ZingTruyen.Store

Fanfic Edit Hunhan Ver Vo Yeu Cua Tong Giam Doc Xa Hoi Den

Lúc này Ngô Thế Huân mới trong lúc vô tình nhìn thấy Thủy Tâm cúi đầu ở một bên, trong lòng thật là nghi ngờ vì anh chưa từng thấy bên cạnh cậuười lạ mặt như vậy, người hầu nữ có thể phục vụ cậuà người mà anh đả tỉ mỉ chọn lựa, người trước mắt anh tuyệt đối chưa từng thấy.

"Cô ấy là ai?" Ngô Thế Huân nghi ngờ hỏi, mắt cưng chìu nhìn cậu trai đang buồn ngủ vì được mình xoa bóp, tay vẫn không có dừng lại.

"Hả?" Lộc Hàm mở mắt long lanh ra, theo tầm mắt của anh nhìn sang, mới biết anh nói tới ai, ông xã của cậu luôn nói lời ít ý nhiều, cũng chỉ có cậu có thể từ trong ánh mắt của anh lĩnh ngộ ý tứ của anh.

"Một đồ đệ mới nhận." Lộc Hàm cười ha hả nói, có thể biểu hiện tâm tình của cậu tốt cỡ nào.

"Em xác định em muốn mang theo bảo bối của chúng ta đi làm sư phụ người ta?" Ngô Thế Huân vươn tay dịu dàng đặt trên bụng nhỏ nhô ra của cậu, trêu chọc, cậu rốt cuộc có biết cậu là một người đang có thai không, người mang thai yếu ớt nhất, sao còn muốn nhận người ta làm đồ đệ, thật là càng ngày càng bướng bỉnh, anh còn tưởng rằng sau khi cậu mang thai sẽ nghỉ ngơi và dưỡng thai, không ngờ còn muốn đùa bỡn võ công.

Hơn nữa tại sao cậu có thể tùy tiện nhận người ta làm đồ đệ, thứ nhất cậu đường đường là Bang chủ phu nhân, thân phận cao quý, làm sao đến phiên cậu phải dạy mấy thuộc hạ này; thứ hai lai lịch đối phương ra sao anh còn chưa tra được, cũng không biết ở cạnh cậu có mục đích gì, anh tuyệt đối là không thể để nhân vật nguy hiểm ở bên cạnh cậu, bởi vì anh không đánh cuộc cậu được, đời này nếu cậu trai nhỏ trước mắt có chuyện gì xảy ra, một mình anh làm sao cho phải, không chừng sẽ hỏng ất không còn nhân tính.

Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ra hiệu bằng mắt với ám vệ đang ở chỗ tối, đối phương tự nhiên biết phải làm sao, tin tưởng không cần bao lâu, mọi chuyện về cô gái xa lạ trước mắt này sẽ được thu thập đầy đủ đặt ở trong phòng sách của anh.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn, không có ai chú ý tới ánh mắt của nam chủ tử mình và hành động của ám vệ ở chỗ tối.

Như biết phối hợp với sự không đồng ý của anh, bụng nhỏ hơi nhô ra của Lộc Hàm giật giật, bàn tay đặt trên bụng cơ khựng lại chốc lát, vẻ cưng chiều và mừng rỡ trên mặt càng sâu, anh không nhịn được muốn chia sẻ vui sướng của mình với cậu, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bên cạnh của cậu đặt lên bụng cậu, tình cảnh này thật là hạnh phúc.

"Ai nói em dạy cô ấy ngay, chờ sanh con ra em mới dạy mà." Lộc Hàm cầm ngược bàn tay rộng mở của anh, giận trách, cũng biết anh khẳng định không cho phép cậu mệt mỏi, cho nên mới bảo Thủy Tâm tự luyện tập trước, đợi cậu sanh con xong mới dạy võ cho cô ấy.

"Biết, nhưng không thể mệt mỏi, có biết hay không?" Ngô Thế Huân cưng chìu nói, mặc dù rất muốn ngăn cản cậu, nhưng anh không đành lòng nhìn thấy ánh mắt mất mác của cậu, tình yêu thật sự là rất vĩ đại, nó có thể khiến một người bá đạo trở nên vô hại, chỉ biết làm nũng giống như con mèo nhỏ.

Hơn nữa anh cho rằng thời điểm thích hợp nên để cho cậu tự do một chút, tựa như hiện tại, nhượng bộ thích hợp có thể khiến cậu càng ngày càng dính mình cũng không chừng, không thể bởi vì muốn độc chiếm cậu mà tước đoạt rất nhiều quyền lợi của cậu, như vậy cậu sẽ cảm thấy hít thở không thông, mà anh không muốn nhất là nhìn thấy tình huống đó, anh làm nhiều như vậy còn không phải bởi vì quá quan tâm cậu sao.

