Fanfic Got7 Jb Happy Virus Nam Bat Hanh Phuc
Nói địa vị ngang hàng gì gì với tôi chứ, vớ vẩn!Con mắt nào của cô ta nhìn thấy nhà chúng tôi bất bình đẳng? Tôi quản lý tài sản, JB kiếm tiền, tôi trang trí, JB mua nhà, tôi mua đồ ăn, JB trả tiền, tôi nấu cơm, JB rửa bát, tôi quét nhà, JB lau nhà, JB cả năm còn chẳng được nghỉ, đôi khi còn phải tăng ca. Có điều, Yang Hyun Jae nhà tôi cũng nói, nam nữ ngang hàng vốn cũng là một loại bất bình đẳng rồi, phụ nữ chúng tôi lại càng cần nhiều che chở, ở tiểu Lim gia nhà chúng tôi, JB cũng chưa bao giờ được bình đẳng với tôi!Nói hiểu JB hơn tôi, vớ vẩn! Cô ta với anh ấy mới chỉ là ngồi bàn trước bàn sau được hai năm, nhưng tôi với anh đầu gối tay ấp đã mấy năm rồi, tôi biết đi đường anh quen nắm tay trái tôi, bởi vì bên trái có xe đến xe đi, anh lo tôi đi đường bất cẩn sẽ bị xe đụng vào; anh lén bỏ thuốc, vì biết tôi bị viêm mũi dị ứng. Anh thích nằm ngủ nghiêng, mùa đông thích ôm tôi sưởi ấm, mùa hè hay đá chăn có khi còn đá phải tôi; ăn cơm thích để thừa lại một miếng, trước kia dùng bữa nhất định phải uống canh trước, canh xương nấu với bí nhất định sẽ uống thêm một bát; xưa nay cũng không biết dầu gội và dầu xả có gì khác nhau, không biết sữa tắm cũng có loại của nam, của nữ riêng biệt; tuy rằng anh không nói ra miệng nhưng tôi biết anh thích sữa tắm hương hoa hồng và nội y màu trắng, bởi vì mỗi lần tôi dùng loại sữa tắm ấy rồi mặc nội y màu trắng anh đều ôm tôi lăn lộn trên giường. Vấn đề nội bộ, không phiền người ngoài quan tâm, tôi làm sao có thể bởi vì mấy câu của loại người ngoài như Fendy kia mà chia tay với JB được.Tôi dựa vào quyết tâm bảo vệ gia đình mà chụp ảnh không chịu chút áp lực nào, yên tâm thoải mái sai khiến Fendy, thực hiện quyền thượng đế.Nhiếp ảnh gia còn chưa biết tôi và Fendy có chiến tranh ngầm, vẫn đối xử với tôi ân cần, đầy đủ như đãi khách quý, tôi đứng trước đèn chiếu bày ra đủ các loại tư thế ngớ ngẩn lựa theo cái khiếu thẩm mĩ quỷ quái của anh ta. Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi nhìn kỹ mình trong gương. Mang thai hơn 4 tháng, cái bụng chỉ hơi lộ ra, nhưng những chỗ khác rõ ràng đã bắt đầu béo lên, tôi sờ sờ eo mình, cảm thấy đi chụp ảnh quả là tự phơi nhược điểm.Kelly nhìn ngực tôi chằm chằm, nhíu mày nói: "Phụ nữ bây giờ còn đi nâng ngực làm gì, mang thai một cái không phải lớn ra rồi sao."Tôi vuốt vuốt cái bụng, uể oải nói: "Cậu là đang ghen tị hay là hâm mộ đấy?"Kelly thật khinh bỉ cười phụt một tiếng: "Ngực lớn không não."Tôi nói: "Chí ít tôi còn có một cái, vẫn tốt hơn nhiều so với kẻ không ngực lại không não.""