh ấy, làn da xám lạnh và thô cứng. Ellie ngẩng đầu nhìn quanh lần nữa, cố tìm kiếm một dấu vết nào đó – Một manh mối có thể giải thích điều vừa xảy ra.


Thế nhưng, xung quanh nàng chỉ là một khoảng lặng tuyệt đối. Nỗi sợ hãi dâng tràn khi Ellie nhận ra rằng chỉ có riêng nàng, và Tom ở đây. Bất chợt, ánh mắt nàng chạm đến một tấm gương nhỏ treo trên tường gần đó, phản chiếu mờ nhạt bóng nàng và khung cảnh xung quanh. 


Ellie chậm rãi tiến lại gần, mắt vẫn không rời khỏi chiếc gương, đang phản chiếu mờ nhạt bóng dáng của nàng và cảnh vật xung quanh. Khi nàng đứng trước tấm gương, ánh sáng từ hành lang chiếu lên bề mặt thủy tinh, chỉ phản chiếu một khung cảnh bình thường – Bóng tối của hành lang, sự tĩnh lặng, và hình ảnh của nàng, đứng lặng lẽ giữa những bức tường lạnh lẽo. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng Ellie khi nàng nhận ra rằng chiếc gương này không có gì đặc biệt, không có một điều kì quái hay một bóng dáng đáng sợ nào. Đó chỉ là một chiếc gương bình thường, như bao chiếc gương khác trong trường Hogwarts.


Ellie thở phào một hơi dài, sự căng thẳng trong lòng nàng dần buông lơi. Nhưng dù vậy, nỗi sợ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nàng quay lại nhìn Emmeline một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy nàng. Sự tĩnh lặng trong hành lang vẫn như một bức màn dày đặc, khiến Ellie cảm thấy như mình đang đứng giữa một vùng đất cô đơn, xa lạ.


Tom nhìn Ellie với ánh mắt sắc bén, như thể đã có sẵn kế hoạch trong đầu. "Chúng ta cần quay trở về phòng ngủ, Ellie." Hắn tiếp tục, giọng đều đều, "Và phải báo cáo chuyện này cho các giáo sư."


Ellie chỉ biết gật đầu, không dám phản đối. Lúc này, trong lòng nàng tràn ngập những cảm xúc khó tả — Vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi, nhưng lại có một cảm giác kì lạ khi ở bên Tom. Dù nàng không thể lý giải được tại sao, nhưng sự hiện diện của hắn khiến nàng cảm thấy như được bảo vệ, mặc dù trong thâm tâm, Ellie biết rõ rằng hắn là người mà nàng không thể hoàn toàn tin tưởng.


Tom theo sát bên Ellie suốt quãng đường trở lại, không vội vã, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát nàng, giữ một khoảng cách vừa đủ. Trong khi đó, Ellie, dù vẫn còn hoang mang và đầy lo lắng, cảm thấy một chút bình yên lạ lùng từ sự hiện diện của Tom. Dường như, hắn là điểm tựa duy nhất giữa bóng tối và sự im lặng đáng sợ.


Khi họ đến gần khu kí túc xá nữ của Hogwarts, Tom dừng lại một chút, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Ellie như một cách an ủi. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi sẽ báo cáo với các giáo sư, Ellie." Hắn nói, giọng êm dịu nhưng vẫn giữ được sự chắc chắn và quyền lực quen thuộc.


Ellie đứng lặng một lúc, ánh mắt nàng nhìn vào đôi mắt sáng rực của Tom, nơi luôn chứa đựng một sự bình thản kì lạ. Nàng cảm nhận được sự an ủi trong lời hứa của hắn, dù bên trong nàng vẫn còn những nghi ngại. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, nàng không biết phải làm gì ngoài việc tin vào những lời của hắn. Cảm giác mệt mỏi và căng thẳng khiến nàng chỉ muốn mọi chuyện kết thúc thật nhanh.


Trước khi quay người vào trong, Ellie chợt dừng lại, một lần nữa nhìn Tom với đôi mắt đã mệt mỏi và đầy suy tư. "Cảm ơn cậu, Tom." Lời cảm ơn của nàng vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại như một cú sốc nhỏ, vừa ngạc nhiên lại vừa chân thành, khiến không khí xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng. 


Tom đứng lặng, không thể giấu được sự bất ngờ trong đôi mắt. Hắn đã quen với sự tránh né của Ellie, nhưng không ngờ nàng lại nói ra lời cảm ơn ấy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt hắn lóe lên một tia lạ lùng, như thể có điều gì đó đã thay đổi, nhưng chỉ trong giây lát. Rồi, như thể tất cả chỉ là chuyện bình thường, hắn gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: "Đừng cảm ơn tôi, Ellie. Đây là điều tôi nên làm mà."





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store