Lộc Hàm nghe vậy, khóe miệng gợi lên một đường cong đẹp mắt, trong nháy mắt mê hồn mọi người, hé mở môi đỏ mọng: "Biết." Rất khó được anh không cảm cậu làm chuyện mình muốn, anh có thể thông cảm thế này không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa cậu lại cảm thấy dáng vẻ như vậy của anh cũng có chỗ mê chết người, không phân cao thấp với sắc thái bá đạo mà cậu thích nhất, xem ra cậu đã bị bỏ thuốc mê không biết rõ phương hướng rồi, nhưng cậu rất thích.

"Đói bụng không? Bây giờ nên trở về ăn cơm trưa." Ngô Thế Huân dịu dàng nói, mắt nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch của cậu, tâm tình cũng trở nên thật tốt, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, từ từ đi vào trong biệt thự, trong lòng cảm thán đây mới là sức nặng của một người bình thường, trước kia cậu quá nhẹ rồi, thật giống như một trận gió có thể thổi bay, nhưng trong cơ thể của cậu trai nhỏ mềm mại này lại có lực lượng vô hạn, suy nghĩ đến cơ thể nhẹ bẫng của cậu trước kia, trong lòng anh cảm thấy thành công hơn bao giờ hết, vẫn là hiện tại tốt hơn, nghe nói sau khi sanh con xong, phụ nữ có thai bình thường sẽ trở nên mập mạp, xem ra anh phải đốc thúc cậu ăn cơm thật tốt, phòng ngừa cậu sanh con xong lại giảm cân.

Lộc Hàm cũng an tâm tựa vào trong ngực của anh, cậu luôn luôn tin cậy anh nhất, vừa mới bắt đầu, cậu còn lo lắng thể trọng của mình quá nặng sẽ làm anh cảm thấy nặng, không ngờ anh có thể bế cậu lên dễ dàng, hơn nữa đi cũng rất an ổn, lúc này cậu mới biết tay của anh tuyệt đối không yếu.

Thủy Tâm và cô hầu gái hâm mộ đi theo sau lưng Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, trong lòng nghĩ nếu có thể gặp một người đàn ông yêu thương cô như chủ tử yêu thương phu nhân

thì tốt biết bao, không, chỉ cần bằng một phần mười tình yêu của chủ tử dành cho phu nhân là tốt rồi.

Buổi trưa, Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đốc thúc ăn một đống thức ăn, cuối cùng còn uống một chung thuốc bổ đầy, tâm ý thỏa mãn nhìn anh, giống như là một đứa bé ngoan ngoãn cơm nước xong liền muốn cha mẹ thưởng kẹo, anh nhìn thấy, khóe mắt cũng toát ra nụ cười, trên mặt là vẻ dịu dàng tan không được, anh phát hiện nhìn cậu ăn cũng là một loại hưởng thụ.

"Sao anh không ăn, nhìn em ăn có thể no à?" Nhìn trên bàn chỉ có cậu động tới thức ăn, Lộc Hàm chu môi hỏi, là ai nói anh lạnh lùng không thích cười, như vậy người đàn ông trước mắt chẳng những trên mặt, mà ngay cả mắt cũng nhuộm nụ cười là ai? Rõ ràng nụ cười chưa từng dừng trên miệng, giống y một con hổ mặt cười.

Còn có bị anh tận mắt nhìn thấy bộ dáng tham ăn của mình, dù da mặt cậu dày, cậu cũng không thể không biết xấu hổ, không đợi anh nói chuyện, Lộc Hàm lập tức giải thích: "Không phải em muốn ăn nhiều như vậy, mà là con trai bảo bối của anh muốn ăn." dứt lời cái cổ trắng noãn của cậu lập tức ửng đỏ, Ngô Thế Huân nhìn ở trong mắt, rất là mê người, ánh mắt anh càng sâu.

"Ha ha! Anh biết rõ, vậy nên em mới ăn nhiều, em không muốn để con chúng ta đói bụng phải không?" Ngô Thế Huân gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của cậu, cười ha hả nói, cảm thấy lời giải thích của cậu thật đáng yêu, cậu có biết Ngô Thế Huân anh có nhiều nhất là tiền không, dù cậu sinh cho anh mười tám đứa, anh cũng cảm thấy có năng lực nuôi mập mạp, chớ nói chi là chỉ là em bé nhỏ trong bụng cậu.