Đừng tưởng là có con nuôi tôi làm chỗ dựa mà tôi không dám đánh cậu." Kelly kéo lỗ tai tôi, thật là không chút nhân từ mà nương tay, tôi đau đến bụng cũng nảy lên.Tôi tủi thân xoa tai nói: "Kelly, cậu đừng đánh tôi, con tôi đau lòng rồi."Kelly kinh ngạc dán lỗ tai vào. "Nó đạp?""Vừa rồi nó hình như là tay đấm chân đá tao ..." Cái bụng bỗng nảy một cái, hơn 4 tháng rồi, đã bắt đầu chán cảnh cô đơn muốn lên sàn diễn rồi sao?"Nó cũng thấy cậu đáng đánh đòn , ôi chao ..." Kelly dán hai bàn tay lên bụng tôi, "Ôi chao ... Còn hơn 5 tháng nữa nó mới ra ..." Kelly nói vừa mong đợi vừa có vẻ mất mát.Thế nào mà rõ ràng là con tôi, nó còn có vẻ căng thẳng hơn tôi vậy, tôi còn tưởng là thật ra nó thầm mến tôi rất nhiều năm.Nhiếp ảnh gia bên kia đã chuẩn bị xong, bảo tôi qua chụp ảnh nốt, bên ngoài vọng tới tiếng Yang Hyun Jae, "Mẹ, mẹ, mẹ! Lần này là trật chân thật đấy! Mẹ đừng vặn nữa!"Tôi ló đầu ra, nhìn thấy mẹ tôi đang cầm cái chân của Yang Hyun Jae, loay hoay không biết làm sao để tháo băng ra được, Park Young Min cười tủm tỉm đứng bên cạnh cũng không ngăn lại, đón được ánh mắt tôi, quay đầu cười gật gật đầu với tôi.Tôi đẩy Kelly ra ngoài, nói: "Đi cứu Yang Hyun Jae đi."Yang Hyun Jae thật đáng đời, ai bảo nó từ bé đến lớn luôn vờ vịt đủ các loại ốm đau để xin phép, khiến thầy giáo còn tưởng là nó thật sự đa sầu, nhiều bệnh, lắm tai nạn dính vào người, nhịn không được gọi điện về nhà ân cần thăm hỏi, tỏ vẻ Yang Hyun Jae từng trong một học kỳ mà đau dạ dày một lần, hai lần cắt ruột thừa, đau đầu ba lượt, đau bụng bốn lần, năm lần bị tai nạn xe, sáu lần đau mắt cá chân, 6 năm tiểu học và 6 năm trung học nó dùng đủ các loại đau đớn, đủ chứng bệnh trừ mỗi đau bụng kinh.Cho nên không trách được mẹ tôi nghi ngờ nó quen vờ bệnh tật rồi, nên mình cũng thành thói tự kiểm tra một chút, nhưng làm chị ruột của nó, tôi thật không đành lòng nhìn mẹ tôi mưu sát con ruột.Yang Hyun Jae giống một loài chó to xác, vẫy đuôi tỏ vẻ biết ơn trước hành vi trượng nghĩa của Kelly, tôi thấy bên đó hòa thuận vui vẻ rồi mới đi chụp nốt mấy kiểu cuối cùng, chờ đến khi tôi đi ra, Yang Hyun Jae đã được chỉnh trang nhìn rất đẹp trai, lại đang bày ra cái cạnh mặt u buồn thâm trầm của nó, đang tự thương xót chính mình trước gương, à không, là đang tự kỷ trước gương.Nó kéo kéo áo, bỗng nhiên quay đầu nói với tôi: "Jinnie, chắc là bà cảm thấy thật may mắn."Tôi ngẩn người, hỏi: "Vì sao?"Nó nhìn chính mình trong gương, nghiêm túc nói: "Bà có đứa em đẹp trai như vậy."May mà chỉ có mình tôi nghe được câu đấy, phạm vi sát thương hữu hạn. "Mày đẹp hay không liên quan gì đến tao.""Người ta đều nói cháu trai giống cậu." Yang Hyun Jae nói, "Con bà lớn lên giống tôi chính là vô cùng may mắn."Tôi đáp lại một tiếng, cảm thấy giống JB cũng không