"Vậy em sẽ ăn nhiều chút, chúng ta cùng ăn." Lộc Hàm cười ha hả nói, nhanh chóng gắp món ăn thả vào trong chén anh, cúi đầu mừng rỡ ăn cơm, kể từ sau khi mang thai, lượng cơm của cậu đã tăng nhiều hơn thường, điều này làm cho cậu rất mừng rỡ, bởi vì Lộc Hàm cậu thích nhất thức ăn ngon, trước kia cậu luôn chỉ ăn một chút thức ăn ngon đã no bụng muốn chết, không giống hiện tại, cậu có thể tận tình ăn ăn nhiều thức ăn ngon, không cần lo lắng ăn quá no bụng, hơn nữa cậu cũng có thể dùng em bé lừa gạt qua, cứ nói em bé muốn ăn là được, suy nghĩ một chút cậu liền cảm thấy mình vô cùng thông minh, lại không biết tất cả ý định của cậu đã bị người đàn ông thâm tình này nhìn thấy hết.

Các người hầu ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, liền che miệng len lén cười, phu nhân của họ thật là biết nói chuyện.

Một bữa cơm hoàn thành trong không khí buông lỏng, sau khi ăn xong, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đi tản bộ, chỗ bọn họ đi qua không có nơi nào mà các người hầu không nhìn bằng ánh mắt hâm mộ và cung kính, sau đó Ngô Thế Huân mới ôm cậu trai nhỏ buồn ngủ trở về phòng, săn sóc đắp kín mền cho cậu, đợi đến trong phòng có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, khóe miệng anh mới cong lên, lặng lẽ ra khỏi phòng, trực tiếp đi tới phòng sách.

Lúc trở lại phòng sách, trên bàn sách có từng chồng tư liệu, không có cái nào mà không phải là sự tích về Thủy Tâm, từ khi ra đời đến bây giờ, thứ thích nhất, chuyện thường làm nhất đều rất rõ ràng, Ngô Thế Huân xem đến đây, càng ngày càng hài lòng với năng lực làm việc của ám vệ.

"Biết tại sao cô ta đến gần phu nhân không?" Ngô Thế Huân ngừng đảo tài liệu, nheo mắt lại, lạnh lẽo nói, bây giờ anh như một con báo nguy hiểm, nếu người nào chạm đến ranh giới cuối cũng của anh, anh sẽ không chút nào chần chờ mà xé nát người đó.

"Hình như là cảm thấy hứng thú với bản lĩnh của phu nhân, còn có thời gian trước Thủy Tâm bởi vì đắc tội phu nhân mà bị chủ tử ném cho cái đám người điên kia." Ám vệ cung kính nói, anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở nguy hiểm bên cạnh càng ngày càng đậm hơn, trong lòng không khỏi co lại, âm thầm cầu nguyện, chủ tử ngàn vạn lần đừng phát giận lên người anh, dù sao không phải anh có dị tâm với phu nhân.

"Vậy sao?" Ngô Thế Huân ý vị không rõ nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm như ác ma, ngón tay thon dài khẽ cong, nhẹ nhàng gõ bàn, cả thư phòng chỉ còn lại thanh âm do anh gõ bàn, khí thế rất đè nén.

Ám vệ thật sự không rõ trong lòng nghĩ chủ tử nhà mình như thế nào, cho nên không dám tùy tiện mở miệng, nếu không sẽ chết rất thảm.

"Tìm người để ý kỹ, nếu có dị tâm liền trực tiếp xử lý, chuyện này đừng cho phu nhân biết." Ngô Thế Huân trầm thấp phân phó, nếu anh đã đồng ý cho cậu thu người kia làm đồ đệ, như vậy thì không thể phản đối nữa, xem ra chỉ có thể bảo người âm thầm để ý, Ngô Thế Huân cảm thán một tiếng, hi vọng người kia có thể thấy rõ vị trí của mình, đừng làm ra chuyện gì khiến người ta căm hận, nếu không anh sẽ khiến người nọ bị chặt làm trăm mảnh.

"Không có việc gì thì xuống đi! Gần đây bảo vệ phu nhân an toàn là trên hết." Ngô Thế Huân phất phất tay, nghiêm túc phân phó, hiện tại cơ thể của cô càng ngày càng nặng nề, em bé bên trong càng lúc càng lớn, bản lĩnh của cậu không thể dùng nữa, nếu không sẽ bất lợi cho sự khỏe mạnh của cậu và em bé.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store