kém, giống tôi cũng không tồi, phối hợp với cách dưỡng thai của tôi, chỉ cần không bị biến dị, ngoại hình tuyệt đối xuất chúng.Park Young Min đang nói chuyện cùng mẹ tôi, mẹ tôi cũng không coi anh là người ngoài, thân thiết hỏi ý kiến anh, anh cầm cốc nước lọc dùng vẻ mặt vô cùng chuyên nghiệp để cho ra một ý kiến kẻ nghiệp dư cũng có thể nói."Young Min à, giờ lúc nào rồi cháu cũng nên lập gia đình đi, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có phải không có đối tượng hay không, muốn dì giúp cháu để ý chút không?"Anh mỉm cười khéo léo từ chối: "Dì à, cháu còn đang chịu tang, không vội." Ba anh qua đời còn chưa được ba năm.Anh thấy tôi đi qua, nhường chỗ ngồi cho tôi. Mẹ tôi bám riết không tha nói: "Trước cứ chọn đã, nếu phù hợp, đợi hết kỳ chịu tang rồi kết hôn. Cháu thích con gái như thế nào?"Park Young Min lại cười không nói.Lúc này Fendy đã đi tới, tôi nhận ra khóe mắt cô ta luôn lướt qua lướt lại trên mặt Park Young Min, mi tâm hơi nhíu, đi đến trước mặt tôi mới cười hỏi: "Chụp xong rồi sao? Có vừa lòng không?"Tôi nói: "Cái này phải đợi có ảnh mới biết được."Fendy rất nhanh đã lảng sang chuyện khác, nhìn Park Young Min hỏi: "Vị này là ..."Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ cô ta có ý gì với Park Young Min, trong lòng vừa khinh bỉ vừa vui sướng khi thấy người ta gặp họa, bây giờ tôi cảm thấy cô ta nhìn thế nào cũng giống kẻ gian dâm."Bạn tôi, Park Young Min." Tôi tùy ý giới thiệu một chút, "Bạn học của Jaebum, Fendy."Park Young Min nhíu mi, như là hiểu ra cái gì, gật gật đầu với cô ấy."Park Young Min ..." Fendy thì thầm nhẩm lại tên anh hai lần, lại đánh giá anh lần nữa, đột nhiên mở to mắt nhìn, không dám tin nhìn Park Young Min, "Anh là Park Young Min ấy ư!"Park Young Min sờ sờ mũi, cười đến hơi bất đắc dĩ: "Cô đang nói người nào?""Năm trước anh diễn thuyết ở HongKong, em cũng có đi nghe!" Ánh mắt Fendy đong đưa giữa tôi và Park Young Min, cảm giác giống như là thám tử Conan và cậu bé Hồ Lô trong một bức ảnh ...Thật bất ngờ phải không?Park Young Minngẫm nghĩ, gật gật đầu, mỉm cười nói: " Chắc là người đấy."Tay Fendy hơi run, vẻ mặt là đang quanh quẩn giữa kích động và bối rối, cuối cùng mới khó khăn giơ tay nói: "Rất vui được biết anh..."Park Young Min nhìn tay cô ta một cái, nắm qua một cái cực nhanh.Fendy cười có chút mất tự nhiên, "Không nghĩ ra là hai người quen nhau."Tôi thấy có vẻ trong lòng cô ta nghĩ, thế giới này quả là thú vị, bạn có thể lợi hại hơn người khác trong một khoảng thời gian, có lẽ có thể luôn luôn lợi hại hơn một người nào đó, nhưng bạn mãi mãi không thể luôn luôn lợi hại hơn tất cả mọi người. Hiện thực xã hội chính là người có tiền có thể lấy tiền ném chết bạn, người có quyền có thể dùng quyền đùa chết bạn, người có học vấn có thể dùng học vấn lừa dối bạn, người không tiền, không quyền , không học vấn như tôi đây còn có thể có một người bạn có tiền, có quyền, lại có cả học vấn.So về độ cặn bã, tôi còn chưa thấy ai cặn bã hơn Park Young Min.Fendy trước việc kẻ thất học như tôi đây có thể có một người bạn cặn bã như vậy tỏ vẻ bị đả kích nặng nẽ, hơn nữa cái người cặn bã ấy lại là thần tượng của cô ta, cô ta lặng lẽ lẩn mất.Nhìn bóng lưng cô ta, tôi bỗng nhiên có chút xúc động, vì thể chọc chọc tay Park Young Minhỏi: "Anh cảm thấy cô ấy thế nào?" Park Young Minliếc mắt một cái, nhíu nhíu mày nói: "Chẳng thế nào cả."Tôi không biết nên vui vẻ hay nên mất mát đây, để kiểm tra thẩm mỹ quan của Park Young Mincòn cứu được hay không, tôi lại hỏi: "Em thì sao?"
Park Young Mincười tủm tỉm nói: "Rất đẹp."Đả kích phụ nữ có thai như vậy, là tàn nhẫn đến mức nào a...Nếu tôi khó chịu, sẽ nổi cơn điên, ngược đãi tiểu Jaebum trong bụng. Sự thật chứng minh, Park Young Min cũng là người chẳng hay ho gì, nếu không phải thấy anh lái xe đưa Yang Hyun Jae vào thành phố rồi lại lái xe đưa nó về, tôi thật có thể trở mặt quay lưng, mặc kệ cho tư tưởng của anh muốn xa thế nào thì cho lăn xa thế nấy.Các bạn cũng biết, thần kinh phụ nữ có thai luôn nhạy cảm yếu ớt, dễ bị tổn thương lại còn dễ cáu gắt, tức giận.Lúc đấy, tôi còn đang đeo một mặt dày trang điểm, Kelly đang giúp mẹ tôi chọn quần áo, Yang Hyun Jae đang soi mói các loại trang phục, Fendy cười hùa theo đến nỗi cơ mặt cũng cứng đờ ra rồi, Park Young Min chỉ vào một bộ áo cưới trong tủ kính nói với tôi: "Bộ này nhìn thật giống màn."Khuôn mặt tươi cười của Fendy vỡ vụn thành nhiều mảnh ...
Park Young Mincười tủm tỉm nói: "Rất đẹp."Đả kích phụ nữ có thai như vậy, là tàn nhẫn đến mức nào a...Nếu tôi khó chịu, sẽ nổi cơn điên, ngược đãi tiểu Jaebum trong bụng. Sự thật chứng minh, Park Young Min cũng là người chẳng hay ho gì, nếu không phải thấy anh lái xe đưa Yang Hyun Jae vào thành phố rồi lại lái xe đưa nó về, tôi thật có thể trở mặt quay lưng, mặc kệ cho tư tưởng của anh muốn xa thế nào thì cho lăn xa thế nấy.Các bạn cũng biết, thần kinh phụ nữ có thai luôn nhạy cảm yếu ớt, dễ bị tổn thương lại còn dễ cáu gắt, tức giận.Lúc đấy, tôi còn đang đeo một mặt dày trang điểm, Kelly đang giúp mẹ tôi chọn quần áo, Yang Hyun Jae đang soi mói các loại trang phục, Fendy cười hùa theo đến nỗi cơ mặt cũng cứng đờ ra rồi, Park Young Min chỉ vào một bộ áo cưới trong tủ kính nói với tôi: "Bộ này nhìn thật giống màn."Khuôn mặt tươi cười của Fendy vỡ vụn thành nhiều mảnh ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store